“Đừng phiền toái thế, cháu chờ chú cùng về là được rồi, cháu muốn ở đây lâu một chút.” Đường Tâm vội vàng nói, thân thể nho nhỏ bổ nhào lên phía trước, ôm lấy bắp đùi Lôi Đình, ngăn cản Lôi Đình đi mật báo, trên khuôn mặt nhỏ xinh đẹp đều là biểu tình khẩn cầu.
Cô còn chưa chơi đủ đâu, sao có thể liền bị “Điều về”? Lại nói, ba nếu biết cô lại chạy tới quán rượu thám hiểm, nói không chừng sẽ phạt cô cấm túc đến hết thế kỷ mất. Bị xử phạt là chuyện đương nhiên nhưng cô không nguyện ý chưa chơi đủ đã bị phạt.
“Chúng ta có công việc phải làm.” Lôi Đình trừng mắt nhìn Đường Tâm đang ôm chặt lấy đùi mình, vùng vẫy thế nào cũng không thoát được.
“Cháu chỉ chơi trong phòng này, nói chuyện phiếm với chị Mật Nhi, tuyệt đối sẽ không bước ra gian phòng một bước.” tay trái Đường Tâm giơ cao, tay phải thì bắt chéo sau lưng, lưu loát nói láo. Muốn cô chờ đợi trong phòng mà không đi mạo hiểm khám phá, ông trời không cho mưa máu mới là lạ!
Trên cửa truyền đến tiếng gõ nhẹ, Thẩm Hồng kêu lên ở bên ngoài “Mật Nhi, mau ra đây.”
Lôi Đình xoay người đi tới trước cửa, gọn gàn mở cửa phòng.
Thẩm Hồng đột nhiên sợ hết hồn, tầm mắt rơi vào trên mặt Lôi Đình, rồi lại vội vã tránh ra “Lôi tiên sinh, thật xin lỗi, nếu không phải chuyện khẩn cấp, tôi sẽ không tới quấy rầy hai người.” Bà nhìn vào trong phòng, phát hiện sắc mặt Mật Nhi tái nhợt ngồi trên ghế sa lon, trên mặt còn có nước mắt chưa khô, Thẩm Hồng nhíu mày.
Bà vốn cho rằng tình cảm giữa Mật Nhi cùng Lôi Đình rất tốt đẹp, dù sao thái độ Mật Nhi rõ ràng như thế, một lòng đều đặt trên thân người đàn ông này, mà Lôi Đình ba ngày hai bữa đều tới đây, ngoài mặt hai người tựa hồ lui tới thường xuyên. Nhưng mà Thẩm Hồng càng lúc càng cảm thấy kỳ quái, Mật Nhi căn bản không giống như cô gái đắm chìm trong tình yêu, đau thương trong đôi mắt kia càng lúc càng đậm, giống như vĩnh viễn không thể lau sạch.
Nhìn thấy Đường Tâm, ánh mắt Thẩm Hồng trừng lớn hơn. Ở chốn trăng hoa này lăn lộn đã lâu, bà luyện thành trực giác kinh người, bản năng cho Thẩm Hồng biết, nơi có Đường Tâm xuất hiện, sẽ có chuyện phiền phức xảy ra.
“Mama, có chuyện gì không?” Mật Nhi lau đi nước mắt trên mặt, cưỡng bách mình tỉnh lại lần nữa.
Môi của cô đau đớn như cũ, nhắc nhở cô rằng anh vô tình thế nào. Cô sợ hãi mà đau thương suy nghĩ muốn chạy trốn thật xa nhưng lại không thể rời bỏ anh. Dù sao anh đã bỏ số tiền lớn bao cô, mà lòng của cô, đã trao cho anh. . . . . .
“Quản lý Trần mới vừa đến, tối nay ông ta không phải tới một mình cũng không phải là mang khách hàng buôn bán tới uống rượu mua vui mà là dẫn theo một nhân vật lớn, nhân vật lớn kia chỉ rõ muốn em tiếp rượu, chị làm gì cũng không ngăn cản được.” Thẩm Hồng nhanh chóng nói xong, nhẹ nhíu mày.
Mặc dù nói quản lý Trần căn bản không là gì trước mặt của Lôi Đình, nhưng mà Thẩm Hồng kiêng kỵ chính người quản lý Trần mang tới. Dù sao đối phương là quan chức, dân không cùng quan đấu, huống gì còn là một tham quan, dùng ngón tay cũng khiến Thẩm Hồng ૮ɦếƭ không kịp ngáp, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt, đem Mật Nhi mời đi ra.
Mặc dù không liên quan đến bà nhưng Thẩm Hồng vẫn suy nghĩ muốn khuyên nhủ Lôi Đình nếu thật yêu Mật Nhi nên đem Mật Nhi thoát khỏi chốn này. Để người con gái mình yêu mến làm việc trong quán rượu, đây quả thực là chuyện không thể tưởng tượng nổi!
Chẳng qua, tình huống trước mắt, tựa hồ giữa Mật Nhi cùng Lôi Đình cũng không đơn giản.
“Em lập tức ra ngoài ngay” Mật Nhi từ từ đứng dậy, vuốt thẳng nếp vạt váy trắng ngà bị động tác тһô Ьạᴏ của anh mà nhăn nhúm.
Đối với quản lý Trần, thật ra thì Mật Nhi vừa sợ hãi lại vừa chán ghét, người nọ đáng sợ cỡ nào, bỏ thuốc với cô. chuyện ti tiện như vậy cũng làm ra được, cô không cách nào tưởng tượng gã đã làm rất nhiều chuyện càng thêm ti tiện hơn. Vì muốn hối lộ, gã có thể thuyết phục mama, đẩy Mật Nhi đến trước mặt Lôi Đình, trăm miệng cũng không thể bào chữa, có thể thấy được gã là loại người sống vì mình, có thể hy sinh mọi người.
Chẳng qua, cô lại vô pháp trốn tránh, Lôi Đình muốn cô đến gần quản lý Trần, ghi nhớ tất cả lời nói của gã, đây là công việc của cô.
Nếu trong mắt anh, cô chỉ là một ả đàn bà vì tiền mà có thể bán thân, như vậy cô ít nhất cũng phải làm tốt việc anh giao phó. Nếu như cô làm nhiều điều cho anh, có thể anh thấy cô thật lòng? Có phải có thể đối với cô dịu dàng chút ít hay không, thậm chí nguyện ý nghe cô giải thích?
Ánh mắt Lôi Đình lạnh như băng thủy chung rơi vào trên người cô, nghiêm khắc xem kỹ nét mặt cô. Anh cúi đầu xuống, nhanh chóng mà lạnh nhạt giao phó “Làm xong việc của cô.”
Thân thể Mật Nhi hơi rung một cái, cưỡng bách mình gật đầu, cô dùng sức cắn đôi môi tỉ mỉ, che dấu đau nhói thoáng qua trong lòng. Ngoài cửa phòng, là ánh đèn nê ông, dưới ngọn đèn nam nữ trêu chọc mời rượu mờ ám. Cái loại hoàn cảnh mờ ám đen tối này chính là thế giới của cô sao? Chẳng lẽ cô vĩnh viễn không giãy thoát được? Cô từ từ đi về phía căn phòng, trong lòng không ngừng suy tư.
“A, chị Mật Nhi, đừng đi mà, em có chuyện muốn nói.” Đường Tâm nhìn Mật Nhi ra khỏi phòng. Cô còn chưa hàn huyên cùng Mật Nhi, cô cảm giác Mật Nhi không chỉ xinh đẹp còn có trầm tĩnh dịu dàng khiến cô bé không tự chủ được mà muốn tới gần.
Tầm mắt Lôi Đình vẫn đi theo Mật Nhi, khi cô đi vào trong khách sạn mờ tối, trong mắt của anh thoáng qua tâm tình không biết tên. Anh nắm chặt hai quả đấm, xoay người nhìn về phía Đường Tâm.
“Ở lại chỗ này, chú đi thông báo quản gia tới đón cháu. Lão ta không tìm được cháu, nói không chừng sẽ trực tiếp liên lạc với cảnh sát, tốt nhất là cháu mau rời khỏi đây, đừng làm phiền.” Anh cảnh cáo nói.
“Cháu làm phiền khi nào?” Đường Tâm không phục hô, nhưng nhìn thấy biểu tình Lôi Đình không giận mà uy thì giọng nói của cô lập tức hạ xuống “Cháu sẽ ngoan, nhất định không gây phiền phức.” Thức thời là trang tuấn kiệt, Đường Tâm tinh thông đạo đức nói láo, nói láo với cô mà nói dễ dàng giống như ăn cơm uống nước.
Nhàn nhạt quét Đường Tâm một cái, Lôi Đình cũng ra khỏi phòng.
Về phần Đường Tâm, cô ngoan ngoãn ngồi tại chỗ năm phút đồng hồ, xác định Lôi Đình không có giám thị bên ngoài, khuôn mặt nhỏ bé xinh đẹp lộ ra nụ cười thỏa mãn. Cô vỗ vỗ cái ௱ôЛƓ nhỏ, rất khoái trá triển khai tiết mục mạo hiểm tối nay.
Muốn cô ngoan ngoãn? Hắc hắc, không có cửa đâu!
※※※
Trong bao sương hào hoa, truyền đến trận tiếng cười của người đàn ôngcùng với giọng nói của cô gái mời rượu. Tay Mật Nhi đặt trên vặn của, hô hấp thật sâu mấy lần, sau đó, mới lấy dũng khí đẩy cửa ra. Khi cô bước vào bao sương thì tất cả mọi người dừng nói chuyện, các gã đàn ông trợn mắt há mồm nhìn cô, các cô gái còn lại là gương mặt ghen tức, biết Mật Nhi đến, tầm mắt đàn ông sẽ rơi vào trên người cô ta.
“Trương tiên sinh, vị này chính là Mật Nhi mà tôi nói.” Quản lý Trần vội vàng ân cần giới thiệu.
Bên cạnh Quản lý Trần là một gã đàn ông trung niên tuổi chừng bốn mươi, tròng mắt u ám báo hiệu tính tình gã xảo trá. Gã quan sát Mật Nhi, không chút nào che dấu hứng thú đối với cô.
“Quả nhiên là mỹ nhân, khó trách có người nói, chỉ có Lãnh Mật Nhi mới xứng với khách quý chân chính.” Trương Vĩ Ngạn phất tay một cái cho những người khác lui ra. Gã theo thói quen đối với người khác vênh mặt hất hàm sai khiến.
Các cô gái rối rít đứng dậy, lúc đi qua Mật Nhi thì ghen ghét trợn mắt nhìn mấy lần.
Thân thể Mật Nhi cứng ngắc, chậm rãi đi vào trong bao sương, ngồi xuống bên người Trương Vĩ Ngạn, bởi vì nhận ra Trương Vĩ Ngạn mà có chút khẩn trương. Cô nhận ra được khuôn mặt này, có mấy lần xảy ra án kiện tài chính thì đã từng có ký giả phỏng vấn qua gã, gã tựa hồ đảm nhiệm chức vụ rất cao trong bộ kinh tế.
Lôi Đình muốn cô chú ý nhiều hơn, chính là quan viên kinh tế có dính líu cùng quản lý Trần. Trải qua thời gian dài chờ đợi đã có kết quả, khổ sở đợi hơn một tháng quản lý Trần rốt cuộc mang theo người phía sau màn xuất hiện?
Mật Nhi vừa suy nghĩ, vừa theo thói quen nghiêng thân rót rượu. Đột nhiên bị người khác cầm tay, cô kinh hãi buông tay ra, chai rượu nặng nề mà đắt giá đổ ra đất, rượu lạnh như băng rơi đầy người Mật Nhi cùng Trương Vĩ Ngạn.
“Trời ạ, cô làm cái gì vậy?” Quản lý Trần vội vàng hô, mắt thấy đắc tội khách quý, gã bị hù dọa toàn thân ra mồ hôi lạnh, chỉ sợ Trương Vĩ Ngạn sẽ trở mặt.
“Không sao không sao, là tôi quá đường đột.” trên mặt Trương Vĩ Ngạn không có vẻ tức giận, chẳng qua là mỉm cười, một đôi mắt thủy chung không rời đi Mật Nhi, bao gồm cả tư thái yểu điệu ở dưới thân váy trắng kia “Mật Nhi tiểu thư không có sao chứ?” Gã quan tâm hỏi, bàn tay xấu xa di chuyển lên bắp đùi cô.
Chẳng qua là nhẹ nhàng chạm vào đã khiến toàn thân cô nổi lên nổi da gà. Loại cảm giác đó rất đáng sợ khiến Mật Nhi cơ hồ lập tức muốn nôn mửa. Thân thể cô gần đây rất tệ, có lẽ là bởi vì tâm lý ђàภђ ђạ khiến cô cơm nuốt không trôi.
“Đa tạ ngài quan tâm, tôi rất khỏe .” Cô nhẹ nói, đồng thời không dấu vết tránh thoát sự ᴆụng chạm của Trương Vĩ Ngạn. Cô thở dài trong lòng, cơ hồ muốn lao ra ngoài cửa, dùng sức tẩy rửa nơi từng bị Trương Vĩ Ngạn chạm qua.
Quản lý Trần nhìn thấy Trương Vĩ Ngạn xem trúng Mật Nhi, biết chuyện đêm nay có lẽ không cách nào nói lâu, gã khẩn trương xoa xoa tay, thần thần bí bí lấy ra một vali màu đen bên cạnh, cẩn thận đặt trên bàn “Trương tiên sinh, đây chính là đồ mà tôi nói, ngài cũng phải cẩn thận bảo quản tốt.” Gã nhìn về phía Mật Nhi, có mấy phần bất an.
Mật Nhi chẳng qua là lẳng lặng ngồi ở một bên, trong lòng suy đoán trong vali đến tột cùng là có thứ gì. Lại phải đặc biệt dẫn đến quán rượu mới đưa ra, thần sắc còn khẩn trương như thế, đại biểu là quản lý Trần rất cẩn thận. Cái va-li này, có thể chính là nguyên nhân Lôi Đình giám thị quản lý Trần hay không?
Đang nghĩ đến mất hồn, bàn tay Trương Vĩ Ngạn lại rơi vào trên người cô, lần này lại là vòng quanh bả vai mảnh mai của cô, không có ý tốt tựa vào bên tai cô, thổi hơi thở nong nóng vào đấy, trong giọng nói có mấy phần giễu cợt.
“Tôi từng nghe nói, Mật Nhi tiểu thư tuyệt đối không ra sân. Chẳng qua là cách đây không lâu, quy tắc này đã bị phá vỡ, cô đến “Tập Đoàn Thái Vĩ” cả đêm mới khiến người phụ trách kia tạm hoãn hành động điều tra. Chậc chậc! Mật Nhi tiểu thư quả nhiên lợi hại, một khắc ngàn vàng lại khiến gã đàn ông cứng đầu kia ngoan ngoãn thuận theo.” Trương Vĩ Ngạn quay đầu nhìn về phía quản lý Trần, trên mặt là nụ cười đùa cợt, bộ dáng kia hạ lưu tới cực điểm “Ông xuống thuốc gì cho cô ả này?”
Quản lý Trần thấp giọng nói ra một tên thuốc, chọc Trương Vĩ Ngạn cười to, gương mặt nhìn có chút hả hê “Xuống thuốc nặng như vậy, một đêm kia Lôi Đình nói bận ૮ɦếƭ đi được, cũng khó trách anh ta lại tạm hoãn điều tra, nói không chừng đã bị thân thể Mật Nhi móc hư rồi.”
“Nói cũng phải, loại thuốc kia có thể khiến gái trinh biến thành dâm phụ, đàn bà ăn phải cần phái mạnh, cũng không phải là người đàn ông bình thường nào cũng ứng phó được.” Quản lý Trần cười đến cực kỳ dâm tà, không có bất kỳ áy náy nhìn Mật Nhi. Gã bất kể Mật Nhi có ý kiến gì, đối với gã mà nói, Mật Nhi chỉ là một gái quán rượu xinh đẹp.
“Ông đưa lên cái “quà tặng” này cho người của “Tập Đoàn Thái Vĩ” thật đúng là quý trọng, chúng ta hợp tác lâu như vậy, cũng không thấy ông chuẩn bị cho tôi người đẹp chân chính thế này.” trong giọng nói của Trương Vĩ Ngạn có mấy phần vị chua. Gã đã sớm nhìn mấy người “Tập Đoàn Thái Vĩ” kia không vừa mắt, vậy mà hôm nay Lôi Đình đã nhanh chân hưởng qua người đàn bà xinh đẹp này, một loại biến thái khiến gã càng thêm hứng thú đối với Mật Nhi.
Mặt Mật Nhi vì xấu hổ mà đỏ tươi, không cách nào nhịn được hai người kia lại cười bàn luận chuyện cô bị hôn mê đưa đến trước mặt Lôi Đình. Ngay cả khi dính mị thuốc trong lòng cô, đêm hôm đó là trí nhớ tốt đẹp nhất. Trong một đêm mặc dù Lôi Đình bá đạo chuyên chế nhưng cũng dịu dàng. Vậy mà trí nhớ cô trân quý nhất, khi vào miệng bọn họ đàm luận lại xấu xa bỉ ổi như vậy.
“Trương tiên sinh, đừng nói như vậy, là lúc trước tôi chiêu đãi không đủ, nếu ngài phân phó một tiếng, tôi lập tức an bài.” Quản lý Trần nói, cố gắng lấy lòng Trương Vĩ Ngạn, gã biết người trước mắt tuyệt đối không thể đắc tội.
Thật ra thì trong lòng gã hận nghiến răng nghiến lợi, Trương Vĩ Ngạn hết sức tham lam, không biết đã đào bao nhiêu chỗ tốt từ trên người gã cho tới bây giờ. Trong lúc mấu chốt này lại vẫn mở miệng nói ám hiệu gã “Cống hiến” không đủ sao?
“Không cần an bài khác, để Mật Nhi theo tôi là được!” Trương Vĩ Ngạn mỉm cười nâng cằm cô lên “Tôi lại muốn nếm thử một chút, phụ nữ mà Lôi Đình hưởng qua, đến tột cùng có hương vị gì?” gã hạ lưu nói.
“Tốt, tôi lập tức nói một tiếng với mama.” Quản lý Trần nhiệt tình đứng lên.
“Không, tôi không. . . . . .” Mật Nhi kinh hoảng trợn to hai mắt, hé miệng liền chuẩn bị cự tuyệt, thế nhưng khi tầm mắt của cô rơi vào vali trên bàn kia thì cô cứng đờ người.
“Mật Nhi tiểu thư, cô đã mất trinh rồi, sao có thể từ chối Trương tiên sinh chứ? Ra sân lần thứ nhất và lần thứ hai có khác biệt gì sao? Mà số tiền tôi bao cô tuyệt đối có thể khiến cô hài lòng.” ánh mắt Quản lý Trần trong nháy mắt trở nên hết sức đáng sợ, giống như Mật Nhi nếu không đáp ứng gã sẽ sử dụng thủ đoạn ác liệt lần nữa.
“Cô cần uống mị dược nữa sao?” Trương Vĩ Ngạn không có ý tốt cười nói. Gã biết mỹ nhân trước mắt này đã trốn không thoát lòng bàn tay gã.
Cô nên làm thế nào? Chẳng qua là nhìn thấy Trương Vĩ Ngạn, cô liền khó chịu muốn nôn, nhưng không đi theo gã ra ngoài, làm sao có thể có được chứng cứ Lôi Đình muốn?
Cô nên làm thế nào?
Nhưng nếu thật sự yêu một người đàn ông, lựa chọn của người phụ nữ thật sự càng ít. . . . .
“Mật Nhi tiểu thư?” Quản lý Trần gấp rút thúc giục, sắc mặt bất định.
Cô hít sâu một hơi, trong lòng bỗng dưng căng thẳng, giống như có một dự cảm bất thường. Cô nắm chặt quả đấm, cưỡng bách mình mỉm cười “Được, tôi đồng ý.”