Không phải là giọng điệu bức người, nhưng mỗi một từ Châu Túc Tấn nói ra đều mang theo sự sắc bén, vô hình hướng về phía anh ta.
Bị vạch trần, Chương Nham Tân không có ý định phủ nhận.
Vốn dĩ sự hợp tác giữa hai công ty đã không còn chỗ để thương lựơng, tốt nhất là đi thẳng vào vấn đề.
“Nếu giám đốc Châu đã đoán ra chiếc đồng hồ đó là quà sinh nhật Vệ Lai tặng tôi, vậy anh có đồng ý bán lại không?”
Châu Túc Tấn vốn là người luôn nắm chắc đại cục trong tay, anh đã quen với việc điều khiển mọi thứ, chưa bao giờ thụ động như hôm nay, bị người ta đến tận cửa đòi lại đồng hồ.
Lại còn vào ngày đầu tiên của năm mới.
Trong bữa tiệc đầu tiên anh và Vệ Lai gặp nhau, tại sao cô luôn nhìn vào chiếc đồng hồ của anh, tại sao mẹ anh nhanh như vậy đã phát hiện chuyện hai người giả vờ hẹn hò, tại sao hôm đó Lục An ở trong phòng làm việc của anh và phản ứng khác thường, tại sao đêm giao thừa mẹ ngập ngừng rồi lại thôi.
Thì ra, câu trả lời đều nằm ở đây.
“Giám đốc Châu, chiếc đồng hồ đó đối với anh mà nói, không có ý nghĩa gì cả.”
Châu Túc Tấn nhìn về phía tài xế, tài xế của Lục An đang đợi anh ra lệnh đi đâu. Anh cầm điện thoại, nói với tài xế: “Đợi tôi vài phút.”
Nói xong, anh cầm áo khoác và mở cửa xuống xe.
Anh vừa mặc áo khoác, vừa xuyên qua nóc xe, nhìn về phía góc cafe trong siêu thị.
Mặt trời ló dạng, ánh nắng chiếu xuống, phản chiếu ánh sáng lên tấm kính lớn, chỉ có thể nhìn thấy một bóng hình mờ ảo bên trong. Vệ Lai đang ngồi tại vị trí ban nãy của anh, cúi đầu xem thứ gì đó, có lẽ là báo cáo cửa hàng.
Đầu bên kia điện thoại, Chương Nham Tân không hỏi lại cũng không thúc giục, hoàn toàn biết cách để bản thân chiếm thế thượng phong.
Trong cuộc so tài bí mật này, không ai muốn thua cuộc.
Châu Túc Tấn thu hồi tầm mắt, không nhìn về góc cafe nữa mà di chuyển ra phía sau xe để tiếp tục cuộc gọi này, “Tôi có đồng ý bán lại hay không, trong lòng cậu rõ hơn ai hết.”
Chương Nham Tân sững lại, không tiếp lời.
Buổi sáng trời rất lạnh, Châu Túc Tấn một tay mò mẫm cài cúc áo nhưng cuối cùng vẫn không cài được.
“Có biết vì sao tôi quyết định không đầu tư vào công ty chất bán dẫn Tân Minh của cậu nữa, tại sao tôi lại cắt giảm tỷ lệ không?”
Trong vòng nửa phút ngắn ngủi, anh đã nắm trong tay quyền chủ động chỉ với hai câu hỏi.
Chương Nham Tân chỉ có thể thuận theo lời anh ta: “Tôi rửa tai lắng nghe.”
Châu Túc Tấn: “Là bởi vì chiếc áo khoác của Vệ Lai. Hôm đó vào lúc cậu bảo Vệ Lai đến lấy áo khoác, tôi đã quyết định sẽ không đầu tư.”
Có điều xung quanh còn rất nhiều người liên quan, anh phải giải quyết một cách chu toàn nên kế hoạch cắt giảm đầu tư mới bị hoãn lại vài tháng.
“Trên thương trường, biết tàn nhẫn và có thủ đoạn, đó là bản lĩnh. Sống chỉ coi trọng lợi ích, lòng tham không đáy, đó là bản chất của con người, không ai có thể tránh được, bao gồm cả bản thân tôi. Nhưng cậu lại làm khó một người phụ nữ từng hết lòng vì mình, còn làm điều đó ngay trước mặt tôi, cậu nói xem hành vi này gọi là gì? Cậu lấy đâu ra tư cách để hợp tác lâu dài với tôi.”
Tập đoàn Khôn Thần chỉ không tiếp tục đầu tư thêm, cắt giảm một phần tỷ lệ, trước mắt vẫn là một trong những cổ đông của chất bán dẫn Tân Minh.
“Sau này chuyện công việc, bảo cha cậu liên lạc với tôi.”
Có thể nói nhiều như vậy, đã là nể mặt anh ta không ít, Châu Túc Tấn trực tiếp cúp điện thoại.
Vệ Lai vẫn ngồi ở đó, không ngẩng đầu lên, trong tay còn có một xấp báo cáo.
Châu Túc Tấn ngồi lên xe, ra lệnh cho tài xế xuất phát.
Tài xế của Lục An thỉnh thoảng mới tiếp xúc với anh, không hiểu rõ anh như chú Diêm, thực sự không biết mình nên lái xe đi đâu.
Tài xế quay lại hỏi: “Giám đốc Châu, chúng ta đi đâu?”
Châu Túc Tấn suy nghĩ hai giây: “Làm phiền anh bắt xe về trước, tôi sẽ tự lái xe.”
Xe của Lục An là chiếc Rolls-Royce Phantom màu trắng, Châu Túc Tấn đổi lên ghế lái, đi thẳng một mạch về hướng Đông, đến bên hồ thì mới dừng lại. Căn hộ Giang An Vân Thần của họ, có thể nhìn được toàn cảnh hồ bên cạnh.
Anh hạ cửa sổ, để gió lạnh ùa vào.
Anh gọi cho Lục An, hỏi hộp đồng hồ để ở đâu.
Hôm đó người trả tiền đồng hồ là Lục An, cũng chính Lục An là người xách hộp đồng hồ về. Anh chỉ đeo tạm chiếc đồng hồ, không quá quan tâm đến chiếc hộp.
Lục An chơi mạt chược suốt cả đêm qua, vừa mới chợp mắt chưa đầy một tiếng đồng hồ đã bị chuông điện thoại đánh thức, trong lòng anh ta thầm chửi rủa, cầm máy lên xem rốt cuộc là ai mới sáng sớm đã làm phiền người khác.
Vừa nhìn thấy là số của Châu Túc Tấn, anh ta liền im miệng rồi nhấc máy.
“Hộp đồng hồ ở đâu?”
“Hộp đồng hồ… nào cơ?”
“Hộp đồng hồ Vệ Lai vốn định tặng cho Chương Nham Tân.”
Lục An vội vàng bật dậy khỏi chăn: “Chương Nham Tân tìm cậu sao?”
“Ừ.”
Lục An không khỏi nuốt nước bọt, trở nên khẩn trương hơn: “Từ bao giờ?”
“Hai mươi phút trước.”
Cmn tổ tông nhà cậu, Chương Nham Tân!
Lục An không ngờ Chương Nham Tân sẽ phát điên đến mức chọc giận Châu Túc Tấn vào mùng một.
Châu Túc Tấn lặp lại: “Hộp đồng hồ đang ở đâu?”
“Để tôi nhớ lại.” Đầu óc của Lục An có chút hỗn loạn, vội vàng lục lọi trí nhớ.
Ngày hôm đó, anh ta lái chiếc Cullinan đưa Châu Túc Tấn đến cửa hàng đồng hồ, Châu Túc Tấn sau khi đeo thử thì cảm thấy thích hợp nên không tháo ra, sau đó bọn họ đến nhà hàng Giang Cảnh mua đồ ăn đêm, về tới khách sạn chỉ cầm theo túi đồ ăn đêm, còn đồng hồ hình như không cầm xuống.
Ký ức dừng lại ở đây, những thứ khác anh ta không có ấn tượng gì.
“Có lẽ là ở trong cốp của chiếc Cullinan hoặc đâu đó.” Anh ta vén chăn xuống giường, “Cullinan có đang ở trong biệt thự của cậu không? Đẻ tôi qua tìm rồi mang đến cho cậu.”
Châu Túc Tấn: “Không cần phiền phức như thế, gửi đường hàng không là được.”
Lục An nhất quyết muốn tự mình đi, “Tôi ở nhà bị giục kết hôn, phiền lắm, đúng lúc muốn trốn đi đâu đó.”
Anh ta nhất định phải đến Giang Thành một chuyến, hỏi xem Chương Nham Tân rốt cuộc muốn làm gì.
“Chiếc đồng hồ đó.” Châu Túc Tấn hơi dừng lại, “Lúc Vệ Lai mua nó, có cần kèm theo mặt hàng nào khác không?”
Lục An sửng sốt, không ngờ Châu Túc Tấn sẽ quan tâm đến giá cả của một chiếc đồng hồ. Trước kia gặp phải loại chuyện như thế này, Châu Túc Tấn sẽ không bao giờ hỏi nhiều đến thế.
Các thương hiệu đồng hồ cao cấp bây giờ phải mua kèm sản phẩm, Vệ Lai sao có thể nhận được đãi ngộ đặc biệt.
“Có kèm. Chiếc đồng hồ có giá hơn 80 vạn, mua kèm với món trang sức có giá trị tương đương.”
Lương của Vệ Lai không cao đến thế, nghe nói để mua được chiếc đồng hồ này mà phải tham gia rất nhiều hạng mục, không ngày nào là không tăng ca. Một tình yêu chân thành như thế, đáng tiếc là Chương Nham Tân không biết trân trọng.
“Tôi biết rồi.” Anh kết thúc cuộc gọi.
Chúc tương lai mọi việc thuận lợi, mãi mãi yêu em.
——by Tương Lai.
Anh vẫn còn nhớ dòng chữ nắn nót được viết trên tấm thiệp, khác hẳn với cách viết qua loa thường ngày của Vệ Lai.
Trong hộp tựa tay có bao thuốc Lục An thường xuyên hút, Châu Túc Tấn lấy một điếu đưa vào miệng, tìm khắp xe nhưng không thấy bật lửa. Anh hạ điếu thuốc xuống, xoa vài cái rồi ném vào gạt tàn trên ô tô.
[Qua Tết, tập đoàn Khôn Thần sẽ rút hoàn toàn khỏi chất bán dẫn Tân Minh, đồng thời rút toàn bộ khoản đầu tư vào các lĩnh vực khác của tập đoàn Tân Minh.]
Anh gửi tin nhắn đến vài nhóm Wechat, còn @mọi người.
__
Mẫn Đình cũng ở trong vài nhóm Wechat, sáng sớm đã đọc được tin nhắn này, trực giác mách bảo có điều không ổn.
Trước đây Châu Túc Tấn chỉ cắt giảm tỷ lệ, có nghĩa là không đầu tư thêm vào chất bán dẫn Tân Minh, chứ không rút các khoản đầu tư vào các lĩnh vực khác của tập đoàn Tân Minh.
Bây giờ, lại thành rút hoàn toàn.
Không chỉ rút lui, mà còn đăng công khai trong các nhóm. Như thế, sau này sẽ không còn ai dám hợp tác với tập đoàn Tân Minh.
Rốt cuộc Chương Nham Tân đã đắc tội gì với Châu Túc Tấn, để mới ngày đầu năm mới anh đã tức giận đến thế?
Mẫn Đình gửi tin nhắn riêng cho anh: [Gi*t địch môt đao, cậu cũng tổn thất năm sáu trăm, có phải không hợp lý cho lắm không?]
Châu Túc Tấn: [Không sao. Rút trước rồi củng cố.]
Mẫn Đình: “……”
[Cậu muốn mua lại tập đoàn Tân Minh?]
Châu Túc Tấn: [Sẽ mua lại nếu có lĩnh vực tôi hứng thú.]
Mẫn Đình: [Cậu có thể mua lại và đích thân lãnh đạo tập đoàn, như thế sẽ có cơ hội đến Giang Thành công tác thường xuyên hơn.]
Châu Túc Tấn không có tâm trạng tiếp chuyện, [Tôi đang lái xe.]
Anh ném điện thoại lên ghế phụ, khởi động xe quay về công ty.
Công ty của anh có văn phòng chi nhánh tạm thời ở Giang Thành, cửa sổ sát sàn rộng 270 độ, tầm nhìn toàn cảnh ra hồ.
Bãi đậu xe của công ty hôm nay chỉ có vài chiếc, anh tuỳ ý tìm một chỗ để đậu xe.
Nhân viên lễ tân thấy ông chủ tập đoàn đến, đầu óc quay cuồng, mẹ ơi, chuyện gì xảy ra thế này.
Còn chưa kịp thoát khỏi trò chơi, nhân viên lễ tân đã úp màn hình điện thoại xuống mặt bàn và đứng dậy.
“…Giám đốc Châu, chúc mừng năm mới.”
Châu Túc Tấn, “Chúc mừng năm mới.”
Anh lại nói: “Không cần thông báo cho bất kỳ ai đến đây.”
Nhân viên lễ tân đang định gọi điện thoại cho thư ký, liền đáp: “Vâng, giám đốc Châu.”
Văn phòng đã được dọn dẹp vào ngày hôm trước, rất sạch sẽ và gọn gàng.
Anh bật điều hoà rồi mở máy tính lên.
Nửa tiếng sau, Châu Gia Diệp mới đọc được tin nhắn trong nhóm. Anh đã suy đoán đến rất nhiều các khả năng, nhưng không ngờ Châu Túc Tấn sẽ rút toàn bộ vốn đầu tư ra khỏi tập đoàn Tân Minh.
Không cần hỏi cũng biết, Chương Nham Tân chắc chắn đã chọn lấy lại chiếc đồng hồ vào ngày hôm nay. Anh hiểu tâm lý của Chương Nham Tân, anh để tôi không yên ổn đón đêm giao thừa, tôi sẽ không để anh bình an vào ngày đầu tiên của năm mới.
Nếu anh ta đã không hạnh phúc, tất cả mọi người cũng phải như thế.
Rút vốn không phải chuyện nhỏ, anh tìm số gọi cho Châu Túc Tấn, nhưng đối phương trực tiếp từ chối.
Châu Túc Tấn: [Đang họp.]
Châu Gia Diệp nhìn đồng hồ, còn chưa đến mười rưỡi, chắc là họp video với đoàn đội bên Úc.
Cho dù trời có sập, cũng không ảnh hưởng đến lịch trình ban đầu của anh.
[Ở Giang Thành, thực lực của tập đoàn Tân Minh chỉ đứng sau tập đoàn Vận Huy, việc mua lại sẽ khiến em tốn rất nhiều sức lực, không phải chuyện có thể giải quyết nhanh chóng trong vòng một hai năm, hãy cân nhắc cẩn thận.]
Châu Gia Diệp đưa ra lời nhắc nhở: “Phép vua thua lệ làng.”
(*) Ám chỉ đến một thực tế trong xã hội xa xưa: lệ làng đủ mạnh để chống lại phép vua. Ở đây có nghĩa, Giang Thành là đất của tập đoàn Tân Minh, nếu không suy nghĩ cẩn thận, tập đoàn Tân Minh có thể đánh bại tập đoàn Khôn Thần.
Châu Túc Tấn: [Em tự có suy tính.]
Châu Gia Diệp không nói nữa: [Lát nữa nói chuyện sau.]
Kết thúc cuộc họp video, Châu Túc Tấn gần như đã điều chỉnh lại cảm xúc.
Anh gọi lại cho anh cả, hỏi còn có chuyện gì.
Châu Gia Diệp thay Lục An giải thích vài câu: “Cậu ấy không cố tình giấu em, mấy hôm đó Vệ Lai tình cờ đang ở đây, lại gần đến Tết, vốn định sau Tết mới nói cho em.”
Châu Túc Tấn căn bản không bận tâm đến điều này.
Châu Gia Diệp nói thật: “Mẹ và dì có lẽ đã biết từ lâu, họ từng bí mật điều tra về chiếc đồng hồ đó.”
Điều cấm kỵ của anh và em trai là bị người khác dò xét, mẹ luôn tự nhận bản thân tư tưởng rất thoáng, tôn trọng quyền riêng tư của con cái, cho nên dù có điều tra ra chuyện gì cũng sẽ không nói thẳng, nói thẳng chẳng khác nào vạch trần chính mình.
Đây không phải điều Châu Túc Tấn quan tâm lúc này: “Còn chuyện gì khác không? Không có thì em cúp máy đây.”
Châu Gia Diệp: “Thực sự còn. Xem như là anh hỏi thay mẹ và dì, tại sao em luôn đeo chiếc đồng hồ đó?” Gặp anh mười lần, thì chín lần là đeo nó.
“Chiếc đồng hồ đó xem như là Lục An tặng, cũng là tấm lòng của cậu ấy. Giá cả không đắt, không phải hàng hiếm, có hỏng cũng dễ sửa. Chiếc đồng hồ anh tặng em, bị hỏng phải gửi qua tận Thuỵ Sĩ để sửa, sau đó nhận lại là tin tức không thể khôi phục như ban đầu, chỉ có thể cố gắng sửa chữa lại.”
Châu Túc Tấn bổ sung: “Hiện tại tất cả thời gian riêng tư của em đều dành cho Vệ Lai, không rảnh rỗi để mỗi ngày đều nghĩ xem nên đeo chiếc đồng hồ nào.”
Châu Gia Diệp đã hiểu.
“Em bận việc đây.” Châu Túc Tấn cúp máy.
Buổi trưa Vệ Lai dùng bữa với quản lý của vài cửa hàng, không ăn với anh, Dương Trạch đã đặt bữa trưa ở nhà hàng Giang Cảnh giao đến cho anh.
Anh ở công ty bận rộn đến xế chiều thì Lục An từ Bắc Kinh tới.
Suốt đường đi, Lục An đều không ngừng chửi rủa Chương Nham Tân, tại sao lại chọn mùng một đầu năm để gây chuyện.
Túi xách của cửa hàng đồng hồ đang nằm trong cốp xe Cullinan, trong hộp đồng hồ có cả tấm thiệp chúc mừng.
Lục An cẩn thận đặt nó lên bàn của Châu Túc Tấn, đối với tình huống trước mặt, càng nói càng dễ phạm sai lầm, anh ta lựa chọn giữ im lặng.
Châu Túc Tấn dừng công việc đang làm lại, mở hộp đồng hồ ra, đập vào mắt anh là thiệp chúc mừng sinh nhật viết tay của cô.
Anh không lấy thiệp ra đọc mà tháo đồng hồ trên tay xuống, bỏ vào trong hộp.
Toàn bộ quá trình Lục An đều nhìn anh, vẫn bình tĩnh và trầm mặc như thường ngày, trên mặt không có chút biểu cảm thừa thãi nào.
“Cậu… định làm gì với chiếc đồng hồ?”
Châu Túc Tấn bỏ hộp đồng hồ vào trong túi chống bụi, sau đó cho vào túi xách, nói: “Để Vệ Lai tự mình xử lý.”
Lục An hít sâu một hơi, vốn tưởng sẽ không nói cho Vệ Lai, nhưng xem ra tình hình nghiêm trọng hơn anh ta nghĩ rất nhiều.
Dù sao cũng là chuyện vợ chồng nhà người ta, không đến lượt anh ta nhiều lời, chỉ có thể khuyên nhủ đôi câu: “Đừng nói vào hôm nay, đầu xuân năm mới, cậu đến thăm cô ấy, Vệ Lai chắc chắn đang rất vui mừng.”
Châu Túc Tấn không tính nói với cô vào hôm nay.
Nhưng lại không ngờ rằng, đã có người nói với cô toàn bộ sự tình, hơn nữa còn không sót một câu.
Vệ Lai dùng một ngày để đi tuần tra mười bảy cửa hàng, cuối cùng quay về cửa hàng ở Giang An Vân Thần. Cô pha cho mình một tách cafe, ngồi trong góc cafe nghỉ ngơi.
[Ông xã, em xong việc rồi, anh thì sao?]
Tin nhắn vừa gửi đi thì Chương Nham Tân gọi điện tới. Cô đã xoá số của anh ta, nhưng dãy số từng thuộc lòng, trong trí nhớ ít nhiều vẫn còn ấn tượng.
Cô trực tiếp tắt máy.
[Vệ Lai, xin lỗi đã làm phiền em. Anh đã không kiềm chế được và điều tra về chiếc đồng hồ đó, không ngờ lại rơi vào tay Châu Túc Tấn một cách tình cờ như vậy. Sáng nay anh đã mượn danh một người bạn để tìm đến anh ta, hỏi anh ta có muốn bán lại chiếc đồng hồ không. Anh ta đã đoán ra, chủ nhân ban đầu của chiếc đồng hồ đó là em. Anh không biết rốt cuộc bản thân mình làm sao, anh hi vọng chúng ta mỗi người đều hạnh phúc với cuộc sống mới, lúc em bị tin đồn vây quanh, anh cũng mong em sẽ tìm được một người tốt hơn. Nhưng sau này lại không can tâm, nói đúng hơn là không thể buông bỏ.]
[Châu Túc Tấn đã quyết định rút toàn bộ vốn ra khỏi tập đoàn Tân Minh, anh không ngờ anh ta lại bận tâm đến thế, có lẽ sẽ ảnh hưởng đến em.]
[Thật xin lỗi.]
Vệ Lai đột nhiên đứng dậy, động tác quá nhanh khiến lực ma sát của chiếc ghế vang lên âm thanh chói tai, may là trong góc cafe không có người nào khác.
Cô muốn đi tìm Châu Túc Tấn ngay bây giờ, nhưng đi được mấy bước thì dừng lại, cô thậm chí còn không biết anh đang ở đâu.
Sau khi bình tĩnh lại, cô gọi điện cho anh.
Anh đã biết từ sáng, nhưng khi gọi cho cô vào buổi trưa, ngữ khí vẫn bình thản như không có chuyện gì.
Cuộc gọi kết nối, Châu Túc Tấn nói: “Sắp đến cửa rồi, hai phút nữa em ra ngoài.”
Vệ Lai hé miệng, cuối cùng chỉ nói một chữ: “Được.”
Cô xoá tin nhắn của Chương Nham Tân rồi chặn số anh ta.
Người mình từng yêu, hôm nay gây ra chuyện đáng xấu hổ như vậy, cô thật sự không muốn nhìn thấy.
Ra ngoài cổng, cô nhớ ra áo khoác vẫn treo sau lưng ghế, vội vàng quay lại lấy.
Châu Túc Tấn bảo cô hai phút sau ra ngoài, nhưng còn chưa đến một phút thì anh đã tới, chiếc Phantom màu trắng đậu trước cửa siêu thị, cửa bên ghế phụ được đẩy ra từ bên trong.
Vệ Lai ngồi lên xe, muốn kéo dây an toàn mà không kéo được.
Châu Túc Tấn nghiêng người qua, giúp cô dùng lực kéo mạnh.
Nếu như không nhận được tin nhắn của Chương Nham Tân, luc anh thắt dây an toàn cho cô, cô đã thuận thế ôm lấy cổ anh, nhưng tâm tình hiện giờ rất hỗn loạn.
Chiếc Phantom lái từ cổng phía Đông của khu chung cư vào thẳng bãi đậu xe dưới hầm, vì sợ ảnh hưởng đến anh đang lái xe nên Vệ Lai im lặng, cho đến khi vào trong thang máy.
Châu Túc Tấn nhìn cô, dáng vẻ hoàn toàn khác với buổi sáng, “Em biết rồi?”
Vệ Lai định thần, nhìn thẳng vào mắt anh, khẽ gật đầu.
Thang máy dừng lại ở tầng của họ, Châu Túc Tấn mở khoá cửa rồi nói với cô: “Em vào nhà trước đi, anh xuống xe lấy đồ.”
Anh không cầm theo đồng hồ, định sẽ nói chuyện với cô vào ngày mai, bây giờ xem ra không cần phải tránh né nữa.
Vệ Lai không ϲởí áօ khoác, thay giày rồi đi thẳng vào phòng khách đợi anh.
Lát nữa nên bắt đầu nói từ đâu?
Món quà cô muốn mua tặng anh, điều kiện tài chính hiện tại vẫn chưa đủ.
Trong lúc thất thần, cửa nhà mở ra.
Cô đứng dậy khỏi ghế sofa, tiến lên trước vài bước.
Anh ϲởí áօ khoác, bên trong mặc chiếc sơ mi màu trắng, cả người toát ra vẻ xa cách.
Vệ Lai giơ tay lên, muốn ôm anh.
Châu Túc Tấn: “Nói chuyện đàng hoàng, đừng làm nũng.”
Vệ Lai đối diện với ánh mắt lạnh lùng của anh, bàn tay đang giơ trên không trung cứng đờ lại, “Ồ.”
Đầu ngón tay cô hơi cong lên, cánh tay từ từ hạ xuống, lui về sau nửa bước.
Sự buồn bã không thể che giấu, viết rõ trên mặt cô.
Châu Túc Tấn đột nhiên di chuyển tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, sự tức giận trong Ⱡồ₦g иgự¢ cũng không khiến anh cảm thấy bí bách như thế này, thậm chí cuộc gọi của Chương Nham Tân sáng nay còn không khiến anh trở nên như vậy.
Anh ném chiếc túi lên sofa, ôm cô vào lòng, “Đâu cấm em làm nũng.”
Vệ Lai buồn bã nói: “Em chờ đợi cả ngày hôm nay, mong ngóng buổi tối chúng ta sẽ đón năm mới cùng nhau.”
“Anh biết.”
Vệ Lai ôm anh.
Châu Túc Tấn một tay ôm eo cô, tay còn lại vòng ra sau lưng ôm chặt lấy cô: “Đồng hồ và thiệp mừng đều ở bên trong hộp, em tự mình xử lý, chuyện này đối với chúng ta xem như đã giải quyết xong.”