"Quý tổng, anh đến đây để thử chim à?"
"Tiết Yên, cô nói bậy cái gì đấy!"
"Haha đùa chút thôi. Anh đừng giận mà, nhìn anh tức giận tôi lại càng muốn trêu... ngoan, đừng nóng."
Quý tổng: "..."
Sống mấy chục năm trên đời, đấu đá tranh giành trên thương trường không biết bao nhiêu năm.
Nhưng đây là lần đầu Quý tổng gặp phải loại người mặt dày không có liêm sỉ như Tiết Yên.
Anh bị cô trêu đến nỗi mặt đỏ tai hồng, xấu hổ đến độ lắp bắp.
"Lưu... lưu manh!"
Tiết Yên bật cười thành tiếng, cảm thấy vận may của mình cũng thật tốt.
Lúc sớm mới nhớ tới Quý tổng xong, đi chơi lại gặp anh ở đây.
Khéo thật, định mệnh cả đấy.
Không nắm bắt thì quá ngu rồi...
Nghĩ đặng, trong đầu Tiết Yên lóe lên một suy nghĩ xấu xa. Cô quay sang nói nhỏ với tiểu thịt tươi bên cạnh mấy câu, sau đó đứng lên hướng Quý tổng nói.
"Đi thôi, đưa anh đi tới chỗ này."
"Ở đây nhiều người quá, lại ầm ĩ nữa."
Không chờ Quý tổng kịp thời phản ứng, Tiết Yên đã nắm tay anh, lôi kéo anh rời đi. Mà chẳng đi đâu xa cả, cô trực tiếp kéo Quý tổng vào một góc tối trong hành lan chật hẹp ít ai lui tới.
Nơi này có hơi tối, nhưng đặc biệt yên tĩnh.
Vừa đến, Tiết Yên đã xoay người, đẩy Quý tổng lên tường, đối diện với ánh mắt nghi hoặc của anh, cô lại nhếch môi cười.
"Tiết... Tiết Yên... cô muốn làm gì?"
Tiết Yên nhoẻn miệng:
"Hôn anh..."
"Cô! Cô không biết xấu hổ!"
"Tất nhiên rồi... ngày đầu tiên đi làm, chẳng phải anh đã biết rồi sao?"
Tiết Yên híp mắt cười, cô ép sát Quý tổng vào chân tưởng, bàn tay thon dài duỗi ra nắm lấy cà vạt của anh, Tiết Yên dùng sức trực tiếp kéo Quý tổng phải khom người cuối xuống.
Tuy cô cũng khá cao, nhưng so với Quý tổng thật sự kém hơn một chút.
Muốn hôn thì phải để anh chịu thiệt rồi...
"Cô... cô thật sự muốn hôn?"
"Thế nào? Quý tổng chưa hôn phụ nữ à?"
Tiết Yên vuốt ve gò má của anh, càn rỡ trêu chọc.
Chỉ thấy Quý tổng xấu hổ quay đi, lỗ tai vô thức đỏ lên, mặt nóng bừng.
Anh không đáp, nhưng biểu hiện quá rõ ràng rồi.
Thích quá đi mất...
Tiết Yên muốn trêu anh tiếp quá, sao người này lại thú vị như vậy chứ?
Đem mặt của anh xoay lại, Tiết Yên cười cười, hơi rướn người tới, hơi thở mang theo mùi rượu của cô như muốn vây lấy Quý tổng.
"Vậy, để tôi dạy Quý tổng hôn môi nhé?"
"Nào... há miệng ra..."
"Cô... ưm..."
Quý tổng mở to hai mắt, kinh ngạc trước một màn trước mặt, cả người cũng hóa đá.
Tiết Yên một tay nắm lấy cà vạt, một tay vòng qua cổ Quý tổng trực tiếp cưỡng hôn anh.
Cô тһô Ьạᴏ đến mức khiến cho nội tâm Quý tổng hoảng loạn, nhưng mùi vị trên đôi môi cùng hành động càn quấy kia của cô lại khiến anh muốn đắm chìm vào nó.
Tiết Yên đem lưỡi khám phá khoang miệng của người đàn ông, hô hấp dần dần trở nên rối loạn. Quấn lấy lưỡi của Quý tổng, Tiết Yên tham lam ʍúŧ lấy nó, khiến cho cả người Quý tổng phát run.
Anh đưa tay ôm lấy eo Tiết Yên, siết chặt lấy nó, dần dần đắm chìm vào nụ hôn, đáp lại trúc trắc.
Hơi thở cả hai hòa quyện lấy nhau, Tiết Yên dán cả người lên người anh, thở dốc nhìn Quý tổng.
Cô nhếch môi, bày ra dáng vẻ quyến rũ, khóe môi vương lại nước bọt của hai người.
Tiết Yên đưa đầu lưỡi ra liếm môi, hành động này khiến Quý tổng như muốn nổ tung.
Còn chưa định thần lại thì nghe cô nói:
"Quý tổng, anh lại cương rồi..."
"Có muốn ngủ với tôi không?"