Do lệch múi giờ, thời gian họ gọi điện cho nhau đều hẹn trước. Buổi sáng hôm ấy, cô gọi cho anh như đã hẹn, rất lâu không có người nhấc máy rồi bỗng nhẹ nhàng truyền đến câu nói: “Hi, This is Vivian Xue speaking, I am sorry...”
Cô cứ nghĩ mình gọi nhầm số, nhỏ nhẹ nói rằng mình cần gặp Thư Hạo Nhiên, có phải gọi nhầm số không. Vài năm đã trôi qua, Bạch Tiểu Thuần vẫn còn nhớ như in cảm giác của buổi sáng hôm ấy.
Mùa xuân ấm áp, hoa nở rực rỡ trong thành phố G, còn cô như đứng giữa băng tuyết giá lạnh. Chất giọng ngọt ngào ở đầu máy bên kia mang sự uể oải, chậm rãi khó diễn tả bằng lời, cô hận khả năng tưởng tượng của mình quá phong phú, những khung cảnh không hề muốn chứng kiến cứ dồn dập ùa đến. Thực tế đã chứng minh, tưởng tượng mãi mãi không thể đáng sợ như hiện thực, người con gái phía bên kia ngừng lại một lúc, trả lời: “Thư Hạo Nhiên đang tắm, ban nãy mệt quá. Vừa vào nhà tắm xong, chị muốn đợi hay một lát nữa gọi lại?”
Nửa đêm, mệt quá, đang tắm, người con gái đã từng khoác tay, sự thân mật đến mức độ có thể tùy ý nghe điện thoại... Những từ ngữ như chẳng liên quan đến nhau lập tức hóa thành một bức tranh sống động mà bất cứ người bình thường nào cũng có thể nghĩ đến một cách kỳ diệu. Bạch Tiểu Thuần lắc đầu, nói nhẹ nhàng rằng không cần. Chỉ có hai từ, cô phải dùng đến sức lực của cả cơ thể. Không biết đúng là do mệt mỏi quá độ hay đắm chìm trong sự dịu dàng quên cả thời gian, mãi đến ngày hôm sau, Thư Hạo Nhiên mới gọi điện, vội vàng giải thích chuyện xảy ra tối qua. Anh nói đó là một sự hiểu lầm, giữa bọn họ không hề xảy ra chuyện gì, anh và Tiết Vịnh Vi là do có những nét giống nhau nên khó tránh khỏi có những sự thân mật nơi đất khách quê người. Cô vừa nghe điện vừa khóc, không ngừng nhớ đến ánh mắt của anh khi lần đầu tiên nhắc tới cái tên Tiết Vịnh Vi trước mặt cô.
Khi ấy, cô cứ nghĩ đó là sự mê hoặc.
Đến lúc này mới hiểu, đó không phải là sự mê hoặc đơn thuần mà là một người đàn ông bị hấp dẫn bởi một người phụ nữ mà không có cách nào nắm giữ được.
Party, ѕєχ, Drug...
Đây là quy luật chủ yếu của cuộc sống sinh viên mà người ta đã kết luận, cô tin rằng một người tâm tính kiêu ngạo như Thư Hạo Nhiên sẽ không đến mức như vậy. Nhưng dù sao vẫn là nơi đất khách quê người, một mối tình cách nhau cả vạn dặm, chỉ là sự chịu đựng âm thầm, sự chờ đợi âm thầm, không thể ôm lấy nhau, chạm vào môi nhau mỗi khi muốn. Đàn ông là loài động vật dùng thân dưới để suy nghĩ, cô không chỉ một lần đọc được câu nói ấy trên những diễn đàn buôn chuyện, mỗi lần như vậy chỉ chậc lưỡi cho qua, nhưng giờ thì không thể trốn tránh sự thực được nữa. Lúc cô sung sướng gọi điện sau những giờ phút nhớ nhung da diết thì chàng trai cô yêu thương nhất vừa làm xong cái chuyện dùng phần thân dưới để suy nghĩ ấy.
Càng lo lắng càng chứng minh là có vấn đề, không phải sao?
Hờn dỗi, trách móc, tất cả những thứ ấy như những sợi dây rối bời mắc nghẹn nơi cổ họng, khiến cô cảm thấy khó thở. Chính sự ngăn trở ấy đã tạo ra sự lạnh lùng vốn không thuộc về cô.
Cô nói cần thời gian để suy nghĩ.
Cuối tuần, hai người hẹn nhau gọi video call, cô online đúng giờ. Chàng trai phía bên kia râu ria đầy cằm, cô cũng gầy xọp đi vì không ngủ được. Lòng cô mềm đi trong giây phút ấy, cô không nhắc đến cuộc điện thoại đó, chỉ nói muốn anh về nước, hai người sẽ kết hôn, cho dù cuộc sống khó khăn đang chờ đợi trước mắt.
Chờ đợi quá lâu, không thể chịu thua người con gái khác, vì thế cô cam tâm tình nguyện lùi một bước, chỉ coi chuyện đó là một vết xước nhỏ.
“Em đang cầu hôn anh sao, Tiểu Bạch?”
Khi đó, Thư Hạo Nhiên đã tốt nghiệp, anh mỉm cười, gương mặt mệt mỏi không giấu nổi vẻ đắc thắng. Bạch Tiểu Thuần hiểu, chắc anh cho rằng cô online đúng giờ, có nghĩa ít nhất đã tha thứ cho anh một nửa. Đúng thế, nhìn thấy bộ dạng của anh, cô quả thật đã tha thứ một nửa, còn nửa kia, chắc chắn sẽ phải tìm một lý do có thể nắm bắt được, ngẫm nghĩ một lúc, lý do duy nhất chính là bọn họ từ đây mãi ở bên nhau, thực hiện những lời nói trước kia, kết hôn, sinh con, sống bên nhau đến già.
Cô lắc đầu, kiên quyết yêu cầu. Còn anh, nhận ra cô không phải đang đùa, bỗng nhiên lại không vui. Hai người yêu thương nhau nếu như có một ngày thù oán nhau, nhất định sẽ trở thành sát thủ khi*p sợ nhất, chiêu nào cũng tấn công hết sức, thắng mà không cần đổ máu. Biết rõ không thể động đến chuyện Bạch Thế Dũng, Thư Hạo Nhiên vẫn cứ gợi lên, lời lẽ sắc nhọn, mỗi lần như vậy đều khiến cô không còn đường lui, đắng ngắt như nuốt phải hoàng liên. Biết rõ không được nhắc đến Tiết Vịnh Vi, Bạch Tiểu Thuần một mực phải nhắc, những lời châm chọc cạnh khóe đầy tính sát thương, câu nào cũng khiến anh không thể chống đỡ, cuối cùng không còn cách nào khác anh phải tức giận thừa nhận. Lúc kích động chẳng còn lí trí nữa, giống như yêu đến không thể chia lìa rồi phân ly. Giả sử tình yêu là một cốc nước hoa quả nguyên chất thì một lần tranh cãi cũng giống thêm một cốc nước lọc, pha càng nhiều, đương nhiên sẽ nhạt dần, đến khi không thể cảm nhận được mùi vị ban đầu nữa.
Những cuộc cãi vã không có điểm dừng khiến thế giới của cả hai trở nên u uất, cuối cùng cô và anh đều quá mệt mỏi, chẳng còn nhớ ai đã nói chia tay trước, chia tay rồi lại làm lành, làm lành rồi lại chia tay, sau vài lần như vậy, vào tiết trời mùa thu mà Bạch Tiểu Thuần yêu thích nhất, tình yêu của cô chào đón một mùa đông về sớm. Thư Hạo Nhiên âu sầu nói cả hai đều đã mệt mỏi, chẳng bằng chia tay còn hơn hết lần này đến lần khác khiến người kia đau đớn đến cùng cực để đổi lấy một thứ tình yêu đã vụn vỡ, chia tay bây giờ thì ít nhất cả hai còn giữ lại trong nhau sự nhớ nhung. Cô im lặng chấp nhận, chỉ hỏi một câu: “Năm năm chờ đợi, hơn một nghìn tám trăm ngày đêm... Thư Hạo Nhiên, giờ đây em chỉ có thể cảm ơn anh đã tặng cho em một tình yêu không mang lại điều gì, phải không?”
Nụ cười của anh chỉ kèm theo duy nhất một tiếng thở dài vô tận. Khi nghe thấy anh nói lời chia tay, cô không hề rơi lệ, nhưng khi tiếng thở dài ấy vọng đến bên tai, những giọt nước mắt lập tức vượt khỏi sự kiểm soát, tuôn rơi... Khi mối quan hệ giữa hai người chỉ còn lại những tiếng thở dài ngao ngán, đó là lúc nó sắp chấp nhận cái ૮ɦếƭ. Cho dù có cãi nhau ghê gớm đến đâu, lòng đau như cắt, cô cũng chưa từng thở dài, chưa từng tuyệt vọng, còn anh, người con trai luôn miệng nói muốn lấy cô làm vợ, đã đến lãnh địa ૮ɦếƭ chóc của tình yêu trước một bước. Cô đã làm gì để vượt qua hai tuần sau khi chia tay, Bạch Tiểu Thuần không còn nhớ nữa, hình như ngoài sự ngẩn ngơ, chỉ là sự ngơ ngẩn. Thì ra, khi thứ tình cảm quan trọng nhất trong cuộc đời rời xa, sẽ không lập tức đau đớn đến ૮ɦếƭ mà nỗi đau đớn sẽ ăn sâu vào da thịt mà tồn tại mãi trong đó.
Thư Hạo Nhiên biến mất, sạch sẽ đến mức chưa bao giờ xuất hiện, icon QQ hoặc MSN không bao giờ sáng, email gửi càng ngày càng ít, khiến Bạch Tiểu Thuần thường cảm thấy mình như vừa mơ một giấc mơ tình yêu tươi đẹp, trong giấc mơ, cô dốc toàn bộ sức lực để yêu, sau khi tỉnh dậy thì chẳng còn dấu vết gì nữa. Cô sống mà như đã ૮ɦếƭ, hơn một năm qua đi vẫn chưa thoát khỏi bóng đen của cuộc tình tan vỡ, Lạc Lạc lúc đầu mắng cô như té tát, sau bắt đầu chuyển sang mềm mỏng khuyên nhủ, nếu không thể quên đi, chi bằng xác nhận lại một lần nữa với anh ta, nếu có thể thay đổi được thì đúng là một điều tuyệt vời, còn nếu không được thì cũng mau chóng từ bỏ. Sợ bạn mình không dám làm vậy, cô còn liệt kê một list dài dằng dặc đủ các lý do lớn bé, nào là đàn ông phải nể mặt, rồi thì tình yêu phải có một bên thúc đẩy. Thực ra điều mà cô ấy không biết đó là, đối với Bạch Tiểu Thuần, cả ngàn lý do cũng không thể đánh bại một điều...
Cô yêu anh.
Chỉ duy nhất điều đó đã đủ rồi.
Có khi, lúc mất đi tình yêu, người ta mới hiểu được nó đã từng thực sự tồn tại hay chưa, sức sống của sự tồn tại ấy lớn đến mức nào. Điều này mãi mãi là một mệnh đề mâu thuẫn đáng sợ. Sau nỗ lực động viên tiếp theo của Lạc Lạc, cuối cùng cô đã bấm một dãy số mà đến nằm mơ cũng không thể đọc sai. Khi cô do dự hết lần này đến lần khác, lấy hết dũng khí hỏi rằng có thể còn cơ hội quay về hay không, trái tim đập nhanh đến thế, thấp thỏm đến thế, còn hơn cả đối diện với sự sống ૮ɦếƭ.
Sau khi im lặng hồi lâu, Thư Hạo Nhiên hờ hững trả lời: “Lòng em đầy sự trách móc, còn trong anh là sự bất lực, coi như anh có lỗi với em. Tiểu Bạch, cứ như vậy đi...”
Cứ như vậy đi, cứ kết thúc như vậy đi.
Trong một đêm gió lạnh, cô nép mình trong một góc không người, đau đớn gào khóc. Từ đó trở đi, Bạch Tiểu Thuần không còn khóc về tình yêu trước mặt bất kỳ người nào nữa. Nếu muốn khóc, cô sẽ trốn trong chăn hoặc tìm một nơi hoang vắng không người. Thành phố G lớn đến vậy, hồi ức nhiều như thế, sau mỗi lần gào khóc vì bắt gặp một khung cảnh nào đó, nước mắt rồi cũng sẽ cạn dần, không phải sao? Che giấu vết thương, học cách cười hi hi ha ha, đối diện với cuộc đời. Nhưng đáng tiếc, đời người chưa bao giờ là một quỹ đạo bất định. Anh trở về, nhưng bọn họ của ngày xưa đã bị một thứ ác ma ẩn mình trong dòng chảy của thời gian nuốt dần, nuốt mòn. Điều mà cô hoài niệm là hai người trẻ tuổi với tình yêu thuần khiến, chứ không phải anh và cô của bây giờ. Còn gì đau đớn hơn khi tận mắt chứng kiến mối tình của mình không bao giờ có thể trở về như trước đây được nữa? Trên thế gian này, điều tàn nhẫn và bất lực nhất chẳng phải là điều đó sao? Vẫn là hai con người ấy, vai kề vai đứng cạnh nhau, nhưng chẳng hề có chút động tĩnh, thời gian đã vẽ ra một khoảng cách cứ thế xa dần. Vì thế, với Bạch Tiểu Thuần, sự tức giận của Thư Hạo Nhiên tối qua chứng minh anh ta rất đau đớn, khiến những sợi dây thần kinh mềm yếu trong cô rung lên...
Không thể trở lại như trước nữa.
Không bao giờ có thể trở lại như trước được nữa.
Kể từ khi Thư Hạo Nhiên trở về, đã bao lần nước mắt tuôn rơi, nhưng cô chưa bao giờ khóc nhiều như tối nay, như muốn trút bỏ tất cả những nỗi ấm ức trong lòng. Những tiếng khóc xé nát tâm can khiến Adam cảm thấy trong lòng vô cùng nặng nề, có lẽ lúc này không có gì thích hợp hơn một cái ôm. Quyết định làm một cuộc “đại phẫu” cho người con gái này, việc cần làm tiếp theo là phải đắp thuốc, từ từ chờ đợi nó liền sẹo rồi lành hẳn. Lần đầu tiên anh nhận ra mình là một người rất kiên nhẫn. Chỉ cần sự kiên nhẫn, chu đáo thật sự cần thiết cho tiến trình chậm chạp ấy, anh xin tình nguyện. Cơ thể nằm gọn trong vòng tay chuyển từ nức nở, thút thít sang run rẩy, không biết là bao lâu, Bạch Tiểu Thuần dần dần bình tâm lại sau cơn đau đớn bất ngờ ập đến. Một mảng ướt đẫm trên иgự¢ áo sơ mi trắng tinh như đang nhắc nhở cô rằng, cô chẳng hề để ý đến hình tượng chút nào, Bạch Tiểu Thuần đưa tay lau mắt, khàn giọng nói: “Xin lỗi, tôi không nên lớn tiếng với anh.”
“Tôi không để tâm chuyện đó.”
Rút chiếc khăn tay màu xanh nước biển từ trong túi áo ra, nhẹ nhàng lau khuôn mặt đẫm nước mắt của cô, Adam khẽ cử động đôi chân hơi tê do đứng quá lâu, dịu dàng nói: “Có người nói, một người có thể khóc thoải mái trước mặt một người khác, điều đó nói lên rằng người ấy không hề coi người kia là người ngoài.”
Cố gượng cười, cô cầm chiếc khăn tay phảng phất mùi bạc hà thơm mát, trở về điểm đầu tiên của vấn đề: “Có thể nói cho tôi biết tại sao anh lại biết chuyện liên quan đến chú tôi không? Nếu anh không muốn nói...”
“Là Vivian nói cho tôi.”
“Cô ấy?” Bạch Tiểu Thuần nhíu mày, quả thật không thể hiểu nổi người con gái mà mỗi lần xuất hiện đều mặt mày rạng rỡ đến mê hoặc ấy.
“Ok, tôi không nên nói dối em. Thực ra...” Adam ngẩng đầu, ánh mắt dịu dàng như ánh trăng thoáng vẻ bất an. “Là tôi chủ động hỏi cô ấy.”
Bạch Tiểu Thuần đang vặn xoắn chiếc khăn tay bỗng khựng lại. Nhìn thấy vẻ mặt lúc nào cũng tự tin của anh hơi có chút bất an, cô cúi đầu khẽ mỉm cười, ánh mắt dừng lại trên chiếc khăn màu xanh tươi mát nơi cổ tay.
“Những gì đã xảy ra thì cũng xảy ra rồi, cô ấy biết cũng không có gì lạ. Chuyện xảy ra lâu như vậy, tôi cũng ít khi nghĩ lại lắm, người khác nghĩ thế nào, tôi không còn quan tâm nữa.”
“Em là người đơn giản như một đứa trẻ, tôi không hề cảm thấy sự việc ấy hoàn toàn là lỗi của em.”
“Đúng là chú tôi đã chủ động liên lạc với Trình Cẩm Tâm và quả thực Trình Cẩm Tâm cũng đã gọi cho tôi một lần...”
“Bà Trình là quan chức quan trọng trong chính quyền thành phố G, chú Bạch của em ở nơi cách xa thành phố, nếu như không có ai gợi ý, em nghĩ chú Bạch có thể dễ dàng liên hệ được với bà Trình sao?”
“Gì cơ...” Lại một lần nữa trái tim giật thót, Bạch Tiểu Thuần như bị ai đó Ϧóþ cổ, sau đó thả lỏng chiếc khăn lụa trên cổ tay. “Là ý gì?”
“Em hiểu mà.”
Ngước nhìn cặp mắt màu xanh lam tĩnh lặng như mặt nước hồ, cô cảm thấy mọi thứ như mờ đi, bám chặt vào lan can, lắc đầu nguầy nguậy.
“Anh muốn nói chú tôi có thể liên lạc được với Trình Cẩm Tâm là do bà ấy, còn bà ấy chủ động... bà ấy chẳng qua chỉ cần dùng đến một chút quan hệ để đạt được mục đích. Thư Hạo Nhiên là con ruột của bà ấy, lúc đầu có thể không biết việc làm của mẹ mình nhưng sau này không thể không biết gì, vì thế, sau đó anh ta chủ động đến tìm gặp tôi không phải do tình yêu sâu đậm thế nào, mà chỉ là vì phát hiện ra tôi bị oan...”
Càng nói tim càng đau, càng không dám nghĩ xa hơn. Nếu như điều nghi hoặc mà Adam nói ra và những suy đoán của mình đều là sự thực, thì từ vài năm trước đây, Thư Hạo Nhiên và mình đã là hai quân cờ trên một ván cờ, kết cục thế nào, chẳng qua phụ thuộc vào kỳ thủ phía sau bàn cờ ấy. Quá dễ để nhìn ra, Trình Cẩm Tâm trong vai một kỳ thủ thao túng toàn bộ bàn cờ, không chỉ cao minh, khả năng nắm bắt thế cục quá tốt, mà thủ đoạn cũng vô cùng độc đáo. Hàng mi màu đen run rẩy, Adam trả lời khách quan: “Xin lỗi, tôi không thể nói những suy nghĩ của em đúng hay sai, nhưng tôi cảm thấy việc chú Bạch có thể dễ dàng liên hệ được với bà Trình quả thực có điều gì đó không bình thường. Khi đó, em có nghi ngờ điều gì không?”
“Nghi ngờ?” Một nụ cười khô như chiếc lá rụng xuất hiện nơi khóe môi, Bạch Tiểu Thuần ngập ngừng nói: “Trước đây, Thư Hạo Nhiên đến nhà tôi cũng chỉ giới thiệu qua Trình Cẩm Tâm làm việc trong ủy ban tỉnh, tôi nghĩ rằng chú mình cũng chỉ có bệnh thì vái tứ phương. Sau này khi chú được thả ra, tôi một mặt tự cảm thấy may mắn rồi một mặt bị cuốn vào những mâu thuẫn với Thư Hạo Nhiên, còn đâu mà nghi với chả ngờ. Hơn nữa, tuy biết Thư thị phu nhân trước giờ vẫn không tán thành việc con trai bà và tôi yêu nhau, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ...”
“Chưa bao giờ nghĩ bọn họ sẽ dùng những thủ đoạn để đối phó với mối tình trong sáng của bọn em?”
“Đúng vậy. Có công mài sắt có ngày nên kim, thậm chí tôi đã từng nghĩ bao nhiêu cách để đối tốt với họ, chỉ cần họ không vì sự tồn tại của tôi mà tức giận với Thư Hạo Nhiên.”
Những giọt nước mắt trên chiếc áo dần lan đến иgự¢. Những giọt nước thấm qua da, trái tim vốn dĩ phải cảm thấy lạnh lại giống như bị bỏng rát, từng hồi đau đớn. Bàn tay buông thõng bất giác khẽ nắm lại, anh càng cảm thấy không nỡ nhưng lý trí được rèn luyện trong nhiều năm đã nhắc nhở anh... Lúc này không nỡ chính là một sự tàn nhẫn về sau. Anh hít một hơi sâu, lặng lẽ nhìn những vết đỏ thẫm đến thắt lòng trên cổ người con gái đối diện, nói rõ ràng từng tiếng: “Vivian còn nói, đáng lẽ học xong đại học Nick mới đi Anh du học, đăng ký học thạc sĩ hoặc học thạc sĩ – tiến sĩ tại Nottingham, nhưng thời gian ra nước ngoài của anh ta đã chuyển thành năm thứ hai đại học.”
“Vì sự tồn tại của tôi?”
Cuối cùng cũng tỉnh ngộ, chỉ là cái giá quá đắt, khiến Bạch Tiểu Thuần ước gì mình chưa bao giờ quen biết Thư Hạo Nhiên. Nếu chưa bao giờ gặp, chưa bao giờ yêu, anh sẽ đi trên con đường rực rỡ ánh dương của anh, cô sẽ đi trên cây cầu độc mộc[2] của cô. Sẽ hạnh phúc hơn hiện tại rất nhiều. Thư Hạo Nhiên chưa bao giờ nhắc đến chuyện này, chắc hẳn vì không muốn làm cho cô lo lắng hoặc căm hận bố mẹ anh. Đúng là anh không hẳn chưa từng phải trả giá. Đáng tiếc, sự trả giá của anh và nỗ lực của cô cuối cùng đã bại trận trong chính bàn tay người cha, người mẹ đã sinh thành, nuôi dưỡng anh.
[2] Cây cầu độc mộc: chỉ chiếc cầu làm từ thân cây khô, bắc qua sông, qua rạch.
Thư thị phu nhân có sai không?
Không hề. Là bố mẹ, bọn họ tạo dựng đường đời tốt đẹp cho con trai mình, đâu có gì là sai?
Thư Hạo Nhiên có sai không?
Không hề. Anh có thể đã từng phản bội, từng ích kỷ nhưng cũng đã từng yêu thương, đã từng phải trả giá.
Thế thì cô đã sai ư?
Hình như cũng không phải, để họ có thể được sống mãi bên nhau, cô đã hy sinh những năm tháng thanh xuân quý giá nhất trong cuộc đời người con gái. Chẳng có ai sai cả, hoặc giả, là ông trời đã sai, ông ấy đã dùng mối tình như hoa nở rực rỡ để bày ra một trò chơi mà tạo hóa dành cho con người. Những thị phi, sai đúng bay qua trong đầu cô như những đám mây, trong lòng Bạch Tiểu Thuần hoàn toàn trống rỗng, chẳng còn đau, cũng chẳng vui mừng.
“Tôi muốn về phòng. Chúc ngủ ngon.”
Im lặng quá lâu, đôi môi mím chặt hé mở, có cảm giác đau như vừa bị ai đó rạch ra. Môi còn như vậy, trái tim sao có thể không đau? Chỉ là đau đến bây giờ, có lẽ đã đủ rồi. Dáng người nhỏ nhắn càng lúc càng xa, Adam cảm thấy trái tim mình trống rỗng. Nhìn thấy cô chuẩn bị ngoặt sang một đoạn cầu thang khác, anh vội vàng nói: “Sherry, có rất nhiều người muốn sống hết đời mà không biết rõ chân tướng sự việc, nhưng tôi lại lựa chọn nói ra tất cả sự thực tàn khốc, em có trách tôi nhiều chuyện không?”
“Không đâu.” Đứng giữa chiếu nghỉ, Bạch Tiểu Thuần quay đầu. “Anh quan tâm đến tôi, tôi hiểu điều đó.”
Nếu không phải vậy, chắc hẳn anh chẳng cần phải bước vào vũng nước bẩn ấy làm gì.
“Cảm ơn em đã hiểu. Ngủ ngon nhé! Hy vọng ngày mai sẽ được nhìn thấy em tươi cười.”
“Tôi cũng hy vọng như vậy.” Một nụ cười thoảng nhẹ khó nhận ra hiện trên khóe môi, cô định bước tiếp lên lầu, chợt dừng lại, hỏi: “Nếu đã lựa chọn nói ra sự tàn khốc, tại sao không nói cho tôi ngay ngày anh gặp Thư Kiến, hôm đó hai người đã nói những gì?”
Khẽ ngẩng đầu nhìn thân hình nhỏ nhắn đứng trong ánh sáng mờ ảo của những ngọn đèn, Adam khựng lại. Khẽ nhướng mày, giọng nói trầm ấm của anh vang lên trong ngôi nhà yên tĩnh, giống như một tiếng vọng về từ những năm tháng xa xôi, có cảm giác lạnh như gió sương thổi tới: “Thư tiên sinh nói, ông ấy có thể giúp công ty giành được dự án tàu điện ngầm, điều kiện duy nhất là tôi có thể dùng chức vị tổng giám đốc để loại trừ em, không để em tiếp xúc nhiều với Nick hoặc nghĩ cách nào đó ngăn cản hai người trở lại với nhau. Ngoài ra, không còn yêu cầu gì khác. Ông ấy còn hứa rằng, chỉ cần hợp tác với ông ấy, Good sẽ nhận được một sự đãi ngộ chưa từng có trong lịch sử tại thị trường phía nam.”
“Vì một người nhỏ bé như tôi mà làm ảnh hưởng đến chuyện lớn, có đáng không?”
Bạch Tiểu Thuần cười đau đớn.
Đã phải nghĩ đến từ lâu rồi, không đúng sao?
Dựa vào khả năng của Thư thị phu nhân, nếu muốn biết rõ tình hình của cô thì còn gì đơn giản hơn? Chỉ cần bị đuổi khỏi Good, chắc chắn cô sẽ chẳng còn chốn dung thân nào ở thành phố G này.
“Adam, cảm ơn anh!”
Mãi đến lúc này, mọi nút thắt trong lòng cô mới được tháo gỡ... Tại sao sau khi bước ra từ trà trang, Adam không hề nói một lời về dự án tàu điện ngầm? Tại sao khi ở cửa Lộc Minh sơn trang lại yêu cầu cô đi cùng anh một cách không bình thường? Tại sao anh lại nói những lời đó lúc ở Westin? Thực ra, chỉ cần qua một cuộc gặp mặt anh đã biết rõ tất cả. Nếu như không phải nghe được những điều đó từ Tiết Vịnh Vi, e rằng anh mãi mãi sẽ không bao giờ nói ra nội dung cuộc gặp mặt đó, vì không nói ra quả thực sẽ tốt hơn.
“Không có gì, chỉ là tôi cảm thấy em xứng đáng có được tình yêu tuyệt vời hơn.” Adam khẽ mỉm cười, dừng lại một giây rồi mới dịu dàng nói tiếp: “Ngay từ lần gặp đầu tiên, tôi đã nghĩ như vậy rồi.”
“Lần gặp đầu tiên?”
Vừa mới trải qua khoảng thời gian đau buốt tim, Bạch Tiểu Thuần chẳng còn tâm trí đâu để nghĩ lại sự việc đáng xấu hổ ấy, vội vàng nói tạm biệt rồi đi tiếp lên lầu. Cô không hề nhìn thấy Adam vẫn đứng nguyên tại chỗ, vẻ mặt từ tươi sáng chuyển sang u tối, buông tiếng thở dài tiếc nuối.