Thuốc Độc Của Người, Kẹo Ngọt Của Tôi - Chương 04

Tác giả: Lương Liễu Lưu Ly

Ding ding, ding ding…
Tiếng tin nhắn cắt ngang bầu suy nghĩ, cô rút điện thoại ra xem, màn hình hiển thị tin nhắn đến từ Adam Cooper.
“Sherry, tối nay cô phiên dịch tốt hơn lần trước rất nhiều. Tôi dùng đũa có phải cũng đã khá hơn lần trước rồi đúng không?”
Thêm vào cuối câu là một khuôn mặt nghịch ngợm đang lè lưỡi, nếu như không thực sự chú ý, Bạch Tiểu Thuần đầu óc đang treo ngược cành cây chắc chắn sẽ không thấy. Đối với một người quen dùng dĩa, hai chiếc đũa trơn tuột rốt cuộc khó dùng đến mức nào, cô đã được lĩnh giáo sâu sắc kể từ lần đôi đũa rơi thẳng xuống và lăn lông lốc trên chiếc thảm nền ấy. Bây giờ nghĩ lại, ban nãy, khi gắp thức ăn, anh dùng đũa một cách thành thục, trừ việc hơi chậm một chút, tiến bộ vượt bậc so với lần lúng túng trước đây. Đương nhiên, vấn đề chủ yếu là tại sao bỗng nhiên anh lại gửi cho cô tin nhắn này? Trước mặt cô hiện lên dáng vẻ nam tính của anh, khi hai người ở cạnh nhau, phần иgự¢ bị nước lạnh làm cho ướt sũng bỗng nhiên cảm thấy thật ấm áp. Chàng Adam chu đáo chắc chắn đã nhìn ra sự khó chịu của cô nên mới dùng phương thức khẳng định để di chuyển sự chú ý chăng?
“Anh dùng đũa quả thực đã tiến bộ hơn so với lần trước rất nhiều. Cảm ơn anh, Adam.”
Bấm mạnh lên màn hình, gõ tên Adam, cô nhét điện thoại trở lại túi, nhìn mình trong gương rồi mím môi mỉm cười. Bạch Tiểu Thuần, mày phải tin rằng mình đang tiến bộ, đang trưởng thành, bất kể là trong công việc hay trong tình cảm. Về đến cửa phòng ăn, những suy nghĩ ban nãy dường như bay biến hết. Một người đàn ông đang vừa nói chuyện vừa nhai thức ăn, từ giọng nói có thể đoán được, chính là kiến trúc sư Lưu Tính khi nãy vừa tâng bốc Thư Hạo Nhiên lên tận mây xanh.
“Sếp Lý, anh ở trong ngành nhiều năm, ít nhiều cũng hiểu được công việc cần làm trong các dự án thành phố. Thành phố không thiếu tiền nhưng không muốn mất tiền oan. Thương hiệu công ty các anh rất tốt, ít nhất cũng đắt hơn ba mươi lăm phần trăm so với các công ty hoặc thiết bị trong nước khác. Chúng tôi và ngài Tôn giúp thiết kế, giới thiệu hàng cho các anh thì không vấn đề gì, chỉ có điều đến lúc đấu thầu, về mặt giá cả cần phải xem xét kỹ lưỡng. Chủ tịch ủy ban xét đấu thầu là bạn của thầy Thư, nghe nói, tuyệt đối không có cơ hội báo giá lần thứ hai, nhất định phải làm gọn trong một lần. Kiến nghị cá nhân không vượt qua con số này.”
Thầy Thư mà ông ấy nhắc đến đương nhiên không phải ai khác, chỉ có thể là Thư Kiến. Nghe đến đây, Bạch Tiểu Thuần đang đứng ngoài cửa lập tức cảm thấy đau đầu… Thư Kiến vô cùng quan trọng, có phải dự án không thể xong trong một sớm một chiều, chắc chắn sẽ không thể tránh khỏi việc gặp mặt Thư Hạo Nhiên? Cô cố gắng quên đi quá khứ nhưng hóa ra, trong cuộc sống này, bất cứ nơi nào cũng có thể gặp lại nhau. Chẳng kịp nghĩ ngợi kỹ lưỡng, cô bước theo người nhân viên mang đồ ăn, đi vào trong. Sếp Lý liên tiếp trả lời, biểu đạt vấn đề giá cả sẽ có nhượng bộ lớn nhất và nói rõ đây là mục đích đến đây hôm nay của Adam. Thư Hạo Nhiên chắc đã phiên dịch đoạn nói chuyện ấy cho Adam, từng làn ánh sáng dịu nhẹ bao trùm lấy anh, một tay xoay xoay chiếc iPhone màu đen, một tay đặt trên bàn, mím môi suy nghĩ, cặp lông mày màu vàng nhạt hơi nhếch lên, thần thái giống đứa trẻ đang suy ngẫm về một phát hiện kinh điển nào đó. Hoặc cũng có thể mức giá mà về sau kiến trúc sư Lưu Tính đưa ra khiến anh không thể không suy xét kỹ lưỡng. Khuôn mặt Thư Hạo Nhiên hơi ửng đỏ vì rượu, liếc nhìn người vừa ngồi xuống, thấy cô vẫn bình thản như không, ánh mắt lay động của anh ta chợt u ám phần nào.
Đêm đã về khuya, người qua lại bên bờ sông thưa dần. Vọng Giang lầu ồn ã, huyên náo đã chuyển sang vẻ mệt mỏi sau những giờ phút náo nhiệt, khúc dương cầm tao nhã được chuyển sang giai điệu Mua bán tình yêu của nhóm Đại giai tiểu cảng, vài ba nhân viên mệt mỏi thu dọn phần còn lại của bữa tiệc tàn cũng hòa cùng giai điệu ấy. Adam cực kỳ coi trọng phép lịch sự và phong độ, anh đứng trước cửa ra vào, bắt tay từng vị khách, tiễn họ ra về rồi mới bước vào chiếc xe do nhân viên nhà hàng gọi sẵn. Đến cửa khách sạn, Bạch Tiểu Thuần cứ nghĩ cô đã có thể được nghỉ ngơi, giơ tay lên chào tạm biệt thì Adam bỗng lên tiếng:
“Sherry, có thể mời cô uống cà phê không?”
Đêm hôm đi uống cà phê, có mục đích mờ ám gì không?
Từ chối?
Không từ chối?
Cúi xuống nhìn ngón chân, trong đầu cô bắt đầu diễn ra một cuộc đấu tranh tư tưởng rất kịch liệt. Cô trước nay đều không muốn dính vào mấy chuyện thị phi, trong công ty lúc nào cũng cố gắng thu mình, tự tạo vỏ bọc an toàn. Chỉ là, từ khi Adam lên làm tổng giám đốc, trước đây trong văn phòng, cô luôn im lặng, đôi lúc nói một vài câu chuyện để giữ hòa khí, bây giờ cô bỗng trở nên quan trọng, mọi người càng lúc càng khách khí với cô, kể cả sếp Lý. Vì thế, Quách Hà đã từng trêu cô nhờ họa được phúc, giá trị được nâng cao, đúng, tôm tép cũng có niềm vui của tôm tép. Hơn nữa, mỗi lần nhìn thấy mọi người cười nói, chào đón mình, cô luôn nghĩ đến những tên thái giám được hoàng đế sủng ái trong phim truyền hình…
Cái gọi là cáo mượn oai hùm, uy phong đi mượn, không phải phúc mà là món khoai tây ngọt sôi sùng sục. Chỉ cần không cẩn thận là có thể bị nung thành bọt nước, hoặc nghiêm trọng hơn thì là mất mẩu da, róc vỏ như chơi. Thấy cô nghĩ ngợi ௱ôЛƓ lung, không tập trung, Adam đang im lặng chờ đợi, nhắc lại một lần nữa với giọng điệu nhẹ nhàng.
“Trong quán cà phê sao?” Đừng tưởng Bạch Tiểu Thuần bình thường dễ tính, thực ra, trong vũ trụ nhỏ bé ấy, cô có thừa các nguyên tắc. Quỷ thần trên hai vai chứng giám, cô tuyệt đối không muốn đeo lên mình cái tin thân mật với Tổng giám đốc.
“Tất nhiên, trong phòng tôi không có cà phê.”
“Trung Quốc có câu: “Tự dưng tốt đột ngột, không gian thì đạo.” Chàng Adam, đừng trách tôi nghĩ nhiều. Giám đốc đã chỉ thị thì phải nghe theo thôi.”
“Cô nói gì cơ?”
“Không có gì, chỉ sợ uống cà phê buổi tối sẽ bị mất ngủ thôi.”
“Cô có thể gọi sữa bò.”
Gần mười giờ, quán cà phê rất yên tĩnh, thỉnh thoảng có vài người thì thầm to nhỏ. Từng chiếc đèn vàng nhạt treo trong gian phòng tỏa ra thứ ánh sáng dịu dàng, êm ái, Bạch Tiểu Thuần chọn một chỗ cạnh cửa sổ, lần đầu tiên cảm thấy Adam không biết tiếng Trung thật tốt, ít nhất, muốn che giấu chuyện gì đó cũng có thể dễ dàng qua mặt. Những ngôi sao phía ngoài cửa kính lấp lánh, phản chiếu rất nhiều hình ảnh lên mặt chiếc bàn hai người đang ngồi, những bản nhạc không lời dịu nhẹ như làn nước mát lành chảy róc rách, bao trùm gian phòng là mùi hương nồng ấm, lắng tai nghe kỹ, thì ra là nhạc của Bandari[1], chẳng trách nghe giống những tinh linh đang chuyển động như dòng nước.
[1] Bandari: nhóm nhạc nổi tiếng của Thụy Sỹ được thành lập vào năm 1990. Bandari tạo riêng cho mình một nét nhạc rất độc đáo: đưa thiên nhiên vào âm nhạc.
Nhìn ra phía ngoài, cô phát hiện chỗ họ đang ngồi có thể nhìn ra trạm xe bus lần trước cô chờ xe. Adam im lặng, từ từ khuấy cốc cà phê, đôi mắt màu xanh phản chiếu ánh đèn vàng giống như mặt biển đang chuyển động dịu dàng. Ánh đèn dịu nhẹ, âm nhạc say đắm, hương thơm nồng nàn, một không gian nửa gợi mở, nửa riêng tư, còn có một anh chàng đẹp trai đến ứa nước miếng, sao khung cảnh này lại giống trong cuộc hẹn hò của những đôi đang yêu nhau thế nhỉ? Bộ áo giáp cảnh giác của Bạch Tiểu Thuần dần bị mềm đi, trong đầu cô bắt đầu xuất hiện những ý nghĩ linh tinh. Môi trường có thể ảnh hưởng đến hành vi và sức phán đoán của con người, đang nghĩ ngợi xa xôi, cô len lén đưa mắt nhìn phía đối diện, ai ngờ cái nhìn lén ấy bị bắt gọn. Adam vẫn điềm tĩnh như mọi khi, đôi môi mỏng khẽ mỉm cười mê hoặc. Xoa xoa khuôn mặt đỏ ửng, cô mở miệng, đang định nói gì đó phá tan sự im lặng thì nghe anh hỏi:
“Cô thấy khả năng chúng ta giành được dự án tàu điện ngầm có lớn không?”
“Tôi không rõ.”
Đôi môi mỏng mở rộng hơn một chút vì ngạc nhiên, cô không hiểu tại sao Adam lại hỏi câu này. Có quá nhiều nguyên nhân quyết định một dự án có thành công hay không, cho dù là người có kinh nghiệm đầy mình như sếp Lý cũng không thể phán đoán chính xác có bao nhiêu phần trăm thành công. Hơn nữa, cô chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường, đâu phải thuộc bộ phận Kinh doanh, nào biết được mấy dự án đó nông sâu ra sao? Adam khẽ gật đầu, không hề khó chịu về câu trả lời không mang tính xây dựng đó, tiếp tục hỏi:
“Bữa cơm tối nay cô cảm thấy thế nào?”
“Cũng tạm được.”
Một câu hỏi kỳ cục, Bạch Tiểu Thuần theo thuyết trung dung, không tốt không xấu, dù sao anh cũng là tổng giám đốc, trong lòng chắc biết tự đánh giá.
“Cô có quen Thư Kiến không?”
Bàn tay đặt trên mặt bàn đột nhiên nắm chặt lại, cô khẽ nhíu mày, gật gật đầu coi như câu trả lời. Nhưng một giây sau khi gật đầu, cô liền hận nỗi không thể cầm dao tự sát ngay được. Lắc đầu sẽ ૮ɦếƭ, nói dối cũng sẽ ૮ɦếƭ, nhưng có cần phải thành thật thế này không?
“Gật đầu có nghĩa là tôi có biết Thư Kiến là ai, tôi có gặp ông ấy vài lần nhưng chưa bao giờ tiếp xúc, ông ta không biết tôi là ai.”
