Lữ Đại biết việc mình giả làm Lỗ tiểu thư rồi lừa Giang Bình cùng bỏ trốn thành thân là không đúng, Giang Bình cũng không sai. Hắn bị lừa đến bước này, khi biết được chân tướng cũng không hề thốt ra một câu khó nghe, như thế đối với nàng đã là quá khách sáo rồi.
Nhưng nàng vẫn cảm thấy ấm ức, nàng cho rằng mình rất thông minh, một con chim Hỉ Thước có dung mạo xinh đẹp, lên trời xuống đất, cưỡi mây cưỡi sương, thiên biến vạn hóa, không gì là không làm được, ngoại trừ hơi lớn tuổi một chút thì đâu có chỗ nào thua kém Lỗ tiểu thư? Nàng sống đến ngần ấy năm, đã gặp qua vô số người nhưng chỉ xem trọng hắn vốn đã là may mắn của hắn rồi.
Lỗ tiểu thư, Lỗ Phật Loan, một nữ hài tử chỉ có duyên gặp mặt hắn một lần, rốt cuộc có thứ gì tốt chứ? Chẳng lẽ bởi vì nàng không phải Lỗ tiểu thư, cho nên cái giá mà nàng phải trả cho hắn đối với hắn chẳng đáng một xu sao?
Nỗi ấm ức này chẳng ai hiểu được, có lẽ ngay cả Giang Bình cũng không thể giải thích. Chung quy nam nhân lừa gạt nữ tử thì gọi là phong lưu, còn nữ nhân lừa nam nhân thì gọi là vô sỉ, nàng vô sỉ nên đành phải bịa ra một câu chuyện khác, biến mình thành nạn nhân để chiếm được sự an ủi và đồng tình của người khác.
Hiện tại bên cạnh nàng chỉ còn lại Lữ Minh Hồ, đây cũng là người nàng tuyệt đối không thể lừa gạt. Nàng cúi đầu nghẹn ngào, chờ đợi y dạy dỗ.
Lữ Minh Hồ đã sớm đoán được sẽ có ngày này, cũng cảm thấy nên dạy dỗ nàng ra trò, nhưng nhìn nàng khóc lóc đau lòng như thế, lời nói đến bên miệng bỗng trở nên nhẹ nhàng.
“Cuộc nhân duyên của ngươi và hắn bắt đầu từ sự lừa dối, tựa như xây dựng một cái tháp trên cát, đến một lúc nào đó sẽ sụp đổ trong nháy mắt. Hắn không thể tiếp nhận ngươi cũng là chuyện thường tình của con người, chớ nghĩ nhiều nữa.”
Lữ Đại đợi một lúc lâu vẫn không thấy đoạn sau, bấy giờ mới biết y đã nói xong, nàng bất ngờ ngẩng đầu nhìn y.
Một giọt nước mắt lăn dài trên má nàng, như chực chờ rớt xuống, Lữ Minh Hồ đưa tay lau đi, nói: “Thiền sư Tịnh Tâm mời ta hai ngày sau đến Lâm Tuyền Tự nghe đàm, nghe nói nơi hắn ở cảnh trí thanh tịnh, mưa nắng đều thích hợp, ngươi có muốn đi cùng không?”
Thiền sư Tịnh Tâm và Lữ Minh Hồ xấp xỉ tuổi nhau, nghe nói là cổ Phật chuyển thế, Phật pháp rộng lớn, đức hạnh thanh cao, hơn nữa phong thái tuyệt thế, tinh thông âm luật, có một danh xưng là hòa thượng Diệu Âm.
Nhân vật như vậy luôn được các nữ yêu hoan nghênh. Nhưng hắn tu hành ở Lâm Tuyền Tự đã hơn bảy mươi năm không ra khỏi sơn môn, muốn gặp hắn một lần cũng không phải chuyện dễ dàng. Tam nương tử nổi tiếng đào hoa một thời bị từ chối ngay từ ngoài cửa, khổ sở chờ đợi ba năm cũng không thể khiến thiền sư Tịnh Tâm phá lệ.
Bây giờ Lữ Đại đi theo Lữ Minh Hồ, không cần tốn nhiều sức đã có thể nhìn thấy thiền sư Tịnh Tâm, chẳng phải là nên vui mừng sao?
Ánh mắt nàng sáng lên, khẽ gật đầu: “Minh Hồ có quen biết thiền sư Tịnh Tâm sao?”
Lữ Minh Hồ nói: “Trước đây có gặp qua một lần, cũng không quen thân, ta cũng không ngờ hắn gửi thi*p mời cho ta.”
Lữ Đại không bỏ lỡ thời cơ: “Thiên tài như Minh Hồ, ai gặp rồi cũng sẽ không quên.”
Lữ Minh Hồ thấy nàng đau lòng nhưng vẫn không quên a dua nịnh hót thì có chút buồn cười, y nhéo nhéo mũi nàng, nói: “Nha đầu nịnh hót.” Lại Ϧóþ ra toàn là nước mũi, nhưng cũng không ngại bẩn, lấy khăn ra lau mặt sạch sẽ cho nàng.
Uống xong chén trà, Lữ Đại ngồi trên giường cùng y đọc sách, mặt mày vẫn còn u ám, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể bật khóc. Lữ Minh Hồ nghĩ đến bản tính trẻ con của nàng, qua một hồi cũng chẳng thèm để ý đến con 乃úp bê bị Giang Bình ném đi này nữa.
–
Nhàn Vân ở Ánh Nguyệt Trai nhàn nhã quét đất, có một vị khách nhân quan sát đồ cổ trên kệ, Giang Bình ngồi ở phía sau quầy, nhìn người qua lại trên đường đến ngẩn người.
Khách nhân nói: “Chưởng quỹ, bình mai này bán thế nào?”
Giang Bình chậm chạp chuyển ánh mắt nhìn bình mai hắn chỉ, nhất thời không nhớ nổi giá cả, vẫn nhàn nhạt đáp: “Tám mươi lượng.”
Khách nhân nhíu mày: “Quá đắt, sáu mươi lăm lượng có bán không?”
Giang Bình nào có tâm tình mặc cả với hắn, lạnh nhạt nói: “Tám mươi lượng, thích mua hay không thì tùy ngươi.”
Vị khách trừng mắt: “Mở cửa buôn bán mà ngươi lại bày ra thái độ gì vậy? Khinh thường ta không có tiền đúng không?”
Nhàn Vân vội vàng nói: “Ngài đừng nóng giận, chưởng quỹ của bọn ta trong nhà xảy ra chút chuyện nên tâm tình không được tốt, xin ngài thứ lỗi cho!”
Khách nhân hừ lạnh một tiếng, phất tay áo rời đi.
Nhàn Vân nhìn Giang Bình, thở dài nói: “Thiếu gia, ta thấy ngài nên về nhà thì hơn, mặc kệ xảy ra chuyện gì, ngài trốn thiếu phu nhân như vậy cũng không phải là cách. Phu thê đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa, dù gì cũng phải ở chung một chiếc giường, ngài thấy có đúng không?”
Giang Bình không đáp lại, nghĩ bụng dựa vào cái gì hắn phải trở về? Tại sao nàng lại không qua đây? Nàng đã lừa dối người ta đến mức này, không cần nàng nhận tội nhưng thể hiện chút thành ý thì cũng đâu có gì quá đáng.
Lại nghĩ dù sao nàng cũng là nữ hài tử, tuy rằng lừa gạt hắn nhưng hắn lại là người được hời, hình như hắn cũng nên rộng lượng một tí.
Bằng không, hay là trở về đi.
Do dự tới lui, bất giác hoàng hôn đã phủ kín chân trời, Giang Bình đi vào tửu lâu đối diện, ngồi xuống ăn cơm uống rượu. Trên lầu trăng sáng vằng vặc, ý thu trong gió đã nồng đậm, cắt mãi không dứt.
Nàng có đau khổ như mình không? Giang Bình nghĩ đến đây, bỗng thấy một gã sai vặt trong nhà chạy vào Ánh Nguyệt Trai, cho rằng Lữ Đại sai tới đây kêu hắn về, trong lòng thầm vui vẻ, không chút hoang mang xuống dưới lầu, gặp phải gã sai vặt kia liền nói: “Sao ngươi lại tới đây?”
Gã sai vặt kéo hắn sang một bên, vội vàng trợn tròn mắt nói: “Thiếu gia, không thấy thiếu phu nhân đâu nữa!”
Giang Bình sửng sốt, nghĩ thầm nhất định là nàng lại giở trò để lừa hắn về nhà, hắn đâu dễ bị lừa như thế, bèn hờ hững nói: “Nàng còn sống sờ sờ sao lại không thấy đâu? Chắc là lén đi đâu đó chơi thôi, chơi đủ rồi sẽ tự trở về, đừng hoảng hốt quá.” Dứt lời, hắn đi thẳng lên lầu tiếp tục uống rượu.
Hạ nhân trong nhà đều biết thiếu phu nhân là miếng thịt trong lòng thiếu gia, miếng thịt trong lòng mất tích, gã sai vặt thấy hắn bình tĩnh như vậy thì đầy bất ngờ sinh nghi, về tới nhà bèn thuật lại lời hắn nói cho Hoa Miên nghe.
Trong lòng Hoa Miên tự biết tại sao, cũng thấy bất bình thay thiếu phu nhân, bèn tự mình đến tửu lâu tìm Giang Bình. Thấy hắn bình tĩnh ngồi đó uống rượu, nàng cười khẩy một tiếng rồi tiến lên nói: “Thiếu gia cảm thấy thiếu phu nhân mất tích đúng lúc?”
Giang Bình khó hiểu nói: “Đúng lúc là khi nào?”
Hoa Miên bày ra vẻ châm chọc, nói: “Lúc ngài cưới phu nhân mới.”
Giang Bình lại càng mờ mịt: “Phu nhân mới gì cơ? Nha đầu ngươi nghe ai nói nhảm chuyện này?”
Hoa Miên nói: “Thiếu phu nhân nói ngài cưới nàng chẳng qua là bởi vì nàng có vẻ ngoài giống người thương cũ của ngài, bây giờ người kia đã trở thành góa phụ, chạy đến Kim Lăng tìm ngài khiến ngài động lòng, nên ngài quay sang ghét bỏ thiếu phu nhân. Thiếu phu nhân bỏ nhà ra đi, chẳng phải cũng do bị ngài ép buộc nhường chỗ cho vị phu nhân mới kia sao!”
Nghe câu này xong, Giang Bình trợn mắt há mồm, Hoa Miên nắm chặt khăn tay, vẫn tức giận nói: “Cho dù Thiếu phu nhân chỉ là thế thân, nhưng tốt xấu gì hai người cũng đã là phu thê một khoảng thời gian, sao ngài có thể nhẫn tâm bỏ mặc sống ૮ɦếƭ của nàng ấy như thế? Bình thường thấy ngài nuông chiều nàng ấy hết mực, tỳ nữ luôn cho rằng ngài là người trọng tình trọng nghĩa, không ngờ lại lạnh lùng như thế!”
Mọi người chung quanh đều dựng thẳng lỗ tai, nghe đến đây ai nấy đều lắc đầu, chỉ trỏ nói: “Nam nhân này sống kiểu qua cầu rút ván quá, thật tiếc cho dáng vẻ tuấn tú này.”
Một hán tử da ngăm ôm eo một nữ tử trang điểm xinh đẹp, khinh miệt liếc Giang Bình một cái, nói: “Ta đã nói rồi, mấy tên thư sinh môi hồng răng trắng cũng không phải thứ gì tốt đâu.”
Giang Bình đỏ mặt, tức giận đến đầu óc choáng váng, nói không nên lời kéo Hoa Miên đi nhanh xuống lầu. Đến Ánh Nguyệt Trai, hắn thở hổn hển hai hơi rồi nói: “Ngươi đừng nghe thiếu phu nhân nói bậy, thật ra nàng là yêu quái biến thành, miệng đầy lời dối gian, lại quỷ kế đa đoan, ta cũng mới biết được. Nếu nàng đã đi rồi thì cứ tùy nàng đi, phàm nhân như chúng ta không trêu chọc nàng nổi!”
Hoa Miên ngây người một lúc lâu, rút hết mọi mối nghi ngờ.
Giang Bình đóng cửa tiệm lại, ngồi phịch xuống ghế mây, trước mắt như có những ngôi sao đang di chuyển. Hắn vốn là nạn nhân bị lừa dối, thế mà trong câu chuyện của nàng lại trở thành một nam nhân phụ bạc bị thiên hạ chỉ trỏ. Sao nàng có thể mặt dày tạo ra một câu chuyện như vậy chứ? Nàng hoàn toàn không cảm thấy có lỗi với hắn!
Giang Bình càng nghĩ càng hận, hận đến nghiến răng nghiến lợi, cầm lấy một cái chổi lông gà nhổ mấy cái, coi nó như lông của Tiểu Hỉ Thước đáng ghét mà nhổ hết lông trên đó.
Lông gà rơi lả tả đầy đất, tiếng mõ canh hai ở từ đường truyền đến, Giang Bình nhìn cây mây tr@n trụi trong tay, bỗng nhiên nhớ tới mỗi lần phu thê âи áι mật ngọt, hắn gọi nàng là A Loan, nàng luôn nhíu mày, đưa tay che miệng hắn lại, trong đôi mắt mê ly lộ ra thứ tình cảm khác thường.
Hắn cho rằng nàng xấu hổ, lại thích gọi nàng như thế. Thì ra nàng không phải xấu hổ, chỉ là không muốn nghe thấy cái tên này.
Nàng bịa ra một câu chuyện như vậy, liệu có thật sự buồn bã vì mình là thế thân hay không?
Nhớ tới đây, Giang Bình ôm một bụng tức giống như bị thi triển ma pháp, trở nên khó chịu bực dọc.