Sắp xếp ổn thỏa cho cô xong, Quách Hà không biết phải làm gì, đành khóc và gọi điện cho sếp Lý, người có nhiều kinh nghiệm và hiểu chuyện nhất, nghe nói Tổng giám đốc gặp nạn, sếp Lý đang uống rượu với bạn lập tức tỉnh rượu, vội vàng lái xe đến vượt cả đèn đỏ. Quách Hà sợ Tiểu Thuần tỉnh dậy nghỉ quẩn, đành phải ở bên cô, không rời nửa bước, không biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì. Khoảng một tiếng sau, sếp Lý quay lại phòng bệnh nói với cô rằng Adam chỉ bị trầy sướt ngoài da, cơ bản không có gì đáng ngại. Hóa ra, khi Adam lao xuống như một tia điện thì anh quả thật đã tóm được một chân của Tiểu Điệp, vì quán tính cộng thêm việc ban công không cao, anh liền bị kéo xuống dưới.
Đáng mừng là trong mọi tình huống, anh đều rất bình tĩnh, không sợ đến mức quên mục đích của mình, ngửa tay nắm lấy một đoạn bê tông thò ra từ phần mép của tòa nhà.
Một bên là một người nặng gần năm mươi cân, một bên là đoạn bê tông dài chưa đầy năm ngón tay, anh cố giữ chặt chờ người trợ giúp, tiếc là không thể giữ được lâu hơn.
Sức kéo ở phía dưới càng lúc càng lớn, cuối cùng anh cũng không thể trụ thêm được nữa, các ngón tay dần dần buông lỏng.
Bốn tầng, nói cao thì cũng không cao, nhưng ngã xuống có thể mất mạng.
Trước lúc ngón tay tuột khỏi chỗ bám một giây, anh chàng có chiếc đầu sáng suốt này đưa ra quyết định.
Có thể rơi xuống nhưng khi rơi đến khoảng tầng hai phải túm được một cành cây của cây đại thụ trước tòa nhà.
Không có thời gian để nghĩ nhiều, lúc ngón tay anh rời khỏi chỗ bám, anh gắng sức túm lấy cổ chân trong lòng bàn tay mình, đồng thời kéo về phía trước.
Anh đã thành công, cánh tay phải đã bám được vào một cành cây khô chìa ra phía ngoài.
Chỉ có điều, Tiểu Điệp luôn trong tình trạng đầu chúc xuống dưới nên khi Adam kéo cô sang hướng cái cây thì đầu cô cũng bị va đập mạnh, dẫn tới hôn mê nghiêm trọng. Lúc đó, cảnh sát và cứu viện vẫn chưa đến, vừa hay lúc ấy viện trưởng đến, ra lệnh cho y tá trải những vật mềm ở dưới chỗ hai người đang bám, rồi kêu gọi các y tá nam bắc thang cứu người. Do bụng bị va đập nên phần dưới của Tiểu Điệp chảy máu không ngừng, các bác sĩ chẩn đoán sẩy thai, vội vàng đưa tới phòng cấp cứu.
Tiểu Thuần sau khi tỉnh dậy liền lao như điên ra khỏi phòng bệnh, nhìn thấy Adam bị băng bó liền khóc nức nở.
Nửa tiếng đồng hồ trôi qua trong nỗi bất an tưởng chừng dài vài thế kỷ, bác sĩ bước ra khỏi phòng phẫu thuật, an ủi rằng ngoài việc không giữ được cái thai trong bụng thì tình trạng của Tiểu Điệp được coi là khá lạc quan, không ảnh hưởng đến việc sinh đẻ sau này, chỉ có điều, có thể sẽ hôn mê trong khoảng thời gian khá dài, đợi cô ấy tỉnh lại mới xác định được cô ấy có bị di chứng của chấn động não hay không. Bác sĩ nói, lúc đó nếu không có quyết định sáng suốt của Adam, Tiểu Điệp đã đập đầu xuống nền xi măng, khó tránh khỏi cái ૮ɦếƭ, còn Adam nếu không mất mạng thì cũng bị thương nặng.
Trong lúc mọi người đang mừng vì thoát nạn thì sếp Lý chạy đến, nói với họ có rất nhiều phóng viên xông vào bệnh viện xin phỏng vấn, tình hình vô cùng gay go.
Không chỉ có thế, những nhà báo đến trước không chỉ đã chụp được ảnh nhảy lầu mà còn luôn miệng nói người con gái nhảy lầu có liên quan đến con trai của Chủ nhiệm Trình ở ủy ban tỉnh.
Tồi tệ hơn, còn có người nói tận mắt nhìn thấy một chiếc xe Audi màu đen đến bệnh viện, biển số xe chính là số xe lấy tên đăng ký của bà Trình.
Tiểu Điệp thực sự gặp nguy rồi, không hiểu tại sao báo chí lại biết và tìm hiểu được sự việc liên quan đến Hạo Nhiên nhanh đến vậy.
Cô đương nhiên không nhận lời phỏng vấn, dưới sự giúp đỡ của người bạn Adam làm ở đại sứ quán, ngày thứ hai, họ làm thủ tục chuyển viện cho Tiểu Điệp trong khi con bé vẫn đang hôn mê, mặc dù họ không lên tiếng về vụ việc này, nhưng sự việc vẫn làm khuấy động cả thành phố G, trở thành câu chuyện thường được mọi người bàn tán sau mỗi bữa ăn. Hai cái tên Trình Cẩm Tâm và Thư Hạo Nhiên đã dấy lên một làn sóng mới.
Sau đó, những tin tức về sự việc này bị phong tỏa chỉ trong một thời gian ngắn, nhưng ảnh hưởng của nó vô cùng lớn, khiến vợ chồng Thư Kiến không dám lộ diện tại những nơi công cộng, cũng không còn tâm trí quan tâm đến tiến triển của dự án CBD. Đợt tuyển chọn nhà thầu lần thứ hai sắp đến, vết thương của Adam lúc này vẫn chưa hồi phục hẳn, nhưng anh đã nắm lấy thời cơ, tiến hành đàm phán thành công với ông Hứa Thành Công - Viện trưởng Viện Thiết kế số 3 Bắc Kinh, Thư Kiến trong một khoảng thời gian không thích hợp và không tham gia bất kỳ thiết kế nào, Hứa Thành Công đồng ý sửa đổi bản thiết kế, loại bỏ tất cả những thiết kế ở bản vẽ cũ, căn cứ vào số đo thiết bị của Jarry.
Muốn đọc truyện hay vào ngay Thích Truyện: http://thichtruyen24h.com
Sau khi nhận được thông tin chính thức, Lương thị liền bày tỏ vẫn vui lòng hợp tác với Good. Vì thế lần đấu thầu này vẫn sử dụng các thiết bị cố định đặc biệt và xem xét sửa đổi báo giá.
Mặc dù đến nay vẫn chưa có tin tức gì về việc trúng thầu nhưng căn cứ vào những lời mà Lương Hàn Sinh nói thì chắc sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào nữa.
Việc này diễn ra suôn sẻ như vậy, không thể không kể đến công lao của hai người.
Người đầu tiên là Bạch Tiểu Điệp.
Sở dĩ báo chí có mặt tại hiện trường nhanh như vậy thực ra là trước đó, cô đã thông báo cho đồng nghiệp và một vài tờ báo cô quen biết.
Tin liên quan đến quan chức nhà nước luôn là tin hot nên tác phong của phóng viên rất nhanh nhẹn và nhiệt tình.
Tiểu Thuần vẫn luôn thắc mắc tại sao trước khi Tiểu Điệp nhảy lầu, lại nói hy vọng quyết định và việc làm hôm nay của con bé có thể bù đắp được phần nào, sau khi nói chuyện với Adam cô mới nhận ra điều này. Có lẽ Tiểu Điệp đã sớm đoán được, nếu chuyện của cô bị phơi bày thì vợ chồng Thư Kiến sẽ không thể quan tâm đến những việc khác, công chúng không bao giờ chấp nhận sự bất công, không phải sao?
Con bé đã thực hiện những gì mình nói, nhưng có đáng hay không thì Tiểu Thuần không dám hỏi.
Một người nữa là Vương Trị - bạn cấp ba của Tiểu Thuần.
Lúc Vương Trị học thạc sĩ, anh ta cũng thường tham gia thiết kế và mở rộng một số dự án thực tế, anh luôn tâm đắc với quan niệm của Hứa Thành công, vì vậy đã xin làm học trò của ông.
Lúc Adam đang đàm phán với Hứa Thành công thì Vương Trị đến.
Được biết người ngoại quốc trước mặt là ông chủ mới của Good, sau bữa ăn, Vương Trị hỏi thăm tình hình gần đây của Tiểu Thuần.
Adam chỉ nói sơ qua, được biết Tiểu Thuần vừa trải qua một cơn giông bão, Vương Trị liền gọi điện hỏi thăm, an ủi. Lúc đó Tiểu Điệp vẫn chưa tỉnh, Tiểu Thuần yếu như một tờ giấy có thể bị gió thổi bay qua bất cứ lúc nào, sau một hồi truy hỏi, Tiểu Thuần đã kể sơ qua cho anh đầu đuôi sự việc. Vương Trị là người thông minh, anh đã đoán được Tiểu Thuần đang lo việc đấu thầu của Adam nên đã cùng thầy mình tiến hành sửa đổi bản vẽ dự án CBD, để đảm bảo tránh bị các nhà cung ứng khác chỉ trích, anh nghiên cứu bản gốc mấy ngày mấy đêm, sau đó mới vẽ xong bản vẽ mới.
Nghe những lời này từ chính miệng Adam, Tiểu Thuần chủ động gọi điện cảm ơn Vương Trị.
Nhưng Vương Trị chỉ cười cho qua chuyện, đồng thời còn tiết lộ cho cô một bí mật mà anh nghĩ mình nên nói ra.
Trong ngành có câu nói: “Bắc Hứa, Nam Thư”, Thư là Thư Kiến, Hứa chính là thầy của anh - Hứa Thành Công.
Nhưng nhiều năm trở lại đây, tiếng tăm của Hứa Thành Công vẫn đứng sau Thư Kiến, không phải do năng lực kém cỏi mà là do đời sống riêng tư của ông. Ham rượu chè thì không nói làm gì, quan trọng là bản tính phong lưu, nuôi người tình. Những chuyện đó, người trong ngành không biết rõ nhưng Thư Kiến lại biết rất rõ, chính vì vậy, khi Thư Kiến đề nghị tham gia dự án CBD, mặc dù ông không tỏ rõ quan điểm nhưng cũng đành phải đồng ý.
Thực ra, Adam đã sớm biết những chuyện của ông Hứa, cũng biết Thư Kiến lấy chuyện này để tạo áp lực cho ông ấy, nhằm tham gia dự án lần này, nhưng anh phản đối.
Kết quả của cuộc đầu thầu đầu tiên đã được công bố, Lương thị tạo áp lực, đã có lần Adam định cùng sếp Lý nghĩ cách ly gián mối quan hệ giữa Thư Kiến và Hứa Thành Công nhưng tiến triển không thuận lợi.
Mùa mưa đến, cơn mưa bao trùm cả thành phố, vợ chồng Thư Kiến không còn tâm trạng quan tâm những việc khác nữa.
Adam nhân cơ hội này đến tìm ông Hứa, nói một cách nhã nhặn rằng, mình đã sớm biết chuyện này, thậm chí còn có ảnh làm chứng nhưng chỉ định dùng để đề phòng.
Thư Kiến bấy giờ lo cho bản thân còn chưa xong, Hứa Thành công đương nhiên biết nắm lấy cơ hội.
Trong lúc bàn bạc với những người tham gia thiết kế, các kiến trúc sư đã lấy lý do ông Thư chỉ lo làm việc của mình mà gạt ông ta sang một bên.
Sau khi mọi việc đã sắp xếp ổn thỏa, Vương Trị hỏi Adam tại sao lại quyết định thà để mất cơ hội chứ không dùng những bức ảnh đó để gây áp lực cho ông Hứa.
Adam cười đáp, anh không muốn trở thành người như Thư Kiến, nếu làm như vậy, cho dù giành được dự án nhưng sau này, khi Tiểu Thuần hỏi đến, sẽ không biết phải nói thế nào.
Trước khi cúp máy, Vương Trí nói với vẻ như thể mình là người ngoài cuộc “Tiểu Thuần, cậu biết không, mình lúc nào cũng đi chậm một bước. Năm ấy, khi mình đến trường cậu, nhìn thấy cậu và Hạo Nhiên đang nắm tay đi trong trường, cười rất hạnh phúc, lúc đó mình nghĩ, chỉ cần cậu lúc nào cũng cười hạnh phúc như vậy, mình nhìn cậu được hạnh phúc là đủ rồi, Đợt về nhà ăn Tết, lẽ ra mình muốn nói với cậu những chuyện này thì Adam lại gọi điện, lúc đó chắc hai người vẫn chưa quyết định đến với nhau, chỉ là tại cậu nói chuyện dịu dàng quá, làm mình không còn đủ dũng khí để nói ra, Điều đáng mừng là, qua chuyện này, mình tin Adam chắc chắn tốt hơn Hạo Nhiên, anh ấy là một người đáng để tin tưởng và dựa dẫm, thầy Bạch chắc chắn hy vọng rằng cậu sẽ được sống hạnh phúc, và mình cũng hy vọng như vậy.”
“Chúng ta đưa Tiểu Điệp đi ăn lẩu có được không?”
Khóe mắt bất giác đẫm lệ, đôi môi chúm chím của cô dần hé mở, một cảm giác hạnh phúc bao trùm.
Nghiêng mình, lau những giọt nước mắt long lanh, Adam gật đầu nói: “Được. Chờ khi nào em đưa anh về nhà ra mắt, em phải đưa anh đi ăn đặc sản đấy nhé!”
Nghe đến về nhà, Tiểu Thuần cong môi, vừa nói vừa gật đầu đồng ý: “Cùng em về nhà, anh không sợ mẹ em đánh anh à?”
Sự việc không thể giấu được nữa, đợi Tiểu Điệp tỉnh lại, Tiểu Thuần sẽ gọi điện về nhà.
Quả nhiên, không nằm ngoài dự đoán, ba vị trưởng bối trong nhà đã vội vàng mua vé máy bay đến thành phố G ngay trong đêm hôm ấy.
Đến bệnh viện, nhìn thấy cô bé nghịch ngợm ngày nào bây giờ nằm bất động như tượng gỗ, vợ chồng Bạch Thế Dũng, Lý Mỹ Phân, mẹ Tiểu Thuần vô cùng tức giận, túm lấy túi xách, đánh túi bụi vào người Tiểu Thuần, trách cô không chăm sóc Tiểu Điệp cẩn thận, Tiểu Thuần vốn vẫn tự trách mình nên cô không hề né tránh, nhưng Adam đã xông lên, ôm cô vào lòng, anh dùng thứ tiếng Trung bập bẹ của mình bảo bà Lý cứ đánh mình, đừng đánh Tiểu Thuần. Có lẽ việc này đã khiến mẹ của Tiểu Thuần có ấn tượng tốt về anh chàng cao to mắt xanh ấy, Tiểu Thuần nói hết mọi việc với mẹ và nghĩ rằng mẹ sẽ phản đối việc cô lấy một người nước ngoài, vì vậy cô cảm thấy vô cùng bất an, chuẩn bị tinh thần nghe “giảng đạo”, nhưng mẹ cô chỉ nói một câu: “Sau này, sau khi kết hôn phải sống ở Trung Quốc. Còn nữa, sinh con phải cho nó học tiếng Trung, nếu không sau này, nó không biết gọi bà ngoại thì mẹ sẽ giận đấy.”
“Đừng sợ, Không phải mẹ thật lòng muốn đánh em, mẹ cũng không muốn đánh anh. Em không nghe thấy à, mẹ còn nói là đợi mình về nhà rồi làm nhiều món ngon cho mình thưởng thức.”
“Anh thật biết sát nhãn quan sắc.”
“Sát - nhãn - quan - sắc, đọc đúng không? Giải thích cho anh ý nghĩa câu nói này đi, phải rồi, bốn từ, có phải là thành ngữ không?”
Nhìn điệu bộ bắt chước của anh, Tiểu Thuần không kìm được, cười phá lên.
Tiểu Điệp vẫn đang nằm viện tĩnh dưỡng, hôm nay, Tiểu Thuần và Adam vào viện thăm cô. Đột nhiên Tiểu Thuần nhớ đến một chuyện khác.
“Em muốn nghỉ việc.”
“Nếu em lấy thân phận là bạn gái của anh để xin từ chức, anh sẽ nói “được”. Nếu em lấy thân phận là cấp dưới xin từ chức, anh sẽ nói: “Được, nhưng phải nộp đơn nghỉ việc.””
“Anh vừa là bạn trai vừa là cấp trên, sao không hỏi bạn gái là cấp dưới của anh tại sao lại nghỉ việc?”
“Bạn trai của em nghĩ rằng: “Chỉ cần em thích, anh bằng lòng ủng hộ tất cả những gì em làm.” Sếp của em nghĩ rằng: “Nếu cô Tiểu Thuần muốn có không gian phát triển tốt hơn, tôi cũng không ngăn cản.”” Hoa tử kinh[1] nở rộ khắp nơi, Adam vừa cười vừa trả lời, vuốt phần tóc mai đang rủ xuống đôi mày của cô. “Thực ra điều anh muốn nói nhất là, Sherry, anh hiểu ý của em, em không muốn gây ảnh hưởng xấu đến công việc của anh chỉ vì chuyện của Tiểu Điệp, càng không muốn sau này công ty chi nhánh phía nam không phát triển được chỉ vì những chuyện trước đây, nhưng những điều này đều không quan trong, quan trọng là em có vui hay không, nếu em không vui, không sao, anh có thể nuôi em.”
[1] Tử kinh: là một loài cây thân gỗ, các lá to và dày cùng các hoa đỏ ánh tía nổi bật. Hoa tử kinh cũng là biểu tượng trên lá cờ Hồng Kông.
Anh thấu hiểu cô đến mức này, quả thực cô chẳng còn mong muốn gì hơn.
Tiểu Thuần khẽ nhướn mày, buông tay Adam ra, vừa lùi lại vừa nói: “Anh nghĩ nhiều thật đấy! Em chỉ nghĩ thế này, túm được một chàng ngoại quốc ngốc nghếch, bất hạnh bạch bất hạnh[2], dù sao lương của anh cũng là do nước Mỹ trả, em tiêu ở Trung Quốc có nghĩ là cống hiến cho đất nước.”
“Bất - hạnh - bạch - bất - hạnh nghĩa là gì? Sherry, đợi đã, em giải thích cho anh đi.”
[2] Đã bất hạnh rồi thì cũng phải bất hạnh một cách tốt nhất.
Phía tây, mặt trời đã lặn, hai bóng người đi trong làn mưa hoa tử kinh dần dần khuất sau ngã rẽ, chỉ còn vọng lại tiếng cười…
Tháng Mười hai, tại phòng chờ sân bay quốc tế thành phố G.
Mây giăng ngập trời tựa như bầu trời thấp hơn mọi khi, bên ngoài tấm kính, từng chiếc máy bay bay lên hạ xuống, ung dung thong thả.
Tiểu Thuần lấy chiếc iPad mà Adam luôn mang theo người ra, mở phần mềm nhận dạng chữ vừa down về, bắt đầu dạy anh cách nhận dạng mặt chữ.
Adam đáng thương chau mày, nhìn từng dòng chữ có cấu tạo phức tạp, mặt xị xuống như đứa trẻ bị bắt làm một đống bài tập về nhà.
Sau khi nhận được sự đồng ý của mẹ Tiểu Thuần, Adam quyết định đưa Tiểu Thuần về Mỹ đón Giáng sinh.
Mặc dù bố mẹ Adam đều đã mất nhưng anh vẫn còn ông bà, một người cậu và một bác gái, tình cảm của mọi người trong gia đình đều rất tốt.
Khi biết tin đứa cháu yêu của mình đã kiếm được một cô gái người Trung Quốc, còn có dự định kết hôn, Rex nói muốn được gặp mặt. Anh nhận lệnh cấp trên ra nước ngoài làm việc, Giáng sinh hằng năm mới được nghỉ, về nhà tụ họp gia đình, Tiểu Thuần vừa từ chức, tạm thời chưa có việc làm, vì vậy hai người có thêm thời gian ở lại Mỹ lâu hơn, sau đó quay về nhà Tiểu Thuần đón Tết Nguyên đán.
Trong lúc hai người đang chỉ chỉ ấn ấn, từ đằng sau bỗng vọng lại một tiếng chào của một người đàn ông: “Hi!”
Ngoảnh đầu lại, Hạo Nhiên khoác trên vai một chiếc ba lô màu bộ đội đã đứng đằng sau từ bao giờ.
Mấy tháng không gặp, anh ta có vẻ gầy đi, xương cổ nhô cao, râu ria cũng không được cắt tỉa gọn gàng, nhìn tiều tụy hẳn.
Tiểu Thuần trả lời bằng thái độ thờ ơ rồi lại cắm đầu vào iPad, không thèm đả động đến anh ta, bây giờ những điều muốn nói, muốn mắng chửi đã không còn nữa, chỉ còn sự im lặng.
Adam rất lịch sự, đứng lên nói chuyện với anh ta nhưng thái độ không lạnh nhạt chẳng nhiệt tình.
Cô nghe thấy anh ta hỏi tình trạng của Tiểu Điệp hiện giờ ra sao.
Adam trả lời không hề giấu giếm, anh ta có vẻ cảm thấy nhẹ nhõm hơn, nói rằng quyết định sang Anh sống, sau này không quay lại Trung Quốc nữa, trừ những ngày về nhà ăn Tết.
“Đến giờ phải đi đăng ký rồi, em đi xếp hàng trước, em đợi anh ở bên ấy nhé!”
Trước cửa sổ nơi đăng ký, mọi người đã bắt đầu xếp hàng dài, Tiểu Thuần không biết nói gì, xách túi và rời đi trước.
“Xin lỗi, tính cách của cô ấy là thế đấy, anh đừng để bụng.” Giọng Adam vọng lại ấm áp mà hồn hậu.
“Tôi không để bụng đâu.” Hạo Nhiên nhìn theo bóng người mặc áo màu bạc hà tiến dần về hướng những người đang xếp hàng, cười xót xa, quay đầu lại, than một câu: “Adam, anh may mắn hơn tôi rồi.”
“Tôi sẽ trân trọng sự may mắn này, chúc anh sang nước Anh mọi việc đều thuận lợi!”
“Cảm ơn, chúc hai người hạnh phúc!”
Từng từ, từng tiếng của đoạn hội thoại ngắn ngủi đều lọt vào tai Tiểu Thuần, cô đang cúi đầu, bước đi chậm rãi, không kìm nén được liền buông tiếng thở dài.
Vào đến khoang máy bay, Adam cẩn thận giúp cô thắt dây an toàn thì bỗng nhận được thông báo có email.
Không hiểu ai đã biết rõ anh đang nghỉ phép mà vẫn quấy rầy, Tiểu Thuần hỏi: “Không phải dự án nào đó lại xảy ra sự cố chứ?”
Adam vội vàng đọc những hàng chữ tiếng Anh dày đặc, vẻ mặt vui mừng. “Không phải, là một tin vui.”
“Gì vậy anh?”
“Todd thông báo cho anh biết tổng công ty bên Mỹ đã họp và quyết định sau Tết Nguyên đán, Peter sẽ được điều đến châu Âu nhậm chức giám đốc điều hành khu vực Châu đại dương, còn anh sẽ giữ chức giám đốc điều hành khu vực châu Á - Thái Bình Dương. Việc bổ nhiệm chính thức phải chờ sau Tết mới ban hành. Sau đó, ông ấy sẽ bắt đầu chuyến khảo sát vòng quanh thế giới cùng giám đốc điều hành, khoảng tháng Ba sẽ đến Trung Quốc, ông ấy còn nói, mặc dù biết em đã xin thôi việc nhưng hy vọng đến lúc đó sẽ được gặp em.”
“Em?” Tiểu Thuần chỉ vào mình, tròn xoe mắt.
“Từ trước tới giờ, Todd đối xử với anh rất tốt, cũng là người quen cũ của ông anh, cho nên anh đã nói chuyện của chúng ta cho ông ấy. Yên tâm đi, ông ấy là người rất dễ gần.”
“Vâng! Dự án CBD vẫn chưa chính thức ký kết hợp đồng, tại sao tổng công ty lại thăng chức cho anh nhanh như vậy?”
“Lương thị đã ký hợp đồng bao thầu rồi, Giám đốc Lý đang bắt tay vào chuẩn bị hợp đồng hợp tác cùng Lương thị, về cơ bản là ổn rồi, sau Tết sẽ nhận được tiền và bắt đầu đưa vào hoạt động.”
“Chúc mừng anh!” Biết anh chàng Adam chăm chỉ ngày nào cũng làm việc đến hai giờ sáng, cô thực sự cảm thấy mừng cho anh.
“Nên chúc mừng em thì đúng hơn.” Adam nhanh chóng trả lời email và tắt điện thoại, khuôn mặt rạng ngời.
“Tại sao vậy?”
“Chẳng phải em nói đã túm được một chàng ngoại quốc ngốc nghếch thì phải kiếm chác một chút đó sao? Anh được thăng chức, tiền lương cũng tăng theo, chẳng phải là kiếm chác được nhiều hơn sao?”
“Trí nhớ của anh tốt quá đấy!”
Có lẽ những người không đi làm sẽ trở nên nhàn rỗi, mà nhàn rỗi thì lại nhớ tới chuyện trước kia, khi máy bay đang bay ở độ cao ba mươi nghìn thước Anh, Tiểu Thuần nửa tỉnh nửa mê, có cảm giác như đang ở trong một giấc mơ tuyệt đẹp. Cô mở mắt, ngắm nhìn kĩ từng centimét trên gương mặt điển trai, khôi ngô của người đàn ông bên cạnh mình, càng cảm thấy đây không phải là sự thật. Cấu mạnh một cái lên đôi tay to bản đang nắm lấy tay mình, đánh thức người đó dậy, cô nghiêm túc nhìn vào đôi mắt xanh có vẻ không hiểu gì của anh, hỏi: “Tại sao lại là em?”
Adam vừa thi*p đi được một lúc đã bị đánh thức, thoáng chốc hơi mơ hồ, sau đó hiểu ra người con gái trước mặt mình đang hỏi điều gì, anh cúi xuống, hôn nhẹ lên trán cô.
“Vì lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã cảm thấy em xứng đáng có được một tình yêu đẹp, vì em luôn cười, chứ không trốn biệt vào một góc mà khóc.”
Giống như những lời trước kia, cô cảm thấy khó hiểu, nói: “Lần đầu tiên? Nhà vệ sinh? Khi ấy em chỉ thấy xấu hổ, khóc đâu mà khóc?”
“Không, đó không phải là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau. Lần gặp mặt đầu tiên của chúng ta là ở Hải Nam.”
“Hải Nam?” Bạch Tiểu Thuần hoàn toàn không có chút ấn tượng gì, cố gắng vắt óc nhớ lại, nghĩ đến lời hẹn đi du lịch dịp nghỉ lễ Quốc khánh, khi ấy anh đã lập tức nhắc ngay đến Hải Nam, cuối cùng vì cô muốn đi Vân Nam nên mới thay đổi ý định.
“Hơn một năm trước…” Adam vỗ vỗ khuôn mặt cô, tựa vào lưng ghế rồi chậm rãi nói. “Không đúng, bây giờ phải nói hơn hai năm, gần ba năm trước, công ty có tổ chức một chuyến du lịch đi Hải Nam. Buổi tối hôm thứ 3, bên tour sắp xếp cho mọi người đốt lửa trại, ngắm sao trên bờ biển, lần đó Sam cũng muốn đi Hải Nam thăm thú, sau khi được Peter đồng ý, anh và anh ấy đã cùng đi. Khi ấy, anh vừa đến Trung Quốc, làm việc ở bộ phận Quốc tế. Đêm đó trên bãi biển vô cùng náo nhiệt, mọi người đều chơi đùa vui vẻ, anh và Sam vì muốn ra bờ biển xa hơn nên đã rời đi trước. Bọn anh cứ đi men về phía bên phải, đến một nơi hoàn toàn không còn một bóng khách du lịch nào, vốn dĩ muốn yên ắng để nói chuyện, kết quả là nghe thấy tiếng khóc của một người.
“Là...em?” Bạch Tiểu Thuần ngớ người, cuối cùng cũng tìm được một chút dấu vết trong ký ức.
“Bọn anh đi về hướng âm thanh phát ra, kết quả là nhìn thấy dưới một rặng cây gần khách sạn bên bờ biển, có một người con gái nhỏ bé cầm điện thoại, nhắc đi nhắc lại một câu nói.”
“Có phải cô ấy nói rằng: Làm sao có thể cứ như vậy mà đi được?”
“Khi ấy anh không biết chút tiếng Trung nào, hỏi Sam cô ấy đang nói gì. Sam nói chắc chắn là cô ấy thất tình, vì cứ nhắc đi nhắc lại một câu: Làm sao có thể cứ như vậy mà đi được?”
Một cảm giác phức tạp không diễn tả được bằng lời ùa đến trái tim, cô vô cùng xúc động, nhẹ nhàng ép sát đầu mình lên vai Adam, như trở về với một đêm trên bờ biển, dưới ánh trăng tuyệt vời. “Nói một cách chính xác, khi đó cô ấy không phải đang thất tình, mà là muốn chủ động níu giữ một mối tình đã chờ đợi nhiều năm, kết quả là người kia nói với cô ấy, cứ như vậy đi, cứ như vậy đi. Cô ấy không thể chấp nhận điều đó, vì thế chỉ còn biết nhắc đi nhắc lại, làm sao có thể cứ như vậy mà đi được.”
“Nhắc lại một hồi, cô ấy lại bắt đầu khóc, nghe mà thấy thương, Anh muốn đi tới, an ủi cô ấy nhưng Sam đã giữ anh lại, nói nên để cô ấy một mình.”
“Khi đó, có phải anh cảm thấy cô ấy rất ngốc nghếch không?”
“Không hề, anh nhớ đến bố mẹ anh. Trước khi bố tự sát, trong di chúc để lại cho anh, ông đã viết rằng, Kinh thánh có viết, Tượng đế đã tạo ra Eva bằng một đoạn xương sườn trên cơ thể Adam. Eva là một phần của Adam, vì vậy, mỗi một Adam xuất hiện trên cuộc đời này đều không ngừng kiếm tìm đoạn xương sườn bị thiếu ấy. Nhưng có người tìm thấy được, có người lại không. Bố hy vọng anh có thể tìm thấy đoạn xương sườn thuộc về chính mình và dùng cả một đời để giữ gìn, trân trọng hạnh phúc. Vì thế, khi đó anh đã nghĩ, một người con gái khóc nức nở vì tình yêu như vậy, cô ấy là đoạn xương sườn bị mất thuộc về ai đây. Người khiến cô ấy khóc một cách đau đớn như vậy, chắc chắn không phải là Adam của cô ấy.”
“Đúng vậy, người đã khiến cho cô ấy khóc đến tâm can dốc cạn ấy không phải là Mr. Right của cô ấy.”
“Cô ấy mặc chiếc váy dài màu trắng, ở viền váy có những bông hoa màu xanh, ánh trăng đẹp đẽ chiếu xuống người cô ấy, anh thậm chí còn nhìn rõ, ánh mắt cô ấy lấp lánh.”
Không thể ngờ được, anh vẫn còn nhớ rõ như in ngày hôm ấy mình đã mặc gì, trong lòng Bạch Tiểu Thuần xúc động khôn xiết, nơi sống mũi bỗng trào dâng cảm giác cay cay...
Nếu cô nhớ không nhầm, anh vài lần đã nhắc đến lần đầu tiên gặp mặt, còn cô, không lần nào là không nghĩ rằng đó là lần đi nhầm nhà vệ sinh, rồi lờ sang chuyện khác.
“Ngày hôm sau, khi ăn sáng trong khách sạn, anh lại nhìn thấy cô ấy. Cô ấy vẫn mặc bộ váy trắng điểm xuyết hoa xanh ấy, xương quai xanh cao cao, chỉ có điều gương mặt không còn đau khổ nữa, mà là một nụ cười tươi rói, ánh mắt cong cong, khóe miệng khẽ nhếnh lên, khiến người khác vừa nhìn thấy đã có cảm giác vui vẻ. Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy cô ấy tối hôm trước vẫn còn khóc đến mức có người bước đến gần cũng không biết, anh quả thực không thể tin một cô gái có nụ cười rạng rỡ như vậy lại mang trong mình một vết thương vẫn chưa lành. Khi ấy, anh đang uống một cốc cà phê không đường, có chút đắng, anh nghĩ cảm giác đắng ấy có lẽ cũng giống như mùi vị trong trái tim cô ấy, nhưng cô ấy không muốn cho người khác biết, vì thế cô ấy rất kiên cường.”
“Đừng nói là buổi tối hôm ấy anh đã yêu em rồi nhé, yêu một người khóc bù lu bù loa vì một người đàn ông khác.”
Nước mắt như muốn tuôn rơi, cô chỉ biết mau chóng trêu đùa anh.
“Tất nhiên không phải.” Adam quay đầu lại, ánh mắt chân thành và dịu dàng giống như ánh mặt trời đầu tiên xuyên qua cửa sổ xe.
“Nhưng anh luôn cảm thấy, nếu không phải tối hôm đó anh đã nhìn em lâu hơn một chút thì sau này, tất cả mọi thứ đang có đã không tồn tại. Cái hơn một chút ấy có lẽ chính là ý chỉ của Thượng Đế.”
“Chỉ vì trong biển người mênh ௱ôЛƓ, đã nhìn vào đôi mắt em lâu hơn một chút, từ đó chẳng thể nào quên được dung nhan ấy…”
Những lời anh nói làm cô nhớ đến ca khúc Truyền Kỳ do Vương Phi trình bày đã được không biết bao người biết đến, từ phố lớn đến làng quê, không kìm được, cô khẽ ngâm nga thành tiếng
Chỉ vì trong biển người mênh ௱ôЛƓ, đã nhìn vào đôi mắt em lâu hơn một chút, không phải sao?
“Em ngâm nga gì đấy?”
“Một bài hát, sau khi đến nơi em sẽ mở cho anh nghe.”
“Là một bài hát về tình yêu à?”
“Đúng thế.”
“Sherry, anh bỗng cảm thấy Thượng Đế đã vứt đoạn xương sườn bị mất của anh đi hơi xa một chút.”
“Có thể là do Thượng Đế khi tạo ra anh, cảm thấy anh đáng yêu nên quyết định tặng cho anh một chuyến hành trình tìm kiếm tình yêu đặc biệt.”
“Chuyến hành trình tìm kiếm tình yêu? Anh thích cách nói này. Điều may mắn là, cho dù có xa như vậy, chúng mình vẫn tìm được nhau, phải không em?”