Thục Nữ PK Xã Hội Đen - Chương 37

Tác giả: Thuấn Gian Khuynh Thành

Ai là người yêu duy nhất của ai?
“Thực ra Lôi đối với tôi mà nói không quan trọng” Sau khi cúp đt, Elly ngồi ngây ra ở đó rất lâu, tự nói lẩm bẩm 1 mình.
Nại Nại ngẩng đầu lên nhìn cô, đợi câu tiếp theo.
“Tôi và Lôi suốt bao năm như vậy, đối với tôi mà nói anh ấy chỉ là 1 đối tác có quan hệ xác thịt mà thôi. Anh không yêu tôi, tôi cũng không dám yêu anh. Tôi cho rằng anh không có trái tim, kết quả hôm nay mới biết anh ấy thích cô nhiều như thế nào” Câu nói của Elly khiến Nại Nại không biết phải phản ứng ra sao, cô cười cười đầy ngượng ngùng, giả vờ đang thưởng thức những hoa văn trên bàn.
“Tôi không tha cho 2 người chẳng qua vì tôi có chút không can tâm mà thôi, tôi không thể nòa hiểu nổi rốt cuộc tôi thua cô ở điểm nào?” Elly cau mày nghĩ ngợi 1 lát, cười đau khổ: “Lẽ nào vì tôi thông minh hơn cô?”
Nại Nại lí nhí: “Có thể”
“Ngu ngốc thì có gì tốt? Đợi đàn ông đến lừa? Ở trang trại Wharton của tôi, tôi là nữ vương, tất cả những người đàn ông tới đó đều là ông chủ ở đó, bọn họ có thể hưởng thụ sự hầu hạ đối với 1 ông chủ nhưng không thể làm chủ, tất cả mọi thứ đều do 1 mình tôi quyết định, như vậy mới là cuộc sống người phụ nữ nên sống” Elly bật tay đánh tách 1 cái, gọi phục vụ đến. “Mang cho tiểu thư đây 1 cốc trà sữa, và có thể đem món ăn lên được rồi”
“Nhưng cô không thật lòng với ai cả. ” Nại Nại nhìn thẳng vào Elly.
Elly vẫn hấm hàm lên, mỉm cười: “Tôi cảm thấy trên đời này thật lòng với tôi nhất chính là tiền. ”
Rõ ràng biết cô đã đi quá đà, nhưng Nại Nại không thể chỉ đúng đường cho cô. Sau sự thất bại của hôn nhân, bản thân cô cũng từng có 1 khoảng thời gian nghĩ như vậy. Có tiền mọi việc đều thuận lợi, không có tiền 1 việc cỏn con cũng không làm nổi. Cô của khi đó chỉ có vài nghìn tệ trong tay, còn Elly lúc này e rằng đang có gấp nghìn lần vạn lần số tiền căn nhà riêng của cô, nhưng vẫn không có cảm giác an toàn y như cô lúc đó.
Phụ nữ đúng là yếu đuối bẩm sinh, cho dù có nhiều tiền tới đâu thì cảm giác không an toàn trong tình cảm vĩnh viễn không thể xóa mời được.
“Thực ra ôm tiền đi ngủ không yên lòng bằng ôm đàn ông. ” Nại Nại thở dài.
Elly đẩy cốc trà sữa vừa được bưng lên đến trước mặt Nại Nại, nói: “Đàn ông là loại chỉ xoay người là trở mặt, còn tiền thì không. Hơn nữa có tiền chẳng có thứ gì là không mua được, đây là điều cô nói. ”
Nại Nại bị cứng họng, sau 1 hồi trầm ngâm, cô liền đứng dậy, “Tôi đi trước đây. ”
“Sao thế, câu nói của tôi khiến cô đứng ngồi không yên?” Elly dựa người vào ghế nhìn các món ăn đang được dọn lên lần lượt, nhưng dao dĩa lại có đến ba bộ.
“Ngồi thêm 1 lúc nữa, tôi tặng cho cô 1 màn kịch hay, cô thấy thế nào?” Elly mím môi cười thần bí, cô thấy thế nào?” Elly mím môi cười thần bí, giơ tay lên ta hiệu cho nhân viên phục vụ sau lưng Nại Nại, ng đó cúi gập người xuống làm tư thế mời. Nại Nại nghiến răng, cũng không muốn vì thế mà đắc tội Elly nên lại ngồi xuống, chỉ có điều cô không hiểu ý của Elly là gì.
Màn kịch hay gì?Cô ta muốn làm gì LÔI KÌNHHÔNG ?
Thấy sự căng thẳng của Nại Nại, Elly nói: “Yên tâm đi, tôi không nhàm chán đến mức độ đó đâu. Mấy thể loại như kiểu bắt cóc đó không có tí “hàm lượng kĩ thuật” nào, tôi sẽ không làm như thế. Tôi chỉ muốn mượn cô để bàn việc làm ăn thôi. Tuy tôi không phải quân tử gì, nhưng cũng không phải kẻ tiểu nhân. ”
Nại Nại chỉ còn cách tiếp tục thu mình trên chiếc ghế, trong lòng cũng nhẹ nhõm đi 1 chút. Nếu đã không nguy hiểm đến tính mạng thì còn lại là vấn đề cần giải quyết giữa LÔI KÌNH và cô ta rồi.
Elly thăm dò sắc mặt của Nại Nại, trong lòng bộn bề trăm mỗi cảm xúc. Trc khi về nước cô từng tưởng tượng vô số lần bộ dạng của Nại Nại, hoặc là yêu kiều, hoặc là mềm mại, hoặc là sắc sảo, hoặc là giảo hoạt…đều có khả năng, chỉ duy nhất bộ dạnh như thế này là cô chưa từng nghĩ tới. Nói thế nào nhỉ, Nại Nại là 1 người phụ nữ không tốt không xấu không xinh không xấu, bình thường tới mức không thể bình thường hơn được nữa, ngoài việc thỉnh thoảng có chút thông minh, còn lại thì đều không đáng để nhắc tới. Một phụ nữ đến trang phục của mình còn không thèm quan tâm sao có thể có được trái tim của Lôi? Cô thật sự rất muốn biết.
Cô nheo mắt nhìn Nại Nại, dò xét trên dưới cố tìm 1 lý do hợp lý.
Có lẽ Lôi đã phiêu bạt mệt rồi, muốn dừng lại, cho dù đối phương không phải là Tần Nại Nại, Lôi cũng vẫn sẽ dừng chân. Chẳng qua là cô đã tình cờ đứng đó và gặp anh, thế là đã tạo nên 1 thần thoại cho sự dừng chân của lãng tử.
Nghĩ tới đây Elly đột nhiên nhếch mép cười mỉa mai, nếu thật sự là như vậy, vậy thì Lôi thật sự đã già rồi, bản thân cũng không cần thiết phải hao công tốn sức cho 1 tay lãng tử già, tiếp sau đây chỉ là xem xem sẽ giải quyết vấn đề hợp tác đôi bên thế nào mà thôi.
LÔI KÌNH chỉ dùng 10 phút để tới khách sạn Vương Phủ, đạp cửa cái rầm rồi lao thẳng vào đại sảnh.
Đã rất lâu anh không tức giận tột độ như thế này, hành vi lần này của Elly đã ép anh phải bộc phát.
LÔI KÌNH đang trong cơn thịnh nộ không nói không rằng tóm lấy cổ nhân viên phục vụ, lôi 1 phát ra trc mặt mình, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Có phòng riêng nào có 2 phụ nữ không ?”
Anh chàng đó có lẽ bị dọa đến mức đần luôn, run rẩy nói: “Anh muốn già hay muốn trẻ ạ?”
LÔI KÌNH hận không thể 1 phát Ϧóþ ૮ɦếƭ tên phục vụ ngờ nghệch trc mắt, cách trả lời câu hỏi không đầu không đuôi càng khiến LÔI KÌNH nghĩ đến bộ dạng bị ngược đãi của Nại Nại, thế là trong giọng nói của anh toát lên 1 sự giá lạnh đến cả bản thân anh cũng không thể ngờ tới: “Tôi hỏi anh lại lần nữa, có căn phòng riêng nào có 2 người phụ nữ không ?”
Quả nhiên, ng này không giống với Nại Nại, nhanh chóng phục hồi trạng thái bình thường, ngón tay chỉ lên trên: “Trong phòng ‘Kết nghĩa Vườn Đào’ ạ”
Shit!Coi cái tên đi! Đúng là thiết thực không tả nổi!
Anh tức giận đến nỗi bật cười, hùng hổ bước lên lầu, anh thề rằng sẽ khiến Elly phải hối hận cho hành vi của mình.
“Cô đã gửi tin nhắn gì cho anh ấy?” Nại Nại phá vỡ sự im lặng, cất tiếng hỏi.
“Dù ai có gọi đt thì anh cũng đừng đến” Elly giơ tay lên ngắm nghía những móng tay mới được sơn sửa cầu kì của mình với vẻ mặt không có chuyện gì xảy ra.
Nại Nại cười đau khổ. Nói như vậy. LÔI KÌNH chẳng phải sẽ lo lắng điên cuồng lên sao?
“Rốt cuộc cô muốn làm gì?” Nại Nại có chút không hiểu, “Làm như thế này sẽ không tốt gì cho cô cả, nếu anh ấy tức lên cũng sẽ không hợp tác với cô nữa, thiệt hại mà cô phải chịu sẽ không bồi thường nổi đâu”
Elly cười đắc ý, “Nói thật sao?”
Nại Nại gật đầu.
“Tôi cũng không biết mình đang làm gì, có lẽ chỉ là muốn nhả 1 cục tức mà thôi. Xem 1 người hỉ nộ không biến sắc như Lôi đánh mất bình tĩnh trc công chúng cũng là 1 thú vị của cuộc đời tôi”
Nại Nại bất lực nghĩ ngợi 1 hồi, rồi hỏi: “Cô khẳng định anh ấy sẽ mất bình tĩnh như vậy sao? Anh ấy không phải là người đàn ông sẽ đánh mất bình tĩnh vì phụ nữ”
“Thế nên…phải dùng biện pháp mạnh” Elly mím môi cười, đứng dậy rót ba ly rượu, nâng lên rồi nói với Nại Nại, “Hãy để chúng ta chống mắt chờ đợi”
Đúng lúc này cánh cửa bị 1 người đạp mạnh từ bên ngoài, Elly nhìn cổ tay rồi cười: “Lôi, anh đến muộn hơn dự kiến của em năm phút, em còn tưởng anh sẽ nhanh hơn cơ đấy”
LÔI KÌNH không cả buồn nhìn cô, đi thẳng đến trc mặt Nại Nại tóm chặt lấy cổ tay cô, quay phắt đầu lại chỉ thẳng vào mặt Elly: “Cô đừng ép người quá đáng, bằng không Jason cũng không bảo vệ nổi cô đâu”
Đối với cơn thịnh nộ trc giờ chưa từng có của LÔI KÌNH, Elly phản ứng rất bình tĩnh, quay đầu lại ra hiệu cho người phục vụ đang run rẩy tiếp tục rót rượu, sau đó nhoẻn miệng cười với LÔI KÌNH: “Sao nào, anh định trở mặt với em vì cô ta?”
LÔI KÌNH mặt hầm hầm: “KHÔNG tiếc mọi thứ”
Elly cúi đầu suy nghĩ một lát, hỏi Nại Nại với thái độ gần như coi thường: “Anh ấy nói không tiếc mọi thứ, còn cô thì sao?”
Đôi môi Nại Nại đã bắt đầu run run, tìm giọng nói của mình cả nửa buổi mới lắp bắp được một câu: “Anh ấy. . anh ấy nói đùa với cô đấy”
Elly không nhịn được phụt 1 tiếng, vội vàng lấy tay che miệng, sau đó quay mặt đi, sau khi nhịn được cười mới quay đầu lại lạnh lùng hỏi LÔI KÌNH: “Ăn cơm đã, ăn xong rồi nói chuyện, được chứ?”
“Tôi không cho rằng chúng ta cần phải ăn cơm cùng nhau” Bàn tay giữ Nại Nại của LÔI KÌNH theo phản xạ siết chặt hơn, Nại Nại cảm thấy cổ tay mình sắp đứa lìa tới nơi, miễn cưỡng cười nói: “Ăn đi, ăn đi, em đói lắm rồi”
Ba người đột nhiên lâm vào tình trạng khó xử. Elly thoải mái ngồi xuống, nâng ly rượu chân đế dài lên nhấp 1 ngụm rượu khai vị, LÔI KÌNH ngoảnh đầu lại nhìn Nại Nại, bộ dạng cô tuy đáng thương nhưng rõ ràng không bị thương ở đâu, anh cũng yên tâm đi nhiều.
Tuy không ai nói gì nhưng người phục vụ run rẩy vẫn tiếp tục bày hết món này đến món khác, Nại Nại lắc lắc cánh tay của LÔI KÌNH, “Hay là. . chúng ta cũng ăn đi?”
Suy nghĩ của Nại Nại rất đơn giản, chỉ cần không trở mặt với Elly thì sau này cả LÔI KÌNH và Húc Đô cũng có thể an toàn không phải lo nghĩ. Tuy không biết giữa họ thế lực ai lớn hơn, nhưng đắc tội với tiểu nhân vẫn khủng khi*p hơn tuyệt giao với bạn bè nhiều.
Thế là cô hao tâm tổn trí để bảo vệ LÔI KÌNH, giống như con gà mẹ bảo vệ gà con, đặt nó dưới đôi cánh của mình, chỉ sợ nó sẽ bi tổn thương dù chỉ là tí xíu.
Dù rằng… ‘chú gà con’ này là du côn xã hội đen, nhưng cô vẫn không yên tâm.
LÔI KÌNH sắp xếp cho Nại Nại ngồi ở chỗ xa nhất đối diện với Elly, sau đó anh ngồi vào giữa và lại tiếp tục trưng ra khuôn mặt sắt. Nại Nại hỏi anh có ăn cá Salmon không, LÔI KÌNH khẽ lắc đầu rồi nói: “Em ăn đi, tôi không đói”
Nại Nại ăn mà chả thấy ngon miệng, không thể nào nuốt trôi được, thấy 2 người bên này không thoải mái, ng ngồi đối diện là Elly lại vô cùng sung sướng.
Ăn được một lúc, Elly đột nhiên lên tiếng: “Lôi, em hy vọng anh có thể suy nghĩ lại lần nữa về chuyện hợp tác của chúng ta”
“Cô có thể yên tâm rồi, tuyệt đối không thể” LÔI KÌNH không thèm dừng lấy nửa giây, trực tiếp trả lời luôn.
Elly khịt mũi 1 cái, “Nếu Jason rút tiền đầu tư về thì Húc Đô sẽ sụp đổ đúng không ?”
LÔI KÌNH đứng lên cúi người xuống tiến gần phía Elly, đôi mắt dữ tợn nhìn cô chằm chằm, “Elly, cô đừng ngây thơ quá, đã nhiều năm như vậy có kẻ nào không để cho mình 1 con đường lui?”
Ellt có chút hoang mang với người đàn ông trc mặt, cô buột miệng hỏi: “Anh đã chuẩn bị hết rồi?”
LÔI KÌNH nhìn cô khinh bỉ, “Nguyên nhân tôi không đấu với cô là vì mọi người còn có lý do để hợp tác, bây giờ tôi thấy không còn cần thiết phải hợp tác với cô nữa rồi, cô thấy sao?”
Anh tưởng rằng Elly sẽ nuốt lời, kết quả cô đột nhiên cười lớn, “LÔI KÌNH, quả nhiên anh đã lún sâu vào rồi”
LÔI KÌNH không thèm để tâm đến kế kích tưởng của cô, đi thẳng đến chỗ Nại Nại, ϲởí áօ khoác của mình ra choàng lên người cô, vứt đôi đũa khỏi đôi tay đang run rẩy của cô, kéo cô ra sau lưng anh.
“Chúng ta không đi thì hơn” Nại Nại vẫn có chút không yên tâm.
LÔI KÌNH đang sầm mặt lại không giải thích gì, chỉ có Elly đứng dậy ngay lúc đó vẫy tay với Nại Nại, “Thế nào, tôi không nói sai đúng không ?”
KHÔNG khí có chút căng thẳng khiến Nại Nại không cười nổi, cô chỉ có thể hoảng loạn gật đầu rồi bị lôi ra khỏi cửa, những bước chân hoảng loạn không thể theo kịp bước chân của LÔI KÌNH, chỉ có thể nói lí nhí: “Chậm thôi, em không theo kịp”
LÔI KÌNH dường như không nghe thấy lời yêu cầu của cô, anh không trả lời, nhưng bước chân lại từ từ chậm lại, khiến Nại Nại không phải đuổi theo 1 cách khổ sở nữa.
Elly dựa người vào ghế, nói 1 câu không đầu không đuôi: “Lôi, nếu anh muốn lui về ở ẩn, có thể nói trc với em”
LÔI KÌNH quay đầu lại, dừng ở cửa, nói 1 cách bình thản: “KHÔNG vấn đề gì, chỉ cần lúc đó cô còn sống để có thể nghe được”
Elly nhún vai, xòe tay ra, “Nhất định sẽ nghe được. Có cần em tuyên bố tin tức muốn lui về ở ẩn giùm anh không ?”
Những người trong giang hồ đều biết, nếu có ân oán thì phải giải quyết hết trc khi lui về, chỉ cần rút lui, cải tà quy chính là có thể không gặp phiền phức nữa. Thế nên những người muốn rút lui cũng phải suy nghĩ xem liệu có còn sống để nhìn thấy ánh mặt trời sau khi rút lui hay không. Tin tức này 1 khi công bố, không cần nghĩ cũng biết sẽ có không ít người đến báo thù, không chỉ có mình anh nguy hiểm, HTD, HCV, hai anh em nhà họ La, thậm chí bao gồm cả Nại Nại cũng đều không thoát được.
LÔI KÌNH lười không buồn ngước mắt lên, kéo tay Nại Nại đi thẳng ra cửa, “Tùy cô”
Elly biết hôm nay nên chúc mừng vì có Nại Nại ở đây, bằng không LÔI KÌNH nhất định sẽ không do dự Gi*t cô.
Thế nên cô mới thích thú tận hưởng việc LÔI KÌNH đánh mất bình tĩnh trc giờ chưa từng có, trong lòng mang nỗi xót xa.
Cô biết người đàn ông này từ nay về sau không thuộc về cô nữa.
Vĩnh viễn.
Có lẽ học cách từ bỏ như thế này cũng tốt, thậm chí còn có thể khiến LÔI KÌNH nhìn rõ trái tim mình.
Cánh cửa phòng “dinh dong” một tiếng rồi mở ra, cô thở dài quay người lại, giống như 1 người đã bị rút mất cột sống ngồi dựa vào thành ghế, ánh mắt buồn vô hồn.
Kẻ si tình đáng ૮ɦếƭ này, không ngờ lại khiến trái tim cô hoảng loạn.
Suýt chút nữa là cô muốn tìm 1 người đàn ông yêu thương bản thân mình, không cần quan tâm đến những việc khác nữa.
Tuy cô biết rõ không thể có khả năng đó, nhưng vẫn không nén được tiếng thở dài, thế là cô lại cố đè nén trái tim, hất mặt lên nói với người đàn ông sau tấm rèm cửa “Ra đây đi, nói chuyện với tôi”
Ng đàn ông đó hành động bất tiện, tay anh vẫn còn đang băng bó.
“Hối hận rồi sao?” Anh cười hỏi.
Elly mím chặt môi, sau 1 hồi cuối cùng cô đứng dậy, ôm lấy cổ anh rồi hôn, mùi vị quen thuộc trên người anh là nguyên nhân cô có thể an giấc suốt cả 1 thời gian dài.
Những lúc buồn bã chỉ có dùng cách này mới có thể bình tĩnh lại, cô luôn lấy anh làm thuốc giảm đau, còn anh thì can tâm làm điều đó.
“Có 1 chút, nhưng còn may là chưa đánh mất lý trí” Cô hôn vành tai anh, nói trong đau khổ.
“Vậy thì tốt, tiếp theo thế nào?” người đàn ông đó nhắm mắt lại, trong giọng nói của anh đượm đầy vẻ mệt mỏi.
“Về Mỹ hỏi, tìm Jason nói chuyện” Elly dựa vào vai anh rồi nói.
Anh để mặc cô dựa như thế, không động đậy. 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc