"Không thể mang loại giày này.”
"Thím Lâm đi lấy cho phu nhân một cái áo khác đi."
"Cần uống nước nữa không?"
"Trán hơi nóng này, có phải không thoải mái không?"
"Mộ Ly, anh không muốn đi hả? Bây giờ mới đầu thu,chẳng lẽ anh bắt em mặc giày bông váy nhung à?" Quý Linh Linh đang mặc một bộ sườn sám kèm áo khoác ngoài, đôi giày cao gót dưới chân cũng thay thế bằng giày thể thao, váy cũng bị đổi thành quần dài.
“Gì? Thì sao?" Mộ Ly cầm lấy chai dầu vuốt tóc thím Lâm mang tới.
Hừm. Nhìn dáng vẻ bình thường của Mộ Ly thì Quý Linh Linh chẳng thể nói gì thêm được.
"Mộ Ly, đừng biến em thành bệnh nhân được không? Thả lỏng đi nào." Quý Linh Linh đi tới bên cạnh anh, nở nụ cười ngọt ngào kéo cánh tay anh: "Chúng ta đi thôi, con còn có hẹn với người ta nữa."
"Có hẹn với người ta?" Mộ Ly còn đang đi lên tiếng hỏi han thì Quý Linh Linh đã kịp thời kéo anh đi, tiện tay nhét mình vào иgự¢ anh: "Chú Trung, chúng ta đi thôi."
"Hẹn. . . . . ."
"Mộ Ly, anh đừng có càm ràm nữa" Quý Linh Linh khẽ kéo một cái cánh tay của anh, "Giúp em mở cửa xe."
Mộ Ly còn muốn hỏi thêm vài câu, nhưng nhìn thấy cô gái nhỏ bé bỏng này thì lời chẳng thốt ra được.
====
"Chủ tịch Lãnh, nhiệm vụ của tôi đã xong rồi, lúc não cũng có thể từ chức." Lãnh Dạ Hi đang ở phòng làm việc, còn Hạ Giản Dao đứng trước mặt anh nói chuyện.
Lãnh Dạ Hi ngẩng đầu lên, trong đôi mắt màu đen không mang chút cảm xúc,lành lạnh mở lời: “Ừ”
Một từ đơn gian vô tâm của anh khiến cả người Hạ Gian Dao khó chịu: "Chủ tịch Lãnh, anh.. . "
"Còn chuyện gì?" Giọng điệu của Lãnh Dạ Hi như muốn đuổi cô đi, ai cũng biết là trụ cột của IDE, mà Lãnh Dạ Hi tận mắt thấy tâm phúc của mình rời bỏ công ty, nhưng mặt mũi vẫn thản nhiên như thường, lại chẳng lo lắng!
"Chủ tịch Lãnh, chẳng lẽ anh không hỏi lý do vì sao tôi nghỉ?" Hạ Giản Dao cẩn thận hỏi lại.
"Cô với Quý Linh Linh muốn mở công ty thiết kế cho riêng mình." Lãnh Dạ Hi nói ngắn gọn xúc tích, nhưng câu nói của anh lại khiến Hạ Giản Dao bất ngờ ngoài ý muốn.
"Tôi . . . . ."
"Hợp đồng của cô với IDE chưa tới hạn, nhưng cô cũng có thể từ chức, bởi vì tôi còn phải phái nhiều người khác cho Quý Linh Linh, giúp bọn cô mở công ty."
" Chủ tịch Lãnh, cái này..."
Lãnh Dạ Hi cắt lời: "Chỉ muốn trả nợ nghĩa tình mà thôi."
Quý Linh Linh coi Lãnh Tư Viễn như con mình, chỉ một điều này thôi anh đã có thể đưa cả IDE cho cô, huống chi anh đối với cô...
"À, chủ tịch Lãnh, tôi đi trước." Hạ Giản Dao sớm đã nghe tình cảm của Lãnh Dạ Hi dành cho Quý Linh Linh, bây giờ cô từ chức cũng không bị chỉ trích gì, cô ả kia chắc cũng thế.
"Ừ."
Đợi Hạ Giản Dao đi rồi, đôi mắt Lãnh Dạ Hi trở nên thâm trầm.
====
"Lạc Nhất, đúng là cậu ở đây rồi." Mới vừa vào đại sảnh,cô đã thấy Thẩm Hiểu Phỉ ngồi nghỉ ngơi ở xa xa.
"Linh Linh, ối chu choa, bụng cậu lộ rồi kìa.” Thẩm Lạc Nhất vừa thấy người tới cũng vui mừng không thôi, trực tiếp chạy tới nghênh đón bọn họ: "Thượng tá Mộ, anh cũng đến rồi."
Thấy rõ trên mặt Mộ Ly có điều gì đó khó chịu, nhưng không tiên nói gì thêm chỉ có thể đáp một tiếng lấy lệ.
Quý Linh Linh biết trong lòng Mộ Ly đang bực chuyện gò, cô đưa tay nhéo lưng anh một cái, làm thinh đi theo Thẩm Hiểu Phỉ.
Hai cô gái này vừa mới lập liên minh, ngày bình thường cũng không gặp được nhau, chỉ lâu lâu nói chuyện qua điện thoại. Giờ gặp mặt nhau, không đem lời ra nói hết thì chắc bị gì rồi.
"Linh Linh, bụng cậu lớn thế mà sao thấy cậu càng đẹp ra ấy nhỉ."
"Nào có đâu, nào có, do gần đây bị giám sát chặt quá, bắt mình ăn nhiều muốn ૮ɦếƭ, nhìn nè, da mặt căng phồng luôn rồi."
"Thượng Tá Mộ thượng cậu thiệt, mình thấy anh ta một tất cũng không rời, nhìn mình mà cũng mất hứng."
“Không cóđâu mà, anh ấy...anh ấy không cười nên chả đáng yêu tí thôi. Anh An không tới cùng với cậu à?"
"Anh ta. . . . . ." Vẻ mặt Thẩm Lạc Nhất chợt âm trầm mấy phần, sau đó cười khổ mà nói, "Đúng rồi, cậu tới đây là gì?"
"À, mình muốn đăng ký mở công ty, nhờ anh ấy giúp mình chút."
"Bụng cậu lớn thì làm sao?"
"Có cô bạn nữa, một mình cậu tới đây là gì?" Hai người nói chuyện điện thoại với nhau, vô ý biết được hiệnđang ở đây.
"Bởi vì. . . . . ."
"Linh Linh, tụi em ngồi đây nói chuyện, anh với chú Trung qua kia làm thủ tục."
"Ừ được, em chờ anh." Quý Linh Linh kéo kéo tay anh, lưu luyến buông ra.
Thẩm Lạc Nhất đứng ở một bên nhìn c ảnh nhà h ọ ng ọt ngào ấm áp, kh ông nhịn được mà nở nụ cười, nhưng sau đó lại âm thầm than khổ cho bản thân mình.
"Lạc Nhất, mình h ơi m ệt, t ụi mình qua bên đó ng ồi đi."
"Ừ được, mình đ ỡ c ậu."
Chú Trung cũng chu đáo chuẩn bị cho hai cô một phần trà nóng.
"Lạc Nhất, gần đây cậu đang giảm cân à? Sao thấy cậu gầy mà tiệu tụy vậy?" Từ lúc vừa nhìn thấy Thẩm Lạc Nhất, cô đã biết cô bạn mình trong lòng mang đầy tâm sự, mà thân lại đang mang thai, còn khiến cô ấy đau khổ hơn.
"Ừ, gần đây mình ăn hơi ít. . . . . Mà thôi, mình rất khỏe. " KHông biết có phải nói đúng tim đen hay không mà Thẩm Lạc Nhất vội cúi đầu uống trà, nhưng động tác ấy lại khiến cô bị sặc.
"Khụ. . . . . . Khụ khụ. . . . . ."
"Lạc Nhất, từ từ nào." Quý Linh Linh vội khuyên bảo cô bạn.
"Mình. . . . . . Mình không sao. . . . ."
"Mình gọi điện mời anh An tới được không?"
"Đừng! Không nên đánh cho hắn!"
Quý Linh Linh sững sờ, nhìn biểu hiện kích động của Thẩm Lạc Nhất thì cô đã biết mọi chuyện.
Bị nhìn chằm chằm khiến cô không thoải mái, Thẩm Lạc Nhất lẩn tránh: "Anh ấy bận lắm, mình không muốn quấy rầy."
Quý Linh Linh im lặng không nói gì, nhưng thật ra cô cũng không biết nói gì cho phả. Từ lúc cô quen biết Mộ Ly, giữa đoạn đường đi cũng có nhiều chuyện, tuy nhiên nó không làm ảnh hưởng đến tình cảm của bọn họ. Ngắm kỹ Thẩm Lạc Nhất bên cạnh mình, cô ấy gầy, cô ấy tiều tụy, sợ hãi khi nhắc tới anh ta, cô ấy… bị tổn thương.
"Linh Linh, mình rất ổn, cậu không cần phải nhìn mình như vậy đâu." Thẩm Lạc Nhất vừa ngẩng đầu lên, khóe mắt đỏ ửng, cô vội vàng giải thích càng khiến Quý Linh Linh bận tâm hơn.
"Lạc Nhất à." Quý Linh Linh cắn mép môi, trên mặt kho che giấu vẻ đau lòng. Cậu ấy không nói gì, thì mình cũng không tiện hỏi gì thêm, cách thể hiện duy nhất là cho cậu ấy một cái ôm.
Quý Linh Linh ôm chầm lấy Thẩm Lạc Nhất, nhẹ nhàng nói: "Mình hi vọng cậu yên ổn."
Chỉ có một câu nói nhưng khiến phòng tuyến trong lòng Thẩm Lạc Nhất vỡ tan tành.
"Mình không muốn người ta yêu mình, còn mình cũng không muốn yêu bất kỳ người nào cả, yêu một người rất khổ." Thẩm Lạc Nhất vẫn đè nén tâm tình của mình, nhưng nước mắt lại rơi xuống.
Đúng như cô nghĩ.
"Lạc Nhất, cậu với anh An xảy ra chuyện gì à?"
Thẩm Lạc Nhất lắc đầu, "Không, bọn mình không có gây gổ nhau đâu, chỉ là. . . . . . mình làm việc không nên, giờ không thể quay đầu lải rồi."
Giọng Thẩm Lạc Nhất the thé nhưng bức bách, trong giọng nói mang theo sự hối hận vô vàng, nhưng vẫn cảm nhận được sự uất ức trong lòng cậu ấy.
"Lạc Nhất à, có chuyện gì vậy cậu, cậu và mình nói chuyện với nhau được không, nói ra rồi thì lòng sẽ thoải mái hơn nhiều." Quý Linh Linh khẽ vuốt ve tóc cậu ấy, ở trong ấn tượng của cô, Thẩm Lạc Nhất như một người con gái mang hơi giá, mang cảm giác tự nhiên, và cô hâm mộ sự tự nhiên ấy, thế nhưng giờ đây đã hoàn toàn khác, thì ra, có lúc người con gái này cũng gặp khó khăn.
Thẩm Lạc Nhất không nói gì nữa, chỉ dựa dẫm vào Quý Linh Linh mà khóc.
"Tới đón người phụ nữ của anh đi!"
"Cậu Mộ, đây là giấy ghi tên và giấy phép, chỉ cần ghi tên cô chủ lên đây là được."
Mộ Ly tùy tiện liếc vật trên tay chú Trung, "Tôi ký." Dứt lời, cầm lấy cây 乃út máy trên tay chú Trung rồi ký soàn soàn lên giấy tên Quý Linh Linh.
"Như vậy đã được rồi chứ?"
"Ừ, lấy thêm một bản photo nữa là xong, tất cả đều đầy đủ rồi, cậu Mộ, cậu đi trước tìm cô chủ đi, để mình tôi ở đây chờ là được."
"Tôi với chú cùng chờ."
Hả? Ông Trung còn tưởng rằng mình nghe nhầm, nhưng ngó cậu Mộ một lát, cậu ấy chỉ đứng im nhìn cô chủ ở xa xa mà thôi, không hành động gì thêm.
Không hiểu nổi rồi, một người làm công ăn lương, chẳng bao giờ hiểu nổi trái tim và suy nghĩ của ông chủ mình.
10 phút sau.
"Chúng ta qua đó đi." Mộ Ly cũng không đợi ông Trung suy nghĩ gì thêm, đã bước đi trước.
"Vâng. . . . . . A ồ!" Ông Trung lo lắng đuổi theo.
"Xong hết rồi hả anh?"
Anh đưa tay lau đi giọt nước mắt trên mặt cô: "Xong hết rồi." Sau đó ôm hông cô đứng dậy, không cho cô ngồi thêm nữa.
Thẩm Lạc Nhất thấy vậy, vội vàng đứng lên lau đi nước mắt, nở nụ cười.
"Linh Linh, chuyện của cậu xong rồi thì mình đi nha."
"Lạc Nhất, bọn mình đi ăn cơm, cậu ở lại đi." Quý Linh Linh muốn đến kéo tay cậu ấy, tiếc rằng Mộ Ly ôm chặt quá, cô cử động không được.
"Không cần đâu, tôi với Lạc Nhất về nhà ăn là được rồi!"
Quý Linh Linh và Thẩm Lạc Nhất ngẩng ra, một bóng người cao lớn xuất hiện trước tầm mắt bọn họ
"Tốt nhất là như vậy!" Mộ Ly liếc An Trí Xa một cái, không đợi bọn họ nói thêm điều gì đã vội kéo Quý Linh Linh đi.
"Lạc Nhất, Lạc Nhất, nhớ gọi điện thoại cho mình nhé!"
"Mình biết rồi!"
"Không thích. . . . . . Đâu cần đi nhanh vậy chứ, lời của em còn chưa nói hết mà. . . . . ." Không đợi Quý Linh Linh nói hết câu, Mộ Ly khoác vai kéo cô đi.
"Tại sao lại ở đây?" An trí Xa còn lâu mới làm mấy hành động như Mộ Lyu, tự lo cái thân ngồi xuống ghế, giọng nói không có chút quan tâm, chủ yếu là ý chất vấn mà thôi.
"Tôi tới đây làm chút chuyện." Thẩm Lạc Nhất cúi đầu.
Anh nheo đôi mắt: "Cô đang muốn ra uy với tôi?"
"Cái gì?"
"Cô ấy đã trở về." An Trí Xa nói một câu không đầu không đuôi, liền đứng lên, "Nếu như cô không muốn về nha, tôi có thể thể muôn cho cô một căn hộ ở bên ngoài."
Nghe vậy, Thẩm Lạc Nhất trả lời lại: "Không cần, cô ta trở về, mấy người vừa lúc ở cùng với nhau, tôi ở khách sạn là được, số mệnh tôi là vậy mà." Nói xong, cô cất bước muốn đi, lại bị anh nắm chặt cổ tay.
Anh lạnh lùng nói: "Để biệt thự trống không, còn cô thì đi ở khách sạn ư, cô cố ý phá hỏng danh tiếng nhà họ An à?"
Ha ha, nhiều lời nực cười thật đấy, cô ở khách sạn mà làm nhục cạnh cửa nhà anh ta à?
"Người tình với vợ nhỏ của anh quá trời như thế, cũng không chê, tôi ở đó thì được cái gì?" Giọng nói Thẩm Lạc Nhất càng lạnh lùng hơn so với anh, thực tế còn lớn tiếng hơn chứ không kém.
An Trí Xa lạnh mắt nhìn cô, càng ngày càng không biết nghe lời.
"Chớ quên hiệp ước giữa chúng ta." Anh nói.
"Cho tới bây giờ tôi vẫn không quên, tôi nghĩ tôi phải suy nghĩ giúp anh một lần mới được, tôi phải thắng cái cuộc chơi định đoạt này, hoặc dừng hoặc làm trước, toàn bộ do tồi định đoạt." Thẩm Lạc Nhất không để ý tới anh ta, trực tiếp rời khỏi đại sảnh khách sạn, để An Trí Xa lại đơn độc một mình