Cảnh Xuân "Ta mười hai tuổi đi Trường An, lúc trước đã nói với ngươi rồi, tộc thúc của ta không thích ta." Thiệu Chẩn nói: "Lúc mười ba tuổi, ta không muốn ở đó nữa, lấy cớ hồi Thành Đô tế bái tổ phụ, rời đi. Ta lưu lạc khắp nơi, dựa vào võ nghệ sống qua ngày, có lúc làm người hầu cho người ta, có lúc. . . . . ." Hắn dừng một chút, cũng không che giấu, "Có lúc làm hộ viện cho kỹ quán."
Rốt cuộc là nói ra. Ninh nhi nhìn cái chén trên bàn, nhỏ giọng nói: "Vì sao phải làm hộ viện ở kỹ quán?"
Thiệu Chẩn gãi gãi đầu: "Làm hộ viện nhiều tiền hơn, ta khi đó còn nhỏ, từ Trường An đi, trên người cũng không có bao nhiêu tiền. Kỹ quán các nơi đều có, công việc hộ viện dễ tìm, công phu của ta cũng tốt. . . . . ." Hắn liếc Ninh nhi một cái, thấy mặt của nàng đã nổi lên đỏ ửng, ngần ngừ chưa nói tiếp.
"Ta biết." Một hồi lâu, Ninh nhi nói, vẫn nhìn xuống bàn.
"Không phải, Ninh nhi. . . . . ." Thiệu Chẩn biết nàng nghe đại khái không hiểu, vội la lên, "Ta khi đó mới mười mấy tuổi, mười mấy tuổi ngươi biết không? So với ngươi bây giờ còn nhỏ hơn."
Ninh nhi không hiểu nhìn hắn, gật đầu: "Biết."
"Ta là nói, " Thiệu Chẩn hai tai nóng lên, "Ta xác thực biết rất nhiều người trong phong trần, đó là do ngày trước làm hộ viện. Dương Tứ nương và mấy nương tử kia đều là như vậy. Năm đó ta còn nhỏ, bọn họ cũng coi ta như đệ đệ, vả lại những nương tử đó cũng có giá trị con người, ta ôm một tâm chu du thiên hạ, nào dám trêu chọc các nàng. . . . . ." Thiệu Chẩn cảm thấy càng nói càng loạn, hít sâu một cái, nói: "Ngươi biết tổ phụ ta gia huấn nghiêm nghị, không cho phép con cháu đặt chân lên đất phong trần. Ta đi làm hộ viện, cũng là bất đắc dĩ, không thể làm ra chuyện trái với lời tổ phụ răn dạy."
Ý tứ trong lời nói này, đứa ngốc nghe cũng hiểu.
Mặt Ninh nhi đỏ hồng đến cả hai tai, tim đập dồn dập. Một hồi lâu, nàng nhỏ giọng nói: "Ngươi nói với ta những chuyện này làm cái gì?"
"Ngươi không phải là biểu muội ta sao." Thiệu Chẩn nháy mắt cười cười, không nhịn được độc miệng, "Nếu như ngươi cảm thấy ta là ác nhân, không cần ta nữa thì làm thế nào."
Ninh nhi nhìn chăm chú vào hắn, trong lòng nói: "Ta chắc chắn cần ngươi ."
Nhưng nàng không nói ra, một hồi lâu, cong cong khóe môi: "Ngươi không phải là ác nhân."
Thiệu Chẩn nhìn nàng, cặp mắt kia trong suốt như nước suối, dịu dàng dưới ánh đèn, gò má mang theo màu hồng nhàn nhạt, đôi môi đỏ thắm giống như cánh hoa. . . . . .
Hắn nhìn chằm chằm, đột nhiên cảm thấy mình giống như hổ đi săn nhìn chằm chằm con mồi, cứng rắn rời ánh mắt đi.
"Hiểu chưa?" Hắn hỏi.
"Hiểu." Ninh nhi nói.
"Ta đi đây, ngươi nghỉ ngơi sớm đi." Thiệu Chẩn nói xong, đứng dậy, quay đầu đi ra ngoài.
Ninh nhi há hốc mồm, âm thanh còn chưa tan đi, bóng dáng của hắn đã nhanh chóng biến mất ở ngoài cửa, cửa đóng thật chặt.
Hiểu cái gì nha. . . . . .
Ninh nhi đỏ mặt, hiểu ngươi là Liễu Hạ Huệ ư. . . . . .
Gió đêm thổi tới, Thiệu Chẩn hít sâu một cái, đang muốn về phòng, lại phát hiện một người đang ngồi ở hành lang.
Tiêu Vân Khanh cầm trong tay một bầu rượu, hướng tới hắn giơ giơ: "Uống không?"
Thiệu Chẩn cười một tiếng, đi tới.
***
Trên nóc nhà, gió mát vô cùng thoải mái. Tiêu Vân Khanh nằm nhìn trời, uống một hớp rượu, cảm thấy bầu trời đêm đầy sao thật say lòng người.
"Thằng nhãi, vừa đi đã đi lâu như vậy, ta muốn uống rượu cũng không tìm được người." Hắn nấc cụt.
"Hả?" Thiệu Chẩn cũng nằm, uống một hớp, "Các ngươi Trường Phong đường ba đầu sáu tay, ta sợ tránh còn không kịp."
"Ngươi mà sợ." Tiêu Vân Khanh nói: "Ngươi là không muốn ở lại. Khi đó nghĩa huynh bệnh nặng, Nhị lang qua đời, trong đường chỉ còn lại ta cùng Tứ lang, Ngũ lang. Ngươi biết, không có Tứ lang, ta cùng với Ngũ lang nhất định tranh đấu, nên mới sớm bỏ đi."
Thiệu Chẩn mỉm cười: "Ngươi hiểu."
"Là ngươi hiểu." Tiêu Vân Khanh nhìn trời, thở dài một hơi, "Ta với Ngũ lang hôm nay quả nhiên tranh muốn ૮ɦếƭ."
"Trường Phong đường chưa tan, các ngươi vẫn là người một nhà."
"Tình hình bây giờ so với giải tán cũng không có gì khác nhau." Tiêu Vân Khanh lạnh nhạt nói, dừng một chút, lại nhìn về phía Thiệu Chẩn, giọng nói thay đổi, "Ngươi thì sao? Đồng tử lang, khi nào cùng mỹ nhân của ngươi thành việc?"
[ “Đồng tử lang”: ý anh Tiêu là chê anh Thiệu còn là xử nam (đồng) ]
"Biểu muội." Thiệu Chẩn sửa lại.
"Thôi đi, mẫu thân ta chính là biểu muội của phụ thân ta. Đừng nói ngươi đối với nàng vô ý, ngươi xem ánh mắt ngươi nhìn nàng ấy, giống y như đang nhìn một vạn lượng hoàng kim."
Một ánh sao băng xẹt qua, Thiệu Chẩn chằm chằm nhìn nó biến mất, không nói gì.
Tiêu Vân Khanh nhặt một mảnh ngói ném qua: "Ngươi câm sao?"
"Ta không dám." Thiệu Chẩn lạnh nhạt nói.
Tiêu Vân Khanh ngẩn người, chê cười: "Thế gian này có chuyện ngươi không dám sao?"
"Có a, làm Trường Phong đường Lục Lang."
"Nói nghiêm chỉnh đi."
Thiệu Chẩn tự cười giễu một tiếng, nói: "Ta đối với nàng vô tình hay có ý thì sao. Nàng là người thế nào, ta là người thế nào."
"Hả?" Tiêu Vân Khanh không hiểu.
"Nàng sinh ra ở nhà quan lại, được cha mẹ thương yêu mà lớn lên, coi như gặp rủi ro, cũng có người thân dựa vào." Thiệu Chẩn chậm rãi nói, "Cậu nàng cũng làm quan, che chở phía sau nàng, vì nàng tìm một mối hôn sự môn đăng hộ đối, là có thể cả đời an nhàn không lo cơm áo. Ta ư? Ta ngay cả hộ tịch cũng giả, có thể cho nàng cái gì? Đi theo ta chạy đông chạy tây, một khi chuyện xưa bại lộ, nhất định sẽ khiến nàng chịu khổ. Vân Khanh, nếu như ngươi thật lòng thích một cô gái, ngươi sẽ làm vậy sao?"
Tiêu Vân Khanh không nói gì, một chốc, ngửa đầu dốc nốt rượu vào miệng, quệt quệt mồm, đứng dậy, "Càng lớn càng trẻ lại rồi, nói chuyện với ngươi có thể buồn ૮ɦếƭ người, ta đi đây." Dứt lời, ngâm nga một tiểu khúc, theo nóc nhà bò xuống.
Thiệu Chẩn vẫn không nhúc nhích, vẫn đang nhìn bầu trời.
Chẩn lang. . . . . . khuôn mặt Ninh nhi tươi cười dường như đang lơ lửng trên trời nhìn hắn.
Thiệu Chẩn khóe môi nhếch lên, sâu mà bất đắc dĩ.
Một lát sau, hắn cũng cầm bầu rượu lên, ngửa đầu rót vào miệng.
***
Sáng hôm sau, Thiệu Chẩn tới gọi Ninh nhi so bình thường muộn hơn một chút.
Lúc dùng bữa, Ninh nhi nghe được mùi rượu trên người hắn, nhíu nhíu mày: "Ngươi tối hôm qua uống rượu à?"
Ánh mắt Thiệu Chẩn lóe lên một cái, giơ cánh tay lên cúi đầu hít hà, vẻ mặt nghi ngờ: "Có sao?"
Ninh nhi nhìn kỹ hắn, muốn từ nét mặt kia phát hiện ra chút đầu mối.
Thiệu Chẩn cũng nhìn nàng.
Bốn mắt nhìn nhau, hai người lại hình như cùng ngẩn ra, không hẹn mà cùng dời ánh mắt đi chỗ khác.
"Ta gọi canh hạnh nhân đấy, ăn nhiều một chút." Thiệu Chẩn cầm cái muỗng múc cháo.
"Ừ." Ninh nhi đã bắt đầu ăn bát canh hạnh nhân.
Nàng ừ xong, hai người liền yên lặng ăn cơm.
Thiệu Chẩn liếc Ninh nhi một cái, nói: "Ta muốn ra chợ một chuyến."
"Ra chợ?" Ninh nhi đưa mắt nhìn lên.
"Ừ, không phải ta đã nói muốn kiếm tiền sao? Trong chợ có nhiều thương lữ, có lẽ cần hộ vệ, ta đi hỏi một chút xem có người có thể mang theo chúng ta đi cùng không. Có lẽ sẽ không được nhiều tiền lắm, nhưng đông người thế mạnh, so với hai người chúng ta lẻ loi trên đường sẽ yên tâm hơn."
Ninh nhi gật đầu một cái.
"Cái gì thương lữ?" Lúc này, một thanh âm truyền đến. Tiêu Vân Khanh hôm nay mặc áo khoác màu đỏ thắm, đi ủng thêu màu đen, bước đi mang theo kim quang sáng láng, tinh thần quý khí, khiến người nhìn thấy hai mắt liền dính vào hắn.
"Meo." Đại Mạo ở trong lòng hắn, nhìn chằm chằm bát canh hạnh nhân của Ninh nhi kêu một tiếng.
Ninh nhi múc ra một chút canh vào cái bát không. Đại Mạo nhảy xuống, ngẩng đầu đi tới, tư thái ưu nhã liếm canh.
Thiệu Chẩn liếc Tiêu Vân Khanh.
Hắn chậm rãi đi tới: "Đêm qua ngủ quá say, dậy trễ. Ngươi vừa mới nói, ngươi đi chợ?"
"Ừ."
“Làm hộ vệ cho thương lữ à?"
Thiệu Chẩn nhìn hắn: "Ngươi muốn gì?"
"Ta sẽ đi Lạc Dương, không bằng ngươi làm hộ vệ cho ta đi."
Thiệu Chẩn cùng Ninh nhi đều ngạc nhiên nhìn hắn.
"Ngươi thiếu hộ vệ?" Thiệu Chẩn chuyển mắt nhìn mấy bóng người ngoài cửa.
"Ta kẻ thù nhiều."
"Nhưng ta không muốn." Thiệu Chẩn tiếp tục ăn cháo, "Đi theo đội thương lữ, chúng ta đi đến Thương châu cũng chưa chắc đã gặp trôm ςướק một lần, đi với ngươi, một đường đều là kẻ thù của ngươi."
Tiêu Vân Khanh trừng hắn: "Ngươi thật không hiểu hay giả vờ không hiểu?"
"Hả?"
Tiêu Vân Khanh sờ sờ Đại Mạo, ngồi vào một bên: "Ngươi cùng ta ở chỗ này, ngươi cho là Ngũ lang không biết? Hắn vốn muốn lôi kéo ngươi, nếu hắn cảm thấy ta và ngươi liên thủ, trên đường đi có thể bỏ qua cho ngươi sao?"
Ninh nhi nghe, trong lòng cả kinh, nhìn về phía Thiệu Chẩn, rồi lại nhìn Tiêu Vân Khanh, mặt hắn không chút thay đổi.
"Ngươi cố ý?"
"Ta không giống Ngũ lang." Tiêu Vân Khanh lườm hắn một cái, "Ta sáng sớm nay nghe được phong thanh, người của Ngũ lang lộ mặt ở khách điếm."
Thiệu Chẩn trầm ngâm.
"Như thế nào?" Tiêu Vân Khanh làm bộ dáng mười phần đàng hoàng, "Trường Phong đường gây chuyện, cũng là Trường Phong đường giải quyết, rất công bằng đi. Coi như Ngũ lang nuôi tử sĩ, cũng không thể bằng ta, Trí chi cùng ta đồng hành, chắc chắn sẽ yên ổn."
Thiệu Chẩn ăn một miếng bánh xốp, chốc lát mới nói: "Ta muốn lấy lại vàng của ta."
"Đồng ý." Tiêu Vân Khanh mỉm cười. Dứt lời, quay đầu nhìn về phía ngoài sảnh nói: "Ông chủ, có còn canh hạnh nhân và bánh xốp không? Cho hai phần."
***
Tiêu Vân Khanh có chừng 20 người hầu. Ninh nhi nhìn thấy, không khỏi chắc lưỡi hít hà. Một đoàn ngựa thồ thật dài, còn có hai chiếc xe ngựa. Một chiếc chở hàng, một chiếc chở người.
Ninh nhi nhìn chiếc xe kia nước sơn mới tinh, treo rèm vàng, mấy con ngựa đeo lục lạc, còn có dây trang trí màu vàng, nhìn lại xe ngựa của mình, không khỏi cảm thán.
"Ác nhân tiền tài nhiều." Thiệu Chẩn thấy Ninh nhi không ngừng nhìn quanh, nói khẽ với nàng.
Ninh nhi cười cười.
Tiêu Vân Khanh thấy đã chuẩn bị xong, dẫm lên bàn đạp nhảy lên lưng một con ngựa trắng được phục trang xinh đẹp, con báo xa-li ngồi ở phía sau hắn, uy phong ngẩng đầu.
"Tiêu Lang ăn mặc sang trọng như vậy mà lại không ngồi xe à?" Ninh nhi hỏi.
Thiệu Chẩn hướng bên kia liếc mắt một cái: "Hắn sợ ngồi ở trong xe, mọi người sẽ không thấy được bảo bối của hắn, con báo xa-li."
Xe ngựa đi ra đường cái, quả nhiên, Tiêu Vân Khanh hết sức thu hút chú ý của người đi đường.
Trên người hắn mặc áo đỏ đai vàng, tuấn lãng mà không ẻo lả, cưỡi con ngựa phục trang đẹp đẽ, còn có một con báo xa-li xinh đẹp ngồi phía sau. Người đi đường nhìn thấy, không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc. Ninh nhi thậm chí thấy một cô gái trong xe ngựa đi ngang qua, cách rèm cửa hướng hắn mỉm cười liếc mắt. Tiêu Vân Khanh ngẩng đầu ưỡn иgự¢, hình như hết sức hưởng thụ, bên môi mang theo nụ cười mỉm, giữa lông mày thần thái sáng láng.
"Ninh nhi, ngươi cảm thấy hắn giống cái gì?" Thiệu Chẩn quay đầu lại hỏi.
"Giống như. . . . . ." Ninh nhi suy nghĩ một chút, nói: " giống như con linh miêu."
Thiệu Chẩn lắc đầu: "Giống hoa."
"Hoa?"
Thiệu Chẩn nháy mắt mấy cái: "Đại Mẫu Đơn, màu đỏ."
Ninh nhi sửng sốt, nhìn lại bộ dáng rêu rao của Tiêu Vân Khanh một chút, quả nhiên càng xem càng giống, không nhịn được cười khanh khách.
Thiệu Chẩn nhìn nàng cười đến mắt long lanh, hai má hồng hồng màu hoa đào, trong lòng vô cùng thoải mái.
Cứ như vậy cũng rất tốt. Hắn quay đầu đi, tiếp tục đánh xe, biểu muội thì biểu muội, cõi đời này có thể có mấy biểu muội để cho ngươi thật lòng thương yêu?
Ninh nhi nhìn bóng lưng Thiệu Chẩn, giơ tay lên, xoa mắt một chút.
Vẫn còn muốn biết tâm ý Chẩn lang sao? Nàng hỏi mình.
Nàng mặc dù cảm thấy mất mát, nhưng cũng bình thản.
Tựa như mẫu thân đã từng nói vậy, cảnh xuân có bao nhiêu, chớ để phiền não cô phụ ý tốt của ông trời.