Lí Vị Ương lạnh lùng nói: “Không phải ta dạy điện hạ giả dối mà chỉ không muốn bản thân bị điện hạ liên luỵ, nếu điện hạ không thể sát phạt quyết đoán sẽ làm hại ta xui xẻo cùng với điện hạ!”
Thác Bạt Ngọc một lúc lâu sau vẫn không nói gì, lời nói của Lí Vị Ương nghe qua rất đơn giản, thậm chí có vẻ không rõ ràng, không đầu không cuối, nhưng hắn có thể hiểu được ý tứ của nàng.
“Nàng… nếu ta thật sự dựa vào việc Gi*t vô số người để bước lên ngôi vị Hoàng đế, lúc đó dân chúng sẽ có phản ứng thế nào?! Ta có thể làm cho thần dân tin phục sao?!” Thác Bạt Ngọc không kiềm chế được nói lời phản bác.
Lí Vị Ương thở dài, theo nàng thấy, tuy rằng Thất Hoàng tử thông minh, nhưng đôi khi quá nhân từ, so với Thác Bạt Chân Gi*t người không chớp mắt, tính cách của hắn có phần ngay thẳng, có lẽ, đây là thứ quý giá nhất cũng vô dụng nhất lão La Quốc công để lại cho hắn. Là thần tử, tất nhiên phải ngay thẳng như vậy mới có thể làm cho Hoàng đế yên tâm, nhưng là người thừa kế ngôi vị đế vương, đó chính là cá tính làm người khác vô cùng đau đầu! Lí Vị Ương chậm rãi nói: “Nếu có một ngày, Thất điện hạ có thể trở thành chí tôn thiên hạ, người nào dám bình luận điện hạ đúng hay sai? Mặc kệ điện hạ Gi*t huynh đệ hay diệt trừ đại thần, thứ có thể đánh giá điện hạ đúng hay sai chỉ có chiến tích, xem điện hạ có thể làm gì cho dân chúng trong thiên hạ. Chỉ cần tạo phúc cho dân chúng thiên hạ, cho dù điện hạ máu tươi đầy tay, lịch sự cũng sẽ không nhắc đến! Ngược lại, cho dù điện hạ lương thiện nhân từ mà không thể tạo phúc cho thiên hạ, thậm chí mang đến tai hoạ thì sẽ đánh mất giang sơn đánh mất tính mạng, đến lúc đó, ai sẽ thương tiếc cho điện hạ đây!”
Những đạo lý này, thật ra Trương Đức phi cùng những người bên cạnh Thất Hoàng tử đã nói với hắn không ít thì nhiều. Nhưng mà – chưa có ai nói trắng ra như vậy! Thác Bạt Ngọc ngừng thở trong giây lát, hắn cảm thấy những câu nói của Lí Vị Ương rõ ràng sáng tỏ như thế, đã diễn tả được nguyện vọng cùng lý tưởng giấu kín trong lòng hắn, lý tưởng này là sự hướng tới quyền lực cùng ngôi vị một cách nguyên thuỷ, nhưng những gì La Quốc công dạy lại làm hắn thấy mâu thuẫn, lời nói của Lí Vị Ương làm sự dao động cùng bàng hoàng trong lòng hắn lúc ban đầu đều biến mất, trong lòng dần kiên định sáng tỏ, vui vẻ thoải mái vô cùng.
Lí Vị Ương thấy vẻ mặt của hắn phát sinh biến hoá, trong lòng thở phào một hơi.
Lâu nay nàng luôn tự hỏi, luôn nghiên cứu.
Những lời này nếu nói là lý tưởng thì không bằng gọi là kết luận.
Nàng luôn nghiên cứu những đứa con của Hoàng đế, Thái tử, Thác Bạt Chân, Thác Bạt Duệ, Thác Bạt Ngọc, nàng muốn tìm ra chân tướng việc Thác Bạt Chân đăng cơ.
Sau này nàng không thể không thừa nhận, mặt trái của câu thắng làm vua thua làm giặc, chính là sự đẫm máu không cần phải che giấu. Nhất đế công thành vạn cốt khô, bất luận kẻ nào cũng không thể ngáng đường Thác Bạt Chân, nếu không hắn sẽ gặp thần Gi*t thần, gặp phật diệt phật! Không có sự quyết tâm này, thì nên đứng sang một bên nhường đường đi!
Thác Bạt Ngọc nhìn chằm chằm vào đôi mắt của nàng nói: “Không ngờ nàng thân là nữ tử lại có quyết tâm hơn cả ta.”
Thác Bạt Ngọc bỗng có một ý tưởng, hắn cảm thấy Lí Vị Ương sẽ không tiếc phải trả giá lớn để trợ giúp hắn, không ít thì nhiều, có lẽ có tình cảm với hắn. Nghĩ đến đây, trong lòng hắn như có gì đó khẽ động, tựa như lá bèo nổi trên mặt nước nhẹ nhàng chạm phải cành liễu, theo bản năng muốn chạm vào tay nàng.
Lí Vị Ương lại đột nhiên lui về phía sau một bước, tránh khỏi tay hắn.
Thác Bạt Ngọc sửng sốt, không hiểu nổi.
Lí Vị Ương ý thức được sự lạnh lùng xa cách của bản thân, ánh mắt thoáng bình thản lại, biểu cảm trên mặt bắt đầu dịu đi: “Thất điện hạ, hy vọng điện hạ hiểu rằng, ta trợ giúp điện hạ tuyệt đối không có tư tình nam nữ xen vào.”
Thác Bạt Ngọc hoàn toàn không nói nên lời, bong bóng phấn hồng mới tạo ra trong lòng bỗng biến mất không còn bóng dáng, gương mặt trong trẻo mà lạnh lùng hiện ra sự kinh ngạc.
Phía sau núi giả, Lí Mẫn Đức nở nụ cười.
Hắn biết, Tam tỷ lạnh lùng sẽ không coi trọng Thác Bạt Ngọc. Có lẽ bỗng nhiên ý thức được việc mình bỏ rơi Công chúa chạy tới đây nghe lén đúng là rất ngốc, hắn buông hàng mi xuống, ảo não cười. Mí mắt buông xuống cùng hàng mi đen láy che khuất con ngươi như thuỷ tinh của hắn, đường nét tinh xảo thanh tú cùng lông mày hơi hạ làm cho khuôn mặt hắn càng thêm ấm áp, sự buồn rầu ấm ức vừa rồi đã sớm hoà tan vào không khí.
Nhưng mà, thái độ cự tuyệt của Lí Vị Ương lại không làm cho Thác Bạt Ngọc có cảm giác không tốt, hoàn toàn ngược lại, hắn cảm thấy trong mắt Lí Vị Ương còn ẩn chứa nhiệt độ thiêu đốt người khác đang kìm nén sự bùng cháy – chỉ có điều lúc này hắn vẫn chưa ý thức được, đó chẳng phải là tình cảm với hắn, mà là sự phẫn hận đè nén lâu dài đối với Thác Bạt Chân.
“Nếu Thất điện hạ cảm thấy ta nói đúng, nên sớm xuống tay với Thác Bạt Chân.” Lí Vị Ương nhắc nhở.
Thác Bạt Ngọc vẫn còn do dự: “Tam ca, thật ra ta có lỗi với huynh ấy.” Nói tới đây, mắt của hắn hơi rung lên, lộ ra sự đau thương.
Lí Vị Ương ngưng mắt nhìn hắn: “Lời này, ta không hiểu.”
Thác Bạt Ngọc ngừng lại, không biết vì sao, đối mặt với thiếu nữ trước mắt, hắn có xúc động muốn nói hết mọi chuyện với nàng: “Mẫu thân của Tam ca ban đầu là một cung nữ xuất thân thấp kém, đây là chuyện mọi người đều biết, nhưng có những ẩn tình, người ngoài không thể biết được.”
Mẫu thân của Thác Bạt Chân, Lưu Tần năm đó vốn là một cung nữ phổ thông, vô tình bị Hoàng đế nhìn trúng, bỗng chốc bay lên cành cao, sau này lại sinh ra một tiểu hoàng tử hoạt bát đáng yêu, thật sự đã có những ngày được vui vẻ, đáng tiếc, không lâu sau đó thì ૮ɦếƭ đi. Tuy Lí Vị Ương biết đoạn lịch sử này, nhưng Thác Bạt Chân chưa từng nói một chữ đến chuyện đó, người khác cũng không dám nói, nghe đến đây, nàng hỏi: “Chẳng lẽ trong đó còn có duyên cớ gì khác?”
Tuy hơi khó mở miệng, nhưng Thác Bạt Ngọc đã đặt nó trong lòng gần mười năm, ngay cả Trương Đức phi cũng không nói ra. Hắn luôn cảm thấy điều đó là hòn đá nặng nề đặt dưới đáy lòng, dù thế nào cũng không thể lấy ra được. Lúc này lời đã đến bên miệng, đang rục rịch muốn thoát ra ngoài.
“Chuyện này, có liên quan tới ta.” Thác Bạt Ngọc thản nhiên nói chuyện ẩn giấu trong lòng mình với Lí Vị Ương, theo trực giác hắn tin tưởng thiếu nữ này, “Năm đó đại nội thị vệ phát hiện có người ngoài lẫn vào cấm cung, vì thế điều tra khắp nơi. Đúng lúc ta vừa tan học, đi được nửa đường, thấy một bóng đen cầm đao lớn xẹt qua, lúc đó ta chỉ mới sáu tuổi, trong lòng thấy sợ hãi. Hắc y nhân kia nhảy lên nhảy xuống vài lần, biến mất sau một bức tường cung. Một lát sau, thống lĩnh đại nội thị vệ đã dẫn người ngựa đuổi theo –” Nói tới đây, tình cảnh lúc đó như hiện ra trước mắt, tiếng nói của Thác Bạt Ngọc trở nên khàn khàn, giọng điệu cũng khác thường: “Thống lĩnh thị vệ hỏi chúng ta, hắc y nhân đi về hướng nào, những người khác đều sợ hãi, ấp úng không nói nên lời, chỉ có ta mở miệng nói hắc y nhân kia chạy về hướng Tây Bắc.”
Lí Vị Ương bị ánh mắt nóng bỏng của hắn chiếu đến, khẽ mím môi, đáy lòng ẩn ẩn có dự cảm, chỉ sợ chuyện này còn liên quan đến bí mật gì đó của cung đình.
“Phương hướng đó, chính là vị trí Phỉ Thuý cung của Lưu Tần. Đám thị vệ vây quanh Phỉ Thuý cung, phụ hoàng cũng đến, người tự mình phái thị vệ đi điều tra, không ngờ tra ra thư mật của Lưu Tần gửi cho Chu Vương thúc bên ngoài trong cung, năm đó Chu Vương thúc tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế cùng phụ hoàng, cả nhà bị nhốt vào thiên lao, hiện giờ lục soát được thư mật trong cung của phi tử Hoàng đế cấu kết mưu đồ soán vị cùng Chu Vương thúc. Nàng nghĩ xem, phụ hoàng sẽ tha thứ cho bà ấy sao?”
Thác Bạt Ngọc nói xong, gương mặt mang theo một tia chán nản.
Lí Vị Ương không nói gì, nàng đã biết được kết cục của chuyện này, Hoàng đế giận dữ ban ૮ɦếƭ cho Lưu Tần, rồi xử trảm cả nhà Chu Vương thúc, sau này, Thác Bạt Chân bị đưa đến cho Võ Hiền phi nuôi nấng, Võ Hiền phi giao hảo với Hoàng hậu, cho nên tất nhiên tình cảm của Thác Bạt Chân với Thái tử thân như chân tay, rất tôn sùng Hoàng hậu. Nhưng đoạn lịch sử này, lại bị Võ Hiền phi cố ý che giấu, Hoàng đế chỉ nói với bên ngoài là Lưu Tần ૮ɦếƭ bệnh, coi như giữ thể diện cho Thác Bạt Chân. Thật ra người sáng suốt đều rõ ràng, Lưu Tần thân phận thấp kém, lại sinh ra long chủng, tất nhiên có người cảm thấy bà ấy quá chói mắt, cho nên mới thiết kế hãm hại.
Lí Vị Ương cười: “Người phía sau màn này rất hiểu biết tâm tư của bệ hạ, biết bệ hạ muốn Gi*t Chu Vương nhổ cỏ tận gốc, cho nên tìm lý do tốt như vậy hộ người.”
Thác Bạt Ngọc bỗng chốc ngây người.
Giọng nói của Lí Vị Ương rất bình tĩnh hơn nữa còn không có tình cảm gì: “Điện hạ còn không rõ sao? Rất nhiều chuyện, đừng nhìn nhận quá phức tạp, thậm chí không hề can hệ gì đến điện hạ, điện hạ nhìn thấy hắc y nhân, đã nói sự thật, không có gì sai trái. Huống chi, người thật sự Gi*t Lưu Tần, thứ nhất là người đứng sau màn này, thứ hai là Hoàng đế bệ hạ. Lưu Tần có cấu kết với người ngoài hay không thật ra không quan trọng, quan trọng là Hoàng đế chỉ cần vứt bỏ một mỹ nhân là có thể thuận lý thành chương nhổ cỏ tận gốc Chu Vương.”
Thác Bạt Ngọc sao không biết đạo lý này, nhưng mà vì thế hắn càng cảm thấy áy náy, nếu không phải vì hắn, Lưu Tần có lẽ còn một đường sống. Hắn chỉ điểm, tương đương giúp đỡ người phía sau màn này đặt tội danh lên người Lưu Tần. Cũng vì thế, Thác Bạt Ngọc chung quy vẫn hơi nhường nhịn Thác Bạt Chân, nguyên nhân là sự áy náy, hơn nữa còn đồng tình vì cùng là con trai của Hoàng đế, đôi khi không thể tránh khỏi sự Gi*t hại máu me tàn khốc.
“Nàng nói đúng, chuyện này, mấu chốt là xem thái độ của phụ hoàng, nếu lúc đó người tin tưởng Lưu Tần thì sẽ không để Tam ca mất mẫu thân ngay từ nhỏ.” Thác Bạt Ngọc thấp giọng nói, vẻ mặt dần dần chuyển thành chua xót, còn có sự phức tạp không cách nào hình dung được.
Lí Vị Ương đột nhiên nở nụ cười, hiện tại đang ở thời khắc trầm lắng, nên tươi cười của nàng có vẻ đặc biệt đột ngột, Thác Bạt Ngọc giật mình nhìn nàng, vẻ mặt Lí Vị Ương lại càng lạnh như băng: “Đừng có dùng vẻ đồng tình thương cảm đó với Thác Bạt Chân, chẳng bằng nói thẳng ra, Thác Bạt Chân đá sớm đoán được người phía sau màn này là ai.”
Thác Bạt Ngọc nhíu mày.
“Chuyện này, ai là người được lợi lớn nhất?” Lí Vị Ương mỉm cười hỏi.
Lí Mẫn Đức phía sau núi giả, bất giác nhíu mày, Tam tỷ nói lời này, rõ ràng ám chỉ…
“Võ Hiền phi.” Thác Bạt Ngọc trả lời như vậy.
Lí Vị Ương nở nụ cười có vẻ rất dịu dàng: “Đúng vậy, Võ Hiền phi, bà ấy có Vĩnh Bình Hầu phủ làm hậu thuẫn, còn luôn được bệ hạ sủng ái, nhưng nhược điểm lớn nhất của bà ấy, chính là không có con. Thế thì phải làm gì? Tất nhiên là đi ςướק con của người khác, nhưng những người khác bà ấy không dám cũng không thể động đến, người phù hợp nhất đương nhiên là Lưu Tần không có bối cảnh lại sinh ra Tam Hoàng tử.”
Thác Bạt Ngọc không nói gì, cho dù hắn cảm thấy Võ Hiền phi không giống nữ nhân tàn nhẫn như vậy, nhưng theo trực giác, hắn nghĩ Lí Vị Ương nói đúng.
“Rốt cuộc người hại ૮ɦếƭ Lưu tần là ai, bệ hạ biết, Hoàng hậu biết, Thác Bạt Chân nhất định cũng biết. Quan trọng nhất là, hắn lựa chọn nhận kẻ thù làm mẹ, thậm chí hiện giờ hắn có năng lực trả thù, hắn vẫn biểu hiện vô cùng bình thản hiếu thuận, hắn trưởng thành là có thể báo thù cho Lưu Tần, nhưng đến giờ hắn vẫn là con trai ngoan của Võ Hiền phi, cháu ngoại ngoan của Vĩnh Bình Hầu gia, điện hạ không hiểu sao? Vì đế vị, chuyện gì hắn cũng có thể nhẫn nại! Cho dù bảo hắn quỳ xuống liếm chân Võ Hiền phi, hắn cũng sẽ làm thật nghiêm túc, hắn chính là con người vô sỉ như vậy!” Thậm chí, Thác Bạt Chân còn nắm bắt rất chính xác một chút áy náy kia của Thác Bạt Ngọc, dồn sức ép ra giá trị để lợi dụng.
Người này, thật sự so với ma quỷ còn đáng sợ hơn.
“Nàng nói Tam ca thành người rất tàn nhẫn.” Thác Bạt Ngọc không đồng ý nhíu mày.
Lí Vị Ương cười ha ha, nghĩ rằng ngươi không biết hắn còn tàn nhẫn hơn nhiều so với tưởng tượng của ngươi, một người có thể chém đứt hai chân thậm chí cuối cùng còn ban ૮ɦếƭ cho người vợ cả trợ giúp nhau lúc hoạn nạn không tiếc ૮ɦếƭ thay cho hắn, nam nhân như vậy, ngươi có thể hy vọng hắn là người còn có lương tri sao?
“Thế giới này vốn không công bằng, nếu không muốn trở thành cá thịt, thì điện hạ chỉ có thể làm dao thớt!” Lí Vị Ương lạnh lùng nói.
Hôm nay nàng đã nói đủ rồi, nàng không còn hứng thú nói thêm gì nữa, nếu nói không công bằng, trên đời này không có ai không công bằng như ông trời đối với nàng! Bởi vì sinh ra vào thời gian mang điềm xấu, bị đuổi ra khỏi Lí gia, nếu không phải có chuyện hoà thân với Tam Hoàng tử chỉ sợ cả đời này nàng sẽ không thể trở thành Lí tiểu thư. Trong cuộc sống có vô số sự âm u bi thương làm bạn, nàng đã từng phẫn hận thật lâu, lén than khóc oán trách trời cao không công bằng – thật sự không công bằng, hơn nữa còn cực kỳ không không bằng.
Tuy rằng phẫn nộ năm đó mãnh liệt, nhưng có lẽ vì mình đã sớm tự tay phá huỷ sự không công bằng này, nên Lí Vị Ương cười than một tiếng, trong giọng nói có sự tự phụ, có sự kiêu ngạo, còn có cả cảm khái: “Chỉ cần điện hạ nắm giữ thiên hạ, điện hạ nói thứ gì công bằng, tuyệt đối không có người nói ra nửa chữ không!” Nói tới đây, ánh mắt Lí Vị Ương nóng rực, giống hệt như ráng chiều.
Thác Bạt Ngọc hơi rùng mình, chẳng phải vì sợ hãi, mà là có một loại cuồng nhiệt bị Lí Vị Ương thắp lên! Một nữ tử còn có thể nói ra nguyện vọng của mình, như vậy, vì sao hắn không thể? Hắn muốn làm Hoàng đế, chân chính muốn đứng ở vị trí cao nhất!
Nhận ra sự biến hoá trong tâm tình hắn, trên mặt Lí Vị Ương hiện ra nụ cười mỉm vừa lòng: “Điện hạ, đấu tranh cung đình, biến đổi trong nháy mắt, song phương đối địch đều dồn hết sức lực, chỉ chốc lát đã phân ra sinh tử, nào có người mệnh lớn bị kẻ địch hãm hại mà không xảy ra chuyện gì? Cho nên hy vọng trước khi Thác Bạt Chân động thủ, điện hạ hãy gạt bỏ hết vây cánh của hắn, để hắn vĩnh viễn đừng mong chạm đến ngôi vị Hoàng đế!”
Trong hô hấp của nàng, dâng lên sự thù hận cùng phẫn nộ vô hạn, điều này, Thác Bạt Ngọc lại không nhận ra, hắn chỉ cảm thấy nàng làm cho người khác bất giác sinh ra sự hào hùng mênh mang.
Lí Mẫn Đức đứng nghe gần đó, khoé miệng hiện lên nụ cười, tựa như lơ đãng.
Hắn hoàn toàn không thấy Lí Vị Ương tàn khốc, hắn chỉ cảm thấy nàng đáng yêu. Dám yêu dám hận, dám nghĩ dám làm, tuyệt đối không để ý đến cách nhìn của người khác, đáy lòng hắn lại có gì đó khẽ quay cuồng, tựa như dòng rượu ấm áp nhẹ nhàng lắc lư trong bình rượu. Hắn len lén đi theo đường mòn ra ngoài. Ai cũng không ngờ hắn trốn sau núi giả, thị vệ Thác Bạt Ngọc đều đứng khoanh tay ở bên ngoài, thậm chí người Lí gia không ai biết trong núi giả có một mật đạo.
Thác Bạt Ngọc thở phào nhẹ nhõm: “Ta đã hiểu ra tất cả, sau này ta biết nên làm thế nào.”
Lí Vị Ương mỉm cười.
Thác Bạt Ngọc nhìn thấy biểu hiện rất nhỏ này của nàng, trong lòng khẽ động – hắn cảm giác tựa như bị một ngón út ấm áp mà mịn màng khẽ cọ trong lòng, lại thấy hơi say. Cuộc nói chuyện ngày hôm nay, sự bất an tích luỹ trong lòng Thác Bạt Ngọc vừa rồi đã ngưng tụ lại cùng một chỗ, đột nhiên bị đánh tan toàn bộ, chỉ cần Lí Vị Ương còn giúp đỡ hắn, hiểu hắn, cho dù tương lại bị người trong thiên hạ phỉ báng, hắn vẫn cảm thấy mình làm đúng.
Hắn bỗng nhiên nhận ra cảm giác của mình đối với Lí Vị Ương hoàn toàn không giống lúc trước.
Nàng đem lại cho hắn cảm giác thân thiết như thế, tựa như bạn bè lâu năm.
Thác Bạt Ngọc theo bản năng bước lên một bước, nắm chặt tay Lí Vị Ương. Sau khi nói chuyện với nàng nhiều như vậy lại cảm thấy nàng đã là người vô cùng quan trọng, không thể buông tay.
Lí Vị Ương nhíu mày, bầu không khí im lặng giữa hai người chậm rãi nhiễm sự mập mờ.
Vừa rồi chỉ là xúc động nhất thời, nhưng trong giây lát, Thác Bạt Ngọc đã quyết định. Nắm lấy tay nàng thật chặt, giọng nói bình thản mà kiên định: “Ta sẽ thỉnh cầu phụ hoàng, nạp nàng làm Chính phi.”
Thác Bạt Ngọc hứa hẹn cho nàng vị trí Chính phi, Lí Vị Ương đã hiểu được ý tứ của hắn, nhưng không thể hiện ra sự e lệ, cũng không vì thế mà hoảng loạn, nàng là người kiên định mà lý trí, sẽ không giống tiểu cô nương dễ bị ý loạn tình mê. Đôi mắt nàng sáng ngời dưới ánh mặt trời, tựa như chứa đựng giọt nước ấm áp, nhưng đáy mắt lại lạnh như băng: “Điện hạ, ta đã nói từ trước, tình yêu nam nữ không đáng tin, ta sẽ giúp điện hạ, nhưng chỉ là đồng bọn cùng bằng hữu, điện hạ cần một người thê tử có thể trợ giúp cho điện hạ, mà không phải là nữ tử chỉ có danh vọng Huyện chủ, nếu điện hạ còn nhắc lại yêu cầu này, xin thứ cho ta vô lễ.” Nói xong, nàng nhanh chóng rút tay về, nàng hiểu rõ chính mình, tuy bề ngoài vẫn là tiểu cô nương, nhưng bên trong đã hủ bại như tro tàn, rất khó dấy lên tình cảm chân chính, huống chi, nàng tuyệt đối không quên lời thề từng lập kiếp trước! Nàng sẽ không vào cung, càng không làm Chính phi của Thác Bạt Ngọc, những chuyện như thế, đời này nàng không muốn phải trải qua một lần nữa! Mặc kệ đối tượng là Thác Bạt Ngọc, hay là người khác, đều không thể thay đổi quyết định của nàng!
Nàng biết càng là người tôn quý càng không nói hai lời, cự tuyệt người như vậy chẳng khác nào đi lột da hổ, nhưng lúc cự tuyệt hắn nàng không cảm thấy sợ hãi chút nào, bởi vì nếu Thác Bạt Ngọc tức giận vì lời cự tuyệt, thì hắn sẽ không có tiền đồ triển vọng gì đáng nói. Huống chi, nàng muốn làm đồng minh với Thác Bạt Ngọc, mà không phải là thuộc hạ khúm núm, lại không phải nữ nhân hắn yêu quý, hắn phải làm quen với phương thức nói chuyện của nàng!
Thác Bạt Ngọc thấy sắc mặt lạnh lùng của nàng, trong lòng kinh hãi, bất giác buông tay nàng ra.
Lí Vị Ương nhanh chóng nói: “Ta cần phải trở về, thật có lỗi.” Nói xong xoay người rời đi, ngắn gọn lưu loát.
Thác Bạt Ngọc ngơ ngẩn nhìn nàng rời đi, trong lòng buồn bã mất mát, nhưng mà, hắn không lo lắng, tương lai sẽ có rất nhiều cơ hội chiếm được trái tim của nàng, nhất định là như vậy!
Lí Vị Ương tính toán trong lòng, nàng không ngờ Thác Bạt Ngọc lại đưa ra yêu cầu như vậy, không rõ điều này xuất phát từ hắn thật lòng yêu thích, hay là cảm thấy bọn họ có thể đứng trên cùng một chiến tuyến? Dựa theo đạo lý, xuất hiện loại tình huống này nàng không nên tiếp tục gặp gỡ Thác Bạt Ngọc.
Nhưng mà tranh đoạt trong cung đã bắt đầu. Hoàng hậu sinh ra Thái tử, nhưng nhiều năm quá Hoàng đế bận rộn chinh chiến cùng chính vụ, cho nên không quan tâm nhiều đến Thái tử, thân thể Hoàng hậu không tốt, toàn bộ sức lực dùng để phụ tá Hoàng đế, quan tâm đến Thái tử cũng có hạn, làm cho Thái tử tài trí tầm thường, tính cách yếu đuối. Nếu bình thường người như thế làm Hoàng đế sẽ quán triệt đạo Trung dung (một chủ trương của Nho gia) một cách triệt để, không có gì không tốt, ít nhất hắn không phải là một hôn quân tàn nhẫn, nhưng vấn đề Hoàng đế còn có những người con trai ưu tú khác. Người bình thường sẽ chú ý đến Ngũ Hoàng tử Thác Bạt Duệ cùng Thất Hoàng tử Thác Bạt Ngọc. Đầu tiên, một Hoàng tử có thể đi lên ngôi vị Hoàng đế, không chỉ dựa vào tài cán, còn phải dựa vào huyết thống bản thân cùng thế lực mẫu tộc. Nếu như không có hai điều kiện này, một Hoàng tử cho dù có tài cán, chỉ sợ phải đứng từ xa nhìn ngôi vị Hoàng đế. Cho nên, hiện giờ không ai ngờ rằng, còn một con rắn độc đang mơ ước đế vị… Nàng phải tạm thời trợ giúp Thác Bạt Ngọc, cho đến khi đánh bại Thác Bạt Chân mới thôi.
Trong đình hóng mát, Cửu Công chúa tức giận hét lớn: “Tiểu tư kia gạt ta đi nhà xí, rốt cuộc chạy đi đâu rồi!”
Lí Vị Ương cười đi tới, nói: “Sao thế, Công chúa thất lạc Mẫn Đức sao?”
Cửu Công chúa tức giận, nhưng nhìn thấy biểu cảm cười tươi của Lí Vị Ương lại bất giác lùi về phía sau một bước: “Ta… ta…” Nàng thật sự sợ hãi nữ nhân ngoài mặt cười hì hì mà thực ra không sợ trời không sợ đất này.
Thác Bạt Ngọc đi tới, xách cổ áo Cửu Công chúa: “Đi thôi. Còn không quay về, mẫu phi của muội sẽ sốt ruột!”
Cửu Công chúa bị nhấc lên, có vẻ rất phẫn nộ, vung tay nói: “Thất ca, thả muội xuống! Thất ca đúng là chẳng ra thể thống gì!”
Nhìn một tiểu cô nương giương nanh múa vuốt bị Thác Bạt Ngọc xách đi, những người khác cũng vội vàng đuổi theo.
Lí Vị Ương mỉm cười, quay đầu nói: “Được rồi, người đã đi hết, đệ xuất hiện đi.”
Lí Mẫn Đức đi từ bên cạnh ra, tươi cười đầy mặt: “Sao Tam tỷ biết ta ở đây?”