Dường Như Rất Yên TĩnhTrong nháy mắt thân thể Quý Linh Linh căng thẳng, cứng ngắc đến động cũng không dám động.
Nhìn vào con ngươi của Mộ thiếu, chỉ cảm thấy khí thế bá đạo của hắn, khiến tim cô dập thình thình. Lần đầu tiên, cô nghe thấy nhịp tim của mình rõ ràng như vậy.
"Nếu cảm thấy có lỗi, vậy thì tôi cho em cơ hội, mời tôi đi ăn cơm." Yên lặng một hồi lâu, Lời nói Mộ thiếu xoay chuyển, khẽ nhếch khóe miệng, không nhìn ra hắn là đang đùa giỡn.
"À?" Quý Linh Linh cho là mình nghe lầm, đột nhiên hồi hồn, cười gượng hai tiếng, "A, tốt lắm a, lúc nào thì?" Cô cũng không muốn thiếu người khác một ân tình.
"Lúc này có thể cho tôi số điện thoại chứ, tôi sẽ dễ dàng hẹn em." Mộ thiếu chân thành lấy điện thoại di động, buông lỏng eo của cô.
Mặt Quý Linh Linh ửng hồng, lần này không do dự, nhỏ giọng đọc số điện thoại cho hắn. Cư nhiên bởi vì một lời nói của người đàn ông, cô khó mà không đỏ mặt, xem ra cuộc sống Quý Linh Linh đúng lúc cần một người đàn ông tới làm dịu rồi.
Mộ thiếu cười xấu xa, giống như rất hài lòng, "Được, tôi sẽ hẹn em. Hễ anh gọi là em phải tới ngay, như vậy, tôi liền chấp nhận lời xin lỗi của em."
Mộ thiếu trên cao nhìn xuống, trong nháy mắt cúi người xuống, khuôn mặt cô so với lần trước đúng là bất đồng.
Cô thật giống một miếng bánh ngọt làm cho người ta yêu thích không buông tay, để cho hắn ước mơ.
Hơi thở Mộ thiếu phả lên mặt Quý Linh Linh, ấm áp, mập mờ, khiến lòng cô lần nữa dâng lên, cảm giác lạ lẫm quấn chặt lấy cô, không biết nên phản ứng gì.
"Tôi rất mong đợi được ăn cơm cùng em." Hơi thở Mộ thiếu phả trên mặt của cô, làm lòng cô rối loạn. Sau đó ngồi dậy, chỉ gặp thoáng qua Quý Linh Linh, bỏ lại Quý Linh Linh sững sờ đứng tại chỗ, trở lại buổi tiệc.
"Đã đi xa, còn đứng ở đó?" Amm thanh Lãnh Dạ Hy chợt vang lên, cắt đứt suy nghĩ Quý Linh Linh, cô vội vàng thu lại tâm tư lúng túng của mình.
"Cô biết Mộ thiếu?" Lãnh Dạ Hy từ rèm cửa sổ sau ban công đi ra, hắn đứng ở phía sau rèm cửa, chỉ là hai người quá mức chuyên chú, không chú ý tới hắn.
Nhìn nét mặt Quý Linh Linh, tim hắn không khỏi có chút nóng nảy, lời nói lạnh lùng châm chọc, "Bản lĩnh của cô đúng là không nhỏ, cùng Mộ thiếu đồng thời xuất hiện."
Quý Linh Linh nghi ngờ nhìn Lãnh Dạ Hy một cái, là ảo giác của cô sao? Tại sao cảm giác giọng Lãnh Dạ Hy có chút thương tâm.
"Không tính là biết, chỉ là đã từng có chút hiểu lầm." Quý Linh Linh thở dài một hơi, xoay người nhìn về bóng đêm bao la, sao trên bầu trời nhấp nháy, gió nhẹ thổi tới, cực kỳ sảng khoái.
Lãnh Dạ Hy nhìn lưng trần của Quý Linh Linh, dưới ánh trăng, rực rỡ tản ra mê người, miệng không khỏi có cảm giác miệng phát khô.
"Đúng rồi, Tâm Dao đâu?" Quý Linh Linh chợt nhớ tới Giang Tâm Dao, Lãnh Dạ Hy và cô ấy sao không ở cùng nhau.
"Không biết, đột nhiên nói tâm tình không tốt, muốn rời khỏi đây."
"Tâm tình không tốt?" Quý Linh Linh có chút nghi ngờ, rõ ràng lúc hai người đi cùng nhau, vẫn còn rất vui vẻ.
"Nói là gặp bạn cũ, không biết cô ấy nói tới ai." Lòng của phụ nữ như kim dưới đáy biển, hắn lười phải đoán.
Mặc dù Quý Linh Linh nghi ngờ, nhưng là cũng không thể hỏi.
Bên trong khách sạn Đức Lan Sắt, hành khúc hôn lễ vang lên, mọi người cũng ngồi xuống, ở dưới sân khấu chứng kiến Nghiêm Tử Tuấn cùng Lục Vân Thiên kết hôn. Sắc mặt Lục Vân Thiên vẫn không tốt, nhưng là hôn lễ diễn ra rất thuận lợi.
Dưới sân khấu, trên gương mặt thanh tú của Quý Linh Linh, khiến người khác không thể nhìn ra suy nghĩ của cô, Nghiêm Tử Tuấn, chúc mừng anh, người phụ nữ như Lục Vân thiên, chắc hẳn anh sẽ chịu đựng thật tốt!
Bóng đêm mênh ௱ôЛƓ, tiếng người huyên náo, tiếng chúc mừng một mảnh, nơi tận cùng của khổ sở, cũng là nơi bắt đầu sinh mệnh mới. . . . . .
Mà bên ngoài khách sạn, một cô gái khác vừa mở cửa chiếc Porsche màu xanh dương, liền bị bóng dáng từ trong bóng đêm đi ra làm sợ hết hồn.
"Đã lâu không gặp." Âm thanh Mộ thiếu trầm thấp, đối mặt Giang Tâm Dao, không có lấy một nụ cười.
Lòng Giang Tâm Dao co rút đau đớn, nở nụ cười cứng ngắc."Có thể hàn huyên một chút chứ."
"Được, anh cũng đang có chuyện muốn tìm em" Mộ thiếu gật đầu, ánh mắt như cũ sauu sắc động lòng người, khiến lòng Giang Tâm Dao run rẩy .
Hắn, chính là là người vĩnh viễn không thể chạm tới, vẫn nỗ lực để đạt đến.
Bóng đêm trầm trầm, hắn lên xe của cô, 5 phút sau, Mộ Ly Ly mở cửa, chỉ để lại Giang Tâm Dao với khuôn mặt rối rắm.
Hắn, vẫn tồn tại tính cách cao ngạo lãnh khốc, vĩnh viễn là bức tường mà cô không thể vượt qua, nhưng cô vẫn nguyện ý là con thiêu thân lao đầu vào lửa.
Cô cười, nhưng trong đôi mắt xinh đẹp long lanh như ngôi sao . . . . . .
Cuộc sống còn phải tiếp tục, tham gia hết hôn lễ Nghiêm Tử Tuấn, cuộc sống Quý Linh Linh khôi phục lại yên tĩnh, càng ngày càng có thể đi vào vào cuộc sống của cô.
Ngược lại Giang Tâm Dao từ ngày đó, lại luôn là ngẩn người, không biết đang nghĩ cái gì.
"Tâm Dao, nghe Lãnh tổng nói, cô gặp bạn cũ."
Trong lúc cơm trưa, Quý Linh Linh mở miệng, nhắc tới tâm sự của Giang Tâm Dao.
Ánh mắt Giang Tâm Dao thoáng qua một vẻ bối rối, trong miệng lại như cũ nói, "Không có việc gì."
Quý Linh Linh thoáng chốc hiểu sơ lược, có lẽ, trong lòng cô có một người.
"Ha ha, buổi tối, Lãnh tổng bảo chúng ta đi gặp một khách hàng, là tổng giám đốc công ty bất đọng sản Đông Đạt, bởi vì tập đoàn Đông Đạt muốn mở rộng hơn, cho nên để cho chúng ta xây dựng sân đánh Gold cùng biệt thự theo phong cách Pháp" Quý Linh Linh nói đến công việc, dời đi đề tài Giang Tâm Dao.
"Ừ, tôi biết rồi, hình như là sáu giờ tối." Giang Tâm Dao tạm thời quên phiền não, cùng Quý Linh Linh nói chuyện.
"Ừ, cho nên, Tâm Dao, buổi tối có thể làm phiền cô tới đón tôi không." Quý Linh Linh nghịch ngợm nháy mắt mấy cái, cô nhưng thật sự không muốn lái xe đi.
"Ha ha, được." Giang Tâm Dao cười, biết tâm tư Quý Linh Linh.
Quý Linh Linh cũng không nhịn cười ra tiếng, hai người trong lúc nhất thời cười lăn cười lộn, bầu không khí hài hòa giữa các cô lần nữa trở lại. Mặt trời nhô lên cao, rất nhanh trời chiều ngã về tây, Lãnh Dạ Hy biết hai người bọn họ gặp khách hàng, cho các cô hai giờ tan làm.
Quý Linh Linh cùng Giang Tâm Dao mới vừa đi ra cửa chính IDE, liền bị một người mặc đồ thể thao, bị người con trai cao lớn đeo ba lô thu hút.
"Chị!" Khắp người cậu con trai thanh tú tinh thần phấn chấn, trong nháy mắt nhìn thấy Quý Linh Linh, kích động nhảy nhót.
"Thần Thiên?" Mồm Quý Linh Linh há hốc, em trai không phải đang học ở thành phố Y sao? Sao bỗng dưng quay về.
"Chị, em nhận được thư của chị rồi, rất nhớ mẹ và chị, em liền trở về? Nhìn xem em vừa xuống xe không kịp đợi đã đến gặp chị." Quý Thần Thiên đã mười tám tuổi, còn như thằng nhóc, ôm Quý Linh Linh làm nũng.
"Ha ha, thật tốt, chỉ em là nghịch ngợm nhất." Quý Linh Linh nịch sủng gãi gãi sông mũi Quý Thần Thiên.
Quý Thần Thiên nghịch ngợm dịu dàng chỉ lỗ mũi, trông thấy Giang Tâm Dao bên cạnh Quý Linh Linh.
"Ah, chị gái xinh đẹp này là ai vậy?" Quý Thần Thiên bướng bỉnh cười một tiếng, miệng ngọt hỏi Quý Linh Linh.
"Cô ấy là đồng nghiệp của chị, Giang Tâm Dao, gọi là chị Tâm Dao." Quý Linh Linh lúc này mới lấy lại tinh thần giới thiệu cho Giang Tâm Dao "Đây là em trai tôi, Quý Thần Thiên, học trung học ở thành phố Y, rất ít khi quay về."
"Hả. Ha ha, chào em." Giang Tâm Dao từ đáy lòng phát ra tiếng cười, đối với chàng trai chói sáng này rất có cảm tình.
"Ha ha, Xin chào, chị Tâm Dao, gọi em Tiểu Thiên là tốt rồi." Quý Thần Thiên Tiếu vô cùng ngọt ngào, sau đó chuyển sang Quý Linh Linh.
"Chị, em vừa xuống xe, đói bụng muốn ăn cơm, chị mời em ăn cơm có được hay không." Quý Thần Thiên dáng vẻ giống như là một đứa bé không có lớn.