Chương 177: Húc Vương điện hạ

Tác giả: Tần Giản

Sau khi đã xác định thân phận xong, Lí Vị Ương liền dọn vào ở trong Chung Linh viện.Nhiều ngày qua đều buồn rầu lo nghĩ, cho nên vào buổi tối ngược lại ngủ rất ngon, nửa đêm Quách phu nhân lại lặng lẽ đến, mỗi lần nhìn nàng lại khóc, cuối cùng bị Tề quốc công lôi kéo đi. Khi Lí Vị Ương tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao. Triệu nguyệt đã sớm chờ ở cửa, lúc trước Lí Vị Ương nói với Quách phu nhân rằng, Triệu Nguyệt là nha đầu đi theo hầu hạ mình đã nhiều năm,cho nên muốn dẫn nàng cùng nhau vào phủ, Quách phu nhân tự nhiên là đáp ứng, để cho Triệu Nguyệt cùng hai nha đầu khác chăm sóc Lí Vị Ương,
Thấy Lí Vị Ương tỉnh, một nha đầu vội vàng tiến lên: "Tiểu thư."
Lí Vị Ương liếc mắt nhìn người phía trước, thấy nha đầu này có đôi mắt thật to, hai má tròn tròn, bộ dáng thập phần xinh đẹp. Mặt khác có một nha đầu đứng ở bên cạnh thế nhưng cùng nàng kia giống y hệt, chẳng qua ở trên cằm có thêm một nốt ruồi đen, hai người đều cười hì hì nhìn mình, Lí Vị Ương có chút giật mình. Nha đầu kia vội vàng hướng nàng làm lễ, trên khuôn mặt mượt mà thoáng đỏ ửng, thoạt nhìn thật sự đáng yêu, trong miệng giải thích nói: "Tiểu thư, nô tỳ là Hà Diệp, nàng là Liên Ngẫu, chúng ta là song sinh tử." ( Hà diệp là lá sen, Liên ngẫu là lá sen)
Lí Vị Ương nhìn hai người bộ dáng quả thực giống nhau như đúc, không khỏi cười khẽ.
Sáng sớm, Lí Vị Ương còn chưa rửa mặt, Quách phu nhân đã muốn đến đây, đôi mắt trông mong nhìn theo từng động tác của Lí Vị Ương, Lí Vị Ương tùy tiện để hai nha đầu hầu hạ mình rửa mặt, thay y phục, nhẹ giọng đưa ra ý kiến, ngày xưa Lí Vị Ương thích mặc quần áo màu trắng thuần khiết, cũng không nghĩ rằng Quách phu nhân lại thích quần áo hoa lệ cùng trang sức. Vì để nàng vui vẻ, Lí Vị Ương không thể không mang thêm một trâm ngọc lưu ly châu phát lên đầu. Lúc này, Quách phu nhân mới cười nói: "Huệ phi nương nương ở trong cung không tiện xuất cung, nhị cô của con là Anh quốc công phu nhân cùng Nhị thúc Nam Minh hầu vốn hôm qua liền khẩn cấp muốn tới nhìn con, bị công chúa cản lại, sợ bọn họ làm con sợ, nhưng sáng sớm hôm nay bọn họ đã cho người đem lễ vật tới."
Quách huệ phi là thứ nữ của Trần Lưu công chúa, khác với các đứa nhỏ còn lại là tại thời điểm còn bi bô tập nói, nàng cũng đã đem thi từ niệm thuộc làu. Lúc bảy tám tuổi, nàng đã có thể xuất khẩu thành thơ, hơn nữa thơ văn vô cùng tinh tế xuất sắc, ngay cả người lớn chưa chắc có thể vượt qua thơ của nàng. Nhưng Quách Kiều nổi danh khắp đại đô không phải vì tài năng của nàng, mà là cách làm người của Quách Kiều rộng lượng, tâm tính khoan dung, hơn nữa lại sinh hạ tĩnh vương Nguyên Anh, còn có thực lực hùng hậu là Quách gia làm hậu thuẫn, cho nên luôn luôn hưởng thụ tôn vinh.
Trên thực tế, Lí Vị Ương đã xem nhẹ sức ảnh hưởng của người nhà Quách gia, bắt đầu từ ngày nàng vào phủ, tin tức đã truyền khắp cả đại đô. Quách huệ phi là người trong nhà, đương nhiên sẽ mang tặng lễ vật, mà hoàng đế cùng Bùi hoàng hậu, còn có các tần phi khác trong cung, thậm chí là các vị Vương gia, các quan lại tầm thường, đều đưa sẽ lễ vật tới cho Quách gia, ăn mừng bọn họ tìm được vị tiểu thư thất lạc nhiều năm. Đương nhiên, bọn họ cũng không phải là quan tâm Lí Vị Ương có thật sự là người Quách gia hay không, trọng điểm ở chỗ, nàng là nữ nhân duy nhất được Quách gia thừa nhận.
Quản gia lấy ra một danh mục quà tặng thật dài, một bên lau mồ hôi, một mặt nhớ kĩ các món trong danh mục.
Một nhóm tên sai vặt đem toàn bộ lễ vật nâng đến trong viện, sau đó tự giác lui ra ngoài, một sân to như vậy lại bị các loại quà tặng cùng lễ vật tràn đầy cả sân, có rất nhiều trân bảo sặc sỡ chói mắt, cơ hồ làm ánh mắt mọi người đều phát hoảng.
Quách phu nhân đối xử với Lí Vị Ương luôn vô cùng chu đáo, nàng kiên nhẫn nghe quản gia báo danh mục quà tặng, sau đó sai người đem toàn bộ lễ vật nâng lại đây cho Lí Vị Ương nhìn xem.
" Bộ đồ trang sức này là đại cô của con Quách huệ phi đưa tới làm lễ vật, là nàng tìm thợ thủ công tự mình thiết kế đưa tới cho con." Quách phu nhân chỉ vào một bộ trang sức tinh xảo trước mắt nói. Lí Vị Ương nhìn thoáng qua, đó là một bộ trang sức đá quý, trên lớp vàng được khảm đá quý đỏ, sáng lấp lánh, đan xen một vài viên đá mắt mèo một cách khéo léo, bên cạnh còn có khối đá màu xanh là san hô. Mà bộ trang sức còn có trâm cài đầu, trâm sai, vòng tay, nhẫn, toàn bộ được dùng vàng khảm đá quý chế thành, sắc sảo vô cùng, khắp nơi đều lộ ra sự tinh tế cùng tỉ mỉ, chỉ là một bộ đồ trang sức, liền đã có giá trị xa xỉ.
Nhị cô Anh quốc công phu nhân Quách Thực cũng một mực ra tay hào phóng, bên trong hộp ngọc lưu ly có chứa vòng tay Bích Tỉ châu ngọc, được kết từ mười tám khối Bích Tỉ châu hồng nhạt, bề mặt được kết bởi các sợi tơ vàng vô cùng tinh xảo tượng trưng cho sự như ý, từng hạt ngọc trai được đính vô cùng cẩn thận. Ngay cả phương pháp làm nút tơ tằm cũng thập phần xảo diệu,Lí Vị Ương nhìn hoa cả hai mắt. Quách phu nhân vui mừng, tự mình đeo vào tay cho Lí Vị Ương, vô cùng đoan trang nói: "Tay nghề của nhị cô con quả thực vẫn tốt như trước, chỉ có điều là nhanh nhẹn hơn thôi."
Lí vị ương giật mình nói: "Các nút thắt bằng tơ tằm trên này là..."
Quách phu nhân tươi cười đầy mặt: "Đây là nhị cô con chính mình tự tay đan, còn nói như vậy mới có tâm ý."
Lí Vị Ương chấn động, vàng bạc châu báu tất cả đều có thể dùng tiền mua được. Lúc nàng ở Đại Lịch đã gặp qua vô số nên cũng không có gì ngạc nhiên. Thế nhưng nàng không ngờ tới nhị cô lại sẽ vì một người xa lạ nào đó mà tốn nhiều tâm tư lo lắng, thậm chí không tiếc tự mình động thủ làm quà tặng khiến cho ngay cả nàng dù có ý chí sắt đá, cũng không thể không cảm động.
Hai cô con gái của Anh quốc công phu nhân là Hàn Lâm cùng Hàn Cầm cũng tặng lễ vật, Hàn Lâm tặng một cái túi hương Kim Luy, tổng cộng có chín Kim, xung quanh thân của chiếc túi là sợi tơ tằm do vô số đóa hoa Luy tạo thành, bên cạnh sợi chỉ tơ tằm là dây buộc được thắt bởi san hô màu đỏ làm trang trí, vô cùng khéo léo. Còn Hàn Cầm tặng một bức tranh thủy mặc tự mình họa, thậm chí ngay cả tiểu nữ nhân mới ba tuổi của Anh quốc công phu nhân, thế nhưng cũng học nhị tỷ nhà mình vẽ loạn một bức con gà mổ thóc tặng lại đây, Lí Vị Ương lúc cầm bức họa kia, không tự chủ được nở nụ cười. Thấy nàng vui vẻ, Quách phu nhân tự nhiên cũng vui vẻ vô cùng.
Nhị thúc hầu gia Quách Anh, đưa tới là một chậu thanh ngọc, bạch ngọc làm thành hình dạng hoa thủy tiên, thoạt nhìn cùng thủy tiên thật giống nhau như đúc, nếu không phải không có mùi hoa, cơ hồ làm cho người ta nghĩ đến đây là thật sự là hoa thủy tiên.
Quản gia tiếp tục ghi chép danh mục quà tặng, bọn quan viên của đại đô, đã nhiều ngày đều suy nghĩ nát óc, sưu tầm lễ vật trân quý nhất đưa cho nàng! Hơn nữa vì may mắn, lễ vật tất cả đều là có đôi có cặp, các hộp trang sức vàng bạc, các vật báu xa xưa hiếm thấy cùng rất nhiều thứ xa xỉ khác đều nhiều đếm không xuể, cả đám lễ vật phát sáng, có thể thấy được thanh thế Quách gia hiện giờ vô cùng cường thịnh!
Quách thị phú quý gần ba trăm năm, ẩm thực hằng ngày cũng được cực kỳ chú ý, Lí Vị Ương nâng lên tách trà, khẽ gảy lớp bọt trà trên miệng tách, uống một ngụm, liền biết là trà Vân Vụ tốt nhất, tư vị cực kỳ trong trẻo thanh khiết.
Quách phu nhân thấy nàng uống trà, đột nhiên ai nha một tiếng đứng lên, nói: "Nương như thế nào lại quên, trong khố phòng có một bộ cốc trà ngọc Lưu Ly, cho con dùng mới là thích hợp nhất."
Một bên đích tống mụ mụ vội vàng nói: "Phu nhân ngài cứ ngồi, nô tỳ tự mình dẫn người đi tìm." Quách phu nhân cũng không yên tâm, nói: "Vẫn là ta đến, các ngươi cũng không hiểu được bộ nào dùng tốt nhất!" Nói xong, liền vội vã đi. Lí Vị Ương nhìn bóng dáng của nàng, trong lòng hơi hơi nảy lên một trận chua xót, tay không tự chủ được nắm lấy cổ tay còn lại, dùng lực lớn như vậy, tựa hồ muốn đem cổ tay kia nắm thành trắng bệch.
Sân viện lớn như thế, bên ngoài là hạ nhân hầu hạ Lí Vị Ương, nhiều hơn mười người, nhưng đều lặng yên không một tiếng động, không dám quấy rầy, có thể thấy được Quách phu nhân đã sớm dặn dò qua. Lí Vị Ương nhẹ nhàng cười, Tiểu Man, nếu là ngươi còn sống, nhìn thấy người nhà như vậy, không biết sẽ vui vẻ ra sao. Cũng bởi vì tên Nguyên Dục kia quá mức vô sỉ, ngươi liền mất đi hạnh phúc của chính mình, chỉ chậm một bước mà thôi.
Không bao lâu, Quách phu nhân cao hứng phấn chấn cầm cốc ngọc Lưu Ly trở về, giống hiến vật quý mang đến cho Lí Vị Ương xem, sau đó nói lại miên man giới thiệu về người nhà Quách gia, vừa mới bắt đầu Lí Vị Ương còn phụ họa vài câu, dần dần liền biến thành chỉ Quách phu nhân nói, nàng im lặng nghe.
"Công chúa nói, khó khăn lắm cả nhà mới đoàn viên, nên muốn vì con tổ chức yến hội, làm cho tất cả mọi người ở đại đô đều biết được con đã trở lại mới tốt, con nếu cảm thấy không ổn, nương liền bỏ ý định đó." Quách phu nhân rốt cục cũng nói đến trọng điểm.
Lí vị ương mỉm cười, nhìn thấy Quách phu nhân không yên, e là sợ chính mình không vui, theo Quách gia, nữ nhi trở về tự nhiên phải giới thiệu ọi người biết, đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa (chuyện hiển nhiên), đây là đại biểu cho Quách gia chính thức thu nhận nàng, cũng là một loại bảo hộ. Ở trước mặt mọi người lộ diện, tương lai mặc kệ nàng ra sao làm gì, người khác khi hỏi đến lai lịch của nàng, cũng sẽ kính trọng nàng vài phần.
Lí Vị Ương mỉm cười nói: "Nương, nữ nhi hết thảy đều nghe theo người an bài."
Đây là nguyện ý tham gia?! Quách phu nhân đặc biệt cao hứng, cư nhiên kích động ánh mắt đều đỏ. Nàng vốn sợ Lí Vị Ương không muốn, thậm chí còn chuẩn bị cái cớ từ chối Trần Lưu công chúa, không nghĩ tới nàng sẽ đáp ứng! Quách phu nhân vốn không hy vọng nữ nhân quá sớm bại lộ ở trước mặt mọi người, nhưng lại kiêu ngạo muốn nói ọi người nàng tìm được con gái của mình rồi, hơn nữa con gái của nàng xinh đẹp như vậy, ôn nhu như vậy, lễ phép như vậy! Nàng đứng lên, phân phó nói: "Tống mụ mụ, ngươi nghe thấy lời nói của tiểu thư không? Lập tức phân phó xuống, chuẩn bị cho tốt!"
Lí Vị Ương thấy nàng vui vẻ, khẽ cười đi theo phía sau.
Mười ngày trước khi Yến hội bắt đầu, Quách phu nhân liền chỉ huy công việc ọi người loạn cả lên. Nàng tĩnh tâm chọn lựa hoa mẫu đơn, trước dùng chậu hoa đặt lên trên đá cuội rồi mang vào hoa viên Quách gia, sau đó lại lựa chọn riêng hoa mẫu đơn giống quí giá nhất, dựa theo màu sắc khác nhau sắp xếp thành hoa văn. Vì chuẩn bị yến hội, nàng còn đem ba đứa con trai đều điều động, phân phó Quách Trừng tìm kiếm các món ăn mỹ vị quý và lạ ở khắp nơi, chọn loại rượu ngon thượng đẳng nhất, phân phó Quách Đôn tự mình giám sát cùng bố trí yến hội, không cho phép xảy ra một chút sai sót nhỏ, ngay cả Quách Đạo cả ngày đều lười nhác cũng bị phái đi làm việc, nơi nơi chạy việc...... Việc này vốn có thể an bài bọn hạ nhân đi làm, nhưng là Quách phu nhân khó được cao hứng, kéo theo hai người con dâu đều theo phụ, lập tức trong nhà khí thế ngất trời.
Người nhàn nhã nhất có lẽ là Lí Vị Ương. Nàng nhìn trong hoa viên, chỉ thấy Quách phu nhân hận không thể tự mình đi lên thay thế người hầu di chuyển bàn hoa, khóe miệng không khỏi nhẹ nhàng nhếch lên. Lúc này, có một đạo thanh âm xuất hiện sau thân thể nàng: "Nàng gần đây thực sự rất vui vẻ."
Lí Vị Ưương không cần quay đầu lại, đã biết được chủ nhân của tiếng nói, đó là Tề quốc công Quách Tố. Nàng mỉm cười, nói: "Chỉ cần nàng vui vẻ, cả nhà cũng sẽ thực vui vẻ."
"Đúng vậy, chỉ cần nàng vui vẻ, chúng ta tất cả đều cảm thấy thực vui vẻ. Gần đây ta thường nghĩ, nếu không có ngươi, tất cả khoái hoạt này cũng đều không có." Quách Tố nhìn thê tử đang bận rộn túi bụi, tươi cười vô cùng bình tĩnh.
Ánh mắt Lí Vị Ương buông xuống, che dấu tất cả cảm xúc của bản thân: "Ta cái gì cũng không có làm, tất cả mọi thứ mà ta hưởng thụ vốn là thuộc về Tiểu Man, mỗi khi ta nghĩ như vậy, ta sẽ cảm thấy rất khó chịu."
Quách Tố so với lần đầu tiên nói đến Tiểu Man cũng đã bình tĩnh hơn rất nhiều, ánh mắt hắn xuyên qua gương mặt xinh đẹp của Quách phu nhân, giống như thấy được khuôn mặt tươi cười của nữ nhân mình thương: "Cho dù Tiểu Man còn sống, nàng cũng không thể làm tốt hơn so với ngươi." Nếu Tiểu Man còn sống, thê tử của hắn nếu biết con gái của mình lại lưu lạc đến bên trong rạp hát, còn không biết sẽ thống khổ đến thế nào. Mà tất cả thế gia giàu có, cũng sẽ không chấp nhận thân phận của Tiểu Man, bọn họ sẽ chỉ ở sau lưng cười nhạo nàng, nghĩ cũng biết, Quách phu nhân sẽ vì bảo hộ nữ nhi sẽ làm ra chuyện gì—— Quách Tố thở dài một hơi.
"Ta tin tưởng, ngươi sẽ rất nhanh thích ứng mọi việc ở Quách gia, hơn nữa sẽ thích nơi này. Ta không biết chừng nào thì ngươi rời đi, nhưng ta hy vọng, ngươi có thể lưu lại, lưu lại càng lâu càng tốt." Chỉ có như vậy, ở trên mặt Tương Lan mới có thể nhìn thấy tươi cười. Lí Vị Ương trầm mặc, nàng nhìn đến hai mai tóc đã hiện ra tóc bạc của Tề quốc công, nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Ngày yến hội, Triệu Nguyệt nhìn thấy Lí Vị Ương, nói nhỏ: "Tiểu thư, ngài thật sự phải tham dự yến hội hôm nay sao?".Lí Vị Ương nhìn nàng, nhẹ nhàng cười, nói: "Tại sao lại không chứ?"
Triệu Nguyệt có chút lo lắng, nói: "Yến hội của Quách gia sẽ tập hợp nhiều khách quý, nếu gặp Yến Vương ——" Lí Vị Ương ở đại đô, không ai biết được thân phận thật của nàng, chỉ có một kẻ thù là Yến Vương Nguyên Dục. Nếu hắn nhìn thấy Lí Vị Ương, hắn có thể hay không liền lập tức vạch trần thân thế của nàng? Ở trên yến hội của Quách gia bát nháo, sự tình nhất định sẽ rất khó xem.
Lí Vị Ương chọn một cây trâm bích ngọc, cười như không cười nói: "Đúng vậy, nhất định sẽ gặp phải Nguyên Dục, ta thật muốn nhìn xem, lúc hắn nhìn thấy ta sẽ có biểu tình gì!"
Triệu Nguyệt không thể tưởng được nàng lúc này còn có tâm tư nói giỡn, không khỏi nói: "Nô tỳ biết ngài là vì muốn Quách phu nhân vui vẻ mới đáp ứng tham gia yến hội, nhưng nếu để cho Nguyên Dục bại lộ thân phận của tiểu thư, chẳng lẽ không phải mất nhiều hơn được hay sao? Cũng sẽ phá hủy chuyện lớn!"
Lí Vị Ương buông cây trâm trong tay xuống, nhẹ giọng nói: "Triệu nguyệt, chẳng lẽ ngươi muốn ta cả đời phải trốn tránh không gặp người khác sao? Ta nếu trở thành đích nữ của Quách gia, một ngày nào đó mọi người biết được, tránh được hôm nay, có năng lực tránh né được bao lâu? Nguyên Dục, cuối cùng là người mà chúng ta phải gặp."
Triệu Nguyệt còn muốn nói thêm gì đó, đã thấy Hà Diệp, Liên Ngẫu hai người liên tiếp mang theo bọn nha đầu nối đuôi nhau vào, trong tay cầm theo quần áo hoa lệ, nàng muốn nói thêm một chút, cũng không có cơ hội. Lí Vị Ương thấy vẻ mặt nàng khẩn trương, liền vỗ bàn tay nàng nói: "Yên tâm đi."
Triệu Nguyệt ngẩn ra, nhìn vẻ mặt Lí Vị Ương càng phát ra mơ hồ.
Giờ phút này, bên ngoài tân khách đã tập hợp từ sớm, các đại thế gia đều phái người đến, mỗi người chuyện trò vui vẻ, mặt mang tươi cười, kì thực chính là muốn chứng kiến dung mạo nữ nhi đã thất lạc của Quách gia.
Yến hội còn chưa có bắt đầu, các tiểu thư đã chụm ba chụm năm,cùng nhau ngồi xuống vị trí tốt nhất. Trong một góc nhỏ của đình viện, bảo định công phủ Bùi Trân cười nói: "Muội muội, ngươi đoán vị Quách tiểu thư kia có bộ dáng như thế nào?"
Bùi Bảo Nhi nắm khăn tay, nhẹ nhàng che miệng cười nói: "Điều này...... Xem tướng mạo của Quách phu nhân cùng vài vị công tử Quách gia, dù sao cũng không thể nào xấu được." Thanh âm của nàng như chim hoàng oanh hót du dương êm tai, một chữ nói ra như châu như ngọc, làm người ta tâm động.
Khóe miệng Bùi Trân dẫn theo một tia cười lạnh: "Ngày thường xinh đẹp cũng vô dụng, cũng chỉ là một nha đầu ở hồi hương lớn lên mà thôi, Quách phu nhân cư nhiên còn dám đem nàng mang ta giới thiệu, thật sự là không biết trời cao đất rộng."
Bảo Định công là nhị đệ của Bùi hoàng hậu, Bùi Bảo Nhi cùng Bùi Trân là một đôi tỷ muội, chẳng qua Bùi Bảo Nhi là con vợ cả, Bùi Trân là con thứ, giờ phút này Bùi Bảo Nhi nghe xong lời nói của thứ tỷ, bất quá cười nói: "Tỷ tỷ lời này không nên nói quá sớm, Quách phu nhân dám để cho nàng ra ngoài gặp người, nhất định là trải qua một phen dạy dỗ." Thoạt nhìn là vì Lí Vị Ương nói chuyện, lại dấu không được trên môi một tia khinh thường từ trên cao nhìn xuống.
Bùi Trân bật cười, nói: "Nữ nhi nhà ai nếu không phải từ nhỏ được học lễ nghi, nếu là nhờ các mama trong cung dốc lòng dạy dỗ, mười ngày ngắn ngủn như vậy, còn không biết sẽ dạy dỗ thành dạng người như thế nào."
Bùi Bảo Nhi mắt ngọc mày ngài, tươi đẹp bắn ra bốn phía, ngồi ở chỗ kia tựa như hoa thụ đôi tuyết, quỳnh áp hải đường, hoàn toàn xứng với danh hiệu quốc sắc thiên hương khắp thiên hạ. Ngay cả Bùi Trân đầu đầy châu ngọc, một thân hoa phục, nhưng ngồi ở bên cạnh nàng chỉ là phấn son thô tục mà thôi, khó trách tất cả mọi người đều nói, Bùi Bảo Nhân là Việt Tây đệ nhất mỹ nhân.Vô số công tử nhà giàu cố tình đi ngang qua đình viện, đều dừng lại cước bộ lặng lẽ ngắm Bùi Bảo Nhi, Bùi Bảo Nhi ai cũng không để vào mắt, lấy khăn tay che miệng cười, nói: "Tỷ tỷ, ngươi thật sự là rất không tốt". Ngoài miệng nàng nói như vậy, trong lòng lại không khỏi đồng tình với Bùi Trân.
Bùi hoàng hậu cùng Quách huệ phi vẫn không hòa thuận, đây là chuyện trên đời này mọi người đều biết, dẫn đến Bùi gia cùng Quách gia cũng đối nghịch nhau, nhưng bởi vì hai nhà đều đại thần đắc lực, là cánh tay của hoàng thượng, ai cũng không thể làm gì ai, hơn mười năm qua ngược lại là bình an vô sự.
Tỳ nữ thông minh bên cạnh Bùi Bảo Nhi mắt thấy Hàn Cầm đứng ở gần đó, vội hô nhỏ một câu, "Tiểu thư, muốn hay không ngồi lại uống một ly trà?".Một câu đột ngột như vậy, Bùi Bảo Nhi lập tức phục hồi tinh thần, Bùi Trân cũng theo quay đầu lại nhìn, quả thực nhìn thấy hai vị thiên kim của Anh quốc công phủ Hàn Lâm cùng Hàn Cầm mới từ bên kia đi tới, Bùi Trân cũng không sợ hãi,mà chỉ đơn giản khinh miệt nhìn các nàng, nũng nịu nói: "Con người của ta, chính là tính tình rất thẳng thắn, có cái gì nói cái đó, hai vị tiểu thư cũng đừng vì thế mà tức giận."
Bùi Bảo Nhi mỉm cười, nói: "Tỷ tỷ, tỷ nói như vậy, Hàn tỷ tỷ cũng sẽ không tức giận, nếu là nàng tức giận, chẳng lẽ sẽ nói không muốn ngồi cùng tỷ hay sao?"
Bùi Trân tất nhiên giận vô cùng, Bùi Bảo Nhi luôn thích làm ra một bộ dáng vô tội. Trên thực tế miệng cùng tâm tư của nàng còn độc ác hơn chính mình, cố tình trước mặt đám công tử vừa đến này sẽ làm ra một bộ dáng khờ dại yếu đuối, mỗi lần đều làm cho người ta tưởng nàng bị khi dễ. Hàn Cầm vốn cũng rất chán ghét Bùi Bảo Nhi, càng chán ghét đám nam nhân luôn háo sắc giống nhau canh giữ ở bên cạnh nàng, hôm nay nghe Bùi Bảo Nhi cư nhiên chế nhạo biểu tỷ của các nàng, lập tức thập phần tức giận. Hàn Cầm đang muốn mở miệng trách cứ, Hàn Lâm lại sợ nháo xảy ra chuyện, hướng nàng lặng lẽ lắc đầu. Hàn Cầm trong lòng có khó chịu, chỉ tức giận nhịn xuống.
Bùi Trân cũng không phải là loại người thấy người ta nhường nhịn sẽ lùi bước, nàng cười lạnh một tiếng, nói: "Ta cũng không có nửa điểm nói sai, một nha đầu ở bên ngoài lớn lên, cũng không có thể diện."
Quách gia đem Lí Vị Ương bảo hộ quả thực nghiêm mật, đối với người bên ngoài chỉ nói dưỡng phụ cùng dưỡng mẫu của nàng là thương hộ tầm thường, cũng không để lộ ra chi tiết gì. Bùi gia cũng đã tìm nhiều biện pháp điều tra vị Quách tiểu thư bỗng nhiên xuất hiện này, nhưng mà tin tức thu được lại khó phân thật giả, cho nên ngay cả Bùi gia tỷ muội đều đứng ngồi không yên, liền chạy đến nơi không nên đến này để xem đến tột cùng nữ nhi của Quách gia kia là người như thế nào.
Anh quốc công phu nhân Quách Thực xuất giá muộn, cùng tẩu tử quan hệ là tốt nhất. Từ đó tạo thói quen cho đám con cháu trong nhà Quách Hàn cũng vô cùng thân cận. Hàn Cầm dù sao tuổi còn nhỏ, nghe vậy lớn tiếng nói: "Bùi Trân, ngươi đến nơi đây làm khách thế nhưng cuồng ngôn loạn ngữ như vậy, Bùi gia các ngươi rốt cuộc gia giáo như thế nào!"
Bùi Trân tức giận, đang muốn phát tác, Bùi Bảo Nhi híp lại hai mắt, nói: "Hàn tiểu thư, ngươi lập tức đem lời nói vừa rồi lặp lại lần nữa!"
Hàn Cầm tính tình thẳng thắn, nghe vậy trên mặt phiếm hồng, tức giận nói: "Nói thì nói! Ta nói Bùi gia các ngươi gia giáo không tốt!"
Bùi Bảo Nhi lạnh lùng cười, nói: "Tiểu thư của Anh quốc công phủ thật sự là cả gan làm loạn, cư nhiên dám nghị luận tới gia giáo của Hoàng hậu nương nương!"
Bùi Bảo Nhi, nàng nói dối lợi hại nhất, cư nhiên bắt được lỗi trong lời nói của Hàn Cầm, chính xác, Bùi hoàng hậu cũng là xuất thân từ Bùi gia, Hàn Cầm vô tình nói đến gia giáo của mọi người trong Bùi gia, tự nhiên liên lụy đến Bùi hoàng hậu! Lời này truyền ra chính là tội lớn! Chỉ càng làm cho hai nhà Quách, Bùi lửa cháy đổ thêm dầu! Hàn Cầm biết chính mình gây họa, mặt mũi đỏ bừng, chỉ nói không ra lời nào. Bùi Bảo Nhi hé ra gương mặt xinh đẹp nhìn, nụ cười lạnh càng sâu: "Hàn tiểu thư, ngươi nếu bây giờ tự tát bản thân, hơn nữa phải tát đến khi ta vừa lòng, ta sẽ bỏ qua cho ngươi! Coi như không có nghe qua câu này!"
"Ngươi ——" nghe xong lời nói đó, không chỉ Hàn Cầm, liền ngay cả Hàn Lâm tính tình luôn luôn ôn nhu đều tức giận, các nàng trăm triệu không thể tưởng được, Bùi Bảo Nhi chẳng những mỏ nhọn, lòng dạ còn hẹp hòi như vậy, cư nhiên nhất định phải làm cho Hàn Cầm khó xử.
Hàn Cầm cắn môi mình, nàng nếu là không chịu làm theo lời nói của Bùi Bảo Nhi, Bùi Bảo Nhi đem lời này truyền ra ngoài, chẳng phải là muốn cho cậu mợ bọn họ khó xử thêm sao? Đôi tay của nàng đột nhiên nắm chặt.
Nhìn chung quanh người không nhiều lắm, Bùi Trân cười lạnh một tiếng, đột nhiên nháy mắt với một nha đầu bên cạnh, mấy nha đầu lập tức xảo diệu di chuyển thân mình, chặn đi ánh sáng duy nhất, Bùi Trân cười lạnh giơ tay lên: "Ngươi đã chính mình không chịu động thủ, ta liền thay ngươi động thủ!".Nhìn vị tỷ tỷ kiêu ngạo ương ngạnh như thế, trên mặt Bùi Bảo Nhi lộ ra một tia mỉm cười.
Lời còn chưa dứt, tay của Bùi Trân đã bị một nữ tử trẻ tuổi nắm giữ. Bùi Trân hoảng sợ, nhìn nàng kia, lạnh lùng nói: "Ngươi làm cái gì vậy?!"
Lí Vị Ương tươi cười nói: "Bùi tiểu thư, ở trong này động thủ sợ là không tốt lắm đâu". Bùi Bảo Nhi nhìn thoáng qua khuôn mặt thanh lệ, khí chất lãnh đạm của nữ tử trước mắt, cảm thấy thập phần xa lạ, trong lúc nhất thời không biết là người nhà ai, không khỏi đứng dậy, nhíu mày nói: "Ngươi là người nào?"
Lí Vị Ương cười, nói: "Tới tham gia yến hội nhà người ta, ngay cả chủ nhân của yến hội cũng không nhận thức sao?"
Bùi Trân cùng Bùi Bảo Nhi liếc nhau, không khỏi lắp bắp kinh hãi.
Lí Vị Ương chỉ là thản nhiên cười, nói: "Bất quá chỉ là đấu võ mồm, hai vị tỷ muội đây làm gì tức giận như vậy?"
"Ngươi là Quách gia tiểu thư?!" Bùi trân đánh giá liếc xem Lí Vị Ương một cái, nhất thời vô cùng thất vọng, vốn nghĩ đến rằng vị Quách tiểu thư tất nhiên là một nha đầu vô học không giáo dưỡng, lại không nghĩ rằng chuyện không hoàn toàn như vậy, nhưng là nàng nuốt không trôi cục tức này, cả giận nói: "Hai vị biểu muội của ngươi nhục nhã Bùi gia của chúng ta trước, ta vì cái gì không thể giáo huấn bọn họ!"
Lí Vị Ương chính là mỉm cười, môt chút không chịu ảnh hưởng của nàng nói: "Bùi tiểu thư, ta khuyên ngươi trước khi động thủ nghĩ tới hậu quả. Hoàng hậu nương nương từ trước đến nay gia giáo hiền lương thục đức, nếu là nàng biết hai vị tiểu thư các ngươi ở bên ngoài làm việc xằng bậy, bại hoại thanh danh của Bùi gia, chẳng phải là trách cứ các ngươi? Mà các vị Vương gia tuyển phi sắp tới, nếu làm ra chuyện như vậy...... Hai vị biểu muội của ta chính là không sao cả, Bùi Bảo Nhi tiểu thư là Việt Tây đệ nhất mỹ nhân, lại là chất nữ mà Hoàng hậu nương nương thích nhất, nàng tự nhiên cũng là không có việc gì, chính là ngươi, sợ là không ổn đi." Một câu, vạch ra thân phận đích thứ.
Bùi Trân hoảng sợ, theo bản năng thu tay. Nàng liếc mắt nhìn muội muội Bùi Bảo Nhi sắc mặt có điểm xanh, đột nhiên nghĩ tới cái gì, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Trong lòng Bùi Bảo Nhi cười lạnh, khóe miệng giương lên, lông mày lá liễu tô vẽ tinh tế cũng dương lên, không chút nào yếu thế, "Ngươi và ta đều là đích nữ thế gia, nhưng ngươi bất quá chỉ là chất nữ của Quách huệ phi,cô của ta là Bùi hoàng hậu, cho nên nếu luận thân phận, ta tự nhiên so với ngươi cao quý hơn rất nhiều. Ngươi dám nói như vậy, không sợ ta hướng cô cáo trạng ngươi sao?"
Lí Vị Ương mỉm cười, "Cho dù là hoàng hậu hay là Quách huệ phi, thấy bệ hạ đều phải tự xưng một tiếng nô tì, cũng không có khác nhau gì mấy. Huống chi, cha ngươi và cha ta đều lấy thái độ làm thần tử, trên đời này chỉ có bệ hạ mới là người cao quí nhất, ngươi lại làm sao so với ta cao quý hơn đây? Ngươi nếu thật sự muốn cùng ta thảo luận cái gì gọi là thân phận cao quý, thì nên khống chế tốt lời nói và việc làm của bản thân, không cần làm ra việc bôi đen gia tộc của chính mình." Nàng dừng một chút, nhìn thấy vẻ mặt của đối phương trợn mắt há hốc mồm, chậm rãi nói: " Thân phận gì thì nên làm chuyện đó, hiện tại nhị vị tiểu thư các ngươi là khách nhân, cũng nên trở về yến hội, ta không nghĩ nói lần thứ hai, thỉnh đi." ( Thật sự là ta muốn dịch Đóng cửa, Thả Chó quá J)
Bùi Trân bị ngữ khí lạnh như băng lại trấn định của Lí Vị Ương làm hoảng sợ lùi từng bước, lập tức va vào người Bùi Bảo Nhi, Bùi Bảo Nhi vội vàng biến sắc, đang muốn rơi nước mắt, lại nghe Lí Vị Ương lạnh lùng nói: "Bùi tiểu thư, nếu cảm thấy ủy khuất, vẫn nên trở về rồi hãy khóc, ta tính tình không tốt lắm, nếu ngươi rơi một giọt nước mắt, ta sợ là sẽ đem chuyện khi dễ ngươi biến thành sự thật, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn này, nếu là thêm một vài vết thương chắc sẽ không tốt lắm đâu."
