Thượng Tá Không Quân Xấu Xa - Chương 119

Tác giả: Thỏ Thỏ Hồng Nhan Nhiễu

Em Lựa Chọn Yêu Anh
"Giang Tâm Giao, cô đi đêm không ít, tôi thật sự lo lắng sẽ có ngày cô gặp quỷ đó, nên phải làm sao?" Thẩm Hiểu Phỉ cũng không có ra tay với cô ta..., mà là chậm rãi đi về phía cô ta. "Cô phá hủy dung mạo người khác, cô cảm thấy người bình thường sẽ bỏ qua sao? Ha ha."
Giang Tâm Giao vừa nghe nghe thấy, sắc mặt đột nhiên trở nên trắng bệch, "Cô đang nói chuyện hoang đường gì!"
"Hả? Nghe được thì nghe,nghe không hiểu thì bản tiểu thư cũng không có hứng thú giải thích." Giọng của Thẩm Hiểu Phỉ đầy khiêu khích nhìn cô ta.
Giang Tâm Giao không khỏi lui về phía sau một bước, nhìn Thẩm Hiểu Phỉ, vừa liếc nhìn quý Linh Linh, "Cô nên nhớ, Mộ Ly là của tôi!" Dứt lời, cô ta lảo đảo một bước, liền vội vội vã rời đi.
"Mình xem người đàn bà này tám phần là bị điên rồi!" Thẩm Hiểu Phỉ đứng ở bên cạnh Quý Linh Linh, "Bác sĩ nói, thân thể của cậu không có gì đáng ngại, một lát Hướng Tuấn Ngạn tới, chúng ta mà có thể đi."
"Hiểu Phỉ."
"Hả?"
"Cậu giúp mình hẹn Tần Mộc Vũ."
"Cái gì?" Thẩm Hiểu Phỉ nhìn sắc mặt bình tĩnh của Quý Linh Linh, nhất thời không có hiểu rõ cô muốn làm cái gì.
"Những ngày này, mình đã khóc đủ rồi, mới vừa rồi Giang Tâm Giao ở chỗ này quậy một hồi, mình cũng đã nghĩ thông suốt hoàn toàn." Vẻ mặt của Quý Linh Linh như đã thay đổi thành một người khác.
"Cái gì? Linh Linh, cậu làm sao vậy? Giang Tâm Giao mới vừa rồi cô ta đã nói gì với cậu?" Thẩm Hiểu Phỉ mắt thấy Quý Linh Linh, cô rất tỉnh táo, này có chút. . . . . .
"Mình mặc kệ mình có phải là con gái kẻ thù của Mộ Ly, nếu như là thật, ba mình năm đó phá hủy một nhà của anh ấy, hiện tại mình thay cha mình, bồi thường thật tốt cho anh ấy. Hiện tại nếu như anh ấy không có mình. . . . . . ." Quý Linh Linh chống người lên, "Cậu biết là ai đưa mình tới không? Là Mộ Ly, mình không biết có phải anh ấy vẫn đi theo mình hay không, nhưng mà trong lòng mình lại có ý nghĩ rất mãnh liệt, anh ấy đang một mực giúp đỡ mình. Hiểu Phỉ, mình cũng tin tưởng, anh ấy yêu mình."
"Linh Linh. . . . . ." Thẩm Hiểu Phỉ lại nghĩ tới lời nói của Hướng Tuấn Ngạn, Mộ Ly cho người một mực bảo vệ Quý Linh Linh. Cô không khỏi chần trừ .
"Quan trọng nhất, mình đang mang đứa con của Mộ Ly, mình không thể nào bởi vì một sự thật, rời xa anh ấy. Còn có năm tháng, con của mình cũng sẽ ra đời, mình không thể chấp nhận, con mình vừa sanh ra không có ba. Mình càng thêm không thể chấp nhận, Gianh Tâm Giao ở bên cạnh anh ấy dù chỉ là một khắc!" Nghĩ tới lời nói vùa rồi của Giang Tâm Giao, Quý Linh Linh liền giận dữ, cô ta nguyền rủa đứa bé của cô, cô ta muốn cùng Mộ Ly sanh con, trừ phi mình ૮ɦếƭ!
"Linh Linh, cậu cảm thấy có thể sao? Mộ Ly anh ta. . . . . ."
"Linh Linh. . . . . ." Cái người này tội tình gì lại phải như thế này, "Cậu không hiểu cái gì gọi là ‘ kẻ thù Gi*t cha ’ sao? Mộ Ly sẽ để cậu ở bên cạnh anh ta sao, cậu không cần thiết tự ђàภђ ђạ bản thân mình nữa được không? Nếu như cậu thật sự yêu thương anh ta, cậu phải tự biết chăm sóc bản thân, tương lai nuôi lớn đứa bé thật tốt."
"Không được!" Quý Linh Linh lớn tiếng nói, "Đứa bé là của hai người bọn mình, mình không thể ςướק mất quyền làm cha của anh ấy!"
"Nếu như anh ta không muốn thì phải làm sao?" Thẩm Hiểu Phỉ chỉ cảm thấy nhức đầu, không nghĩ tới, hai người bọn họ bây giờ lại phải cãi nhau.
"Không thể nào! Cậu không hiểu hắn, cậu không biết anh ấy yêu mình sâu đậm như thế nào! Cậu có tin hay không, nếu như hiện tại mình tự sát, nhất định anh ấy sẽ là người đầu tiên xuất hiện, mình tin tưởng, mình tin tưởng anh ấy!" Quý Linh Linh nắm thật chặt tay của Thẩm Hiểu Phỉ, cố hết sức kêu lên.
"Linh Linh, Linh Linh, không nên như vậy, không nên như vậy. Không nên quá cực đoan, cậu thương anh ta còn có nhiều cách khác, ngàn vạn lần không được cực đoan như vậy." Quý Linh Linh muốn tự sát, làm cho Thẩm Hiểu Phỉ sợ hết hồn.
Tâm tình của Quý Linh Linh từ từ bình phục lại, "Hiểu Phỉ, hiện tại tâm lý của anh ấy nhất định rất đau khổ, nếu như mình không có ở đây bên cạnh anh ấy, Giang Tâm Dao sẽ bức ૮ɦếƭ anh ấy. Cầu xin cậu, giúp mình hẹn Tần Mộc Vũ được không?"
Cô đã quyết định, thật ra đến cuối cùng Mộ Ly có thật sự yêu thương cô hay không, hay tất cả chỉ do một mình cô phỏng đoán. Cô đã không còn muốn nghĩ đến, cô hiện tại chỉ biết là, mình muốn cái gì, mình muốn làm cái gì, vậy như vậy đủ là rồi !
Thẩm Hiểu Phỉ nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng rốt cuộc gật đầu một cái, cô chỉ là muốn tốt cho Quý Linh Linh , nhìn tình hình bây giờ, nếu cứ ép buộc cô ấy quên đi Mộ Ly là không thể nào, hiện tại Linh Linh cũng đang mang cốt nhục của anh ta.
"Cám ơn cậu!"
Lần này, cô sẽ không lại dễ dàng buông tay, mặc cho giữa bọn họ có bao nhiêu khó khăn trắc trở, cô cũng muốn cùng anh ở chung một chỗ!
=cách cách cách =
"Linh Linh, thân thể của cô khá hơn chút nào không?"
Tần Mộc Vũ, Quách Hiểu Lượng nhìn thấy Quý Linh Linh, đầu tiên là thân thiện chào hỏi.
"Tôi rất khỏe, cám ơn cô Hiểu Lượng."
Tần Mộc Vũ đi tới trước mặt cô, không có mở miệng.
"Ngồi đi, hôm nay tìm anh , tôi có chút chuyện muốn cầu xin anh." Quý Linh Linh cúi đầu, chỉ vào chỗ ngồi ở trên ghế sa lon.
Tần Mộc Vũ nhìn cô một chút, cuối cùng Quách Hiểu Lượng phải đẩy anh một cái, lúc này mới ngồi xuống.
"Tôi. . . . . . Tôi biết rõ chuyện về cha mẹ của Mộ Ly. . . . . ." Quý Linh Linh xoa xoa tay, trong giọng nói không giấu được khẩn trương.
