Thời tiết này, ấm áp rất thích hợp để hoa nở, cũng không phải là chuyện đáng ngạc nhiên. Lí Vị Ương nhíu mày, nhìn Mặc Trúc chỉ huy người đem Hải đường bưng vào. Hải đường này vừa nhìn đã biết là tuyệt phẩm, nụ hoa hải đường chớm nở màu đỏ tươi, giống như son, mà phần lớn là đã nở rộ, bông cúi bông ngẩng xen lẫn nhau, đậm nhạt đẹp mắt. Lá cây làm nền cũng rất đẹp, sắc xanh nhạt mà tinh tế, đúng là sắc đỏ nổi trên nền xanh, làm người nhìn có cảm giác tuyệt diễm khó tả.
Hoa Hải đường, loại hoa kiếp trước mình yêu thích nhất.
Trong Hoàng cung, từng trồng rất nhiều Hải đường, lúc đó, nàng cho rằng Hải đường tươi đẹp tượng trưng cho sự che chở cùng yêu thương của Thác Bạt Chân với nàng. Sau này nàng mới biết, hoa Hải đường thật ra còn có tên khác là hoa Đoạn trường, thuộc điềm xấu, thực tế Thác Bạt Chân cực kỳ ghét loài hoa này. Tất cả, chỉ là một tuồng kịch, hôm nay hắn lại đưa tới hoa Hải đường, đúng là sự châm chọc đến tuyệt diệu.
Mặc Trúc nói: “Tam điện hạ nói danh hoa xứng mỹ nhân, hôm nay vô ý làm phiền chư vị tiểu thư, cho nên mượn hoa hiến Phật, coi như bồi tội. Tặng cho Đại tiểu thư là Mẫu đơn, Nhị tiểu thư là Tường vi, Tứ tiểu thư là hoa Lài, Ngũ tiểu thư là —— “
Nhìn vẻ mặt của Lí Vị Ương, Mặc Trúc im miệng.
Nhìn những bông Hải đường đỏ như phun lửa, theo bản năng Lí Vị Ương đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm đến một bông nở rộ nhất, dừng lại một lúc, mới cứng ngắc động tay, ngắt xuống. Màu sắc đoá hoa kia đúng là đỏ đến tuyệt diễm, dưới ánh nến, tựa như máu tươi. Tay nàng chậm rãi nắm chặt, cánh hoa bị vặn vẹo giữa những ngón tay, sau đó, dùng sức ném mạnh, bông hoa nát bấy.
Mặc Trúc kinh ngạc nhìn, Lí Vị Ương nói: “Buổi tối gió lớn, quá lạnh làm hỏng hết Hải đường.”
Mặc Trúc đã hiểu ra, cúi đầu nói: “Dạ.”
Bạch Chỉ kinh hãi, tiểu thư rốt cuộc suy nghĩ chuyện gì, các nàng một chút cũng không nắm được…
Phúc An viện
Đại phu nhân vừa về đến phòng, lập tức cho mọi người lui hết, lạnh lùng nói: “Quỳ xuống!”
Lí Trường Nhạc ngẩn người, chưa bao giờ thấy mẫu thân nói chuyện lạnh lùng, vẻ mặt nghiêm nghị như thế, gần như quên phản ứng lại, cho đến lúc Lâm ma ma nhắc nhở, nàng ta mới quỳ xuống.
“Con có biết hôm nay đã làm sai cái gì?”
Lí Trường Nhạc nghe mẫu thân nói, lập tức ý thức được đang nói về chuyện hôm nay mình và Đại ca hãm hại Lí Vị Ương, biết mẫu thân tức giận việc mình giấu diếm, cúi đầu, không nói gì cả.
“Con có biết, nhiều năm nay ta dốc lòng bồi dưỡng con, nâng niu con trong lòng bàn tay, cho con vang danh thiên hạ, đều là vì cái gì không!”
Lí Trường Nhạc ngẩng cổ lên, nói: “Con biết mẹ yêu thương con, đã như thế, vì sao mẹ không chịu hả giận hộ nữ nhi, để cho tiểu tiện nhân kia tuỳ ý đạp lên đầu con!”
Đại phu nhân tức giận không nhịn được nữa: “Con đồ nha đầu ngốc! Thường ngày mẹ dạy con như thế nào! Thân phận con như vậy, sao có thể chấp nhặt với cái loại thứ xuất nho nhỏ! Con muốn chọc ta tức ૮ɦếƭ hả?!”
Lí Trường Nhạc quay đầu đi, nước mắt trong suốt rớt xuống, nhưng vẫn cố chấp không chịu nhận sai.
Đại phu nhân tức giận công tâm, gần như không thở nổi muốn ngất, Lâm ma ma thấy tình thế không tốt, nhanh chạy lên vỗ lưng cho bà, rồi rót một chén nước, Đại phu nhân uống một ngụm, lúc này mới đỡ hơn: “Trường Nhạc, đến giờ con còn không rõ sứ mệnh của mình sao?”
Lí Trường Nhạc sửng sốt, không hiểu gì cả.
Đại phu nhân thở dài, tự mình đi lên nâng nàng ta dậy, ngồi xuống ghế bên cạnh, nhẹ giọng nói: “Hài tử ngốc, ngay từ lúc đầu, hy vọng của cả nhà chúng ta đều đặt vào con.”
Đôi mắt xinh đẹp của Lí Trường Nhạc nhiễm một tầng nghi hoặc.
Đại phu nhân nói: “Con là nữ nhi xinh đẹp nhất, thông minh nhất ở Lí gia, con ngẫm lại xem, vì sao từ nhỏ đến lớn ta và cha con phải nghiêm khắc với con như vậy, vì sao yêu cầu con phải tinh thông cầm kỳ thư hoạ mọi thứ, cho dù trời đông giá rét hay ngày hè nóng bức cũng đốc thúc con học không để con buông lơi?”
Lông mi thật dài của Lí Trường Nhạc khẽ rung, nói: “Bởi vì cha mẹ mong đợi rất cao ở con?”
Tươi cười của Đại phu nhân có vẻ thần bí: “Con có bao giờ nghĩ tới vì sao con xinh đẹp như thiên tiên, cha mẹ lại ít khi cho con xuất đầu lộ diện? Con có nghĩ tới vì sao bà mối đi đến đi lui Lí phủ, cha mẹ cũng không đồng ý để con xuất giá? Con có nghĩ tới vì sao mặc kệ con làm gì, phụ thân con cũng chưa từng trách móc nặng nề, yêu thương con như trước?”
Trên mặt Lí Trường Nhạc, càng hiện ra sự khó hiểu.
Đại phu nhân thở dài, vuốt mái tóc dài của nàng ta, nói: “Đến lúc này, con còn không hiểu sao? Ngay từ đầu, cha mẹ đã quyết định, đưa con vào cung, để con làm Hoàng hậu, cho con được mẫu nghi thiên hạ, để quyền thế của Lí gia trở nên không thể bị lay động.”
Lí Trường Nhạc ngây ra: “Nhưng mà Đương kim bệ hạ đã…”
Đại phu nhân nở nụ cười, “Hài tử ngốc, bệ hạ đã già rồi, nhưng mà bệ hạ có con trai, quan trọng nhất là, đám con của bệ hạ đều rất ưu tú, rất giỏi giang, hơn nữa phần lớn tuổi cũng xấp xỉ con. Sau này, một người trong đó sẽ bước lên ngôi vị Hoàng đế, còn con, chỉ cần lẳng lặng chờ thời cơ kia đến.”
Lâm ma ma cúi đầu, hoá ra, trong lòng phu nhân có chủ ý như vậy.
Đại phu nhân mỉm cười, nói: “Con ngẫm lại xem, một Hoàng hậu, phải là danh môn thế gia, thục nữ cao quý đoan trang, cho nên chúng ta bồi dưỡng con lớn lên theo những phẩm chất mà Hoàng hậu nên có.”
“Nhưng mà… Nhưng mà con ——” Tuy Lí Trường Nhạc đã mờ mờ đoán ra tính toán của cha mẹ, nhưng đây là lần đầu tiên thật sự nghe Đại phu nhân chính miệng thừa nhận, hơi giật mình.
“Xuất thân của một Hoàng hậu, phải cao quý, mà cũng không thể là quan to uy Hi*p đến ngôi vị Hoàng đế của bệ hạ. Cho nên phụ thân con ngay cả là Thừa tướng, nhưng vẫn giấu tài, nắm chắc thuật tự làm thấp mình, không bồi dưỡng vây cánh, bất cứ thời điểm nào cũng phụ hoạ theo thánh ý của bệ hạ. Có người chê cười phụ thân con nhát như chuột, nhưng đây mới chân chính là đạo làm thần, những người xuất đầu ra, tự cho mình không ai bì kịp, chung quy sẽ có lúc bị tiêu diệt. Hiện giờ, con đã hiểu vì sao hôm nay náo loạn như thế, mà phụ thân con vẫn dốc sức áp chế xuống, không trách cứ con nhiều.”
Lí Trường Nhạc vừa nghe, trên mặt chậm rãi xuất hiện sự đắc ý, mà rất nhanh, nàng đã giận tái mặt: “Nhưng con không chịu nổi khi nhìn tiểu tiện nhân kia đắc ý!”
Đại phu nhân nhíu mày, nghĩ kĩ con gái còn trẻ, nhiều chuyện không rõ ràng, cho nên mới gợi ý: “Tuy ta căm ghét nó, nhưng vẫn kiềm chế không động thủ, con có biết vì sao không?”
Có một ý niệm chuyển động trong đầu Lí Trường Nhạc, chần chừ nói: “Mẹ, mẹ đang đợi cơ hội sao?”
Đại phu nhân nở nụ cười: “Còn không đến mức quá ngốc, đối xử với kẻ địch, nếu không thể một kích tất thắng, thì phải đợi thời cơ đến. Tổ mẫu con hiện giờ đang rất sủng ái nha đầu kia, chúng ta càng gấp gáp càng gặp nhiều rủi ro, lại còn làm vướng máu tanh lên thân mình, con còn chưa phát hiện ra sao, tuy phụ thân con không trách cứ, nhưng đã rất thất vọng vì con rồi!”
Lí Trường Nhạc ngẩn ra, lẩm bẩm nói: “Thất vọng rồi sao?”
Đại phu nhân thở dài, nói: “Nữ nhi xuất sắc nhất Lí gia đúng là con, nhưng mà con lại không phải là nữ nhi duy nhất. Nếu để cho phụ thân con thất vọng không ngừng với con, thì phụ thân con sẽ chậm rãi từ bỏ hy vọng ở con.” Bà nghĩ tiếp, “Nói không chừng Lí Vị Ương đang từng bước một làm phụ thân con…”
Lí Trường Nhạc cắn răng: “Con không tin, phụ thân bồi dưỡng con nhiều năm như vậy, sẽ bỏ hy vọng nơi con!”
—— Lời ngoài truyện ——
Ha ha, nữ phụ không muốn làm Hoàng hậu không phải là nữ phụ ngoan! PS: Tần cắt cắt bị đẩy đến nơi xa xôi công tác, chủ nhật này hẳn có thể trở về, chương mới đúng giờ sẽ đăng lên, vẫn là tám giờ mỗi ngày như trước, trong thời gian đi công tác sẽ tìm cơ hội trả lời comment, nếu không thấy trả lời, ta đây có lẽ đã bị người Maya bắt đi →_→