Ba ngày sau, tiểu thư Nhị phòng Lí Thường Như không thể chờ đợi được nữa vội vàng mặc quần áo mới. Áo váy làm từ Kim Tước cẩm, toả ra màu vàng xanh cùng hào quang xanh lá mạ sáng chói, một con Phượng hoàng thêu trên làn váy, lúc đi lại sắc thái biến ảo, chiếu ra ánh sáng ngũ sắc, so với thường ngày còn diễm lệ hơn ba phần, lúc đến Hà Hương viện thỉnh an, trong phút chốc mọi người đều cảm thấy trước mắt sáng sủa hẳn.
Vừa hay Lí Trường Nhạc ôm mèo Uyên Ương đi vào viện, nhìn thấy Lí Thường Như ánh sáng diễm lệ bắn ra bốn phía đi tới, sắc mặt bỗng chốc biến thành khó coi.
Lí Vị Ương đến đây sớm hơn hai người, từ xa nhìn thấy cảnh này, mỉm cười, vị Đại tỷ cao quý kiêu ngạo nhất là ở dung mạo, cũng vì thế, chung quy nàng ta cảm thấy mình là nữ nhân đẹp nhất, trong đầu cố chấp nghĩ rằng những đồ đẹp nhất, tốt nhất đều phải thuộc về mình. Cho nên lúc Lí Thường Như mặc xiêm y xinh đẹp làm từ gấm vóc ςướק đi trong tay nàng ta, trong nháy mắt mặt Lí Trường Nhạc trở nên xanh mét, so với hình tượng tiên tử lương thiện rộng lượng lúc trước đúng là một trời một vực.
Lí Vị Ương đi xuống hành lang, lão phu nhân rất thích nuôi chim, mà thích nhất chính là con vẹt lông đỏ ở trước cửa, nghe nói phủ Thừa tướng từng có trộm, chính con vẹt có thể nói này đã báo tin, cứu lão phu nhân một mạng, cho nên hiện giờ lão phu nhân quả thực coi trọng nó như mạng của mình.
Con vẹt bên trong Ⱡồ₦g chim được chạm trổ từ gỗ Hoàng Dương, nhìn thấy Lí Vị Ương đến gần, nghiêng đầu nhìn nàng, phát ra tiếng kêu rì rầm.
Lí Vị Ương cười với đại a đầu Lục Chi chuyên phụ trách chăm sóc vẹt, cầm lấy một chén đồ ăn cho vẹt, cùng một chén nước, thả vào, hướng dẫn: “Nhị tiểu thư đẹp quá! Nhị tiểu thư đẹp quá!”
Lục Chi nhìn Nhị tiểu thư từ xa, cũng gật đầu nói: “Đúng vậy, quần áo mới của Nhị tiểu thư thật xinh đẹp!”
Vẹt cũng vỗ cánh: “Đẹp quá! Nhị tiểu thư! Đẹp quá!”
Lí Vị Ương mỉm cười, vén rèm đi vào.
Lí Trường Nhạc cùng Lí Thường Như người trước người sau đi tới, nha đầu đang định vén rèm lên cho hai người, Lí Trường Nhạc chợt nghe thấy trên đầu có tiếng kêu: “Nhị tiểu thư đẹp quá! Nhị tiểu thư đẹp quá!” Giọng nói vừa the thé vừa non nớt, trong khoảnh khắc vang lên tại nơi yên tĩnh, vô cùng rõ ràng, tiếng vẹt kêu, như một con dao đâm vào sự bình tĩnh vất vả lắm Lí Trường Nhạc mới duy trì được.
Con vẹt kia là thú vật, không hiểu chuyện, kêu lặp lại vài lần, cộng thêm tiếng đập cánh, mèo con Uyên Ương trong lòng Lí Trường Nhạc đột nhiên meo meo một tiếng, bổ nhào thật mạnh lên Ⱡồ₦g vẹt.
Lục Chi khẽ kêu một tiếng, nhanh chóng dùng cây gỗ nhấc Ⱡồ₦g chim xuống, bảo vệ trong иgự¢, mèo con Uyên Ương nhào vào đùi nàng, hét doạ vài tiếng, vẫn không chịu rời đi, nhìn chằm chằm con vẹt kia.
Con vẹt vẫn đang kêu: “Nhị tiểu thư đẹp quá!”
“Hừ ——” Lục Chi nhanh chóng bảo vệ nó: “Ngươi còn làm ầm ĩ lên, cẩn thận mèo ăn luôn đầu lưỡi của ngươi.”
Con vẹt rất có linh tính, nghe xong lời này, bị doạ không dám cất tiếng nữa, run run trong lòng Lục Chi.
Lí Trường Nhạc áp chế cơn giận, ôm lấy mèo con Uyên Ương: “Mèo con ngoan, đừng nghịch nữa.” Nói xong, khuôn mặt tươi cười đi vào, như thể không có chuyện gì phát sinh.
Lúc thỉnh an, tuy sắc mặt lão phu nhân vẫn như thường, nhưng mà Lí Vị Ương biết, không nói, không có nghĩa là lão phu nhân không biết chuyện đã phát sinh trong viện sáng nay.
Sau khi thỉnh an lão phu nhân trở về, Lí Vị Ương nhìn Tử Yên: “Trong viện có chuyện gì phát sinh không?”
Tử Yên buông mắt xuống, nói: “Ngoại trừ Hoạ Mi đi nhận lá trà, những người khác đều không đi ra ngoài.” Sau đó nàng ấy lại bổ sung một câu: “Hoạ Mi đi chừng nửa canh giờ rồi trở lại.”
Cuối cùng Tử Yên cũng đã hiểu ra, Lí Vị Ương nghe xong nhẹ cười: “Đi ra, gọi nàng ta đến đây.”
Tử Yên do dự: “Tiểu thư, tiểu thư có gì phân phó, vẫn để nô tỳ đi làm đi.”
“Ngươi không được, hôm nay ta muốn diễn một vở tuồng, sao có thể không diễn ra trò hay chứ?” Lí Vị Ương mỉm cười: “Đi gọi nàng ta tới đây.”
Tử Yên nghe lời ra ngoài gọi Hoạ Mi.
Lí Vị Ương cúi đầu, uống trà, lẳng lặng chờ đợi.
Chỉ chốc lát sau, Tử Yên dẫn Hoạ Mi đi vào, Lí Vị Ương ngay cả mí mắt cũng không nâng lên.
Hoạ Mi luôn bị Tử Yên đề phòng, rất ít có cơ hội vào phòng trong, hiện giờ đột nhiên bị tiểu thư gọi vào, toàn thân thấy không được tự nhiên. Nàng vốn không e ngại Lí Vị Ương, tuy nàng chỉ là một nha đầu, nhưng sau lưng nàng còn có Đại phu nhân, cho dù Tam tiểu thư không thích nàng, nhưng cũng không dám làm gì nàng. Nhưng mà, sau khi sự kiện lần trước phát sinh, nàng thật sự cảm thấy Tam tiểu thư… có chút bất thường, làm người khác không nắm bắt được.
Lí Vị Ương ngẩng đầu, mỉm cười nói: “Hoạ Mi, từ hôm nay trở đi, ngươi giúp ta bảo quản trang sức xiêm y đi.”
Đây chính là việc quan trọng trong phòng tiểu thư, Tử Yên sửng sốt, môi lập tức giật giật, nhìn Bạch Chỉ đứng bên cạnh mặt mày bình tĩnh, thì nhịn xuống không mở miệng.
Hoạ Mi kinh ngạc nhìn Lí Vị Ương.
Lí Vị Ương tiếp tục nói: “Bạch Chỉ, đem mấy rương quan trọng nhất kia giao hết cho Hoạ Mi, để Hoạ Mi bảo quản cẩn thận.”
“Dạ.” Bạch Chỉ lập tức xoay người rời đi.
Hoạ Mi cười đến nở hoa, Tam tiểu thư chắc sợ hãi Đại phu nhân, cho nên mới trọng dụng mình, hừ, chung quy cũng chỉ là thứ xuất, còn không phải nhìn sắc mặt mẹ cả để làm việc sao!
Bạch Chỉ lục tục bưng ra ba cái rương, nói với Hoạ Mi: “Ba rương này, ngươi trông coi, không được có gì sơ xuất.”
Hoạ Mi vui mừng cười, ςướק lấy chìa khoá trong tay Bạch Chỉ, liên tục nói: “Đó là tất nhiên! Tiểu thư yên tâm!”
Sáng sớm hôm sau, Hoạ Mi còn chưa kịp kiểm tra lại rương, người lão phu nhân phái tới may xiêm y cho Tam tiểu thư đã tới, Hoạ Mi bê rương ra, sau đó mở khoá, lại nghe thấy Bạch Chỉ tức giận nói: “Hoạ Mi! Ngươi nhìn xem thế này là thế nào!”
Hoạ Mi sửng sốt, cúi đầu nhìn, thấy gấm vóc trong rương đã lộn xộn thành một đống, bên trên đều là dấu vuốt mèo, nhưng mà – tất cả đều bị huỷ! Mặt Hoạ Mi, phút chốc biến thành trắng bệch! Lập tức quỳ rạp xuống đất: “Tam tiểu thư… Nô tỳ… Nô tỳ không biết sao lại thế này!”
Lí Vị Ương nhíu mày, đứng dậy nói: “Trước tiên bắt Hoạ Mi lại!”
Bỗng chốc Hoạ Mi nhào sang muốn túm lấy làn váy của Lí Vị Ương, lại bị Bạch Chỉ đẩy ra: “Lời tiểu thư nói ngươi còn không nghe rõ sao?!”
Hoạ Mi hung dữ gạt Bạch Chỉ, kêu gào về phía Lí Vị Ương: “Tam tiểu thư, người không thể tuỳ tiện xử trí ta!”
Lí Vị Ương cũng không quay đầu lại: “Vậy chờ ta đến hồi bẩm với lão phu nhân cùng mẫu thân rồi nói!”
Đi đến Hà Hương viện, bước chân Lí Vị Ương không ngừng lại mà đi luôn vào phòng, nước mắt vòng quanh nói: “Lão phu nhân, gấm của Vị Ương đều bị mèo làm hỏng rồi…”
Lão phu nhân đang ngồi ở đại sảnh uống trà, vừa nghe thấy lời này, lập tức nhíu mày, vừa định nói chuyện, đột nhiên Lục Chi cũng từ bên ngoài nghiêng ngả lảo đảo xông vào: “Không tốt rồi lão phu nhân! Vẹt…”
Lão phu nhân đứng bật dậy, ly trà trong tay bỗng chốc rơi xuống vỡ tan!