Chương 11: Lại nói dốiAn Nhu nhìn con số 5 đang sáng bừng lên thì khuôn mặt hơi cứng lại, sau đó cô bình tĩnh nói: “Tầng sáu.”
Trần Bạch Phồn nghe vậy bèn duỗi tay bấm vào số 6.
Cửa thang máy dần dần khép lại.
Thang máy bắt đầu di chuyển lên trên, các con số cứ thế thay đổi.
Một, hai, ba…
An Nhu đột nhiên mở miệng thú nhận: “Thật ra em ở tầng 5.”
“…”
Thang máy tới tầng 5 thì mở cửa. An Nhu nhấc chân đi ra ngoài, cô do dự một lát rồi quay lại cảm ơn Trần Bạch Phồn: “Hôm nay cảm ơn anh.”
Cô nghĩ ngợi một lát rồi lưỡng lự bổ sung một câu: “Hôm nào em mời anh ăn cơm nhé.”
Trần Bạch Phồn hơi nhướng mày, anh gọi cô lại: “An Nhu.”
An Nhu: “Vâng?”
“Em biết anh ở tầng 5 à?” Anh hỏi.
An Nhu đột nhiên nhớ tới chuyện hôm đó cô chạy tới thang máy để xem anh lên tầng mấy thì lập tức xua xua tay, cô lùi về phía sau rồi giả đò nói: “Thế hả, anh cũng ở tầng 5 à.”
Trần Bạch Phồn nhìn cô không nói gì.
“Sao em biết anh ở tầng 5 được chứ, anh có nói gì với em đâu.” Thấy vẻ mặt của Trần Bạch Phồn thì An Nhu cúi mặt, cô căng thẳng nói: “Đúng lúc anh cũng ở đối diện với em nhỉ, trùng hợp thật đấy.”
Trần Bạch Phồn cong môi, anh nói bâng quơ: “Đúng là trùng hợp thật.”
“… Em về đây.” An Nhu hơi bối rối, cô quay người vào nhà.
Trần Bạch Phồn đứng nguyên tại chỗ nhìn bóng dáng mất hút của cô, lưỡi hơi hơi chạm vào hàm răng.
Lại nói dối.
*
Sau khi về đến nhà, An Nhu thay quần áo rồi vào thư phòng, tiếp tục vẽ phần hai của “Anh chàng dịu dàng”.
Sau khi chia bối cảnh xong thì cô lười biếng vươn vai, An Nhu gãi gãi đầu, ngồi thẳng lên uống ngụm nước, lúc cô đang định vẽ tiếp thì điện thoại đặt bên chuột máy tính rung lên.
An Nhu liếc thấy nội dung trên màn hình thì hơi cứng người lại, cô lập tức mở khóa ra để đọc hết tin nhắn.
Trần Bạch Phồn: Đúng rồi
Trần Bạch Phồn: Hôm xe tới có cần anh đi chung không?
Trần Bạch Phồn: Để anh kiểm tra xem xe có vấn đề gì hay không.
An Nhu sáng mắt, kích động tới mức đứng phắt lên, cô ném 乃út cảm ứng xuống rồi gõ chữ, xóa xóa sửa sửa, cuối cùng câu trả lời từ “Vâng ạ, phiền anh rồi” thành “Không cần đâu, anh vừa mới được nghỉ thay phiên mà? Em không làm phiền anh nữa.”
An Nhu nhìn tin nhắn mình gửi đi, buồn đến nỗi không còn hứng vẽ tranh nữa, không biết khi nào cô mới có thể sửa cái tật xấu này nữa.
An Nhu nghĩ ngợi một lát rồi không cam tâm mà lảng sang chuyện khác.
—— Bao giờ thì anh rảnh thế?
—— Em muốn mời anh ăn cơm, cảm ơn anh hôm nay đã đi mua xe với em.
Lúc An Nhu còn đang suy nghĩ nếu anh từ chối thì phải trả lời thế nào, anh đã đáp: Sau khi tan tầm hôm nào cũng được.
Cho nên vẫn rất là bình thường đúng không?
Anh giúp cô nên cô mời anh ăn cơm, rất bình thường mà nhỉ?
Anh sẽ không nhìn ra cô có ý đồ xấu đấy chứ…
An Nhu mím môi, gõ hay chữ: Ngày mai?
Ngay sau đó, cô lập tức xóa hai chữ đó đi, cảm giác thế thì vội quá… Như kiểu ngày nào cô cũng muốn gặp anh ấy..
An Nhu bối rối vài giây mới nhắn: Vậy ngày kia nhé?
Điện thoại rung lên.
—— Được.
*
Hôm hai người hẹn nhau đi ăn cơm An Nhu còn trang điểm một hồi, lúc cô đang định ra cửa thì nhận được tin nhắn WeChat từ Trần Bạch Phồn.
—— 6 giờ anh mới tan tầm, em không cần đến sớm quá đâu.
An Nhu nhìn đồng hồ, giờ mới 5 giờ rưỡi, hình như hơi sớm thì phải. Thế nên cô bèn về nhà ngồi ở chỗ cạnh tủ giày chờ đến 5 giờ 50 mới ra ngoài, đi đến nơi cũng chỉ mất có 5 phút.
Lúc cô đến cửa phòng khám thì Trần Bạch Phồn vẫn chưa ra. An Nhu đứng ở bên ngoài đợi anh, lạnh đến nỗi phải dậm dậm chân mấy cái. Đúng lúc đó thì Trần Bạch Phồn ra khỏi phòng khám, anh vừa ngẩng đầu lên đã thấy An Nhu.
Cô đi tới đứng trước mặt anh, để anh không cảm thấy mình quá nhiệt tình lên An Nhu nói trước khi anh mở miệng: “Em mới tới thôi.”
Trần Bạch Phồn bình tĩnh nhìn cô, anh gật đầu: “Lần sau em cứ đến lúc 6 giờ đi, nếu sớm thì vào trong phòng khám đứng một lát cũng được, đừng đứng ngoài, dễ cảm lạnh lắm.”
An Nhu cúi đầu, cô ngoan ngoãn ồ lên một tiếng.
Vì sao anh lại luôn có thể nói ra hai chữ “lần sau” một cách tự nhiên vậy chứ.
Có phải anh cũng cảm thấy,
Giữa họ sẽ có thêm những lần sau không.
*
Trần Bạch Phồn nhìn nhìn chung quanh rồi dò hỏi: “Nếu không em vào ngồi trong phòng khám một lát đi, anh quay về chung cư lấy xe ra.”
An Nhu lắc đầu, cô nói: “Tiệm lẩu đấy ở gần đây thôi, đi bộ là đến nơi rồi.”
“Thế hả, vậy em dẫn đường đi.”
Hai người đi tới con phố gần đó. Bởi vì chiều cao hai người chênh lệch rất nhiều nên An Nhu phải bước nhanh mới có thể đuổi kịp Trần Bạch Phồn, anh thấy vậy bèn đi chậm lại.
Dọc đường đi An Nhu vẫn luôn im lặng không nói lời nào, chủ yếu là cô không biết phải nói gì, với cả theo cái tính của cô càng nói nhiều càng sai nên dứt khoát im cho xong.
Thế nhưng Trần Bạch Phồn lại chủ động mở miệng, anh cười, thờ ơ hỏi: “Sao em ít nói thế, sợ anh vậy cơ à?”
“Gì cơ.” An Nhu ngẩng đầu nhìn anh rồi chầm chậm nhìn sang chỗ khác, “Hàm răng của em có vấn đề gì đâu mà em phải sợ anh.”
“Nói cũng đúng.” Trần Bạch Phồn cười nói.
Hai người đi vào tiệm lẩu rồi tìm chỗ ngồi, lúc An Nhu đang định đưa thực đơn cho anh thì Trần Bạch Phồn vẫy vẫy tay: “Em chọn đi, anh không ăn kiêng.”
An Nhu cũng không ngại ngùng gì nữa mà chọn lẩu uyên ương và thêm chút đồ ăn, người phục vụ đi tới rót nước cho hai người, tiện thể cầm luôn thực đơn đi.
Trong tiệm lẩu rất sáng, người người đi tới đi lui. Nơi này tuy rộng nhưng vẫn náo nhiệt vô cùng.
An Nhu bưng nước lên nhấp một ngụm.
Trần Bạch Phồn ngồi đối diện cô ϲởí áօ khoác ra, anh gấp nó lại gọn gàng rồi để sang một bên. Sau đó anh xắn tay áo lên và rót nước ấm ra để tráng chén đũa, anh nói: “Sau này em có tính định cư ở bên Bạc Thành không?”
An Nhu không nghĩ anh sẽ hỏi tới chuyện này nên hơi do dự: “Em không chắc lắm.”
Vốn cô đã tính cứ cách một khoảng thời gian sẽ sống ở một thành thị mới để dễ gặp linh cảm khi vẽ tranh hơn. Nhưng hiện tại cô gặp được Trần Bạch Phồn nên đột nhiên nghĩ lại.
Bạc Thành hình như cũng là một nơi không tệ đâu.
Nha sĩ cũng đẹp trai hơn hẳn các nơi khác nữa.
Nghe thấy vậy thì Trần Bạch Phồn sửng sốt: “Giờ em đang công tác ở đâu thế?”
An Nhu chớp chớp mắt, cô cũng rót nước sôi ra để tráng bát đũa: “Em không có công việc cố định, hiện tại đang là họa sĩ vẽ minh họa nên ở đâu cũng được.”
Bởi vì lúc trước xem bìa cho Hà Tín Gia nên Trần Bạch Phồn cũng có chút hiểu biết về ngành này, anh không tò mò hỏi 乃út danh của cô nữa nên đề tài này cũng ngừng ở đây, vừa lúc người phục vụ bưng nồi lẩu lên để ở giữa bàn
An Nhu nhìn khói lượn lờ làm nhòa đi khuôn mặt anh, cô đang định đổ hết thịt trong đĩa vào nồi thì đã bị Trần Bạch Phồn giành trước.
“Để anh.”
Nhìn thấy hành động của anh, An Nhu cúi đầu, khóe miệng cô hơi cong lên.
*
Tuy vóc người An Nhu nhỏ nhưng sức ăn của cô thì không nhỏ chút nào, hai người vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm câu được câu không.
Cứ mỗi khi bầu không khí trở lên tẻ ngắt thì An Nhu lại cúi đầu giả bộ bình tĩnh ăn cái gì đó, không ngờ hơn phân nửa đồ ăn đều đã vào bụng cô.
Lúc An Nhu đã ăn no thì Trần Bạch Phồn ngồi đối diện cô còn đang thong thả ung dung gắp đồ ăn. Cô do dự vài giây mới nói: “Em đi rửa tay.”
Trần Bạch Phồn ngước mắt nhìn cô: “Ừ, em cứ đi đi.”
An Nhu vào phòng vệ sinh trang điểm lại, cô nhấc tay áo kề bên mũi thì ngửi thấy người mình toàn mùi lẩu, đột nhiên lại thấy hơi hối hận quyết định vì hôm nay đã tới đây ăn lẩu.
Hơn nữa hình như cô ăn hơi nhiều thì phải…
Đợi chút nữa về phải hỏi xem anh có muốn ăn thêm gì không mới được, nếu không thì cứ như cô mời anh đi ăn xong lại bắt đầu hồi hận nên ăn như điên ấy.
Thật sự rất giống mà… Cái kiểu vừa nãy của cô có khác gì muốn ăn hồi vốn không?
Nghĩ đến đây thì An Nhu vội vàng nhấc chân về chỗ ngồi.
Trần Bạch Phồn đã ngừng đũa, lúc này anh đang cầm điện thoại, hình như là đang nhắn tin cho người khác. Thấy cô quay lại thì Trần Bạch Phồn bèn bỏ điện thoại ra rồi há miệng định nói gì đó, nhưng anh còn chưa nói ra lời đã thấy An Nhu nghiêm túc hỏi: “Anh muốn ăn thêm không?”
Nghe vậy, Trần Bạch Phồn có vẻ sửng sốt, nhưng anh cũng không phản ứng mạnh cho lắm: “Em còn đói à? Đói thì mình gọi thêm.”
“…”
An Nhu nhìn anh.
Ngay sau đó cô sờ sờ bụng: “Không đói, em sợ anh chưa no thôi.”
Sau đó cô nhấn mạnh: “Giờ em no căng rồi, thật đó.”
Trần Bạch Phồn ngước mắt lên, đôi mắt đen láy của anh nhìn cô chằm chằm, tuy tỏ ra do dự nhưng anh cũng không nói gì thêm, chỉ bảo: “Vậy mình đi thôi.”
“Để em đi thanh toán tiền.” An Nhu cúi đầu lục lọi xem ví ở đâu.
Trần Bạch Phồn vừa mặc áo khoác vừa nói: “Tiền anh trả rồi.”
An Nhu không ngờ anh sẽ làm vậy nên ngơ ngẩn nhìn anh một lát.
“Đi thôi.”
An Nhu vội vàng đeo túi xách vào, cô bám theo anh nói với giọng rất buồn bực: “Em bảo là để em mời rồi mà.”
Sau khi đi ra tiệm lẩu, Trần Bạch Phồn quay đầu nhìn cô, anh biếng nhác nói: “Anh bằng này tuổi rồi, sao có thể để cô nhóc như em mời cơm được.”
“Chỉ là một bữa cơm thôi mà…” An Nhu không có thói quen xài tiền của người ngoài, cô nghiêm túc nói, “Để em chuyển tiền cho anh nhé.”
Giọng cô khe khẽ dịu dàng, vóc người cũng rất nhỏ, khuôn mặt chỉ to cỡ một bàn tay, làn da trắn nõn mịn màng, lông mi cong ✓út và đôi mắt trong veo linh động.
Vẻ mặt của cô lúc này rất nghiêm trang.
Trần Bạch Phồn không biết bàn thân mình đang nghĩ gì, anh chỉ vô ý thức mà vỗ vỗ đầu cô, hầu kết rung lên nhè nhẹ bị che đi bởi ánh sáng mờ mờ: “Không cần, chỉ là một bữa cơm thôi.”