Thục Nữ Dễ Cầu - Chương 47

Tác giả: Hải Thanh Cấm Thiên Nga

Hôn Phu

Tiết Đình nhìn người họ Chử đó.
Hắn, mặt trắng nõn, nhìn có chút gầy nhưng lại làm nổi bật lên vẻ hào hoa phong nhã.
"Túc hạ tới không biết vì việc gì?" Tiết Kính ngồi ở vị trí chủ nhà, sắc mặt trầm tĩnh hỏi.
Chử Đường thi lễ với hắn, nói: "Cháu rể đến là vì hôn ước."
"Cháu rể?" Tiết Đình cười lạnh,"Ai là cháu rể?"
"Nguyên Quân." Vi thị trách cứ nhìn hắn.
"Chử lang." Tiết Kính không nhanh không chậm, nói,"Nếu lão tẩu nhớ không lầm thì cháu gái ta cũng chưa gả cho ngươi."
Chử Đường không để ý, vẻ mặt bình thản, hướng Tiết Kính nói: "Đường cùng Đỗ thị nương tử cho dù chưa thành lễ nhưng đã có tôn trưởng cho phép, cũng đã có hôn thư. Hôn lễ chưa xong, chính là bởi vì bị sơn tặc tập kích quấy rối, Đường thẹn không thể bảo vệ nương tử, hôm nay đến đây, chính là thỉnh cầu Tiết công chấp thuận hôn sự." Dứt lời, hắn sai người hầu trình hôn thư lên.
Tiết Kính nhận lấy, phía trên chữ viết chỉnh tề, có dấu Quan Ấn, tên bá phụ Ninh Nhi - Đỗ Bình cũng viết ở phía trên.
"Nói thật dễ nghe." Tiết Đình lạnh nhạt nói, "Biểu muội ta năm ngoái trên đường đi Lãng Châu bị ςướק, suốt hai tháng sống đầu đường xó chợ mới đến được Trường An. Nếu không phải trời cao có mắt để ta nhận ra nàng, hôm nay nàng phiêu bạt phương nào còn không biết. Túc hạ nhớ thương biểu muội ta như thế, từ đó tới nay không biết đã nhớ thương tới nơi nào rồi?"
Chử Đường vẻ mặt ảm đạm nói: "Đường xấu hổ. Năm trước, Đường tới Lĩnh Nam thăm bạn trúng phải chướng khí, bệnh lâu không khỏi. Lòng cha mẹ lo lắng lại nghe lời phương sĩ nói chỉ có thể cưới vợ xung hỉ, liền cùng nương tử định ra hôn sự. Đường vẫn bị bệnh, không biết chuyện này, đợi đến biết được lại là khi tin tức nương tử gặp phải sơn tặc truyền đến. Đường áy náy không dứt, lập tức báo quan phủ, lại sai người đến Kiếm Nam tìm kiếm, chỉ là tìm kiếm rất lâu, nương tử thủy chung không có chút tin tức. Sau này, Đỗ công ở Bề thành đưa tin nói nương tử đã đến Kinh Thành, ở trong phủ Công Thai. Đường lúc này mới yên lòng lại, muốn tự mình đến rước nương tử về lại bởi vì bệnh tình mỗi lúc nặng nề, đành phải trì hoãn. Thật may là phụ thân từ mời tới lương y Biển Thước từ nơi khác, từ từ trị bệnh, mùa hạ năm nay rốt cuộc mới khỏi hẳn, đợi đến khi thân thể khang kiện, ta liền lập tức lên đường tới Trường An."
"Nói thì lúc nào chẳng hay." Tiết Đình lạnh nhạt nói, "Túc hạ sẵn có tâm này, chẳng lẽ bệnh nặng đến nỗi ngay cả một bức thư cũng không gửi được sao."
Chử Đường cười khổ: "Chuyện này vốn đều hiểu lầm, Đường hôm nay tới đây, quân còn nghi ngờ như thế, một phong thư có thể làm cho trong phủ yên lòng sao?"
Tiết Đình còn muốn nói tiếp, lại nghe tiếng Tiết Kính truyền đến: "Nguyên Quân."
Vẻ mặt ông nghiêm nghị, Tiết Đình chỉ đành phải câm miệng.
Tiết Kính vuốt râu nhìn Chử Đường.
"Người đâu." Ông ôn hòa phân phó, "Dọn dẹp sương phòng cho khách nghỉ ngơi."
Ninh Nhi vẫn núp ở phía sau nghe nói chuyện, tim đập thình thịch. Nghe được cậu phân phó, nàng vội vã rời đi, trở về viện của mình, lòng thấp thỏm không yên.
Mới vừa rồi, Chử Đường đã nói rất rõ ràng, hắn đến là muốn mang Ninh Nhi trở về Lãng Châu thành hôn .
Nàng chỉ có thể nghe được tiếng, không thấy bộ dáng Chử Đường. Nhưng lập tức liền cho là hắn có dáng dấp xinh đẹp ốm yếu như Phan An. Ninh Nhi không muốn đi cùng hắn chút nào. Nhưng, ý tứ cậu là thế nào? Ông sẽ đem mình gả đi Lãng Châu sao?
Ninh Nhi trong lòng càng nghĩ càng lo lắng, đứng ngồi không yên.
Nghe được ngoài cửa có tiếng bước chân, Ninh Nhi vội vàng bước ra, thấy cậu cùng mợ đều tới.
Ninh Nhi không nhịn được ô ô khóc, nói thật nhỏ: "Cậu. . . . . ."
"Sao lại khóc rồi?" Tiết Kính cùng Vi thị liếc mắt nhìn nhau không khỏi cười khổ, "Thế nào, sợ cậu đem ngươi đi bán?"
Ninh Nhi vội vàng lắc đầu, quệt mắt.
Tiết Kính ôn hòa nói: "Ninh Nhi, chuyện vừa rồi ở đường thượng con đều đã nghe được, vậy con muốn thế nào?"
Ninh Nhi nhìn ông, hai con mắt hồng hồng, lấy dũng khí, nói: "Cậu, cháu không muốn gả đi Lãng châu."
Tiết Kính gật đầu: "Ý ta cũng như vậy."
Ninh Nhi kinh ngạc, nhìn ông, mở to hai mắt: "Thật?"
Tiết Kính cười cười, hòa nhã nói: "Cậu đã bao giờ lừa con chưa? Chử lang hôm nay mới tới, ngày mai cậu cùng hắn lui hôn ước, sau này sẽ không còn liên quan."
Ninh Nhi chuyển buồn làm vui, khi nàng tiễn Tiết Kính cùng Vi thị đi, trên mặt đã tràn đầy nụ cười.
"Vui lắm hả?" Một tiếng nói từ hành lang phía sau truyền đến.
Ninh Nhi nhìn lại, thấy Tiết Đình đứng ở trong sân đang dựa một cây cột, hai tay ôm иgự¢, dáng vẻ tự nhiên.
Thị tỳ nhìn bọn họ, thức thời cười cười tránh đi.
Ninh Nhi có chút ngượng, nhìn Tiết Đình một chút rồi xoay người muốn đi vào phòng.
Tiết Đình bất đắc dĩ cười: "Cùng ta nói thêm một câu cũng không chịu? Chán ghét ta như vậy sao?"
Ninh Nhi dừng bước, quay đầu lại, do dự một chút rồi nhỏ giọng hỏi: "Biểu huynh muốn nói gì?"
"Vốn có lời muốn nói." Tiết Đình tươi cười nhìn chăm chú vào nàng, "Mà ta thấy muội mới vừa khóc lóc cự hôn, liền không biết nói gì nữa rồi."
Ninh Nhi nhìn hắn, có chút ngượng ngùng.
"Biểu huynh. . . . . ." Nàng nghĩ tới một chuyện, cắn cắn môi, nói: "Những lời vị Chử lang kia nói đều là thật à? Những chuyện trước kia hắn đều không biết sao?"
Tiết Đình sờ sờ cằm, suy nghĩ một chút: "Ta cũng cảm thấy kỳ hoặc, nhưng ngay cả muội cũng chưa từng gặp hắn, chỉ nghe nói hắn bị bệnh sắp ૮ɦếƭ đến nơi."
Ninh Nhi gật đầu, nói: "Nhưng người này cái gì cũng có, hôn thư kia. . . . . ." Lúc này, nàng chợt nghĩ đến cái gì, ánh mắt sáng lên, "Biểu huynh, hôn thư hay là … giả?"
