A Chiếu ngồi đối diện bàn làm việc của trợ lý Phó Kính Thù, hỏi dò: “Hôm nay anh Thất tìm tôi có chuyện gì?”
Trợ lý là cậu thanh niên lớn hơn A Chiếu hai tuổi, người Hương Cảng, sau khi tốt nghiệp Đại học một mực ở lại bên Phó Kính Thù làm việc. Cậu ta đỡ đỡ cặp mắt kiếng, lực bất tòng tâm lắc đầu.
Sáng sớm hôm nay, A Chiếu nhận được điện thoại của Phó Kính Thù, nói là có chuyện tìm cậu ta, bảo cậu ta đến phòng làm việc một chuyến. A Chiếu không dám chậm trễ, nói trước nửa tiếng sẽ có mặt, nhưng được báo là hiện giờ phòng làm việc của Phó tiên sinh còn có khách, bảo cậu ta bên ngoài chờ ít phút.
Thường ngày Phó Kính Thù tìm A Chiếu để giao việc cũng không phải hiếm, nhưng có lẽ do chột dạ, tối hôm qua vừa cùng với Minh Tử diễn một tấn tuồng lớn, sáng sớm hôm nay đã nhận được cuộc gọi từ anh Thất, trong lòng A Chiếu có chút bất an, nghi ngờ chuyện bại lộ, lần này cậu ta đúng là gặp đại họa, không biết làm sao đối mặt với anh Thất, lại càng không biết kết cuộc của mình sẽ thế nào.
Khoảng thời gian đứng ngồi không yên chờ đợi đó đối với A Chiếu mà nói dài vô tận, rốt cuộc cửa phòng làm việc của Phó Kính Thù cũng mở, có người bên trong bước ra.
A Chiếu vừa nhìn thấy Phó Chí Thời, sắc mặt càng thêm khó coi, cố ý quay đầu nhìn sang chỗ khác coi như không thấy hắn ta, cười nói với cậu trợ lý trẻ: “Còn tưởng là ai, chó dậy sớm tìm phân ăn, gâu gâu gâu”
Trợ lý lúng túng cười xòa, hướng tới Phó Chí Thời lên tiếng chào. Phó Chí Thời bình thường trong trường hợp này sẽ không nhìn mặt A Chiếu, lịch sự cúi đầu một cái, coi như không nghe thấy đối phương nói gì, quay lưng bỏ đi.
“Phó tiên sinh hỏi anh tới chưa, anh mau vào đi” – Trợ lý đặt điện thoại nội bộ xuống, nói với A Chiếu.
A Chiếu nhắm mắt gõ cửa vào trong, Phó Kính Thù đang cúi đầu đọc một vài văn kiện, nghe cậu ta vào, chỉ ngẩng đầu nhìn sơ qua, nói: “Hôm nay cậu tới sớm thật, xem ra tối qua không uống nhiều”
“Tôi không có uống ạ” – A Chiếu ngồi tử tế vào ghế đối diện, cười hỏi: “Anh Thất tìm tôi có chuyện gì giao phó?”
Phó Kính Thù lúc này mới bỏ tay xuống, nói: “Là vậy, nửa tháng sau là sinh thần của bà cụ tổ, theo lệ thường mỗi mười năm phải tổ chức cúng lớn, chuyện này giao cho cậu, phải làm thật kỹ càng, nếu có gì không hiểu thì cứ đến hỏi tôi”
A Chiếu theo Phó Kính Thù nhiều năm, đương nhiên biết “Bà cụ tổ” mà anh nhắc tới chính là mẹ của Phó Học Trình – Hoàng thị. Gia tộc Phó gia do Phó Học Trình khai sáng, mà Phó Học Trình đối với mẹ mình cực kỳ có hiếu, sau khi ông ૮ɦếƭ chôn cùng với mẹ ở Qua Âm Châu, hiện giờ hậu nhân tuy tứ tán mỗi người một nơi, nhưng mỗi khi đến ngày cúng tổ tiên, cho dù không thể về nước cũng ít nhiều phải có người đứng ra phụ trách tổ chức, mới không thấy được một gia tộc lớn như vậy mà để nhân số điêu tàn.
Chuyện này nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ không nhỏ. A Chiếu tự nhủ chẳng có vấn đề gì, nhưng tình thật chẳng qua không hiểu, rõ ràng Phó Chí Thời vừa mới từ đây bước ra, nói gì thì nói tên khốn đó mới chính thật là người của Phó gia, anh Thất cho dù thân bận trăm công nghìn việc, chuyện trong gia tộc thế này, giao cho Phó Chí Thời mới là đúng nhất.
Phó Kính Thù dường như nhìn thấu được lòng của A Chiếu, không đợi cậu ta hỏi, nói ngay: “Chuyện này vốn là của các nhà thay phiên nhau phụ trách, lần trước Nhị phòng đã cho người về nước làm thật đàng hoàng, lần này theo lý đến phiên Tam phòng. Phó Chí Thời là người của Đại phòng, giao cho cậu ta thì không ổn, chuyện này giao cho cậu, cũng giống như tôi tự mình làm vậy”
Lời này, có thể hiểu cách khác là đem A Chiếu coi như người trong nhà không hơn không kém. Phó Kính Thù ở trước mặt người khác ít khi lớn tiếng, cho dù là A Chiếu theo chân làm việc, cũng đối xử khách sáo, không bao giờ khiển trách, cũng ít khi bộc lộ tình cảm ra ngoài. A Chiếu kính anh, nhưng lại sợ anh. Tuy nói coi anh là anh ruột như vậy, nhưng ở trước mặt anh cư xử tự nhiên như với Phương Đăng là chuyện hoàn toàn không thể. Lúc này nghe những lời nói dễ chịu của anh, trong lòng A Chiếu cảm thấy ấm áp, cảm giác mình không lầm khi đối đãi với anh Thất như người trong nhà, trong lúc này cũng cảm thấy chuyện của bản thân và Minh Tử như cơn ác mộng. Cậu ta chưa bao giờ chán ghét thói phóng đãng của mình như bây giờ, nếu không phải là chị Đăng nhắc nhở, còn không biết sai đến mức nào, làm sao cậu ta có thể đối mặt với anh Thất bây giờ?”
Phó Kính Thù tiếp tục vùi đầu vào mớ văn kiện để trên bàn, một lát sau, phát hiện A Chiếu còn ngồi sững trên ghế salon, liền hỏi: “A Chiếu, cậu còn có chuyện gì hả?”
“Không… Không có…” – A Chiếu cuống quýt trả lời, nhưng trong lòng thấy vô cùng xấu hổ.
Phó Kính Thù nhìn bộ dạng của cậu ta, liền nói: “Tuổi cậu cũng không còn nhỏ, làm việc phải chững chạc một chút, chị cậu mới có thể vui, tôi cũng yên tâm đem nhiều chuyện hơn giao cho cậu”
A Chiếu cảm thấy mình không có cách nào giấu giếm nữa. Phương Đăng muốn cậu ta đánh ૮ɦếƭ cũng không thừa nhận chuyện này, nhưng đã là nam tử hán đại trượng phu, dám làm dám chịu, anh Thất đối với cậu ta tốt như vậy, cậu ta làm sai còn lừa gạt, như vậy có thể coi là con người hay sao?
Đầu cậu ta nóng lên, đứng dậy đi đến trước bàn làm việc của Phó Kính Thù, cúi đầu nói: “Anh thất, tôi… Tôi đã làm một chuyện thật có lỗi với anh”
Phó Kính Thù khẽ cau mày, dựa lưng vào ghế.
“Vậy sao?”
Nhìn anh thản nhiên như vậy, ngược lại A Chiếu lấy hết can đảm cũng không biết nói thế nào, chuyện này hết sức khó khăn, khiến một kẻ trời không sợ đất không sợ cũng phải ấp a ấp úng đứng lên.
“Tôi…”
“Cậu nói chuyện này sao?” – Phó Kính Thù đưa tay lật mớ văn kiện trên bàn làm việc lên, lấy ra một thứ ném tới trước mặt A Chiếu.
A Chiếu cầm lên, vừa nhìn thấy thì máu trào lên tới não. Thứ cậu ta đang cầm chính là mấy tờ hình chụp lén rõ ràng, hai người trong hình gắn với nhau như keo như sơn không phải cậu ta và Minh Tử thì còn có thể là ai?
“Anh Thất, lúc đó tôi không biết thân phận của cô ấy, tôi có thể thề!”
Phó Kính Thù cười nhạt nói: “Cậu dĩ nhiên không biết, nếu biết còn làm như vậy, tôi phải nên lau sạch mắt rồi”
“Sao anh có mấy thứ này?” Trong lòng A Chiếu hoảng sợ và hoang mang, chẳng lẽ anh Thất với cậu ta từ trước đã không tin tưởng?
Phó Kính Thù nhìn A Chiếu mấy lần, rồi hỏi ngược lại: “Cậu nói đi?”
A Chiếu nhớ lại Phó Chí Thời vừa đi khỏi, chợt hiểu ra, cắn răng nghiến lợi nói: “Tôi cũng biết là thằng khốn đó, tiểu nhân hèn hạ!” Dù cậu ta có mắng Phó Chí Thời thế nào đi nữa, cũng không thể che giấu chuyện rành rành trước mắt, chuyện này quả thật do cậu ta sai, mới bị người ta nắm ngay điểm yếu. Hai tay cậu ta nắm chặt lại: “Tôi thật xin lỗi anh, anh Thất, anh muốn đánh phạt thế nào tôi cũng không có gì để nói”.
Phó Kính Thù giống như bị cậu ta chọc cười: “Đánh phạt thế nào đây, chẳng lẽ đem các người ngâm Ⱡồ₦g heo?”
A Chiếu hiển nhiên không có tâm trạng đùa giỡn, rất khó phối hợp, chỉ cố làm ra bộ dạng thoải mái hơn một chút. Phó Kính Thù không cười nữa, bình tĩnh nói: “Nếu tôi muốn trách cậu, đã không đưa cái này cho cậu xem. Chuyện của tôi và Cổ Minh Tử là do ý của hai bên gia trưởng, tôi cũng nghiêm túc cân nhắc qua, nhưng cô ta còn quá trẻ, có thể thấy với hôn nhân sắp đặt này cũng không mấy nhiệt tình. Chuyện này vốn là thành thì tốt, không thành cũng khó lòng cưỡng cầu, tôi cũng nói như vậy trước mặt bà chủ Trịnh. Cậu không biết cô ta là ai, hai người lại gặp nhau đúng lúc như vậy, tôi.. có thể hiểu. Chỉ là, chỉ cần cậu chưa đến mức không thể bỏ, tôi cũng hy vọng cậu không lui tới cùng cô ta nữa, dù sao thân phận cô ta cũng đặc biệt, chuyện này nếu đến tay bà chủ, mọi người cũng chẳng thấy hay ho gì”
Ngữ khí của anh không nặng, nhưng A Chiếu vừa nghe vừa đổ mồ hôi đầy người. “Tôi sẽ không gặp cô ta nữa, anh Thất, anh yên tâm!”
“Nói sao từ đầu tôi đã nhắc nhở cậu làm việc phải chững chạc, việc gì cũng phải nghĩ trước nghĩ sau. Nếu cậu cẩn thận đã không thể bị người khác cầm chuôi. Cậu suy nghĩ kỹ vào.”
Những lời này chẳng khác nào lời dạy bảo từ huynh trưởng, khiến A Chiếu cảm thấy mình vô cùng may mắn, chỉ hận không thể móc tim mình ra cho anh nhìn thấy.
“Anh Thất, tôi sai rồi! Sau này tôi sẽ không để anh thất vọng đâu.” A Chiếu thề thốt. Cậu ta không nghĩ mình gây ra tai họa như vậy, anh Thất lại thản nhiên, cũng có thể chuyện cũ bỏ qua, càng như vậy, cậu ta càng cảm thấy không còn mặt mũi.
“A Chiếu, lúc đầu tôi đưa cậu ra khỏi Qua Âm Châu, để cậu theo tôi làm việc, một nửa là do Phương Đăng mở miệng, một nửa kia vì tôi hiểu tính tình của cậu. Tôi từ nhỏ không có anh chị em gì, trong mắt tôi, tôi coi cậu không khác gì em ruột. Bình thường có thể tôi đối với cậu quá nghiêm khắc, nhưng đó là vì tôi muốn tốt cho cậu thôi”
“Tôi biết” – Làn hơi nóng lại tràn lên cổ A Chiếu một lần nữa, đừng nói là bắt cậu ta nghe lời của anh Thất, nếu lúc này mà anh Thất sai cậu ta đi xuống núi đao, cậu ta cũng không hề cãi lại. Cậu ta nức nở: “Anh Thất, tôi là một cô nhi, từ nhỏ đã bị người ta coi thường, nếu không có anh và chị, tôi chẳng là gì cả, trong lòng tôi hai người chính là người nhà, không có gì quan trọng hơn. Chúng ta sẽ giống như lúc nhỏ, bất kể chuyện gì cũng đồng lòng đồng sức mà làm”
Phó Kính Thù nghe tới điều này lại có chút phiền muộn, giống như là đang suy nghĩ xa xăm, cười đau khổ: “Làm sao có thể giống trước đây? A Chiếu, con người rồi sẽ thay đổi”
“Tôi không bao giờ!” – A Chiếu ngốc nghếch nói, cậu ta thấy Phó Kính Thù chán nản chẳng thốt nên lời, mới hiểu ra mình đã cảm giác sai. Hiện giờ người trong lòng anh Thất nghĩ đến không phải là mình. Cậu ta nhớ lại lời nói của Thôi Mẫn, lại liên kết với mấy hành động gần đây của Phương Đăng, do dự hỏi: “Chị đối với cái gã họ Lục đó là thật sao?”
“Có lẽ vậy, cô ấy còn nói muốn đi cùng Lục Nhất” – Phó Kính Thù lộ vẻ mặt đau khổ.
A Chiếu hoảng hốt: “Đi? Chị muốn đi đâu? Chuyện này không thể nào!”
“Lúc tôi mới nghe cũng không tin giống như cậu vậy. Nhưng nghĩ lại, tôi nợ cô ấy quá nhiều, cô ấy có làm vậy cũng không có gì là lạ”
“Không được, tôi phải đi tìm chị, cái thằng công tử bột họ Lục đó thì có gì tốt, có điểm nào xứng với chị. Chẳng qua là chị đang giận thôi, tôi sẽ không để chị đi như vậy đâu” – A Chiếu lớn tiếng.
“Cậu không khuyên được cô ấy đâu, chuyện này cậu không cần lo, để tôi suy nghĩ một chút” – Phó Kính Thù khép lại văn kiện trước mặt, có chút mệt mỏi nói: “Cậu ra ngoài trước đi”
A Chiếu gật đầu, đi hai bước lại không yên tâm, quay người lại nhìn một cái. Từ trước đến giờ cậu ta chưa bao giờ thấy anh Thất và chị cãi nhau đến vậy, trước kia bọn họ dù làm gì, trong lòng cũng suy nghĩ cho đối phương. Cậu ta tuy không phải người tinh tế, nhưng những năm gần đây, thấy rõ bọn họ nhất chỉ có mỗi cậu ta, có những việc, những người có tâm tư đơn giản ngược lại càng thấy rõ ràng. Người khác đều không thể đoán ra quan hệ của Phó Kính Thù và Phương Đăng, A Chiếu chỉ biết một sự thật, người có thể khiến chị mình thứ gì cũng không màng chỉ có mỗi anh Thất, mà có thể để cho anh Thất buồn bã u sầu cũng chỉ có mỗi mình chị mà thôi.
Trong lòng cậu ta lo lắng, lắm mồm hỏi thêm một câu: “Anh Thất, nhiều năm như vậy, trong lòng anh chị rốt cuộc là gì?”
Trong lòng A Chiếu, anh Thất của cậu ta không có gì không biết. Nhưng lần này, đối mặt với vấn đề của cậu ta, Phó Kính Thù im lặng hồi lâu, một lát sau, cây viết cầm trên tay anh nhẹ nhàng rơi xuống bàn làm việc, dường như anh cũng mất đi cảm giác.
Mấy năm gần đây, tiệm vải làm ăn ngày càng bận rộn. Buổi sáng Cát Niên vào bệnh viện thăm cháu gái bị ốm, tầm giữa trưa quay lại tiệm, vốn định thay đồng phục, lại thấy Phương Đăng ngồi thừ trên băng ghế ở phòng thay quần áo.
“Phải rồi bà chủ, lần trước tôi đến chùa Quan Âm xin cho chị quẻ xăm, chị muốn xem không?” – Cát Niên vừa nói vừa lục tìm trong túi vải đeo bên người.
Phương Đăng cũng quên chuyện này, cô thẫn thờ đón lấy mảnh giấy mỏng màu vàng trong tay Cát Niên, trên đó viết: “Thẻ xăm Quan Âm số 10 – cung Dần”
“Bàng vị quan trận?” – Cô cố gắng đọc mấy dòng chữ nhỏ trên đó: “Thạch tàng vô giá ngọc hòa trân. Chỉ quản tha hương ngoại khách tầm. Uyển tự trì đăng canh mịch hỏa. Bất như thu thập uổng lao tâm” (1). Có ý gì?”
Cát Niên chỉ vào đoạn sau cùng của quẻ xăm, nói: “Không phải ở đây viết rõ sao? Quẻ nói giống như cầm đèn tìm lửa, không cần suy nghĩ, việc trước mắt đều là thật”
“Trước mắt đều là thật?” Phương Đăng lẩm bẩm lặp lại một lần: “Tôi đã hiểu ý nghĩa của nó sao? Nói vậy những gì tôi quyết định là đúng?”
Cô nắm chặt tờ giấy vào lòng bàn tay, ngẩng đầu nhìn Cát Niên: “Cô thật sự tin tưởng mấy thứ này? Một tờ giấy cũ, mấy câu nói qua loa là có thể tiết lộ thiên cơ?”
Cát Niên suy nghĩ một chút rồi đáp: “Tôi cũng muốn như vậy, có những thứ nếu không tin thì chỉ coi như chuyện tình cờ, nếu thật sự tin tưởng, cái gì cũng đều do định trước”
Phương Đăng nghe xong, trầm mặc một lúc, khi mở miệng lại nói mấy lời hết sức kỳ lạ: “Cát Niên, tôi muốn sang lại tiệm vải, cô có muốn bàn bạc thử không?”
Cát Niên hoảng sợ: “Sao chị tự nhiên muốn đem cửa tiệm tốt vậy bán đi?”
“Tôi tính rời khỏi nơi đây. Cô chỉ cần nói, cô muốn hay không là được?” Phương Đăng hỏi Cát Niên, cũng không phải là không có lý do, mấy năm nay từ khi tiệm vải khai trương, công sức của Cát Niên đầu tư vào cửa tiệm này với cô không hề thua kém, cô không nghĩ là còn ai khác thích hợp hơn.
“Làm sao tôi có nhiều tiền như vậy” – Cát Niên buồn bã nói.
Phương Đăng ra giá ngay, một cái giá thấp đủ để Cát Niên cảm thấy hơi bất ngờ. “Chị đi gấp vậy sao? Tiệm này chị hoàn toàn có thể bán được giá cao hơn nhiều lần”.
“Tôi hy vọng có thể giao cửa tiệm lại cho cô. Cô không cần trả lời tôi ngay, chuyện tiền nong cũng có thể thương lượng, cô suy nghĩ thêm một chút cũng được, nhưng tôi không thể chờ quá lâu đâu”
Cát Niên đối với cửa tiệm này cũng không phải không có tình cảm, Phương Đăng nói vậy, cô cũng có chút động lòng: “Tôi nhớ trước kia chị từng nói, cửa tiệm này với chị rất quan trọng”
“Đó là chuyện trước kia, bây giờ không giống nhau, không phải cô cũng vậy sao?” – Biến cố của Cát Niên trong khoảng thời gian này, Phương Đăng cũng không phải là không biết, đột nhiên cô hỏi: “Cô đi thử xem, phải thế nào cô mới có thể bỏ qua và tha thứ?”
Cát Niên giật mình cười: “Chuyện này tôi cũng rất muốn biết”
Phương Đăng có chút thất vọng, nhưng vốn thật cô cũng không trông chờ câu trả lời: “Tôi biết, chuyện này với bất kỳ người nào mà nói đều không dễ”
Cát Niên gật đầu, từ từ thay đồng phục, vừa kéo vạt áo lại, vừa nhìn Phương Đăng nói: “Bà chủ, chị đã từng nghe qua câu này chưa? “Dạ vũ thu đăng, lê hoa hải đường tương bạn lão. Tiểu lâu đông phong, vãng sự bất kham hồi thủ liễu’ (2) – Tôi nghĩ ý nghĩa của đoạn văn này rất đơn giản, quá khứ dù có xảy ra những việc gì, con người cũng sẽ tự nhiên gặp gỡ nhau”
(1) Thạch tàng vô giá ngọc hòa trân. Chỉ quản tha hương ngoại khách tầm. Uyển tự trì đăng canh mịch hỏa. Bất như thu thập uổng lao tâm: Đá kia ẩn ngọc quí bên trong. Tìm chi xứ lạ mãi mênh ௱ôЛƓ. Ví tựa cầm đèn chờ lửa tới. Sắp đặt đúng rồi khỏi ngóng trông
(2) ”Dạ vũ thu đăng, lê hoa hải đường tương bạn lão. Tiểu lâu đông phong, vãng sự bất kham hồi thủ liễu’ – Câu này theo mình biết thì nằm trong 4 câu đối do vị tướng nổi tiếng của Trung Quốc là Triệu Tứ viết năm 1964, lúc ông kết hôn cùng người bạn đời. Ý nghĩa: Mưa lạnh đêm thu, hoa lê và hoa hải đường kết bạn. Lầu nhỏ gió đông, chuyện cũ đã qua không thể quay lại.