"Dù sao thằng con tôi chỉ cương với cô mà."
"Sợ là nó không cương được với người khác."
"Thằng con tôi hẳn là cũng thích cô lắm, nếu không thì sao nó chỉ cương với cô mà không cương với người khác? Phụ nữ đẹp cũng đâu chỉ có mỗi cô thôi, đúng không?"
Quý phu nhân cười như không cười lên tiếng, lời lẽ rõ ràng dứt khoát, cùng với vẻ mặt nghiêm túc kia khiến cho Tiết Yên có chút không nói nên lời.
Thật ra là thấy có phần cạn lời thì đúng hơn.
Vị phu nhân này, ngài đừng có nói nữa không...
Câu nào cũng thêm chữ "cương" vào một cái thoải mái, nhưng ngài có biết cháu đây xấu hổ lắm không.
Hức, cái nhà này sao vậy chứ...
Quý phu nhân dường như không muốn buông tha cho Tiết Yên, thấy vẻ mặt khó hiểu mang theo sự hoài nghi của cô, bà liền nói tiếp:
"Cô Tiết, chẳng lẽ cô không thích con trai tôi hả?"
"Cháu..."
"Con trai tôi đẹp trai lắm đấy, đẹp trai nhiều tiền. Zin của nó chẳng phải cho cô rồi sao."
"Thứ tốt đẹp trinh nguyên nhất của nó cũng cho cô rồi, cô sợ cái gì..."
Tiết Yên: "..."
Quý phu nhân à, bác làm vậy là sao chứ.
Tại sao cuối cùng mọi chuyện lại thành ra thế này?
Chẳng phải những phu nhân giới nhà giàu đều muốn con cái mình cưới một người môn đăng hộ đối sao?
Sao lại khác biệt so hoàn toàn so với suy nghĩ của Tiết Yên quá vậy...
Tiết Yên hiếm khi bị dọa cho nói không thành lời, bình thường hoạt ngôn bao nhiêu thì lúc này á khẩu bấy nhiêu.
Cô mấp máy môi: "Phu nhân, cháu... cháu cảm thấy... vẫn không ổn lắm."
"Không ổn? Cô chê thằng con tôi à?"
"Không không, là cháu không xứng với ảnh."
"Ai nói không xứng? Người với người cả, làm gì có cái gọi xứng hay không xứng?"
"Đến với nhau chẳng phải vì hòa hợp, vì tình yêu hay sao?"
"..."
"Bác gái, bác có suy nghĩ thoáng thật..."
Tiết Yên gượng cười cảm thán một câu, nhưng vẫn không dám đối diện với nó. Cô vẫn cảm thấy có chút không chân thật cho lắm.
Nó giống như một giấc mơ vậy...
Điều mà cô lo lắng, cuối cùng lại hóa thành hư không, mọi chuyện vốn chẳng khó nhằng như những gì Tiết Yên nghĩ.
Nếu Quý phu nhân nói thật, vậy chẳng phải... cô và Quý tổng sẽ có cơ hội sao?
Quý phu nhân là người từng trải, từ con mắt của mình bà có thể nhìn ra được suy nghĩ của Tiết Yên. Bà cong môi cười, trước tiên đẩy thẻ ngân hàng về phía Tiết Yên, sau đó mới nói:
"Thôi cứ chốt vậy nhé?"
"Đã có ý với nhau thì ngại gì chứ?"
"Thẻ này có 10 tỷ, xem như bác gái cho con dâu tương lai mua sắm, hết tiền thì cứ tìm thằng con bác mà đòi. Nó ấy à, ngoài cái mã đẹp trai ra thì chỉ được cái nhiều tiền thôi."
"..."
"Ôi, trời cao có mắt. Thế mà lại có con dâu rồi, cảm tạ trời đất!"
"Bác gái, cháu..."
"Con dâu ngoan, còn ngại cái gì?"
"Nhanh gọi mẹ chồng đi!"
Tiết Yên dở khóc dở cười, từ đầu đến cuối hoàn toàn nằm trong thế bị động. Quý phu nhân xách túi đi đến bên cạnh cô, bà nắm lấy tay cô, cười hiền từ nói:
"Không cần suy nghĩ nhiều làm gì, phải lắng nghe trái tim chứ. Ta cũng có mắt nhìn mà, Quý Thanh Thời nhà ta từ ngày biết con, cứ như thằng đần vậy, có khi ngồi một góc mà cười như bị thần kinh ấy."
"Con biết đó gọi là gì không? Vì yêu mà điên loạn, nó yêu rồi đấy."
"Tuy ban đầu chúng ta đến với nhau là vì mục đích khác, nhưng nếu đã tìm ra được châи áι thì ngại gì mà không thử?"
"Đúng không?"
"Con cũng đừng nghĩ nhiều, ta cũng đã tìm hiểu kỹ rồi, con là một cô gái tốt bụng, hiểu chuyện, chỉ cần bấy nhiêu cũng đủ rồi. Sau này, hãy yêu thương Thanh Thời nhà ta nhiều hơn nhé."
Tiết Yên đỏ mắt, cơ thể vô thức run lên vì xúc động. Không nghĩ tới bản thân sẽ gặp may mắn như thế. Cô cứ nghĩ ngày hôm nay sẽ đặt dấu chấm hết rồi chứ.
Thật không ngờ...
Quý phu nhân sau đó còn có việc phải làm, nhưng bà đã gọi Quý Thanh Thời đến đón Tiết Yên. Bà ấy vừa đi không lâu thì Quý Thanh Thời đã lái xe tới, quần áo xộc xệch, hô hấp thì rối loạn.
Vừa nhìn thấy Quý tổng, Tiết Yên liền rưng rưng nước mắt, nhào tới ôm anh, nức nở kêu lên:
"Chồng ơi, chồng ơi..."
"Ơi ơi, chồng em đây... Tiết... Tiết Yên... em làm tôi bất ngờ quá..."