Bản nhạc đầu tiên kết thúc, tiếng cổ vũ như dậy sóng. Trần Tử Nam hào hứng kêu gọi mọi người cùng nhảy, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt. Bạch Đào Ninh cũng hưng phấn sải từng bước dài đến bên bục, vẻ mặt phấn khởi, cứ như nhân vật chính đêm nay là anh ta vậy.
Tiếng vỗ tay của mọi người nhạt dần, ai nấy đều mắt tròn mắt dẹt nhìn Bạch Đào Ninh, không biết anh ta muốn làm gì.
Bạch Đào Ninh mặt mày rạng rỡ, tay cầm micro, lớn tiếng nói: “Thưa các vị, mượn buổi lễ mừng công của Giám đốc Ân và Cố vấn An, tôi cũng rất vui mừng, thông báo với mọi người một chuyện!”, nói đến đây, anh ta chợt dừng lại, đợi sau khi mọi ánh mắt của mọi người đều đổ dồn lên mình, anh ta mới chầm chậm nói từng chữ một: “Tôi muốn tuyên bố với mọi người một tin, tôi và một đồng nghiệp ở phòng Kế hoạch sẽ đính hôn, ngày mai, chúng tôi mở một bữa tiệc nho nhỏ, mời tất cả mọi người đến chung vui!”.
Chuyện Bạch Đào Ninh theo đuổi Vương Nhã Khả là việc cả công ty đều biết. Cảnh cầu hôn vào mấy hôm trước cùng hoa tươi được đưa đến hằng ngày vẫn còn đọng lại trong ký ức mọi người. Tất cả đều phá lên cười, có người bắt đầu tìm kiếm chỗ ngồi của Vương Nhã Khả.
Ân Tấn Minh và An Thư Mỹ đang định trở về chỗ ngồi, nghe thấy những lời đó, cũng ngước mắt lên nhìn Bạch Đào Ninh.
Bạch Đào Ninh cười nói: “Mọi người nhất định cảm thấy rất tò mò, rốt cuộc đồng nghiệp của phòng Kế hoạch là ai đúng không, tôi xin thông báo với mọi người, cô ấy chính là…”
Trong khi tất cả mọi người đều cảm thấy câu trả lời đã nằm trong dự liệu của mình, thì Bạch Đào Ninh lại từ từ chầm chậm nói từng chữ từng chữ: “Cô ấy… chính là… Cát Đằng”, nói xong, anh ta tươi cười rạng rỡ vẫy tay chào mọi người đang đứng dưới bục. Cát Đằng cười đến mức không khép nổi miệng, ba bước, hai bước, rồi một bước tiến phía bục.
Mọi người ai nấy đều “Ồ” lên kinh ngạc. Kết quả này hoàn toàn bất ngờ, nằm ngoài dự liệu của họ, người cầu hôn mấy ngày trước và người đính hôn của ngày mai lại không phải là một. Tất cả đều biết bạn gái hiện tại của Bạch Đào Ninh là Vương Nhã Khả, nhưng anh ta lại tuyên bố trước mặt tất cả đông đảo đồng nghiệp là sẽ đính hôn với Cát Đằng. Đám đông bên dưới đều kinh hoàng thất sắc, mọi ánh mắt nhất loạt đổ dồn về phía Vương Nhã Khả.
Ân Tấn Minh vốn đang định ngồi xuống, sau khi nghe thấy vậy lại đứng lên.
Bạch Đào Ninh nắm tay Cát Đằng, tươi cười rạng rỡ, nói tiếp: “Trước đây tôi như kẻ lần đường lạc lối, đắm mình trong u mê. Bây giờ, cuối cùng tôi cũng tỉnh lại. Trước mặt tất cả mọi người có mặt ở đây, tôi biết mình đã lựa chọn đúng. Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, mọi người cùng chúc phúc cho chúng tôi nhé!”
Nếu bảo Bạch Đào Ninh tuyên bố đính hôn với Vương Nhã Khả, thì cùng lắm trong sâu thẳm trái tim Ân Tấn Minh cũng chỉ cảm thấy bị một thứ gì đó đâm phải, vô cùng đau đớn mà thôi. Nhưng, anh ta lại tuyên bố trước mặt mọi người như vậy, anh ta rõ ràng là muốn sỉ nhục Vương Nhã Khả.
Đính hôn không phải là kết hôn, cho nên, anh ta có thể nhất thời tìm một người bằng lòng phối hợp để diễn trò. Nhưng, trước sự chứng kiến của tất cả mọi người thì Vương Nhã Khả sao có thể chịu đựng được cú sốc này?
Ánh mắt Ân Tấn Minh hướng về phía Vương Nhã Khả, cô đang cúi gằm đầu, tựa như không hề nghe thấy chuyện gì. Chẳng biết là vì quá đau lòng, quá buồn bã nên cúi đầu thấy như thế hay là cô vấn chẳng thèm để tâm đến chuyện này,
Đột nhiên Ân Tấn Minh cảm thấy một luồng nộ khí bốc từ chân lên đầu, lớn tiếng hét lên: “Bạch Đào Ninh, anh có ý gì vậy?”
Bạch Đào Ninh cười híp mắt, cố ý ôm chặt vai Cát Đằng hơn, dùng giọng điệu châm chọc, nhưng cũng lộ vẻ khiêu khích và gây hấn, nói: “Giám đốc Ân, xem ra giọng tôi chưa đủ lớn. Để tôi nói lại lần nữa nhé. Tôi nói tôi sẽ đính hôn với Cát Đằng, tôi nói cảm ơn mọi người đã chúc phúc cho chúng tôi!”
Ân Tấn Minh gào lên tức tối: “Bạch Đào Ninh, anh nên có trách nhiệm với lời nói của mình. Mấy ngày trước còn đi cầu hôn với một người, hôm nay lại đi đính hôn với người khác, anh có ý gì đây hả?”
“Chẳng có ý gì cả, đó chẳng phải là quan niệm cái đẹp của tôi đã trở lại bình thường rồi sao?" Bạch Đào Ninh cười nham hiểm, “Tôi thấy, đính hôn với một người đã ly hôn sao bằng một người chưa kết hôn được. Anh nói xem có đúng không?"
Có người nhếch mép cười mỉa, Ân Tấn Minh quay đầu lại, nhìn thấy nụ cười đó xuất hiện trên mặt An Thư Mỹ. Anh hùng hổ bước lên bục, chẳng nói chẳng rằng thưởng ngay cho khuôn mặt Bạch Đào Ninh đang cười một đấm. Bạch Đào Ninh ngã lộn ra bục, sau đó Ân Tấn Minh bước xuống.
Trần Tử Nam vốn đang muốn xem tiếp trò hay nhưng thấy Ân Tấn Minh động thủ liền trầm giọng thét: “Tấn Minh!”
An Thư Mỹ lại càng kinh hoàng thất sắc. Cô ta vốn cũng định xem trò hay sắp diễn ra nhưng lại bất ngờ khi thấy Ân Tấn Minh phản ứng mạnh như vậy. Một dự cảm không lành như trào ra, cô ta vội bước đến giữ tay anh lại, nói: “Tấn Minh!”
Ân Tấn Minh nhẹ nhàng gạt tay cô ra, bước đến kéo Vương Nhã Khả rồi quay người rời đi.
Tất cả xảy ra quá bất ngờ, Vương Nhã Khả đang trong tâm trạng lờ mờ thì bị Ân Tấn Minh kéo ra ngoài. Gió lạnh bên ngoài thổi tới bất giác khiến cô định thần trở lại. Ân Tấn Minh kéo quá mạnh, cô theo bản năng vùng vẫy, anh cũng dần bình tâm trở lại, nới lỏng tay hơn.
Vương Nhã Khả xoa xoa cổ tay bị Ân Tấn Minh nắm chặt, nói: “Anh quá kích động rồi, tối này là bữa tiệc mừng công của anh đấy”.
“Tiệc mừng công gì chứ?” Ân Tấn Minh rút ra một điếu thuốc, đưa lên miệng, sau đó lấy bật lửa ra châm, hít sâu một hơi rồi nhả ra để khói thuốc bay nhẹ trong đêm đông, mói nói: “Để họ giày vò thì có”.
“Trước mặt bao nhiêu người trong công ty lại đánh người, mà lại vì tôi mà ẩu đả, anh bảo An Thư Mỹ còn mặt mũi nào nữa?”, mọi suy nghĩ của Vương Nhã Khả đã trở lại bình thường. Sự dũng cảm của Ân Tấn Minh khiến cô cũng có vài phần cảm kích, nhưng chính vì thế cô lại không muốn gây thêm phiền phức cho anh.
Ân Tấn Minh lạnh lùng nói: “Chuyện tôi đánh người có liên quan gì đến cô ta chứ?”
Vương Nhã Khả đang ngồi ở bồn hoa bên đường, ngước mắt nhìn Ân Tấn Minh đang đứng hút thuốc, nói: “Hôm nay anh phải đính hôn với cô ấy, thế mà lại kéo tôi bỏ ra ngoài, như thế thật không hay. Anh quay lại đó đi!”
Ân Tấn Minh quét ánh mắt sắc nhọn nhìn Vương Nhã Khả, lạnh lùng nói: “Ai nói tôi sẽ đính hôn với cô ta? Có rất nhiều thứ mờ ám, tôi cũng không muốn bị đính hôn, chuyện tình cảm không thể đem ra mà đổi chác được!”
“Vậy rốt cuộc đang có chuyện gì xảy ra với anh? Lúc đó lại kéo tôi ra ngoài, người không biết lại cho rằng chúng ta vẫn còn vương vấn không dứt! Cho dù anh không đính hôn, cũng không nên bỏ ra ngoài như thế. Anh cũng phải giữ thể diện cho An Thư Mỹ, thể diện cho Trần tổng nữa chứ.”
“Sao có thể lo chuyện của người khác được. Việc tôi làm không cần phải khai báo với ai”, Ân Tấn Minh hằn học nói, “Cô xem, cô giao du với loại người nào đấy? Bảo tránh xa anh ta ra thì không nghe, bậy giờ tự chuốc nhục vào thân!”
Vương Nhã Khả mặt mày biến sắc nói: “Thế nào gọi là tự chuốc nhục vào thân? Tôi vẫn thấy bình thường, ai bảo anh kéo tôi ra ngoài làm gì?”
“Cô…” Ân Tấn Minh tức trợn tròn mắt, chằm chằm nhìn Vương Nhã Khả, “Người như cô có lương tâm không hả? Bị người ta làm nhục như thế, tôi giúp đỡ cô, cô không cảm động thì thôi, lại còn chấn vấn tôi?”
“Đó mà cũng gọi là nhục sao?”, Vương Nhã Khả cười lạnh nói, “Mấy tháng trước, mọi người trong công ty truyền tai nhau về mối quan hệ mờ ám giữa anh và An Thư Mỹ khiến tôi không dám ngẩng mặt lên, như thế gọi là gì?”
Ân Tấn Minh tức giận phừng phừng nói: “Vương Nhã Khả, tôi đã sớm nói với cô là tôi và cô ta không có gì. Đàn bà thật phiền phức, lúc nào cũng đa nghi. Người ta có lòng tốt lại không biết đường mà báo đáp lại!”
“Ai biết được có đúng là tốt hay không đâu? Rõ ràng là anh cố tình né tránh, việc cớ kéo tôi đi. Anh không muốn đính hôn với An Thư Mỹ, sợ cô ta trói lại, cho nên mới nhân cơ hội đó mà lôi tôi ra ngoài, dùng tôi làm bia đỡ đạn chứ gì?”
“Đúng là tôi sai lầm khi giúp cô”, Ân Tấn Minh hằm hằm ném toẹt điếu thuốc xuống đất, dùng chân giày xéo. Anh tức đến nổ đom đóm mắt, trước mặt bao nhiêu người đã vì cô mà cho Bạch Đào Ninh mắt thâm mày tím, giờ lại bị chỉ trích như thế, anh nói: “Vương Nhã Khả, nếu tôi còn quản chuyện của cô nữa, tôi không phải họ Ân!”
“Ai cần anh quản? Anh cho rằng không có anh thì thế giới của tôi sẽ đứng im sao? Đừng cho mình là anh hùng đầu đội trời chân đạp đất nữa đi!”
Vương Nhã Khả cũng ngùn ngụt lửa hận không kém. Cô không cho rằng hành động đó của Bạch Đào Ninh là sỉ nhục mình, vì cô quá hiểu về mối tình này. Chuyện xảy ra chiều nay khiến cô đã chuẩn bị tâm lý rồi. Nhưng Ân Tấn Minh chỉ trích như thế, cô không thể nào chịu đựng được.
Cô không nhờ anh giúp đỡ, cho nên cô cũng chẳng cần phải cảm kích. Anh cho rằng bỏ ra về như thế là giữ thể diện cho cô sao? Còn vì thế mà chỉ tay hất hàm sai khiến cô sao? Anh có thể to tiếng với cô sao? Cô không chịu được điều đó.
Ân Tấn Minh như quả bom nổ chậm, một người tốt bụng bất chợt biến thành kẻ lòng lang dạ sói, dây mới gọi là tự chuốc nhục vào thân. Anh vẫy tay gọi taxi, Vương Nhã Khả cũng vẫy tay gọi taxi.
Một chiếc taxi chạy đến, hai người một bên trái một bên phải, cùng nhau mở cửa bước lên. Sau khi ngồi ngay ngắn ổn định mới quay đầu sang nhìn đối phương. Cả hai đều mặt mày tối sầm, Vương Nhã Khả tức giận nói: “Ân Tấn Minh, anh thể hiện phong độ đàn ông chút được không? Tranh taxi với phụ nữ, mặt anh dày đến thế sao?”
Ân Tấn Minh vốn đinh xuống xe, nhưng nghe thấy những lời như thế bất giác nhếch miệng châm chọc lại: “Cũng phải xem người đó là ai, đổi lại là người khác tôi nhường ngay. Cô? Tôi không nhường”.
“Tôi lên xe trước, anh xuống mau!”
“Người xuống xe là cô mới đúng, tôi mới là người lên xe trước!”
…
“Hai vị có thể xuống xe cãi nhau được không? Tôi còn phải đi kiếm cơm!”, hai người nhất quyết không xuống xe, tài xế taxi cuối cùng nhịn không được thêm nưa, nói: “Hai vị đi đâu vậy, biết đâu tiện đường, cùng đi luôn”.
Đợi thông báo địa chỉ xong, hai người đều về nhà, tài xế taxi phá lên cười nói: “Cùng ở một chỗ à, thôi đừng tranh cãi nữa, đi một chuyến thôi!” Hai người vẫn không phục, hằm hằm tức giận, một người dõi mắt sang bên phải, một người hướng mắt sang bên trái. Tài xế taxi cảm thấy bầu không khí vô cùng kỳ lạ, liền mở CD.
Ngập trong tiếng nhạc, nỗi kích động của hai người cũng dần dần dịu xuống.
Đến nơi, hai người xuống xe, tài xế nhìn Ân Tấn Minh, rồi lại quay sang Vương Nhã Khả, hai người đều trả tiền, còn chia đôi mỗi người một nửa. Tài xế taxi lẩm bẩm một mình nói: “Vợ chồng cãi nhau chính là thế này đây. Lúc cãi nhau thi đối phương chẳng khác nào cái gai trong mắt, không chọc cho đối phương chảy máu thì không rụt tay lại. Hai con hổ cắn nhau kiểu gì cũng con què con cụt, đúng là tự mình làm khổ mình thôi!”
Tài xế taxi nhận ra họ là vợ chồng? Ân Tấn Minh ngoái đầu lại nhìn, taxi đã nổ máy đi rồi.
Hai người im lặng chẳng nói chẳng rằng bước vào đại sảnh, cùng vào thang máy, một người đứng bên trái, một người tựa bên phải, ánh mắt không hề giao nhau.
Đến cửa nhà, Ân Tấn Minh rút chìa khóa ra mở cửa. Sau khi vào trong, cửa không đóng, Vương Nhã Khả cũng bước theo sau, tiện tay đóng cửa. Ân Tấn Minh bật đèn tường, Vương Nhã Khả bật đèn treo.
Ân Tấn Minh về phỏng ngủ của mình, Vương Nhã Khả cũng về phòng ngủ.
Sau khi Ân Tấn Minh về phòng ngủ liền nằm lên giường. Hôm nay xảy ra nhiều chuyện như thế, anh cần phải suy nghĩ lại tất cả mọi việc. Nhưng vừa rồi lại bị Vương Nhã Khả gây rối như thế, mấy việc quan trọng anh đều quên sạch.
Vương Nhã Khả sau khi về phòng ngủ thì ngồi lên giường, nghĩ ngời, lấy chiếc điện thoại từ trong túi xách ra, gọi cho Tiểu Trương. Tiểu Trường là thư ký của phòng Kế hoạch. Cô muốn biết tình hình sau đó của buổi khiêu vũ, ngoài Tiểu Trương ra thì cô chẳng biết hỏi ai.
Tiểu Trương báo cáo tình hình cho Nhã Khả biết, Trần tổng nổi trận lôi đình, An Thư Mỹ vô cùng tức tối, Bạch Đào Ninh cũng hằm hằm nổi giận, tóm lại, bầu không khí tan tành. Đúng lúc đó Giám đốc phòng Hành chính phát huy tài năng hót hay như khướu của mình, kêu gọi mọi người hòa vào cuộc vui không nên vù chút chuyện nhỏ đó mà chán nản, cố gắng không để buổi khiêu vĩ trở nên tẻ nhạt. Nhưng, Trần tổng và An Thư Mỹ đều nhanh chóng rời đi.
Cúp điện thoại, Vương Nhã Khả chau mày. Chuyện xảy ra ngày hôm nay đã vượt quá tầm kiểm soát, cho nên mọi thứ mới thành ra như vậy. Tất cả là vì Bạch Đào Ninh tuyên bố đính hôn với Cát Đằng.
Tại sao Bạch Đào Ninh phải vội vàng tuyên bố đính hôn với Cát Đằng như thế? Vả lại còn tuyên bố đúng vào thời điểm đó? Mục đích của anh ta là hạ nhục cô thì đúng rồi, nhưng cô chỉ là một nhân viên quèn, sỉ nhục cô thì có lợi gì chứ?
Ân Tấn Minh ngồi dậy, đang đắm mình trong dòng suy nghĩ, đột nhiên một tía sáng lóe lên trong đầu khiến anh như bừng tỉnh. Đúng là anh có chút kích động, sự kích động đó nằm trong kế hoạch được tính toán trước của kẻ khác.
Nếu đúng như anh nghĩ, từ khi bắt đầu, Bạch Đào Ninh theo đuổi Vương Nhã Khả không phải vì thật lòng, mà có mục đích, đó chính là nhằm đối phó với anh vì chức Phó tổng giám đốc kia.
Đúng lúc chuyện hôn nhân giữa anh và Vương Nhã Khả xảy ra vấn đề, Bạch Đào Ninh lập tức nhẹ nhàng chen chân vào. Đó chính là lúc tâm trạng Vương Nhã Khả cảm thấy cô đơn nhất. Thế nên không còn nghi ngờ gì nữa, thời điểm mà anh ta lựa chọn để xuất hiện là thích hợp nhất để lấp chỗ trống trong lòng cô.
Nhưng đó chỉ là bước đầu tiên. Anh ta theo đuổi Nhã Khả không phải là vì muốn kết hôn với cô, hay nói cách khác là Bạch Đào Ninh luôn chờ đợi cơ hội để có thể tấn công anh. Anh ta đợi lâu như vậy, cuối cùng thời cơ cũng đến, chính là buổi tiệc mừng công tối hôm nay.
Trước mặt đông đảo tất cả mọi người trong công ty, anh ta tuyên bố người mà anh ta sẽ đính hôn là Cát Đằng mà không phải Vương Nhã Khả. Khi anh ta mồm năm miệng mười nói rằng quan niệm về cái đẹp của anh ta đã trở lại bình thường, người anh ta sỉ nhục không chỉ là Vương Nhã Khả, mà còn cả Ân Tấn Minh.
Dù Ân Tấn Minh có cố gắng đến đâu thì bản thân cũng không thể kiềm chế, mà điều anh ta cần chính là sự không thể kiềm chế ấy.
Trước tình thế đó, Ân Tấn Minh nhất định sẽ bất chấp tất cả, kể cả cái gọi là buổi lễ đính hôn với An Thư Mỹ. Mối quan hệ giữa An Thư Mỹ và Trần tổng, nhất định anh ta cũng đã biết.
Ân Tấn Minh và An Thư Mỹ đính hôn không thành, Trần tổng nhất định sẽ nổi giận đùng đùng, An Thư Mỹ cũng thêm phần tức giận, như thế, thái độ của họ đương nhiên sẽ lạnh nhạt và thờ ơ với Ân Tấn Minh. Mà lúc đó, Bạch Đào Ninh nhất định sẽ thừa cơ tiến tới, vị trí Phó tổng giám đốc, loại bỏ được Ân Tấn Minh rồi thì còn ai đây?
Kế hoạch được sắp đặt chu đáo, dù ban đầu Vương Nhã Khả có đồng ý lời cầu hôn của anh ta hay không, dù anh ta có cùng lên giường với Nhã Khả hay không thì cô cũng chỉ là đối tượng mà anh ta lợi dụng mà thôi. Cô chỉ là một quân cờ, là vật hy sinh trong tay anh ta.
Nói cho cùng, có lẽ là vì Ân Tấn Minh và Vương Nhã Khả đã từng có quan hệ, nếu không phải vì anh thì Bạch Đào Ninh cũng không lợi dụng cô như thế. Từ điểm này có thể thấy, anh đã làm liên lụy đến cô.
Ân Tấn Minh chau mày, bàn tay nắm chặt nắm đấm.
Lúc đó, tiếng chuông báo tin nhắn vang lên, Ân Tấn Minh ngồi dậy, mở điện thoại lên xem, dòng tin nhắn đó viết: “Bạch Đào Ninh lợi dụng tôi để bôi xấu mối quan hệ giữa anh với An Thư Mỹ và Trần tổng. Anh bị mắc lừa rồi, nếu anh không muốn ૮ɦếƭ vì nhục, thì mau nghĩ cách mà cứu vãn tình thế!”
Tin nhắn đó là Vương Nhã Khả gửi.
Ân Tấn Minh chăm chú nhìn mẩu tin nhắn đó đúng hai phút, từ từ nở nụ cười, tự lẩm bẩm một mình: “Cũng không ngốc lắm!” Nhưng cô ấy nghĩ đơn giản quá, cứu vãn tình thế? Làm thế nào để cứu vãn tình thế đây? Nếu cứu vãn dễ dàng như thế thì Bạch Đào Ninh cũng không cần phải tốn quá nhiều công sức và thời gian cho kế hoạch này như vậy.
Tin nhắn thứ hai của Vương Nhã Khả lại được gửi đến: “Có lẽ anh đang hối hận. Tôi rất xin lỗi, nhưng, tôi không giúp gì được anh!”
Sắc mặt Ân Tấn Minh chợt lạnh tanh, từ kẽ răng phát ra hai chữ: “Dở hơi!”
Ân Tấn Minh kéo Vương Nhã Khả ra khỏi buổi khiêu vũ là anh muốn cô rời khỏi nơi lắm chuyện thị phi ấy. Lúc đó là nhất thời tức giận, giờ nghĩ lại anh cũng chẳng biết tại sao mình lại làm như vậy, giống như một loại bản năng, chẳng nghĩ ngợi gì, cũng chẳng muốn nghĩ nhiều, chỉ muốn cô không bị tổn thương.
Giờ nghĩ lại, lúc đó, đúng là anh trở thành tiêu điểm tập trung mọi ánh nhìn của tất cả đám đông. Đúng như Vương Nhã Khả nói, mọi người đều nghĩ rằng họ vẫn còn vương vấn với nhau.
Hai người thật sự vẫn còn vương vấn nhau sao? Ân Tấn Minh không biết, anh chỉ biết rằng nếu chuyện đó lặp lại một lần nữa, anh cũng hành động như vậy, kéo Vương Nhã Khả rời đi. Tuy rằng người phụ nữ này từ đầu đến cuối không hề cảm kích trước hành động của anh, ngược lại, còn chê cười châm chọc, oán hận anh.
Dường như cuộc sống quanh họ chỉ có cãi cọ, chỉ trích, châm chọc và đay nghiến nhau, ngay đến một câu nói tốt, một hành động đẹp, một thái độ chan hòa cũng cực kỳ hiếm thấy. Trước đây chưa thử ly hôn cũng như vậy, giờ thử ly hôn rồi, hai người hoàn toàn chẳng còn mối quan hệ gì nữa, vẫn như thế.
Tại sao Vương Nhã Khả lại gửi hai tin nhắn vừa rồi? Ân Tấn Minh lại liếc mắt qua nhìn chiếc di động, khóe môi bất giác nở nụ cười giễu. Hai người sống chung dưới một căn nhà, cách nhau chỉ một bức tường, thế mà phải mượn điện thoại để liên lạc.
Trong mẩu tin mà Vương Nhã Khả gửi dường như ẩn chứa sự quan tâm. Dường như cô không hề để tâm đến chuyện mình bị hạ nhục, ngược lại, cô đang lo sợ anh sẽ gặp phải tất cả những chuyện đó.
Ân Tấn Minh quẳng chiếc điện thoại lên giường, tháo cà vạt ra rồi treo vào tủ quần áo, anh lại nhìn thấy chiếc cà vạt đêm qua vẫn còn được treo trong tủ. Ánh mắt anh chăm chú nhìn vào chiếc cà vạt nhăn nheo như sợi dây thừng đó, khẽ mỉm cười, nụ cười vương sự hài hước và vui vẻ.
Hiện thực như một trò đùa vậy, Vương Nhã Khả nghĩ chiếc cà vạt của anh là gì không biết? Là sợi dây leo núi hay là ngọn cỏ cứu mạng? Nắm chắc như thế, dù có chuyện gì cũng không lỏng tay.
Ân Tấn Minh bước ra ngoài, đến phòng khách, trong phòng khách chẳng có ai, Vương Nhã Khả vẫn đang ở phòng ngủ.
Anh ngập ngừng giây lát, bước đến trước phòng ngủ của cô, lịch sự gõ cửa, tựa như một nhân viên marketing đến chào hàng vậy, trên mặt luôn nở nụ cười niềm nở thân thiết.
Vương Nhã Khả mở cửa, vô cùng kinh ngạc nhìn Ân Tấn Minh từ trên xuống dưới một lượt, hỏi: “Anh không bị bệnh gì chứ? Hay là dây thần kinh điều chỉnh nét mặt bị đơ rồi?”
Ân Tấn Minh vẫn tươi cười rạng rỡ như hoa nở, nói: “Không nhầm, không nhầm, nếu là giả tôi sẽ đổi lại cho quý khách”.
“Anh uống nhầm thuốc rồi hả?”, Vương Nhã Khả càng thấy kỳ quái, nhìn anh cứ như người ngoài hành tinh vừa đáp xuống Trái đất vậy, ngập ngừng giây lát mới nói: “Có chuyện gì?”
“Chúng ta nói chuyện đi!”
“Chuyện gì? Có chuyện gì hay muốn nói hả?” Vương Nhã Khả trợn mắt nhìn anh, định đóng cửa.
Ân Tấn Minh vội đưa tay giữ cửa lại, nở nụ cười vô cùng chân thành, nói: “Nhã Khả, là tôi muốn xin lỗi cô. Có chuyện này tôi muốn bàn với cô”.
Nghe những lời anh nói mới khách sáo làm sao, thái độ cũng rất thành khẩn, Vương Nhã Khả ngập ngừng giây lát, nói: “Được, thay đồ." Bây giờ Ân Tấn Minh muốn nói chuyện với cô, cô không thể mặc đồ ngủ ra mà nói chuyện được, phải ăn mặc đàng hoàng một chút.
Ân Tấn Minh luôn giữ nụ cười trên mặt nói: “Vậy cũng được, tôi đi pha cà phê đợi cô”.
Vương Nhã Khả nhướn mày, khóe miệng khẽ nhếch, vui mừng, nói: “Ân Tấn Minh, phải chăng hôm nay mặt trời mọc từ phía Tây? Rốt cuộc anh có chuyện gì quan trọng muốn nói với tôi mà phải nghiêm trang chỉnh tề thế này?”
Nếu là bình thường, Ân Tấn Minh sẽ lập tức bĩu môi châm chọc, nhưng lúc này, anh vẫn điềm nhiên nở nụ cười hớn hở, nói: “Tôi luôn lịch sự lễ phép như thế mà. Chỉ là trước đây thể hiện trong lòng, còn lúc này trưng ra ngoài thôi!”
Vương Nhã Khả cười cười nhìn Ân Tấn Minh rồi đóng cửa.
Ân Tấn Minh lập tức đi pha hai cốc cà phê hòa tan rồi bê ra bàn. Vương Nhã Khả đã thay bộ đồ ngủ bằng trang phục thoải mái mặc ở nhà, rõ ràng rất thư thái, rất mới mẻ những cũng vô cùng thân thiết.
Ân Tấn Minh chỉ vào cốc cà phê nói: “Cà phê hòa tan, thử trước đi!”
Vương Nhã Khả cười nói: “Tôi cũng không hy vọng anh lại có thể pha được một cốc cà phê phin. Được rồi, anh có chuyện gì muốn nói với tôi?”