*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vệ Hoa Thiên kéo một chiếc vali khác từ hành lang đi vào, ông vẫn nhớ khung cảnh năm ngoái đến nhà con gái chơi, lúc đó trên bàn đặt vài cuốn sách cũ, năm nay thì thay thế bằng một khay đồ ăn vặt.
Hoa lan hồ điệp đua nhau khoe sắc, cây nụ tầm xuân sáng bừng một góc nhà.
Mang theo hương vị đậm đà của ngày Tết, đồng thời có cảm giác như đang thực sự ở nhà.
Con gái công tác xa nhà ba tuần, Vệ Hoa Thiên biết chuyện này, thuận miệng hỏi: “Hoa mẹ con mua sao?”
“Có lẽ là Châu Túc Tấn mua.” Mẹ sẽ không tự ý mua đồ trang trí cho căn nhà của cô, có mua cũng sẽ hỏi ý kiến của cô trước.
Vệ Lai gửi tin nhắn cho Châu Túc Tấn, báo cho anh đã về đến nhà, [Hoa trong nhà là anh mua sao?]
Châu Túc Tấn: [Ừm. Quay về em còn không ít việc phải làm, anh đã mua trước.]
Vài ngày trước, cô đến thăm hai người bạn cũ của mẹ, còn anh đến Giang Thành công tác. Cô không ở Giang Thành, anh đã tranh thủ đi mua hoa.
Vệ Lai đặt túi xuống, rót nước cho ba.
Vệ Hoa Thiên kéo con gái lại, “Sao con khách khí với ba thế, không uống, nếu khát ba đã tự rót rồi.”
Cảm nhận được không khí Tết tràn ngập căn nhà, cảm thán không thôi.
“Ba về đây, con dọn dẹp hành lý rồi nghỉ sớm đi.”
Vệ Hoa Thiên không cho con gái tiễn xuống lầu, đóng cửa rời đi.
Về đến nhà, trong phòng khách có bảy tám loại túi lớn túi nhỏ, vợ ông đang phân loại chúng.
Hôm nay Triệu Mai tan làm sớm, đến siêu thị mua đồ Tết cho con gái.
Con gái và con rể trước Tết vô cùng bận rộn, không có thời gian đi siêu thị. Sau khi con gái kết hôn, đồ Tết trong nhà họ đều do bà sắm sửa.
“Về rồi sao.” Bà nhìn chồng, tiếp tục bận rộn.
Vệ Hoa Thiên đáp một tiếng, “Mua cho Nhất Hàm à?”
“Ừm. Năm nay hai đứa nó đến hôm giao thừa mới được nghỉ.” Nói rồi, Triệu Mai đứng lên, hỏi chồng chiếc váy len bà mới mua trông như thế nào, nếu như thích hợp, mùng một đi chúc Tết bà sẽ mặc nó.
Vệ Hoa Thiên nhìn qua, “Rất đẹp.”
Ngay cả màu sắc của chiếc váy len, ông cũng không nhìn rõ.
Niềm vui của Triệu Mai biến mất trong nháy mắt, bà nhìn ông một hồi, ông ϲởí áօ khoác rồi sắp xếp lại gối trên ghế sofa, thuận tay dọn đồ đạc trên mặt bàn cho gọn gàng, không hề nhận ra bà đang nhìn ông.
Bà và Vệ Hoa Thiên hiện tại chính một đôi tái hôn giữa chừng điển hình, yên bình chung sống qua ngày tháng.
__
Ngày hôm sau, Vệ Lai đến công ty từ rất sớm.
Cô gặp Dư Hữu Niên ở bãi đậu xe, hai người cùng nhau lên lầu.
Dư Hữu Niên nói tối qua ông nhận được cuộc gọi của Triệu Liên Thân, nhưng vì quá muộn nên chưa kịp báo cáo cho cô.
Trong điện thoại, Triệu Liên Thân nhắc đến hai chuyện, việc xây dựng đội ngũ sau năm mới sẽ được thay đổi từ mùng ba sang mùng năm, chuyện thứ hai là doanh nghiệp Bách Đa quyết định phân bổ một quỹ đặc biệt hàng quý để hỗ trợ quầy sách miễn phí.
“Quyết định của giám đốc Triệu, khiến tôi cảm thấy khó hiểu.” Trước kia anh ta là người phản đối việc thiết kế quầy sách miễn phí, bây giờ không những không phản đối, còn bỏ tiền ra ủng hộ.
Mua sách kỳ thực không tốn bao nhiêu tiền, quan trọng là thái độ của sếp lớn đã thay đổi.
Vệ Lan suy đoán: “Có lẽ anh ta đã đến cửa hàng, đọc được một cuốn sách mà mình hứng thú.”
Nếu như Bách Đa đã bày tỏ lập trường và đưa ra thành ý, việc cô cần làm là đưa quỹ vào hoạt động thực tế.
Buổi sáng, cô tổ chức một cuộc họp riêng với ban quản lý, đề xuất bổ sung một thủ thư ở mỗi thành phố, quản lý các cửa hàng không cần lo lắng quá nhiều đến quầy sách nữa, thủ thư sẽ là người trực tiếp báo cáo công việc cho cô.
Đề nghị này được nhất trí thông qua.
Phòng Nhân sự ngày hôm đó ra thông tin tuyển dụng, ngoại việc chịu trách nhiệm thay thế các loại sách trong quầy, thủ thư còn phải đến nhiều hiệu sách khác nhau để tìm thêm sách mới, vì thế không yêu cầu trực ban, cũng không yêu cầu kinh nghiệm, điều kiện duy nhất là đam mê đọc sách.
Ngày hôm sau, có vài chục sơ yếu lý lịch gửi đến Giang Thành.
HR in sơ yếu lý lịch ra, sau khi sắp xếp lại thì mang đến văn phòng Vệ Lai.
Vệ Lai đang nói chuyện điện thoai với Châu Túc Tấn, bèn bảo anh: “Giám đốc Châu, chờ một chút.”
HR đặt một chồng hồ sơ lên mặt bàn của sếp, báo cáo ngắn gọn về những hồ sơ nhận được ở mỗi thành phố.
Lần tuyển dụng lần này khác những lần trước, đột nhiên không đề cập đến yêu cầu công việc. Bộ phận Nhân sự không chắc chắn về yêu cầu đam mê đọc sách của sếp, bèn đưa tất cả hồ sơ mình nhận được cho đến nay qua, sau đó sàng lọc ra sao, sếp sẽ tự xem xét.
Vệ Lai đưa điện thoại ra xa, nghiêm túc xem qua từng bản sơ yếu lý lịch. Đến bản sơ yếu lý lịch cuối cùng, ánh mắt cô dừng trên ảnh căn cước của ứng cử viên, cảm thấy có phần quen mắt, sau đó nhìn xuống kinh nghiệm làm việc, rất chi tiết và đơn giản, kinh nghiệm nửa năm làm lái xe thuê cũng viết lên trên.
Đêm chia tay với Chương Nham Tân, cô và Triệu Nhất Hàm đều uống rượu, vì phải đến cửa hàng đồng hồ cao cấp mà tìm một tài xế lái thay. Lúc chuẩn bị bước vào cửa hàng đồng hồ, cô bảo tài xế có thể đi dạo gần đó. Đến khi cô và Triệu Nhất Hàm đi ra ngoài, trông thấy tài xế lái thay đang dựa vào ô tô, nghiêm túc đọc sách.
Đó cũng là cuốn sách cô yêu thích nhất, không biết đã đọc qua bao lần.
Thời điểm đó cô đã nghĩ, nội tâm của chàng trai này nhất định rất yên bình và phong phú.
Vệ Lai giữ bản sơ yếu lý lịch cuố cùng lại.
Sau khi HR rời đi, cô tiếp tục nói với đầu dây bên kia: “Giám đốc Châu, anh còn ở đó không?”
“Vẫn đang nghe.”
Châu Túc Tấn tiếp tục cuộc nói chuyện trước đó, hỏi cô có muốn chụp ảnh cưới trên cầu vượt vào mùa đông không.
Dự báo mùng 1 Tết sẽ có tuyết rơi, khoảng thời gian nghỉ lễ, trên cầu cũng vắng người, thích hợp để quay chụp.
Anh nói: “Không mặc váy cưới chụp, em sẽ rất lạnh.”
Vệ Lai không cần nghĩ: “Vậy chúng ta mặc áo măng tô chụp.” Trong lời nói không kìm được vẻ hưng phấn.
Áo măng tô rất thích hợp với cầu vượt vào ngày tuyết rơi, mặc váy cưới sẽ mang lại hiệu quả không như cô mong muốn.