An Nhu lười biếng vươn vai, cô mở đại cương ra, nghĩ ngợi trong chốc lát rồi quyết định vẽ chương thứ tư.
Cô tưởng tượng bối cảnh và lời thoại xong xuôi mới bắt đầu phác họa. Sau khi đã chia khung xong thì An Nhu bắt đầu ngồi line lại cẩn thận.
Chẳng biết chiều đã sắp tàn từ khi nào, nhưng cô mới chỉ vẽ được có một tờ.
An Nhu cảm thấy tốc độ này của mình không ổn lắm, nếu truyện tranh mỗi tuần 1 chương thì một chương phải 20 trang. Như thế ít nhất là một ngày cô phải vẽ được 3 trang, nhưng bây giờ cô vẽ miết mới được một tờ.
An Nhu mím môi, cô nghĩ thầm đành phải vẽ nhiều ngủ ít vậy, có thể đây là lần đầu tiên cô vẽ truyện tranh nên mới chậm thế, vẽ nhiều tốc độ chắc cũng sẽ tăng lên sau chăng.
An Nhu save truyện lại, cô nghĩ bản thân mình trừ chiều qua đi gửi hợp đồng rồi thuận tiện ăn một bữa cơm với Trần Bạch Phồn ở ngoài thì hình như chưa từng ra khỏi cửa thì phải.
Cô đứng dậy định đi mua đồ ăn trước rồi mới tới phòng khám tìm anh.
Cũng sắp đến giờ rồi.
An Nhu chỉ trang điểm nhẹ, thay đồ rồi ra cửa luôn. Cô vào thang máy, cầm điện thoại ra nghía một lát thì đúng lúc thấy tin nhắn Trần Bạch Phồn gửi tới.
【 Anh đánh em lúc nào vậy? 】
An Nhu không hiểu ra sao: Gì cơ?
Trần Bạch Phồn: Hôm nay lúc ngủ em nói anh đánh em.
An Nhu: “…”
Cô trố mắt nhìn màn hình điện thoại chằm chằm một lúc lâu, tới nỗi cửa thang máy mở cũng chưa bước ra, đến tận khi có người trên lầu bấm số, thang máy định đóng cửa cô mới ảo não vỗ vỗ đầu.
An Nhu nghĩ ngợi một lát rồi nói thật: Em họ anh bảo,
An Nhu: Em họ anh bảo nhìn người khác ngủ nướng anh thấy ngứa mắt lắm.
An Nhu: Mỗi ngày cậu ấy đều bị anh đánh đến tỉnh thì thôi.
An Nhu: Đúng rồi, hôm nay anh không cần mua nguyên liệu online đâu.
An Nhu: Để em đi mua.
Sau khi cô gửi tin nhắn xong thì thang máy đã lại xuống tầng 1, An Nhu cất điện thoại đi rồi ra khỏi thang máy.
Bên kia.
Trần Bạch Phồn nhìn nội dung trên màn hình bèn cười lạnh.
Lần An Nhu thấy Hà Tín Gia gần đây nhất chỉ có hôm sau khi bọn họ chính thức yêu đương mà cô sang nhà anh lấy bữa sáng thôi. Nguyên liệu nấu ăn anh đều gửi về nhà An Nh và làm ở nhà cô luôn. Còn Hà Tín Gia cơ bản đều giải quyết cơm chiều ở ngoài.
Trần Bạch Phồn tỉnh ngộ.
Hóa ra An Nhu không dám ngủ nướng trước mặt anh là vì thế hả?
Nhưng anh chưa từng thế mà, kể cả Hà Tín Gia có nói vậy thì anh cũng đã… đánh cô bao giờ đâu.
Sao cô lại sợ anh vậy chứ, Trần Bạch Phồn ảo não sờ lông mày.
Sau đó anh lập tức cầm điện thoại nhắn tin cho Hà Tín Gia.
【 Mi theo đuổi nữ sinh kia thành công chưa? 】
Một lát sau Hà Tín Gia mới đáp: Chưa.
Hà Tín Gia: Làm sao?
Trần Bạch Phồn lạnh mặt gằn từng chữ vào tin nhắn —
【 Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha 】
Hà Tín Gia:…
Hà Tín Gia: Biến đi.
*
An Nhu ra khỏi khu chung cư, cô đi về phía bên phải, siêu thị ở bên kia đường lớn, sau khi cô băng qua đường thì chỉ cần quẹo trái đi thêm mười lăm phút nữa là tới rồi.
Đúng lúc cô cũng cần phải đi ngang qua phòng khám nha khoa Ôn Sinh.
Lúc này mặt trời vẫn còn hững hờ trên cao, ánh nắng xuyên qua kẽ hở của nhánh cây in bóng trên mặt đất. Độ ấm vừa phải làm mọi người cảm thấy rất thoải mái.
An Nhu ngước mắt nhìn về phía Ôn Sinh, đúng lúc thấy hai anh em Lâm Chỉ ra khỏi đó, cô hơi sửng sốt, vẻ mặt có chút tò mò nhưng cũng không nghĩ nhiều.
An Nhu nhìn ra chỗ khác, khi nhìn về phía trước thì đúng lúc nhìn thấy một chiếc xe ba bánh đang đến gần. Trên xe chất đầy ván gỗ, vừa lộn xộn vừa nguy hiểm, đã thế xe còn đột ngột lao ra, xung quanh xe lại được đóng một đoạn đinh vừa dài vừa thô.
An Nhu đứng hơi gần chiếc xe này, cô sợ bị ᴆụng phải bèn lùi về phía sau. Nhưng cô mới chỉ dịch về phía sau một bước thôi thì đã bị người đứng sau kéo mạnh về phía anh ta.
An Nhu không kịp phản ứng lại bèn lùi về sau theo quán tính, gót chân của cô giẫm phải một viên đá nhỏ, chân hơi trẹo nên suýt nữa bị ngã.
Người đằng sau vội vàng đỡ lấy cô làm An Nhu tựa cả người vào Ⱡồ₦g иgự¢ anh ta. Cô vội vàng tránh ra, tiến về phía trước vài bước mới quay đầu lại nhìn xem là ai. Thấy là Lâm Vi thì cô hít một hơi thật sâu rồi cảm ơn.
Mặc dù, cô chẳng hiểu sao anh ta lại phải kéo cô cả.
Tuy rằng vị trí của An Nhu gần chiếc xe đó thật nhưng thực ra cũng không nguy hiểm lắm, kể cả cô có ngớ ra vài giây thì lùi thêm vài bước cũng có thể tránh mà.
Lâm Vi đột nhiên kéo cô mạnh như thế còn khiến cô suýt nữa ngã sấp xuống, nhưng rõ ràng anh ta không muốn để cô bị đâm phải nên nếu không cảm ơn thì không tốt lắm.
Lâm Vi đột nhiên mở miệng, anh ta cà lơ phất phơ hỏi: “Em muốn đi đâu thế?”
An Nhu thuận miệng đáp: “Siêu thị.”
“Đi siêu thị làm gì, anh vừa mới cứu em đấy, em phải mời anh ăn một bữa cơm đi chứ nhỉ.”
An Nhu không ngờ anh ta sẽ nói thế nên cau mày, cô cũng không biết nên phản ứng ra sao bèn lặp lại lời vừa nãy: “Cảm ơn.”
Sau đó cô quay ngoắt đi, tiếp tục đi về phía trước.
Lâm Vi đằng sau nửa đùa nửa thật mà nói: “Một bữa cơm thôi mà.”
An Nhu hơi không nhịn được bèn hỏi: “Chiếc xe kia cách tôi ít nhất năm mét, anh cảm thấy tôi có lùi kịp không?”
“Anh không dám cược đâu.” Anh cười.
Lâm Chỉ đứng cạnh hơi xấu hổ, cô bé kéo áo anh ta: “Anh, mình về đi.”
Khóe miệng An Nhu giật giật: “Tôi đi trước đây.”
Lần này cô không quay đầu lại nhìn họ nữa mà nhanh chân tới siêu thị. Lâm Vi nhìn theo bóng dáng cô thì hơi liếm khóe miệng rồi cười khẽ.
Lâm Chỉ chẳng thể hiểu nổi hành vi của anh: “Anh, anh làm gì vậy hả?”
Lâm Vi nhìn cô bé, anh ta hơi hơi nâng cằm về phía An Nhu: “Thấy chị gái kia đẹp không?”
Lâm Chỉ tất nhiên cũng nhớ rõ An Nhu, “Anh thích chị ấy á? Anh điên à, mẹ sẽ không đồng ý đâu.”
“Anh thích ai thì liên quan gì đến bà ta.” Lâm Vi cười lạnh, sau đó thở dài, “Đẹp đúng không, nhưng mà lạnh lùng quá, trước kia anh xin add WeChat mấy chục lần cũng không đồng ý.”
“Anh theo đuổi thế thì ai thích nổi.”
Lâm Vi cười tự giễu.
Chỉ là lúc trước không dám chủ động xuất hiện trước mặt cô ấy nên hiện tại mới không muốn bỏ lỡ nữa.
Mặc dù, chính anh ta cũng cảm thấy cách của mình thật khó ưa. Nhưng chỉ có thể mới tìm được chút cảm giác tồn tại trước mặt cô thôi.
Lâm Vi lẩm bẩm: “Em thích một họa sĩ vẽ minh họa lắm mà? Còn mua bản vẽ được cô ấy kí tên nữa.”
“Anh nói Nhu Chỉ à?”
Lâm Vi gật đầu, giọng anh nhẹ như không, “Là cô ấy đấy.”
Chuyện này anh biết là nhờ một lần nghe thấy Ứng Thư Hà gọi điện thoại cho An Nhu, sau khi biết anh còn lập riêng một clone ngày ngày comment trên mỗi bài post của cô, mỗi ngày đều nhắn tin chúc cô ngủ ngon, nhưng trước giờ thậm chí còn không được seen.
Lâm Chỉ nghe vậy thì trợn tròn mắt, cô bé kích động hỏi: “Má ơi, thật hay giả vậy?”
Lâm Vi hơi liếc cô bé: “Là thật, khoa năng khiếu của em không tồi, ngoan ngoãn thi tốt kiến thức văn hóa luôn đi, em cũng muốn làm họa sĩ minh họa đúng không? Đừng có mà gây chuyện nữa.”
Lâm Chỉ chột dạ nói: “Em biết rồi.”
Chẳng mấy chốc cô bé đã nói tiếp: “Má ơi, hóa ra Nhu Chỉ trông như thế…”
Thấy cô bé hưng phấn vậy thì Lâm Vi nhướng mày, anh ta dứt khoát nói cho cô bé chuyện lần trước mình nhìn thấy: “Cô ấy còn vẽ truyện tranh bằng clone nữa, 乃út danh là Nhĩ Đông An An thì phải.”
“Trời ơi, sao lại xài clone chứ! Em cũng muốn xem!”
Lâm Vi không nói nữa, anh nhớ tới nội dung truyện tranh thì cúi đầu, lấy hết can đảm gửi một tin nhắn qua WeChat cho Ứng Thư Hà.
【 Có phải An Nhu có bạn trai rồi không? 】
Bên kia đáp rất nhanh
【 Đúng rồi, sao thế? 】
Lâm Vi nhìn hai chữ đầu hồi lâu, sau đó bỏ điện thoại vào túi rồi nói nhỏ: “Vậy quên đi.”
Vậy quên đi.
*
An Nhu mua ít nguyên liệu nấu ăn Trần Bạch Phồn hay dùng, sau đó lại mua đồ dùng cho mấy ngày tới mới quay về phòng khám.
Chẳng mấy chốc Trần Bạch Phồn đã thay áo đi ra, An Nhu không nói trước với anh nên anh cũng không nghĩ là cô sẽ đến.
Trần Bạch Phồn sửng sốt một lát bèn đến gần nhéo má cô: “Sao lại tới rồi?”
“Em đi mua đồ ăn, thuận tiện thì về với anh luôn.”
Trần Bạch Phồn nghe vậy bèn kéo cô vào lòng, sau đó cọ cọ cằm vào đỉnh đầu An Nhu, “Anh vui quá.”
Anh nhanh chóng lùi ra, khom lưng cầm lấy túi mà cô đang xách, tay kia nắm lấy tay An Nhu.
“Hôm nay bạn gái tới đón anh về nhà.” Giọng anh đậm ý cười.
Hai người băng qua đường cái, đến cổng khu chung cư.
Trên đường đi, An Nhu cứ nhìn tiệm trà sữa bên cạnh khu chung cư mãi. Trần Bạch Phồn thấy thế thì hỏi nhỏ: “Em muốn uống à?”
An Nhu gật gật đầu.
Trần Bạch Phồn dẫn cô qua đó, “Vậy mua thôi.”
Hai người đẩy cửa ra rồi vào tiệm trà sữa. May mà trong tiệm ít người nên trước quầy gần như không có ai đang xếp hàng cả. Sau khi chọn đơn xong, trong lúc chờ đợi thì Trần Bạch Phồn đột nhiên nhìn thấy người mà mình sớm tối ở chung đang ngồi trên bàn gần quầy nhất.
Mà người ngồi đối diện người đó là một cô bé trắng trẻo sạch sẽ, không biết hai người đang nói gì.
Trần Bạch Phồn đột nhiên nhớ tới lời An Nhu, anh dẫn cô qua đó không chút nghĩ ngợi. Đúng lúc nhân viên cửa hàng đưa túi đựng trà sữa cho cô, An Nhu vội vàng nhận lấy, cô không hiểu gì bám theo anh, lập tức nhìn thấy Hà Tín Gia và Giang Nhĩ.
Trần Bạch Phồn gọi Hà Tín Gia: “Tín Gia.”
Hà Tín Gia cũng không ngờ lại gặp anh ở đây bèn ngơ ngác đáp: “Anh họ.”
Sau đó, Trần Bạch Phồn hỏi: “Nhà đã cắt nước mấy ngày rồi, sao em còn chưa tìm người sửa?”
Hà Tín Gia ngơ ngác: “Hả? Đâu có, sao nhà bị cắt nước mà em lại không biết…”
Huống chi trước khi ra ngoài cậu còn rửa mặt nữa mà.
Trần Bạch Phồn ồ lên một tiếng đầy thâm ý: “Cũng đúng.”
“—— Em có cần nước đâu, mấy ngày cũng không tắm nên không nhận ra là đúng rồi.”
Hà Tín Gia: “…”
Trần Bạch Phồn: “Để anh gọi cho chủ khu chung cư nhé, hai đứa cứ nói chuyện đi, anh về đây.”
Thấy Hà Tín Gia đã hóa đá, An Nhu lúng túng gật đầu với Giang Nhĩ rồi bước ra ngoài.
An Nhu khó hiểu hỏi anh: “Anh làm gì thế hả?”
Trần Bạch Phồn có vẻ rất thờ ơ: “Sao?”
“Sao anh có thể nói em họ mình thế trước mặt người khác chứ?”
“Bởi vì nó bôi nhọ anh.” Thấy An Nhu bênh Hà Tín Gia thì Trần Bạch Phồn bực cực kì, giọng anh cũng trầm theo, “Nó bôi nhọ anh.”
“… Hả?”
“Vợ anh còn không nghĩ nhiều mà tin lời nó ngay.”
“…”