NGƯỜI QUEN CŨ
Vân Khinh không biết mình đã vô tình cứu Sở Hình Thiên một mạng, cô ở trong rừng một lúc để an ủi đàn sói vừa bị mất đi đồng loại. Lúc trở lại đỉnh núi, vừa lên đến nơi chỉ thấy sư phụ Phi Lâm và người tên Mộ Ải kia, mắt đối mắt, tay đối tay, đang đối chọi, cãi nhau ầm ĩ không ngớt. Vân Khinh theo Phi Lâm lâu như vậy, chưa bao giờ thấy Phi Lâm cãi nhau với bất cứ ai, lúc này nhìn thấy khẽ nhíu mày.
“Đánh rồi thì không được hối hận.” Phi Lâm ấn quân cờ xuống bàn cờ.
“Đó là do ta không phát hiện ra.” Mộ Ải ςướק lấy quân cờ bị Phi Lâm ấn xuống, hai người giằng co qua lại đến đỏ mặt tía tai, nhìn tư thế như có vẻ sắp đánh nhau đến nơi.
Không ngờ Vân Khinh vẫn còn chưa nghĩ hết, đã thấy Mộ Ải xoay qua nghiêm mặt lại, tung một đấm về phía Phi Lâm. Phi Lâm nghiêng đầu tránh đi, nhún một chân bay lên liền tấn công lại Mộ Ải. Hai người một câu không hợp nhau là cứ thế xáp vào đánh nhau túi bụi.
Vân Khinh im lặng bước lại, thấy Tiểu Hữu và Tiểu Tả thờ ơ đứng bên cạnh, thong dong cắn hạt dưa, cô khẽ nhíu mày hỏi: “Không khuyên họ sao?”
“Khuyên cái gì mà khuyên, Mộ Ải thiếu gia đến đây không phải là vì muốn đánh nhau với thiếu gia chúng ta thì còn vì điều gì nữa. Bao nhiêu năm mà vẫn bất phân thắng bại, tất nhiên là phải đánh tiếp rồi, may mắn là năm nay nơi này thật an toàn, tránh cho chúng ta không ít chuyện.” Tiểu Tả phun một mảnh vỏ hạt dưa ra, bĩu môi nói.
Tiểu Hữu thấy Vân Khinh có vẻ không hiểu lắm, liền hắng giọng nói: “Năm kia ở Ngụy quốc, y đã phá nát cả một tòa nhà của thiếu gia ta, năm trước ở Yến quốc, thì lại phá hư nguyên một lầu trên chiếc thuyền của thiếu gia.”
“Đúng vậy, năm nay cứ để hai người mặc sức đánh đi, dù sao cũng chỉ có mấy tảng đá và vài cái cây, có bị phá nát ta cũng không đau lòng.” Tiểu Tả oán hận trừng mắt nhìn hai kẻ đang đánh nhau kia.
Vân Khinh nghe vậy thản nhiên nhìn Phi Lâm và Mộ Ải, cô không biết, Phi Lâm lại giàu có đến thế.
Hai bên đánh nhau động tác càng lúc càng nhanh, chỉ thấy hai bóng người lui tới không ngừng, lần lượt thay đổi giữa không trung. Tốc độ nhanh đến mức khiến người ta không thấy rõ mặt, chỉ nghe tiếng xé gió vù vù bên tai.
Lúc này, Vân Khinh mới kinh ngạc nhìn Phi Lâm, cô biết âm công của Phi Lâm tuyệt đối là hàng đầu, cũng biết Phi Lâm có võ công, nhưng chưa từng nghĩ rằng võ công của Phi Lâm lại cao cường như vậy. Tuy rằng cô không biết cao cường đến mức nào, nhưng đã thấy qua nhiều nên đương nhiên cũng biết một chút, xem ra mức độ này có cảm giác ngang bằng với Độc Cô Tuyệt. Sức mạnh, tốc độ, chiêu thức, hoàn toàn là phong độ của bậc thầy hàng đầu.
Còn cái người tên Mộ Ải đang đánh nhau với Phi Lâm kia, trong quyền cước có hơi hướng vượt trên cả Phi Lâm. Tuy rằng, mới nhìn thì dường như không có phần thắng, nhưng chỉ cần một lúc sau thì thắng Phi Lâm chắc chắn không phải là chuyện chơi.
“Ném đàn lại đây.” Ngay lúc Vân Khinh đang kinh ngạc nhìn Phi Lâm thâm tàng bất lộ và Mộ Ải dũng mãnh, chợt thấy Phi Lâm đột nhiên quay đầu về phía cô hét lên.
