Đại phu nhân thở ra một hơi lạnh lùng nói: “Cút ngay!”
Giọng nói suy yếu mang theo sự hung ác, bà tát một cái thật mạnh vào mặt Tứ di nương: “Ngươi tính là cái gì, dám châm chọc khiêu khích trước mặt ta!”
Tứ di nương ôm mặt, quay đầu lại tủi thân nhìn Lí Tiêu Nhiên: “Lão gia! Thi*p chỉ không muốn để bệnh tình của phu nhân nặng thêm, phu nhân lại hiểu lầm thi*p có tâm tư khác —— “
Ánh mắt Lí Tiêu Nhiên lạnh lùng khốc liệt, nhìn chằm chằm Đại phu nhân. Chuyện của Cửu di nương lần trước ông đã nén giận rồi, lần này Đại phu nhân còn nuôi dưỡng nữ nhi dám mưu hại mình! Điều này làm cho cơn tức sẵn có trong người ông vọt lên tận đỉnh đầu, trong nháy mắt ông thậm chí còn có ý nghĩ bỏ vợ, nhưng rất nhanh ông đã tỉnh táo lại, quan trọng hơn ông đột nhiên nhớ tới khuôn mặt của phu nhân Tưởng Quốc công, lão bà kia còn chưa ૮ɦếƭ, thế lực phủ Tưởng Quốc công không thể khinh thường, tuy hiện tại ông đã là Thừa tướng đứng đầu trong triều, không còn là người con rể khúm núm trước mặt nhạc phụ, nhưng ông không thể hành động thiếu suy nghĩ, cho nên, vị trí vợ cả của Đại phu nhân đương nhiên phải giữ lại! Ông lạnh lùng nói: “Phu nhân vĩnh viễn là phu nhân, ngươi không được vô lễ!”
Trên mặt Tứ di nương xuất hiện một tia thất vọng, nhưng Lí Vị Ương lại nở nụ cười, nàng quá rõ ràng Lí Tiêu Nhiên sẽ không bỏ vợ, mặc kệ Đại phu nhân làm gì, vị trí vợ cả của bà sẽ không thay đổi, nhưng mà… không thể bỏ vợ, không có nghĩa là về sau Đại phu nhân sẽ sống yên ổn qua ngày. Đương nhiên, nếu bà ta còn ngại hôm nay không đủ thảm, có ý định trêu chọc nàng lần nữa thì nàng sẽ để bà ta thăng thiên sớm!
Đại phu nhân hừ lạnh một tiếng, thẳng lưng đi được vài bước, hiện giờ người bà hận nhất là Lí Vị Ương, không có Lí Vị Ương bà tuyệt đối không rơi vào tình trạng này!
Trong logic của Đại phu nhân, bà tính kế Lí Vị Ương là đúng, nhưng Lí Vị Ương dám lợi dụng để tính kế bà, không ngoan ngoãn bị bà hại ૮ɦếƭ chính là phạm vào tội lỗi lớn nhất! Bà muốn xả giận, cho nên bước lên giơ tay định tát Lí Vị Ương!
“Tiểu tiện nhân, mọi chuyện do ngươi gia đình mới không yên!” Đại phu nhân lạnh lùng nói, tay vung thật mạnh xuống.
Lí Vị Ương mỉm cười, vừa xoay người đã tránh được, hiện giờ Đại phu nhân là người có bệnh, căn bản không thể đánh nhanh, bà dùng hết sức lực toàn thân đánh, bà cho rằng Lí Vị Ương không dám né tránh, bởi vì bà là mẹ cả, đáng tiếc bà đã nhìn sai sự lớn gan của Lí Vị Ương, cho nên chẳng những bà đánh vào không khí mà cả người còn lao đến ghế ngồi bằng gỗ lim ở bên cạnh, mất cân bằng, ngã thật mạnh xuống đất! Đám nha đầu ma ma vội vàng chạy lên đỡ, nhưng khoé miệng Đại phu nhân lại có máu chảy ra, nằm trên đất hừ hừ như lợn ૮ɦếƭ, không ngồi dậy nổi.
