Thân phận Tịch Xung đã bị lộ, hắn không thể quay về ngôi nhà tranh ở đường Bách Thảo được nữa, Lục Quyết bèn đưa Vĩ nương đến sống trong một căn nhà ở bên hồ Động Đình. Vĩ nương rất thích nơi này, mở cửa sổ ra là có thể nhìn thấy non sông tươi đẹp, mỗi ngày cùng nam nhân mình yêu chăm sóc cây cỏ, rửa rau nấu cơm, cuộc sống trước kia luôn cảm thấy trôi qua quá dài giờ đây lại như tăng tốc, chỉ trong nháy mắt đã trôi qua nửa tháng.
Tối hôm đó, Lục Quyết từ bên ngoài trở về, có một nữ tử đi theo sau hắn, nữ tử dáng người mảnh khảnh, khuôn mặt xinh đẹp.
Lục Quyết nói: “Đây là nha hoàn ta mua từ Hải Thị tên là Thu Bình, sau này sẽ chăm sóc nàng.”
Thu Bình tiến lên hành lễ vạn phúc, Vĩ nương cảnh giác nhìn nàng ta, đánh giá Thu Bình rồi kéo Lục Quyết sang một bên, nói với hắn: “Ta không cần người hầu hạ, chàng bảo nàng ta đi đi.”
Lục Quyết nói: “Ngày mai ta phải ra ngoài một chuyến, khoản ba tháng sau mới quay về, một mình nàng ở đây ta không yên tâm, ta vốn muốn để bằng hữu của ta đến chăm sóc nàng, nhưng lại sợ nàng không quen. Thu Bình là yêu, biết chút pháp thuật, không chỉ có thể giúp nàng làm việc mà còn có thể bảo vệ nàng.”
Vĩ nương có chút không nỡ nhìn hắn, trong mắt hiện lên vẻ không yên, nàng nói: “Chàng chắc chắn sẽ trở về chứ?”
Lục Quyết vuốt v e khuôn mặt nàng, cười nói: “Không quay về thì ta sẽ là vương bát trong ao*.”
(*ý chỉ người bị cắm sừng.)Vĩ nương nói: “Được, vậy ta đợi chàng.”
Phái Không Động bị diệt môn, những môn phái khác đều hoang mang lo sợ, nhất thời việc truy bắt Lục Quyết đã trở thành mục tiêu chung của các môn đạo và Địa phủ. Ngay cả bốn trăm năm trước lúc đối phó với Mục Thương Ngô, hai bên cũng không đoàn kết như này. Dù sao thì năm đó việc Mục Thương Ngô gây hại cho nhân gian cũng không phải sai lầm của Địa phủ.
Bất luận là ở dương thế hay ở cõi âm, trước nay đều không liên quan gì đến quan phủ.
Lục Quyết không hề cố ý che giấu hành tung, chẳng mấy chốc hắn đã bị quỷ sai phát hiện hắn đang ở một hòn đảo nhỏ vô danh. Tin tức truyền về Địa phủ, Địa phủ lại thông báo cho môn đạo, hai bên cử hai mươi sáu cao thủ đến hòn đảo vô danh nơi Lục Quyết đang ở.
Lữ Minh Hồ là người trẻ nhất trong số hai mươi sáu cao thủ, Lữ Đại nghe tin bèn đưa Giang Bình vội vàng về Trường Nhạc cung.
Thuộc hạ Lâu phán quan của Tần Quảng Vương cũng có mặt, Lữ Đại từng gặp y, nàng nói: “Lâu đại nhân, ngài là trưởng bối, tu vi thâm hậu, pháp lực vô biên, khi nào đến đảo, mong ngài săn sóc Minh Hồ nhiều hơn.”
Lâu phán quan cười khổ nói: “Tiểu nương tử, đừng có tâng bốc ta thế, tuy ta lớn hơn Tiểu Lữ đạo trưởng mấy trăm tuổi, nhưng pháp lực vẫn không bằng hắn.”
Lữ Đại nói: “Ngài khiêm tốn quá rồi, nói thế nào đi chăng nữa thì Lục Quyết cũng là đào phạm của Địa phủ các ngài, ngài còn hiểu nội tình của hắn hơn cả Minh Hồ, có câu biết người biết ta trăm trận trăm thắng!” Nàng cười rồi trầm giọng nói: “E là ngài không biết, Minh Hồ có được cơ duyên kế thừa y bát của Quỳnh Phương Chân Quân. Quỳnh Phương Chân Quân trên Thiên đình làm Thủy Đức Tinh Quân, hắn chờ đợi nhiều năm như vậy mới có được thiên tài như Minh Hồ làm đệ tử, nếu Minh Hồ có gì bất trắc, với tính cách của lão già đó, ngài cũng biết rồi đấy.”
Lữ Minh Hồ và Quỳnh Phương Chân Quân có duyên, ngay cả Tần Quảng Vương cũng không biết. Tử Nguyên Chân Nhân coi thường việc dùng kiểu quan hệ này để chèn ép Lâu phán quan, bảo bọn họ bảo vệ đồ đệ bảo bối, bởi vậy mới không nói ra.
Lâu phán quan nghe vậy thì giật mình, y hỏi: “Lời này là thật à?”
Lữ Đại đáp: “Hoàn toàn là thật, chiếc gương cổ mà Quỳnh Phương Chân Quân yêu thích do ta mua được từ tay một lão già họ Ngụy ở bên ngoài Thủy Tây Môn thành Kim Lăng, dạo trước ta đã tặng cho Minh Hồ rồi.”
Thấy nàng nói bịa như thật, Lâu phán quan tin ngay, y cúi đầu nghĩ: Mục Thương Ngô vốn bị Quỳnh Phương Chân Quân hàng phục, nếu để hắn biết được Địa phủ làm mất Mục Thương Ngô, lại còn làm tổn hại đến đệ tử của hắn, vậy chẳng phải là tội thêm tội sao? Đến lúc đó bên trên đổ hết mọi tội lỗi lên đầu y, y làm gì còn đường sống nữa?
Y nói với Lữ Đại: “Tiểu nương tử yên tâm, dù ta có liều cái mạng già này cũng tuyệt đối không để Tiểu Lữ đạo trưởng có chút sơ suất nào.”
Lữ Đại đạt được mục đích, nàng vô cùng cảm kích nói: “Cảm ơn đại nhân, đại nhân cũng bảo trọng.”
Giang Bình bên đó cũng nói với Lữ Minh Hồ: “Lữ đạo trưởng, con đường phía trước nguy hiểm, ngài hãy bảo trọng.”
Dáng vẻ hắn vô cùng chân thành, Lữ Minh Hồ lại không có phản ứng gì, y đi đến bên cạnh Lâu phán quan nói: “Lâu đại nhân, chúng ta đi thôi.”
Từ biệt Tử Nguyên Chân Nhân, đoàn người và quỷ điều khiển mây rời đi.
Trời cao mây nhạt, Lục Quyết cầm một con dao nhỏ và một miếng gỗ hoàng dương màu vàng kem, ngồi trên đá ngầm để chạm khắc. Bên cạnh hắn là một con phượng hoàng đã khắc xong, thân phượng mảnh mai, đuôi phượng xòe ra như một bông hoa, ánh sáng rực rỡ, khéo léo vô cùng.
Thứ mà hắn đang chạm khắc trong tay là một con rồng, nó ngẩng cao đầu, ngồi chồm hổm trên hoa sen, một chân nắm lấy hỏa diễm châu, chỉ thiếu duy nhất một đôi mắt. Tiếng gió rít từ xa truyền đến, bọn họ đến rồi, Lục Quyết cũng không thèm ngẩng đầu, vẫn tiếp tục khắc họa mắt rồng.
Thục Sơn, Bồng Lai, Long Hổ Sơn, Võ Đương, cao thủ của các môn phái lớn nhìn thấy hắn từ xa, trong lòng đều cảm thấy sợ hãi.
Sao có thể không sợ cho được? Một người một kiếm đã có thể tàn sát toàn bộ Phái Không Động, đây là loại sức mạnh đáng sợ như nào chứ!
Hoa sóng đập vào đá ngầm bắn tung tóe như ngọc vỡ, va đập dâng trào không ngừng đánh vào nhịp tim căng thẳng của mọi người.
Lữ Minh Hồ, Lâu phán quan và những người khác cũng đến nơi này, Lâu phán quan kiểm kê lại, cả người cả quỷ đều đến đủ, y vung tay mở trận pháp. Trận pháp này có hai lớp, lớp ngoài là trận pháp phòng ngự do mười bốn cao thủ tạo thành, lớp trong là Huệ Phong trận, trong trận có tám cao thủ truyền pháp lực của mình tụ lại trên người bốn người ở mắt trận, nhờ vậy mới có thể chiến đấu với Lục Quyết.
Bốn người này là Hạng trưởng lão của Thục Sơn, Thư trưởng lão của Võ Đương, Lữ Minh Hồ và Tô Thiên Tâm của Bồng Lai. Tô Thiên Tâm có thiên tư hơn người, kiếm pháp không kém Lữ Minh Hồ là bao. Tuy rằng người trẻ tuổi tu vi không đủ, nhưng thể lực dồi dào, tuyệt đối có thể so sánh với người già.
Trận pháp đã xong, đao cuối cùng của Lục Quyết cũng khắc xong, mắt rồng lập tức có thần thái, cả người trở nên sống động như sắp tuột tay bay ra ngoài.
Lâu phán quan nghiêm nghị nói: “Lục Quyết, ngươi phản bội Địa phủ, làm nhiều việc ác, hôm nay ngươi không thoát được lưới luật đâu, còn không mau đưa tay chịu trói!”
“Phản bội?” Lục Quyết bật cười nói: “Lâu phán quan, sao ngươi không nói với bọn họ rốt cuộc ta là ai?”
Lâu phán quan mặt không đổi sắc nói: “Ngươi là quỷ sai trốn từ trong thành Uổng Tử, còn có thể là ai được chứ!”
Lục Quyết cười lớn, hắn cầm dao găm chỉ vào y nói: “Địa phủ các ngươi đúng là nói dối quen thói!” Nói rồi hắn thổi vào bức gỗ điêu khắc, một luồng sáng phát ra giống như mặt trời rơi xuống, ánh sáng tản ra, khiến mọi người không mở nổi mắt.
Một rồng một phượng bay ra từ trong ánh sáng, rồng ngâm phượng hót vang chín tầng mây. Chỉ trong chốc lát, mây đen kéo đến che kín bầu trời, phượng phun lửa, rồng phun nước, bên này lửa sáng rực trời, bên kia mưa gió mịt mù, sông lật biển động, đất động núi rung.
Trận pháp phòng thủ phát ra tia sáng trong lửa nước giống như viên ngọc trai không thể phá hủy, bốn người Lữ Minh Hồ, Tô Thiên Tâm, Hạng trưởng lão, Thư trưởng lão cùng tấn công Lục Quyết. Phượng hoàng lửa rồng nước cũng mặc kệ bọn họ, chỉ tập trung vào tấn công mười bốn cao thủ tạo trận pháp phòng thủ.
Lục Quyết đứng trên đá ngầm, bóng dáng thấp thoáng biến thành ba phân thân, mỗi phân thân cầm một thanh kiếm đánh với nhóm người Lữ Minh Hồ.
Ánh kiếm xen kẽ, kiếm khí ngang dọc, làm cho người ta nhìn mà rối mắt.
Lâu phán quan bên trong Huệ Phong trận nhìn chằm chằm Lữ Minh Hồ, sợ y xảy ra sai sót gì, liên lụy y cũng mất mạng theo. Quan sát một lúc lâu, y mới phát hiện kiếm pháp của Lữ Minh Hồ đặc biệt tài tình, như thể đối lập với kiếm pháp của Lục Quyết.
Có lẽ đây là kiếm pháp mà Quỳnh Phương Chân Quân lưu lại cho Lữ Minh Hồ, Tiểu Hỉ Thước chân thành không lừa mình, tiểu đạo sĩ này đúng là đã kế thừa y bát của Quỳnh Phương Chân Quân. Lâu phán quan nghĩ như vậy, ánh mắt nhìn Lữ Minh Hồ đầy vẻ thân thiết.
Lục Quyết cực kỳ quen thuộc với Lưu Ba Kiếm Pháp, chính kiếm pháp này đã biến hắn từ Yêu vương phong quang vô hạ thành tù nhân. Bốn trăm năm nay, hắn luyện tập bộ kiếm pháp này trong lòng vô số lần giống như kiếm pháp của chính mình.
Khi Lữ Minh Hồ sử dụng chiêu đầu tiên của Lưu Ba Kiếm Pháp là hắn đã phát hiện ra rồi, nhưng hắn không dám tin, mãi cho đến khi chiêu thứ bảy, hắn mới tin chắc, bèn hỏi: “Sao ngươi lại biết Lưu Ba Kiếm Pháp?”
Lữ Minh Hồ đáp: “Tại hạ trùng hợp kế thừa được y bát của Quỳnh Phương Chân Quân.”
Lục Quyết vui mừng khôn xiết, ánh mắt hắn lóe lên, cười nói: “Tốt, tốt lắm, để ta xem xem ngươi học thế nào!”
Lại đấu thêm vài hiệp, hắn xê dịch cơ thể, ánh kiếm xoay chuyển, tránh được kiếm của Lữ Minh Hồ ở một góc độ khó tin, tiếng huýt sáo vang lên lao về phía hắn như đuôi rắn chuông.
Lữ Minh Hồ nghiêng người quét về phía sau như một làn khói nhẹ, mặc dù tốc độ cực nhanh nhưng da thịt vẫn bị cắt, máu chảy ra, nhuộm đỏ cả vạt áo trước.
Lục Quyết nói: “Ngươi học được đấy, nhưng giang sơn nhiều nhân tài, kiếm pháp cũng vậy, kiếm pháp này của Quỳnh Phương bây giờ đã lỗi thời rồi. Ta ở trong hầm băng Địa ngục bốn trăm năm, hiểu ra được kiếm pháp hầm băng tổng cộng có sáu chiêu, chiêu vừa rồi ngươi nhìn thấy là chiêu thứ nhất, ta sẽ cho ngươi xem chiêu thứ hai.”
Máu trên cổ Lữ Minh Hồ vẫn đang chảy nhưng y không quan tâm, y chăm chú nhìn Lục Quyết, vẻ mặt y trở nên kỳ lạ.
Lục Quyết thích ánh mắt này của y, chuyên chú, mong đợi, không hề có chút tạp trần nào, giống như tri âm duy nhất, không giống đa số người có học, nhìn thấy hắn xuất kiếm, trong mắt chỉ có sợ hãi, không hiểu tán thưởng.
Để y nhìn rõ hơn, Lục Quyết cũng sử dụng chiêu này với ba người kia.
Ba người nghe nói hắn ở trong hầm băng Địa ngục bốn trăm năm, lập tức nghĩ đến Mục Thương Ngô, đang cảm thấy nghi ngờ thì Thư trưởng lão bị đâm xuyên tim lập tức mất mạng, Hạng trưởng lão bị cắt tai trái, máu chảy đầm đìa, Tô Thiên Tâm nhờ mặc Tử Thụ tiên y mà tránh được một kiếm.
Chỉ có y phục của Lữ Minh Hồ tung bay giống như một chiếc lá bị gió kiếm cuốn bay.
Lục Quyết cảm thấy kinh ngạc, trên đời này người có thể tránh được kiếm này không quá năm người, chàng trai trẻ này hiểu được kiếm ý nhanh chóng chuẩn xác, đúng là kỳ tài trăm năm khó gặp.
Lúc này, ba vị trưởng lão của trận pháp phòng ngự cũng không chống đỡ được nữa mà phun ra một ngụm máu, rơi xuống biển cả mênh ௱ôЛƓ. Trận pháp phòng thủ bị phá, tám cao thủ của Huệ Phong trận mất đi lá chắn, lập tức có hai người bị lửa phượng hoàng đập nát đầu.
Mất đi trận pháp trợ lực, pháp lực của ba người Lữ Minh Hồ, Tô Thiên Tâm và Hạng trưởng lão giảm mạnh, Lâu phán quan vội tiến lên giúp đỡ.
“Lữ Minh Hồ, nhìn cho kỹ, đây là chiêu thứ ba.” Lục Quyết xuất kiếm lần nữa, ánh kiếm bay múa, hóa thành một vòng ánh sáng, kiếm khí dào dạt như nước biển dâng trào.
Nhóm người Hạng trưởng lão không có sức đánh trả, mạng cũng sắp mất, nhưng lại nhìn thấy quanh người tỏa ánh sáng đỏ chói, pháp bảo trông như lồ ng chim trùm lên đầu, chặn đường kiếm của Lục Quyết.
“Đây chẳng phải là Cửu Long Thần Hoả Tráo của Vương gia nhà ta à!” Lâu phán quan thoát ૮ɦếƭ trong gang tấc, kích động đến mức nước mắt lưng tròng.
Tô Thiên Tâm nhìn thấy Lữ Minh Hồ lấy ra bèn hỏi: “Lữ sư đệ, sao bảo bối này lại ở trong tay ngươi?”
Lữ Minh Hồ đáp: “Là Lữ Đại liều mình xin Tần Quảng Vương, các ngươi ở yên đó đi, để ta đối phó với hắn.”
Lâu phán quan nắm lấy ống tay áo của y nói: “Lữ đạo trưởng, tội gì phải đi nộp mạng!”
Lữ Minh Hồ không hề cảm thấy mình đang đi nộp mạng, y hất tay Lâu phán quan ra, nhảy ra bên ngoài. Kiếm của Lục Quyết đâm thẳng vào mặt y như núi cao nước chảy lao thẳng xuống. Lữ Minh Hồ giơ kiếm lên đỡ, hai luồng kiếm khí va chạm tạo ra vòng xoáy cuồng bạo, Cửu Long Thần Hoả Tráo run rẩy kịch liệt, trên thân lần lượt xuất hiện vết nứt.
Lữ Minh Hồ lùi lại mười mấy trượng, miễn cưỡng đứng vững trên mặt biển, sắc mặt y tái nhợt, vết máu trên khóe môi vô cùng bắt mắt.
“Lữ sư đệ, ta đến giúp ngươi!” Tô Thiên Tâm vung kiếm về phía Lục Quyết, Lâu phán quan cắn răng giơ 乃út phán quan xông lên.
Kiếm của Lục Quyết đẩy lui bọn họ, hắn đối mặt với Lữ Minh Hồ, cười nói: “Lưu Ba Kiếm Pháp tổng cộng có mười ba chiêu, ngươi đã dùng hết rồi.”
Lữ Minh Hồ lắc đầu nói: “Lưu Ba Kiếm Pháp mà ta tu luyện có mười bốn chiêu, chiêu cuối cùng là ta tự tạo ra. Ngươi nhìn cho kỹ đây!”
Lục Quyết chỉ thấy một hồ quang vượt qua sóng xanh, bao hàm cả nghìn vạn biến hóa, nhất thời không thể chống đỡ, tất cả các lối thoát đều bị chặn.
Ngân Hán Thanh Tế xuyên qua tim hắn, hắn nhìn Lữ Minh Hồ, ánh mắt vô cùng kinh ngạc, hắn hỏi: “Quá tuyệt, chiêu này có tên không?”
Lữ Minh Hồ đáp: “Có, tên là Thước Kiều Quy Lộ.”