Thừa Tướng Đại Nhân Sợ Ngây Người - Chương 26

Tác giả: Hoa Tri Phủ

Kết cục của Lương đại tiểu thư

Trời sáng.
Lương Chiếu Đường từ trong mơ tỉnh lại, khóe mắt vẫn còn lờ mờ vệt nước mắt. Nhớ lại chuyện tối qua, nàng có chút thấp thỏm lại có chút mong đợi mở mắt, tim chợt đập mạnh một cái.
Bên người không có ai!
Nàng choàng bật dậy! Lo lắng nhìn quanh bốn phía, Thừa tướng rõ ràng không có ở đây, nơi này đúng là phòng ngủ của hắn, bài biện vẫn giống hôm qua, trên người mình vẫn như hôm qua không mảnh vải, nhưng vẫn cảm thấy có chỗ không đúng lắm.
Lương Chiếu Đường suy đi nghĩ lại cũng không biết là chuyện gì xảy ra, chỉ run run vén chăn lên, thì phát hiện máu dính ra từ mắt cá chân hôm qua đột nhiên không thấy…
Cảnh tượng nàng suy đoán không phải như vậy! Phải là Thừa tướng phát hiện bọn họ nằm chung một chăn, trên giường còn có máu, sau đó sẽ danh chính ngôn thuận đem nàng cưới về… cưới về!
Nàng khó tin ngồi đờ ra tại chỗ, không hiểu đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, chỉ há miệng gọi nha hoàn của mình: “A Lộc! A Lộc!”
Nhưng không ai đáp lại nàng. Đáy lòng Lương Chiếu Đường càng thêm lạnh, tay run run bắt đầu mặc y phục. Thần tình hoảng hốt đến trung y cũng mặc ngược, ngay lúc nàng còn đang cài dây lưng, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng ầm ĩ. Cõi lòng nàng đầy hy vọng, hy vọng tướng gia quay lại, quay lại cho nàng một danh phận đường đường chính chính!
Nhưng nàng lại bị một màn trước mắt hù dọa, mấy tên mặc y phục nha dịch không kiêng nể cứ thế xông vào, nhanh gọn dứt khoát hướng nàng đi tới.
Lương Chiếu Đường cho là mình đang nằm mơ, vội vã rúc vào trong chăn, sợ đến hét lên: “Các người là ai! Sao lại xuất hiện ở nơi này!”
Tên đi đầu mặt không biến sắc: “Tướng gia đặc biệt cho phép ra vào, chúng ta cũng chỉ phụng mệnh hành sự.”
Sắc mặt Lương Chiếu Đường tái nhợt, vừa muốn nói lại bị nha dịch lôi từ trong chăn ra, dù nàng giãy giụa cũng không buông tay. Lúc này nàng đang xõa tóc, lại chật vật ngã xuống đất, vẻ mặt đều là không dám tin.
“Các ngươi muốn tạo phản sao! Ta đường đường là tiểu thư phủ Lương Quốc công! Bệ hạ ban cho cáo mệnh nhất phẩm phu nhân! Há lại có cửa cho các ngươi làm càn!”
Nàng còn đang hét cuồng loạn, mấy tên nha dịch mắt điếc tai ngơ kéo nàng đi ra ngoài, cũng không trả lời câu hỏi của nàng. Lúc này Lương Chiếu Đường chỉ mặc một lớp trung y mỏng, không kịp phủ thêm áo choàng, nửa kín nửa hở, càng thêm vạn phần phong tình. Một tên nha dịch nhìn vóc dáng của nàng một chút, sờ sờ cằm. Cấp trên có thể phái bọn họ trông giữ ả này, nói vậy nhất định sẽ không cứu, đến lúc đó chơi một chút cũng không muộn…
Lương Chiếu Đường không biết ý nghĩ xấu xa của bọn họ, chỉ dùng sức vật lộn, giữ chặt cửa sống ૮ɦếƭ không chịu ra ngoài, “Các ngươi làm càn như vậy! Cha ta mà biết chắc chắn sẽ lấy mạng của các ngươi! Còn không mau buông!!”
Một nha dịch sau khi nghe xong, liền thở dài một hơi, “Hôm qua Quốc công đại nhân đã bị tước chức, lẽ nào ngài vẫn chưa biết sao? Lấy mạng chúng ta? Ngài đang cố tự chọc vui đấy à. Chuyện của ngươi chúng ta cũng biết đôi ba phần, Tướng gia không tự mình bắt ngươi, cũng coi như đã cho ngươi mặt mũi rồi…
Vừa dứt lời, Lương Chiếu Đường hoàn toàn tê liệt trên mặt đất, mưu kế tỉ mỉ vào giờ phút này đều hóa thành bọt biển, tước chức… tước chức… Hôm qua phụ thân phái người tìm nàng, nói chuyện gì nàng cũng không nhớ nổi, trong đầu nàng lúc này chỉ còn lại một mảnh vô tri vô giác, chỉ có thể để người tùy ý kéo ra phía ngoài, dọc đường đi nói không ra lời, mắt mơ màng như người trên mây.
Dinh Đại lý.
Nơi tư pháp tối cao của Hoài Tống, những vụ án kiện được thẩm lý nghiêm chỉnh. Bậc thang dài dẫn đến điện đường – một khung cảnh rộng lớn trang nghiêm, khiến người khác nhịn không được cảm thấy sợ hãi.
Nơi này nàng từng đến rất nhiều lần, nhưng chưa bao giờ nghĩ mình lại là nhân vật chính ở đây. Lương Chiếu Đường nửa tỉnh nửa mê quỳ gối dưới điện, giống như đang nằm mơ, ngay cả dũng khí ngẩng đầu cũng không có.
“Đến rồi?” Bên trên bỗng truyền đến tiếng hỏi thăm không nhiệt độ của Trữ Khác.
Lương Chiếu Đường bỗng nhiên ngẩng đầu, không dám tin nhìn về người đứng phía trên bên phải. Người đó dường như rất nhàn nhã, hai chân để tùy ý, ánh mắt có phần nhìn mình giễu cợt.
Triều đại Hoài Tống từ trước đến nay vốn coi phía bên phải là bậc cao, ngay đến cả Thiếu khanh (1 chức quan) của dinh Đại Lý ngồi chính giữa cũng phải nể sợ hắn đến ba phần.
“Lương tiểu thư, ta ở đây cho ngươi một công đạo, không phải chỉ vì công bằng, mà cũng là cho ngươi mặt mũi. Có ý kiến gì không?”
Lương Chiếu Đường cho là mình có rất nhiều lời để nói, hiện giờ lại không nói được gì. Ánh mắt của hắn như vậy đã hiện rõ là nhìn thấu mình, chẳng qua khi không đây cũng chỉ là một trò cười mà thôi, còn có thể có chuyện gì để mà nói.
“Vậy nói ngắn gọn.” Trữ Khác chỉ thản nhiên quét mắt liếc qua nàng, tựa như lại đưa mắt nhìn về phía Thiếu khanh đang thấp thỏm kia, “Cô gái này ở tạm Tướng phủ mười ngày, bụng dạ khó lường, đặc biệt cáo trạng trước dinh Đại Lý ba tội, lừa gạt, ăn cắp, mưu sát.”
Quan Thiếu khanh dinh Đại Lý kia lo lắng nghe thượng cấp trực tiếp dặn dò từng câu, rất sợ sẽ rơi mất một chưa. Trong lòng hắn buồn bực không ngớt, rõ ràng là chuyện nhà Tướng gia, tại sao lại muốn lạm dụng quyền hành đến dinh Đại Lý giải quyết? Còn muốn đích thân một tiểu quan là hắn giải quyết hộ, cẩn trọng suy nghĩ một chút cũng nghĩ không ra chút đầu mối nào, đành nói: “Truyền nhân chứng vào.”
Giọng nói phía trên không hề nhỏ, Lương Chiếu Đường cũng nghe được rất rõ ràng, nàng không tin nổi đột nhiên đứng dậy, mở miệng hét to: “Mưu sát?!! Tướng gia! Sao ngài dám ngậm máu phun người!”
Có nha hoàn bưng một chén đậu nha thượng hạng bước lên, cẩn thận từng chút một đặt trên mặt bàn Trữ Khác. Hắn cũng tiện tay tiếp lấy, sắc mặt an nhàn, đem tiếng gào thét của Lương Chiếu Đường làm ngơ.
Thiếu khanh ho khan một cái, cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ cau mày có chút đồng tình nhìn cô gái bên dưới.
Không lâu sau, nha hoàn A Lộc bên người của nàng liền bị người dẫn tới. Đêm qua A Lộc là tỳ nữ ở tiền viện trông chừng, hiện tại thấy tình cảnh như vậy suýt nữa thì hôn mê bất tỉnh, nàng bị bọn nha dịch giữ không thể cử động, chỉ ư ứ gọi tiếng tiểu thư.
Lương Chiếu Đường nhìn nàng một chút, không khỏi run lên. Nha hoàn này trung thành và tận tâm, đầu óc cũng nhanh nhạy, cam đoan chưa cho phép sẽ không nói chuyện của nàng ra ngoài. Lòng nàng hoảng sợ, không trụ được phát run nhưng cũng không tiện dặn dò.
Trữ Khác nhấp một ngụm trà, thờ ơ: “Tỳ nữ A Lộc, thừa dịp người ở phòng bếp nấu cháo tổ yến không để ý đã động tay động chân, qua kiểm tra, có một lượng lớn lôi công đằng.”
A Lộc hoảng sợ hỏi một câu, “Lôi công đằng là cái gì?”
“Câm miệng!” Lương Chiếu Đường đứng dậy một phát, không cho nàng nói nhiều thêm. Đây rõ ràng là vu cáo, chỉ cần không tha cắn ૮ɦếƭ các nàng, cũng tuyệt đối không có chuyện trúng chiêu!
Tụng sư (thầy cãi) đứng bên hồi lâu không nhịn được đành chen lời: “Lôi công đằng, dùng xong cả người mẩn đỏ, thối rữa từ bên trong.”
Dứt lời, nhất thời A Lộc sợ đến mặt trắng bệch, không nhìn Lương Chiếu Đường đang cảnh cáo, nhất quyết tiến lên phía trước vài bước hô lớn: “Oan quá Tướng gia!! Rõ ràng tỳ nữ không có hạ cái độc lôi công đằng đó, tỳ nữ chỉ hạ một chút thuốc mê mà thôi! Xin Tướng gia minh xét!”
“À…” Trữ Khác gật đầu, nói một câu như lão già, “Thì ra là thế.”
Quả nhiên, ngay cả thẩm vấn cũng không dùng, chỉ tùy tiện tung ra vài chiêu. Lương Chiếu Đường lập tức ngồi phịch xuống đất, không buồn liếc một cái sang A Lộc.
“Thuốc mê cũng như thuốc độc, không phải đều là một đặc tính sao?” Trữ Khác nhếch môi, nói tiếp, “Không phải vẫn còn tội sao, tiếp tục đi.”
Tụng sư tiến lên một bước, mở giấy ra đọc: “Qua điều tra, từ khi cô gái này vào ở Tướng phủ, tổng cộng mất một bộ trân châu Nam Hải Hoàng thái hậu ban cho, một cuộn tơ vàng thêu dệt Phúc Khiến, một chiếc lược mạ vàng trạm trổ hoa…”
Lương Chiếu Đường tái mặt cắt ngang lời của ông: “Cuộn kia nên là đồ của ta!”
Trữ Khác: “Tốt, thừa nhận thật mau.”
Nàng không phục ngẩng đầu, ánh mắt phừng phừng như lửa: “Cứ cho là thừa nhận đã sao.”
Tụng sư phía dưới tiếp lời: “Tướng gia đã bao giờ chính miệng thừa nhận ngươi là nữ chủ nhân của Tướng phủ chưa? Những đồ đó đã từng được chủ nhân cho phép chưa?”
Lương Chiếu Đường sặc một cái, trắng đen rõ ràng, đôi mắt không tự chủ được run rẩy, lại không lời biện bạch, chỉ siết chặt tay nắm áo, có chút tuyệt vọng.
Trữ Khác không quan tâm đến phản ứng của nàng ta, chỉ nói: “Vẫn còn.”
Rất nhanh, có một người ôm một đống vải vào, nhanh nhẹn mở ra trên đất, phía bên phải còn có một chiếc kéo dính máu khô.
Mọi người cùng hít một khí lạnh, rõ ràng là khăn trải giường, nhưng không phải khăn trải giường bình thường. Đưa mắt ra khắp thiên hạ, ngoại trừ Đế hậu, cũng chỉ có vị Tướng gia trẻ tuổi có con đường làm quan rộng mở này, mới được ngự ban gấm trải giường Vân Nam, kỹ thuật chế tác phức tạp, vạn tiền khó mua.
Không phải Hoàng đế, vậy chỉ có thể là Tướng gia thôi…
Nhưng vết máu phía trên kia là có chuyện gì đã xảy ra? Không lẽ là máu xử nữ của cô gái quỳ dưới đất kia? Mọi người đều trầm mặc, thầm nghĩ Tướng gia thật là không bình thường, chuyện kia mà cũng phơi bày ngoài ánh sáng làm gì… Đúng là.
“Chuyện tiếp đến cũng dễ hiểu, Lương Chiếu Đường sai nha hoàn bên người hạ thuốc mê Tướng gia, hành vi ngông cuồng, đáng tiếc Tướng gia không có làm gì. Bị cáo thẹn quá hóa giận, rút kéo ý đồ hành hung, may mà thương thế không quá nặng.” Tụng sư vô cùng thương tâm, tựa như tận mắt nhìn thấy, chỉ chỉ vết máu trên khăn trải giường, “Vết máu đó của Trữ tướng là bằng chứng mưu sát! Lúc Thừa tướng bị thương, hung khí hành hung được cô gái kia giấu trong tay áo, chứng cứ vô cùng xác thực, không có nửa phần giả dối, xin Thiếu khanh đại nhân quyết định công bằng!” Tụng sư nói dõng dạc từng câu từng chữ, giống như Trữ Khác mới là người bị hại đáng thương.
Mọi người cùng bừng tỉnh đại ngộ, nhìn vết máu, thật là có hơi nhiều.
Trữ Khác cau mày, nhìn về phía Thiếu khanh: “Trước mặt mọi người, có cần ta cho xem vết thương kia không?”
Ai dám để ngài cho xem a!
Thiếu khanh im lặng lau mồ hôi, vừa định nói qua loa vài câu, Lương Chiếu Đường phía dưới lại đột nhiên hét thảm thiết.
“Trữ Khác!! Ngươi là đồ tiểu nhân bịp bợm! Lấy công mưu tư, tùy ý vu khống hãm hại! Quả thật quá vô sỉ!! Ta thật sự đã nhìn lầm ngươi!” Nàng ngồi phịch dưới đất, giọng nói gào xé tâm can, giống như bị người ta rút hết.
Trữ Khác tựa như không nghe cô gái dưới đường la hét thảm thương, chỉ thờ ơ, giọng nói khàn thanh, dễ nghe lại dứt khoát, “Lừa gạt, ăn cắp, mưu sát, nhục mạ mệnh quan triều đình, đếm tội mà phạt. Thiếu khanh đại nhân… Đều do người quyết định đi.”
Thiếu khanh không nắm được ý: “Vậy trước cứ giải vào đại lao, sau đó quyết định?”
Trữ Khác trầm mặc, khẽ gật đầu một cái.
Lương Chiếu Đường gào thét đến tê tâm liệt phế vẫn nỗ lực tìm cho mình một lối thoát, “Lẽ nào các ngươi đã quên rồi sao! Dựa theo nguyên tắc Hoài Tống, ta có thể nghị quý giảm tội!! Các ngươi không có khả năng giam ta!”
“Nghị quý? Vị Lương kia hôm qua đã bị tước chức, xin hỏi ngươi quý ở chỗ nào?” Trữ Khác mở ra nói lời tàn nhẫn nhưng vẫn nho nhã, mang theo ý cười châm chọc nhìn nàng, nói rõ từng chữ, “Tiểu dân thăng tiến hãy còn biết đường cảm tạ. Ta vốn cho rằng ngươi xuất thân danh môn vọng tộc, chí ít cũng hiểu được mà khoa trương kiêu ngạo. Thật không ngờ chỉ hèn mọn như loài giun dế, mắc thêm lỗi nữa thì xem ra hôm nay, gọi ngươi một tiếng tiện nhân cũng thật sỉ nhục cái từ này.”
“Lương đại tiểu thư, ngươi có chỗ nào không phục không?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc