Thứ Nữ Vợ Kế - Chương 81

Tác giả: Uyển Tiểu Uyển

Theo như bối phận thì Quả nhi phải gọi Tình nhi một tiếng cô, là người Lưu Đại phu nhân đưa vào, tiểu nha đầu này rất vui mừng, lúc nói chuyện luôn là suy nghĩ cẩn thận, làm cho người ta nhìn liền tâm tình thoải mái, vừa khéo léo vừa hiểu chuyện, là người đáng tin cậy, được Lưu Đại phu nhân tỉ mỉ dạy dỗ nên, theo như ý tứ của Lưu Đại phu nhân, hạ nhân vương phủ sợ là không dùng được, là người mình biết gốc biết rễ cũng tốt hơn, cũng không gây khó dễ.
Đối với những chuyện này Lưu Uyển Thanh không chút dư thừa mà để ý, về phương diện ẩm thực đã có Đông Tú, về phương diện mặc quần áo phối hợp trang sức thì có Lê Châu, lại có Thúy nhi được một thân chân truyền của Xuân ma ma nhìn mình lớn lên từ nhỏ bên cạnh, tự nhiên cũng yên tâm hơn, dù sao bên cạnh mình đều là người từ nhà mẹ mang tới, sợ là trong lòng Lộ vương phi đã sớm phê bình kín đáo rồi. Nhưng mà đối với một phen tâm ý của Lưu Đại phu nhân dĩ nhiên là không cự tuyệt rồi, huống chi lại liên tiếp gặp chuyện không may, Oanh Ca Oanh Khúc lại làm việc trên bề mặt, đối với Lưu Đại phu nhân Hầu phủ đưa vào một Quả nhi phục vụ, dù là trong lòng Lộ Vương phi không vui cũng không cách nào mở miệng, huống chi hiện tại quyền hành của cả vương phủ, ít nhất ngoài mặt là Lưu Uyển Thanh quản .
Hơn nữa chuyện của Trần Linh Nhi, Lộ vương cảnh cáo vẫn còn bên tai, bên cạnh còn có Hạ di nương mắt nhìn chằm chằm, Khang nhi lại cùng mình xa cách lòng, dù là có lòng làm bộ, cũng chỉ sợ sau lưng lại dùng không được, nhưng Trần Linh Nhi có mang là một chuyện, Lộ vương phi biết được là một chuyện, đảo con ngươi, hé mắt! Đây cũng là một cơ hội!
Tuy nói Trần Linh Nhi làm tổn thương chuyện con cháu của Khang nhi, làm mình bị mất mặt, nhưng giữa những nữ nhân hậu viện luôn có những thứ bẩn thỉu kia, chính mình cũng hiểu, ldq huống chi Trần Linh Nhi từ Trần gia, lại được Đương Kim hoàng hậu nuôi từ lúc còn nằm trong chăn, lqd dĩ nhiên là tâm cao khí ngạo*, sao sẽ cam chịu bị một dòng chính nữ danh không chánh ngôn không thuận đè lên đầu đây?
(*Tâm cao khí ngạo: người luôn có suy nghĩ/ tư tưởng cao hơn người khác)
Làm ra bước này về tình cũng có thể tha thứ, tuy nói hiện tại Trần Linh Nhi không có thân phận, nhưng mà dù sao cũng hơn mạnh gấp trăm lần thứ nữ do di nương hạ tiện sinh ra! Huống chi Trần gia cũng chưa bỏ bê không quan tâm đến Trần Linh Nhi, coi như Trần Hoàng Hậu mất trái tim Hoàng Đế, lqd cũng có thể làm thái tử kế vị, đó chính là đương kim Hoàng thái hậu! Khi đó cho Trần Linh Chi một ân điển còn không phải là một câu nói sao?
Nghĩ tới đây, Lộ vương phi càng thêm có sức mạnh! "Thôi ma ma, lấy dược liệu quý trong tư khố của ta đưa cho Trần di nương,dđlqd nói cho nàng biết, dưỡng thân thể cho thật tốt, bình an sinh con cho Khang nhi, tự nhiên sẽ không để dđlqd cho nàng bị uất ức, không cần gây thêm chuyện nữa."
Thôi ma ma há miệng, ai. . . Chủ tử a, phen này ngài lại gây thêm chuyện nữa rồi ! Mấy ngày nay Trần di nương này còn thiếu tìm việc gây sự sao? Ngài đây không phải là cổ vũ uy phong cho nàng sao? "Chủ tử, thân phận của Trần di nương. . . ."
Thôi ma ma vốn định khuyên bảo mấy câu, nhưng vừa mới mở miệng liền bị Lộ vương phi vỗ cái bàn "Thế nào? Ngay cả ngươi cũng cảm thấy ta trong cái vương phủ này không có tiếng nói sao? Không quản đến sao!"
"Lão nô đáng ૮ɦếƭ, chủ tử ngài bớt giận."
"Còn không đi làm."
"Vâng, vâng, lão nô đi làm ngay."
Thôi ma ma đi ra khỏi phòng, khẽ thở dài. . . Bất đắc dĩ lắc đầu.
. . . . . .
Một tay Trần Linh Nhi đang sờ cái bụng vẫn chưa lớn lắm, dđlqd khóe miệng hơi nhếch lên, một tay khác lại lật đi lật lại tờ danh sách Thôi ma ma trình lên, gật đầu một cái rồi nháy mắt ra hiệu với Tiểu Đào, Tiểu Đào vội vàng móc ra một túi tiền đưa cho Thôi ma ma, Thôi ma ma tự nhiên từ chối, liền nghe Trần Linh nhi nói "Thế nào? Thôi ma ma chê ít? Không vừa mắt tâm ý của di nương ta đây?"
"Lão nô không dám, dđlqd lão nô tạ Trần di nương thưởng."
Thấy Thôi ma ma nhận, lúc này Trần Linh Nhi mới hài lòng cười, kéo tay Thôi ma ma "Thôi ma ma, ngươi là hồng nhân bên cạnh mẫu thân, mẫu thân còn nghĩ tới ta trong lòng ta thực sự cảm kích vạn phần, làm phiền ngươi nói cho mẫu thân. . . Ý định của ta là muốn tự mình đi thỉnh an, nhưng thân thể ta cũng không quá thuận tiện. . . . . dđlqd Trước đó vài ngày bởi vì ta còn trẻ không hiểu chuyện lại bị người bên cạnh mẫu thân lừa gạt làm ra chuyện như vậy, lại làm liên lụy tới mẫu thân cùng ta chịu tội chịu khổ còn khiến Lưu Uyển Thanh được nắm trong quyền phủ, ta biết sai rồi, nói mẫu thân chớ có trách ta."
"Lão nô nhất định sẽ truyền đạt lại cho Vương phi."
"Ừm, vậy thì tốt, tương lại sẽ không thiếu chỗ tốt cho Thôi ma ma."
"Tại đây lão nô cám ơn Trần di nương trước."
Trần Linh Nhi ừ một tiếng "Được rồi, dđlqd bên cạnh nương tự nhiên không thể rời bỏ được Thôi ma ma ngươi, ta liền không quấy rầy nữa."
"Vâng, lão nô cáo lui."
Ra khỏi tiểu viện của Trần Linh Nhi, Thôi ma ma hé mắt, thứ gì, thật đúng là cho mình còn là đại tiểu thư Trần gia! Sợ rằng trong đời này gọi ngài ấy trở về lúc đầu cũng không được rồi! Chủ tử a chủ tử, ngài đây là thế nào? dđlqdQua nhiều năm như vậy ngài thế nào mà càng làm nhiều chuyện hồ đồ vậy? Lời nói thật thì khó nghe a! Chủ tử! Không được, không thể trơ mắt nhìn chủ tử càng làm càng sai!
Trở lại Lộ vương phi, Thôi ma ma vừa mới vào liền phịch một tiếng quỳ trên mặt đất, nặng nề dập đầu trước Lộ vương phi một cái "Chủ tử! Từ xưa tới nay lời nói thật thì khó nghe! Nhưng mà lão nô cũng không nỡ! Ngài là lão nô tự mình cho 乃ú sữa đến lớn! Lão nô không thể nhìn ngài càng ngày càng sai lầm! dđlqd Trần di nương này từ nhỏ đã bị người ta bế đi nuôi lớn là người không coi ai ra gì lại không hiểu chuyện, ngài cần gì xem trọng nàng ta?
Tuy nói Thế tử phi xuất thân không tốt, nhưng trên mặt thì thân phận cũng mạnh gấp trăm lần so với Trần di nương, lại được Thế tử gia thích, hôm nay Hầu phủ càng thêm phát triển không ngừng, huynh đệ nhà mẹ đẻ đều là không chịu thua kém ai lại có tiền đồ, tương lai có thể giúp Thế tử gia chúng ta! Nhất là Lưu Nhân Phúc được hoàng thượng xem trọng, ngài tại sao phải khổ như vậy chứ !"
Lộ Vương phi hừ lạnh một tiếng "Người nào cho ngươi lá gan như vậy!"
"Chủ tử! Lão nô là thật tâm thực lòng vì ngài suy nghĩ! Bây giờ còn không muộn, đến lúc ngài thật sự làm mất đi một chút tình thân còn lại của Thế tử gia đối với ngài thì thật sự đã chậm rồi,dđlqd lão nô là đau lòng ngài đến lúc đó lại phải hối hận, khi đó thì đã đã chậm mất rồi!"
Lộ Vương phi vỗ xuống bàn, đột nhiên đứng thẳng lên giơ chân hung hăng đá. Dù sao tuổi Thôi ma ma cũng đã lớn, Lộ Vương phi ra tay lúc tức giận, chỉ thấy Thôi ma ma ai u một tiếng liền nằm trên mặt đất không bò dậy nổi, hai mắt vẩn ᴆục hiện đầy nước mắt. . . ."Chủ tử. . . . dđlqdDù bây giờ lão nô lấy cái ૮ɦếƭ ngăn cản cũng không thể để ngài tiếp tục sai lầm, ngài bây giờ đã. . . . Đã. . . . Đã mắc phải ma chướng* rồi! Chủ tử, ngài đừng tại để tâm vào chuyện vụn vặt gây khó khăn cho mình! Lão nô. . . . Lão nô. . . ."
(*Ma chướng: cách gọi của đạo Phật, chướng ngại do ma quỷ gây ra)
Nói đến đây, Thôi ma ma liền ngất đi.
Lộ Vương phi giật mình. . . . Khom người xuống□ đẩy một cái Thôi ma ma "Thôi. . . . Thôi ma ma. . . ." Thấy Thôi ma ma nửa ngày không có phản ứng, tay run run đưa tới dưới mũi của Thôi ma ma, cảm thấy có chút nong nóng mới thở phào nhẹ nhõm, không khỏi tê liệt ngã xuống mặt đất.
Dù sao như Thôi ma ma nói, Lộ Vương phi là được tự tay cho 乃ú, trong lòng vẫn có tình cảm. Nhưng thấy Thôi ma ma vô sự liền đứng dậy, gọi người mạng Thôi ma ma xuống.
Khi Thôi ma ma tỉnh lại thì nhìn thấy con dâu Tiểu Lý thị trước chăm sóc. . . ."Vương phi. . ."
"Nương, ngài chớ dại dột, con dâu xem lúc này vương phi là quyết tâm, ai cũng không khuyên nổi đâu, Vương phi đã truyền lời xuống, nói ngài đã lớn tuổi rồi, không cần ở bên người ngài ấy chịu khổ nữa, để cho người được hưởng phúc con cháu. . . . . ."
"Ai. . . . . ." Thôi ma ma bất đắc dĩ thở dài.
. . . . . .
Nguyệt Hậu, vào hạ.
"Chủ tử, hiện tại thời tiết khá tốt, ngài có muốn vào trong viện phơi ánh nắng mặt trời hay không?" Quả nhi bưng một đĩa bánh ngọt đi vào.
Lưu Uyển Thanh ngó ra ngoài cửa sổ, không khỏi có chút động lòng, nhưng lại bất đắc dĩ cúi đầu nhìn bụng to của mình, còn ba tháng nữa là lâm bồn rồi, mình vì cái bụng to này mà chịu không ít khổ, chỉ cần đi vài bước là sẽ cảm thấy đau hông không chịu nổi, thỉnh thoảng chân cũng sẽ chuột rút, cũng may Lục Khang đối với nàng không tệ, lúc ban đêm khi nàng bị chuột rút sẽ vì nàng mà xoa Ϧóþ, nghĩ tới đây, khóe miệng Lưu Uyển Thanh nở một nụ cười dịu dàng mà mình cũng không hay biết.
Thúy nhi ở một bên cũng nói "Chủ tử, nô tỳ nhìn bên ngoài bây giờ có gió nhẹ không chút nóng bức nào, nếu không nô tỳ đi an bài."
"Ân" Lưu Uyển Thanh nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Lúc Thúy nhi cùng Quả nhi đi trên còn đường nhỏ bằng đá trong viện "Bên ngoài thật tốt, ngửi mùi hương cây hoa, ở trong phòng đến nỗi ta nổi mốc rồi."
"Nếu chủ tử thích, thời tiết lại tốt nô tỳ liền đi an bài cho chủ tử, Lý Thái y cũng đã nói mà, chủ tử nên vận động nhiều, ngài luôn ở trong phòng vận động, cũng nghẹn cực kỳ rồi."
"Cũng biết thế, chỉ là mỗi lần ta vào trong viện, nhìn ngươi cùng Quả nhi hai người đều bộ dáng khẩn trương thận trọng như thế, trong lòng ta không nỡ."
"Nô tỳ biết chủ tử đau lòng chúng ta, nhưng nô tỳ cũng đau lòng chủ tử a."
Lưu Uyển Thanh cùng Thúy nhi nhìn nhau cười một tiếng, lại nói "Miệng Quả nhi càng ngày càng ngọt, nên đổi tên là Điềm Nhi đi."
"Nô tỳ tạ chủ tử ban tên cho."
"Điều này cũng tốt, còn trực tiếp tiếp nhận nữa."
Chủ tớ ba người truyền ra một trận cười vui vẻ.
"Nhị muội muội chuyện gì mà vui mừng như thế."
Lưu Uyển Thanh xoay người lại thấy người tới là Lưu Nhân Phúc mà nữ tử đi theo bên cạnh chính là Trịnh Nguyệt Như. Không đợi Lưu Uyển Thanh mở miệng, Trịnh Nguyệt Như liền bước đi qua, trực tiếp khoác lên cánh tay của nàng, giật mình nhìn bụng "Trời ạ, lớn như vậy? Không phải là tam thai tứ thai chứ."
"Tỷ cho muội là heo nái hay sao? Hai đã làm muội khổ rồi." Nói đến đây Lưu Uyển Thanh lại đảo tròn mắt nói "Chẳng qua muội ngược lại mong mỏi nhiều cái ba năm thoáng qua để có chất nhi tốt đấy."
Vừa nói như thế ngược lại huyên náo làm Trịnh Nguyệt Như đỏ mặt "Cái người này đồ không có lương tâm sớm biết muội như vậy tỷ liền không tới nhìn muội cho rồi."
"Muội sợ là tới hưng sư vấn tội thôi."
"Hừ, muội cũng biết sao, chẳng qua tỷ đại nhân đại lượng tha cho muội đấy."
Lưu Nhân Phúc ở một bên thấy ái thê mình cùng Nhị muội muội thương yêu thân mật cãi vả, khóe miệng không khỏi vểnh lên.
Trở về phòng, Lưu Uyển Thanh lôi kéo Trịnh Nguyệt Như ngồi xuống rồi hướng Lưu Nhân Phúc nói "Hai người tới cũng không thông báo một tiếng để muội bảo Đông Tú làm những món mà ca ca thích ăn."
"Hiện tại làm cũng được." Trịnh Nguyệt Như chen miệng nói.
Lưu Nhân Phúc cười bất đắc dĩ, sau khi tiểu kiều thê của mình gả cho mình liền biến thành người khác, càng ngày càng hoạt bát, sợ là mình phải làm quen thôi, chỉ là mình rất vui mừng!
"Nương, phụ thân cùng thân thể bà nội có khỏe không?" Lưu Uyển Thanh vừa nghĩ tới đã gần hai tháng không thấy Lưu Đại phu nhân, trong lòng có chút lo lắng hỏi.
"Đương nhiên tốt, bây giờ bà nội đã có thể xuống giường đi lại, khí sắc cũng càng ngày càng tốt, nương đã sớm muốn tới đây nhìn muội, nhưng tình cảnh hiện tại của muội, nương lo lắng cho muội lúc sinh sẽ có chuyện, hôm nay vừa đúng ta cùng với Thế tử gia có công sự cần thương lượng liền nhân cơ hội này tới đây nhìn muội một chút."
Trong mắt Lưu Nhân Phúc cùng Trịnh Nguyệt Như đều có lo lắng, đương nhiên Lưu Uyển Thanh hiểu, dù sao việc Trần Linh Nhi có thai đã không phải là bí mật nữa rồi, chắc hẳn nương đã sớm biết.
"Muội không sao, rất tốt."
Trịnh Nguyệt Như vỗ vỗ lên tay Lưu Uyển Thanh "Có gì uất ức liền nói với tỷ, cũng không cần giấu ở trong lòng, như vậy đối với muội hay đối với đứa bé cũng là không tốt."
Thật xin lỗi, muội không thể nói chuyện của Thái tử cho hai người biết, trong mắt Lưu Uyển Thanh lộ ra một tia áy náy, ngay sau đó cười nói "Muội không sao, Thế tử gia đối với muội rất tốt, chưa bao giờ lưu qua đêm ở chỗ nàng ta."
Trịnh Nguyệt Như quay đầu liếc nhìn Lưu Nhân Phúc "Thi*p cùng muội muội chút lời riêng muốn nói, chàng không cần ngồi ở chỗ này, nhìn canh giờ sợ là Thế tử gia đã trở lại."
Lưu Nhân Phúc tự nhiên hiểu ý tiểu kiều thê của mình, vội vàng đứng dậy "Vậy hai người tán gẫu trước, chờ hết bận công sự, ca ca ta tới ăn chực." Nói xong liền sải bước rời đi.
…………………………………………………………….
Tác giả có lời nói : từ chương 82 đến kết thúc
Là Tiểu Uyển đưa cho mọi người
Mặc kệ bởi vì nguyên nhân gì, đều là Tiểu Uyển là không phải
Kéo lâu như vậy mới cho mọi người thấy nó kết thúc, vốn là Tiểu Uyển là muốn sửa lại một chút mới post lên, nhưng kỳ thực là không có thời gian, mình cửa tiệm của mình chuẩn bị tăng thêm hạng mục sơn móng tay, Tiểu Uyển còn phải học sơn móng tay, những khóa học hóa trang nữa. . . Rất nhiều chuyện vặt. . . Kế hoạch luôn là biến hóa khó lường, nếu như toàn bộ sửa xong post lên, sợ rằng lại muốn kéo đã bao lâu không biết, vì vậy Tiểu Uyển liền post lên thôi.
Đặc biệt cảm tạ, đến hiện tại mọi người còn nguyện ý ủng hộ 《Trùng sinh thứ nữ vợ kế》, rất cám ơn! Cúi người chào ~~~
Sáng tác giống như yêu thích cùng hứng thú, Tiểu Uyển sẽ không bỏ, chỉ là Tiểu Uyển sẽ nhớ lâu, lần sau mở hố mới, nhất định là viết không sai biệt lắm nhanh kết thúc mới mở hố mới, Tiểu Uyển không bao giờ nghĩ “nuốt lời cho béo” nữa, đối với độc giả là xúc phạm, đối với Tiểu Uyển cũng chính là xúc phạm.
Tiếp đó, Tiểu Uyển sẽ rút thời gian hoàn《 xuyên qua làm quả phụ nông thôn》, nếu như có bằng hữu nào thích truyện này, Tiểu Uyển đề nghị mọi người nên cất giấu trước, chờ kết thúc rồi đọc.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc