Thứ bảy, Từ Lỵ Hoan rời giường rất sớm. Hôm nay, thời tiết khá tốt, cô làm bữa sáng, sau đó nhìn chằm chằm vào con trai mình vừa ăn sáng xong đang đi đánh răng rửa mặt, cô giúp cậu nhóc chải đầu, thay quần áo, nhân tiện cô cũng thay đổi luôn trang phục của mình.
Tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng, bây giờ mới đến bảy giờ đồng hồ. Thời gian bọn họ hẹn nhau là tám giờ. Cô kéo hành lý ra ngồi chờ ở ngoài phòng khách, con trai của cô thì ngồi bên cạnh vẽ tranh, khuôn mặt nhỏ nhắn giống hệt cha mình đang rất chuyên chú.
Ba người bọn họ sẽ giống như một gia đình sao? Con trai cùng với anh nhìn một cái cũng biết hai người là cha con, còn cô thì không giống? Bọn họ từng là vợ chồng. Sau khi kết hôn, bọn họ vẫn như cũ giống người yêu hơn là giống với người của một gia đình, thời gian bọn họ sống chung với nhau quá ít, lại đang là thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt, mãi mới chờ được đến lúc cả hai có thời gian rảnh rỗi, dĩ nhiên mau chóng. . . . . . Khụ, muốn thực hiện nghĩa vụ vợ chồng, mối quan hệ của bọn họ ngày càng lạnh nhạt, nhưng ở phương diện này trước sau vẫn nhiệt tình như lửa, bác sĩ nói cô rất khó có thể mang thai, không ngờ anh "Cố gắng" quá độ vẫn khiến cho cô mang thai được.
Đợi đã nào...! Anh yêu cầu cô đóng vai một đôi vợ chồng đã ly hôn nhưng vẫn còn tình cảm mặn nồng chưa dứt, vì đứa con nên bây giờ hai người muốn tái hợp lại với nhau, có hay không bao gồm cả việc hai người cùng chung chăn gối?
Cô cố gắng nghĩ lại, hình như không có, nhưng là, không thể thiếu được một số hành động thân mật chứ? Cũng không thể quá xa cách, ban đêm chẳng lẽ phải ngủ chung một giường? Đã có với nhau một đứa con, kiêng dè cái này hình như không cần thiết. . . . . . Hai má cô nóng lên, nhưng là, nhưng. . . . . .
Ách, cô lại có cảm giác nhịp tim của mình đang đập thình thịch rồi.
Lê Thượng Thần cũng không có khác biệt.
Trời mới tờ mờ sáng, anh liền tỉnh.
Tối hôm qua, anh ở trường quay đợi đến rạng sáng, vốn định ngủ thêm nhiều một chút, bởi vì hôm nay phải lái xe lên núi mấy giờ đồng hồ liền, nhưng nghĩ tới Từ Lỵ Hoan cùng với con trai mình, anh không thể nào ngủ được, nên đã dứt khoát rời giường.
Anh không muốn ăn bữa sáng, anh chỉ uống một ly cà phê, rồi đi tắm, anh xử lý bản thân mình tất cả đâu đó đều sạch sẽ, cạo sạch râu ria. Hành lý sớm đã chuẩn bị xong, anh cảm thấy không yên tâm nên mở ra kiểm tra lại, anh nghĩ mình muốn hút một điếu thuốc, bởi vì mỗi khi tâm tình của anh hồi hộp và căng thẳng anh liền muốn hút thuốc, nhưng anh lại không muốn mang một thân toàn mùi thuốc lá đi gặp con trai mình.
Anh uống thêm một ly cà phê, rồi kiểm tra hành lý lại một lần nữa, thời gian vẫn còn rất sớm, anh đặc biệt vì ngày hôm nay mua thêm mấy bộ quần áo mới tinh, đứng ở trước gương to ngắm ngía.
Anh từng là một người mẫu, nên đối với cách ăn mặc quần áo cũng có một chút đánh giá cùng hiểu biết, hôm nay anh đã lựa chọn cho mình một bộ trang phục rất khéo léo và tỉ mỉ, nhìn vào bóng người trong gương, anh cảm thấy mình xem ra vẫn chưa đủ đẹp.
Nhìn anh không biết đã giống với một người cha chưa nhỉ? Âu phục màu xám đậm, sắc khí nhàn nhã như vậy có đủ chững chạc không? Có thể hay không con trai gọi anh một tiếng ba? Vợ trước có hay không nhìn thấu ý đồ của anh, mà từ chối gặp mặt? Có lẽ căn bản cô cũng không muốn sống chung cùng với anh ba ngày đi?
Tâm tình anh thấp thỏm lo lắng không yên, thật vất vả mới đợi được đến bảy giờ rưỡi, anh nhanh chóng chạy ra cửa lái xe rời đi, đúng tám giờ đồng hồ anh có mặt ở trước cửa tòa Cao ốc nơi mẹ con Từ Lỵ Hoan sinh sống.
Anh nhìn thấy cô và con trai mình đang mang theo hành lý, ngồi ở bồn hoa phía trước cửa đợi anh. Cô mặc một bộ váy len màu đỏ sậm dài đến đầu gối, eo nhỏ đeo thêm một chiếc thắt lưng gắn liền với váy, mang một đôi dép lê thấp, nhìn cô kín đáo mà vẫn rất xinh đẹp đoan trang, cô tựa như một người mẹ hoàn hảo được quảng cáo ở trên truyền hình vậy.
Cô nhìn thấy anh, thì khẽ mỉm cười. Chỉ với nụ cười mỉm kia của cô thôi cũng đã khiến cho Ⱡồ₦g иgự¢ của anh căng thẳng thêm vài phần, tựa như có chút đắng lại tựa như rất ngọt ngào.
Anh xuống xe, đem hành lý của cô và con trai để ra phía sau buồng xe, hai người trao đổi một số đề tài vụn vặt với nhau, anh hỏi mẹ con cô đã ăn sáng chưa, rồi nói sơ sơ về việc đi đường xe phải mất bao nhiêu thời gian.
Bé trai mặc một bộ quần áo mỏng manh, đang cố sức nhét chiếc áo khoác liền mũ hình con ếch vào balo to phình của mình, bé trai xiết chặt lấy tay rồi nép sát vào người mẹ mình, mắt to đen láy đang nhấp nháy, tò mò quan sát anh. Mỗi lần tầm mắt của anh nhìn lại, bé trai sẽ giả bộ nhìn về nơi khác, có vẻ như đang xấu hổ.
Lê Thượng Thần nói: "Anh đã mua cho Tiểu Mị một ít quà tặng." Anh mở cửa xe, lấy ra từ phía sau chỗ ngồi một túi lớn đều là đồ trơi trẻ em mà mấy ngày trước anh chọn mua .
Từ Tiểu Mị nhìn mấy món đồ chơi, đôi mắt to tròn đáng yêu liền phát sáng, nhưng lại do dự không dám tiến lên đón nhận.
Từ Lỵ Hoan hối thúc con trai. "Mẹ đã dạy con, lúc này phải nói gì?"
"Cám ơn." Bé trai khéo léo mở miệng, nhìn về phía cha mình, để lộ ra nụ cười xấu hổ.
Chỉ bằng hai chữ của cậu nhóc, đã khiến trái tim anh xuất hiện một cảm giác lạ lẫm mà anh chưa bao giờ có giống như một chuỗi những âm thanh kỳ diệu của thiên nhiên vậy.
Anh đang chuẩn bị lên xe thì nghe được con trai mình nói trong xe không có ghế ngồi an toàn dành cho trẻ em, Lê Thượng Thần kinh ngạc.
"Không phải đến bốn tuổi sẽ không cần dùng đến ghế ngồi an toàn cho trẻ nhỏ nữa sao ?"
"Không sai, chỉ là Tiểu Mị trọng lượng tương đối nhẹ, vì lý do an toàn, em vẫn tiếp tục để cho con sử dụng."
"Anh điều tra qua tài liệu, cho là Tiểu Mị không cần dùng đến, cho nên đã không chuẩn bị, không phải là anh quên."
Anh cố gắng giải thích, giọng điệu của anh khiến Từ Lỵ Hoan buồn cười. "Em không trách anh. Không sao, trong xe em có, em đi lấy mang ra đây để cho anh lắp đặt, lập tức sẽ ổn thôi."
Lắp đặt ghế ngồi an toàn cho trẻ em phía sau xong, Lê Thượng Thần nhìn về phía con trai mình rồi nói: "Xong rồi, lên xe thôi." Anh lộ ra nụ cười dịu dàng thân thiết nhất, đưa tay hướng về phía con trai mình, anh nghĩ muốn tháo balo xuống cho cậu nhóc, để cậu nhóc vào trong xe ngồi dễ dàng hơn.
Không ngờ thằng bé chợt luồn ra sau lưng mẹ mình, cự tuyệt sự ᴆụng chạm với anh.
"Tiểu. . . . . . Tiểu Mị?" Anh thử đưa tay ra lần nữa, con trai anh vẫn trốn phía sau mẹ mình, chỉ lộ ra một đôi con ngươi đen phòng bị nhìn anh chằm chằm, giống như anh đang chuẩn bị khi dễ nó vậy.
Lê Thượng Thần cứng tay tại chỗ, vươn tay ra không đúng, rút tay lại cũng không phải. Anh nên làm như thế nào?
"Tiểu Mị sẽ tự mình lên xe ." Từ Lỵ Hoan vỗ nhẹ vào người con trai, nhỏ giọng khích lệ.
Từ Tiểu Mị nghe vậy mới giám từ sau lưng mẹ đi ra ngoài, leo lên chỗ ngồi phía sau, cậu không chút do dự đem đống đồ chơi kia đẩy ra, thận trọng cởi chiếc balo xuống đặt nó ở bên người, nịt dây an toàn cho nó, rồi mới ngồi vào ghế ngồi an toàn của mình.
Trong chiếc balo này cất giấu kho báu sao? Lê Thượng Thần không dám cố gắng lại gần giúp một tay, chỉ đứng nhìn Từ Lỵ Hoan giúp con trai mình cài dây nịt an toàn. Nhóc con lúc lên xe còn cố ý tránh anh ra, từ bên cạnh anh lượn quanh một vòng lớn mới lên xe, tất cả đều thu vào trong mắt anh, khiến anh cảm thấy đáy lòng mình có trăm ngàn vết thương. Anh bị con trai ghét.....
Cuối cùng ba người cũng lên đường.
Lê Thượng Thần nói: "Anh mới vừa rồi gọi cho ba, ba ngày hôm qua đã đến Trang viện rồi, còn em trai anh thì sau giữa trưa mới đến."
"Ừ, cậu ấy chắc hẳn sẽ mang bạn gái đến đây đi?" Từ Lỵ Hoan nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ. Anh nói "Ba" mà không phải nói là "Ba anh", hiển nhiên anh đã bắt đầu diễn vai người một nhà với cô rồi đi, cô làm như thế nào để gọi một tiếng ba đây?
"Là ba nói như vậy, nhưng anh nghe nói cậu ấy độc thân đã lâu rồi, chỉ là vừa nhận điện thoại của ba, thì sau đó đột nhiên thấy cậu ấy có quen một cô bạn gái, hôm nay sẽ mang đến cho ba anh xem mặt."
"Không có gì hay để tò mò cả, anh cũng vậy thôi, ba anh yêu cầu anh dẫn em tới, không phải anh cũng làm được sao, còn vượt qua cả yêu cầu của ba anh nữa, đó là thuyết phục em với anh diễn cảnh tái hợp. Xem ra hai anh em các người rất hiếu thuận, thỏa mãn mọi nguyện vọng của cha mình."