Giải thích đến đó, trái tim Bạch Tiểu Thuần dường như bị một lớp mật ong bao bọc đến mức cảm thấy khó chịu… Có thể tưởng tượng được không? Yêu nhau bao nhiêu năm, một thời “không thể lấy ai khác ngoài em”, “không gả cho ai khác ngoài anh”, người nhà anh ta đều biết rõ có một người như cô nhưng chẳng ai thèm đoái hoài. Cô đã quên hẳn bản thân mình khi ấy đã làm thế nào để vượt qua những ngày tháng sống dở ૮ɦếƭ dở ấy, bây giờ nghĩ lại, chỉ cảm thấy nhục nhã, ê chề, nhưng khi đó tại sao cô vẫn cứ yêu? Đáp án chỉ có hai, thứ nhất là sự ngốc nghếch không còn thuốc chữa, thứ hai là tự trách móc mình đến mức ngây dại.
Khẽ “ồ” một tiếng, Adam nhận thấy câu hỏi này đã chạm đến nỗi buồn mà cô không muốn nhắc đến nên anh không tiếp tục hỏi nữa, im lặng nhìn người con gái mắt đang hướng về một nơi sâu thẳm nào đó. Im lặng kéo dài, trong lòng buồn bã, Bạch Tiểu Thuần cũng chẳng có tâm trạng để khuấy động không khí, cô ủ rũ nhấp từng ngụm sữa. Nhìn thấy đáy cốc là khoảng hai mươi phút sau đó, anh cũng vừa uống hết cốc cà phê, giơ tay nhìn đồng hồ:
“Đã muộn quá rồi, ngày mai còn phải đi gặp chủ dự án, đừng mất thêm thời gian nữa, gọi luôn xe về nhà đi.”
Một câu nói đủ kéo người đang đắm chìm trong miền ký ức trở về với hiện thực. Cô ngờ ngợ nhìn chàng trai đang đưa thẻ thanh toán cho nhân viên, cảm thấy lần đi uống cà phê này vừa kỳ lạ vừa chẳng đâu vào đâu. Cái gì mà đừng mất thêm thời gian nữa, rõ ràng là anh đưa ra đề nghị đi uống cà phê, được chưa nào?
Giữa đại sảnh sáng bừng, Adam bắt tay cô, chào tạm biệt. Bàn tay anh rất rộng, gần như ôm gọn lấy bàn tay cô, lòng bàn tay khô mà ấm áp. Cũng giống như con người anh, có phần thẳng thắn nhưng cũng rất tinh nhạy, lúc nào cũng ôn hòa, giấu tình cảm vào trong. Cô chúc anh ngủ ngon một cách lịch sự, càng nghĩ càng cảm thấy rối bời mà không biết làm thế nào thoát khỏi, cô bước ra khỏi khách sạn.
Bên ngoài cánh cửa xoay, sắc đêm mờ ảo. Bên cạnh dòng suối âm nhạc đủ màu sắc rực rỡ, một bóng người khôi ngô mờ ảo đi qua đi lại, bước chân có phần hỗn loạn, dường như đang có điều gì đó bất an.
Là Thư Hạo Nhiên.
Có vẻ anh ta đang ở Westin đợi cô, Bạch Tiểu Thuần khựng lại một chút, chợt hiểu ra nguyên nhân vì sao Adam bỗng nhiên lại mời mình uống cà phê một cách kỳ lạ như vậy.
Hạo Nhiên đủ cao để có một tầm nhìn rộng, cứ thế bước qua hoặc giả vờ không nhìn thấy chắc chắn không phải là một ý tưởng hay. Hơn nữa, qua cặp lông mày nhíu chặt và sắc mặt mất bình tĩnh của anh ta có thể phán đoán, thời gian anh ta đứng đợi cũng không phải là ngắn.
Tính khí của Thư đại thiếu gia, mình là người hiểu rõ nhất, không phải sao?
Cô đứng nguyên tại chỗ, cắn chặt môi, nghĩ ngợi xa xôi, nhân viên gác cửa tiến đến, hỏi cô có cần gọi taxi giúp không. Cô vội lắc đầu, người đứng chờ đã lâu kia đã nhìn thấy cô, anh ta liền tiến nhanh về phía cửa ra vào, những sợi tóc mai trước trán bay phất phơ theo từng nhịp bước chân.
“Tiểu Bạch.”
Cách vài bậc cầu thang, anh ta khẽ ngẩng đầu lên, mỉm cười nhẹ nhàng, mặt ửng đỏ vì men rượu đã dần tan, càng khiến gương mặt thêm điển trai. Bạch Tiểu Thuần nhớ lại lần đầu tiên hai người gặp nhau, hôm ấy, khó khăn lắm cô mới mặc được bộ nữ thanh niên lên người, đang ngồi bên bờ hồ phía nam trường học ngấu nghiến đọc Shakespeare[2] và Wordsworth[3], một quả bóng rổ bỗng đập bịch vào lưng, cô đang lẩm bẩm “to be or not to be” liền tức tối quay đầu lại, Thư Hạo Nhiên cũng vội vã chạy đến bên cô giống lúc này, bộ quần áo bóng rổ màu xanh nước biển phấp phới trong ánh mặt trời, thân hình cân đối, mặt mũi khôi ngô, thần sắc tự tin, nhẹ nhàng đầy sức sống. Khi ấy, cô đã mê mẩn nghĩ rằng, đúng là một anh chàng đẹp trai.
[2] Shakespeare (1564 – 1616): nhà văn, nhà viết kịch vĩ đại người Anh.
[3] Wordsworth (1770 – 1850): nhà thơ lãng mạn người Anh.
“Anh đợi em rất lâu rồi. Phải rồi, anh mang cho em bản tiếng Anh cuốn Kinh thánh này.”
Vừa nói vừa móc từ túi áo khoác ra một cuốn sách dày cộp, anh ta sải những bước dài, bước hai bậc liền. Đôi mắt đen láy như màn đêm, dịu dàng như làn nước, thể hiện sự thành khẩn, thỉnh cầu. Hạ thấp giọng không phải là đặc điểm của anh ta, sự ngạc nhiên của Bạch Tiểu Thuần kéo dài thêm vài giây rồi liền bị nỗi đau nhè nhẹ thay thế.
Giữa hai người họ vẫn còn lý do để gặp mặt sao?
Trước đây, cô không thể hiểu nổi tại sao trên đời lại có từ “oan ngộ”[4], nếu đã khó có được, tại sao lại còn sinh oan? Suy đi nghĩ lại, cô mới hiểu ra rằng, cái gọi là oan ngộ ấy chẳng nhất thiết phải tồn tại trong phong ba bão táp, rất nhiều thứ nhỏ nhặt cũng có thể tạo thành khoảng cách, dẫn đến oán hận. Nụ cười xa xôi nở trên khuôn mặt bình tĩnh, lạnh lùng, cô nhìn cuốn Kinh thánh mà chỉ cần giơ tay ra là chạm tới. Bìa màu vàng đậm dày cộp toát ra một cảm giác đơn giản mà tinh tế.
[4] Chỉ vợ chồng không hợp nhau.
“Tự dưng tốt đột ngột, không gian thì đạo, tìm tôi có việc gì?”
“Em…”
Thư Hạo Nhiên bực bội, có vẻ vừa tức giận vừa bất lực. Đừng chỉ nhìn vẻ ôn hòa, nhu mì của cô lúc bình thường, lúc nói chuyện có khi lại thẳng thắn đến sắc lẹm.
“Không có việc gì thì tôi về trước, sớm mai còn phải đi gặp bên chủ dự án cùng Adam, khá muộn rồi, tôi không muốn tốn thời gian thêm nữa.” Nhắc lại những lời nhắc nhở của Adam khi nãy, Bạch Tiểu Thuần hơi nghi ngờ, có phải anh đã nhìn thấy Thư Hạo Nhiên đứng chờ, vì thế mới mời cô đi uống cà phê, để kéo dài thời gian, giúp cô có lý do để từ chối việc tiếp xúc không hề mong muốn này?
“Em có thể nói chuyện với Tổng giám đốc hơn nửa tiếng mà không có thời gian nói với anh vài câu sao?”
“Anh ấy trả lương cho tôi, anh có trả không?”
“Bạch Tiểu Thuần, em trở nên thô thiển như vậy từ bao giờ hả?”
Phần yết hầu nhô ra, trượt lên trượt xuống, Thư Hạo Nhiên thu tay lại, giữa cặp lông mày lưỡi mác toát ra thứ ánh sáng mờ mờ phức tạp. Cô cười mỉm, bước xuống cầu thang, tiến thẳng về phía đường đối diện. Vẫn nhớ hai năm trước, trong cuộc điện thoại từ phía bên kia trái đất, anh đã trách móc cô. Khi ấy, cô nghẹn họng, ấm ức trả lời:
“Em không phải là tiên nữ thần thánh gì, càng không phải là một cô công chúa lá ngọc cành vàng, sao có thể không thô thiển?” Từng lời nói như vừa mới hôm qua, nhưng những cảm xúc sắp vuột ra khỏi miệng chẳng biết bay biến đi đâu. Cũng giống như quá trình sinh lão bệnh tử mà ai cũng phải trải qua, cô ăn cơm và uống nước, sống trong trần thế tục phàm, sao có thể không nhiễm sự thô thiển của người đời? Hơn nữa, nếu như lời hứa cũng có thể coi là một kiểu thô thiển, vậy thì, cô tin rằng dưới gầm trời này, mười cô gái thì tám, chín cô đều thô thiển cả.
Cô ung dung, tự tại bước qua, Thư Hạo Nhiên nhìn khuôn mặt dịu dàng của cô, không nói được lời nào. Bước theo phía sau, anh hít không khí lạnh giá, thấp giọng nói:
“Xin lỗi, Tiểu Bạch, chỉ là anh…”
“Chỉ là anh đã đợi rất lâu rồi, vì thế nên bực bội.” Bạch Tiểu Thuần xoay người, ánh mắt sáng như ngọc, vài sợi tóc bay bay trong gió.
“Anh… em…”
Trong cái nhìn im lặng như nước, sắc mặt anh dần trở nên khó coi, thoắt trắng thoắt xanh, vừa khó xử vừa ấm ức. Người nói có thể vô ý, người nghe không thể không có ý. Người con gái khẽ nhếch khóe miệng trước mặt này đã từng phải không oán không hận mà chờ đợi rất, rất lâu, bản thân anh khi ấy không hề hiểu được sự đau khổ và khó khăn của việc phải chờ đợi.
Nhưng giờ đây anh đã trở về rồi.
Từ bỏ tương lai tốt đẹp để trở về, không phải sao?
Nghĩ đến đây, người bị làm cho tức đến nỗi không nói được lời nào cảm thấy dễ chịu hơn một chút:
“Tiểu Bạch, không ngờ đến một cơ hội để nói chuyện rõ ràng em cũng không cho anh. Anh biết trước đây có những việc anh đã làm em tổn thương, nhưng bây giờ anh đã trở về rồi, đang đứng ngay bên cạnh em đây. Những tháng ngày ở Nottingham không một giây phút nào anh không nhớ đến em, thật đấy. Phải thừa nhận rằng có một thời gian anh quả thực bị làm cho mờ mắt, cảm thấy em không xứng đáng với anh, nhưng thời gian đã chứng minh, cho dù anh có đi bao xa, đứng cao như thế nào, thứ anh hoài niệm nhiều nhất vẫn là những tháng ngày ở bên em, vì thế…”
Giọng nói ấm áp cùng làn gió đêm lạnh giá hòa quyện vào nhau, bay đến bên tai, Bạch Tiểu Thuần nghe, cảm thấy ngạc nhiên về sự im lặng của mình… Trong phim hoặc tiểu thuyết, nữ chính nghe xong những lời nói này, chưa nói đến việc khóc lóc thảm thiết, ít nhất cũng nước mắt lưng tròng.
“Vì thế, Tiểu Bạch, trở về bên anh đi, được không?”
Nói xong, Thư Hạo Nhiên bước lên phía trước, nắm lấy tay trái cô, cặp mắt đen láy đầy xúc động. Sự tiếp xúc bất ngờ của đôi bàn tay quen thuộc ấm áp đến không thể tưởng tượng nổi, trong cảm xúc ấy, Bạch Tiểu Thuần bỗng nhiên trở về với thời váy trắng tung bay. Khi ấy, anh và cô đã nói với nhau những lời có cánh ngọt ngào đến sởn da gà, ngốc nghếch cho rằng thiên trường địa cửu có thể nắm trong tay, nào ngờ khi phong ba bão táp ùa đến, sự tin tưởng và tình yêu sâu đậm giữa hai người chỉ giống chiếc mạng nhện mỏng manh, khẽ chạm đã vỡ tan.
Phía bên đường truyền đến tiếng phanh xe gấp gáp, đưa cô về với thực tại, cô rụt tay lại, liếc mắt nhìn về phía ngọn đèn nhấp nháy không xa:
“Những điều anh nói với tôi lúc này, Tiết Vịnh Vi có biết không?”
“Anh và cô ấy không giống như em tưởng tượng đâu.”
“Thật sao? Thế bố mẹ anh thì sao?”
Im lặng.
Bạch Tiểu Thuần đã sớm đoán được câu trả lời, nhìn về phía người con trai đang nhíu chặt lông mày, anh vẫn như vậy, mỗi lần gặp phải vấn đề khó khăn là kiệm lời như giữ vàng, hoàn toàn khác so với một con người ăn nói rành rọt lúc bình thường, im lặng đến mức khiến người khác sợ hãi. Không giống cô, trải qua niềm hoan hỉ gì cũng đều nói ra. Điều tốt là bây giờ, sự im lặng của anh không thể chạm vào những sợi thần kinh trong cô được nữa, cô cố gắng che giấu cảm xúc, vẫy tay gọi taxi. Vào giây phút mở cánh cửa xe, sau lưng truyền tới một câu nói như sấm sét phá rách màn đêm:
“Tiểu Bạch, chúng ta kết hôn đi.”
“Anh có bị điên không?”
Quay người lại, cô lạnh lùng hỏi, không nhịn được trừng mắt lên, chỉ có thể tin rằng Thư Hạo Nhiên quả thực đã bị điên. Nhưng anh ta quỳ gối xuống thật, bàn tay phải giơ cao hộp đựng nhẫn, chiếc nhẫn bên trong tỏa sáng lấp lánh, khiến người ta hoa cả mắt.
Hoàn toàn ngơ ngẩn.
Cũng giống như trước đây, cô không thể hiểu nổi vì sao Thư Hạo Nhiên lại chọn mình giữa biết bao cô gái khác, giây phút này, cô cũng không hiểu anh ta muốn gì nữa.
“Anh không điên, chỉ là càng lúc càng hiểu ra, em mới là người xứng đáng với anh nhất. Tiểu Bạch, lấy anh nhé!”
Thư Hạo Nhiên nói rõ ràng từng từ, hơi ngẩng đầu, tình ý sâu sắc, cặp mắt dưới hàng lông mày sâu hun hút khiến người khác cảm thấy sự mềm yếu. Đôi lúc lại có vài người bước qua, lũ lượt kéo đến tò mò nhìn ngắm, cho dù như vậy, thần sắc anh vẫn bình tĩnh, như đang làm một việc không thể bình thường hơn. Bạn trai đã chia tay gần hai năm bỗng nhiên giơ nhẫn cưới cầu hôn, không biết nếu là người khác, họ sẽ phản ứng thế nào.
Sự lựa chọn của Bạch Tiểu Thuần đó là: cao chạy xa bay.
Trước cửa một khách sạn sang trọng vốn dĩ đã là một nơi thu hút sự chú ý, trong làn gió lạnh bỗng nhiên lại có người quỳ ở đó cầu hôn, bản năng tò mò của người qua đường được đánh thức, không ít người bước đến vây quanh. Bỏ mặc công việc đứng gác, người bảo vệ khi nãy vừa hỏi cô có cần gọi taxi giúp không cùng vài người đồng nghiệp khác cũng chạy đến chỉ trỏ, những tiếng huýt sáo huyên náo phá tan màn sương đêm, không biết ai đó đã hét: “Lấy anh ta đi”, sau đó là những tiếng hùa theo. Một khung cảnh giống như trong phim diễn ra ngay trước mắt, cô không hề cảm thấy lãng mạn chút nào, chỉ thấy xấu hổ và khó xử. Cô muốn rời đi nhưng lại bị Thư Hạo Nhiên ôm chặt từ phía sau, hơi thở ấm nóng của anh và câu thì thầm dịu dàng, sâu lắng ập đến:
“Anh sẽ cho em thời gian để suy nghĩ, từ bây giờ anh sẽ chờ em.”
Cô hoàn toàn không hiểu vì sao mình lại lên được xe, đợi đến khi trở về thực tại, mới phát hiện tài xế đang nhìn cô với ánh mặt bất lực:
“Cô gì ơi, tôi đã gọi cô đến bốn lần rồi, cô đang nghĩ gì vậy?”
“Xin lỗi bác, cho cháu xin hóa đơn, cháu gửi bác tiền.”
Vội vã rút ví trả tiền, người đang đầu óc ngẩn ngơ lúc này mới cảm thấy tỉnh táo phần nào.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc