Chương 48: Nhớ em
An Nhu rửa mặt xong xuôi, lúc cô đang định ngủ thì Trần Bạch Phồn lại gọi điện cho cô. Cô nhìn điện thoại, làu bàu “Đúng là phải gọi đủ chín cuộc hả” mới nhận điện thoại.
Tuy rằng còn đang lo cô vẫn đang không vui nhưng giọng Trần Bạch Phồn vẫn rất dịu dàng, anh ngoan ngoãn nói: “An Nhu, chủ Weibo xóa bài post đó đi rồi.”
An Nhu sửng sốt, cô thì thào: “Xem ra em làm cô ta sợ thật.”
Trần Bạch Phồn không nghe rõ nên chỉ tò mò “ồ” một tiếng, âm cuối hơi hơi cao lên.
Tâm trạng An Nhu tốt hơn hẳn, cô chưa kịp giải thích gì cho anh mà chỉ nói nốt một câu bèn ngắt máy: “Em muốn dọa cô ta lần nữa.”
Trần Bạch Phồn: “…”
Hà Tín Gia đứng cạnh anh, cậu tò mò hỏi: “An Nhu ngắt điện thoại của anh à?”
Trần Bạch Phồn miễn cưỡng nói: “Cô ấy bận thôi.”
Hà Tín Gia châm bom: “Chà thảm thế, lúc em theo đuổi Giang Nhĩ cũng chưa bị ngắt máy trực tiếp thế đâu, xem ra anh đúng là một anh bạn trai có cũng được mà không có cũng chả sao nhỉ ——”
Trần Bạch Phồn cố kiềm chế xúc động muốn đánh cậu, anh ngắt lời Hà Tín Gia, bình tĩnh nở nụ cười.
“Giờ mi có thể lăn về được rồi.”
*
An Nhu gửi bức ảnh Tiểu Dư đưa gửi cho chủ Weibo, tiện tay gửi luôn sticker Minions vui nhộn cho cô ta.
Chủ Weibo nhắn lại rất nhanh: Cmn, cô lấy cái này từ đâu thế hả?
An Nhu chống cằm, cô không trả lời mà nhìn cô ta bắt đầu spam oanh tạc mình.
Văn Văn Văn Văn mỗi ngày đều nhiều chuyện: Cmn cmnnnnn.
Văn Văn Văn Văn mỗi ngày đều nhiều chuyện: Tôi đã xóa rồi, cô còn muốn gì nữa?
Văn Văn Văn Văn mỗi ngày đều nhiều chuyện: Có thể xóa hay không hả? Phiền quá đi.
An Nhu nhếch môi, không thèm nhắn lại mà ném điện thoại sang một bên.
Giờ bài post đó bị xóa cũng tốt, tránh việc nó bị khuếch tán rộng hơn, tuy rằng chắc chắn là đã có rất nhiều người save ảnh lại rồi. An Nhu nghĩ đến đây thì thở dài một tiếng.
Đăng ảnh chụp của chủ Weibo lên mạng hình như cũng chẳng có gì hay ho cả. Người khác làm chuyện thất đức thì không có nghĩa là cô cũng phải đáp trả bằng cách y như thế.
An Nhu khẽ ngáp một cái, duỗi tay block chủ Weibo, thầm nghĩ tốt nhất là ngoan ngoãn tuân thủ pháp luật thì hơn.
Đúng lúc đó, điện thoại trong tay cô rung lên. An Nhu cúi xuồng nhìn thì thấy tin nhắn Trần Bạch Phồn gửi tới.
Trên màn hình hiện lên một câu nói rất bình tĩnh.
—— Em ngắt điện thoại của anh
An Nhu: “…”
Lúc nãy cô đang phiền não cách đối phó với chủ Weibo mà quên mất rằng, bạn trai cô còn khó chơi hơn chuyện bị lộ mặt ngoài đời thực nhiều.
*
Ở bên kia, cuối cùng Tiểu Văn cũng về KTX, cô ta chỉ vào Tiểu Dư, lạnh lùng hỏi: “Có phải cậu gửi ảnh của tôi cho bà họa sĩ ngu xuẩn kia không?”
Tiểu Dư liếc cô ta, từ từ uống nước: “Liên quan gì đến tôi.”
Tiểu Văn giận dữ nói to: “KTX chỉ có cậu biết Weibo của tôi! Có phải cậu điên rồi không! M* nó, tôi đã động chạm gì đến cậu à?”
“Câu này của cậu nghe buồn cười nhỉ.” Tiểu Dư để ly nước lên bàn rồi nghoảnh lại nhìn cô ta, “Lúc nãy tự cậu nói muốn đăng ảnh của Nhu Chỉ lên Weibo cơ mà, lúc đấy sao to tiếng thế, rồi lập tức có bài post của một chủ Weibo chuyên kiếm chuyện, cmn ai không biết đấy là cậu chứ?”
Tiểu Văn bị chặn họng, cô ta im lặng hồi lâu mới hỏi: “Cho nên là người khác trong KTX gửi cho cô ta à?”
Tiểu Dư mới đọc bình luận trên mạng nên điên tiết không chịu nổi, cũng lười không thèm đôi co với cô ta nữa, “Chưa nói đến người khác trong KTX, là tôi thì sao? Cậu muốn nổi tiếng còn gì? Tôi chủ động giúp cậu mà còn chưa cúi đầu cảm tạ à?”
Tiểu Văn trợn tròn mặt, cô ta chỉ thẳng vào Tiểu Dư. “Đm, Cmn chứ, cậu đúng là điên rồi? Tôi nói tôi muốn nổi tiếng bao giờ? Cậu đừng có…”
Tiểu Dư ngắt lời cô ta, lạnh lùng hỏi: “Vậy Nhu Chỉ có từng nói chị ấy muốn nổi tiếng bao giờ chưa.”
Cô ấy chưa bao giờ để lộ cuộc sống riêng tư của mình trên mạng, thậm chí còn chưa từng nói mình sống ở thành phố nào. Lần duy nhất là khi cô ấy thừa nhận mình đang có bạn trai.
Nhưng bây giờ, lại bị người ta vịn cớ đó mà công kích ——
【Emmmmm… Hơi không hiểu sao bác sĩ Ôn lại thích An An được nhỉ?】
【 Tác giả xấu quá nên tự vẽ truyện tranh an ủi à???? 】
【Lùn ૮ɦếƭ đi được, trời ạ.】
【Chậc, thấy nguyên mẫu rồi chả muốn đọc truyện nữa.】
Tiểu Văn hoảng hốt cầm tay cô: “Cô ta block tôi rồi, cậu nói giúp tôi mấy câu đi? Tôi cũng xóa Weibo rồi còn gì! Cô ta còn đòi mạng tôi được chắc?”
“Không nghiêm trọng thế đâu.” Tiểu Dư nói khẽ, “Chị ấy không làm đến mức đó đâu, cùng lắm là kiện cậu thôi.”
Đúng lúc đó, Lâm Chỉ mới đi bộ về, đúng lúc chạm phải ánh mắt của Tiểu Dư. Cô vừa bị Lâm Vi gọi điện thoại mắng cho một trận thì đang tức điên lên được, nhịn không được bèn nói, “Mới nãy tôi đi ngang qua KTX khác, có bạn học hỏi cái account Weibo kia có phải của cậu không.”
Tiểu Văn sửng sốt: “Sau đó thì sao?”
“Tôi nói đúng thế.” Lâm Chỉ đắc ý nói, “Tôi không biết cô ấy định làm gì cả mà đi luôn.”
“Ai vậy?”
“Sao tôi phải nói cho cậu.” Lâm Chỉ hừ một tiếng rồi vào WC.
Tiểu Văn đột nhiên cảm thấy khủng hoảng, cô ta click vào Weibo bèn thấy một bài post có tag tên cô, Nhĩ Đông An An, rất nhiều account kiếm chuyện khác, còn có cả fan club của những ngôi sao đã từng bị cô ta bôi nhọ.
@ Clone mới đăng kí để đập muỗi: Không ngờ tôi lại phát hiện thân phận của thứ này. M* nó bôi nhọ toàn là nữ thần nam thần của tôi! Tức ૮ɦếƭ mất, không biết có hiệu quả không, nhưng ông đây nhất định phải đào hết ảnh ọt của ả ra, chỉ cần ả ta xin lỗi tôi sẽ xóa post. [/ hình ảnh ][/ hình ảnh ][/ hình ảnh ]
Tiểu Văn lập tức nhắn tin cho chủ post, nhưng bài post đã bị một trong số những account nhiều chuyện đó share lại.
【… Đừng nói đây là con mẹ đã nói xx nhà tôi xấu nhất showbiz đấy nhé????? Tôi cảm thấy lại tổn thương nữa rồi.】
【Ả ta dựa vào đâu mà nói xx phẫu thuật thẩm mĩ chứ? Mặt ả mới là sản phẩm thất bại khi phẫu thuật thẩm mĩ đấy…】
【 À tôi biết rồi, lúc trước ca ca nhà tôi bị bệnh nên gầy, ả nói ca ca nhà tôi nghiện, haha J】
【 Ầy, chủ post đăng ảnh người ta lên hình như không ổn lắm đâu… 】
【 Lầu trên thánh mẫu vạn tuế! Xóa account của cô luôn đi, phiền kinh.】
Tiểu Dư thấy Tiểu Văn hoảng đến mức đỏ mắt thì cũng mềm lòng, cô nói nhỏ: “Mau xin lỗi đi là được mà.”
Sau đó cô lại mở Weibo ra, vào trang chủ của Nhu Chỉ, thấy @Cưới được Nhu Chỉ trước hai mươi tám tuổi bèn click vào, thấy trên bài post gần nhất đã quá một ngàn bình luận.
Tuy rằng đại đa số mọi người đều chúc phúc, nhưng cũng có rất nhiều lời khó nghe.
【 Nhĩ Đông An An giàu lắm đúng không = = chắc chắn là cô ta tiêu tiền mở phòng khám cho anh à? 】
【 Ảnh chụp cũng đâu đẹp bằng trong truyện tranh chứ…】
【 Thật sự không phải giả hết à?】
【 Đúng rồi, nếu trong ảnh là An An thật thì cô gái đó là top 10 hoa khôi của hệ tôi ở trường đại học Bạc Thành đấy. Chẳng qua ảnh chụp xấu thôi, thực tế trông rất đáng yêu và xinh đẹp.】
Tiểu Dư thấy chủ Weibo chỉ đáp lại comment cuối, anh dùng ba dấu chấm hỏi, thành comment có nhiều lượt like nhất.
—— Chỉ là top 10 hoa khôi hệ thôi á? Ai bầu đấy? Khinh thường ánh mắt của tôi à?
*
Ầm ĩ hồi lâu, cuối cùng cũng sắp qua ngày.
An Nhu vội vàng gọi điện thoại.
Trần Bạch Phồn ở bên kia lập tức nghe máy, anh kì lạ hỏi: “Sao em còn chưa ngủ?”
“Gọi điện thoại cho anh thôi.” Anh Nhu hắng giọng, cô đứng đắn nói: “Mới nãy em đột nhiên có việc, giải quyết mọi chuyện xong rồi bèn lập tức gọi điện thoại cho anh đấy.”
Trần Bạch Phồn im lặng vài giây thì bỗng nhiên hạ giọng: “Em thấy mấy bình luận đấy à?”
An Nhu nghe vậy thì nụ cười bên môi cứng lại, cô mím môi, thành thật nói: “Vâng.”
“An Nhu.” Trần Bạch Phồn cảm thấy rất khó chịu, anh cố kìm cảm xúc, “Chúng ta không thể quan tâm tới miệng đời đâu, tự mình biết là được.”
An Nhu chớp chớp mắt, cô hỏi: “Anh bị đả kích rồi à?”
Có người mắng cô thì đương nhiên cũng có người mắng anh rồi.
Trần Bạch Phồn cười nhạt: “Sao có thể chứ.”
“Nên em cũng không cảm thấy gì đâu.” An Nhu cong cong môi, đôi mắt cô phiếm hơi ấm, “Dù sao thì.”
Cô hơi dừng lại, chẳng mấy chốc đã nói tiếp, giọng nói có vẻ kiêu ngạo: “Anh cũng sẽ không vì lời của họ mà hết thích em.”
Trần Bạch Phồn ở đầu dây bên kia im lặng một lát, anh hơi kinh ngạc một lát rồi cười phá lên.
“Cũng đúng.” Trần Bạch Phồn lẩm bẩm.
Đồng hồ báo thức cách đó không xa vang lên, một ngày mới lại bắt đầu.
Trần Bạch Phồn duỗi tay tắt đồng hồ báo thức đi, khuôn mặt anh đầy ý cười, ánh mắt sâu thăm thẳm như mực nồng, “Sinh nhật vui vẻ, em yêu.”
Giọng anh truyền qua điện thoại, trầm trầm khàn khàn.
Rất hiếm khi An Nhu nghe thấy anh gọi mình như bậy bèn nhịn không được mà đỏ mặt, cô ừ một tiếng rất nhỏ.
Trần Bạch Phồn thở dài: “Em mau về đi, anh nhớ em.”
—— Muốn cưới em.