- Cốc...cốc.
- Vào đi.
- Thưa sếp, cà phê của anh còn đây là lịch trình làm việc của ngày hôm nay.
- Để đó đi.
Thẩm Kiều hiểu ý liền đặt xuống bàn rồi xoay lưng định rời đi.
- Khoan đã. Dương Triết lúc này dừng 乃út ngẩng đầu lên nhìn cô. Anh đưa mắt nhìn từ đầu đến chân cô. Thẩm Kiều quay lại nhìn thì bắt gặp ánh mắt này của anh có phần không quen lắm.
Có chuyện gì vậy thưa sếp.
cô vào công ty được mấy năm rồi nhỉ.
- Dạ...... đã bốn năm rồi thưa sếp.
- Đã chán chức vụ này chưa. Vừa nói anh vừa đưa đưa ly cà phê lên nhấp một ngụm.
Thẩm Kiều ngạc nhiên: “ Ý sếp là sao tôi chưa hiểu lắm.”
Dương ૮ɦếƭ mỉm cười:” chỉ cần trả lời có hoặc không thôi”.
- Tuy công việc có hơi khô khan nhưng được làm việc với anh khiến tôi cảm thấy rất vinh hạnh rồi.
Vậy sao, thư ký Thẩm thật lòng chứ.
Đương nhiên, lời tôi nói toàn bộ đều là sự thật.
- Tốt, vậy tôi muốn đưa ra một đề nghị với thư ký Thẩm.
- Đề nghị đó là gì thưa sếp.
- Thư ký Thẩm, chúng ta kết hôn đi.
- Sao... sao cơ, sếp có biết mình vừa nói gì không? Thẩm Kiều lúc này không khỏi trố mắt ngạc nhiên.
Dương Triết vẫn bình tĩnh như thường: “ cô có thể suy nghĩ, từ từ trả lời cũng được.
- Nhưng... nhưng tôi và sếp cũng không hề yêu nhau, hà cớ gì sếp lại đưa ra đề nghị vô lý này với tôi.
- Tôi không muốn kết hôn, mà hình như nghe nói thư ký Thẩm cũng vậy. Chi bằng chúng ta thử xem kết hôn có gì thú vị mà ai cũng hướng tới như thế.
- Nhưng chuyện kết hôn đâu phải là thứ mà đem ra nói một cách tuỳ tiện như vậy được.
- Chẳng phải cô nói được làm việc với tôi rất vinh hạnh hay sao, tôi cho cô cơ hội làm việc lâu dài đó.
Đó chỉ là trên cương vị công việc còn đối với chuyện đời tư thì... mà thôi tôi sẽ xem như mình chưa nghe thấy lời đề nghị này từ sếp.
- Cô nói sao....
- Xin phép tôi ra ngoài làm việc.
Thẩm Kiều đi khỏi thì bộ mặt không mấy hài lòng của Dương Triết được bày ra.
“ Thì ra cảm giác bị từ chối nó như vậy, nghe chừng cũng thú vị”
Thẩm Kiều vừa ra khỏi phòng làm việc của anh liền chạy ngay đến nhà vệ sinh.
- Anh ta bị điên rồi, chuyện đại sự cả đời mà đem ra nói một lời bâng quơ như vậy. Trời ơi, mình điên mất.
- Thư ký Thẩm sao vậy, có chuyện gì phiền muộn sao. Một nhân viên nữ từ bên trong bước ra.
Thẩm Kiều nghe thấy mà giật nảy mình: “ À...không có gì đâu.”
- Vậy tôi đi trước đây.
Reng......reng điện thoại Thẩm Kiều đột nhiên vâng lên.
- Alo...
- Alo Kiều Kiều mình đây, bây giờ cậu có rảnh không.
Tô Ngọc, có chuyện gì không vậy.
- À mình muốn rủ cậu đến chỗ này một chút, cậu đi được chứ.
- Cậu thấy Thẩm Kiều này từ ngày làm thư ký có rảnh ngày nào không? Mà cậu tính rủ mình đi đâu.
- Tính rủ cậu đi thử váy cưới với mình cứ nghĩ cậu sẽ rảnh một chút.
- Cậu nói cái gì, tên Hàn Mặc kia đã cầu hôn cậu khi nào vậy. Anh ta thật quá nhanh rồi.
- Tuần sau mình sẽ tổ chức lễ cưới luôn, tại có em bé rồi. Nếu cậu rảnh thì nhớ ghé cửa hàng đồ cưới Al chút nha, đồ ở đây đẹp lắm.
- Trời đất, thì ra là có bảo bối nên mới lấy chồng nhanh như vậy, cậu đi lấy chồng rồi ai độc thân với mình đây..
Tô Ngọc bật cười: “ Còn phải hỏi sao, cậu mau kiếm bạn trai đi, Hàn Mặc có mấy người bạn soái lắm có cần mình nhờ anh ấy giới thiệu cho không.
- Thôi khỏi, Thẩm Kiều sẽ thủ tiết không chịu lấy chồng.
- Hàn Mặc gọi mình rồi cúp máy nhé.
- Này..... này..... Chưa hết câu đã cúp máy. Ai cũng thích lấy chồng vậy sao?