Tiết Đình kinh ngạc, cảm thấy hơi buồn cười: "Giả? Làm giả để làm gì?"
Ninh Nhi tức cười. Đúng vậy a. . . . . . Làm giả làm cái gì kia chứ. . . . . .
Tiết Đình nhìn nàng, bất chợt cười một tiếng: "Muội nói cái này cũng chưa chắc không thể. Hắn nếu không lợi mà mưu, trừ phi. . . . . ."
"Hả?" Ninh Nhi mở to hai mắt nhìn hắn.
"Trừ phi hắn là đại yêu quái trong núi chuyên ăn thịt mỹ nhân, giả mạo làm vị hôn phu, đem muội bắt đi ăn!"
Bộ dáng của hắn nghiêm túc, giống như là đang nói một chuyện hết sức nghiêm trọng.
Ninh Nhi cũng cười: "Thế gian không có yêu quái, đều là người ta bịa ra thôi."
"Muội biết?" Tiết Đình tà nghễ nhìn nàng, "Ai bảo muội vậy?"
"Phụ thân muội."
Tiết Đình cười cười: "Vậy sao."
Trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc Ninh Nhi cũng có một cái đáp án không phải là Thiệu Chẩn. . . . . .
***
"Chàng vừa nói vậy thật hơi quá." Mới về đến trong phòng, Vi thị không nhịn được nói, " Chử lang ngàn dặm xa xôi tới, cũng coi như người có tâm. Để Ninh Nhi tùy ý như thế cũng không phải là chuyện tốt."
"Hả?" Tiết Kính ngồi xuống, nhìn Vi thị, "Phu nhân có ý kiến như thế nào?"
Vi thị rót một ly nước, để vào trên bàn trước mặt Tiết Kính, nói: "Chàng cho Chử lang là người thế nào?"
Tiết Kính vuốt râu, nói: "Nhìn lời nói cử chỉ, là người được nuôi dạy tốt."
Vi thị suy nghĩ một chút, nói: "Thi*p cũng nghĩ như vậy, chàng sao không quan sát thêm mấy ngày, nếu quả thật người này không tệ, cũng là một mối nhân duyên tốt."
Tiết Kính khoát tay: "Không thể. Ta đã đồng ý với Ninh Nhi, hôn sự này, tất nhiên không thể được."
Vi thị nhìn hắn, khóe môi cong cong, không nói chuyện nữa.
Chuyện vị hôn phu của Ninh Nhi tới rất nhanh truyền khắp trong phủ.
Nghe nói, người này rất có phong thái văn sĩ, nhẹ nhàng tuấn dật.
Nghe nói, người này kỹ thuật đánh cờ rất cao siêu, Tiết Kính nhàn rỗi ở nhà hai ngày cùng hắn đánh cờ, giằng co hồi lâu, khen ngợi có thêm.
Mấy hôm, ngay cả hai thị tỳ của Ninh Nhi cũng ở trước mặt nàng nói.
"Vị lang quân này dáng dấp thật không tệ."
"Không sai, nhưng cũng không đẹp mắt bằng lang quân nhà chúng ta."
"Đó cũng chưa chắc, mỗi người đẹp một kiểu. . . . . . Nương tử, vị Chử lang kia so với lang quân nhà chúng ta, ngài cảm thấy ai đẹp hơn?"
Họ đang trang điểm cho Ninh Nhi, Ninh Nhi nhìn mình trong gương, có chút không vui lạnh nhạt nói: "Ta chưa từng nhìn thấy hắn."
Hai thị tỳ nhìn ra Ninh Nhi khó chịu, nhìn nhau cười một tiếng, không nói nữa.
Ninh Nhi trong lòng rối rắm.
Đến hôm nay, vị kia Chử lang ở lại đây đã ba ngày rồi. Hôm qua nghe thị tỳ thăm dò tin tức trở về nói, cậu quả thật đã đưa ra ý từ hôn, Chử Đường kia lại không nói đồng ý hay không.
Hắn muốn đợi đến lúc nào? Ninh Nhi không khỏi nhíu mày.
Hôm nay, Ninh Nhi theo thường lệ muốn đi Phật Đường. Vi thị đang lễ Phật, hoa cắm trong lọ đã tàn, Ninh Nhi liền đi vào vườn hái một ít.
Vườn hoa rất gần viện nàng ở, ngày thường chỉ có nữ quyến ra vào. Đã qua Trung thu, các loại hoa cỏ mùa hè đã lụi đi, một cây hoa quế đang nở hoa, gió thổi cây động, cả vườn thơm hương.
Ninh Nhi cắt xong mấy cành hoa đang muốn rời đi, chợt thấy dưới bóng cây một người đang đi tới.
Nàng ngớ ra.
Người nọ thân cao, mặt mũi xa lạ. Thế nhưng khi bốn mắt nhìn nhau, Ninh Nhi cũng đã biết đó là ai.
Chử Đường nhìn thấy Ninh Nhi cũng tỏ vẻ ngạc nhiên, vội vàng thi lễ: "Chử Đường gặp qua nương tử."
Ninh Nhi mặt đỏ bừng nhìn hắn, trù trừ một lúc rồi hoàn lễ, tiếng lại nhỏ đến không thể nghe được: "Chử lang quân." Dứt lời, nàng không đợi Chử Đường nói chuyện, giống như chạy trốn, vội vàng bước đi.
Chử Đường nhìn bóng dáng thật nhanh biến mất ở sau vườn, giống như đang tránh ôn thần.
Hắn bình tĩnh trên mặt lộ ra một nụ cười nhạt, đứng yên chốc lát rồi xoay người rời đi.
Trong Phật Đường, Vi thị thấy Ninh Nhi trở lại, vẻ mặt không đổi, mỉm cười: "Hoa hái được rồi à?"
Ninh Nhi phục hồi tinh thần, mang hoa cắm vào lọ.
Vi thị nhìn nàng, chốc lát, phất tay một cái, bảo thị tỳ chung quanh lui ra ngoài.
"Ninh Nhi, lại đây ngồi, ta có lời muốn nói với con." Nàng nhẹ nhàng nói.
Ninh Nhi nhìn vẻ mặt nàng, trong lòng có chút cảm giác khác thường, nhưng vẫn nghe lời bước tới, ngồi xuống trước mặt nàng.
Vi thị nhìn Ninh Nhi, đem sách lá bối cầm trong tay đặt lên bàn, cười ôn hòa: "Ta mới nghe người hầu nói, con ở trong vườn gặp được Chử lang?"
Ninh Nhi đỏ bừng cả mặt, hoảng hốt vội nói: "Mợ, con. . . . . ."
"Cái này thì có gì mà ngượng ngùng." Vi thị khoan dung nói: "Gặp được thì sao, có cô dâu nào mà không vội vàng muốn biết bộ dáng phu quân? Nhớ năm đó, lúc ta với cậu con đính hôn thì cũng chưa từng gặp mặt, lại không dám lén lút đi nhìn ông ấy, liền bảo đệ đệ trong nhà đi nhìn rồi về kể với ta. Ai ngờ, đệ đệ đó của ta thật ngốc, trở về chỉ nói một chữ "được", hỏi hắn mặt mày dáng vóc người thế nào lại nói không ra, làm ta vội muốn ૮ɦếƭ."
Ninh Nhi không ngờ mợ sẽ nói với nàng những lời này, không khỏi cười cười: "Sau đó thì sao?"
Vi thị nói: "Sau đó, mãi cho tới ngày thành thân, ta mới gặp được cậu con, rốt cuộc cũng yên lòng, nghĩ thầm cũng may là một nam tử diện mạo đoan chính, nếu không, đời này cũng không có chỗ mà khóc đi."
Ninh Nhi buồn cười.
Vi thị nhìn nàng, trở lại chuyện chính: "Cho nên hôm nay mợ nhìn Chử lang, nhớ tới năm đó, cũng hơi xúc động. Khi con gặp chuyện không may ở Kiếm Nam thì cậu con lòng như lửa đốt, lại nghe người nói phu quân con là người bệnh sắp ૮ɦếƭ lại càng thêm giận dữ ngút trời. Về sau, ông ấy sai người đi Lãng Châu dò hỏi kỹ càng, mới biết Chử thị ở Lãng châu, đích xác là đại tộc số một, ruộng tốt vạn mẫu, tổ tiên từng làm Thái Thú, người lui tới đều là danh sĩ. Chử lang là trưởng tử đại phòng, sớm muộn gì cũng kế thừa gia nghiệp, chỉ là thân thể không tốt. Cậu con tức giận bá phụ con, phản đối hôn sự đó, chính là vì điều này. Chỉ là, con cũng đã nghe, chuyện khi trước đều có nguyên do. Hiện giờ, Chử lang thân thể đã khỏe mạnh, tác phong nhanh nhẹn! Cậu con cùng Chử lang nói chuyện hồi lâu, cảm thấy người này cũng không tầm thường, tính tình ôn hoà hiền hậu, cộng thêm gia thế hùng hậu nếu là ở Kinh Thành sẽ bị người làm mai đạp hỏng ngưỡng cửa."
Ninh Nhi nhìn nàng, vẻ mặt nghi ngờ: "Ý mợ là. . . . . ."
Vi thị cười cười, nói: "Chử lang vốn một lòng cưới con, lại gặp phải chuyện sơn tặc làm gián đoạn hôn sự. Ninh Nhi, con có biết, có vài nhà coi danh tiết của nữ tử so với mệnh còn nặng hơn, nếu gặp phải chuyện như vậy, mặc kệ là vô lý tới cỡ nào, kể cả bỏ tiền tài đút lót quan tòa cũng phải đem hôn sự lui đi. Nhưng vị Chử lang này vẫn một lòng với con, sau khi khỏi bệnh, không kể vạn dặm xa xôi tới Trường An tìm con. Dụng tâm như vậy cũng cho thấy sự chân thành hiếm có. Bá phụ con tham tiền hứa gả con, quả thật là đáng ghét, nhưng Chử lang là vô can. Hắn gia thế ưu việt, cùng con cũng môn đăng hộ đối, hôm nay lại thân thể khang kiện, chẳng lẽ không phải nhân duyên tốt hay sao."
Ninh Nhi nghe những lời này, tâm từ từ trầm xuống. Nàng nhìn chằm chằm vào bàn tay đặt trên đầu gối rối rắm: "Ý mợ là muốn cháu gả cho vị Chử lang này?"
Vi thị thở dài: "Ninh Nhi, chuyện này, cũng coi như mợ cầu xin con."
Ninh Nhi kinh ngạc.
Vi thị nhìn nàng, ánh mắt thâm sâu: "Ninh Nhi, hôm đó ở trong cung, Nguyên Quân ném gấm cầu cho con, con có biết là ý gì không?"
Ninh Nhi ngẩn ra, trên mặt nóng lên.
. . . . . . Ta rất thích muội... muội nghĩ sao? lời nói của Tiết Đình đêm đó vọng về bên tai.
Thấy nàng thẹn thùng không nói, Vi thị lại tiếp tục nói: "Ninh Nhi, con trời sinh tính tình khéo léo, ai mà không thương. Có cháu gái như con, ta với cậu con cũng thường thường cảm thấy vui mừng. Nhưng cậu con cùng An Quốc Công giao hảo, hai nhà cũng sớm nói chuyện kết thân. Nguyên Quân không hiểu chuyện làm ra chuyện như vậy chẳng những khiến ta với cậu con lúng túng, bên An Quốc Công cũng khó ăn khó nói."
Nói xong, nàng cầm tay Ninh Nhi, tha thiết nói, "Đây là thứ nhất. Thứ hai, Ninh Nhi, ta đã nói rồi, nếu Chử gia lang quân không xứng với con, cậu mợ coi như đắc tội khắp thiên hạ, cũng không chịu để cho con gả đi. Nhưng vị Chử lang này quả thật xuất sắc, là một mối lương phối; con còn có nhà cậu làm hậu thuẫn, ai cũng không dám khi dễ con. Thứ ba, hôn ước của con và Chử gia là ba môi sáu sính vốn đã quyết định, cậu con là họ ngoại, vốn không nên nhúng tay. Nếu con muốn từ hôn, coi như Chử gia không đồng ý, cậu con cũng có khả năng khiến bọn họ gật đầu. Nhưng chuyện con ở Kiếm Nam vốn không tiện nói, mọi người không biết rõ thực hư, truyền ra ngoài chính là cậu con ỷ thế đè người. Ninh Nhi, cậu con thương con, những chuyện này chưa từng muốn nói với con; nhưng mợ lại cảm thấy, nếu thật muốn tốt cho con thì nên nói rõ một chút. Hôn sự này, với con với mọi người chỉ có lợi mà không có hại, con nên suy cho kỹ mới phải."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc