Dịu Dàng Ngắn Ngủi"Dạ Hi, tới đây thôi, tự tôi đi vào ."
Buổi trưa, Quý Linh Linh đúng hẹn đến quán trà gặp Vu Uyển Tình. Xe của Lãnh Dạ Hi còn chưa tới cửa quán trà, cô liền muốn xuống xe.
Lãnh Dạ Hi dừng xe, đảo mắt nhìn cô.
"Không cần lo lắng. Tôi nghĩ hiện tại cô ấy không muốn anh trông thấy hình dáng hiện giờ của cô ấy, anh. . . . . . Nên hiểu." Quý Linh Linh nói xong, liền cúi đầu mở dây an toàn ra.
"Ừ, tôi ở nơi này chờ cô ra, nhớ gọi cho tôi."
Lúc này Quý Linh Linh đã xuống xe, cô đứng ở cửa xe, đáp một tiếng, "Được, tôi biết rồi." Đang lúc cô sắp đi, cô lại xoay người, "Dạ Hi, Vương tiểu thư tại sao gần đây không đến tìm tôi?"
"Cô ấy? Cô ấy mấy ngày gần đây đang bận tìm hiểu một phương pháp trị liệu mới."
"Oh."
Nghe được đáp án này của anh, Quý Linh Linh không nói gì nữa, gương gương môi, liền rời đi.
"A, không tệ, rời Mộ Ly, lại cùng Lãnh Dạ Hi ở cùng một chỗ, Quý Linh Linh cô thật đúng là best-seller hết sức." Vừa vào phòng, Vu Uyển Tình liền cười nói, trong lời nói hình như mang theo vài phần mỉa mai.
Quý Linh Linh đối với cô ta khẽ vuốt cằm, đem túi trong tay để ở một bên, liền ngồi ở đối diện với cô ta, không muốn nói thêm điều gì.
" Quý Linh Linh, mấy ngày nay không thấy cô...tính khí lại thu liễm không ít." Vu Uyển Tình trong lời nói có gai như cũ, câu nói đều nhắm vào cô.
Quý Linh Linh ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào cô ta, "Cái người này mấy ngày không gặp đã đi làm giải phẫu rồi sao? Cằm của cô khôi phục không tệ nha." Cô cũng không trực tiếp trả lời Vu Uyển Tình, mà lại nói qua chuyện khác.
"Mắt của cô, cũng thật tốt. Không tệ, thời gian này tôi đi làm cái tiểu phẫu, bác sĩ nói, nếu như mà tôi có thể kiên trì, đại khái có thể khôi phục lại một chút, ít nhất có thể đi gặp người khác." Vu Uyển Tình liếc cô một cái, cúi đầu, uống một chút trà, nhàn nhạt nói.
Nhìn bộ dáng này của cô ta, Quý Linh Linh trong lòng liền hiểu rõ, bây giờ Vu Uyển Tình, sự sắc bén của cô ta chỉ là giả vờ. Cô ta là một người tâm cao khí ngạo, hiện tại gương mặt bị hủy đi, ai cũng không thể thấu hiểu được những gì cô ta đã trãi qua.
"Ừ, hi vọng cô có thể sớm khôi phục." Nếu lời nói quan tâm nhiều hơn, Quý Linh Linh cảm thấy có chút dối trá, nên chỉ nói như vậy, liền dừng lại.
"Ha ha, Quý Linh Linh cô thật là rộng lượng, vẫn có thể giả bộ lương thiện như vậy chứ? Cô không phải hận tôi sao?" Có lẽ là do làm giải phẫu, khiến cho khóe miệng của Vu Uyển Tình có chút căng cứng, lúc nói chuyện, nhìn cũng thật là quỷ dị.
"Hận cô? Bởi vì cô thích Mộ Ly sao?" Quý Linh Linh không đáp, hỏi ngược lại.
"Hả? Nghe ý tứ này của cô, cô đối với tôi hoàn toàn không có hận ý sao?"
"Tôi vì cái gì muốn hận cô? Nếu như là bởi vì cô thích Mộ Ly, tôi liền muốn hận cô, vậy người tôi muốn hận không phải là quá nhiều hay sao?" Quý Linh Linh cảm thấy chuyện này, cũng không khỏi quá buồn cười.
"Tôi trước kia đối với cô đã làm nhiều việc không phải như vậy, cô không hận tôi? Tôi cùng Lục Vân Thiên đóng kịch hãm hại cô...cô không ghi hận tôi? Quý Linh Linh, tôi không biết cô lại hào phóng như vậy." Vu Uyển Tình lạnh lùng nhìn cô, trong giọng nói tràn đầy địch ý.
Quý Linh Linh lẳng lặng nhìn cô ta một hồi, cuối cùng không thể nín cười được nữa.
"Cô cười cái gì?"
"Cô không cảm thấy mình hiện tại rất kì quái sao? Cô một mặt nói cho tôi biết, Giang Tâm Giao sẽ đối với tôi gây bất lợi, mặt khác lại luôn nhắc tôi nhớ, cô hận tôi. Vu Uyển Tình, tôi bây giờ muốn hỏi một chút, ở trong lòng cô, cô đối với tôi là như thế nào?" Quý Linh Linh nghiêng đầu, một cái tay nhẹ đặt trên bụng, giọng nói không hờn không giận, nhàn nhạt lành lạnh.
"Đối với cô? Ha ha, cô nói không có sai, tôi hận cô, tôi cho tới bây giờ cũng không có hận một người phụ nữ nào nhiều như vậy. Quý Linh Linh, cô là người thứ nhất."
"Hả?" Đối với lời nói của Vu Uyển Tình, cô hình như đã dự liệu được.
"Tôi từ khi gặp được Mộ Ly liền không thể đoán được loại phụ nữ nào sẽ chiêm được lòng của anh ấy, cho đến khi anh ấy gặp cô, tất cả liền thay đổi. Anh ấy khinh thường việc giải thích với người khác, không bao giờ đi quan tâm người khác, nhưng đối với cô, mọi thói quen trước khi đều bị phá vỡ. Tôi nghĩ không ra, từ lầm đầu tiên gặo cô, tôi chỉ là không hiểu được. Tại sao một người phụ nữ bình thường như cô, lại có thể làm anh ấy một lòng một dạ yêu thương như vậy!" Vu Uyển Tình vẻ mặt có chút kích động, ngay cả vết sẹo trên mặt cũng có chút trở nên dữ tợn.
"Ha ha, tôi có thể bắt tâm anh ấy, bởi vì tôi quyến rũ anh ấy a." Không phải họ trước kia luôn nói mình như vậy sao?
"Cô cho rằng Mộ Ly dễ dàng chịu cho cô quyến rũ sao? Nếu như anh ấy có hứng thú với người phụ nữ khác, như vậy, tôi liền không hận cô rồi." Vu Uyển Tình đang nói chuyện, trên mặt hiện lên một nụ cười tự giễu."Ngày trước, tôi không biết cô rốt cuộc có cái gì sức quyến rũ, nhưng bây giờ tôi biết rồi. Anh ấy có thể yêu cô, là bởi vì cô xứng với anh ấy. Tính khí hai người rất giông nhau, có sự kiên trì, còn có. . . . . . Hai người các người đối với tâm ý của nhau. . . . . . Tôi đến cuối cùng, thua, thất bại thảm hại." Cô ta khẽ cúi đầu, âm thanh nghẹn ngào, có thể nghe được, cô ta rơi lệ.
Quý Linh Linh nhìn thấy Vu Uyển Tình như vậy, tâm cũng cảm thấy có chút đau. Vu Uyển Tình, một người phụ nữ có bao nhiêu kiêu ngạo, nhưng bây giờ lại ra nông nổi này, cho dù là như vậy, cũng không thể lấy được một chút quan tâm nào của Mộ Ly.
Cô đưa cho cô ta một chút khăn giấy, nhẹ giọng nói , "Nếu như chúng tôi có thể tiếp tục yêu nhau, chúng tôi cũng sẽ không đi tới bước này. . . . . . Cho nên, cô cũng không có thua, ở trong tình yêu, không có thắng thua." Quý Linh Linh nhẹ giọng thở dài, nói hay lắm còn chưa có khóc, hiện tại cô phải nhịn xuống. Không cho phép bản thân yếu đuối hơn nữa.
"Ha ha, Quý Linh Linh, tại sao có lúc cô lại có thể ngóc như vậy? Cô căn bản không hiểu tâm ý của anh ấy."
"Tôi không hiểu. . . . . . Cha của tôi. . . . . ."
"Cô cho rằng đó chính là sự thật cuối cùng sao?"
"Cô. . . . . ." Quý Linh Linh chợt ý thức được điều gì đó, "Cô đây là có ý gì?"
Lúc này Vu Uyển Tình đã đem nước mắt trên mặt lau khô, "Cô có biết mặt của tôi làm sao lại bị hủy không?"
"Giang Tâm Giao?" Chẳng lẽ không đúng sao? Trước đã nói rõ ràng như vậy.
"Ha ha, tôi đường đường cảnh quan cao cấp, cô cảm thấy một nhân tình bé nhỏ như cô ta, có thể dễ dàng làm tôi biến thành bộ dạng này sao?" Vu Uyển Tình vừa nhắc tới mặt của mình, vẻ mặt nhất thời kích động,
Thân thể của Quý Linh Linh khẽ ngã về phía sau, không nói gì, chỉ là nhìn cô ta.
"Không chỉ Giang Tâm Giao, còn có Lâm Tư Kỳ, Tư Kỳ Nami, ba người bọn họ. . . . . . Ha ha, kết hợp đốt lửa , lừa tôi đến một trong hẻm nhỏ, trực tiếp. . . . . . Dội a- xít sun-phu-rit lên mặt tôi. . . . . ." Vu Uyển Tình cắn thật chặt răng, cô kìm nén cơn giận.
"Cô nói cái gì?" Họ. . . . . . Họ ba người hợp lại? Lâm Tư Kỳ? Người phụ nữ trước khi xuất hiện ở nhà của Lãnh Dạ Hi, Tư Kỳ Nami, hôn thê cũ của Mộ Ly thiên kim của Tư Kỳ tập đoàn, đây là chuyện gì xảy ra, vì sao mọi chuyện lại trở nên phức tạp như vậy.
"Cô nhất định cảm thấy rất buồn cười chứ gì? Chuyện cô không biết, thật ra còn đáng sợ hơn." Nụ cười trên gương mặt Vu Uyển Tình rất ảm đạm.
"Sau khi tôi rời khỏi thành phố T, đột nhiên có một ngày Lâm Tư Kỳ tìm được tôi, cô ta nói cho tôi biết, Giang Tâm Giao xui khiến thị trưởng Lục cho người tìm cô , chuẩn bị dạy dỗ cô, hơn nữa Giang Tâm Giao còn dự định đem tất cả đổi lên trên người tôi. Lúc ấy tôi cũng không hề để ý, nhưng ngày thứ hai, tôi lại nhận được tin tức, cô bị người ta chặt đứa một cánh tay, mà Mộ Ly cùng Lãnh Dạ Hi rối rít phái ra người tìm tôi. Tôi mới biết, chuyện gì đã xảy ra. . . . . ."
"Là Giang Tâm Giao làm!" Quý Linh Linh bỗng dưng trợn to hai mắt, trong bụng một hồi sôi trào.
"Chính xác mà nói là Lục Chính Hạo, giúp cho Giang Tâm Giao, cũng giúp cho những người tập kích cô chạy trốn."
"Làm sao cô biết những thứ này?" Quý Linh Linh trên mặt tràn đầy kinh ngạc, cô hoàn toàn tưởng tượng không tới.
"Đây là Lâm Tư Kỳ nói cho tôi biết, cô ta nói muốn giúp tôi, giúp tôi liên lạc với Giang Tâm Giao, khiến Mộ Ly cùng Lãnh Dạ Hi đừng tìm tôi. Lúc ấy, tôi cũng không biết là chuyện gì xảy ra , rõ ràng không phải tôi làm nhưng...tôi lại sợ, đồng ý với cô ta. Tôi còn nhớ đêm hôm đó, trăng sáng rất tròn, cô ta mang theo tôi đi tới một ngõ hẻm nhỏ, tôi không thể thấy rõ được gì, đột nhiên, trên mặt một hồi đau rát. . . . . . Tiếp đó, tôi liền kêu cứu, lại nghe thấy tiếng cười của rất nhiều người. . . . . . Ha ha, cứ như vậy, cô cũng biết chuyện sau đó rồi." Vu Uyển Tình thuận tay cầm lên ly nước, ừng ực uống liên tiếp mấy ngụm lớn.
Thì ra là, đây tất cả, Vu Uyển Tình bị hủy dung, thì ra uất ức như vậy, cô ta chuyện gì cũng không có làm, cư nhiên liền. . . . . .
"Tư Kỳ Nami cùng cô không cừu không oán, cô ta tại sao lại có dính dán đến trong đó?"
"Ha ha, còn nhớ sựu việc tại sao Tư Kỳ Nami đánh cô không? Chỉ là bởi vì biết cô và Mộ Ly có quan hệ, cô ta loại chuyện đọc ác nào mà không thẻ làm. Trong lúc họ biết, tôi cùng Lục Vân Thiên bỏ thuốc cho Mộ Ly, họ liền theo dõi tôi. . . . . ."
"Cả ba người bọn họ đều yêu Mộ Ly!"
"Yêu, họ cũng yêu, hơn nữa yêu đến. . . . . ." Biến thái! Yêu đến mãnh liệt đoạt lấy!
"Nôn. . . . . ." Đột nhiên cảm giác buồn nôn đánh tới, khiến Quý Linh Linh không nhịn được che miệng nôn ra một trận, "Nôn nôn. . . . . ." Bởi vì trong quá trình ốm nghén, cô cũng không ăn cái gì, lúc này chỉ có thể nôn khan, nôn đến nước mắt cũng chảy ra.
" Quý Linh Linh, cô làm sao vậy. . . . . ."
"Không có. . . . . ." Quý Linh Linh đối với cô ta giơ tay lên, một cái tay liên tục vỗ Ⱡồ₦g иgự¢ của mình, "Không có việc gì, không. . . . . . Không cần lo lắng. . . . . ."
"Hãy nghe tôi nói, có thể tâm lý của cô sẽ chịu không nổi, tôi, Lục Vân Thiên, cùng Mộ Ly căn bản không có cái gì, chỉ là bởi vì tôi hạ dược đối với anh ấy. Cho nên bọn họ mới phá hủy mặt của tôi, phá hủy một nhà Lục Vân Thiên. Ngày hôm qua,mẹ của Lục Vân Thiên mới qua đời, nghe nói là do Lục Chính Hạo làm giận đến ૮ɦếƭ . . . . . ."
Nghe Vu Uyển Tình những lời này, Quý Linh Linh chỉ cảm thấy cảm giác của mình thay đổi hàng loạt, họ quá đáng sợ, thủ đoạn của bọn họ quá ghê gớm rồi, thì ra yêu một người, lại có thể làm ra loại chuyện đáng sợ như vậy, quá đáng sợ. . . . . .
" Bà Lục. . . . . ."
"Ha ha, Lục Vân Thiên mặc dù không có bị hao tổn gì, nhưng mà cô ta bây giờ cũng không hơn gì tôi, Nghiêm Tử Tuấn đối với cô ta hờ hững, mối quan hệ của cô ta và Lục Chính Hạo cũng đã chấm dứt, cô ta chỉ còn một người thân duy nhất là mẹ mà thôi, nhưng là bây giờ cũng đã mất. . . . . . Cô nói thử xem,cuộc sống của Lục Vân Thiên bây giờ thật ra thì so với tôi xem ra còn khó khăn hơn không phải sao? Sống không bằng ૮ɦếƭ" Lời nói của Vu Uyển Tình, rõ ràng là chế giễu, nhưng nét mặt của cô ta lại hiện lên đầy nét khổ sở.
Cô ta và Lục Vân Thiên, thật ra là những người phụ nữ đáng thương nhất.
"Tôi. . . . . . Thật xin lỗi, hôm nay của chúng ta chỉ nói đến đây thôi, thân thể của tôi không thoải mái." Quý Linh Linh bây giờ không muốn tiếp tục nói chuyện với Vu Uyển Tình, hiện tại cô đã không còn tâm tình nữa.
"Cuối cùng nói thêm câu nữa thôi."
Quý Linh Linh đã đứng dậy, dừng bước, nghe Vu Uyển Tình nói tiếp.
"Mộ Ly hiện tại dù nói là không còn yêu cô nữa, nhưng cô cũng không cần hoàn toàn tin tưởng như thế."
"Hả?"
Vu Uyển Tình cũng không nói thêm gì nữa, chỉ để lại cho cô một ánh mắt thâm túy. Thế nhưng câu nói này, lại sâu sắc ghi tạc trong đầu Quý Linh Linh.
Thời điểm trở lại bệnh viện, Trang Mỹ Cầm đã đứng chờ nơi đó.
"Mẹ, đến đây lúc nào vậy?" Quý Linh Linh cùng Lãnh Dạ Hi đi vào phòng bệnh.
"Vừa tới. Thân thể có tốt hơn chút nào không?"
"Ừ, đã tốt hơn một chút rồi, Dạ Hi nói, đợi bác sĩ kiểm tra thêm chút nữa, hiên tại vẫn chưa có chuyện gì."
Trang Mỹ Cầm đứng ở bên người Quý Linh Linh, tay bà cầm thật chặt tay của cô, đứa con gái của bà đã gầy đi rất nhiều.
"Linh Linh, mẹ cùng con nói chuyện được không?"
"Mẹ? Có chuyện gì."
Nói xong, Trang Mỹ Cầm liếc mắt nhìn Lãnh Dạ Hi, sau đó Lãnh Dạ Hi nói một câu, liền đi ra ngoài.
"Linh Linh, chúng ta ra nước ngoài sống đi, nơi này không thích hợp với chung ta nữa."
"Mẹ. . . . . ." Quý Linh Linh vừa mới mở miệng, nước mắt liền rơi xuống, cứ như vậy, rời đi sao?
"Linh Linh, chuyện giữa con và Mộ Ly, mẹ đã nghe qua rồi, hiện tại còn có chuyện của Thần Thiên, con cũng biết chớ, Lam Lam cô ta. . . . . ." Trang Mỹ Cầm chưa nói xong, liền không nhịn được nghẹn ngào, "Mẹ hiện tại chỉ còn có con và Thần Thiên, nếu như hai đứa có xảy ra chuyện gì, mẹ thật sự sẽ không thể sống nổi nữa."
"Mẹ, mẹ, nếu mẹ đã biết chuyện của con cùng Mộ Ly, vậy có thể nói cho con biết , ban đầu có phải là ba. . . . . . Ông ấy. . . . . ." Lúc này Quý Linh Linh, nói được nửa câu, cũng không nói được nữa, nước mắt từng giọt liên tiếp rơi xuống.
"Linh Linh." Trang Mỹ Cầm cầm thật chặt tay của cô, "Không cần hỏi nữa được không? Ba con đã ૮ɦếƭ, ông ấy đã ૮ɦếƭ, cái này chẳng lẽ còn chưa đủ sao?"
Mẹ. . . . . . Quý Linh Linh có chút ngạc nhiên nhìn mẹ của mình, lời của bà đã quá rõ rồi. Thì ra là. . . . . . Thì ra người ba mình yêu thương kính trọng nhất, thật sự. . . . . . Năm đó đã làm ra loại chuyện đó.
"Mẹ. . . . . . Mẹ, mẹ lừa con phải không? Ba, ba ông ấy là một kỹ sư vĩ đại như vậy, . . . . . . Làm sao có thể làm ra loại chuyện như vậy? Mẹ, van cầu mẹ. . . . . . Van cầu mẹ. . . . . . Không cần như vậy. . . . . . Không cần. . . . . ."
Quý Linh Linh vừa khóc lớn, lời còn chưa dứt, thân thể của cô liền mềm nhũn ngã vào trong иgự¢ Trang Mỹ Cầm.
"Linh Linh! Linh Linh! Lãnh tiên sinh, Lãnh tiên sinh!"
"Chuyện gì xảy ra!" Lãnh Dạ Hi ở ngoài cửa vội vả xông tới, liền thấy Quý Linh Linh đã té xỉu.
Anh không có nói thêm gì, trực tiếp nhấn chuông báo ở đầu giường rồi bế Quý Linh Linh lên.
"Linh Linh, Linh Linh, con không cần hù dọa mẹ a, không cần hù dọa mẹ. . . . . ." Nhìn con gái mình không tiếng động nằm ở trên giường bệnh, Trang Mỹ Cầm đứng bên cạnh, cũng lớn tiếng khóc lên.
Tại sao, sự việc đã qua nhiều năm như vậy, sao còn phải bị nhắc tới? Ban đầu không phải nói, chỉ cần họ rời đi, chuyện này, cũng sẽ không nhắc tới nữa sao? Tại sao, tại sao hắn muốn lừa bà?
Ánh nắng mặt trời của những ngày cuối thu làm người ta trở nên lười biếng.
"Mộ tiên sinh, Lãnh tiên sinh tới."
"Ừ."
Lão Trung cung kính đứng ở bên cạnh Mộ Ly, không nói gì thêm.
"Như mong muốn của anh, cuối tuần này, tôi sẽ mang cô ấy rời đi, nếu như có thể, vĩnh viễn sẽ không trở về nữa." Lãnh Dạ Hi đứng cách Mộ Ly không xa, dựa vào ghế sa lon, sâu kín mở miệng.
Mộ Ly hơi cúi đầu, ánh sáng mặt trời chiếu ở trên mặt của anh, chỉ để lại một cái bóng nhàn nhạt.
"Đứa bé, cùng cô ấy, tôi đều sẽ chăm sóc tốt, không cần lo lắng nữa." Lãnh Dạ Hi một tay để ở trong túi quần, thân thể cao ráo, nửa tựa vào trên ghế sa lon, một bộ dáng lười biếng, "Gần đây thân thể của cô ấy không được tốt, sau khi cùng bác gái nói chuyện kia, cô ấy vẫn hôn mê bất tỉnh đến nay."
Nói tới chỗ này, Mộ Ly bỗng dưng ngẩng đầu lên, mặt mũi căng thẳng, lạnh lùng, không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào.
"Chỉ là không sao, bác sĩ nói, cô ấy và đứa bé không có chuyện, chính là thân thể quá yếu, cần nghỉ ngơi nhiều ."
"Chuẩn bị đưa cô ấy đi nơi nào?" Rốt cuộc, anh cũng lên tiếng, nghiêng mặt, Lãnh Dạ Hi không thấy rõ thái độ của anh.
"Không biết, đợi thân thể cô ấy khỏe mạnh chút, tôi sẽ hỏi cô ấy, nếu như cô ấy cũng không biết, tôi liền tùy ý chọn đại một nơi trên bản đồ vậy. Chờ tôi mang cô ấy đi, anh có thể yên tâm, sẽ không có chuyện gì nữa, cô ấy cũng không có việc gì." Lãnh Dạ Hi không tiếp tục nhìn anh, chỉ mở miệng nói.
Mộ Ly đứng dậy, lão Trung lập tức lấy áo khoác, khoác lên người anh. Anh đi tới bên cửa sổ, mặc dù không thấy rõ mặt của anh, nhưng bóng dáng kia lại bộc lộ rõ sự cô đơn tĩnh mịch, mơ hồ còn mang theo vài phần ưu thương.
"Mang cô ấy đi, chăm sóc cho cô ấy thật tốt, " Anh từ từ mở miệng, "Tốt nhất, vĩnh viễn không cần trở về nữa."
"Vĩnh viễn không cần trở về nữa? Không cần cô ấy sao?" Lãnh Dạ Hi ngẩng đầu lên, nhìn bóng lưng của anh.
Cần cô ấy? Đúng vậy a, anh như vậy mà yêu một người phụ nữ, hiện tại ôm con của mình cũng người đàn ông khác rời đi, anh có còn cần cô ấy không? Ha ha, đáp án dĩ nhiên là, không biết.
"Một người ૮ɦếƭ, còn có thể nhớ nhung sao?" Âm thanh của anh không lớn, tuy nhiên nó đủ để cho Lãnh Dạ Hi ngẩn ra.
Lúc này, Lãnh Dạ Hi đứng thẳng người.
"Mộ Ly. . . . . . Nếu như trước kia tôi biết kết quả sẽ như thế này, cho dù có liều mạng,tôi cũng không để cho các ngươi ở chung một chỗ." Lãnh Dạ Hi trên mặt khó nén bi thương.
Cô ấy chỉ là nghe được chân tướng, liền ngất xỉu ba tháng, nếu để cho cô ấy biết, vĩnh viễn đều không thể gặp lại được anh ta (Mộ Ly), không biết cô ấy lại xảy ra chuyện gì.
"Anh đi gặp cô ấy một lần cuối đi, để cho anh, cũng như cô ấy, sẽ không có tiếc nuối." Lãnh Dạ Hi đưa lưng về phía anh.
"Không, mang cô ấy đi đi, càng xa càng tốt."
Lãnh Dạ Hi lúc rời đi, nghe được âm thanh lạnh lùng của Mộ Ly.
Đáng ૮ɦếƭ, rốt cuộc anh ta làm sao có thể vô tình như vạy, lạnh lùng như vậy. Quan hệ của hai người bọn họ, có thể nói phức tạp.
"Mộ tiên sinh, Lãnh tiên sinh đã đi rồi." Lão Trung đứng ở sau lưng anh, nhẹ giọng nhắc nhở.
"Đi tìm bọn họ, kế hoạch thực hiện trước thời hạn." Mộ Ly xuyên thấu qua cửa sổ nhìn Lãnh Dạ Hi sải bước rời đi.
Anh đã từng nghĩ rằng, nếu như ban đầu không phải là cô ấy, thì tổn thương cũng sẽ không sâu như vậy, có lẽ bọn họ cũng sẽ không đi tới bước này.
Đã mười ba ngày không gặp cô ấy, nỗi như như đang mọc rễ, ở trong lòng của anh mà điên cuồng sinh trưởng, nhưng vậy thì như thế nào? Anh đã xác định sẽ cắt đứt tấc cả, như thế nào lại bị cảm xúc nho nhỏ này, mà chi phối?
Em, hiện tại có tốt không?
Anh siết chặt quả đấm, chậm rãi đặt ở Ⱡồ₦g иgự¢ của mình .
"Đinh. . . . . ." Thìa trên tay lập tức rơi xuống.
"Linh Linh, sao vậy?"
Thẩm Hiểu Phỉ lập tức nhảy dựng lên, nhìn Quý Linh Linh vừa nãy còn ăn đang ăn canh rất tốt.
Chỉ thấy cô hai tay cầm chén canh, hai mắt đăm đăm nhìn chằm chằm chén canh.
"Linh Linh?"
Cô chậm rãi ngẩng đầu lên
"Cậu làm sao vậy? Khóc cái gì? Thân thể không thoải mái sao?" Thẩm Hiểu Phỉ vừa thấy bộ dáng này của cô, trong bụng cũng gấp gáp.
"Đột nhiên, tâm trạng không tốt, mình. . . . . . Mình rất nhớ anh ấy." Nước mắt không tiếng động rơi xuống, nhẹ nhàng rơi vào trên giường. Bốn chữ cuối, cô nói rất nhẹ, nhưng Thẩm Hiểu Phỉ có thể nghe được rõ ràng từng chữ, tha thiết như vậy.
"Linh Linh. . . . . ." Thẩm Hiểu Phỉ nhận lấy chén canh trong tay cô, ngồi ở bên cạnh cô, nhẹ nhàng ôm vai của cô, "Không có gì là không thể quên, sau khi cậu cùng bác gái rời khỏi đây, có thể bắt đầu một cuộc sống mới rồi."
"Thân thể rời đi, tâm cũng chưa đi, có thể lần nữa bắt đầu sao?" Quý Linh Linh tựa vào vai Thẩm Hiểu Phỉ, nước mắt thuận thế rơi vào trên vai Thẩm Hiểu Phỉ."Nếu như mà mình có thể vô tâm, thì tốt biết bao, như vậy mình liền có thể quên hết tấc cả, hoàn toàn quên anh ấy. . . . . ."
Thẩm Hiểu Phỉ không nói gì nữa, chỉ là lẳng lặng ôm lấy cô, mặc cho cô trong иgự¢ mình lẳng lặng rơi lệ.
Quý Linh Linh đã từng nói với cô rất nhiều lần, cậu có biết không,mình yêu Mộ Ly nhiều cỡ nào?
Hiện tại cô biết, Quý Linh Linh rốt cuộc yêu Mộ Ly bao nhiêu, cái loại tình yêu đó, trong lòng của cô ấy sinh ra, không bao giờ có thể quên được.
Cho đến khi Quý Linh Linh vì khóc mệt nên ngủ thi*p đi.
Lúc này, Lãnh Dạ Hi cũng xuất hiện ở trong phòng bệnh.
Anh không có nói chuyện, chỉ là đi tới, ôm chầm lấy thân thể Quý Linh Linh, nhẹ nhàng đem cô đặt trên giường, vì cô đắp chăn.
"Anh đxa nói cho anh ta biết chưa?" Thẩm Hiểu Phỉ đứng ở ngoài phòng bệnh, đợi đến khi Lãnh Dạ Hi đi ra, liền hỏi.
"Ừ."
"Anh ta có phản ứng gì?" Thẩm Hiểu Phỉ ngẩng đầu lên, mặt vội vàng nhìn Lãnh Dạ Hi, cô khẩn cấp muốn biết đáp án.
Lãnh Dạ Hi cùng với cô bốn mắt nhìn nhau, nhưng là ngay sau đó liền dời đi chỗ khác, "Không có phản ứng, chỉ là nói tôi mau sớm mang cô ấy đi."
"Cái gì?" Thẩm Hiểu Phỉ không khỏi kinh ngạc, "Anh ta. . . . . . Người đàn ông kia cư nhiên như vậy. . . . . ."
"Cô nên biết nguyên nhân." Lãnh Dạ Hi quay đầu, nói.
"Biết. . . . . . Cũng bởi vì tôi hiểu biết rõ nguyên nhân, tôi mới không tin tưởng, anh ta lại có thể ác như vậy, rõ ràng. . . . . . Biết rõ ràng hiện tại thân thể của cô ấy như vậy, anh ta cư nhiên. . . . . . Khốn kiếp!" Thẩm Hiểu Phỉ cắn răng, không nhịn được tuôn ra nói tục.
"Thẩm Hiểu Phỉ, tôi vẫn có vấn đề muốn hỏi cô."
"Hỏi cái gì?"
"Cô là làm sao biết những chuyện này, từ Giang Tâm Giao, tất cả giống như nằm trong lòng bàn tay cô. Hơn nữa ngay cả những chuyện, ít người có thể biết được, đừng nói với tôi là Tần Mộc Vũ nói cho cô, tôi không tin." Lãnh Dạ Hi ánh mắt lạnh lùng phát ra mấy phần sáng loáng, lẳng lặng nhìn chằm chằm Thẩm Hiểu Phỉ, không bỏ qua một chút phản ứng nào của cô.
"Hả? Thì ra là anh đối với tôi cảm thấy hứng thú như vậy?" Thẩm Hiểu Phỉ nhíu mày hỏi ngược lại.
"Tôi là đối với thân phận của cô cảm thấy hứng thú, cô có thể dễ dàng ra vào công ty của tôi, cũng có thể đem những này chuyện cũng điều tra rõ ràng, tôi không tin cô thân phạn của cô đơn giản như vậy."
"Vậy tôi nói cho anh biết, là Hướng Tuấn Ngạn nói cho tôi biết?" Cảm giác bị Lãnh Dạ Hi nhìn chăm chú cả người sợ hãi, Thẩm Hiểu Phỉ không thể không nghiêng đầu.
"Cô cảm thấy tôi sẽ tin? Nói đi, cô nên hiểu tôi , cho dù cô bây giờ không nói, tôi cũng vậy sẽ điều tra ra được thân phận của cô." Lãnh Dạ Hi từ trong túi móc ra bao thuốc lá, lấy ra một điếu thuốc, tiện tay đốt lên.
"Ha ha, anh nếu có thể điều tra ra, cần gì phải ở đây hỏi thừa?" Thẩm Hiểu Phỉ vẫn đối với Lãnh Dạ Hi không có hảo cảm gì, từ trước đến bây giờ, vẫn luôn là như vậy.
“Vẫn là không nói? Cô không muốn tôi đi hỏi cô ấy chứ?" Lãnh Dạ Hi có điều ngụ ý.
"Lãnh Dạ Hi, anh. . . . . . Là loại người khiên người ta chán ghét." Thẩm Hiểu Phỉ không nhịn được liếc anh một cái.
"Tôi rất vinh hạnh."
"Bởi vì Giang Tâm Giao là người tình của ba tôi. Lấy thông minh cùng tài trí của anh, anh đại khái đã đoán được tôi là ai." Thẩm Hiểu Phỉ cố làm ra bộ mặt buông lỏng, nhưng khi cô mới vừa nói hai chữ"Người tình", đã sớm bại lộ dòng suy nghĩ của mình.
"Cô và Lục Vân Thiên là tỷ muội?"
***! Đây là Thẩm Hiểu Phỉ theo bản năng muốn nói.
"Nếu như anh là loại người kém thông minh, tôi ngược lại thật ra hi vọng anh đi hỏi cô ấy. Tốt lắm, anh muốn hỏi gì thì tôi đã trả lời, hiện tại tôi muốn trở về phòng bệnh chăm sóc cô ấy." Nói xong, Thẩm Hiểu Phỉ không để ý tới Lãnh Dạ Hi, trực tiếp đi vào phòng bệnh.
Đợi sau khi cô đi, bên môi Lãnh Dạ Hi lộ ra nụ cười, nếu như sự thông minh của anh cũng đủ đoán ra thân phận của cô. Nếu là như vậy, việc tìm hiểu những chuyện kia, đối với cô không thành vấn đề.
"Em có tốt không? Bảo bảo có tốt không?" Âm thanh rất nhẹ, tay cũng rất nhẹ, khẽ vuốt trên mặt, tựa như không cảm giác, nhưng lòng bàn tay mang lại ấm áp, đang vuốt ve khuôn mặt của cô.
"Không phải đã nói, phải tôi đã nói em pahỉ chăm sóc bản thân thật tốt sao? Tại sao lại quên đi." Âm thanh của anh dằng dặc, tràn vào lòng cô.
"Lúc ấy không phải đã nói không còn yêu nhau nữa sao? Lúc ấy tự nhiên như vậy, tại sao bây giờ lại như thế này đau lòng?"
Anh nhẹ nhàng lại gần, dùng giò má của mình, nhẹ nhàng cọ vào gò má mềm mại của cô. Ấm áp, mềm mại, còn có mùi hương trên người của cô, làm cho anh không thể buông tay . Tay anh nhẹ nhàng kéo tay của cô, mười ngón tay từ từ đan xen nhau.
"Về sau, phải tự chăm sóc mình, không cần lại nhớ đến tôi, nhớ, em đã không còn yêu tôi nữa." Không yêu tôi rồi, Quý Linh Linh từng nói, không yêu Mộ Ly, vĩnh viễn sẽ không yêu nữa.
Hơi thở ấm áp của anh, từ từ phai nhạt, cho đến khi chỉ còn lại sự lạnh lẽo.
"Đừng! Đừng rời xa em!"
Khi Mộ Ly xoay người sắp đi, Quý Linh Linh chợt ngồi dậy, kéo tay anh thật chặt.
Thân thể của anh cứng đờ, trong đêm tối, không thể nhìn thấy vẻ mặt của anh, chỉ có thể nhờ ánh trăng mờ nhạt bên ngoài của sổ, mơ hồ nhìn thấy bóng lưng của anh.
Cô cho là, đang nằm mơ, trong mộng gặp được anh. Anh cùng với mình gần gũi, nhắn nhủ những lời ngọt ngào.
"Không cần đi. . . . . ." Âm thanh khàn khàn lại một lần nữa vang lên.
Nhưng tựa như anh đã có quyết định, không muốn bị cô làm phân tâm.
Thân thể của anh vừa động, "Em nhớ anh lắm! Không cần rời xa em có được không!"
Anh cũng rât nhớ em.
Đột nhiên, anh xoay người, trực tiếp ôm lấy cô vào lòng.
Đột nhiên, liền cảm thấy trước mắt như vậy thật đầy đủ, cái ôm này, nhiệt đọ này, tình yêu này, cả đời có lẽ chỉ cần như vậy là đủ. Quý Linh Linh môi mím thật chặt môi, đem đầu mình tựa vào иgự¢ của anh. Cô nhớ mùi vị của anh, cô muốn đem thời khắc này khắc ghi vào trong thâm tâm mình.
Bởi vì cô biết, có thể đây là lần cuối bọn họ gặp mặt. Cô sẽ mang đoạn trí nhớ này theo cả đời.
Nước mắt, thấm ướt trên иgự¢ áo anh, hai tay anh ôm lấy cô thật chặt, một khắc cũng không muốn buông tay. Hắn nhớ cô, cả ngày lẫn đêm, khi anh nói với Lãnh Dạ Hi, không muốn gặp cô, thì tâm anh rất đau. Thì ra là, tâm, cũng muốn cô.
Cho nên trước ngày cô rời đi, anh không thẻ khống chế được bản thân, thừa dịp đêm tối, đến xem cô.
Lãnh Dạ Hi nói thân thể cô suy yếu, khi anh nhìn thấy cô thì không nhịn được vuốt ve hai gò má không còn huyết sắc của cô. Thì ra là Lãnh Dạ Hi không có lừa gạt mình, cô thật bị bệnh, hơn nửa tháng không thấy, cô lại gầy đi một vòng, tay nhỏ, thân thể mềm mại, anh đang thấy, anh đang sờ được, tất cả tất cả, cũng hung hăng níu lấy tim của anh.
"Ô ô. . . . . ." Khi cô cảm giác được иgự¢ của anh sắp rời xa, cô cũng nhịn không được nữa ô ô khóc lên.
Cô đối với anh nhớ nhung, cũng che đậy không nổi nữa. Một đêm này, sẽ để cho cô bỏ xuống hết tất cả, để cho cô quên hết mọi thứ, cô chỉ là một người con gái chờ mong tình yêu, không hơn.
Anh nhẹ nhàng xoa mái tóc dài của cô, "Mới bao lâu không thấy, khóc như đứa bé."
Cô hít mũi một cái, "Anh không biết, em hay khóc như một đứa bé sao?" Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, nói xong, còn kéo qua áo sơ mi của anh, không chút kiêng kỵ lau nước mũi của mình.
"Anh chỉ biết, em là người phụ nữ duy nhất dám dùng áo anh lau nước mũi." Nụ cười của anh bên trong tràn đầy cưng chiều.
"Anh nên cảm thấy vinh hạnh." Quý Linh Linh khẽ nâng lên môi, một tay ôm cổ của anh, kéo anh hướng đến mình, sau đó nhanh chóng, cán một ngụm trên môi anh.
Cắn xong, cô dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm nhẹ, đợi sau khi chơi đã, cô mới đầy tính nhìn anh, "Mùi vị không tệ, vẫn như cũ."
"Thử đủ chưa, nó còn chưa được người phụ nữ nào dùng?" Mộ Ly bàn tay thật chặt đỡ phía sau lưng của cô, để ngừa cô mệt mỏi, một cái tay nhẹ nhàng ngắt chóp mũi của cô.
"Ai dám? Người đàn ông của em đã sớm được dán nhãn của Quý Linh Linh này rồi, họ thì phải biết tránh xa." Cô một bộ dáng bá đạo, tựa như mèo con khoe móng vuốt nhỏ.
"Hả? Dán nhãn của em? Ở nơi nào?" Mộ Ly hơi hơi híp mắt, nụ cười khó nén, nhìn tiểu nữ nhân trong иgự¢, trong lòng lại lập tức thỏa mãn .
"Anh không biết?" Quý Linh Linh giả bộ tức giận, "Anh lại có thể không biết! Không được nhúc nhích!" Hai tay của cô khoác lên cánh tay của anh, dịch chuyển một chút, ngồi ở trên giường bệnh, cô có chút khó khăn.
"Giúp em mang giày đi, rồi em sẽ nói cho anh biết, nhãn dán ở nơi nào." Quý Linh Linh ngồi bên cạnh giường .
"Không được gạt anh?"
"Dĩ nhiên!" Quý Linh Linh khẽ ngửa cằm lên, một bộ nữ vương.
Mộ Ly gương môi cười, đưa tay xoa đầu cô, sau đó liền buông lỏng tay, ngồi xổm người xuống, nhẹ nhàng nắm cổ chân của cô, đem chân cô đặt ở trên đầu gối mình, lấy ra một đôi giày vải trắng, chậm rãi mang vào vì cô.
Anh trước giờ đều kiêu ngạo, bá đạo. Nhưng thời điểm cưng chiều cô, đều dùng sự ân cần, cẩn thật nhất có thể để đối đãi với cô, như hiện tại anh tình nguyện quỳ một gối mang giày giúp cô . Ánh mắt của cô nóng rồi, nhưng cô hít mũi một cái, ngửa đầu lên, cuối cùng ngăn cản được giọt nước mắt trở về.
"Tốt lắm, mang xong rồi." Anh đứng lên, ôm lấy vai của cô, một tay đỡ lấy cô, đứng trên mặt đất, "Hiện tại nói cho anh biết, nhãn dán ở nơi nào được chưa?"
Đứng trên đất, Quý Linh Linh bởi vì mang giày đến bằng mà thấp hơn Mộ Ly một cái đầu.
Chỉ thấy cô đưa cánh tay, vòng qua cổ anh, "Anh quá cao, ngồi xổm xuống đi, em sẽ cảm thấy mệt." Một câu, cô sẽ mệt mỏi, anh liền khẽ di chuyển chân, khẽ ngồi xổm xuống.
Như vậy, tầm nhìn của cô liền ngang bằng với anh, sẽ không tiếp tục mệt mỏi nữa.
"Nơi này." Còn chưa chờ Mộ Ly chuẩn bị xong, cô khẽ hôn, hôn vào trên chóp mũi của anh.
"Nơi này." Gò má trái.
"Nơi này." Má phải.
"Nơi này." Mi tâm.
"Nơi này, nơi này." Mắt.
"Nơi này." Đỉnh đầu.
"Nơi này." Hầu kết.
"Nơi này." иgự¢.
Cô vừa hôn, tay cũng vừa động.
"Nơi này." Rốn.
"Nơi này." Bụng.
"Lạch cạch. . . . . ." Âm thanh thắt lưng rơi xuống đất.
"Nơi này." xx.
"Nơi này." Bắp đùi.
"Nơi này." Đầu gối.
"Nơi này." Bắp chân.
"Còn có. . . . . ." Thân thể của cô đã khó có thể nữa ngồi xuống, khi cô chuẩn bị tiếp tục hôn, lại bị một tay của anh kéo lên .
"Có phải hay không còn có nơi này?" Mộ Ly choàng tay qua hông của cô, cười đến tà ác.
"Ô. . . . . ." Ghét, đây là quyền lợi của cô, anh tại sao có thể sử dụng, cái này môi, cô muốn giữ lại để thưởng thức thật tốt, cô lại không thể dùng sức! Nụ hôn của anh mạnh mẽ như vũ bảo đánh tới cô, không cho cô mảy may cơ hội thở dốc. Nụ hôn này, bọn họ đã cách quá lâu, nhưng bọn họ không có quên đi đối phương, hai người cứ như vậy mà hôn.
Anh hút thật chặt đầu lưỡi của cô, không để cho cô có bất cứ cơ hội phản kháng. Người phụ nữ nhỏ này hư quá, cô dụ dỗ anh quá nhiều, nên phải bị phạt.
"Ừ. . . . . ." Hai tay của cô giữ chặt mặt anh, cô một lần nữa chủ động hôn thật sâu.
Cô khát vọng anh, thân thể khát vọng, tâm hồn khát vọng. Cô ấm áp, anh cứng rắn, bọn họ yêu say đắm đối phương, bằng tâm lẫn cả thân thể.
Nụ hôn của cô mền mại, nghe cô phát ra âm thanh đạc biệt thuộc về mình, lo lắng mấy ngày nay của anh như tan đi một nữa.
"Ô. . . . . ." Nghe được tiếng kêu của cô, anh lo lắng ngưng động tác của mình.
"Thế nào?" Anh lo lắng hỏi.
Thân thể của cô mềm nhũn dựa vào trên người của hắn, "Bảo bảo. . . . . . Đá em." Nói xong, cô liền đem mặt chôn ở trước иgự¢ của anh.
"Ha ha, thì ra là vật nhỏ cũng nhớ anh." Mộ Ly chậm rãi đè xuống khát vọng của thân thể, nhẹ xoa tóc của cô.
Cứ như vậy, cô lẳng lặng tựa vào trước иgự¢ của anh, anh lẳng lặng nhẹ xoa tóc của cô. Giờ phút này, bọn họ có thể nghe được tiếng nhjip tim lẫn nhau. Đập kịch liệt như vậy, mang theo tiếng thở dốc.
"Còn có một ngày nữa, em sẽ rời khỏi nơi này, bọn họ nói, về sau cũng sẽ không trở lại nữa."
"Ừ."
"Bọn họ nói, muốn em quên, muốn em quên tất cả tất cả nơi đây, lần nữa bắt đầu lại từ đầu"
"Ừ."
"Em sẽ nghe lời bọn họ, một mình đến một nơi xa lạ, vĩnh viễn đều sẽ không trở về nữa, quên tất cả tất cả nơi đây. . . . . . Lần nữa bắt đầu." Đầu của cô buồn bực ở trước иgự¢ của anh.
Lần này, anh không có lên tiếng nữa, cô chỉ cảm nhận được anh đang ôm chặt cô vào lòng, còn cảm nhận được thân thể run rẩy của anh.
Quý Linh Linh không phải một người phụ nữ ngốc, Lãnh Dạ Hi, Thẩm Hiểu Phỉ, mẹ còn có Vu Uyển Tình, bọn họ luôn khuyên nhủ, muốn cô rời đi, cô mơ hồ cảm thấy thứ gì đó, hiện tại anh lại trực tiếp tới tìm mình, không che giấu chút nhiệt tình nào đối với cô, cô hiểu.
Cô kéo nhẹ áo anh, ngước đầu.
"Em cùng bảo bảo đã thật lâu không thấy anh, anh phải bồi thường chúng em." Cô khẽ chu môi, giống như một cô gái nhỏ.
Bàn tay to của anh ở trên gương mặt của cô nhẹ nhàng vuốt nhẹ, "Được, chỉ cần em muốn, anh sẽ đi làm."
"Bên cạnh em một ngày, cho em một đoạn kỷ niệm. Cuộc sống sau này, chỉ cần có đoạn trí nhớ đó, em liền có thể dũng cảm sống tiếp." Cô gương môi, lộ ra nở nụ cười. Cô biết mình bây giờ cười đến rất xấu, nhưng cô đã cố gắng hết sức.
Mộ Ly tròng mắt khẽ chuyển, anh lại một lần nữa ôm cô vào trong иgự¢, nhẹ nhàng nói một câu, "Anh cũng chỉ cần như vậy."
Ở trong cuộc sống sau này, bọn họ liền chia cắt, mặc kệ là bởi vì sao, không người nào có thể giúp bọn họ.
Cô cần dựa vào kỉ niệm bên anh để tiếp tục kiên cường sống, anh cũng vậy.
"Chụt!" Đột nhiên, Quý Linh Linh hôn trộm một cái trên mặt anh, "Anh đó, không biết đem râu ria trên mặt mình làm sạch, đâm vào môi của em, thật là đau." Những âm thanh mền mại, nũng nịu, nhất thời để cho lòng của anh ấm áp.
"Ha ha, anh nhớ kỹ rồi, sau này sẽ không còn như vậy."
"Được rồi, nếu đã biết sai, liền tha thứ cho anh. Hiện tại. . . . . . Anh mặc quần áo vào đi, đừng tưởng rằng anh cởi hết đồ ra, thì co thể quyến rũ được em." Ai đó vừa nói, còn có ý xấu đưa tay đến nơi nào đó của anh.
Anh thật là oan, rõ ràng quần áo là bị cô cởi ra mà.
"Bây giờ là ba giờ sáng, vé máy bay là tối mai chín giờ , chúng ta còn một ngày. Anh phải quý trọng a, nếu không sau này anh không thể gặp được một người phụ nữ yêu anh như em nữa đâu." Cô giơ tay véo nhẹ mặt của anh, anh nhất định phải nhớ, có một người, đã thật yêu anh rất sâu đậm.
"Ừ." Anh ôm hông của cô.
"Đứa ngốc. Cứ “Ừ” cái gì cũng không biết nói." Quý Linh Linh trong lời nói mang theo nụ cười, cô cúi đầu, trong nháy mắt, nước mắt không cầm được cứ tuông ra.
"Hiện tại chúng ta sắp đi ra ngoài, anh phải đem áo khoác của anh, cho em mặc, không thể để cho người phụ nữ của anh bị lạnh được." Quý Linh Linh kéo áo sơ mi của anh, mặt quyến rũ bộ dáng.
"Trừ áo khoác, có muốn dùng người của anh để sưởi ấm?" Mộ Ly ϲởí áօ khoác xuống, mặc ở trên người cô, tiện tay sửa lại vạt áo, để cô tựa vào người mình, anh sắc, bộ dáng sắc của anh, thật là quá hư.
"Đừng! Trong bụng còn có bảo bảo, sẽ không thích anh làm như vậy lắm à nha." Quý Linh Linh hả hê nhìn anh, người đàn ông này, thiệt là, trong đầu nghĩ cái gì, cô đều nhất thanh nhị sở.
Chỉ thấy Mộ Ly khẽ mím môi, "Được rồi, vậy anh tìm cơ hội, sẽ đổi những phương thức giải quyết khác."
"Ừ, phương thức gì?"
"Tỷ như." Nói xong, anh liền giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt nhẹ môi của cô, bỗng dưng, gò má của cô nóng lên, "Lưu manh!"
"Anh cái gì cũng không có nói ra? Chỉ là môi của em giống như có chút sưng lên, anh chỉ là sờ một cái mà thôi, như vậy cũng coi như lưu manh?" Một tên con trai uất ức.
"Cái gì? Cái gì, anh. . . . . . Anh không phải là nghĩ?" Quý Linh Linh vội vàng giải thích.
"Nghĩ cái gì?"
"Anh muốn em dùng miệng, giúp anh. . . . . . Giúp anh cái đó. . . . . ."
"Ha ha, Tiểu Linh Linh, thì ra là cái người này sao không thể chờ đợi a, vậy. . . . . . Chúng ta có thể bây giờ bắt đầu, anh nhẫn nhịn nhưng rất khổ sở. . . . . ." Nói xong, một tên con trai liền lại kéo chặt y phục.
"Không. . . . . . Mới không cần đâu, như vậy rất mệt mỏi, anh quá. . . . . . Chính anh biết, miệng của em dễ dàng mệt mỏi. . . . . .Không cần. . . . . ."
"Sẽ không á..., thử một chút, anh sẽ dịu dàng. . . . . ."
Sói đuôi dài, đừng tưởng rằng nhiều ngày như vậy không có thân thiết, cô liền quên mất, anh rất mạnh mẽ, cô nhớ rõ ràng , kiên quyết không làm. . . . . . È hèm!