Chương 47: Cặn bã nam tặng lễ

Tác giả: Tần Giản

Lí Tiêu Nhiên đứng lên, nói: “Như vậy mới là cả nhà hoà thuận, hôm nay các con đã sai ở chỗ nào? Nói thử xem.”
Lí Trường Nhạc e lệ nói: “Nữ nhi học nghệ không tinh, nhất thời nói bừa.”
Lí Mẫn Phong sắc mặt ngưng trọng: “Con làm việc lỗ mãng, hiểu lầm muội muội tốt.”
Lão phu nhân cười nhẹ, nói: “Vị Ương con sai ở chỗ nào?”
Lí Tiêu Nhiên ngạc nhiên.
Lúc này, đột nhiên có giọng nói vang lên: “Tam tỷ đúng là có chỗ sai.”
Mọi người đều giật mình, nhìn về phía tiểu thiếu niên đứng bên cạnh Lí Vị Ương, trên người hắn mặc áo khoác màu đỏ, đeo đai lưng màu xanh nhạt thêu chỉ vàng, khuôn mặt có ba phần tươi cười, nhưng chưa cười đến đáy mắt, nụ cười của hắn mang cảm giác xinh đẹp làm người khác phải đui mù, Tam phu nhân sửng sốt: “Mẫn Đức, con nói gì thế?”
Lí Mẫn Đức lớn tiếng nói: “Tam tỷ có chỗ sai! Tam tỷ sai ở chỗ bần túng quá mức, mới bị người khác nghi ngờ! Nếu Tam tỷ có đủ tiền bạc, sao có thể bị người khác hoài nghi trộm Hồng Tham của lão phu nhân ra ngoài đổi tiền chứ? Chứng minh Tam tỷ rất nghèo đó!”
Nghe qua như lời nói của đứa nhỏ, nhưng mà tất cả mọi người đều ngây người, kể cả Lí Tiêu Nhiên vừa rồi còn mang vẻ mặt chính nghĩa đang chuẩn bị phê bình Lí Vị Ương cũng thế.
Lời nói này của Lí Mẫn Đức, chính là giải vây cho Lí Vị Ương, tránh Lí Tiêu Nhiên trách mắng, đồng thời còn có lợi ích.
Quả nhiên, nghe thấy lão phu nhân nói: “Từ hôm nay trở đi, bạc hàng tháng của Tam tiểu thư tăng lên gấp đôi.”
Lí Thường Hỉ đứng bật dậy: “Lão phu nhân!” Cứ như thế, chẳng phải nàng thấp hơn Lí Vị Ương một bậc sao!
Lão phu nhân thản nhiên nói: “Chuyện này dừng ở đây thôi, ai cũng không được nhắc lại chuyện hôm nay nữa.”
Lí Vị Ương chỉ yên lặng lùi lại hai bước, vẫn duy trì nụ cười mỉm đúng mức của người cháu gái nên có, không còn việc của nàng nữa.
Tam Hoàng tử còn muốn nói chuyện cùng mọi người, Lí Vị Ương lấy cớ mệt mỏi, muốn đi về trước.
Đúng lúc này, đột nhiên Tử Yên nhảy ra giữa, nói thất thanh: “Tam tiểu thư, mang nô tỳ trở về đi! Nô tỳ có tội, cầu xin tiểu thư tha cho nô tỳ!”
Âm mưu bại lộ, Đại phu nhân tuyệt đối sẽ không tha cho Tử Yên, Tử Yên ý thức được điều này, còn không tính là ngu ngốc. Nhưng mà, nàng ta cho rằng mình là nhà từ thiện sao? Đã dám phản bội, sẽ phải trả giá lớn. Lí Vị Ương mỉm cười, nói: “Ngươi đã là người của Đại ca, tuyệt đối không có đạo lý trở về cùng ta! Sau này phải hầu hạ chủ nhân cho tốt!”
Nói xong, nàng đi ra ngoài không thèm quay đầu lại, Tử Yên suy sụp té ngã ra đất, trên mặt đầy sự tuyệt vọng.
Thác Bạt Chân nhìn nàng rời đi, trong mắt hiện lên ý cười. Lí Vị Ương có phải không, hắn đã nhớ kỹ nàng …
Lí Vị Ương đi từ Hà Hương viện ra, lúc này mới buông tay Lí Mẫn Đức: “Sao đệ lại chạy đến đây?”
Lí Mẫn Đức chớp chớp mắt, lông mi thật dài lay động, nói: “Tam tỷ, tỷ gặp nguy hiểm mà, ta nhất định sẽ bảo vệ tỷ!”
Lí Vị Ương bật cười, véo véo khuôn mặt trắng như đậu hủ, ừm, mềm mềm, cảm giác vô cùng tốt.
Hai má của Lí Mẫn Đức bị véo đến véo đi, đỏ ửng như sắp nhỏ máu, hắn ngẩng đầu lên, nhìn thẳng nàng, “Tam tỷ, sao tỷ cứ chọc đến phiền toái thế!”
Lí Vị Ương nhìn vào đôi mắt đen láy của thiếu niên, lúc đầu cứu mạng hắn, thứ nhất là tiện tay, thứ hai là có chỗ hữu dụng, thứ ba, là vì hắn hơi giống Ngọc Lí. Nhưng mà hiện giờ, dung mạo hắn xuất sắc rõ ràng, không có chút bóng dáng gì như Ngọc Lí, Mẫn Đức, chung quy vẫn là Mẫn Đức.
Lí Mẫn Đức lại kéo tay Lí Vị Ương: “Tam tỷ, đình hóng mát đã chuẩn bị sẵn nước hoa hồng, đi uống đi.”
Trong đình hóng mát, nhũ nương (✓ú nuôi) lao tới: “Ai da Tam thiếu gia của ta, người cuối cùng cũng quay lại! Còn không trở lại nô tỳ lại phải đi khắp nơi tìm người!”
Lí Vị Ương thấy hơi kỳ quái, Lí Mẫn Đức sao biết mình gặp khó khăn? Giống như hắn từng giờ từng khắc chú ý đến bản thân mình vậy.
Bước vào đình hóng mát, Lí Mẫn Đức ngồi xuống, còn rất nghiêm túc bắt đầu uống nước hoa hồng, giọt nước hồng nhạt vương trên đôi môi hồng nhuận của hắn, làm cho hắn thoạt nhìn cực kỳ tuấn tú.
Lí Vị Ương nhìn hắn, ánh mắt vốn hơi lạnh lùng chậm rãi dịu dàng lại, không nhịn được đưa tay sờ đầu hắn, Lí Mẫn Đức cười rộ, nhìn Lí Vị Ương, bỗng dưng mắt sáng ngời, nhưng chỉ chốc lát sau không biết nghĩ tới gì đó, nghiêng đầu né đi, Lí Vị Ương sửng sốt.
“Ta không phải là tiểu hài tử.” Đột nhiên hắn cố chấp nói.
Lí Mẫn Đức chờ mong nhìn nàng: “Ta đã trưởng thành, đừng coi ta là tiểu hài tử!”
Giờ phút này, làn da trắng nõn của hắn như được hoá trang, giọng nói còn mang theo sự trẻ con, nhưng vẻ mặt lại rất nghiêm túc trang trọng.
Đột nhiên Lí Vị Ương nở nụ cười, vì lời nói trẻ con lúc này của hắn, trên đời này, chỉ có đứa nhỏ, mới nói mình đã trưởng thành.
Lí Mẫn Đức thấy Lí Vị Ương không tin, đột nhiêm nắm lấy tay Lí Vị Ương, nghiêm túc nói, “Ta muốn trở nên kiên cường mạnh mẽ, sẽ không bao giờ để người khác bắt nạt tỷ.”
Đôi mắt to trắng đen rõ ràng của Lí Vị Ương chớp chớp, không nhịn được nữa, cười ra tiếng.
Lí Mẫn Đức buồn bực. Tam tỷ của hắn, có một đôi mắt đẹp nhất trên đời này: tối đen như mực, dịu dàng như ánh trăng, còn cả… tịch mịch như sao trên trời. Những lời hắn nói, toàn bộ đều là thật tâm.
Hắn thấy tức giận, vì lúc này nàng không tin, vì nàng hoàn toàn không coi là sự thật.
Bạch Chỉ lại nhìn chằm chằm Tam thiếu gia, khe khẽ thở dài, đó là thiếu niên xinh đẹp đến cỡ nào, không ngờ lại thật tâm thật lòng với tiểu thư nhà mình như vậy.
Từ xa, Thác Bạt Chân cáo từ bước ra, lúc đi qua hành lang, đột nhiên dừng chân.
Hắn nhìn thiếu nữ cười tươi như hoa trong đình hóng mát kia, hoàn toàn không thể liên hệ nàng với nữ tử giương nanh múa vuốt, lạnh lùng trong đại sảnh vừa rồi.
Một nữ hài tử tuổi còn trẻ, rõ ràng còn chưa trưởng thành, trên người đã có sự mâu thuẫn cùng phức tạp chỉ thuộc về người trưởng thành, thật sự rất thú vị.
Phía sau, Lí Mẫn Phong chuẩn bị đến từ đường quỳ, oán hận nói: “Nha đầu đáng ૮ɦếƭ!”
Thác Bạt Chân quay đầu, nói: “Mẫn Phong huynh, lần này, là huynh đã thất sách!”
Lí Mẫn Phong vốn mang tâm tình đùa giỡn, cho rằng vừa ra tay đã có thể dồn Lí Vị Ương vào đường ૮ɦếƭ, lại không ngờ rằng ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, mất hết thể diện trước toàn gia, còn hại muội muội cao quý quỳ xuống nhận sai, đúng là ảo não, ôm hận nói: “Sẽ đến lúc nó phải khóc rống!”
Thác Bạt Chân thản nhiên nói: “Nam nhi hẳn nên đêm sức lực đặt trên triều đình, mà không phải trong hậu viện, huynh không nên tham dự loại tranh đấu vô vị này.”
Lí Mẫn Phong lắp bắp kinh hãi, nhất thời im miệng, sắc mặt biến hoá, cuối cùng nói: “Dạ.”
Thác Bạt Chân lại liếc mắt nhìn về Lí Vị Ương ở xa xa, khẽ cười.
Buổi tối, vừa mới dùng xong bữa tối, Mặc Trúc đi vào phòng, nói: “Tiểu thư, Tam Hoàng tử điện hạ phái người tặng lễ vật cho các vị phu nhân tiểu thư.”
Lí Vị Ương nâng mắt lên, như có điều không vui, Mặc Trúc cẩn thận nói: “Tiểu thư, người xem —— “
“Cái gì vậy?” Bạch Chỉ nhìn thoáng qua sắc mặt Lí Vị Ương, nhẹ giọng hỏi.
“Là một chậu hoa Hải đường.”
—— Lời ngoài truyện ——
Lại nói, lần nào ta cũng cắt ở đoạn không nên cắt, thở dài, ta là Tần cắt cắt…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc