Sắc mặt của Tương Vương vô cùng âm trầm, hắn không nghĩ tới dù đã chuẩn bị tỉ mỉ mọi việc nhưng vẫn xảy ra sai lầm, không phát hiện ra Lí Vị Ương đã sớm biết rõ âm mưu của bọn họ, tất cả chỉ chờ rắn ra khỏi hang! Tuy hắn cho rằng nữ tử này rất thông minh, nhưng cũng là lớn lên ở khuê phòng, lại không nghĩ tới tính cách nàng so với người Quách gia ngay thẳng lại giảo hoạt hơn nhiều! Ở hoàn cảnh hiện tại, bản thân đã đánh giá sai! Tâm trạng của hắn so với Hồ Thuận phi trấn định hơn, hắn đỡ mẫu thân dậy, thoạt nhìn, tươi cười trên mặt hắn lạnh như băng: "Quách Gia, mẫu phi của ta là do bệ hạ tự mình sắc phong là Thuận phi, đến Hoàng hậu nương nương cũng không thể dễ dàng phế truất, không đến phiên ngươi giáo huấn!"
Lí Vị Ương tươi cười trở nên rất dịu dàng, quay đầu nhìn về phía Bùi Hậu đang cao cao tại thượng, nói: "Nương nương, ngài xem, Tương Vương vừa rồi còn nói thần nữ chất vấn ngài quyền lực quản lý lục cung, mà lúc này chính hắn bất kính với ngài!"
Những lời nói này, nếu là người khác thì chỉ sợ đã nhảy dựng lên, nhưng Bùi Hậu lại khẽ cười cười, nói: "Bất quá, Tương Vương sốt ruột bảo vệ mẫu thân, nhất thời mất đi chừng mực rồi."
Ánh mắt Lí Vị Ương đối diện với ánh mắt Bùi Hậu, ở giữa lại nhìn không ra một tia gợn sóng.
"Nương nương, vương tử phạm pháp chịu tội như thứ dân, cháu gái của ta phạm vào sai lầm, ngài chỉ cho hai lựa chọn, một là một ly rượu độc, hai là bị Hình bộ thẩm vấn, hiện tại thủ phạm biến thành Thuận phi cùng Tương Vương, bây giờ ngài muốn làm sao? Chẳng lẽ một câu mất đi đúng mực có thể bỏ qua tội mà bọn họ phạm phải sao?" Huệ phi lãnh đạm nói.
Lí Vị Ương tươi cười bình tĩnh, con ngươi sâu không thấy đáy: "Huệ Phi nương nương không cần sốt ruột, sự việc hãm hại thần nữ không quan trọng, quan trọng nhất là Thuận phi nương nương Gi*t Hoài Khánh công chúa, giống như vừa rồi hoàng hậu nương nương có nói qua, hành động này chính là vũ nhục tôn nghiêm của hoàng thất Việt Tây. Nếu nương nương không chịu xử trí bọn họ, thì sẽ làm cho toàn bộ hoàng thất phẫn nộ, thần nữ nghĩ, nhất định nương nương sẽ nghiêm trị không tha, chắc chắn sẽ không nuông chiều sinh hư."
Nàng còn chưa nói xong, Hồ Thuận phi đã thét lên: "Nương nương, việc này đều là một mình muội gây nên. Tương Vương cùng hồ gia đều không liên hệ! Muội chỉ thấy Huệ phi luôn áp ở trên đầu muội, mới ra tay với cháu gái của nàng, cho Quách gia một đả kích trầm trọng, căn bản cùng người khác không liên can!"
"Nương nương, hiện tại nương nương mới nói như vậy có lẽ hơi muộn." Lí Vị Ương nói, làm Hồ Thuận phi chấn động, "Nương nương sẽ không thật sự cho rằng chuyện này có thể một người làm mà xong ư? Ngươi bức bách Đại Danh công chúa đến hãm hại thần nữ, mục đích đều không phải là đả kích Huệ Phi nương nương, mà là vì Hi*p bức thần nữ gả cho Tương Vương, không phải sao?"
Hồ Thuận phi lạnh lùng nói: "Ngươi không được nói hươu nói vượn, từ đầu đến cuối, căn bản con ta không biết việc này!"
"Nếu không phải vì giữ lợi thế uy Hi*p thần nữ, cần gì nương nương phải lưu lại tính mạng Triệu Nguyệt, không phải ngay từ đầu nương nương có thể Gi*t nàng sao?"
"Ngươi!"
"Nương nương đầu tiên là mua chuộc Đại Danh, sau đó Gi*t Hoài Khánh, vu hãm Triệu Nguyệt, từng bước một đưa thần nữ nhập cục, mục đích chính vì kiềm kẹp Quách gia, nương nương chỉ là phi tử trong hậu cung, kiềm kẹp ngoại thần có ích lợi gì, chẳng lẽ cho rằng bản thân là nữ hoàng sao?"
"Nói năng bậy bạ, ta nghe không hiểu!" vẻ mặt Hồ Thuận phi khi*p sợ, thân thể đều phát run.
"Lúc đầu thần nữ cũng không nghĩ ra, nhưng hiện tại thần nữ hiểu được, nương nương lợi dụng Quách gia là nhỏ, mục đích chính là làm tăng lực lượng của Tương Vương, nếu hắn ung dung làm hoàng tử, vì sao phải chiếm được sự ủng hộ của ngoại thần chứ? Trong đó nhất định có bí mật không thể cho ai biết."
"Ngươi..."
"Cuối cùng còn một điểm ——" Lí Vị Ương đến gần một bước, ánh mắt lạnh như băng nhìn nàng nói, "Nương nương bách hôn bất thành, liền muốn mưu hại cho thần nữ, nếu thần nữ có chút sơ xuất, Quách gia nhất định đau đớn vô cùng. Nhưng nương nương sẽ đứng đằng sau, khuyến khích hoàng hậu nương nương đến xử trí, rõ ràng là chậm rãi châm ngòi hai nhà Quách, Bùi! Cứ như vậy, ngay cả Ung Văn Thái tử cùng Tĩnh Vương cũng bị liên lụy, chỉ có Tương Vương không liên quan đến, nương nương còn dám nói, nương nương không phải vì chính con của mình tranh đoạt ngôi vị hoàng đế?!"
"Im miệng!" Hồ Thuận phi hét lên một tiếng, bỏ cánh tay Tương Vương ra, hướng Lí Vị Ương xông đến.
Lần này, Lí Vị Ương không có né tránh, nàng cầm chặt cánh tay Hồ Thuận phi, ánh mắt Lí Vị Ương phảng phất hàn khí nhìn chằm chằm nàng, gần sát nàng, duy trì khoảng cách có thể cảm nhận hô hấp của nhau, dùng giọng nói cực kì lãnh khốc nói: "Thuận phi nương nương, Tương Vương muốn đi lên ngôi vị hoàng đế, Hồ gia ở trong đó chắc phải có liên hệ? Thần nữ nghĩ, việc hôm nay việc là trọng đại, Hồ gia không có khả năng không tham dự, càng không thể không biết!"
Lí Vị Ương ngữ khí ôn nhu, khí lực lại rất lớn, Hồ Thuận phi liều mạng giãy dụa, Lí Vị Ương lại liền bỏ tay ra, Hồ Thuận phi té ngã trên mặt đất.
Lí Vị Ương nhìn vẻ chật vật của nàng, nhớ tới Hoài Khánh công chúa ngại ngùng tươi cười, ánh mắt càng trở nên lãnh khốc. Nàng là người đạm mạc, nhưng không phải không hề có cảm tình, Hoài Khánh công chúa tâm địa thiện lương, ở thế vô tranh, thế nhưng lại dìm ૮ɦếƭ, Hồ Thuận phi cùng Tương Vương thật sự quá đáng! "Để thần nữ nói cho nương nương, mặc dù nương nương thành công châm ngòi hai nhà, để chúng ta trở mặt thành thù, con của nương nương muốn lên ngôi vị hoàng đế cũng là si tâm vọng tưởng, tuyệt không có khả năng!"
"Ngươi, ngươi, ngươi im miệng..." Hồ Thuận phi run lên nói, "Ta cho tới bây giờ cũng không nghĩ như vậy ".
Quách Huệ phi mắt lạnh nhìn, nói: "Thuận phi, không ngờ ngươi cất giấu dã tâm lớn như vậy, còn có ý nghĩ trợ giúp con mình lên ngôi vị hoàng đế, đây cũng không phải là ân oán gì, đây là mơ ước thái tử, rắp tâm bất lương! Ngươi hôm nay tự tung tự tác nếu là truyền ra, toàn bộ hoàng thất Việt Tây đều sẽ trở thành trò cười ở đầu đường cuối ngõ! Hồ Thuận phi, vì sao ngươi ngu xuẩn như vậy! Ngươi là nữ nhân vô đức, vô năng mà cũng dám si tâm vọng tưởng, quả thực đây là chuyện buồn cười nhất trên đời!" Theo sau, Quách Huệ phi nhìn về phía Bùi Hậu, chậm rãi nói: "Nương nương, hiện tại tội danh này đã đủ chưa?"
Sắc mặt Hồ Thuận phi kinh hoàng vô cùng, thất thanh nói: "Hoàng hậu nương nương, nương nương đừng nghe bọn họ nói hươu nói vượn, toàn bộ đều là vu hãm! Muội bất quá là... Bất quá là..." Đại khái là chính nàng cũng không có cách nào tự bào chữa, cho nên nói một nửa liền nói không được nữa.
Bùi Hậu nhẹ nhàng cười, cũng không thèm để ý lời nói của Quách Huệ phi, trong miệng thổ khí như lan: "Đúng vậy, mưu sát thành viên hoàng thất là tử tội, mơ ước chức vị Thái tử, mưu đồ gây rối cũng là tử tội, như vậy phạm hai tội danh cùng nhau, Thuận phi dĩ nhiên bị nghiêm trị, Tương Vương cũng có phạm lỗi, Hồ gia cũng không thể may mắn thoát khỏi, việc này không phải chuyện nhỏ, không thể tùy tiện xử trí. Theo ta thấy, trước đưa bọn họ giam lại, sau đó điều tra cho thỏa đáng."
Điều tra? Sự cho tới bây giờ chứng cớ đã vô cùng xác thực, còn có cái gì cần điều tra sao? Bùi Hậu nói như vậy, rõ ràng là cho Hồ Thuận phi cùng Tương Vương một con đường sống, giúp Hồ gia có biện pháp xoay chuyển... Lí Vị Ương lạnh lùng cười, thầm nghĩ, Bùi Hậu ngươi tọa sơn quan hổ đấu, xem xong, hiện tại định tính toán tỏ ra quan tâm sao? Nhưng ngươi thông minh, người khác cũng không phải kẻ ngốc!
Lúc này, bên ngoài thái giám cao giọng nói: "Bệ hạ giá lâm!"
Âm thanh này truyền đến, sắc mặt toàn bộ mọi người trong đại sảnh đều thay đổi. Tựa hồ, Hồ Thuận phi còn mang chút hi vọng, sắc mặt Tương Vương bỗng chốc như màu đất, mà Quách Huệ phi lại nở nụ cười, duy chỉ có Bùi Hậu là không đổi sắc. Nàng lẳng lặng nhìn Lí Vị Ương liếc mắt một cái, cũng là vẻ mặt cười như không cười.
Hoá ra, Quách Gia còn có hậu chiêu nữa, thực lực quả nhiên không thể khinh thường. Bùi Hậu buông xuống ánh mắt xinh đẹp, nở nụ cười.
Tựa hồ thật lâu không có gặp phải thiếu nữ thú vị như vậy, khó trách An Quốc bị bại dưới tay nàng.
Nàng đứng lên, dẫn mọi người hướng Hoàng đế hành lễ. Lí Vị Ương cúi đầu, chỉ nghe thấy có tiếng bước chân, theo sau tự nhiên có người nói: "Hãy bình thân."
Lí Vị Ương ngẩng đầu, chậm rãi nâng tầm mắt lên, đầu tiên nhìn đến, mang một đôi giày thật dài màu đỏ, chu biên cút tú làm trang sức, trên áo tứ giác kia kim long không muốn bay lên, khẩu hàm nhiều màu, phiêu phiêu mà đi, bên hông là đai lưng bằng da, được khảm đầy châu bảo, mặt trên ngọc bội với bạch ngọc thập phần chói mắt.
Người trước mắt là Hoàng đế Việt Tây, tuy rằng tuổi đã không ít, nhưng hắn cùng Bùi Hoàng Hậu giống nhau, năm tháng không làm ảnh hưởng được, dáng người cao to cùng thân hình kiện mỹ trông đặc biệt chói mắt. Hoàng thất Việt Tây sở hữu nước da trắng nõn cùng khuôn mặt tuấn tú như nữ nhân, dáng người này lại mặc lên người lễ phục hoa mỹ của đế vương càng làm tăng thêm vẻ cao nhã tôn quý.
Tuy quen nhìn khuôn mặt Nguyên Liệt, Lí Vị Ương liền có thể đoán ra tướng mạo Hoàng đế Việt Tây, nhưng trước mắt xem ra, nam nhân này so với suy nghĩ của nàng càng anh tuấn. Duy nhất phá hủy khuôn mặt của hắn, đó là quầng mắt thâm đen, mi tâm có một màu thâm, dưới đáy mắt còn chứa đựng ẩn hiện sự hung ác cùng nham hiểm, cùng với khóe miệng hơi cong cong lên.
Hắn là một người thường xuyên tức giận, hơn nữa, nhất định thường xuyên bị đau đầu. Lí Vị Ương biết, người bị đau đầu thường có quán tính sẽ miết mi tâm, theo thời gian càng lâu càng dễ dàng để lại ấn ký. Xem ra, vệt hồng ấn của vị Hoàng đế cũng không một sớm một chiều có thể hình thành, thậm chí ẩn hiện giống màu nâu. Có thể thấy lúc miết hắn cực kì dùng sức, sự đau đớn cũng tất nhiên không phải bình thường.
Hồ Thuận phi như người ૮ɦếƭ đuối bắt được cọc gỗ, trong lòng cảm thấy hi vọng, chỉ thấy Nguyên Liệt cười hì hì đứng ở bên Hoàng đế, nói: "Vừa rồi ta cùng bệ hạ chơi cờ, đột nhiên nghe nói hậu cung nháo lên, bệ hạ liền cùng ta tới nghe thẩm, cũng không ngờ náo nhiệt như thế."
Cuộc đối thoại vừa rồi, Hoàng đế đã nghe thấy toàn bộ! Nhất thời, Hồ Thuận phi hi vọng biến thành tuyệt vọng, Bùi Hậu thở sâu, tiến lên vài bước nghiêm mặt nói: "Hiện tại, Quách tiểu thư dốc hết sức chỉ bằng chứng phạm tội của Thuận phi cùng Tương Vương, thần thi*p cũng là khó xử, không biết nên xử lý ra sao —— "
Hoàng đế lãnh đạm nhìn hoàng hậu liếc mắt một cái, nói: "Nguyên Liệt, ngươi cảm thấy sao?"
Nguyên Liệt nhíu nhíu một bên lông mày, cười không có ý tốt: "Chứng cớ vô cùng xác thực, đương nhiên muốn hỏi tội."
Lí Vị Ương nghe vậy, nhìn Nguyên Liệt liếc mắt một cái, ánh mắt hai người giao thoa, Nguyên Liệt cũng hàm chứa ý cười.
Trên mặt Tương Vương trấn định nhưng ngón tay lại run run, từ nhỏ hắn đã sợ hãi Hoàng đế, chỉ vì đối phương vui buồn thất thường, lúc cao hứng giống như người bình thường, lúc tức giận căn bản như là người điên, cũng may cho tới bây giờ hắn rất ít tham gia vào việc của hậu cung, càng không thèm để ý tranh đấu giữa bọn họ, cho nên Tương Vương mới dám làm càn như vậy, không ngờ hôm nay Hoàng đế lại được dẫn tới nơi này. Là Nguyên Liệt, nhất định là Húc Vương! Chỉ có thể liên quan đến hắn, Hoàng đế mới có thể liếc mắt một cái! Tương Vương nhanh chóng ra quyết định, vẻ mặt âm trầm, cố gắng che giấu sự bất ổn: "Phụ hoàng, mẫu phi nhất thời bị người khác mê hoặc, mới làm ra sự tình đến mức này, cầu phụ hoàng xem xét mẫu phi nhiều năm qua vẫn giữ khuôn phép, tha mẫu phi một mạng! Về phần nhi thần, thanh giả tự thanh, nhi thần cũng không biết mẫu phi sở tác sở vi, càng thêm không rõ tại sao Quách tiểu thư lại nói như thế, thỉnh phụ hoàng lấy lại sự trong sạch cho nhi thần!"
Hiện tại muốn Hồ Thuận phi thoát tội là không có khả năng, vừa rồi hai mẹ con trao đổi ánh mắt, đã hiểu được. Chỉ có thể hy sinh Thuận phi, để bảo vệ Tương Vương cùng Hồ gia.
Nguyên Liệt mím môi mà cười, ánh mắt tỏa sáng: "Nghe nói Tương Vương điện hạ từ nhỏ nghe lời Thuận phi, thay đổi xiêm y cũng phải xin chỉ thị, chẳng lẽ sự tình lớn như vậy, Thuận phi không nói cho ngươi sao? Lời này nói ra cũng nên để người khác tin tưởng!"
"Húc Vương, xưa nay ngươi và ta không cừu không oán, vì sao ngươi cố ý không tha cho ta!" Tương Vương tức giận nói.
Húc Vương Nguyên Liệt giống như đem việc bức bách mẹ con bọn họ trở thành chuyện vui nên làm, thập phần hứng trí.
Lúc đầu, khi Hồ Thuận phi cùng Tương Vương gặp mặt Nguyên Liệt, cơ hồ đều bị dọa —— tiểu vương gia này, tướng mạo rất tuấn mỹ. Hắn có cái đầu cao gầy, gương mặt trắng nõn, so dáng người đương kim Hoàng đế còn thoáng ột ít. Đặc biệt đôi mắt lưu ly kia, đều làm ọi người không thể quên, so với Hoàng đế lúc trẻ còn tuấn mỹ hơn. Trong hoàng tộc Việt Tây, có thể cùng Húc Vương Nguyên Liệt so sánh về tướng mạo, cũng chỉ có Hoàng đế thời điểm còn trẻ
Với người dung mạo tuyệt thế, nếu so sánh với bọn họ là con của Hoàng đế, Hoàng đế không chỉ yêu thích, quả thực là sủng ái. Với hoàng tử, đều không được ngồi ăn cùng Hoàng đế, nói chuyện cũng chỉ đến nửa canh giờ, lại chưa từng cảm nhận được cái gọi là sự yêu thương cùng mong đợi của cha. Tất cả bọn họ cùng mọi người cho rằng, Hoàng đế trời sinh không có loại cảm tình này. Hắn đã mười năm không bước vào hậu cung, đối với đám tử nữ càng không có hứng thú, thậm chí đối với chính sự đã không có gì hứng thú. Nhưng cũng không có nghĩa hắn để cho kẻ khác lộng hành, bọn họ thậm chí không dám trước mặt người kia nói nhiều hơn một lời. Nhưng với Húc Vương Nguyên Liệt, từ khi xuất hiện ở Việt Tây, liền chiếm được tất cả những thứ mà bọn họ nghĩ mọi cách tranh đoạt lại không chiếm được gì. Bên trong hoàng thất, một Húc Vương xuất chúng như vậy, có được thánh tâm, người như vậy còn để lại, đối với ngôi vị hoàng đế thật sự là tiềm ẩn một uy Hi*p lớn. Cũng may Húc Vương không phải hoàng tử, bất luận như thế nào cũng sẽ không thể kế thừa ngôi vị hoàng đế.
Đối với một người như vậy, bọn họ từng đã có ý đồ mượn sức hắn, nhưng dùng hết phương pháp cũng không làm gì được.
Căn bản, hắn đối với Hồ thị càng thờ ơ, bọn họ đưa đến châu bảo cùng mỹ nhân, hắn không hề hứng thú. Hắn cho tới bây giờ chưa từng tham gia qua yến hội hoàng thất, chính là bận rộn liên tục nhưng không biết là làm gì, ngay cả đối với Hoàng đế triệu kiến, cũng bất quá là ngẫu nhiên đồng ý, cũng không để bụng. Một người như vậy, lại cư nhiên xem trọng Quách Gia.
Nguyên Liệt mỉm cười mỉm cười lại mỉm cười, nói: "Ta là đang chủ trì chính nghĩa."
Tương Vương bị một câu này làm cho tức giận đến muốn phun huyết, chính nghĩa, cái gì là chính nghĩa, bọn họ còn oan uổng, thế nào lại gặp Húc Vương, ngươi thật có lòng tốt quá đi!
Nguyên Liệt không nhìn lại hắn, ngược lại đối với Hoàng đế trầm giọng nói: "Bệ hạ, Tương Vương mưu đồ gây rối, Thuận phi mưu sát công chúa, đây đều là tử tội, không riêng gì bọn họ, tính cả Hồ gia, đều phải giao cho Hình bộ cùng điều tra."
Hồ Thuận phi nghe vậy, bắt buộc bản thân trấn định không thể ở trước mặt Hoàng đế thất thố, nhưng mà tay ở trong tay áo, cũng đã lạnh lẽo.
Hoàng đế nhìn Nguyên Liệt, gật đầu, vừa muốn nói chuyện, lại cảm thấy một trận đau đầu kịch liệt. Đầu của hắn gần đây ngày càng đau đớn, thái y đều cho rằng hắn bựa lưỡi bạch bạc, mạch huyền phù nhanh, đều là bệnh hàn hen. Cho nên đa số, hắn chỉ có thể ở trong đại điện ấm áp xem tấu chương, nghe báo cáo vụ, cứ như thế, chỉ cần bị một cơn gió lạnh, hắn còn không ngừng ho khan, trở nên phiền muộn bất an, táo bạo khó nhịn, hoặc như là chứng nhiệt. Hiện thời vài năm nay, bệnh cũ tái phát nhanh hơn, lãnh nóng luân phiên trong lúc đó, cái loại này cảm giác hít thở không thông, chậm rãi đánh úp lại.
Bùi Hậu nhìn ra hắn thân thể không khoẻ, thân thiết nói: "Bệ hạ, người lại bắt đầu đau đầu có phải hay không?" Nàng vẻ mặt thập phần quan tâm, như là phát ra từ nội tâm.
"Bệ hạ, ngài có sao không?" Quách Huệ phi cũng chạy nhanh đi rồi đi qua, tựa hồ muốn vươn tay, lại ngừng ở giữa không trung trung.
Tiếng khóc Hồ Thuận phi lại truyền tới: "Bệ hạ, thần thi*p là nhất thời hồ đồ, nhưng sự tình đều không có quan hệ gì với Tương Vương!"
Tương Vương cũng tưởng muốn tiến lên, lại bị Nguyên Liệt ngăn trở: "Điện hạ, hiện thời ngươi là nghi phạm, chỉ sợ không nên tới gần bệ hạ."
"Ngươi nói cái gì? Ta là do phụ hoàng thân sinh ra, ngươi tính là cái gì, nơi này không tới phiên ngươi nói chuyện!"
Trong đại điện yên tĩnh lạ thường, từng thời từng khắc, thanh âm mỗi một hạt cát hạ xuống, đều rõ ràng lọt vào tai, tiếng tranh cãi như vậy cũng phá lệ rõ ràng. Hoàng đế tức giận nói: "Đều im miệng!" Trên thực tế, hắn ý thức tại đây đau đớn đã có chút mơ hồ, sao lại thế này, vì sao mỗi lần hắn vừa tức giận, liền sẽ xuất hiện loại tình huống này, giống như thân thể không khống chế nổi, khô nóng muốn phát cuồng! Mà trên иgự¢ mặt cự thạch, càng ngày càng nặng, càng ngày càng trầm. Tựa hồ có một bàn tay, nắm lấy cổ.
Lí Vị Ương cảm thấy một mảnh hỗn loạn bên trong, luôn luôn nhìn gương mặt Bùi Hoàng Hậu, trên mặt của nàng phảng phất sự bình tĩnh, cũng không bị kích động, phảng phất Hoàng đế lộ ra vẻ mặt thống khổ như vậy đã là chuyện như cơm bữa, không có gì ngạc nhiên. Mà vẻ mặt Quách Huệ phi cũng thế. Các nàng đều không lạ gì với biểu hiện bệnh tình của Hoàng đế. Như vậy chứng minh, bệnh của Hoàng đế đã tích lũy tháng ngày, tất mọi người đều đã quen.
Máu như nổi lên trong ánh mắtHoàng đế, hắn đột nhiên đứng lên đẩy mạnh thái giám bên cạnh ra, đi đến trước mặt Hồ Thuận phi, một bàn tay nâng cằm nàng lên, Hồ Thuận phi dưới ánh mắt hắn, lại toát ra vẻ mặt sợ hãi: "Thật sự là một gương mặt xinh đẹp, trẫm đối với khuôn mặt này, cũng đã quen thuộc rất nhiều năm. Nghe nói, ái phi Gi*t Hoài Khánh? Phải hay không?"
Bùi Hậu sắc măt cười như không cười, lại nói không nên lời, đến cùng là là một vẻ mặt phức tạp. Mà Huệ phi nhìn loại tình hình này, theo bản năng lui về sau một bước. Vẫn là Nguyên Liệt thản nhiên nói: "Đúng vậy bệ hạ, Hoài Khánh công chúa bị dìm ૮ɦếƭ."
"Ồ, dìm ૮ɦếƭ——" Hoàng đế phảng phất đau đớn càng kịch liệt, hắn yên lặng lập lại một lần lời nói của Nguyên Liệt, rồi cười rộ lên, nói, "Tốc độ làm việc của Hình bộ quá chậm, thẩm án xử tử phải một tháng, phán quyết một tháng, xử trảm có muốn cũng phải chờ sang năm thôi."
Lí Vị Ương nhìn Việt Tây Hoàng đế, lại rõ ràng nhìn ra vẻ mặt bất thường của hắn, ánh mắt kia lệ khí càng ngày càng nhiều, căn bản không giống như người bình thường. Nàng theo bản năng nhìn thoáng qua Nguyên Liệt, đã thấy hắn thập phần bình tĩnh, căn bản không nhận thấy được bất thường chỗ nào.
Hắn nhất định biết, Hoàng đế có chỗ nào không đúng?
Hồ Thuận phi hiển nhiên cũng cảm giác được điều gì không đúng, nàng cả người đều đang run run, lại không biết nên như thế nào tránh ánh mắt người này, nàng sợ hãi nhìn thoáng qua Tương Vương, Tương Vương cũng không dám ngẩng đầu lên liếc mắt một cái, dù là nhìn thấy mẫu phi cầu tình.
"Ngươi, lại đây." Hoàng đế đột nhiên buông lỏng cằm Hồ Thuận phi, hướng thái giám bên người vẫy vẫy tay, thái giám kiacúi đầu đến gần, Hoàng đế nhẹ giọng phân phó vài câu, thái giám vẻ mặt đều không có biến hóa, liền lui xuống, không bao lâu, liền nhìn thấy hắn chỉ huy người nâng một cái thùng tiến tiến vào, bên trong đầy nước. Hoàng đế chỉ vào Thuận phi, nói: "Đem nàng bỏ vào đi!"
Hồ Thuận phi khi*p sợ xem hắn, thất thanh nói: "Bệ hạ —— "
"Bệ hạ có lệnh, nương nương thứ tội." Lão thái giám vung tay lên, liền có bốn thái giám đi lên đem Hồ Thuận phi nâng lên, Hồ Thuận phi liều mạng kêu lên: "Ta không cần, ta không cần! Ta không cần. Bệ hạ! Thịnh nhi, cứu ta! Mau cứu ta! Cứu cứu ta a!"
Tương Vương mặt không còn chút máu rút lui một bước, lát sau như ý thức được chuyện gì, muốn đi lên giữ lấy cánh tay Thuận phi, lại bị Húc Vương che ở trước mặt: "Tương Vương điện hạ, ta khuyên ngươi không cần lo." Húc Vương ánh mắt lạnh lùng, Nguyên Thịnhbỗng chốc bừng tỉnh, hắn lập tức hiểu rõ, nếu bản thân hiện tại tiến lên, chỉ càng chọc giận Hoàng đế, làm bản thân hắn cũng bị trừng phạt! Đương nhiên, Húc Vương cũng không phải có lòng tốt gì, mà là không muốn người khác cản trở hành hình!
Hồ Thuận phi liều mạng giãy dụa, tóc bỗng chốc bung ra, châu bảo xinh đẹp rớt xuống hết, thậm chí cánh tay cùng đầu vai lộ ra cũng không kéo lên, chính là khẽ kêu sợ hãi không ngừng, miệng lại rất mau bị khăn ngăn chặn, cung nữ thái giám hoảng loạn sợ hãixem một màn, cơ hồ đều sợ ngây người, mọi người trơ mắt xem Hồ Thuận phi bị quăng vào cái thùng lớn kia, Hồ Thuận phi giãy dụa hướng lên trên, nhưng bốn thái giám lại túm đầu nàng, liều mạng ấn xuống, sau đó, gương mặt xinh đẹp của nàng bắt đầu trở nên dữ tợn, giãy dụa bắt đầu trở nên hỗn độn, lúc này Lí Vị Ương thấy nàng miễn cưỡng vươn lên cánh tay tuyết trắng, thế nhưng bốn năm lần chẳng có ích gì, nàng trằn trọc gào to, lại phát không ra tiếng.
Lí Vị Ương nhìn phía Hoàng đế, đối phương trên mặt như trước vẫn biểu hiện đau đầu, ốm yếu. Hoá ra này trong thùng nước, chứa rất nhiều bọ cạp sống, giương nanh múa vuốt. Theo số lượng nhìn thấy, đám bọ cạp này có chừng hai ba trăm con. Chặt đầu hoặc hành hình, so với bị ném vào bọ cạp còn tốt hơn. Đám bọ cạp phẫn nộ trèo lên thân thể mềm mại của Hồ Thuận phi, giơ càng múa vuốt. Hồ Thuận phi gào to không thôi, liên tục giãy dụa, biểu cảm tuyệt vọng hoảng sợ như thiên đao vạn quả. Nhưng mà nàng càng giãy dụa, bọ cạp lại càng lợi hại. Vô số nọc độc, triết nhập vào trong cơ thể nàng, làm nàng cả người gân xanh nổi lên, thân thể sung vù.
Bọn cung nữ thái giám có người nhát gan, dùng ống tay áo che mắt, hoặc là cúi đầu, căn bản không dám nhìn tới.
Nguyên Liệt ánh mắt lạnh như băng, hắn cũng không sợ hãi trường hợp như vậy, hắn đi tới phía trước Lí Vị Ương, che trước nàng, đương nhiên hắn biết nàng cũng không sợ hãi, nhưng cảnh tượng như vậy, nhìn rồi sau này khó tránh khỏi sẽ khắc sâu ấn tượng ở trong đầu. Hắn sợ nàng buổi tối sẽ lại càng không ngủ được...
"Liệt nhi, đừng đứng ở xa, đến gần xem đi!" Hoàng đế mỉm cười hướng hắn giương tay, có ý bảo hắn qua.
Nguyên Liệt cùng lúc mỉm cười nói: "Bệ hạ, thần nhìn máu không quen, vẫn là nên đứng xa một chút." Ngày trước, hắn phải đứng ở phía sau Lí Vị Ương để nàng bảo hộ, dần dần, hắn cố gắng để bản thân có được sự lãnh khốc vô tình. Chỉ có như vậy, mới đủ sức thay nàng gánh hết tất cả nguy hiểm. Cho nên, biết rõ Hoàng đế không bình thường, còn đưa hắn đến xem.
Tương Vương cả người run run, không dám đưa mắt lên nhìn, thậm chí không dám mở miệng nói. Trong hoàng cung hộ vệ khoảng hơn hai nghìn người, đều mặc giáp, đao kiếm đầy đủ hết. Đặc biệt bọn thái giámbên người Hoàng đế, ngoài mặt đều dung mạo tầm thường, nhưng hắn biết những người đó người người võ công tuyệt luân. Hiện thời những người này đang dùng ánh mắt theo dõi hắn, nếu hắn có ý đồ đi cứu Hồ Thuận phi, lúc đấy, những người đó sẽ phi thân lên chém rớt đầu hắn. Không chỉ có bọn họ, còn có hộ vệ bên ngoài đều nắm chặt chuôi đao. Nếu Hoàng đế ra lệnh một tiếng, khẳng định đều sẽ không chút do dự xông lên.
Hắn chỉ có thể yếu đuối nhìn, ngoài miệng đều cắn ra máu, cũng là mặt như ngây ngốc không nói gì.
Hoàng đế quay đầu liếc hắn một cái nói: "Ngươi vì sao không nói chuyện, không vì mẫu phi ngươi cầu tình sao!"
Tương Vương trong lòng dĩ nhiên hoảng sợ đến cực điểm, ngập ngừng một lúc lâu, bài trừ nói mấy câu: "Đại sự đều ở phụ hoàng xử lý, nhi thần không dám xen vào."
Hoàng đế mỉm cười một tiếng: "Thật sự là đứa con ngoan của trẫm." Lời này nói ngữ khí dị thường ôn nhu, nhưng lại làm cho người ta rung mình.
Tương Vương thân thể run run càng thêm run rẩy, không dám nói nửa câu.
Hoàng đế liếc mắt nhìn thùngnước, vẻ mặt càng thêm nhu hòa: "Bọ cạp này trẫm nuôi vài năm, nhưng thật đáng tiếc." Loại bọ cạp này tên là lam chập, sinh trưởng bên trong rừng núi Việt Tây, có một loại đặc tính, độc châm rất nhỏ, nhưng độc tính rất lớn, nếu bị đâm trong vòng một lát cũng không lập tức ૮ɦếƭ luôn, ngược lại cả người đau nhức khó nhịn. Cho nên, trong thùng Hồ Thuận phi không ngừng mà giãy dụa, liều mạng muốn bò ra, lại có một thái giám luôn gắt gao đè đỉnh đầu nàng, đem nàng ấn xuống thùng. Sau đó, Lí Vị Ương thấy rất nhiều máu lan ra, chảy xuôi xuống loang cả mặt đất, Bùi Hậu lạnh lùng nhìn một màn này, sắc mặt không có nửa điểm dao động.
Quách phu nhân nắm chặt tay, quay mặt qua chỗ khác, Lí Vị Ương luôn luôn đứng ở bên người nàng, lẳng lặng nhìn.
"Bọ cạp kia độc châm thập phần bén nhọn, đâm vào thân thể sẽ không ngừng chảy máu, nhiều bọ cạp như vậy, có thể nghĩ đau đớn đến mức độ nào." Nguyên Liệt nhẹ giọng nói, "Đã có có rất nhiều người không là bị độc ૮ɦếƭ, mà là đau mà ૮ɦếƭ."
Lí Vị Ương nhìn, chỉ cảm thấy bọ cạp màu đen này thập phần đáng sợ, nàng còn cảm thấy như thế, huống chi là một cung nữ? Một đám đều sắc mặt trắng bệch, sợ tới mức run run. Nam Khang công chúa đã đứng không nổi, mềm yếu ngồi xuống.
Trong thùng, trên mặt nước máu ra càng ngày càng nhiều, lại mang theo màu nâu của nọc độc. Hoàng đế cười nhẹ, nói: "Thêm nước."
Thái giám cũng không ngẩng đầu lên, liền phân phó người không ngừng tiếp tục đổ nước lạnh vào trong thùng, máu và nước dần dần hòa lẫn vào nhau, toàn bộ nước trong thùng đều bị nhiễm đỏ, máu loãng tràn lên người Hồ Thuận phi từ chân, иgự¢, cánh tay, bả vai, cuối cùng là cổ. Cuối cùng, dần dần bao phủ đầu nàng. Cảnh này thật là quá quỷ dị, làm tất cả mọi người nhìn đến ngây dại.
Hoàng đế phất tay, thái giám liền ấn đầu Hồ Thuận phi xuống thùng máu loãng, nàng còn giãy dụa, nhưng càng ngày càng vô lực, chung quy không nhúc nhích. Hồ Thuận phi tắt thở, là bị máu loãng của bản thân làm ૮ɦếƭ đuối, giống như lúc Hoài Khánh công chúa ૮ɦếƭ cũng kiểu này.
Trong đại sảnh mọi người đều đã nơm nớp lo sợ không dám hé răng, Tương Vương luôn luôn cúi đầu, rõ ràng trơ mắt nhìn Hồ Thuận phi ૮ɦếƭ trước mắt hắn, nhưng không có động tĩnh gì, giống như đã mù, câm, điếc giống nhau. Lí Vị Ương căn bản rất chán ghét người này, nhìn tới tình hình này cũng cảm thấy, Tương Vương có thể nhịn được không nói ra một chữ, cũng là người cực kì lợi hại. Nếu là bản thân, sợ là cũng không nhẫn nhịn được.
Hoàng đế thấy máu tươi, mới đột nhiên tỉnh lại, hắn nhẹ nhàng lắc lắc đầu, nói: "Việc này, về sau trẫm không muốn bị phiền nữa."
Lí Vị Ương nghĩ rằng, trải qua sự việc hôm nay, chỉ sợ về sau cũng sẽ không có người dám đến phiền ngươi.
Nguyên Liệt liếc mắtnhìn Hoàng đế, mỉm cười nói: "Bệ hạ, Tương Vương điện hạ xử trí như thế nào đây?"
Tương Vương nghiến răng nghiến lợi, Nguyên Liệt, ta với ngươi không có thù hận, sao ngươi cứ như vậy đến đối phó ta?!
Hoàng đế nhéo nhéo mi tâm, thở sâu, khôi phục trấn định nói: "Tương Vương sao... Hoàng hậu, ý nàng như thế nào?"
Bùi Hậu trên mặt hiện lên mỉm cười, thấp giọng nói: "Tất nhiên là nghe tâm ý bệ hạ..."
Hoàng đế gật gật đầu, như là thập phần mệt mỏi, nói: "Tuy rằng hắn là con ta, lại tham dự việc vu hãm lần này, thậm chí Gi*t ૮ɦếƭ muội muội bản thân, đem hắn biếm thành thứ dân, trục xuất khỏi hoàng cung."
Lí Vị Ương nhìn chằm chằm Hoàng đế, không biết vì sao, hắn vừa rồi nổi giận vô cùng âm ngoan, phảng phất là bị tật bệnh làm cho không tỉnh táo, giống như người điên. Hiện thời đầu của hắn đã hết cơn đau, hắn mới khôi phục về nguyên bản.
Tương Vương không nghĩ tới bản thân sẽ bị biếm thành thứ dân, sắc mặt bỗng chốc đại biến, liều mạng đi qua: "Phụ hoàng, nhi thần sai rồi, nhi thần thật sự sai rồi, người tha cho con đi, người tha cho con đi!" Hắn ngày thường cùng các huynh đệ tranh quyền đoạt thế, một khi hắn không còn thân phận Tương Vương, không biết sẽ gặp phải tình cảnh đáng sợ thế nào, hắn không muốn, hắn không muốn như vậy! Cơ bản chỉ là muốn bức Quách Gia gả cho hắn, hết thảy mọi chuyện làm sao lại có thể biến thành như vậy!
"Hồ gia nhất định cũng tham dự việc này." Hoàng đế sắc mặt lạnh lùng, sai người đem Tương Vương kéo qua một bên, "Hồ gia ngũ phẩm quan viên toàn bộ cách chức lưu đày. Tốt lắm, chuyện này dừng lại ở đây thôi. Liệt nhi, ngươi theo ta đánh nốt ván cờ đi."
Nguyên Liệt cúi đầu, cung kính nói: "Dạ."
Ba ngày sau, trong cung Huệ phi, trong viện vừa vặn Tiên Hoa nở, hoa ở trong gió nhẹ nhàng lay động, đẹp như tranh vẽ. Quách Huệ phi đang ngắm hoa, Lí Vị Ương cùng Quách phu nhân ngồi ở một bên lẳng lặng nhìn, ba người tựa hồ rất nhàn hạ thoải mái. Nam Khang nhìn nhưng không biết thế nào lại không dám tới gần.
Quách phu nhân nâng ánh mắt thấy được Nam Khang, không khỏi cười rộ lên, hướng nàng vẫy vẫy tay.
Nam Khang công chúa mặt ửng hồng. Chuyện xảy ra ba ngày trước, nàng luôn luôn tránh ở trong cung, cũng không dám tới gặp mẫu phi, càng không dám gặp Quách Gia, nàng cảm thấy, hết thảy sự tình đều là vì bản thân ngu xuẩn, quá mức dễ tin, mới có thể bị người lợi dụng, làm phiền Quách Gia, làm hại Quách phu nhân lo lắng một hồi. Nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn đi qua, hướng mọi người hành lễ.
Quách Huệ phi nhìn thấy nàng, trong ánh mắt vài phần lo lắng, nhưng không nói chuyện, cúi đầu tiếp tục chăm hoa.
Nam Khang biểu cảm rõ ràng cứng đờ, yên lặng, vừa hành lễ xong đã nghĩ muốn xoay người rời đi. Lí Vị Ương lại gọi nàng lại:"Nam Khang, muội lại đây đi."
Nam Khang công chúa trên mặt càng thêm áy náy, nói: "Tỷ tỷ, đều là lỗi của ta, nếu không là ta sẽ không xảy ra chuyện như vậy "
"Không là công chúa, cũng sẽ là người khác, bọn họ đã thành tâm yếu hại nhân, lại làm sao có thể dễ dàng buông tha cho đây?" Quách phu nhân thở dài, ôn hòa nói.
Nam Khang lại càng thêm áy náy: "Ta trở về suy nghĩ thật lâu, đều do ta sơ sẩy, lúc đó rõ ràng nhìn thấy Đại Danh đưa xiêm y cho Hoài Khánh tỷ tỷ, Hoài Khánh tỷ tỷ cho tới bây giờ không thích chăm chút nhan sắc, chứng tỏ Đại Danh công chúa căn bản sớm biết Hoài Khánh tỷ tỷ đã ૮ɦếƭ, xiêm y này cũng là tùy tiện tìm ra giả vờ giả vịt. Bằng không nàng cũng không đối tốt với Hoài Khánh tỷ tỷ như vậy, làm sao có thể đưa cho nàng lễ vật nàng không thích?"
Khó trách lúc đó Nam Khang biểu cảm rất kỳ quái, Lí Vị Ương cười cười, nói: "Công chúa có thể nghĩ vậy, đã là tiến bộ rồi."
Quách Huệ phi quay đầu nhìn Nam Khang liếc mắt một cái, nói: "Hôm nay lại có hai đóa hoa nở, đến xem đi."
Nam Khang trên mặt lúc này mới lộ ra vẻ mặt vui sướng, chạy nhanh qua. Cùng Quách Huệ phi nói một lát, sau đó đến trước mặt Lí Vị Ương, lắp bắp hỏi: "Tỷ tỷ, ngươi tha thứ cho ta sao?"
Lí Vị Ương bật cười: "Ta khi nào thì trách muội đây?" Hiển nhiên là chưa từng sai, huống chi mặc kệ Nam Khang làm thế nào, đối với nàng đều không ảnh hưởng, nếu như nàng thật sự bị hại gả cho Nguyên Thịnh, muốn trách người khác cũng không phải Nam Khang, mà là bản thân không đủ thông minh. Kẻ mạnh chân chính sẽ không đem lỗi đẩy lên trên người khác.
Lúc này, cung nữ một bên hành lễ nói: "Nương nương, hôm nay trời lạnh, cung nữ đến nói là bất luận như thế nào cũng thể hầu hạ được Đại Danh công chúa."
Quách Huệ phi nâng ánh mắt lên, nhàn nhạt liếc mắt, nói: "Ồ, vậy sao?"
Cung nữ cúi đầu: "Những cung nữ đó đến thỉnh nương nương chỉ bảo cho biết phải làm như thế nào."
Quách Huệ phi tươi cười thập phần ôn hòa, nói: "Dù không hầu hạ chủ tử tốt, nhưng nhóm nô tì này cũng là vô tội, hầu hạ nàng khó như vậy, liền không cần người quản nữa, chỉ cần một ngày ba bữa đưa qua là được."
"Dạ." Cung nữ lui xuống, Nam Khang trên mặt lộ ra một vẻ mặt không hiểu.
Quách Huệ phi nhìn Nam Khang, chậm rãi nói: "Con và Đại Danh đến cùng cũng là tỷ muội, con cũng nên đi thăm nàng một chút."
Nam Khang công chúa lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, lập tức nói: "Không, con không đi, nàng không bao giờ là tỷ tỷ của con nữa!"
Lí Vị Ương nhìn ra nàng chân thật ý tưởng, cười cười: "Nương nương cho công chúa đi, nhất định là có đạo lý của người."
Nàng đang thở dài trong lòng.
Nam Khang là hài tử tốt, nhưng là người như vậy, trong hoàng cung không có khả năng sống sót. Trước đây Quách Huệ phi quá chiếu cố đến nàng, thế cho nên nàng quên thế giới bên ngoài có bao nhiêu tàn khốc, hiện thời Huệ phi đã chuẩn bị buông tay để nàng có thể hiểu rõ sự tình.
Muốn phá hư một người hồn nhiên hiền lành, thật sự đáng tiếc.
Nhưng mà... Nhân sinh cho tới bây giờ đã không hoàn mỹ, không phải sao? Chỉ có không ngừng để bản thân trở nên sâu sắc, trở nên cường đại, đủ tài năng bảo hộ bản thân, bảo hộ người thân bên mình.
Phi tần thất sủng đều bị xử lý an trí ở lãnh cung, cung quy chỉ có một, suốt đời không được ra ngoài, cung nữ thái giám mỗi lần đến nơi này đều phải vòng đi, sợ lây dính mốc khí. Tuy rằng sớm biết lãnh cung rách nát, nhưng thời điểm Nam Khang đi vào, lại vẫn là bị nơi hoang vắng cùng quạnh quẽ này dọa đến sợ. Tòa lãnh cung này rất lớn, có đầy đủ hơn trăm gian phòng ở, đại đa số đều đã không có gì, nơi nơi cỏ dại mọc lên, đồ đạc cũng đầy bụi, trước mắt thật đau thương.
Cung nữ biết quý nhân muốn đến, cố ý ở sau cửa, một đường dẫn Lí Vị Ương cùng Nam Khang đivào trong, chỉ nghe thấy tiếng ՐêՈ Րỉ, kêu la thảm thiết, dường như tiến vào không phải lãnh cung, mà là một tòa nhà giam giữ kẻ điên. Cuối cùng, bọn họ đứng ở một phòng cửa bị phá nát, Nam Khang liếc mắt nhìn Lí Vị Ương rồi đi vào, ánh nắng đều bị ngăn cách ở bên ngoài, bên trong xà cột điêu khắc mạ vàng đều bị bóc ra, tích tro bụi dày lại thêm mạng nhện hỗn độn, dày đặc.
Sau đó, nàng thấy Đại Danh công chúa nằm ở trên giường. Nàng lúc đó từ trên cao ba thước ngã xuống, nếu điều dưỡng tốt, sau mấy tháng có thể trở lại bình thường. Nhưng nàng lại bị đưa đến lãnh cung, không có thái y đến chẩn trị, vết thương bị té bắt đầu bị thối rữa, cơ bản thương thế xương cốt không nghiêm trọng lắm nhưng lại bị hơi ẩm mốc làm cho chuyển biến rất xấu. Hiện tại nàng và mẫu thân thân sinh giống nhau, chỉ có thể nằm ở trên giường, muốn xoay người cũng không thể. Hơn nữa lãnh cung này không sạch sẽ, nơi nơi là sâu, nàng nằm không nhúc nhích, chỉ có thể tùy ý để lũ sâu này đến cắn nàng, làn da trên người nàng một tấc một tấc bắt đầu thối rữa lên mủ, bộ dáng cực kì đáng sợ. Nàng tựa hồ muốn uống nước, nhưng làm thế nào đều không với tới, cũng không làm gì được.
"Nữ nhân đến mẫu thân thân sinh mình cũng có thể đẩy xuống lầu nên cũng không ai chịu tới giúp nàng chẩn trị." Lí Vị Ương nhẹ giọng nói.
Nam Khang công chúa khi*p sợ xem một màn này, thất thanh nói: "Nàng... Nàng... Còn không bằng sớm ngày để nàng giải thoát, cứ như vậy mà sống sẽ rất khổ sở"
"Đáng tiếc, còn muốn nàng cứ như vậy sống thật nhiều năm." Lí Vị Ương mỉm cười, nhìn Đại Danh công chúa lộ ra vẻ mặt thống khổ. Đời trước nàng nằm giường không thể cử động được. Ở nàng năm đó đẩy mẫu thân thân sinh xuống lầu, nhất định không thể tưởng được bản thân cũng sẽ có một ngày như vậy. Lí Vị Ương có thể cho nàng ૮ɦếƭ, nhưng ૮ɦếƭ thật sự là rất tiện nghi cho nàng, chỉ có để nàng hưởng đến cùng cảnh nàng đã hại những người khác nhưu thế nào thì mới đủ thống khổ, nàng mới biết bản thân có bao nhiêu quá đáng.
Nam Khang nhìn người kia nằm ở trên giường, bởi vì với không đến nước mà môi khô nứt, trên người chảy mủ xuống đã ướt sũng giường đệm chăn, thậm chí đã bắt đầu có ruồi ở trên người nàng bay qua bay lại... Nam Khang theo bản năng lui về phía sau một bước, nhịn không được cúi người nôn khan vài tiếng.
Đây là tỷ tỷ nhu nhược xinh đẹp nhấtcủa nàng, hiện thời lại biến thành bộ dáng này. Tuy rằng biết nàng đáng ૮ɦếƭ, nhưng Nam Khang không thể chấp nhận sự thật này, thế nào cũng không tiếp thu được. Nàng quay đầu, nói: "Tỷ tỷ, ngươi Gi*t nàng đi! Gi*t nàng đi!"
Lí Vị Ương dùng một loại ôn hòa, thanh âm kiên quyết nói: "Nam Khang, công chúa còn không rõ sao?"
Nam Khang chấn động, ánh mắt mê hoặc.
Lí Vị Ương chậm rãi nói: "Huệ Phi nương nương cho công chúa đến đây, là muốn để công chúa nhìn kết cục của Đại Danh. Hôm nay nếu như chúng ta thua, thì chúng ta so với Đại Danh còn thảm hại hơn, đến lúc đó, bọn họ cũng sẽ không bỏ qua người vô tội là ngươi. Công chúa không phát hiện ra sao? Vì sao lúc đó Đại Danh công chúa muốn gọi ngươi cùng đi? Bởi vì bọn họ chuẩn bị nói công chúa là được Quách Huệ phi phân phó, đến giúp ta che giấu hành vi phạm tội! Đã hiểu chưa?!"
Nam Khang công chúa dùng ánh mắt vô cùng khi*p sợ nhìn Lí Vị Ương, lại nhìn nhìn Đại Danh công chúa, đột nhiên lệ rơi đầy mặt, nói không nên lời.
"Không riêng gì Đại Danh công chúa, còn có Tương Vương điện hạ, hắn hiện tại đã không còn là hoàng tử. Đáng thương, hắn không có quyền thế, bị người nơi nơi đuổi Gi*t, cùng đường, bất quá, ta phái người cứu hắn."
"Ngươi... Ngươi cứu hắn?" Nam Khang công chúa càng thêm nghi hoặc, Quách Gia không phải là rất căm hận Tương Vương sao? Nếu không phải bọn họ thiết kế hãm hại thì nàng cũng đã không phải chịu oan uổng.
"Ta cứu hắn, đem hắn đưa đi làm rối gỗ của đoàn kịch, bọn họ đem hắn đội lên như con rối, nắm tay chân của hắn, mỗi ngày để hắn biểu diễn tiết mục cho bọn nhỏ, đương nhiên, hắn cùng Đại Danh công chúa giống nhau, sẽ sống được thật dài thật lâu." Lí Vị Ương bình tĩnh nói xong, nhìn chăm chú vào ánh mắt Nam Khang công chúa, "Cứ như vậy, hắn không cần chạy trốn, cũng không cần lo lắng kẻ thù sẽ tìm được hắn, còn có thể cả đời có người chăm sóc, có người ủng hộ hắn. Đương nhiên, vì cuộc sống an nhàn này, hắn phải trả giá bằng một đôi mắt cùng gân tay gân chân, bất quá, ta nghĩ hắn sẽ không để ý, bởi vì hắn không bao giờ cần nữa..."
Nam Khang công chúa khóc oa một tiếng, đẩy Lí Vị Ương ra, giống như chạy trốn.
"Hù dọa tiểu cô nương, rất thú vị phải không?" Một giọng nói đột nhiên vang lên.
Lí Vị Ương quay đầu, nhìn nam tử tuấn mỹ trước mắt mỉm cười: "Nàng nếu luôn hồn nhiên như vậy, thật sự là không thể lớn lên được."