Vân Khinh vừa nghe Phi Lâm nói đương nhiên hiểu được y không cần sáo, mà muốn dùng đàn của cô. Lúc này, cô không hề ngạc nhiên chỉ nhanh chóng tháo Phượng Ngâm Tiêu Vĩ đeo bên hông xuống, ném về phía Phi Lâm.
“Tốt, tốt, nhìn cho kỹ.” Phi Lâm phóng người trong không trung đón lấy Phượng Ngâm Tiêu vĩ của Vân Khinh, hét lớn một tiếng. Y xoay tay giữ Phượng Ngâm Tiêu Vĩ lại, năm ngón tay phải lướt trên mặt đàn, năm âm nhận liên tục phát ra theo năm hướng, tất cả đều nhắm vào Mộ Ải.
Mộ Ải vừa thấy vậy thì hét lớn một tiếng, tay chạm vào bên hông, lập tức tháo thanh roi mềm đeo bên hông xuống, hét lên: “Thế này mới đã ghiền.” Thanh roi mềm đen thùi trong tay Mộ Ải múa lên như thuồng luồng ra biển, nghênh đón âm công của Phi Lâm.
Vân Khinh nghe Phi Lâm hét lên như thế, lập tức hiểu ra là Phi Lâm muốn dạy cô, lúc này cô chăm chú nhìn tư thế và động tác của Phi Lâm.
“Cảnh giới cao nhất của âm nhận trùng điệp là bảy bảy bốn mươi chín âm chồng chất lên nhau, nhìn cho kỹ.” Phi Lâm phóng người lên tránh đòn phản kích Hoành Tảo Thiên Quân(*) của Mộ Ải quét ngang qua, lui một bước ra phía sau. Hai ngón tay giữa của bàn tay phải ấn hết sức lên dây thứ ba của Phượng Ngâm Tiêu Vĩ, rồi nhanh chóng gảy lên trên một cái. Khi dây thứ ba chưa kịp nẩy lên hoàn toàn thì lại tiếp tục ấn xuống nhanh như chớp. Ở giữa khoảng thời gian vốn không thể phát ra nhạc kia lại bị gảy liên tục bảy lần, thông thường khoảng thời gian đó rất cần thiết với người đánh đàn. Chỉ cần một sự thay đổi nhỏ của một ngón tay trên cây đàn khiến cho tiếng đàn phát ra công lực của mình trong nháy mắt.
*Hoành tảo thiên quân: Là tên một chiêu thức trong võ công, nghĩa của nó là sức mạnh như ngàn quân càn quét.
Tốc độ nhanh như vậy, nếu không phải Vân Khinh đã từng học âm công, lại được Phi Lâm cố ý nhắc nhở và chỉ giáo, bình tĩnh chú ý thì muốn nhớ lại cũng chỉ nhớ được hai lần gảy đàn mà thôi. Mau lẹ giống hệt thời gian lướt nhanh như bóng câu qua cửa sổ (*), hoàn toàn không nhìn thấy chuyển động của tay.
*Nguyên bản: 白驹过隙 (Bạch câu quá khích): thời gian qua nhanh; thời gian như bóng câu qua khe cửa. Thời gian qua nhanh như bạch mã lướt nhanh qua khe cửa. Người Việt còn nói: “Thời gian trôi nhanh như bóng câu qua cửa sổ”(Có nghĩa là: Thời gian trôi nhanh như ánh mặt trời lướt qua cửa sổ)
Bốn mươi chín âm chồng nhau hoàn thành trong khoảnh khắc, chỉ nghe trong không khí phát ra tiếng ong ong, vô cùng sắc bén xé nát bầu không khí vô hình. Giống như luồng kiếm khí trong cảnh giới cao nhất của kiếm thuật, hệt như thật sự đánh về phía Mộ Ải đứng ở đối diện.
Ánh mắt Mộ Ải hiện rõ sự say mê, thích thú nhưng nét mặt lại vô cùng thận trọng. Thanh roi mềm đen sì trong tay nhanh chóng xoay tròn một cái, điệu vũ tung bay của những thanh roi bao trọn cả người y. Mộ Ải nghiêng người một cái, hai chân đạp mạnh trên mặt đất nhanh như cắt, bắn ra ngoài như một mũi tên, quả nhiên là không dám đối đầu với đòn phản công này của Phi Lâm.
Ầm, chỉ nghe thấy một tiếng nổ lớn, tảng đá kiên cố mà Mộ Ải vừa đứng trên đó vỡ toang ra, toàn bộ tảng đá và ngay cả rễ cây cũng bị âm nhận vô hình đánh vỡ vụn thành mảnh nhỏ, bắn khắp nơi trong không trung. Mà bốn mươi chín âm chồng kia vẫn chưa kết thúc, bắn thẳng về rừng cây cách đó không xa. Chỉ nghe thấy tiếng ma sát vang lên, một vùng cây cối bị khuấy động tan tác, từng ngọn từng ngọn cây ngã rạp xuống.
Trận thế như thế thật đáng sợ, Vân Khinh bị kích động, cảnh giới cao nhất của âm công là bốn mươi chín âm chồng nhau, quả nhiên lợi hại. Cô không cần nhìn cũng biết, tảng đá bị đánh nát vụn kia và vùng cây cối bị đốn ngã đó, tuyệt đối là bốn mươi chín khối, không nhiều hơn cũng không ít hơn một mảnh.
“Quả nhiên có tiến bộ.” Mộ Ải quay đầu nhìn đòn tấn công vô cùng hiệu quả của Phi Lâm, khẽ nhướn mày, vẻ mặt phấn khích vừa nói vừa quất một roi về phía Phi Lâm rồi vọt đi.
“Thiếu gia thật bất công quá đi, con theo người mười mấy năm, vì sao không dạy con, lại dạy tiểu sư muội, thiếu gia bất công, bất công quá.” Tiểu Tả đứng bên cạnh trừng mắt đầy ấm ức, quay đầu nhìn Vân Khinh.
Tiểu Hữu thấy vậy đập vào đầu Tiểu Tả một cái, gào to lên nói: “Ngươi có công lực như vậy không?”
Tiểu Tả nghe vậy lập tức im lặng, căm giận đạp một cước trên chân Tiểu Hữu cho hả giận rồi gào lại: “Ta không có, không có đó, thì sao, chẳng lẽ ngươi có?”
Tiểu Hữu nhìn Tiểu Tả đầy khinh bỉ, đá lại một cái rồi nói: “Ta không ấm ức chuyện này.” Cậu không có công lực đó nên chẳng nghĩ đến chuyện muốn học, nếu có thì thiếu gia nhà cậu đã sớm dạy cậu rồi.
Vân Khinh bình tĩnh nhìn Phi Lâm, không chú ý Tiểu Tả và Tiểu Hữu đang ở bên cạnh đùa giỡn. Trong đầu của cô lúc này tràn ngập hình ảnh Phi Lâm gảy đàn vừa rồi, đầu óc không ngừng mô phỏng lại đòn tấn công uy lực dũng mãnh kìa.
“Hôm nay, ta cũng dạy các ngươi, nhìn cho kỹ.” Phi Lâm xoay người tránh đòn tấn công của Mộ Ải, vừa hạ giọng cười nói vừa lướt chân. Chân trái đứng thẳng trên mặt đất, chân phải gập lại, cả người đứng yên bất động một chỗ. Phượng Ngâm Tiêu Vĩ nhanh chóng đặt trên chân đang gập lại, mười ngón tay đồng loạt lướt qua trên mặt đàn, tốc độ cực kỳ nhanh.
Không có bất kỳ sự chuyển động đặc biệt nào, nhưng Vân Khinh lại khi*p sợ mở to mắt, không dám tin vào mắt mình, bước một bước về phía trước.
Không một tiếng động, không có tiếng đàn vang lên, không có âm sắc, hoàn toàn không có một âm thanh nào trong không trung, chỉ có tiếng xé gió của cây roi mềm vụt lên vun ✓út trong tay Mộ Ải, cùng bóng người trốn tránh, việc này……
“Cảnh giới cao nhất của âm công tấn công, không phải bốn mươi chín âm chồng mà là âm vực câm, không tiếng động mà có thể Gi*t người, mới là cấp bậc cao nhất.” Giọng nói của Phi Lâm vang lên bên tai, dường như đã làm đảo loạn hết mọi suy nghĩ của về Vân Khinh âm công.
Lấy âm làm νũ кнí, lấy thanh để Gi*t người, những điều này vốn là hình thức của âm công, giống như trong võ công, lấy kiếm để Gi*t người, đó là sự hỗ trợ lẫn nhau. Nhưng bây giờ, Phi Lâm nói cho cô biết cô đã sai lầm rồi, âm công không tiếng động, âm công không có âm thanh phát ra mới là cảnh giới cao nhất. Giống như võ công không cần dùng kiếm Gi*t người, mà là dùng khí để Gi*t người, điều này sao có thể, thật thần kỳ.
“Hãy nhìn thật kỹ những chiêu thức của thiếu gia, đây chính là công pháp của gia tộc Phi Linh chỉ truyền cho người đứng đầu kế nhiệm gia tộc.” Tiểu Tả đứng bên cạnh Vân Khinh, nhỏ giọng nhắc nhở cô.
“Nhìn cho kỹ, đừng ra ngoài làm mất mặt thiếu gia chúng ta.” Tiểu Hữu cũng hắng giọng nói.
Mười ngón tay Phi Lâm nhanh chóng lướt trên mặt đàn, nhìn bàn tay kia chắn chắn là đang tấu Khúc Thanh Bình vô cùng phổ thông. Nhưng không hề có thanh âm gì phát ra, trong khi cây đàn lại rung lên không ngừng. Tuy vậy, ngay cả khi cây đàn rung mạnh như vậy mà cũng không hề có một âm thanh nào phát ra, không hề có tiếng động, đàn được gảy như thế mà lại không phát ra một chút tiếng động.
Keng, keng, trên thân roi của Mộ Ải không ngừng phát ra tiếng va chạm, loại âm thanh này Vân Khinh rất quen thuộc. Đó là âm thanh của âm nhận vô hình đối kháng với binh khí, sức mạnh của hai người lúc này ngang bằng nhau nên tiếng va chạm phát ra như thế.
Sắc mặt Mộ Ải vô cùng nghiêm túc, bởi vì nghe không thấy gì, cho nên không thể phân biệt rõ âm nhận đánh đến từ phương hướng nào, độ mạnh yếu ra sao, chỉ có thể dựa vào võ công cao siêu đối mặt với nguy hiểm mà miễn cưỡng chịu đựng, cố chống chọi lại cho đến khi kết thúc.
Âm công không tiếng động, đây mới là bậc vương giả của âm công.
“Đừng đánh, đừng đánh nữa, đừng dùng ta làm vật thí nghiệm để dạy bảo đồ đệ của ngươi, đừng đánh nữa.” Vào lúc Vân Khinh vẫn đang khi*p sợ, Mộ Ải đột nhiên phóng tới bên cạnh cô, vung roi, hét lớn lên, giọng chẳng hài lòng chút nào.
Phi Lâm thấy vậy cười cười, dừng lại không đàn nữa, tiện tay ném Phượng Ngâm Tiêu Vĩ – bậc chí tôn của các loại đàn về phía Vân Khinh, bộ dạng giống như đang ném một khúc gỗ mục không hơn không kém.
“Ta không dạy lần thứ hai, có thể học được bao nhiêu thì ngươi tự lĩnh ngộ đi.” Phi Lâm nhìn nét mặt khi*p sợ của Vân Khinh, vỗ vỗ vai Mộ Ải nói: “Đi, đi uống rượu thôi.”
“Thế này cũng không tệ lắm.” Mộ Ải thu cây roi đen sì về, nghênh ngang bước về phía Phi Lâm, bộ dạng tức giận hệt như lúc đánh nhau vừa rồi.
Vân Khinh hoàn toàn trầm tĩnh, vừa rồi Phi Lâm dạy cho cô là hai tuyệt kỹ thượng thừa. Cô còn tưởng rằng âm công của mình cũng không tệ, nào ngờ, đây mới là âm công thực sự. Thời gian qua, cô chẳng qua chỉ khám phá con đường dẫn vào thế giới này, bây giờ mới thực sự bước chân vào cung điện.
“Cám ơn sư phụ.” Vân Khinh nhẹ nhàng khom người cúi đầu vô cùng cung kính hướng về bóng dáng Phi Lâm ở đằng trước. Lời cảm tạ dường như không thể thể hiện hết được nỗi kích động và sự kinh ngạc trong lòng cô.
“Đừng làm mất mặt ta là được rồi.” Phi Lâm vẫy vẫy tay, nói vô cùng thoải mái.
“Đi, đi uống rượu, ta thích nhất rượu táo của Cẩm Châu.” Tiểu Tả vừa nghe thấy uống rượu lập tức ủng hộ đầy thích thú, mỗi lần Mộ Ải đến đều mang theo rượu ngon, cậu thích nhất là vụ này.
“Chỉ biết cậu nhóc nhà ngươi thích thứ này, ta…… ơ………” Mộ Ải cười ha ha nhìn Tiểu Tả chạy đến bên cạnh y. Trong lúc y nói chuyện, một con chim bồ câu màu trắng đột nhiên chao liệng trên không trung, rồi bay xuống phía dưới, đậu trên vai y.
“Lúc này lại truyền tin cho ta, có chuyện gì đây.” Mộ Ải thì thào tự nói với chính mình rồi mở ra mảnh vải nhỏ cột trên chân con bồ câu, lướt mắt qua rất nhanh, mặt trầm xuống tối sầm lại.
“Có việc gì?” Phi Lâm thấy vậy đứng lại nhìn Mộ Ải hỏi.
Mộ Ải cũng không né tránh Phi Lâm, đưa bức thư cho y xem, khẽ nhíu mày nói: “Người Hung Nô tập kích bên ngoài Trường thành Triệu quốc.”
Tiểu Tả nghe vậy bĩu môi nói: “Chẳng phải năm nào cũng đến hay sao?”
“Bởi vì bọn họ cần phải sống sót qua mùa đông.” Vân Khinh nhẹ nhàng tiếp lời. Người Hung Nô ở bên ngoài Trường thành hàng năm phải dựa vào đồng cỏ và sông hồ để sống qua ngày. Cây cỏ phong phú tươi tốt thì gia súc như dê, trâu mới mập mạp, nhưng khi mùa đông đến băng đóng ngàn dặm, tuyết rơi vạn dặm, cỏ cây, sông hồ đều bị đóng băng hết. Bọn họ không có cái ăn, đương nhiên sẽ chủ động đến tấn công bên ngoài Trường thành của Tần, Triệu.
Cô và bà bà du ngoạn đến Triệu quốc vào thời điểm này, vẫn thường ở trong nhà một dân phu tham gia tu kiến Trường thành, nên mới được biết chuyện này.
Chợt nhớ tới bà bà, ánh mắt Vân Khinh hơi tối sầm lại, nhưng nhanh chóng hồi phục lại vẻ đạm mạc thường thấy.
Phi Lâm nghe vậy nhìn Vân Khinh, sau đó cũng gật đầu nói: “Nói rất đúng.” Sau đó, y quay đầu nhìn Mộ Ải nói: “Ngươi có gì mà phải lo lắng, đã có hai nước Sở Tề xuất binh giúp Triệu quốc đối phó rồi, nhà của ngươi nhất định sẽ không bị ảnh hưởng gì.”
Triệu quốc lực yếu, thường không đối phó được người Hung Nô hung hãn, chỉ có cầu xin những nước ở gần như Tần quốc, Sở quốc và Tề quốc phái binh trợ giúp đánh lui quân địch. Năm rồi phải dâng lễ vật lên mãi, ba nước mới chịu phái binh hỗ trợ, không ngờ năm nay tự nhiên Sở Tề lại liên minh phái binh giúp Triệu quốc.
Mộ Ải nghe vậy đưa tay sờ sờ cằm, nhíu mày nói: “Hai nước Sở Tề mỗi bên đưa vào Triệu quốc mười vạn binh, tổng cộng là hai mươi vạn binh tiến vào Triệu quốc. Triệu vương bỗng nhiên lại mở rộng cửa đón chào như vậy, cả Triệu quốc cũng chỉ khoảng ba mươi vạn binh, mở rộng cửa để cho người khác vào như vậy, đến khi bọn chúng quay lại Gi*t chắc y cũng không biết.”
Mộ Ải dừng một chút rồi lắc đầu nói: “Không ổn, không ổn.”
Vân Khinh vừa nghe Mộ Ải nói như vậy, khẽ nhíu mày, Triệu quốc và Tần quốc gần sát nhau, Sở Tề lại đóng hai mươi vạn binh giúp Triệu quốc đối phó người Hung Nô bên ngoài Trường thành. Hơn nữa, nền tảng lập quốc của Triệu quốc chỉ có khoảng ba mươi vạn binh, tổng cộng lại là năm mươi vạn binh lực, ở gần Tần quốc như thế, đại quân lớn như thế, không ổn rồi.
“Có dụng ý khác”, Vân Khinh cau mày nhìn Phi Lâm, trầm giọng nói.
Phi Lâm nghe vậy gật đầu khen ngợi nói: “Triệu, Ngụy, Yến là ba nước giáp ranh biên giới với Tần quốc, phía trước Ngụy quốc là một vùng đồi núi, không tốt cho tấn công cũng không tốt cho phòng thủ. Còn phía trước Yến quốc lại có một dãy núi Phỉ Thúy, hoàn toàn không thể tấn công. Chỉ có biên giới giữa Triệu quốc và Tần quốc là một vùng bình nguyên bằng phẳng.”
“Mà phía sau Triệu quốc lại là Yến quốc, Sở quốc và Tề quốc, nói cách khác, chỉ cần Tần quốc công phá Triệu quốc, thì sẽ mở ra một con đường thênh thang thông qua sáu nước. Việc Triệu quốc có thể tồn tại đến cùng hay không là điều vô cùng quan trọng.”
“Xem ra hai nước Sở Tề rất kiêng kị việc đăng cơ của tân Tần vương. Mới vừa đăng cơ thế này đã lập tức có hành động, ta thấy bọn chúng chỉ là viện cớ viện trợ Triệu quốc đối phó Hung Nô, khả năng lớn nhất ẩn chứa trong đó là giúp Triệu quốc bảo vệ lãnh thổ của mình. Chỉ cần Triệu quốc tồn tại mãi mãi thì Tần quốc sẽ không bao giờ có thể tiến đánh vào lãnh thổ của chúng.” Mộ Ải sờ sờ cằm xong 乃úng tay một cái.
Vân Khinh khẽ gật đầu, mấy năm nay ngoại trừ Hàn quốc là chưa đi còn lại cô đã đi qua các nước kể trên, bởi vậy địa hình mấy nước này cô cũng có hiểu biết.
“Đi, đi mau, Triệu vương đúng là tên khốn, để cho hai nước Sở Tề kéo chiến trường đến đánh nhau ở Triệu quốc. Mặc kệ thắng thua đều là Triệu quốc chịu thiệt, đang nắm giữ lợi thế lớn như vậy lại để cho Sở Tề lấy mất, thực đáng khinh bỉ. Triệu quốc ta không có người tài phải không, đi, đi theo ta, dạy dỗ bọn chúng kỹ càng một chút. Mẹ nó, có bản lĩnh thì tự đem quân đánh Tần quốc đi, tiêu diệt hết bọn họ đi, đó mới gọi là bản lĩnh, chạy tới Triệu quốc ta làm gì chứ, con bà nó, đi.”
Vừa hiểu được ý đồ của Sở Tề, Mộ Ải bất mãn cực độ, miệng phun ra toàn lời thô tục không thèm kiêng nể gì cả, tóm lấy Phi Lâm, kéo xuống dưới núi.
Phi Lâm cười như có như không nhưng cũng không giãy ra, cứ thế bị Mộ Ải lôi xuống núi.
“Đi, chúng ta đi theo để xem kịch vui thôi, còn hơn là chờ ở Yến quốc này.” Tiểu Tả lập tức túm lấy tay Vân Khinh, kéo xuống núi.
Trong lòng Vân Khinh khẽ rung động, bọn họ có thể hiểu được ý đồ của Sở Tề, Độc Cô Tuyệt nhất định cũng có thể nghĩ ra, không biết lần này đi có thể nhìn thấy hắn hay không, nếu như nhìn thấy…… Nghĩ vậy, Vân Khinh chợt đau xót trong lòng, khẽ cắn chặt răng, nếu như nhìn thấy, thì phải làm thế nào đây?
“Đi thôi.” Tiểu Hữu thấy Vân Khinh không nhúc nhích, lúc này mới đẩy Vân Khinh một cái.
Hít một hơi thật sâu, trấn định lại tâm tư đang dao động, Vân Khinh khẽ gật đầu. Sở Tề đương nhiên vẫn còn mưu tính việc đánh Tần quốc, như vậy cũng đừng trách cô không khách khí.
Gió thu hiu quạnh, lá rụng vàng óng ánh tung bay xuống, một màu vàng bao trùm khắp núi rừng, nhìn vô cùng thê lương và buồn bã.
“Chủ tử, trong núi không có ai.” Thiết Báo nhìn bồ câu đưa thư truyền tin đến, nhíu mày quay đầu nhìn Sở Hình Thiên đang nhàn nhã uống trà bên trong lều che nắng mà bẩm báo. Sở vương thật khiến y vô cùng lo lắng, phải vội vàng chạy tới, tự y đã phái người lên núi tìm kiếm nhưng dường như là một người cũng không có một chút tin tức.
Sở Hình Thiên ngồi ở trong lều bên cạnh con đường, thời tiết như thế này, mái hiên che nắng và ông lão bán trà thật sự là một chuyện rất đáng ngạc nhiên. Thời tiết cuối mùa thu ai còn uống loại nước trà lạnh lẽo này nữa chứ, nhưng cũng vẫn có một trường hợp hiếm hoi, thí dụ như y chẳng hạn.
Sở Hình Thiên nghe vậy đột nhiên mỉm cười, khẽ lắc đầu, thở dài một tiếng nói: “Thôi đi, xem ra thật sự là không gặp may mắn rồi, hai lần gặp mặt cũng chỉ là lướt qua nhau, đi thôi.” Dứt lời, y đứng dậy bước thẳng về phía xe ngựa rồi bỏ đi.
Thiết Báo nghe vậy chợt nhíu mày, không nói gì, quả nhiên đã tốn thời gian và công sức, không có người đó ở đây, xem ra đúng là may mắn chiếm đa số rồi. Nếu đã không có ai thì trước mắt chính sự mới là quan trọng nhất. Y lập tức để tiền lại, xoay người lên ngựa bảo vệ bên cạnh Sở Hình Thiên, ráng chiều dần buông xuống chỉ để lại cho ông lão bán trà bóng lưng của một nhóm người đang bước đi trong im lặng.
Mùa thu càng ngày càng đậm, càng tới gần phía Bắc, không khí càng rét lạnh hơn. Tuy rằng chưa có tuyết rơi nhưng gió đã thổi vù vù, tiếng gió kia lạnh thấm vào người.
Biên giới Triệu quốc là Lư Châu, muốn thông qua cửa khẩu Triệu quốc, các nước Tề, Sở, Yến, Hàn, Triệu, Ngụy đều phải đi qua đường này để vào Triệu quốc, chỉ Tần quốc là khác người, đi theo một đường khác để vào.
Ngày xưa, nơi này rất phồn vinh, thương nhân, lữ khách lui tới tấp nập, đông đúc biến vùng đất này thành một nơi vô cùng tưng bừng, náo nhiệt. Bây giờ lại càng náo nhiệt hơn nữa người lui tới như thoi đưa, có người Tần quốc, có người Sở quốc, có người Tề quốc, quần áo trang phục cũng khác nhau, mới nhìn qua chỉ thấy màu sắc rực rỡ, thật là thu hút ánh nhìn của người khác.
Còn có người mặc y phục bình thường, nhưng chắc chắn là người tham gia quân ngũ, từng đám từng đám đi qua đi lại. Tuy rằng bọn họ giả dạng rất giống, nhưng tác phong của những người đã từng tham gia quân ngũ thì không thể nào che giấu đi được. Những người có con mắt tinh đời chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra ngay, trốn tránh ẩn mình như thế cũng chẳng biết để làm gì.
Mà bây giờ ở đây vừa náo nhiệt vừa hỗn loạn, những kẻ xấu xa cũng xuất hiện. Phong tục của các nước khác nhau, có kẻ hung hãn, có người dịu dàng, từ cách nói chuyện đến tiền bạc cũng hoàn toàn khác biệt. Hàng năm, các thương nhân, lữ khách đi qua các nước khác, đều biết mỗi nước có phong tục tập quán và văn hóa không giống với nước mình nên đã sớm có sự chuẩn bị. Nhưng vẫn có một bộ phận binh sĩ cả năm không ra khỏi biên giới nước mình, bởi vậy không hề chuẩn bị gì, cho nên khó tránh khỏi cảnh tức giận.
Bởi vậy mới nói, ở bất cứ chỗ nào lúc nào chỉ cần có người nói vài lời không vừa ý thì lập tức xông vào đánh nhau, giành giật đồ ăn. Mấy đám người không dùng tiền của Triệu quốc hùa vào thành một đoàn, nói chuyện thì ông nói gà bà nói vịt, quả thực là náo nhiệt và hỗn loạn.
“Nhìn đi, đây là chuyện tốt mà Sở Tề làm cho Triệu quốc đó, bọn chúng đi đến đây, ta không bàn đến triều đình Triệu quốc, nhưng ngay cả dân chúng cũng trở thành một đám hỗn loạn.” Ngồi ở ngoại ô thành Lư Châu, Mộ Ải vừa ăn lương khô y mang theo, vừa bất mãn chửi mắng. Ngay cả ăn cơm tại nước mình mà còn không được ăn, y ở Triệu quốc chưa khi nào nhìn thấy bộ dạng đáng kinh ngạc của kinh thành như lần này.
Phi Lâm ngồi ở trên đầu một chiếc xe ngựa cười ha hả nói: “Hôm nay ta cũng mới biết thành trấn này lại náo nhiệt như thế.” Nghĩ đến chuyện vừa rồi, người Hàn quốc muốn bánh nướng, người Triệu quốc liền đưa thịt bò, y cảm thấy buồn cười không chịu được.
“Ha ha, chẳng phải sao, người Tề quốc kia hỏi đường, người Triệu quốc thấy người đó bộ dạng hung hãn, khí thế dọa người thì nghĩ rằng người đó đang mắng mình liền đánh ngay tại chỗ. Trong khi người Yến quốc mắng chửi người chậm quá thì người Triệu quốc còn tưởng rằng họ đang khen mình, ha ha, ta cười ૮ɦếƭ mất, mấy năm nay ta chưa gặp những tình huống buồn cười như vậy.” Khuôn mặt Tiểu Tả tươi cười như hoa nở, lúc này cậu đang cười toe toét.
Để có thể qua lại giữa bảy nước cần phải biết tiếng nói của các nước này. Những binh sỹ này chưa bao giờ ra khỏi biên giới nước mình, cũng không biết người ở các nước khác làm gì, ở nơi khác sẽ có những phong tục khác, những chuyện đáng buồn cười này thật sự là những sự cố thường gặp.
Vân Khinh cải trang thành một nam nhi, nghe vậy cũng khẽ lắc đầu, thản nhiên mỉm cười, tình cảnh như vậy quả là hiếm thấy, vừa cười vừa xé thịt đút cho hai tên nhóc đang nằm trong xe ngựa..
Đi thẳng một đường đến đây với tốc độ nhanh nhất, mới mười ngày đã đi từ Yến quốc đến Triệu quốc. Trên đường đi, vì tránh để cho Bạch Hổ vương và tiểu xuyên sơn giáp bại lộ thân phận, bọn họ đành phải cưỡi ngựa, dành xe ngựa cho chúng nó. Điều này khiến cho Tiểu Tả ấm ức trong lòng, cảm thấy không công bằng, đáng tiếc là tên nhóc đó không dám lên ngồi chung. Cho nên mới có mấy ngày trôi qua, cô đã cảm thấy Bạch Hổ vương và tiểu xuyên sơn giáp đã tròn quay rồi.
“Này, ta nói……”
Mộ Ải vừa mới mở lời, rừng cây phía trước đột nhiên truyền đến tiếng binh khí va chạm vào nhau, âm thanh đó nhanh chóng kéo về phía bọn họ.
Phi Lâm ngồi ở trên cao, liếc mắt nhìn rồi chợt nhướn mày hỏi: “Đây là mười mấy người đánh một người hay là một người đánh mười mấy người?”
Vừa dứt lời, hai bên giao chiến trong rừng cây liền vọt ra ngoài, một thiếu niên mặc áo bào gấm màu tím nhạt, tay vung trường kiếm vừa lui vừa đánh, cả người nhếch nhác, áo bào bị chém rách tả tơi.
Mà trước mặt cậu là mười mấy người đàn ông, mặt đầy sát khí, người đầy thương tích, tất nhiên là bị cậu thiếu niên trước mắt gây ra, bởi vậy mới điên cuồng tấn công tới.
“Tư thế không tệ nhưng trình độ chưa tới.” Mộ Ải nhìn lướt qua rồi cũng không để ý tới.
Lời nhận xét lạnh lùng này theo gió đưa đến bên tai cậu thiếu niên kia. Cậu chĩa mũi kiếm xuống, hẩy nhẹ một hòn đá lên, giữa lúc trăm mối nguy hiểm bủa vây như vậy mà vẫn vung một kiếm đánh hòn đá về phía Mộ Ải, vừa đánh vừa xoay người lại vẻ mặt vô cùng giận dữ và căm tức.
“Hừ.” Mộ Ải hừ một tiếng, chỉ cần tay không cũng chộp được hòn đá đang bắn tới kia.
Mà lúc này, Bạch Hổ vương và tiểu xuyên sơn giáp xoay người về phía Vân Khinh, vừa xoay người vừa trừng mắt nhìn cậu thiếu niên đang nổi giận kia. Vân Khinh cũng ngước mắt nhìn, vừa thấy cô không khỏi ngạc nhiên pha lẫn chút vui mừng: “Là cậu.”