"Nhớ kỹ, tôi không có người phụ nữ khác nào hết. Còn nữa, sau này muốn biết gì thì cứ hỏi thẳng, đừng suy nghĩ lung tung rồi phát giận."
Vừa lên đến tột đỉnh của lạc thú Trì Nghiên rạc người trên ghế dựa, bên tai là lời dăn dạy của Tần Mặc.
Có lẽ cũng chính vì lý do này, buổi đêm hôm đó, cô mơ thấy phần tiếp theo của đoạn câu chuyện khi ở quán bar.
Trong phòng bao xa hoa mờ ảo của quán bar, cô nép sát cơ thể mình vào người anh, bàn tay mất nết không ngừng ve vuốt trên người anh.
"Anh làm nhiều như vậy vì cô ta, vậy mà cô ta vẫn dời bỏ anh, chỗ này chắc hẳn rất trống trải đi?" Cô mân mê cơ иgự¢ anh bật hơi bên tai anh: "Có muốn tôi lấp nó không?"
Tần Mặc nhắm mắt không nói.
Vì thế gan cô càng lớn, trèo lên người anh, dạng chân ngồi quỳ trên đùi anh.
Khi ấy Tần Mặc hẳn còn trẻ hơn một chút, ánh mắt cũng không thâm thuý như bây giờ, dáng người cũng mảnh dẻ hơn.
Trì Nghiên cúi đầu hôn anh, vừa hôn vừa áp sát túp lều căng phồng giữa hai chân anh, khẽ cọ qua cọ lại, bàn tay мơи тяớи đến cổ áo anh cởi từng nút cúc dọc từ trên xuống.
Khi đó cơ bắp anh còn không cường tráng như bây giờ, chỉ hơi hơi có hình có dáng, nhưng làn da săn cực, có một loại gợi cảm mới lạ.
Tay cô dán lên, dọc theo tuyến cơ bắp trên cơ thể anh nhấn nhẹ, мơи тяớи vuốt ve, trượt một đường xuống dưới, thẳng đến khi tay cô đã phủ lên chốt thẳng lưng ——
Rốt cục Tần Mặc cũng mở mắt, tóm lấy tay cô.
Bởi men say đôi mắt anh có phần đỏ hoe, nhìn cô với ánh mắt tràn đầy cảnh cáo, nhưng rõ ràng Dụς ∀ọηg đã bị bật lửa.
Vì thế cô càng thêm hăng hái, bỏ lơ sự cảnh cáo của anh, ngửa đầu ngậm ʍúŧ hầu kết anh.
Sau đó, hình ảnh như thể bị bấm nút tua nhanh.
Trì Nghiên mê mang trong cơn mơ, cũng không rõ hết thảy phát sinh như sao, chỉ nhớ rõ anh đè cô dưới thân, cô giãy giụa muốn quyền chủ động thuộc về mình, giằng co một hồi, kết quả quần áo của cả hai đều xộc xệch, quấn quýt bên nhau diễn cảnh 18 cấm.
"Em là ai?" Cô ngồi trên eo anh, uốn éo vòng eo theo từng nhịp đẩy của anh, nâng mặt anh lên, chóp mũi chống chóp mũi nhìn anh.
Tần Mặc không trả lời, Ϧóþ eo cô tiếp tục động tác.
"Nói xem em là ai, em cho anh càng thoải mái..." Trì Nghiên đè lại động tác của anh, xoắn chặt hạ bụng siết anh gắt gao, quyến rũ mà mở miệng.
Cô kẹp như vậy Tần Mặc đúng là rất khó chịu, trên trán gân xanh đều gồng cả lên, dưới sự truy vấn bướng bỉnh của cô, đột nhiên đứng dậy bế thốc cô lên, lật người cô lại để cô làm tư thế quỳ, Ϧóþ bờ ௱ôЛƓ căng mẩy của Trì Nghiên, đâm vào từ phía sau.
Có lẽ Tần Mặc thật sự cương quyết, lần này dù Trì Nghiên có giãy giụa thế nào cũng đều không lấy lại được quyền chủ động.
Đôi tay bị buộc bắt chéo sau lưng, cặp ௱ôЛƓ căng mọng vểnh cao.
Trên salon Tần Mặc đè Trì Nghiên xuống, hai bầu tuyết trắng ép sát lên mặt da salon, theo động tác тһô Ьạᴏ của đối phương, dưới sự ma sát giữa da thịt và đệm da những tiếng "kin kít" rít lên.
Rõ ràng chỉ là cảnh trong mơ, nhưng xúc cảm lại vô cùng chân thật.
Thậm chí Trì Nghiên còn cảm nhận được sự cộm cứng và nóng hầm hập từ dương v*t hùng tráng chôn sâu trong cơ thể, nhục bích mẫn cảm bị cà xát, đâm thọc đến bực mỗi tấc da tấc thịt của cô đều tê dại như điện giật.
Anh hung mãnh như mưa rền gió dữ, mỗi lần đều chôn tới tận cùng... Mà cô chỉ có thể mềm nhũn bò trên salon, lắc ௱ôЛƓ nghênh sự hung mãnh ở đằng sau, ngoài thở hổn hển ՐêՈ Րỉ thì nói không ra bất cứ lời dư thừa nào.
Thẳng đến sự hung mãnh đưa cô lên đến tột cùng của khoái cảm, xơ lụi héo mòn——
Trì Nghiên bừng tỉnh trong căn phòng sáng rực, cứ việc Tần Mặc nhất quyết không nói lời nào ở trong mơ, nhưng trong đầu Trì Nghiên vẫn toát ra một cái tên —— Vân Lam.
Dường như trong toàn bộ giấc mơ, cô vẫn luôn lơm lớp lo lắng: Ở một giây khắc nào đó anh sẽ đột nhiên gọi ra cái tên này.
"Tỉnh rồi?" Tần Mặc đi từ trong phòng tắm ra.
Trì Nghiên ngơ ngác nhìn anh, dường như không chút suy nghĩ mà buột miệng hỏi thẳng: "Vân Làm là ai?"
Cánh tay đang lau đầu của Tần Mặc khựng lại: "Em nhớ ra điều gì?"
Nếu Trì Nghiên quan sát kỹ, cô sẽ nhận thấy đột nhiên giọng anh hơi cất cao và trong ánh mắt loé lên tia gì đó lạ thường, tưởng chừng như là nhắc tới điều cấm kỵ nào đó.
Nhưng cả người Trì Nghiên vẫn chìm đắm trong cảm xúc của cơn mơ, chấp nhất kiên trì lặp lại: "Vân Lam là ai?"
Tần Mặc nhíu mày, một hồi lâu mới trầm giọng nói: "Bạn gái cũ của tôi."
Trì Nghiên nhớ tới đoạn đối thoại trong mơ, nháy mắt đã tưởng tượng ra một bộ kịch cẩu huyết, nhưng cố nhiên không rõ rốt cuộc cô sắm vai nào trong đó.
"Tôi rất giống với cô ấy à?"Ngắc ngứ một hồi, rốt cuộc cô vẫn hỏi.
"Gì cơ?" Dường như Tần Mặc hoàn toàn không hiểu tại sao Trì Nghiên lại hỏi như thế, nhìn cô một hồi mới nói, "Em nghĩ nhiều rồi, hai người các em hoàn toàn khác nhau."
Trì Nghiên còn muốn hỏi thêm gì đó, nhưng trên mặt Tần Măc tỏ rõ sự mất kiên nhẫn. Mất kiên nhẫn không phải vì cái tên ấy, trái lại mất kiên nhẫn là bởi sự truy vấn của cô.
Đúng lúc này di động Tần Mặc ở đầu giường reo lên.
Vốn Trì Nghiên còn muốn hỏi đối phương là người thế nào, vì sao hai người lại chia tay, nhưng cuối cùng cũng chỉ đành nuốt trở lại vào trong bụng.
Cứ như vậy chuyện này bị bóc qua.
Trì Nghiên không hỏi lại, cũng chẳng có lập trường để hỏi lại, có điều không ngờ, rất nhanh cô đã biết được đáp án từ trong miệng của người khác.