Đại phu nhân như vậy, ngay cả Lí Tiêu Nhiên cũng chưa từng nhìn thấy, giống như một con dã thú hoàn toàn mất đi lý trí!
Lí Tiêu Nhiên nhíu mày thật chặt, không thể che giấu được sự chán ghét trong lòng.
Lí Vị Ương ra vẻ giật mình: “Ai da mẫu thân làm sao vậy? Nhanh đứng lên đi, nữ nhi không nhận nổi đại lễ thế này của người đâu!”
Bạch Chỉ cùng Triệu Nguyệt bên cạnh đều cúi thấp đầu xuống để cười.
Tứ di nương giả mù sa sương cũng chạy qua đỡ Đại phu nhân, Đại phu nhân đẩy tay bà ấy ra, khuôn mặt Tứ di nương lại tràn đầy tủi thân.
Đúng lúc này, rèm được vén lên, Lí Mẫn Phong vội vàng bước vào, hắn liếc mắt đã nhìn thấy Tứ di nương đứng bên cạnh, còn Đại phu nhân đang nằm trên mặt đất hấp hối: “Mẫu thân người làm sao thế!”
Tứ di nương nói: “Đại thiếu gia, mọi người cũng không biết phu nhân sao lại như vậy? Không ngờ bệnh nặng đến thế!” Nói xong, bà còn định tiếp tục đến đỡ Đại phu nhân.
Nhìn thấy Đại phu nhân một câu cũng không nói nên lời, mặt xanh mét há mồm thở dốc, Lí Mẫn Phong bỗng chốc nổi giận, không nghĩ ngợi đã đá mạnh vào người Tứ di nương: “Đừng có chạm vào mẹ ta, cút ra xa!”
Tứ di nương bị đạp một cái, cả người ngã lăn ra đất, gương mặt trắng bệch mồ hôi lạnh chảy xuống liên tiếp. Lí Thường Tiếu chạy nhanh qua đỡ bà, thấy bà bị thương nặng, quay đầu lại nhìn Lí Tiêu Nhiên phân bua: “Phụ thân, mẹ của con là thi*p, nhưng người là thi*p của phụ thân, là vãn bối của Đại ca, sao có thể đánh Gi*t mẹ của con ngay trước mặt mọi người như vậy?!”
Một cái đá này, không phải đá Tứ di nương, mà là thể diện của Lí Tiêu Nhiên, Lí Vị Ương nhìn thấy khoé miệng của Tứ di nương xuất hiện một nụ cười kỳ quái, rất hiển nhiên, bà cố ý thiết kế bẫy cho Lí Mẫn Phong, muốn nháo loạn chuyện này lớn hơn nữa.
Quả nhiên, Lí Tiêu Nhiên giận đến mức trên trán nổi gân xanh: “Nghiệt tử, ngươi đang làm cái gì!”
Lí Trường Nhạc vội vàng ôm lấy Lí Mẫn Phong: “Đại ca, đại ca! Bọn họ liên thủ hại chúng ta! Lí Vị Ương hãm hại muội nói muội mưu hại mẫu thân, đại ca mau cứu muội!”
Lí Mẫn Phong nghe xong, hai mắt trợn tròn: “Phụ thân, sao người có thể tin lời tiện nhân này!”
Lí Vị Ương thản nhiên nói: “Đại ca, đại ca không phân tốt xấu, vừa vào đã đá Tứ di nương, hiện giờ lại không hỏi ngọn nguồn, luôn miệng nói ta là tiện nhân, những lời này rốt cuộc là ai dạy đại ca, ta là muội muội của đại ca, nếu ta là tiện nhân, vậy đại ca là cái gì, đại ca coi phụ thân là loại người nào?!”
Mày Lí Tiêu Nhiên nhíu lại càng chặt.
Trong mắt Lí Mẫn Phong tràn ngập thù hận, nói với Lí Tiêu Nhiên: “Phụ thân, Trường Nhạc nhất định bị oan, muội ấy tuyệt đối không làm những chuyện mưu hại phụ thân, phụ thân nên cho muội ấy một lời công đạo, hơn nữa phải trách phạt Lí Vị Ương bất kính với mẫu thân!” Hắn chỉ thẳng ngón tay vào Lí Vị Ương.
Trong cổ Đại phu nhân có đờm, thở cũng thấy khó khăn, cho nên không thể ngăn cản Lí Mẫn Phong nói, bà không phái người gọi con trai đến, càng không muốn lôi con trai vào chuyện này, nhưng Lí Mẫn Phong lại xuất hiện, chứng tỏ có người cố ý thông tri, muốn nháo loạn lớn hơn nữa! Bà biết dù thế nào cũng không thể để Lí Mẫn Phong nói thêm điều gì, bằng không nhất định sẽ phát sinh chuyện nghiêm trọng hơn! Cho nên bà nỗ lực lắc đầu với Lí Mẫn Phong, lắc đầu thật mạnh, ý bảo hắn đừng mở miệng nói tiếp.
Nhưng Lí Mẫn Phong không hiểu được khổ tâm của Đại phu nhân, hắn chỉ biết mẫu thân bị Lí Vị Ương chọc tức mà phát bệnh, Lí Trường Nhạc cũng bị Lí Vị Ương hãm hại, hắn nhất định phải để cho tiểu tiện nhân kia trả giá lớn! “Phụ thân, chúng con mới là con trai con gái của người, nhưng người tình nguyện tin tưởng một con tiểu tiện nhân thứ xuất, mà không chịu tin tưởng chúng con sao? Con nói cho người biết, hôm nay bất luận có chuyện gì phát sinh, đều là do Lí Vị Ương tạo ra, không có gì là sự thật! Người không trừng phạt nó, lại còn trách mẫu thân và muội muội, phụ thân hồ đồ rồi sao?!”
Lí Tiêu Nhiên giận tím mặt: “Ngươi nói cái gì?!”
Lí Vị Ương cười nhẹ, nói: “Phụ thân bớt giận, Đại ca chỉ sốt ruột nhất thời mới nói những lời nhục mạ phụ thân, dù sao chuyện này liên quan đến Đại tỷ cùng mẫu thân, Đại ca có nói như vậy cũng là chuyện khó tránh– haizz, nhưng mà Đại ca cũng hơi quá đáng, sao có thể nói phụ thân như vậy? Đây là đại nghịch bất đạo! Chẳng lẽ Đại ca muốn bị phụ thân nhốt vào từ đường sao?” Từng câu từng chữ, rõ ràng đang chọc giận Lí Mẫn Phong.
Vừa nghe đến hai chữ từ đường, Lí Mẫn Phong quả thật không kiềm chế được cơn giận, hắn rút dao găm, không nghĩ ngợi lập tức nói: “Phụ thân, người đã không chịu xử lý nó, con đành phải Gi*t tiểu tiện nhân này trước rồi nói!” Chỉ cần Gi*t Lí Vị Ương, phụ thân có phẫn nộ cũng không thể xử lý mình, dù sao mình là con trai duy nhất của ông! Hăn cầm dao lao thật nhanh đến chỗ Lí Vị Ương, dùng sức lực toàn thân, một lòng muốn Gi*t ૮ɦếƭ Lí Vị Ương để xả giận trong lòng.
Lí Vị Ương nhìn bộ dáng của hắn thì biết hắn có ý định liều ૮ɦếƭ với mình, cười lạnh một tiếng. Đúng lúc này, Triệu Nguyệt đột nhiên xuất hiện trước mặt Lí Vị Ương như ma quỷ, bay lên đá một cái làm Lí Mẫn Phong té ngã trên mặt đất.
Lí Mẫn Phong không ngờ nha đầu bên người Lí Vị Ương có võ công cao cường, nhưng hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, đứng lên lại lao về phía Lí Vị Ương, lúc này, Lí Vị Ương khẽ gật đầu với Triệu Nguyệt, trong chớp mắt Triệu Nguyệt hiểu ý!
Khi Lí Mẫn Phong lao tới, Lí Vị Ương lập tức trốn phía sau Lí Tiêu Nhiên: “Phụ thân, nữ nhi sợ hãi!”
Lí Mẫn Phong không ngờ Lí Vị Ương lại trốn sau lưng Lí Tiêu Nhiên, vừa định dừng chân, nhưng không biết là ai ngáng chân hắn, cả người hắn lao đến, Lí Tiêu Nhiên quá sợ hãi, căn bản không kịp né tránh, trong khoảnh khắc, dao găm kia đâm vào cánh tay trái của Lí Tiêu Nhiên! Lí Vị Ương quát to một tiếng: “Bảo vệ phụ thân! Người đâu mau tới!”
Trong phòng này chỉ có nha đầu ma ma, tất cả thị vệ đều thủ hộ bên ngoài, không ai ngờ được lại phát sinh loại biến cố này, Lí Mẫn Phong dùng dao găm đâm Lí Tiêu Nhiên bị thương.
Đại phu nhân tức giận công tâm, giãy dụa muốn nói, nhưng chỉ phun ra một ngụm máu tươi, bà ngất đi, chỉ có điều trong phòng đã không còn ai chú ý tới bà, bởi vì Lí Tiêu Nhiên bị thương, hơn nữa miệng vết thương chảy máu không ngừng, dao găm kia vẫn cắm bên trên.
Lí Tiêu Nhiên giận dữ, Lí Mẫn Phong dám đâm mình bị thương! Ông chỉ vào Lí Mẫn Phong quát với đám thị vệ đang vội vàng chạy vào: “Bắt trói hắn lại cho ta!”
Lí Mẫn Phong hoàn toàn ngây người, dao găm của hắn vốn hướng về Lí Vị Ương, sao có thể đột nhiên mất khống chế làm Lí Tiêu Nhiên bị thương?! Sau đó hắn nghe thấy Lí Tiêu Nhiên phân phó, đành phân trần: “Phụ thân, con không cố ý! Con chỉ muốn Gi*t tiểu tiện nhân kia!”
Lí Tiêu Nhiên đương nhiên phẫn nộ, nhưng đồng thời ông lại đột nhiên nghĩ tới mình chỉ có một con trai trưởng, cho nên ông không biết nên làm gì, đành phân phó thị vệ trước tiên trói Lí Mẫn Phong lại, nhưng không nói ra mệnh lệnh kế tiếp. Lí Mẫn Phong còn chưa nhìn ra ông đang do dự, hắn hoảng sợ cho rằng mình sắp bị trói, liều mạng giãy dụa: “Ai dám ᴆụng đến ta? Ta là Đại thiếu gia của Lí gia!”
Đám thị vệ hai mặt nhìn nhau, bọn họ đương nhiên không dám đắc tội Lí Mẫn Phong, bởi vì hắn là con trai đích tôn, tương lai sẽ kế thừa gia nghiệp, mà đồng thời bọn họ lại không thể không nghe Lí Tiêu Nhiên, bởi vì người làm chủ hiện tại vẫn là lão gia, về phần Đại thiếu gia thì cũng là chuyện sau này. Nhưng Lí Mẫn Phong liều mạng giãy dụa, bọn họ không dám mạnh tay, hai bên cứ thế giằng co.
Lí Vị Ương lạnh lùng nhìn, không nói một lời, nàng nhẩm tính thời gian, tiếp viện nên đến rồi chứ. Đang suy nghĩ thì bên ngoài có người bẩm báo: “Lão phu nhân đến!”
Lão phu nhân được La ma ma đỡ, phía sau có mấy nha đầu ma ma, chậm rãi bước vào, nhìn thấy tình hình trong phòng, lắp bắp kinh hãi: “Cánh tay con bị sao thế kia?”
Nói xong, bà không để ý đến La ma ma đang đỡ tay, bước nhanh tới gần, cẩn thận xem xét vết thương của Lí Tiêu Nhiên, sau đó nói: “Nhanh đi mời đại phu, các ngươi đần độn hết cả lũ rồi sao!”