Chương 95-1: Vô tình vô nghĩa

Tác giả: Tần Giản

Hoàng cung, Ngự hoa viên
Hoa tươi rực rỡ quyến rũ trải dài, phảng phất còn có hương thơm truyền đến làm lòng người say mê.
Lí Vị Ương đi xuyên qua từng dải từng lớp hoa, thấy vị phi tử cao quý đang ngồi trong đình, trên mặt hiện lên nụ cười khéo léo.
Võ Hiền phi xuất thân danh môn, vô cùng mỹ mạo, nhưng ở trong cung, quan trọng nhất không phải dung mạo đẹp hay xuất thân, mà đại sự lớn nhất chính là con nối dõi, nữ tử bình thường nếu không có con nối dõi sẽ rất khó ngồi yên ổn ở vị trí phi tử, càng đừng nói đến ngồi nhiều năm. Nhưng vị Võ Hiền phi đây lại ngồi rất vững, hơn nữa còn thu dưỡng một người con trai, bồi dưỡng hắn lớn lên, còn giúp Hoàng hậu giải quyết sự vụ hậu cung mười năm. Năng lực này, không phải ai cũng có.
Năm đó lần đầu tiên mình gặp mặt người mẹ chồng trên danh nghĩa đến chân cũng run run. Qua một đời, Lí Vị Ương tin tưởng, mình đã có đủ tự tin cùng bình tĩnh đối mặt với một “cố nhân” như vậy.
Bốn phía quanh đình có hơn mười cung nữ thái giám, ai cũng cúi đầu buông mắt, nín thở không dám lên tiếng, ngay cả một tiếng ho khan cũng không nghe thấy. Giữa đình, một mỹ phụ ngồi ngay ngắn, trên đầu là kiểu tóc 乃úi thịnh hành nhất hiện giờ, tươi đẹp như làn mây phía chân trời, đen bóng mượt mà. Làn da mịn nhẵn, dưới ánh mặt trời có vẻ sáng rỡ, tựa như một khối mỹ ngọc. Đôi mắt kia thoạt nhìn đen láy trong suốt, toả ra ánh sáng xinh đẹp rung động. Viền môi hồng nhuận mang theo ý cười động lòng người, tựa như trên môi được bôi mật hoa. Lúc này, nàng đang cười nhìn Lí Vị Ương, nụ cười kia, vô cùng hoà ái, không giống một nhân vật tinh thông tính kế.
Nhìn thấy Võ Hiền phi tuổi trẻ mỹ mạo, Lí Vị Ương không kinh ngạc, nàng biết rõ vị phi tử này rất để ý đến bảo dưỡng mỹ mạo, mỗi ngày đều sai cung nữ bên người đi lấy sương sớm, cẩn thận lọc đi tạp chất dùng để pha trà; lấy phấn hoa của trăm hoa làm hương phấn trân quý nhất để thoa lên mặt; lấy cánh hoa đỏ nhất tươi nhất cùng nhụy hoa mới nở trộn cùng mật hoa giã nát, theo phương pháp cổ xưa cùng các loại hương liệu dưỡng nhan bảy ngày chưng cất bảy ngày phơi nắng, lấy ra phần tinh hoa làm thành son. Những đồ dưỡng nhan vô cùng sang quý được đựng trong hộp vàng hũ ngọc, mỗi ngày dùng để trang điểm. Chính vì có thuật dưỡng nhan bà ta mới có thể có thanh xuân cùng sự sủng ái lâu dài.
Trên đời này, chung quy không thể vô duyên vô cớ mà lâu dài, không cần nỗ lực phấn đấu mà đạt được, điều này, là bài học đầu tiên Võ Hiền phi dạy Lí Vị Ương, ở trên ý nghĩa nào đó mà nói, Lí Vị Ương mới vào cung thật ra không quen thuộc, nàng không biết nên phụ tá trượng phu cùng lấy lòng mọi người như thế nào, chính Võ Hiền phi nghiêm khắc hoặc dịu dàng đã dạy nàng rất nhiều thứ. Cũng vì Hiền phi luôn biểu hiện là một trưởng bối nhiệt tình, biết quan tâm, cho nên Lí Vị Ương coi bà trở thành người thân tri kỷ nhất của mình. Đáng tiếc sau này nàng mới phát hiện, Võ Hiền phi dạy nàng những điều đó, không phải coi nàng là con dâu, mà để nàng trở thành người giúp đỡ Thác Bạt Chân, một – khối đá lót đường hoàn mỹ. Lúc gặp chuyện không may, chính vị “mẹ chồng” nàng luôn thấy dịu dàng cao quý nhất, đã nhảy ra nói Lí Vị Ương nàng độc ác ích kỷ, vô đức vô tài không thể ngồi ở vị trí Hoàng hậu. Khi đó, Lí Vị Ương mới tỉnh ngộ, hoá ra người khác đối xử tốt với nàng, không phải quan tâm cùng chăm sóc, mà vì mình còn có giá trị lợi dụng, một khi giá trị không còn, nàng cũng không cần phải tồn tại nữa.
Lí Vị Ương mỉm cười, tiến lên phía trước, hành lễ.
Lúc Lí Vị Ương hành lễ, Hiền phi cũng đang đánh giá nàng. Mới nhìn qua bà chỉ cảm thấy làn da trắng thuần, tướng mạo thanh tú, ngũ quan không tính là đẹp, nhưng có hương vị khó nói nên lời. Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của bà, Lí Vị Ương lại có thể đứng thẳng lưng, trên mặt mang ý cười trong suốt, nếu không biết thủ đoạn của đối phương, khẳng định bà sẽ cho rằng đây là một tiểu cô nương thẹn thùng hướng nội. Nhưng Võ Hiền phi không phải người ngốc, Lí Vị Ương có thể đứng vững gót chân ở Lí gia nhanh như vậy, trước sau đánh bại mẹ cả cùng vị Đại tỷ khuynh quốc khuynh thành, chắc chắc không phải kẻ đầu đường xó chợ, lẽ ra đây chỉ là tranh đấu nội bộ Lí gia, không liên quan gì đến Hiền phi, nhưng chuyện đã liên luỵ đến Thác Bạt Chân, chuyện này làm bà vô cùng căm tức. Không phải bà yêu quý con trai này bao nhiêu, mà liên quan đến đại cục, bà không thể khoanh tay đứng nhìn.
“Đứa nhỏ này, vừa nhìn đã làm người khác yêu thích, mau đứng lên đi. Đến đây, đến gần ta.” Chờ Lí Vị Ương hành lễ xong, Hiền phi nhiệt tình vẫy tay.
Lí Vị Ương mỉm cười đi lên phía trước, Hiền phi dịu dàng kéo tay nàng, đánh giá từ trên xuống dưới, nói với nữ quan bên cạnh: “Đứa nhỏ này thật thanh tú, tính khí có vẻ cũng tốt, trước giờ nghe thấy Hoàng thượng và Thái hậu khen, mà chưa từng gặp qua, lần này vô tình gặp được, coi như chúng ta có duyên phận.”
Đương nhiên là có duyên phận, mà duyên phận còn rất lớn. Lí Vị Ương cười, khéo léo nói: “Đa tạ nương nương đã khen.”
Hiền phi gật đầu khen ngợi, nói chuyện, hỏi han ân cần, vô cùng thân thiết tựa như trưởng bối trong nhà, làm người nghe trong lòng tràn ngập ấm áp. Nếu Lí Vị Ương không sớm hiểu tính cách nham hiểm của bà, chỉ sợ sẽ mắc mưu, cho rằng bà ấy có thiện ý, mà thực ra, nếu Hiền phi cười càng dịu dàng với một người thì người đó ૮ɦếƭ càng nhanh. Hiện giờ dạng hoà ái của bà ấy đối với mình, tuyệt đối không phải chuyện tốt.
Hiền phi bỗng nhiên bắt đầu đánh giá xiêm y của Lí Vị Ương, hơi nhíu mày: “Sao lại mặc màu trắng thuần thế này?”
Lí Vị Ương thản nhiên nói: “Gia mẫu qua đời, Vị Ương không dám ăn mặc màu sắc, nhưng trong cung có quy củ không cho mặc tang phục, cho nên Vị Ương chỉ có thể chọn màu nhẹ để mặc.” Nàng không vi phạm lễ chế thủ tang Đại phu nhân, cũng không phá hoại quy củ trong cung, Hiền phi còn gì để nói đây?
Hiền phi coi như không phát hiện ý tứ trong lời này, cười càng hoà ái: “Chuyện mẫu thân con ta cũng nghe nói, ta nhớ khố phòng còn có mấy thất vải dệt, gấm vóc thanh lịch nhẹ nhàng, ngươi đi ra đấy tìm, đem về cho Lí tiểu thư, coi như chút tâm ý của ta.”
Một nữ quan bước ra khỏi hàng lên tiếng đáp lời, rồi nhanh chóng rời đi.
Lí Vị Ương nhìn bóng lưng đang rời đi của đối phương, hơi nhíu mày, cúi đầu dịu dàng nói: “Đa tạ nương nương, Vị Ương không thể nhận lễ vật của ngài.”
Hiền phi vẫy tay, nói: “Khách khí gì chứ! Mấy thứ này coi như là lễ gặp mặt đi.” Nói xong, bà lại tiếp tục, “Đáng tiếc, qua hai năm nữa là con đến tuổi bàn chuyện thành thân, hiện giờ mẫu thân qua đời, chỉ sợ phải trì hoãn thêm hai năm, đến lúc đó tuổi lớn, chỉ sợ không dễ hứa hôn.”
Lời này có ý tứ sâu xa, Lí Vị Ương như nghe không hiểu, cũng lộ ra vẻ tiếc nuối: “Vị Ương không vội, nhưng mà Đại tỷ đã đến tuổi,” Nói tới đây, nàng như đột nhiên nhớ ra gì đó, bộ dáng ngượng ngùng, “Nhưng mà Đại tỷ khác với Vị Ương, tỷ ấy dung mạo thiên tiên, lại là trưởng nữ, Tam điện hạ và Ngũ điện hạ đều thích tỷ ấy, Đại tỷ nói, chờ tang mẹ vừa kết thúc là có thể định hôn sự.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc