Cô Yêu Mộ Ly?"Phu nhân, phu nhân."
"Hả?" Quý Linh Linh hàm hồ đáp một tiếng, xoay người, nhìn Vú Lâm đứng ở mép giường, "Mộ Ly đâu rồi, Vú Lâm."
Ngày hôm qua cô biểu hiện có hơi quá, biết Mộ Ly không có đuổi cô đi, cuối cùng lại đã ngủ.
"Phu nhân, người rời giường thôi, Mộ tiên sinh đi làm, chủ yếu là. . . . . ." Vú Lâm nhìn Quý Linh Linh muốn nói lại thôi."Hả? Vú Lâm, có chuyện gì?" Quý Linh Linh ý thức được, Vú Lâm hình như có cái gì muốn giấu cô.
"Cái đó. . . . . . Cái đó Giang tiểu thư sáng sớm đã tới rồi. . . . . ."
Quý Linh Linh chống thân thể dậy, Vú Lâm bận rộn lo lắng đỡ cô, chậm rãi nâng cô ngồi thẳng dậy.
"Cô ta đến làm gì? Mộ Ly biết không?" Quý Linh Linh khẽ nhăn đầu lông mày, Giang Tâm Giao quả nhiên vẫn là chưa từ bỏ ý định.
"Mộ tiên sinh chân trước rời đi, cô ta chân sau liền vào cửa, hơn nữa còn nói rõ phải đợi phu nhân." Vú Lâm có chút lo lắng nói.
"Chờ tôi? Tốt, tôi đang lo không có cơ hội cùng cô ta nói rõ ràng, Vú Lâm, giúp tôi đi lấy bộ quần áo, cứ để ở trên giường tôi là được rồi." Quý Linh Linh nhờ Vú Lâm nâng đở đứng lên, chậm rãi đi về phía toilet.
Vú Lâm cũng không nói gì nữa, bà biết phu nhân ció thể đối phó với Giang Tâm Giao, hôm qua có thể dễ dàng trở về, thì bà đã hiểu rõ được sự thông minh của Quý Linh Linh cùng với tâm ý của Mộ tiên sinh. Ai. . . . . . Bà vẫn là nhịn không được lắc đầu, tại sao số mạng của Mộ tiên sinh lại gặp nhiều trắc trở như vậy ?
20 phút sau, Quý Linh Linh không vội vã đem mình chuẩn bị xong, cùng đi với Vú Lâm, chậm rãi đi xuống lầu. Mới vừa đi được một nửa, Giang Tâm Giao liền ngẩng đầu lên, giọng mỉa mai nhìn cô, "Thật đúng là cho mình như phu nhân nhà này, ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao, còn khiến người làm hầu hạ lâu như vậy mới xuống lầu. Thật không rõ Mộ Ly, đem loại này sâu gạo này nuôi dưỡng ở bên cạnh, rốt cuộc có ích lợi gì?"
Quý Linh Linh mím môi cười một tiếng, không nói gì, mà đối với Vú Lâm rỉ tai.
"Tốt lắm, phu nhân, tôi lập tức chuẩn bị."
Quý Linh Linh đi tới trước mặt Giang Tâm Giao, "Giang tiểu thư, để cô chờ lâu như vậy, thật ngượng ngùng." Lúc nói lời này,thì trên mặt không có nửa phần áy náy, nhưng bộ dáng như nữ chủ nhà này, cũng làm cho Giang Tâm Giao trong lòng như đang ăn ruồi.
“Đừng làm người khác buồn nôn, cô là cái thá gì!" Giang Tâm Giao nhìn gương mặt bình tĩnh của Quý Linh Linh, liền không nhịn được lửa giận trong lòng, tại sao loại phụ nữ này, lại có thể khiến Mộ Ly giữ lại ở bên người.
"Ha ha, tôi đúng là không phải cái thá gì, nhưng mà tôi chỉ là người được Mộ Ly danh chánh ngôn thuận cưới về, là mẹ của con anh ấy." Quý Linh Linh vừa nói, còn vừa xoa xoa bụng mình.
Cô cho tới bây giờ đều là không thích cùng người khác tranh giành, nhưng bây giờ vì Mộ Ly, vì gia đình của cô, cô không thể lại dễ dàng buông tay. Giang Tâm Giao hiện tại từng bước từng bước mà ép sát , muốn đem cô cùng Mộ Ly chia tách. Cô cũng không phải là cọp mất răng, nếu muốn cùng cô đấu, cô liền đem toàn lực ra đối phó thôi.
Giang Tâm Giao cắn răng thật chặt, đôi tay thật chặt nắm lại.
"Phu nhân, người muốn ăn cháo táo đỏ, mau ăn lúc còn nóng." Lúc không khí đang cao trào, Vú Lâm bưng một chén cháo bốc hơi đi tới trước mặt Quý Linh Linh.
"Chậm một chút, chậm một chút, tôi thổi cho nguội một chút, cẩn thận nóng."
Giang Tâm Giao mặt lạnh, nhìn Vú Lâm đang ân cần đút Quý Linh Linh húp cháo, trong lòng chỉ có tức giận tăng lên lợi hại.
"Quý Linh Linh, một giờ sau, tại quán coffe nhất điểm, tôi chờ cô." Giang Tâm Giao không đợi quý Linh Linh đáp lại, cô ta lấy bao tay, liền giận đùng đùng rời đi, chỉ để lại cho Quý Linh Linh cùng Vú Lâm tiếng cao gót thanh thúy.
"Phu nhân. . . . . ."
Quý Linh Linh giơ tay lên, ý bảo Vú Lâm đem chén cháo lấy lại, "Vú Lâm, bà không phải lo lắng cho tôi. Cô ta hiện tại không thể làm gì tôi, hiện tại tôi muốn hỏi bà...bà cảm thấy tôi cùng Mộ Ly tái hợp có bao nhiêu cơ hội thành công?"
Vú Lâm nhìn gương mặt nghiêm túc của Quý Linh Linh, vội vã kéo tay của Quý Linh Linh, "Phu nhân, hiện tại chỉ có người mới có thể cho tiên sinh hạnh phúc."
Quý Linh Linh nghe xong nói lời của bà, chỉ cảm thấy đôi mắt nóng lên, "Ừ, tôi biết rõ tôi nên làm thế nào rồi."
Vú Lâm bưng chén cháo rời đi, đi được một chút không khỏi giơ tay lên lau nước mắt.
"Mộ tiên sinh, Vú Lâm gọi điện thoại , Giang tiểu thư hẹn phu nhân ra ngoài."
Lão Trung đứng ở bên người Mộ Ly, cúi đầu nói.
Mộ Ly cầm 乃út máy, nhìn đồ trên bàn Tần Mộc Vũ đưa tới, mặt mày lạnh nhạt, không biến sắc.
"Phu nhân hiện tại có thai, nếu Giang tiểu thư. . . . . ." Lão Trung thấy không có động tĩnh gì, chuẩn bị nói tiếp.
Mà ông vẫn chưa nói hết, Mộ Ly giơ tay lên cản lời của ông.
"Cô ấy bây giờ sẽ không có việc gì, ông mau di tìm Vu Uyển Tình, tôi muốn gặp cô ta." Mộ Ly nói.
Lão Trung sững sờ, không biết vì sao Mộ tiên sinh làm sao có lòng tin như vậy, nhưng ông biết rõ tính tình của hắn, cho nên cũng không nhiều lời, khom người một cái, rời đi.
Chờ sau khi lão Trung rời đi, Mộ Ly mới ngẩng đầu lên, nhìn cửa mới vừa bị đóng lại, trên mặt lộ ra trầm tư. Sau đó, lại nhìn trên mặt bàn điện thoại. . . . . .
"Reng reng. . . . . ." Anh nhướng mày, nhưng cuối cùng vẫn cầm điện thoại lên.
"Này, ông xã, anh vẫn đang làm việc sao?" Bên đầu kia điện thoại truyền đến tiếng nói ngọt ngào mền nhũn của Quý Linh Linh.
"Ừ."
"Vú Lâm có làm cho em cháo táo đỏ, ăn rất ngon, em uống no, bảo bảo cũng vẫn rất an tĩnh, chúng ta đều rất tốt, anh không phải lo lắng."
Vẻ mặt căng thẳng, bởi vì câu nói kia, chúng ta đều rất tốt, anh không phải lo lắng, lập tức dịu xuống. Tay Mộ Ly dần dần nắm chặt điện thoại di động, muốn nói cái gì, nhưng lại không biết nên nói ra sao."Ông xã, anh còn nghe máy không? Buổi trưa, Vú Lâm có làm canh gà đen, anh cũng trở về đi, chúng ta uống chung." Quý Linh Linh vẫn như vậy dịu dàng cùng ngọt ngào,tiếng nói chậm rãi, để cho lòng của anh cũng dần dần bình tĩnh lại.
"Ừ. Một chút em đi ra ngoài sao?" Cuối cùng vẫn hỏi.
"Hả? Không ra, em sẽ ở nhà, anh buổi trưa phải trở về, biết không?"
Cô ấy đang nói dối? Vì cái gì? Sợ anh lo lắng sao?
"Ừ." Mộ Ly không tiếp tục hỏi nữa. Hiện tại anh cần chút thời gian để xem xét lại mối quan hệ giữa hai người bọn họ.
"Ông xã, em yêu anh, cúp trước nha." Sau đó là một hồi tiếng cười, sau đó là tiếng tít tít quen thuộc của điện thoại.
Mộ Ly sững sờ, đắm chìm trong câu nói kia, ông xã, em yêu anh.
Anh đem điện thoại di động lần nữa cất lại, anh thật sự cần rất nhiều thời gian để cân nhắc quan hệ của hai người. Tự mình dùng nhiều năm như vậy tới tra sự tình năm đó của cha mình, nhưng bây giờ lại tra ra một kết quả như vậy.
Ha ha, không biết có phải là ông trời đang cùng anh đùa giỡn hay không. Muốn để cho anh hận cô, tại sao lại đùa giỡn họ như vậy?
Nhớ lại anh và Quý Linh Linh đã từng có đủ loại tốt đẹp như vậy, còn hiện tại lại xảy ra đử chuyện, làm người khác đau đầu.
Không thấy cô thì trong bụng hận cô tận xương, nhưng khi anh chân chính biết được tình huống của cô, lại tràn đầy nhớ nhung. Anh không biết giải thích loại cảm giác này như thế nào, chỉ biết mình từ từ tiến vào một vòng xoáy lẫn quẫn.
Làm bộ không thương cô không để ý tới cô, cô sẽ rơi lệ, tim của mình lại sẽ đau; nếu như sẽ tiếp tục yêu cô, trong lòng sẽ chỉ mỗi ngày hơn vạn lần chất vấn lương tâm của mình.
Trên mặt của Mộ Ly nhiều hơn mấy phần bất đắc dĩ, cúi đầu, một tay siết chặt thành quyền, đè thật chặt trên bàn.
"Mộ Ly."
Tần Mộc Vũ đẩy cửa vào.
"Thế nào?"
"Tôi phát hiện chút vấn đề." Nói xong, anh liền trực tiếp ngồi xuống trước mặt Mộ Ly, đem một túi da trâu ném ở trước mặt anh.
Mộ Ly khẽ cau mày, nhìn Tần Mộc Vũ một cái, liền cầm lên túi da trâu, đem tài liệu bên trong lấy ra. Chỉ thấy anh mới nhìn một chút văn kiện, liền nhanh chóng lật ra cả tài liệu, mắt cũng trợn to.
"Tại sao có thể như vậy?" Mộ Ly âm thanh trầm thấp, mang theo trận trận bi thương, "Nói cho tôi biết, tại sao có thể như vậy!"
Nhìn Tần Mộc Vũ, con ngươi nháy mắt đỏ, có chút nước mắt.
"Việc đã đến nước này, cậu phải bình tĩnh một chút. Cô ấy bây giờ đang ở chỗ của cậu, cậu nên nghĩ kỹ, xử lý quan hệ của hai người như thế nào." Tần Mộc Vũ mặt không dấu vết nhìn về phía anh.
"Bùm!" Nặng nề một quyền nện ở trên bàn, "Cậu và cô ấy đã thông đồng với nhau , có đúng hay không?"
Nghe vậy, Tần Mộc Vũ cả kinh.
Mộ Ly nheo mắt lại nhìn anh, "Cậu nghĩ tôi tự tay Gi*t cô ấy ૮ɦếƭ, đem đứa bé của tôi cũng tự tay Gi*t ૮ɦếƭ, cậu. . . . . . Mới có thể hài lòng?" Mộ Ly chợt cúi người lại gần Tần Mộc Vũ.
Nhất thời, Tần Mộc Vũ thân hình ngẩn ra, nhìn anh hồi lâu, thẳng đến một hồi sau, mới từ trong cơn chấn kinh lấy lại thần trí.
"Cô ấy. . . . . . Cái này cùng cô ấy không có quan hệ, cậu biết rõ ràng. . . . . ."
"Câm miệng!" Mộ Ly giọng nói không tốt, "Kết quả tôi cũng rõ ràng, cậu muốn tôi lấy cái gì để yêu cô ấy? Cha tôi, mẹ tôi, đều là bởi vì một nhà của cô ấy mà ૮ɦếƭ! Cậu có biết, lúc ấy tôi thấy được mẹ tôi ngã trên mui xe, khắp cả người đều là máu, đó là một loại cảm giác gì không?"
"Ly. . . . . ." Tần Mộc Vũ cũng chợt hiểu đứng lên, anh lo lắng nhìn Mộ Ly, cái kết quả này, hình như anh lấy được có chút không đúng lúc.
"Hiện tại, các ngươi hợp lại diễn một màn kịch, lại để cho cô ấy trở lại bên cạnh tôi, ha ha, bây giờ cậu muốn tôi phải làm sao đây?" Con ngươi của Mộ Ly đen lại , hỏi ngược lại.
Tần Mộc Vũ nhẹn lời, anh không biết, lại gây ra chuyện rối rắm gì, thật sự nghĩ không thông. Chính anh cũng rất rõ, những năm nay Mộ Ly sống không vui vẻ gì. Nhưng. . . . . . Khi anh cùng Quý Linh Linh ở chung một chỗ thì đều tươi cười đẹp đến mức nào. Đây cũng là lý do anh ủng hộ Quý Linh Linh, anh không hy vọng huynh đệ của mình, lại trở về những ngày tháng trước khi.
"Cậu có còn thích cô ấy không? Nếu như cậu không muốn gặp lại cô ấy, thì hãy để Lãnh Dạ Hi mang cô ấy đi, sau này nếu cô ấy sinh được đứa bé, tôi sẽ đem đứa bé mang về."
Mộ Ly mắt không chớp nhìn anh, nếu mang đứa bé đi, ha ha, cô ấy sẽ sống như thế nào đây?
"Tôi sẽ không để cho cô ấy đi, cũng sẽ không giành đứa nhỏ. Tôi muốn để cho cô ấy ở bên cạnh tôi cả đời, " Mộ Ly dừng một chút, "Không giành cho cô ấy bất cứ tình yêu nào."
Dứt lời, không tiếp tục để ý tới Tần Mộc Vũ, Mộ Ly trực tiếp rời đi.
Xong rồi.
Tần Mộc Vũ ngơ ngác nhìn cửa phòng làm việc bị đá tung, cảm thấy có chút không bình tĩnh.
Anh lấy điện thoại di động ra, suy tư liên tục, cuối cùng vẫn không nhịn được gọi một cuộc điện thoại. . . . . .
"Hừ, tôi còn tưởng rằng cô không phải dám đến." Giang Tâm Giao bưng cà phê, mặt cười lạnh nhìn chằm chằm Quý Linh Linh.
"Ha ha,chẳng lẽ cô tính phá hủy gương mặt tôi sao?" Quý Linh Linh cười cười mắng trả lại, thuận tiện ngồi xuống đối diện với Giang Tâm Giao.
Giang Tâm Giao vừa nghe lời của cô..., nụ cười trên mặt không còn,cô ta để cà phê xuống, "Nếu cô đã biết rồi, bây giờ còn có gan tới gặp tôi. Quý Linh Linh, tôi thật đúng là bội phục cô a."
"Quá khen. Mặc dù tôi không biết cô là thế nào hủy dung Vu Uyển Tình, nhưng mà tôi lại biết là, cô, hiện tại bệnh rất nặng!" Quý Linh Linh khóe miệng tươi cười, chậm rãi nói.
"Cô mới có bệnh! Quý Linh Linh, tôi hiện tại muốn hỏi cô, bản thân mình từ khi biết quen biết Mộ Ly, cô đã làm được chuyện gì cho anh ấy?"Đôi tay của Giang Tâm Giao ấn chặt bàn cà phê, muốn đứng lên, hướng về phía Quý Linh Linh.
Quý Linh Linh nghe vậy, chỉ nhìn cô ta, nhưng không lên tiếng.
"Ha ha, không nói ra được, tôi bây giờ có thể nói cho cô biết, tôi vì Mộ Ly, đã làm biết bao nhiêu chuyện. Kể từ khi tôi biết được Ly phải sống trong đau khổ thù hận, tôi đến cả đại học cũng từ bỏ không cần tốt nghiệp, đến T thị, ℓàм тìин nhân của tỉnh trưởng, thị trưởng, còn có một số ủy viên đứng đầu."
Cái gì? Quý Linh Linh sững sờ, Lãnh Dạ Hi từng nói qua bối cảnh phức tạp của cô ta, chẳng lẽ cô ta là vì. . . . . .
"Tình nhân, cô biết tình nhân là có ý gì không? Những lão già kia, bọn họ muốn tôi làm cái gì, tôi liền phải chiều theo ý họ, mục đích rất đơn giản, vì muốn giúp Mộ Ly điều tra . Cô cho rằng Mộ Ly muốn tra vụ án, rất đơn giản sao? Nếu như không có tôi, ha ha, cô cho rằng Tần Mộc Vũ có thể tra được?" Giang Tâm Giao bĩu môi, nhìn Quý Linh Linh, trong mắt đều là thù hận.
"Quý Linh Linh, cô nói đi, cô đã vì Mộ Ly làm gì, hiện tại muốn yên tâm thoải mái ở bên cạnh anh ấy? Còn tôi thì sao, tôi vì anh ấy làm nhiều như vậy, lại không có được một chút quan tâm, cô cảm thấy như vậy công bằng sao?"
"Cô. . . . . ." Quý Linh Linh nghẹn lời, cô lo lắng nắm chặt tay, không biết phải nói gì.
"Cô có biết vì sao tôi muốn hủy hoại Vu Uyển Tình không? Không chỉ là Vu Uyển Tình, ngay cả Lục Vân Thiên tôi cũng vậy sẽ không bỏ qua, hừ, cô ta hiện tại đang mang thai, cuối cùng toi cũng sẽ không để cô ta sinh được!" Giang Tâm Giao nói lời này thì, trong giọng nói cắn răng nghiến lợi, tựa như Vu Uyển Tình cùng Lục Vân Thiên thiếu cô ta một mạng ddlqđ.
"Cô. . . . . ." Quý Linh Linh vừa nghe đến cô ta nói đến Vu Uyển Tình cùng Lục Vân Thiên, Quý Linh Linh chỉ cảm thấy từng trận buồn nôn, "Hai người bọn họ thế nào chọc tới cô, cô lại có thể tàn nhẫn như vậy?"
"A, độc ác sao? Có sao? Vu Uyển Tình ban đầu vì không để cho lâm xx đến gần Mộ Ly, không làm theo khống chế. Cùng với cô ta, tôi chỉ là thủ đoạn cao chút mà thôi. Cô ấy là loại ngu ngốc, làm sao có thể cùng tôi so sánh." Giang Tâm Giao giọng mang theo khinh thường.(mình không hiểu đc đoạn này, mong mấy bạn thông cảm)
"Bởi vì Vu Uyển Tình cùng Lục Vân thiên đến gần Mộ Ly, cho nên cô. . . . . . Cô sẽ muốn mạng của bọn họ?" Quý Linh Linh theo bản năng che bụng, nôn ọe cũng theo từng hồi một.
"Đúng! Cô đoán đúng rồi! Phàm là đến gần Mộ Ly, đối với Mộ Ly gây rối, tôi đều muốn. . . . . . Muốn họ từng người một đều ૮ɦếƭ! Ha ha. . . . . ." Giang Tâm Giao trên mặt hiện lên sự độc ác, "Ban đầu ở trong trường học, thì có mấy nữ sinh không biết điều quyến rũ Mộ Ly, cô biết tôi giải quyết họ như thế nào không?" Cô ta hạ thấp giọng, lại gần Quý Linh Linh, "Tôi tìm những tên lưu manh, đem bọn họ cưỡng...bức, sau đó bán vào trong vũ trường, ha ha, chỉ bằng bọn họ, cô cảm thấy họ còn có thể xứng với Mộ Ly sao?"
Nhìn Giang Tâm Giao cười trên gương mặt đày sự hài lòng, Quý Linh Linh chỉ cảm thấy trên trán thấm mồ hôi lạnh, "Cô. . . . . . Làm sao cô có thể. . . . . ."
"Hừ, đây tính là gì, tôi không làm cho bọn họ ૮ɦếƭ, là đã cho bọn họ thiên đại ân huệ rồi. Ai, còn may mà tôi lúc đầu khiến mấy tên lưu manh kia chơi một chút, nếu không bọn họ còn không đồng ý chứ, ha ha. . . . . ."
Kẻ điên, mười phần kẻ điên! Quý Linh Linh cô ta, trong bụng chỉ có thể dùng những từ này hình dung cô ta.
"Biết tôi là vì cái gì đối Vu Uyển Tình cùng Lục Vân Thiên ác như vậy không? Bởi vì bọn họ, hai người đáng ૮ɦếƭ, lại dám bỏ thuốc cho Mộ Ly, " Giang Tâm Giao dừng một chút, trừng mắt về phía Quý Linh Linh, "Nếu như không phải là họ bỏ thuốc cho Mộ Ly, như thế nào lại để cho cô nhặt được đại tiện nghi!"
"Câm mồm! Giang Tâm Giao, cô đối với Mộ Ly căn bản phải là không thương, chỉ là muốn chiếm được anh ấy!"
"Cô cho tôi câm miệng!" Giang Tâm Giao hung hăng nhắc nhở, "Quý Linh Linh, cô không cần hả hê quá sớm, Mộ Ly sớm muộn cũng sẽ là của tôi. Bởi vì tôi vì anh ấy, làm nhiều chuyện như vậy, anh ấy cũng sẽ lựa chọn cùng với tôi ."
"Giang Tâm Giao, cô vì Mộ Ly không chừa thủ đoạn nào, không tiếc đi tổn thương những người khác, cô cho rằng Mộ Ly sẽ bởi vì như vậy sẽ yêu cô sao?" Quý Linh Linh nhìn cô ta, không khỏi cảm thấy đáng thương,tâm lý của Giang Tâm Giao có dường nào bệnh hoạn, yêu một người, không tiếc đem lấy chính mình hy sinh hết.
"Câm miệng! Cô biết cái gì? Mộ Ly là yêu tôi, anh ấy là yêu tôi , nếu như không phải là bởi vì các người đồ tiện nhân các cô xuất hiện, hiện tại hai người chúng ta đã sớm ở cùng một chỗ. Tôi sẽ đem các người từng một người đều tiêu diệt hết, như vậy chúng ta mới có thể an an tâm tâm ở chung một chỗ!"
"Mộ Ly có nói qua yêu cô sao? Cô vì giúp anh ấy, đi ℓàм тìин nhân của người khác, anh ấy biết sao? Cô vì không để cho người phụ nữ khác đến gần anh ấy, cô liền đem những người đó tổn thương, anh ấy cũng biết sao? Giang Tâm Giao, tôi không phải cô, tôi không có vì Mộ Ly làm gì, nhưng mà tôi lại biết, hai chúng tôi vì nhau, đó mới chính là hạnh phúc! Mà còn cô, trừ ghen tỵ, oán hận, tình yêu biến thái, cô còn có cái gì?"
"Đồ tiện nhân này! Quý Linh Linh, cô thủ đoạn cũng thật cao, lợi dụng Vu Uyển Tình cùng Lục Vân Thiên, hai người ngu xuẩn này bỏ thuốc Mộ Ly, còn mang thai đứa bé của anh ấy, hiện tại thì tốt rồi, cô có thể cuốn lấy anh ấy, thì cho rằng mình đúng! Một người đàn ông, sẽ thích một người đối với anh ta không có bất kỳ lợi ích gì sao? Ha ha, cô đừng nói đùa!" Giang Tâm Giao nhìn Quý Linh Linh, xem như là vừa nghe một câu truyện cười, nếu như trong bụng của cô ta không phải đang có đứa bé của Mộ Ly, cô ta có thể hưởng thụ được sự đối xử tốt như vậy sao.
Quý Linh Linh vẻ mặt trầm xuống nhìn Giang Tâm Giao, đột nhiên nói, "Giang Tâm Giao, cô biết cái gì là yêu sao?"
Yêu? Cùng cô nói yêu? Cô yêu Mộ Ly ròng rã năm năm, vì anh ấy, cô cơ hồ đã làm mọi chuyện. Nhưng cho tới bây giờ, cô đều không thể làm anh ấy quay đầu lại nhìn mình dù chỉ một lần, cô yêu, cô yêu thật là khổ sở a.
"Tôi yêu Mộ Ly!"
"Cô chỉ yêu chính cô." Quý Linh Linh không hờn không giận nói, "Bản thân mình từ đầu đến cuối đều lấy Mộ Ly làm ngụy trang, cô yêu cũng không phải anh ấy, cô yêu chính là vẻ ngoài anh tuấn, thực lực sau lưng của anh ấy. Cô không chiếm được, cũng không để người khác lấy được. Cô ℓàм тìин nhân của người ta, mà trong đó cô cũng chiếm được lợi ích rất lớn, thiết kế ở ide, chính là một, Cô ℓàм тìин nhân của bọn họ, là muốn cùng với Mộ Ly có cùng địa vih. Ha ha, Giang Tâm Giao, đây chính là tình yêu của cô sao?"
Một người yêu, nếu như không phải là dùng tim để yêu, loại tình yêu này, đã sớm không cong thuần khiết.
Giang Tâm Giao biến sắc, "Cô nói bậy! Nói xằng nói bậy!"
Quý Linh Linh nở một nụ cười khổ, "Cô theo đuổi danh lợi, lại muốn đeo trên đầu cái lý do ‘ yêu Mộ Ly ’. Giang Tâm Giao, cô không cảm thấy mệt sao?"