Kỹ Quán Trạch viện của Dương Tứ gia có hai phần cạnh nhau; kỹ quán một bên, nhà riêng của Dương tứ nương một bên, có cửa nhỏ thông nhau.
Trong nhà, Dương Tứ Nương ngồi ở vị trí chủ vị, nhìn hai người bên dưới.
Bọn họ hiển nhiên là mệt muốn ૮ɦếƭ rồi, dưới hốc mắt Thiệu Chẩn có quầng đen nhàn nhạt, mà cô gái gọi là Ninh nhi kia khí sắc khá hơn chút, nhưng tóc có chút xốc xếch, quần áo còn có chút vết bẩn. Dương Tứ Nương cho bọn người hầu mang đồ ăn lên, hai người đều đói, lập tức ăn.
Thiệu Chẩn tuyệt không gò bó, uống một hớp canh, ăn một miếng bánh, thập phần chăm chú; Ninh nhi hiển nhiên lại thận trọng một chút, tư thái ăn cơm rất lịch sự. Dương Tứ Nương phát hiện, nàng không ngừng liếc trộm mình, ánh mắt chạm nhau, Ninh nhi vội vàng quay đi.
Dương Tứ Nương cười như không cười.
"Người đâu, mang cho Thiệu lang thêm một chén canh hạnh nhân." Nàng dịu dàng phân phó.
Người hầu đáp một tiếng, lui ra, không bao lâu, đem lên một bát thủy tinh trong suốt nhìn rõ cả canh hạnh nhân tuyết trắng ở bên trong, hết sức mê người.
Ninh nhi lại liếc trộm, canh hạnh nhân a. . . . . . Nàng trước kia ở nhà, canh nàng thích ăn nhất chính là canh hạnh nhân đó. . . . . .
Thiệu Chẩn trầm mặc một chút, rồi cười: "Tứ Nương còn nhớ rõ."
"Dĩ nhiên nhớ." Dương Tứ Nương cười rất dịu dàng, "Thiệu lang ngày trước ở chỗ này, mỗi đêm đều phải ăn một chén canh hạnh nhân."
Ninh nhi nghe như thế, rất kinh ngạc.
Ở chỗ này. . . . . .
Mỗi đêm. . . . . .
Những chữ này lướt qua tai nàng, đọng lại trong lòng thật lâu không tiêu tan.
Nàng không khỏi liếc về phía Thiệu Chẩn, trong lòng như có một mong đợi mơ hồ, muốn nghe hắn phủ nhận chuyện này, cho dù chỉ là vẻ mặt. . . . . .
Thiệu Chẩn nhìn Dương Tứ Nương một cái, cười cười, lại chuyển sang Ninh nhi: "Ngươi có muốn một bát canh hạnh nhân không? Canh hạnh nhân ở Lương Châu là nổi danh nhất đấy."
Ninh nhi nhìn bát canh hạnh nhân của hắn, lại nhìn Dương Tứ Nương một chút. Nàng ta đang mỉm cười nhìn nàng, trong mắt có một thứ ánh sáng mập mờ không rõ.
"Không cần." Ninh nhi lắc đầu một cái, "Ta ăn no rồi."
Thiệu Chẩn kinh ngạc: "No rồi?"
Ninh nhi gật đầu một cái.
Dương Tứ Nương dịu dàng nói: "Tiểu nương tử chắc mệt mỏi rồi? Thi*p đã chuẩn bị tốt sương phòng, nương tử đi nghỉ ngơi sớm một chút nhé?"
Ninh nhi lại nhìn nhìn nàng, nói: "Đa tạ nương tử."
Dương Tứ Nương mỉm cười, phân phó thị tỳ: "Mang vị nương tử này đến sương phòng nghỉ ngơi đi."
Thiệu Chẩn như có điều suy nghĩ, nói với Ninh nhi: "Ngươi đi nghỉ ngơi trước đi, ta còn muốn nói chuyện với Dương nương tử."
Ninh nhi nhìn hắn, lại nhìn Dương Tứ Nương, không lên tiếng, gật đầu, làm lễ, theo thị tỳ đi.
Bóng dáng của nàng vừa biến mất ngoài cửa, sắc mặt Thiệu Chẩn liền thay đổi.
"Ngươi có ý gì?" Hắn lạnh lùng nhìn về phía Dương Tứ Nương.
Dương Tứ Nương vẫn giữ nụ cười không thay đổi: "Thật là một tiểu mỹ nhân, đối với vị biểu huynh ngươi cũng tình thâm ý trọng đấy."
Thiệu Chẩn nhìn nàng: "Nàng là biểu muội của ta, chớ lấy tâm tư xấu xa kia đánh giá nàng."
Dương Tứ Nương nháy mắt mấy cái, vẻ mặt vô tội: "Thi*p nói vậy không đúng sao?"
Thiệu Chẩn liếc nàng một cái: "Nhàm chán." Dứt lời, bưng bát lên ăn canh.
"Sao lại độc mồm độc miệng như vậy, " Dương Tứ Nương tỏ vẻ uất ức, trong tay lại rảnh rang chơi đùa một con Lưu Ly, "Thiệu lang, có biết ta thông tin cho ngươi, lại chứa chấp hai người ngươi ở lại, có bao nhiêu nguy hiểm không?"
Thiệu Chẩn uống xong canh, nhìn về phía nàng, "Hứ" một tiếng.
"Tứ Nương, có chuyện khiến ta suy nghĩ rất lâu." Hắn nói.
"Chuyện gì?"
"Trường Phong đường hôm nay chiếm cứ được địa bàn Lương Châu, cũng coi như rất lợi hại đi.”
"Quả thật."
"Tứ Nương ngươi vì 3000 văn tiền liền đem Ngũ công tử bán thật sao?" Thiệu Chẩn ý vị sâu xa, "Trường Phong đường lớn mạnh nhanh chóng, đều do thủ đoạn làm việc kín đáo. Phàm là thông tin cơ mật, mặc dù người trực tiếp làm cũng chỉ biết được ba phần, mà ta hôm qua tới hỏi, Tứ Nương đã nói ngay ra nơi thuyền hàng dừng, cùng canh giờ. Ngũ công tử nếu có tâm truy xét, hẳn sẽ dễ dàng tìm ra. Nếu hắn nổi giận, Dương Tứ gia đừng mơ tưởng sống quá tối nay. Tứ Nương là người thông suốt, chẳng lẽ không hiểu?"
Dương Tứ Nương ánh mắt ngưng lại, cười lạnh: "Thế nào, Thiệu lang bây giờ an ổn rồi, lại sinh lòng nghi ngờ ta sao?"
Thiệu Chẩn tiếp tục nói: "Tứ Nương không những bán tin cơ mật của Ngũ công tử, còn lưu hai người chúng ta ở lại. Lớn mật như thế, đơn giản có hai nguyên nhân. Thứ nhất, Tứ Nương quá dại dột, hồ đồ; thứ hai, Tứ Nương vốn là người của Ngũ công tử."
Dương Tứ Nương nhìn thẳng vào mắt hắn, vẻ mặt phức tạp, nhưng chỉ trong khoảnh khắc, môi nàng nở một nụ cười, càng ngày càng sâu.
"Không hổ là Thiệu lang." Nàng buông tay ra, con Lưu Ly rơi trên bàn, phát ra âm thanh thanh thúy, "Ngươi hôm qua còn rất tin tưởng, không hề nghi ngờ."
Thiệu Chẩn"Hừ" một tiếng, nói: "Hôm qua là ta sốt ruột cứu người, nhất thời sơ sót."
"Thi*p cho dù là người của Ngũ công tử, cũng đã giúp Thiệu lang một đại ân." Dương Tứ Nương không hề ngại ngùng, hướng hắn nở nụ cười quyến rũ, "Chỉ nói nơi này chính là nhà riêng của thi*p, người ngoài muốn vào, không có ngàn vàng đừng mơ tưởng."
"Đây cũng là ý tứ của Ngũ công tử đi." Thiệu Chẩn không để ý tới nàng, trầm ngâm suy tư, "Hắn biết ta ở Lương Châu chỉ có ngươi là quen thuộc nhất, nên cố ý để cho ngươi đem chút chuyện báo cho ta. Vì sao? Hắn nghĩ ςướק Ninh nhi, ta đã nhất định sẽ đi gặp hắn, thế nhưng hắn lại dẫn ta đi ςướק thuyền hàng. . . . . ." Dừng một chút, Thiệu Chẩn cười lạnh, nhìn về phía Dương Tứ Nương, "Hắn muốn dò xét bản lĩnh của ta, đúng không?"
Dương Tứ Nương giương lông mày lên, từ chối cho ý kiến.
"Về phần để ta ở chỗ này, hẳn là cũng có an bài, để cho ta suy nghĩ một chút, hắn muốn làm cái gì. . . . . . Hẳn là muốn tiếp tục dò xét, phái người ban đêm tới tập kích, hình như Trường Phong đường kỹ lưỡng tuyển chọn thích khách là để dùng vào những dịp như thế này?"
"Nói không chừng hắn chỉ muốn nói chuyện với ngươi một chút?" Dương Tứ Nương thấy sắc mặt hắn âm trầm, trong lòng biết là không ổn, vội nói, "Thiệu lang, Ngũ công tử một lòng muốn kéo ngươi về Trường Phong đường, làm sao lại đi thương tổn ngươi?"
Thiệu Chẩn đứng dậy, lạnh lùng nhìn nàng: "Ngươi chuyển lời đến hắn, dùng mấy trò vặt đó đối phó Thiệu Chẩn ta là vô dụng, cái này hắn rõ ràng nhất. Ta nếu muốn lưu lại, năm đó sẽ không đi, ta nếu không muốn trở lại, hắn đem toàn bộ người Trường Phong đường phái ra cũng chỉ như vậy thôi. Hắn nếu dám làm tổn thương người của ta, ta dù mất cái mạng này cũng sẽ khiến hắn đầu thân hai nơi!"
Phòng ốc nhà Dương tứ nương bày biện cũng không tầm thường. Ninh nhi ngủ trên giường nhỏ, đệm giường mềm mại, trong phòng còn có lư hương tỏa ra mùi hương thơm mát rất dễ chịu. Nàng rất mệt, thế nhưng nằm ở trên giường vẫn không ngủ được.
"Liễu Hương ở phố Lưu Ly, Lạc Dương? Ừ. . . . . . Không giống. Hồng Vũ ở Hoa Tê quán, Dương Châu? Cũng không đúng, ngươi trẻ tuổi hơn. . . . . . Tiểu Thanh ở ngõ Bạch Đồng, Lợi Châu. . . . . . Còn a hoàn ở Tùy Châu? Không đúng ? Vĩnh Châu? Định Châu? Tần Châu? Trường An?...." Những lời Thiệu Chẩn nói khi còn ở trên núi, lúc mới nhận nhau vọng về ở bên tai.
Dương Tứ Nương nhẹ nhàng nói: "Thiệu lang ngày trước ở chỗ này, mỗi đêm, đều phải ăn một chén canh hạnh nhân. . . . . ."
Ngươi cũng đừng tự lừa gạt mình á. Trong lòng nàng có một âm thanh nói, hắn kể ra những nơi kia, đều là kỹ quán. Ngũ công tử đó là người trong hắc đạo, Chẩn lang cũng đã từng là người trong hắc đạo, nói không chừng mấy việc hoa nguyệt đều đã trải qua.
Nhưng một âm thanh khác lại nói, vậy thì làm sao, Chẩn lang dọc đường đi giúp đỡ ngươi, bảo vệ ngươi, không hề thấy hắn làm chuyện ác, ngươi cũng từng nói hắn là người tốt. . . . . .
Ninh nhi mở to mắt, nghĩ hết chuyện này đến chuyện khác, nhưng khi nghĩ đến ánh mắt, lại nhớ đến bộ dáng Thiệu Chẩn buổi sáng sớm hôm đó, hắn nhìn nàng mỉm cười, trong đôi mắt tràn đầy ánh mặt trời.
Trong đầu nàng bao nhiêu suy nghĩ rối rắm, không thể nào ngủ được, đành ngồi dậy. Mở cửa, sân viện yên tĩnh, mấy con chim Tước từ mái hiên bay xuống, ríu ra ríu rít kiếm ăn.
Một người đang ngồi ngoài hành lang thêu hoa, Ninh nhi nhìn kỹ, là thị tỳ mới vừa dẫn mình tới đây.
Nàng ấy thấy Ninh nhi ra ngoài, cười nói: "Tiểu nương tử, khát sao? Ta lấy nước cho ngươi."
Ninh nhi vội vàng nói: "Không cần, ta không khát."
Thị tỳ lại ngồi xuống, nhìn nàng một hồi, nói: "Tiểu nương tử thật xinh đẹp."
Ninh nhi mím môi cười cười, nhìn khung thêu trong tay thị tỳ, thấy nàng đang thêu hoa lan.
"Thêu đẹp quá." Nàng tự đáy lòng tán dương.
Thị tỳ mỉm cười, nói: "Đây là thêu cho Dương nương tử, nàng thích nhất là hoa lan."
Nhắc tới Dương tứ nương, vẻ mặt Ninh nhi khẽ ảm đạm.
Nàng do dự một chút, hỏi: "Dương nương tử. . . . . . Ừ, cùng biểu huynh ta rất quen thuộc phải không?"
Thị tỳ gật đầu: "Đúng nha, Thiệu lang năm đó làm hộ viện ở đây, bọn ta cũng rất quen thuộc với hắn."
Ninh nhi nghe được lời này, ngẩn ra.
"Hộ viện?" Nàng hỏi.
Thị tỳ kinh ngạc nói: "Thiệu lang chưa từng nói với nương tử sao?"
Ninh nhi lắc đầu một cái.
Nàng cười cười, "Đó là năm, sáu năm trước, Thiệu lang còn là một thiếu niên, công phu lại rất tốt, những người tới sinh sự, bốn, năm người mạnh khỏe cũng không đánh lại hắn. Đáng tiếc Thiệu lang có chỗ muốn đi, kiếm đủ tiền đường liền từ giã, Dương nương tử trăm phương ngàn kế muốn lưu hắn lại, nhưng hắn là nói đi là đi luôn."
Ninh nhi nghe được, trợn tròn mắt sững sờ.
Đúng lúc này, một người bước nhanh từ hành lang bên kia đi tới, Ninh nhi nhìn lại, chính là Thiệu Chẩn.
"Ninh nhi." Thiệu Chẩn sắc mặt như có điều khó chịu, nói: "Dọn dẹp đồ đạc đi..., chúng ta đi nơi khác."
Ninh nhi kinh ngạc: "Không ở đây nữa sao?"
"Không ở."
Thị tỳ kinh ngạc vô cùng, đứng lên: "Thiệu lang, ngươi khó khăn lắm mới trở lại một lần, sao không ở lại một đêm rồi hãy đi?"
Thiệu Chẩn nhìn về phía nàng, cười cười: "Tiểu Dung, ta có chút việc gấp, không ở lại được."
Thị tỳ thất vọng nói: "Bọn tỷ muội chúng ta nghe nói ngươi trở lại mừng rỡ hết sức, còn nói buổi tối thiết yến cho ngươi nữa. . . . . ."
"Thay ta hướng chư vị tỷ tỷ xin lỗi nhé. . . . . ."
Ninh nhi đi trở về sương phòng lấy đồ đạc, tai lại dựng lên, nghe bên ngoài Thiệu Chẩn cùng thị tỳ cười nói.
Tỷ tỷ. . . . . .
Nàng bĩu môi, rất nhiều hồng nhan tri kỷ a. . . . . .
Lúc nàng đi ra, không ngờ, không thấy Dương Tứ Nương đó, nhưng trước cửa lại có một đám mỹ nhân trẻ trung đi tới, họ vừa thấy Thiệu Chẩn, ríu ra ríu rít chạy lại, âm thanh nũng nịu giận hờn, ầm ĩ một góc. Tiếng "Thiệu lang Thiệu lang" được réo lên không ngừng, mùi thơm của phấn son, nước hoa xông tới làm Ninh nhi thật muốn hắt xì.
Thiệu Chẩn nụ cười rạng rỡ, làm lễ ra mắt với các nàng.
"Thiệu lang, hiếm khi mới trở lại, " có người nói, "Sao đã muốn đi?"
Thiệu Chẩn nói: "Ta muốn đưa biểu muội về nhà, thời gian gấp gáp không ở lại được."
"Biểu muội?"
"Đây là biểu muội của Thiệu lang sao?"
"Nha! Thật là một tiểu mỹ nhân!"
"Thật là xinh đẹp, không hổ là biểu muội của Thiệu lang a. . . . . ."
Bọn nữ tử vây quanh Ninh nhi, không ngừng tán dương, tay Ninh nhi bị bọn họ lôi kéo, những bàn tay kia. . . . . . Thật mềm mại nha. . . . . . Cho dù đều là nữ tử, Ninh nhi vẫn ngại ngùng, mặt đỏ bừng, không biết nên làm thế nào.
Thiệu Chẩn phí hết một phen công phu, mới cùng bọn nữ tử từ biệt xong, đánh xe rời đi.
Xe ngựa đi qua đường phố Lương Châu, Thiệu Chẩn nhìn trúng một khách điếm, bèn dừng xe ngựa, hỏi Ninh nhi: "Ở nơi này có được không?"
Ninh nhi nhìn một cái rồi gật đầu.
Thiệu Chẩn cảm thấy vẻ mặt nàng không đúng, đuôi lông mày khẽ giương lên.
"Có chuyện gì sao?" Hắn hỏi.
Ninh nhi lắc đầu một cái.
Thiệu Chẩn nhìn nàng, biết những chuyện vừa rồi nên nói với nàng một chút; nhưng những chuyện đó không thể một lúc một nhát có thể nói rõ được.
Sắc trời không còn sớm, khách điếm Lương Châu từ trước đến giờ vốn đều đông đúc, Thiệu Chẩn không nghĩ ngợi thêm, giục Ninh nhi xuống xe, theo hắn vào bên trong.
"Chủ nhà, hai gian sương phòng." Hắn vào cửa nói.
Ông chủ khách điếm nhìn hắn cùng Ninh nhi, cười nói: "Vị lang quân này có phải đến từ Lợi châu, Lý Chẩn Lý lang không?"
Hai người đều kinh ngạc, nhìn nhau.
Thiệu Chẩn tay âm thầm cầm đao: "Chính thế."
Ông chủ khách điếm nói: "Tiểu điếm được quý nhân nhờ vả, đã vì lang quân chuẩn bị hai gian sương phòng thượng hạng."
"Quý nhân?" Thiệu Chẩn hỏi, "Là người phương nào?"
"Ta." Một âm thanh từ phía sau truyền đến.
Ninh nhi quay đầu lại, thấy là một nam tử xa lạ, gương mặt tuấn lãng, mặc áo gấm màu trắng, trong иgự¢ ôm một con báo xa-li nhỏ xinh đẹp.
"Trí chi, " hắn nhìn Thiệu Chẩn, khẽ vuốt ve con báo, cười một tiếng, "Đã lâu không gặp."