Bùi Bảo Nhi sắc mặt lập tức trở nên xanh mét, vẻ mặt vốn là muốn khóc lập tức thu hồi lại. Bùi gia đã muốn ở yến hội thương nghị hôn sự của Bùi Trân, ngoài mặt Bùi Bảo Nhi cùng nàng thứ tỷ thực sự thân mật, nhưng sau lưng lại thập phần khinh thường thân phận của đối phương, lần này muốn nhân cơ hội xúi giục Bùi Trân nháo ra sự tình, phá hủy hôn sự của nàng, nhân tiện cũng giáo huấn Hàn gia tỷ muội một chút, ai biết trên đường xuất hiện ra một Quách Gia, nàng chuẩn bị thi triển mưu kế nhiều năm qua thường dùng, ở trước mặt mọi người ủy khuất rơi lệ, làm cho tất cả mọi người tưởng Quách Gia cùng Hàn gia tỷ muội liên hợp lại khi dễ nàng, lại không nghĩ rằng vị Quách Gia tiểu thư này đã im hơi lặng tiếng trong lúc đó liền xem thấu ý đồ của nàng, còn cảnh cáo nàng, nếu là nàng dám nói lầm bầm nửa tiếng, liền khiến gương mặt của nàng thêm vài vết thương, đến lúc đó nàng thật sự bị ủy khuất......
Vị Quách Gia tiểu thư này, mặt ngoài nhìn qua cao quý hào phóng, không nghĩ tới dĩ nhiên là một người tâm kế! Bùi Bảo Nhi yêu nhất chính là dung mạo của mình, lập tức không dám dây dưa, hừ lạnh một tiếng, nói: "Chúng ta đi!" Nói xong, liền xoay người bước đi, ngay cả tỳ nữ đều không kịp dẫn theo. Bùi Trân nhìn muội muội đi rồi, vội vàng đi theo, còn không quên trừng mắt Lí Vị Ương một cái.
Lí Vị Ương quay đầu, nhìn hai vị tỷ muội Hàn gia, tươi cười ấm áp: "Ta đoán, vị này chính là người tặng cho ta hương túi tên Lâm nhi, còn vị này chính là tặng bức họa Cầm nhi, đúng hay không?" Quách Gia tiểu thư đã mười tám tuổi, mà trước mắt Hàn Lâm mười bảy tuổi, Hàn Cầm chỉ có mười lăm tuổi.
Hàn Cầm thấy nàng cư nhiên dễ dàng nói ra thân phận hai tỷ muội như vậy, không khỏi há to miệng nói: "Tỷ...... Tỷ làm sao biết được?"
Lí Vị Ương cười, trước khi nàng đến dự tiệc, Quách Trừng đã cẩn thận cố ý tặng một phần danh sách cho nàng, bản ghi chép kể lại xuất thân, tướng mạo, tính tình của mỗi người, nếu không có như thế, nàng như thế nào có thể như vậy đoán ra chính xác ý đồ của Bùi Bảo Nhi đây?
Hàn Lâm ngại ngùng cười rộ lên: "Biểu tỷ, tỷ thật là lợi hại, Bùi Bảo Nhi bị tỷ nói đến phải bỏ chạy!"
"Đúng vậy, tỷ không biết, nàng mỗi lần đều như vậy, đầu tiên là nhanh mồm nhanh miệng gây xích mích cho người khác cãi nhau, sau đó nàng ngồi ở một bên làm ngư ông đắc lợi, nếu là chúng ta không để mình bị đẩy vào tròng, nàng sẽ cố ý rơi lệ bi thương, giống như là mọi người trên đời này đều khi dễ nàng! Cố tình mang bộ dạng xinh đẹp của nàng ra dụ dỗ, ai cũng đều giúp nàng!" Hàn Cầm thở phì nói.
Lí Vị Ương bật cười, nói: "Nếu là lần sau nàng còn bày ra bộ dạng như vậy, Cầm nhi không ngại trực tiếp cho nàng hai cái tát, lại đấm thêm nàng mấy cái, như vậy cũng không tính là oan uổng khi phải chịu tội danh."
Hàn gia tỷ muội đều trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Lí Vị Ương, lập tức một trận tiếng cười vang lên thu hút sự chú ý của các nàng, là Quách Trừng đã đi tới, một thân hoa phục phong độ, trên mặt tươi cười vô hạn cùng bỡn cợt, hắn nhìn chăm chú vào Lí Vị Ương, như là thấy được bầu trời có con cá đang bơi, trong miệng nói: "Nếu để ẫu thân nghe được lời này, về sau liền có thể yên tâm, ai cũng không dám khi dễ muội! Mất công mẫu thân còn cố ý nhắc nhở huynh đến dẫn muội ngồi vào vị trí, sợ muội bị người khác khi dễ."
Hàn gia hai vị nữ nhân đều ha ha cười rộ lên, nhất là Hàn Lâm, nhìn đến vẻ mặt tươi cười tuấn mỹ của biểu ca, nhất thời trên mặt ửng đỏ. Lí Vị Ương thở dài một hơi, nói: " Tam ca sao lại nói như vậy, ta chẳng qua là làm một chủ nhà tận tình, như thế nào từ trong miệng huynh ra liền trở thành hung hãn như thế?"
Quách Trừng cười to nói: "Tốt, muội hôm nay là chủ nhà, nhưng đừng quên, hôm nay yến hội, muội cũng là diễn viên chính, thôi chúng ta nên nhập tiệc rồi!"
Thời điểm Lí Vị Ương tới yến hội, liền cảm nhận từng đợt ánh mắt nóng bỏng tỉ mỉ vây quanh nhìn về chính mình. Quách phu nhân mỉm cười, tiến lên cầm tay nàng, lập tới giới thiệu nàng với các vị tân khách ở đây.
Mọi người nhìn thấy Lí Vị Ương một thân hoa phục, tuy rằng chưa trang điểm, da trắng như tuyết, hai hàng mi cong ✓út, lông mày mái tóc, phối hợp cặp mắt sáng trong suốt như chòm sao cổ xưa, thần sắc bình tĩnh mà cao quý, cùng tưởng tượng của bọn họ về hình tượng của vị tiểu thư lưu lạc dân gian, không biết ở nơi nào lớn lên, dã tính chưa thuần hoàn toàn bất đồng, không khỏi có chút kinh ngạc. Bùi gia hai vị tỷ muội vừa rồi mới gặp qua nàng, trên mặt đều lộ ra chán ghét, hiển nhiên là đã có thù sâu.
Lí Vị Ương mỉm cười, cũng không đem chuyện đã xảy ra vừa rồi để trong lòng. Bùi hoàng hậu nếu dám động đến nàng thì Bùi gia tự nhiên một cái đều chạy không thoát, một khi đã như vậy, cần gì phải làm rõ mọi chuyện? Chẳng qua nàng nhìn chung quanh một vòng, nhưng không có nhìn thấy thân ảnh của Nguyên Dục. Lúc này, Quách phu nhân ở bên tai nàng nhỏ giọng nói: "Bệ hạ hôm nay có ban chiếu, lệnh tất cả nhi tử vào trong cung, nhưng mà bọn họ đều đưa tặng lễ vật." Như là sợ nữ nhi của mình ủy khuất.
Lí Vị Ương chính là mỉm cười hơi có chút tiếc nuối, thật sự là đáng tiếc, hôm nay nhìn không thấy biểu tình khi*p sợ của Nguyên Dục, nhưng không sao sau này còn có nhiều cơ hội.
Trên Yến hội, Quách phu nhân cố ý thỉnh nghệ kĩ có danh tiếng nhất ở đại đô biểu diễn. Lí Vị Ương ngồi ở trong hoa viên, thấy mẫu đơn nở rộ, ngửi được mùi hoa thoang thoảng, chỉ chốc lát sau, lại vang lên tiếng tiêu, âm thanh của đàn tỳ bà. Lúc này một đám nhạc công ngồi vào bàn đi kèm một đám nữ tử xinh đẹp đệm nhạc cùng tiết tấu, uyển chuyển từng điệu, chỉ có khởi vũ, đợi ột thân nhanh nhẹn áo quần đỏ lên sân khấu, tay áo như mây tung bay, môi mềm mại cùng vòng eo động lòng người theo từng bước nhảy, làm cho tất cả mọi người rung động.
Ánh mắt Lí Vị Ương xuyên qua đám người, bỗng dưng,nàng thấy trên cầu cách đó không xa, một nam tử trẻ tuổi đi tới.
Bên cạnh tự nhiên cũng có người nhìn về người ở phía xa xa đang đi tới, liền nhẹ nhàng, nói: "Đó không phải là Húc Vương điện hạ hay sao?" Bên trong đám người phát ra một trận xôn xao.
Ánh mắt Lí Vị Ương đồng dạng cũng dừng ở trên mặt hắn, chỉ cảm thấy xưng hô như vậy thật xa lạ, nhưng mặt mày kia, cũng vô cùng quen thuộc. Húc vương? Điện hạ? Nàng nhẹ nhàng nhấm nuốt bốn chữ này, tự nhiên mỉm cười.
Sau đó, Lí Vị Ương phảng phất lơ đãng quay sang, hướng Quách phu nhân ở một bên nói: "Nương, vị kia là?"
Trong tay Quách phu nhân cầm cây quạt bằng kim loại có đính nhũ che khuất một bên khuôn mặt, nhẹ giọng nói: "Đó là thế tử vừa mới kế thừa tước vị của Húc Vương."
Trước đó Húc Vương vốn là công thần năm đó giúp đỡ hoàng đế đăng cơ, lại là đường đệ ruột thịt của hoàng đế, từ sau khi hoàng đế đăng cơ, dù cho các thần tử khác nội đấu như thế nào, cả nhà Húc Vương thủy chung vẫn trung thành và phú quý vô cùng, mặt khác Húc Vương lại nắm giũ trong tay binh quyền của quốc gia, được hoàng đế tin cậy. Húc vương thế tử vốn được phân ra nắm giữ biên giới, chính là đường đường biên giới đại quan, nhưng mà cũng bất hạnh bởi vì ngoài ý muốn đã mất sớm, Húc Vương vì nỗi đau mất con, nên ngã bệnh, sớm tối nguy kịch.Vương phi của Húc vương đã qua đời từ lâu, vị thế tử Húc Vương này đều không phải là con của Vương phi hiện giờ, Vương phi từ lâu đã chuẩn bị đem con của mình kế thừa vương vị, ngay tại lúc này, Húc vương khăng khăng chính mình tìm được đứa con trai nhiều năm lưu lạc bên ngoài, hắn nói là hai mươi năm trước trong lúc xuất chinh, từng bên ngoài thú một vị sườn phi tên Lưu thị, hiện giờ rốt cục tìm được cốt nhục của bản thân, hơn nữa không để ý cả Vương phủ phản đối, lập tức sắp xếp đứa nhỏ mới xuất hiện này kế thừa làm thế tử Húc Vương. Húc Vương phi giận không chịu nổi, liền phát động uy lực của nhà mẹ đẻ là Hồ thị, hơn nữa thông qua Hồ thị hướng hoàng đế tạo áp lực, muốn ngăn cản chuyện tình hoàn toàn vi phạm lễ chế này, nhưng hoàng đế lại hoàn toàn ngoảnh mặt làm ngơ, chẳng những đáp ứng khẩn cầu của Húc vương, thậm chí đối với vị thế tử Húc vương này ban phần thưởng lớn, khẳng định địa vị của hắn. Nửa tháng trước, Húc vương qua đời, thế tử liền trở thành Húc vương, kế thừa mọi thứ của Húc vương phủ, trở thành vị Vương gia trẻ tuổi nhất ở đại đô. Hắn làm việc cực kì bí ẩn, cực ít lộ diện trước mặt người khác, càng thêm làm cho người ta cảm thấy thần bí.
Lí Vị Ương tươi cười càng sâu, Nguyên Liệt, ngươi không phải là đứa con riêng của hoàng đế sao, như thế nào bỗng nhiên biến thành đứa con riêng của Húc vương ở bên ngoài đây...... Hoàng đế quyết định như vậy, rốt cuộc có ý tứ gì?
Giờ phút này, trên cầu đá Nguyên Liệt, cũng thấy Lí Vị Ương ngồi ở bên trong đám người. Nhiều nữ tử xinh đẹp như vậy, thế nhưng hắn chỉ liếc mắt một cái liền ở trong đám người thấy được nàng. Nàng mặc thân quần áo thanh nhã hồ màu lam, khuôn mặt thanh lệ, đôi mắt tối đen, biểu tình hơi hơi mỉm cười, bóng dáng nàng thản nhiên dưới ánh mặt trời, hai gò má của nàng trắng noãn.
Hô hấp của hắn,trong nháy mắt đều là đình trệ, trái tim nhộn nhạo không dừng, nhưng lại phân không rõ là khi*p sợ hay là mừng như điên.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc