Chương 44: Hai người họAn Nhu còn chưa phản ứng lại được: “Hả? Giờ anh muốn về Bạc Thành luôn á?”
“Đương nhiên không phải rồi.” Trần Bạch Phồn cũng hết cách, “Anh đang hỏi sau này em có định ở Tứ Xuyên không cơ?”
“…” Thật ra An Nhu chưa từng nghĩ tới chuyện này.
Nhưng hình như cô ở đâu cũng giống nhau thì phải…
Công việc của An Nhu không yêu cầu cô có chỗ làm cố định, cô cũng không thích ra ngoài, chưa kể từ Bạc Thành về Tứ Xuyên cũng không xa lắm, nếu cô muốn thì bao giờ về chả được.
Thấy vẻ mặt của cô thì Trần Bạch Phồn nghiêm túc nói: “Em đừng vì anh mà tạm chấp nhận ở lại Bạc Thành với anh, dù sao thì tìm việc lại cũng không ——” khó lắm.
Trần Bạch Phồn chợt ngừng lại, anh giương mắt nhìn cô: “Nhưng anh cảm thấy nếu thất nghiệp thì cũng không sao mà nhỉ.”
An Nhu không biết anh muốn nói gì nhưng vẫn trả lời rất nghiêm túc: “Chắc chắn anh sẽ tìm được việc làm mà.”
“Nếu không tìm được việc thì có nhiều thời gian ở bên em hơn thôi, chỉ là ăn mặc ngủ nghỉ hơi có vấn đề ——” Trần Bạch Phồn còn đang mơ mộng về tình cảnh này, anh lập tức trở lên mong đợi, “Em bao nuôi anh đi.”
“…” An Nhu hơi dừng lại, “Em từ chối được không?”
“Được.” Trần Bạch Phồn lạnh lùng đáp: “Dù sao anh đây một mình đêm khuya không có chỗ để đi, lúc bị đêm đen lạnh lẽo tra tấn em cũng đâu biết, lúc anh đói đến xây sẩm mặt mày, lúc khóc lóc thảm thiết em cũng chẳng hay.”
An Nhu im lặng một lát, cô giơ hai ngón trỏ ra để banh đôi môi đang mím chặt của anh nhếch lên
Trần Bạch Phồn nhìn cô chằm chằm một lát rồi đoán: “Ý em là muốn anh phải kiên cường hả?”
Hành động này của cô tức là muốn nói với anh dù có gặp được chuyện không tốt đi chăng nữa cũng phải mỉm cười đối mặt với nó ư?
“Không.” An Nhu cười, cô nói: “Chẳng qua em thấy lúc anh nói ra những lời này mà cười thì gây xúc động hơn thôi.”
Trần Bạch Phồn im lặng vài giây như đang nghĩ ngợi, chẳng mấy chốc anh đã gật gật đầu: “Ok, sau này anh sẽ chú ý.”
“…”
“Sao em lại tỏ ra cạn lời thế?” Trần Bạch Phồn khó hiểu hỏi: “Anh phải nghe theo đề nghị của em thì mới tiến bộ được.”
“…” Bây giờ muốn tác quai tác quái cũng cần có học vấn thế à?
An Nhu còn định nói gì nữa thì Trần Bạch Phồn đứng lên, anh cúi đầu hôn cô rồi lôi cô ra cửa, nói nhỏ: “Anh hôn rồi đó, em mau đi ngủ đi.”
An Nhu lập tức ૮ɦếƭ máy, cô nhìn anh như thể nhìn một kẻ dở người.
“Em đừng ở chỗ anh lâu nữa.” Trần Bạch Phồn vẫy vẫy tay, anh ám chỉ: “Anh đây đang tuổi ૮ɦếƭ đói đến nơi này, mong em hiểu cho.”
An Nhu khó chịu nhìn anh: “Anh chỉ muốn ngủ chứ gì.”
“Không.” Trần Bạch Phồn gãi gãi đầu trông không khác gì một cậu nhóc to xác, anh thật thà nói, “Anh sợ em ở chỗ anh lâu vậy ba mẹ em sẽ nghĩ nhiều, sau đấy có ấn tượng không tốt với anh.”
An Nhu không ngờ lại là lí do này, tai cô nóng bừng, An Nhu ném chăn lên đầu anh, vội vàng nói câu “Ngủ đi” bèn chạy về phòng.
An Nhu chui vào ổ chăn, cô nhớ tới vấn đề vừa nãy của Trần Bạch Phồn.
—— “Sau này em muốn ở đâu?”
Không biết đã ngủ thi*p đi từ lúc nào.
*
Ngày kế, cha mẹ Trần đến Tứ Xuyên, hai nhà hẹn nhau ra ngoài ăn bữa cơm.
Tuy rằng nội dung nói chuyện của người lớn chủ yếu liên quan tới hai người họ, nhưng cả hai cũng chẳng chen lời được bèn im lặng ăn cơm.
An Nhu cảm thấy hơi lơ mơ.
Sao đột nhiên phụ huynh hai nhà đã gặp nhau rồi thế này…
Hình như bọn họ cũng chưa đến mức bàn chuyện kết hôn đúng không, ừm, mới yêu đương có nửa năm thôi mà. Có khi Trần Bạch Phồn sẽ thấy hơi sớm ấy, dù sao cũng có thấy anh có ý này đâu.
Nhưng An Nhu nhớ tới tên Weibo của Trần Bạch Phồn thì lại cau mày, cái đấy có tính không nhỉ…
An Nhu đột nhiên lại nhớ tới chuyện của nhiều năm về trước, cô huých Trần Bạch Phồn, hạ giọng nói: “Sao lúc trước anh cứ bắt nạt em vậy?”
Trần Bạch Phồn nuốt thức ăn vào bụng: “Anh bắt nạt em bao giờ?”
“Dù sao thì em nhớ là hồi còn nhỏ anh chẳng tốt với em tí gì.” An Nhu thành thật nói.
Trần Bạch Phồn tỏ ra oan uổng: “Anh không tốt với em chỗ nào?”
An Nhu nhớ chuyện này rất rõ: “Lần đầu tiên gặp em bị anh mắng tới khóc.”
“Ừ, em khóc.” Khóe miệng Trần Bạch Phồn giật giật: “Sau đó anh bị ba đánh cho nhừ đòn, từ đấy coi em không khác gì tổ tiên.”
“…” An Nhu chớp chớp mắt, cô tỏ ra không phục: “Nhưng anh vẫn mắng em, anh làm em bị tổn thương về tinh thần đấy.”
“Em bảo anh mắng em là nhóc lùn hả?” Trần Bạch Phồn sụp mí mắt, anh gỡ xương cá cho cô, “Vui mà, em cũng mắng anh rất nhiệt tình đấy thôi.”
An Nhu tỏ ra nghiêm túc: “Em không vui.”
Trần Bạch Phồn giương mắt nhìn cô, anh nghe lời đáp: “Vậy được, giờ em mắng đi, anh không cãi lại đâu.”
An Nhu há miệng thở dốc, hoàn toàn không biết phải mắng từ đâu: “Em mắng gì được nhỉ?”
Trần Bạch Phồn ngừng tay, anh nghĩ giúp cô: “Dễ tổn thương, quỷ dính người, đàn ông mà giả vờ giả vịt, công chúa version nam, tên ngốc ngày nào không tác quai tác quái thì trời sập…”
An Nhu nhìn anh chằm chằm, cô ngắt lời anh, tỏ ra cực kì hoài nghi: “Anh không mắng lại thật hả? Hơn nữa sau đấy cũng sẽ không giận dỗi đấy chứ?”
Trần Bạch Phồn rất khoan dung mà cong môi: “Đương nhiên.”
“Dễ tổn thương.”
“Là anh.”
“Quỷ dính người.”
“Cũng là anh.”
“Đàn ông mà giả vờ giả vịt.”
“Ồ.”
An Nhu bỗng nhiên cảm thấy áp suất xung quanh thấp đi hẳn, cô cúi đầu xuống, khó nhọc mà nói: “Công chúa version nam.”
Vì sao cô mắng anh lại không hưởng thụ được chút cảm giác sung sướng nào của việc mắng người nhỉ?
Trần Bạch Phồn mỉm cười: “Là anh chứ sao.”
An Nhu quyết định không tra tấn mình thêm nữa: “Thôi, dừng ở đây vậy.”
Một lúc lâu sau,
“Anh phải nhấn mạnh là anh không giận đâu.” Trần Bạch Phồn vẫn đang cong môi, nhưng nụ cười của anh lại hơi kinh dị, “Nhưng anh không ngờ anh trong lòng em lại như thế.”
An Nhu: “…”
Trần Bạch Phồn dịu dàng nói: “Anh phải nhấn mạnh thêm mới được, anh không giận nhé.”
An Nhu ngoảnh đầu nhìn anh giả vờ giả vịt bèn nói: “Đã biết.”
“…”
“Em thích kiểu người rộng lượng như anh đó.”
Trần Bạch Phồn: “…”
*
Sau khi ăn cơm xong, Trần Bạch Phồn lái xe dẫn cha mẹ tới khách sạn, sau khi đoàn người tạm biệt nhau xong anh mới nổ máy lái xe về nhà họ An.
Mẹ Trần nắm tay cha Trần, bà đứng nhìn xe đi xa thì đột nhiên hơi âu sầu: “Sao tôi lại có cảm giác mình vừa gả con gái ra ngoài nhỉ?”
Cha Trần quyết định nói đỡ Trần Bạch Phồn một câu: “Không phải, là con trai mình chọn ở rể thôi.”
“…”
*
Hôm sau, mẹ An và mẹ Trần hẹn nhau ra ngoài dạo phố, cha Trần chỉ còn một mình bèn đến nhà họ An chơi cờ với cha An.
An Nhu cũng không muốn để Trần Bạch phồn đến đây một chuyến mà chỉ ru rú trong nhà bèn dẫn anh ra ngoài đi dạo.
Tứ Xuyên là đô thị cấp 1, vào những kì nghỉ dài hạn như dịp quốc khánh thì lượng người ở trung tâm thành phố lại càng nhiều thêm. An Nhu đi dạo một lát đã thấy phiền, cô kéo anh vào một tiệm trà sữa, sau khi chọn đồ uống xong bèn tìm chỗ ngồi xuống.
Cô vừa bưng trà sữa vừa làu bàu: “Sau này ở Bạc Thành đi.”
Trần Bạch Phồn không nghe rõ lắm: “Hử?”
“Lúc em tốt nghiệp không về Tứ Xuyên là vì,” An Nhu nghĩ ngợi vài giây bèn nói, “Cảm thấy tiết tấu cuộc sống ở đây quá nhanh, người đi đường dường như chẳng phải đi mà đều chạy vậy.”
Trần Bạch Phồn không quan tâm lắm: “Bọn họ chạy thì kệ, mình cứ đi thôi.”
“Em thích cách sống chậm rãi ở Bạc Thành.” An Nhu mím môi, cô sụp mí mắt, không dám nhìn anh, “Cảm thấy nó rất hợp để loại người như em định cư lâu dài.”
Dường như cô thấy anh hơi ngơ ngẩn một lát.
Chẳng mấy chốc An Nhu đã nghe thấy giọng nói phiếm ý cười của anh, anh duỗi tay xoa đầu cô.
“Đúng vậy.” Anh nói nhỏ.
Rất hợp để hai người họ cùng nhau định cư lâu dài.
*
Mùng 5 cha mẹ Trần đã lên máy bay về Bạc Thành rồi, sau khi đưa bọn họ đến sân bay thì hai người trở về. An Nhu đột nhiên nhớ tới một việc: “Anh đặt vé mình về hôm nào vậy?”
“9 giờ sáng mùng 7 thì phải.”
An Nhu liếm môi: “Có phải mùng 8 anh phải đi làm không?”
Anh hơi cong môi, không trả lời cô mà hỏi: “Sao thế?”
“Ba mẹ em nói qua sinh nhật em rồi hẵng về đó, họ nói đã lâu rồi em không tổ chức sinh nhật ở nhà…” An Nhu cẩn thận nói, “Anh xem xem có sửa thời gian một chút được không, em về muộn chút vậy.”
Lần này Trần Bạch Phồn không nói gì, anh cứ thế im lặng lái xe một lúc lâu.
Mãi anh mới mở miệng, khó nhọc một lát mới nói: “Ừm, về rồi tính.”