"Thật xin lỗi, nếu như không phải là tôi đi điều tra, cô và anh ấy có lẽ cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy."
"Hả?"
"Lúc rời ngày thứ ba, chúng tôi liền tra ra kết quả, tôi vốn không dự liệu chuyện sẽ xảy ra như vậy. Mà Mộ Ly khi biết được cái kết quả này, không có bất kỳ hưng phấn nào, mà là. . . . . ." Tần Mộc Vũ ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt tràn đầy vẻ áy náy.
"Sau đó thì sao?"
"Anh ấy ngã bệnh, hôn mê mười ngày. Từ thời điểm tôi biết anh ấy, cho tới bây giờ cũng không có gặp qua anh ấy có một mặt yếu ớt đến như vậy. Cô có thể tưởng tượng được, thời điểm Mộ Ly biét được kết quả, cư nhiên phun ra một ngụm máu tươi. . . . . . Lúc ấy tôi chỉ muốn tìm hiểu một chút, nếu như không phải là tôi một mực tra, có lẽ. . . . . . cái gì cũng không có xảy ra." Tần Mộc Vũ nói xong, trong giọng nói tràn đầy sự suy sụp tinh thần.
"Anh ấy hộc máu, anh ấy hôn mê mười ngày. . . . . ." Quý Linh Linh ngậm thật chặt miệng mình lại, nước mắt không ức chế được lướt qua ngón tay của cô, "Tại sao không có ai nói cho tôi biết?" cô chỉ thấy anh có chút suy yếu, cô cư nhiên không biết vì sao.
"Thật xin lỗi. . . . . ."
"Anh không có cần thiết nói xin lỗi với tôi, là tôi. . . . . ." Cô không thế mở miệng, cha ở trong cảm nhận của cô là nhân vật cao lớn chừng nào, nàng thế nào cũng không nghĩ tới, cha sẽ làm ra loại chuyện đó.
"Tần tiên sinh, tôi hiện tại có một chuyện, muốn cầu xin anh, van cầu anh, giúp tôi một chút được không?"
"Linh Linh, cô không cần như vậy, chỉ cần cô nói một câu nói, lão đại nhất định sẽ giúp cô. Gần đây lão đại bởi vì chuyện của cô cùng Mộ tiên sinh, anh ấy đã. . . . . ." Quách Hiểu Lượng vừa nói vừa nghẹn ngào.
"Thế nào?" Quý Linh Linh nghi hoặc nhìn Quách Hiểu Lượng không có hiểu rõ cô ấy đang nói cái gì.
"Hiểu Lượng!" Tần Mộc Vũ gầm nhẹ một tiếng.
"Lão đại. . . . . . Tôi mặc kệ, cho dù anh tức giận, tôi cũng vậy phải nói!" Quách Hiểu Lượng hạ quyết tâm, lần đầu tiên không vâng lời Tần Mộc Vũ , "Lão đại nhìn Mộ tiên sinh chịu rất nhiều ђàภђ ђạ, anh ấy cũng liền canh chừng bên cạnh không rời bước nào, hai ngày gần đây thân thể mới trở lại bình thường. Cho nên Linh Linh, cô không cần trách anh ấy, anh ấy cũng là vì Mộ tiên sinh mới cố gắng giúp đi thăm dò kết quả năm đó , chỉ là không có nghĩ đến. . . . . ."
"Quách Hiểu Lượng, còn nói nhảm nữa, cô liền biến đi!" Tần Mộc Vũ gầm lên.
Quách Hiểu Lượng ngay sau đó không thể không ngậm chặt miệng, một đôi mắt to ngập nước, tràn đầy uất ức.
"Tần tiên sinh. . . . . . Anh. . . . . ."
"Không nên nhiều lời nữa, cô muốn tôi giúp cái gì, cứ nói thẳng đi ." Tần Mộc Vũ nghiêng đầu, không muốn bị Quý Linh Linh nhìn thấy một mặt yếu ớt của bản thân.
"Tôi muốn anh giúp tôi có thể trở về bênh cạnh Mộ Ly."
Tần Mộc Vũ nghe vậy liền giật mình.
"Tôi hiểu rõ, Mộ Ly hiện tại rất mâu thuẫn, một mặt là thân phận của tôi, một mặt anh ấy lại không thể quên tôi. Cho nên, tôi hi vọng có thể trở lại bên cạnh anh ấy, đền bù lại những sai lầm của cha tôi gây ra. Tôi đang manh thai bảo bảo của chúng tôi, tôi chỉ muốn cho anh ấy một mái nhà ấm áp. . . . . . Không muốn nhìn thấy anh ấy. . . . . ." Quý Linh Linh nói ra liền nghẹn ngào.
Quách Hiểu Lượng đi tới bên cạnh Quý Linh Linh, đỡ bả vai của cô, "Linh Linh, chú ý thân thể."
"Tần tiên sinh, anh là hiểu rõ Mộ Ly nhất, anh ấy nghĩ gì, anh so với tôi nhất định biết rõ. Hiện tại anh ấy cần tôi, cần tôi ở bên cạnh." Quý Linh Linh than thở khóc lóc, mục đích của cô rất đơn giản, chính là muốn trở lại bên người Mộ Ly.
"Lão đại, nếu như Linh Linh có thể cùng Mộ tiên sinh hòa hợp, cái này cũng là mong muốn của anh đúng không? Dù sao chuyện kia cũng là chuyện của mười lăm năm trước rồi, cùng Linh Linh không có nửa phân quan hệ. Hiện tại quan trọng nhất chính là quý trọng người trước mắt, anh cứ nói đi lão đại?" Quách Hiểu Lượng thận trọng hỏi Tần Mộc Vũ.
"Tần tiên sinh, hiện tại chỉ có anh có thể giúp tôi,bảo bảo về sau có thể có cha hay không, đều phải nhờ vào anh. . . . . ."
Áp lực nhất thời, khiến Tần Mộc Vũ không biết làm sao.
"Lão đại, Linh Linh có thể trở lại bên Mộ tiên sinh, anh cũng có thể ít áy náy một chút, hơn nữa có Linh Linh ở bên người Mộ tiên sinh, anh cũng không cần lo lắng cho thân thể của anh ấy nữa rồi." Quách Hiểu Lượng bận rộn lo lắng ở một bên khuyên giải.
"Tần tiên sinh, chẳng lẽ anh nhẫn tâm nhìn đứa bé của Mộ Ly lưu lác bên ngoài à. . . . . ."
"Tôi đồng ý cô!" Tần Mộc Vũ chợt ngẩng đầu, nói.
Quý Linh Linh giật mình, đồng ý rồi...
"Vậy. . . . . . Vậy thì tốt, tôi hiện tại có một kế hoạch, tôi từ từ cùng anh nói." Quý Linh Linh khó nén kích động trong bụng, Mộ Ly, em đã thành công một nửa.
***************************************
"Phu nhân!"
Vú Lâm vừa ra khỏi cửa, thấy được Quý Linh Linh đang đứng trước cửa, không khỏi giật mình.
"Ừ!" Quý Linh Linh hướng bà vẫy vẫy tay, ý bảo bà chớ lên tiếng.
Vú Lâm mụ là người thông minh, bà ở trước cửa nhìn chung quanh một hồi, liền vội vàng chạy chậm ra ngoài.
Quý Linh Linh lôi kéo ✓ú Lâm đến góc, "Vú Lâm, Mộ Ly đang ở đây?"
"Chuyện này. . . . . ." Vú Lâm nhìn Quý Linh Linh, trong nhất thời không biết nên làm sao "Chuyện này. . . . . ."
"Vú Lâm, nói thật." Quý Linh Linh giọng nói nhu nhu nhược nhược,nhưng lại chứa khí chất không thể cưỡng lại .
"Mộ tiên sinh sáng sớm liền bị Giang tiểu thư hẹn đi ra ngoài."Vú Lâm khẽ cúi đầu, trên mặt mấy phần áy náy.
"Giang Tâm Giao?" Xuống tay khá nhanh, sáng sớm liền đi ra ngoài.
"Đúng vậy. . . . . . Phu nhân. . . . . . Gần đây Giang tiểu thư mỗi ngày đều tìm đến Mộ tiên sinh, buổi tối cũng như vậy. . . . . ."
"Buổi tối?" Quý Linh Linh trong lòng cả kinh, ngàn vạn lần không được xảy ra chuyện gì, "Vú Lâm . . . . . ."
"Phu nhân, ngài đừng khóc, đừng khóc, đối với con không tốt! Yên tâm, phu nhân, mỗi đêm Giang tiểu thư tới nơi này ngồi một chút đi trở về, Mộ tiên sinh cũng là dùng lễ để tiếp đãi cô ta, cũng không có làm những chuyện khác."Vú Lâm vừa thấy Quý Linh Linh che mặt khóc thút thít, trong bụng cũng lo lắng, đều do mình lắm mồm nói loạn.
"Vú Lâm , bà không có gạt tôi? Có phải hay không Mộ Ly đã cùng Giang Tâm Giao. . . . . ." Nói xong, Quý Linh Linh lại tiếp tục che mặt khóc ồ lên.
"Ai nha, phu nhân ngài ngàn vạn lần không được như vậy, Mộ tiên sinh trong lòng tất cả đều là người, cùng với Giang tiểu thư căn bản là không thể nào!"
"Hả? Vú Lâm, bà đang nói cái gì?" Quý Linh Linh lộ ra mắt to ngập nước, bộ dáng thật đáng thương.
"Ách. . . . . . Chuyện này. . . . . ."Vú Lâm bỗng nhiên lại ý thức được, miệng của mình vừa nhanh rồi, thật đáng ૮ɦếƭ, nếu như Mộ tiên sinh trách tội thì phải làm thế nào?
"Vú Lâm. . . . . ." Quý Linh Linh lôi kéo thật chặt tay của bà,vẻ mặt năn nỉ, " Vú Lâm, tôi rất nhớ Mộ Ly, không thấy được anh ấy, ngay cả bảo bảo mỗi đêm cũng không thể an tâm ngủ. . . . . .Vú Lâm. . . . . . Tôi. . . . . ." Quý Linh Linh một tay ôm bụng, vừa ríu rít khóc thút thít.
"Ai nha, phu nhân, người đừng khóc, đối với thân thể không tốt ." Trong ngày thường, Mộ tiên sinh đối với phu nhân rất tốt, hiện tại thấy cô khóc đến sắp ngất, ngộ nhỡ thật động đến thai khí, mặc dù hiện tại Mộ tiên sinh cùng phu nhân. . . . . . Nhưng nếu có chuyện gì xảy ra, bà cũng đảm đương không nổi.
"Vú Lâm, tôi muốn tìm anh ấy, hiện tại mỗi ngày tôi đều không gặp được, không biết anh ấy ăn ngon không, ngủ có ngon không?Vú Lâm, van cầu bà nói cho tôi biết có được hay không?" Nói xong, Quý Linh Linh liền lập tức chuẩn bị quỳ xuống.
"Phu nhân, phu nhân! Như vầy không được, không được a."
"Vú Lâm. . . . . ." Quý Linh Linh khóc òa lên, đừng nói là Mộ tiên sinh, chính bà chỉ là một người giúp việc, nhìn bộ dáng này của phu nhân, trong lòng cũng không bỏ được .
"Phu nhân, người hãy nghe tôi nói, đừng khóc, tôi sẽ nói những gì tôi biết nói cho người có được không."Vú Lâm giống như đã quyết tâm, cầm thật chặc tay của Quý Linh Linh, nói ra những lời thấm thía.
Quý Linh Linh nghe vậy, lập tức ngừng tiếng khóc, trên mặt chỉ còn vài giọt nước mắt chưa kịp lau đi.
"Phu nhân, tôi nói thật với người, trong mấy ngày người không có ở đây, Mộ tiên sinh ngài ấy. . . . . . Mỗi lần cơm cũng ăn được rất ít, bây giờ còn mắc chứng mất ngủ nghiêm trọng, hơn nữa còn bắt đầu hút thuốc lá. Tôi theo tiên sinh nhiều năm như vậy, cho dù là thời điểm khó khăn nhất, cũng không còn nhìn thấy ngài ấy như vậy khổ sở. Phu nhân, tôi hiểu biết rõ người và tiên sinh giữa xảy ra một chút chuyện, nhưng là tiên sinh trong lòng vẫn có người. Thật, ngài ấy mặc dù trên miệng để cho người rời đi, nhưng người sau khi rời đi, ngài ấy liền phái người đi âm thầm bảo vệ. . . . . ."Vú Lâm nói xong, không khỏi lấy tay lau đi nước mắt.
"Mấy năm này tôi vẫn đi theo bên cạnh tiên sinh, đây là lần đầu tiên phát hiện tiên sinh ‘bị thương’ rồi. Giang tiểu thư mỗi ngày đều sẽ tìm đến, nhưng mỗi lần cũng là tiên sinh tìm một lý do để cô ta rời đi. Theo tôi thấy, Giang tiểu thư mỗi lần cũng muốn cùng tiên sinh. . . . . . Nhưng là tiên sinh cũng không có cho cô ta cơ hội. Phu nhân, nếu như có thể, người hãy trở về đi. Tiên sinh hiện tại ai cũng không cần, chỉ cần người, cùng bảo bảo."
Quý Linh Linh nghe lời Vú Lâm nói, không nhịn được cúi đầu.
"Còn có chuyện gì khác không?"
"Tiểu thư hôm trước đã được Ngụy tiên sinh mang đi, tiểu thiếu gia cũng trở về Lãnh gia. . . . . . Bây giờ trong nhà vắng lạnh, không có cái gì khác. Tiên sinh mỗi ngày buổi tối đều muốn hút thuốc lá đến rất khuya. . . . . ."
"Vậy bà không có khuyên anh ấy sao?" Quý Linh Linh hỏi.
"Có, nhưng tiên sinh như thế nào lại nghe tôi." Trong giọng của ✓ú Lâm tràn đầy mất mác.
"Vậy. . . . . ."
"Phu nhân, người trở lại đi, chỉ cần người trở lại bên cạnh tiên sinh, tất cả sẽ trở nên tốt hơn. Chuyện lúc trước, đã qua, không cứ mãi để trong lòng được. Chuyện trước kia thì nên kết thúc thôi, mỗi người đều có con đường của mình, ngài ấy cũng không thể mãi sống trong thù hận được, nếu là như vậy cũng thật quá đáng thương."Vú Lâm vội vàng nhìn Quý Linh Linh, đợi câu trả lời của cô.
Mộ Ly cũng là một người bình thường, anh không thể bị thù hận áp bức cả đời.Vú Lâm nói rất đúng, mặc kệ trước kia chuyện gì xảy ra, cô đều phải ở bên cạnh anh, chỉ có như vậy, anh mới không cô đơn.
"Vú Lâm, nếu như mà tôi trở lại, anh ấy sẽ vui mừng sao?" Quý Linh Linh mày hỏi.
"Phu nhân, hiện tại tiên sinh chính là mạnh miệng, nếu như người cố ý trở lại, nữa. . . . . . Đàn ông sợ nhất chính là nước mắt của phụ nữ. Lần trở về này, đều phải chờ đợi vào chính bản thân người rồi"Vú Lâm nói được nửa, không tiếp tục nói tiếp.
Nhìn Vú Lâm, Quý Linh Linh tự nhủ, cô phải làm, từng bước từng bước một trở về bên cạnh anh.
"Vú Lâm, tôi muốn trở lại, tôi muốn ở bên cạnh anh ấy, không để cho bất luận kẻ nào ςướק đi." Quý Linh Linh thật chặt mím môi, trên mặt mang theo chút đỏ bừng.
"Thật? Phu nhân, người nói là sự thật sao?"
"Ừ." Quý Linh Linh khẽ cắn môi, đồng ý.
"Thật tốt quá! Phu nhân, người có biết tôi rất sợ người sẽ cự tuyệt không? Cám ơn trời đất, để cho hai người trẻ tuổi các người, rốt cuộc có cơ hội hòa hợp."Vú Lâm không nhịn được chắp tay cảm tạ ông trời .
"Này,Vú Lâm, tôi hiện tại có một kế hoạch, bà phải làm theo lời tôi nói, có được hay không?"
Vú Lâm định thần nhìn Quý Linh Linh, mắt lộ ra tinh quang, xem ra trong ngày thường phu nhân không ᴆụng thì không biết hàng, vào thời điểm mấu chốt lại là người có tài.Vú Lâm tươi cười , "Phu nhân, tôi không nhìn lầm người."
"Hả?"
"Chỉ có người thông minh, mới có thể xứng với tiên sinh."
Quý Linh Linh nghe vậy cười cười, ngay sau đó kê vào lỗ tai bà, lặng lẽ đem kế hoạch nói rõ ràng cho ✓ú Lâm biết.
=thỏ thỏ =
"Hướng Tuấn Ngạn, anh đi lấy xe cũng có thể chậm như vậy?" Thẩm Hiểu Phỉ đứng ở trước cửa biệt thự nói.
"Hiểu Phỉ, cô là cố ý phải không, đem xe đổ giữa ở hai chiếc xe, cô chơi tôi?" Hướng Tuấn Ngạn khẽ nhướng mày.
"E hèm!" Thẩm Hiểu Phỉ hoàn toàn không phủ nhận, "Tôi là xem anh gần đây thần thái tán loạn, tinh thần hoảng hốt, tức thời nhắc nhở anh mà thôi." Trời mới biết, gần đây Hướng Tuấn Ngạn như biến thành người khác, nhìn một vật là có thể ngẩn người thật lâu. Làm ơn, anh ta còn tưởng rằng mình là thiếu niên 18 tuổi sao?.
"Tôi đây là phong lưu tự nhiên, đúng lúc ưu thương, hiểu không?" Hướng Tuấn Ngạn lơ đễnh trả lời.
"Ai, tôi chỉ biết, nếu như muốn lấy được, thì chính mình tự đi cố gắng, ăn năn hối hận , có ích lợi gì?" Thẩm Hiểu Phỉ nháy mắt một cái.
"Tốt lắm , bây giờ cô đi tìm người đàn ông kia, đem anh ta thu vào tay, còn dư lại, đối với tôi đều đơn giản." Hướng Tuấn Ngạn trả lời cô.
"Này!" Thẩm Hiểu Phỉ nghe vậy mất hứng, "Anh chính là đàn ông nha, lại lấy tôi làm mồi dụ, nghĩ cũng đừng nghĩ!"
"Cô còn không thừa nhận mình hoa tâm, cô không phải là đã không còn thích người kia nữa rồi sao? Đem người nhà chơi chán, một cước đạp ra, hiện tại làm cho tôi đều không cách nào xuống tay." Hướng Tuấn Ngạn dựa vào xe, gương mặt không được tự nhiên.
Thẩm Hiểu Phỉ nhìn bộ dáng của anh cũng thật là tức giận, "Hướng Tuấn Ngạn anh chỉ biết nói, có bản lãnh, liền đem cô ấy đi. Tôi dù sao không cùng anh lội vũng nước ᴆục này , chính anh tự làm đi."
"Còn cần cô nói?"
"Hiểu Phỉ, Hướng tiên sinh, để các người chờ lâu." Lúc này, Quý Linh Linh mặc toàn thân com lê đen, trên tay mang theo một cái cặp công văn, đi tới.
Hai người nhìn lại, không tiếp tục nói nữa.
Thẩm Hiểu Phỉ bận rộn lo lắng đi tới, "Đã nói rôi, chuyện của công ty chúng mình thay cậu dọn dẹp là được rồi, cậu còn đi làm cái gì? Thân thể lại không tiện."
Quý Linh Linh kéo tay của cô, "Công ty là của mình, mình bây giờ mặc dù không thể ra sức, nhưng cũng phải đi xem một chút."
"Lãnh Dạ Hi gọi điện thoại qua sao?"
"Ừ. Anh ta nói một lát cũng sẽ đến, giúp mình kiểm tra và đối chiếu vài thương mục." Quý Linh Linh nở nụ cười.
"Tốt lắm, lại có thêm một người giúp một tay, cậu còn có cái gì không vui, vốn là mình muốn trực tiếp lấy tiền cho cậu trả hết .Nhưng là bây giờ xem ra, đxa có người giúp cậu ra mặt, mình liền lui về phía sau."
"Hiểu Phỉ!" Quý Linh Linh nhéo nhéo cánh tay của cô, "Hiểu Phỉ, cậu không cần nói loạn."
Bây giờ là thời khắc mấu chốt, cô cũng không muốn đém mọi ngươid kéo vào.
"Được rồi, Đại tiểu thư của tôi, không buồn rồi. Hướng Đại Suất Ca, lái xe, chúng ta đi! •" Thẩm Hiểu Phỉ lôi kéo Quý Linh Linh tay,đi đến trước xe.
Vẫn chưa đi đến trước xe, một chiếc màu đen việt dã xa, két một tiếng, liền dừng ở trước mặt bọn họ.
Hướng Tuấn Ngạn nheo mắt lại quan sát người tới, nên tới đều sẽ tới.
"Linh Linh, Thẩm tiểu thư." Quách Hiểu Lượng ở trên xe nhảy xuống, sau đó Tần Mộc Vũ cũng xuống xe.
"Các người tới làm cái gì?" Thẩm Hiểu Phỉ nói.
"Chúng ta nói chuyện một chút." Tần Mộc Vũ trực tiếp tiến tới, kéo cô đi.
"Này, anh buông ra! Anh không có phép tắt sao, thế nào dã man như vậy?" Thẩm Hiểu Phỉ dùng sức đánh vào tay anh, nhưng Tần Mộc Vũ như đã ra quyết tâm, chỉ muốn kéo cô mang đi.
Lúc này, Quách Hiểu Lượng đi tới bên cạnh Quý Linh Linh, "Linh Linh, tôi cùng tôi cùng tới công ty."
Quý Linh Linh nhìn Quách Hiểu Lượng, cô cúi đâu nhìn chân của mình, trong giọng nói mang theo nồng đậm giọng mũi. Quý Linh Linh vừa liếc nhìn hướng Tuấn Ngạn, chỉ thấy anh đang đi tới, một tay liền ôm bả vai của Quách Hiểu Lượng, "Đang muốn đi tìm cô, Quý tiểu thư lên xe."
Nói dứt lời, không chờ Quách Hiểu Lượng phản ứng kịp, ba người bọn họ liền lên xe.
Mà ở một bên hai người còn đang dây dưa, Tần Mộc Vũ trong nháy mắt dừng lại, nhưng là cuối cùng ánh mắt của anh vẫn đặt trên người phụ nữ bên cạnh.
"Anh náo đủ chưa?" Thẩm Hiểu Phỉ một tay tránh khỏi tay của anh.
"Không có!"
"Tần Mộc Vũ, tôi đối với anh không có hứng thú, chẳng lẽ anh không nhận ra được?"
"Tôi đối với cô có hứng thú, chẳng lẽ cô không phát giác được?"
Nhất thời cứng họng, Thẩm Hiểu Phỉ nén giận nhìn anh chằm chằm, có thể đủ vô lại như vậy.
"Tần Mộc Vũ, anh không cần phí sức trên người tôi, trên căn bản vô dụng thôi"
"Không thử làm sao biết được?"
"A,anh không sẽ sẽ làm tổn thương tấm lòng tiểu nha đầu sao?" Thẩm Hiểu Phỉ mỉm cười nhìn hắn.(ý nói Quách Hiểu Lượng)
Nhất thời, Tần Mộc Vũ không nói gì nữa.
Thẩm Hiểu Phỉ hừ lạnh một tiếng, "Không muốn làm cho tiểu nha đầu đau lòng,cũng đừng làm ra chuyện làm người ta đau lòng. Anh đừng ở trong phúc mà không biết hưởng!"
Tần Mộc Vũ mím môi nhìn cô,"Vậy cô có được tính cũng ở trong phúc mà không biết hưởng hay không?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc