Ông Chủ Lớn Mặt LạnhNghiêm Tử Tuấn vừa mở miệng, Quý Linh Linh nhìn hắn, trong lòng không đọng lại một phần tình nghĩa, gặp phải tên đàn ông như vậy có phải muốn mình nhớ mãi không quên ?
Thì ra là, khi chia tay một người đã từng yêu thì lập trường cũng sẽ thay đổi. Cô quên mất, cô dẫ sớm không còn là cô gái nhỏ được hắn che chở trong иgự¢ nữa. Bây giờ kẻ đã đi tất cả của cô là Lục Vân thiên.
"Ôi dào, Tử Tuấn, anh cũng đừng tính toán như cô ta. Anh cũng hiểu cô ta nhân phẩm thấp kém, nên mới chia tay cô ta sao? Chẳng qua em còn là hoan nghênh cô ta tới tham gia hôn lễ cuả chúng ta." Lục Vân Thiên thừa thắng xông lên, hào nhau một ván, "Đi thôi, chúng ta đi uống cà phê, không để cho kẻ khác làm mất hứng."
Lục Vân thiên dựa sát đẩy Nghiêm Tử Tuấn rời đi, không cho Quý Linh Linh cơ hội phản kích.
Sắc mặt Quý Linh Linh trong nháy trắng bệch, đáng ૮ɦếƭ, mình quá mềm lòng, không thể hạ thủ.
Hắn khiến cô trở thành kẻ buồn cười nhất.
"Linh Linh!" Ra khỏi quán trà, Giang Tâm Dao nhìn Quý Linh Linh lao ra đường, lớn tiếng kêu lên tên cô.
Quý Linh Linh đứng ở giữa đường cái, đột nhiên xoay người lại, nhìn về phía Giang Tâm Dao, thấy một chiếc màu đen xe hơi đang lao tới trước người mình.
"Linh Linh!" Tiếng kêu của Giang Tâm Dao bất lực, quý Linh Linh theo bản năng nhắm hai mắt lại, chờ đợi thời khắc chiếc xe đâm vào mình.
Kéttttttttttt ——!
Âm thanh chói tai dừng lại bên màng nhĩ cô, chân muốn động cũng không nhúc nhích được, cả người cũng cứng đờ tại chỗ, mắt gắt gao nhắm chặt. Rồi sau đó cảm thấy đầu gối va phải vật cứng.
Rất lâu sau đó, truyền đến âm thanh cửa xe mở ra, Quý Linh Linh mới mở mắt ra.
Chỉ thấy chiếc xe hơi màu đen dừng ngay trước chân, bảo hiểm xe kề sát đầu gối mình, bên cạnh cửa xe là một bóng dáng cao lớn, đôi mắt đỏ bừng, khiến cô cảm thấy quen mắt.
"Lãnh. . . . . ." cô nhận ra người kia, cũng không chịu đựng được sợ hãi, đôi chân mềm nhũn, quỵ xuống. Một giây kế tiếp, rơi vào Ⱡồ₦g иgự¢ Lãnh Dạ Hy.
"Cô muốn ૮ɦếƭ sao? Đi qua đường cũng không thèm quan sát!" Âm thanh tức giận của Lãnh Dạ Hy từ trên đầu cô truyền đến, làm cô run rẩy, cô cắn chặt môi, không muốn bộc lộ ra điều gì nữa. Con em mày, không nhìn thấy bộ dáng của chị đây sao, còn trưng ra tính tình тһô Ьạᴏ đó ~
Lãnh Dạ Hy nóng nảy, trong nháy mắt cứng đờ, đôi mắt đỏ thắm trở nên giàn giụa khiến chân tay hắn luống cuống.
Trời mới biết, lúc hắn thấy Quý Linh Linh không tránh khỏi xe hắn, tim như ngừng đập, hung hăng đạp phanh xe, khiến chân cũng phát đau. Rốt cuộc hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc dừng lại, hắn làm sao không nổi giận, người phụ nữ này là đồ ngu sao, đột nhiên dừng ở giữa đường.
"Linh Linh! Cô không sao chứ! Đều tại tôi. . . . . . Đều tại tôi đột nhiên bảo cô. . . . . ." Giang Tâm Dao tự trách bản thân mà rơi nước mắt.
Lãnh Dạ Hy giờ mới hiểu được vì sao Quý Linh Linh chợt dừng bước, nhìn đầu gối Quý Linh Linh sưng đỏ, trong mắt của hắn thoáng qua một tia lo lắng không thể nhận biết.
Một phen ôm ngang Quý Linh Linh lên, nói với Giang Tâm Dao, "Cô về đi làm trước đi, tôi đưa ấy đi bệnh viện kiểm tra vết thương ở chân."
Giang Tâm Dao lau nước mắt, kiên định gật đầu một cái, giúp Lãnh Dạ Hy mở cửa xe, đưa mắt nhìn hai người rời đi.
Xe mở ra, Lãnh Dạ Hy trầm mặc làm cho không khí bên trong xe trở nên lạnh lẽo.
Quý Linh Linh cũng im lặng không tiếng động, phờ phạc rũ rượi ngồi ở ghế phụ, mắt mở to nhìn ra ngoài cửa sổ. Hôm nay, cô quá xui xẻo, bị kẻ khác gây gổ còn chiếm thế thượng phong, lại bị ông chủ lớn của mình nhìn thấy trong bộ dạng như thế này. . . . . .
Vừa rồi mình tại sao không đem đôi cẩu nam nữ kia xử đẹp nhỉ? Lại cho bọn họ có cơ hội sỉ nhục mình, thiếu chút nữa còn vì bọn họ mà tâm tình không tốt suýt bị xe ᴆụng. Quý Linh Linh, mày có phải là đồ ngu không? Dù là phụ nữ thì cũng không thể nhịn!
Không lâu lắm xe đã tới cửa bệnh viện, Lãnh Dạ Hy thật nhanh xuống xe, đi vòng qua tay lái phụ, chợt thấy bộ dạng Quý Linh Linh khẽ chu miệng, trong lòng dâng lên một tia kinh ngạc. Mở cửa xe, hắn do dự một chút, rồi ôm lấy Quý Linh Linh.
"Lãnh tổng, không cần, tôi có thể đi, không đau đâu." Quý Linh Linh có chút hốt hoảng, vừa rồi đã nợ một ân tình của hắn rồi.
"Tốt nhất đừng nói chuyện, tôi hiện tại thật sự rất muốn bỏ cô lại không quan tâm." Lãnh Dạ Hy mặt lạnh, ôm lấy cô không thể phản kháng đi vào bệnh viện.
Thầy thuốc đơn giản nhìn một cái, chẳng qua ᴆụng bị thương mà thôi, hơn nữa da Quý Linh Linh quá non, cho nên mới xuất hiện tím bầm.
Biết Quý Linh Linh không có việc gì, Lãnh Dạ Hy không còn nóng nảy nữa, để Quý Linh Linh tự đi, mình đi theo phía sau.
Quý Linh Linh ổn định một chút suy nghĩ của mình, quay đầu lại đối mặt Lãnh Dạ Hy, lộ vẻ cảm kích, "Cám ơn Lãnh tổng, hôm nay nếu như không phải là anh, nhất định bây giờ tôi đang nằm ở trong bệnh viện rồi." Cô cười, cảm kích xuất phát từ tận đáy lòng, không biết có phải do mặt trời chiếu vào nụ cười có chút lóa mắt, mê hoặc lòng người.
"Biết là tốt rồi, về sau không cần không bằng một đứa trẻ, qua đường không nhìn đèn giao thông như vậy." Giọng nói Lãnh Dạ Hy dịu dàng, khó khăn lắm mới không nhìn tới nụ cười của cô.
"Vâng, xin lỗi." Quý Linh Linh nghịch ngợm lè lưỡi, Lãnh Dạ Hy lại mặt lạnh vượt qua cô, để lại cô phía sau không thèm quan tâm cô nữa.
Lãnh Dạ Hy không cách nào đối mặt với nụ cười quá mức chói mắt kia, giống như cạy ra khe hở nào đấy trong lòng hắn.
Lãnh Dạ Hy lạnh lùng lên chiếc xe hơi của hắn, Quý Linh Linh cười như cũ làm lành lên xe. Lãnh Dạ Hi liếc cô một cái, trong nháy mắt khởi động xe, biến mất trong luồng khói bụi. . . . .
Chân trời, một đám mây trôi tiêu tán biểu thị tà dương (Nắng chiều) đến, một ngày rất nhanh lại trôi qua, trong lòng cũng không để lại chút dấu tích.
Nửa tháng lại trôi qua, Quý Linh Linh không muốn đối mặt với ngày ấy, nhưng cũng không thể tránh khỏi.
"Tối nay, cô thật sự muốn đi sao?" Giang Tâm Dao nhìn Quý Linh Linh sử sang laijtaif liệu, thân thết hỏi.
Quý Linh Linh giương mắt nhìn phía chân trời. Tối nay chính là bữa tiệc kết hôn của Nghiêm Tử Tuấn và Lục Vân Thiên, tất cả giới thượng lưu đều được mời tham gia, bao gồm Giang Tâm Dao và Lãnh Dạ Hy.
Giang Tâm Dao nửa tháng này nhìn Quý Linh Linh như không có chuyện gì xảy ra, trong lòng rất lo lắng. Nếu là nàng, cô nhất định không đi.
"Dĩ nhiên đi rồi." Tại sao không đi, đồng ý cũng không sợ, bị bỏ rơi cũng không sợ rồi, còn sợ bữa tiệc kết hôn, có lầm hay không!
"Linh Linh, không cần thiết, cô cũng biết Lục Vân Thiên chỗ nào cũng làm khó dễ cho cô. Huống chi, tối hôm nay rất nhiều người tham dự, cô cũng coi như là nhười có tiếng tăm. Nếu như cô ta muốn làm khó cô, quả thật không tốt." Giang Tâm Dao càng nghĩ càng khó giải quyết, Lục Vân thiên vừa nhìn là biết kẻ không dễ dàng từ bỏ ý đồ, ai biết cô ta mời Quý Linh Linh đi tham gia hôn lễ, trong hồ lô bán là thuốc gì.
"Tâm Dao, yên tâm đi, bên cạnh tôi còn cô không phải sao?" Quý Linh Linh cười cười, Lục Vân Thiên đã không muốn mặt mũi, cô sẽ không cho cô ta đường lui. Nếu như cô ta dám gây chuyện, vừa đúng hận cũ thù mới, lần này giải quyết luôn một thể!