Thư Ký Lâm, Tôi Thích Em - Chương 34

Tác giả: Nguyễn Phạm Quỳnh Giang

Ở Ireland, người ta cho hôn nhân là tín ngưỡng và thề với chúa trời rằng họ sẽ bảo vệ hôn nhân cả đời. Lục Cảnh Ngôn chọn Ireland \\- đất nước cấm ly hôn để tuyên bố cho cả thế giới rằng Lâm Lạc sẽ mãi mãi là vợ anh.
Thiệp cưới được phát xuống trên dưới tập đoàn Lục thị và ngay ngày hôm đó cả tổng công ty vỡ oà. Hoá ra nữ thư kí xinh đẹp cao ngạo lại cùng chủ tịch thành một đôi, nghe đồn cũng đã qua lại hơn một năm. Vậy phải chăng ngay từ lúc Lâm Lạc vào Lục thị không lâu đã bắt đầu mối quan hệ với chủ tịch.
Cả công ty xôn xao, nói chính xác hơn là cả giới thương nghiệp xôn xao. Tất nhiên sẽ có nhiều câu chuyện bị thêm mắm dặm muối cho rằng nữ tử câu dẫn, tìm thủ đoạn chiếm lấy nam tử. Báo chí cũng không ngừng đưa tin về cuộc hôn nhân xa hoa nhưng kín đáo của ông chủ Lục thị \\- chỉ ai có thiệp mời mới được vào cổng.
Một ngày đẹp trời vào tháng năm, tại Ashford Castle \\- toà lâu đài có quy mô đẹp nhất Ireland nằm ở bờ Tây đất nước, một cô dâu xinh đẹp tuyệt trần đang khoác tay bố mình bước đi trên thảm rải cánh hoa. Lâm Lạc nhìn người đàn ông đang đứng nhìn cô ở cuối con đường bỗng chốc cay cay khoé mắt. Vì số lượng người được dự chỉ niêm yết là 100 nên càng trở nên long trọng.
Phía sau, hai cô cậu bé xinh xắn đang nâng tà váy cho cô, phù dâu phù rể cũng đi ngay sau. Lục Cảnh Ngôn khẩn trương nhìn cô đang bước đến mà lòng bàn tay toát đầy mồ hôi. Hôm nay là ngày trọng đại nhất đời người, cô dâu của hắn xinh đẹp đến không thể rời mắt.
Ông Lâm trao tay Lâm Lạc vào tay Lục Cảnh Ngôn, mỉm cười nhìn cậu con rể.
"Từ nay bố giao nó cho con, hy vọng con giữ lời hứa với bố, phải thật hạnh phúc."
Hắn đón lấy tay cô, môi bất giác mỉm cười rất tươi. Cha xứ bắt đầu nghi thức tuyên thệ.
"Tình yêu thực sự là hai người biết hy sinh cho nhau, vì hạnh phúc của người kia, và vì hạnh phúc chung của nhau. Chú rể Lục Cảnh Ngôn, con có muốn cùng vợ con là Lâm Lạc cùng bên nhau suốt cuộc đời, cùng sẻ chia hạnh phúc cũng như khó khăn bệnh tật hay không?"
"Con đồng ý."
"Cô dâu Lâm Lạc, con có muốn cùng chồng con là Lục Cảnh Ngôn cùng bên nhau suốt cuộc đời, cùng chia sẻ hạnh phúc cũng như khó khăn bệnh tật hay không?"
Cô nhìn hắn, ánh mắt dịu dàng tràn đầy tình yêu.
"Con đồng ý."
"Trước Chúa Trời, ta xin tuyên bố hai con là vợ chồng. Xin mời hai con trao nhẫn."
Lục Cảnh Ngôn đón lấy chiếc nhẫn kim cương đeo vào ngón áp út của cô. Lâm Lạc cũng đón lấy đeo vào ngón áp út của hắn. Hai chiếc nhẫn sáng lấp lánh trên bàn tay cả hai bỗng truyền đến xúc cảm kì lạ.
Sau màn tuyên thệ, trao nhẫn, một đàn bồ câu được thả bay lên trời. Lục Cảnh Ngôn ôm lấy vợ mình, nhìn cô hồi lâu rồi mới nói.
"Em biết không? Ở Ireland người ta cấm ly hôn, anh cũng muốn cả đời này sẽ cùng em gắn bó. Em đã đồng ý bước chân vào cuộc đời anh, chẳng thể nào bước ra được nữa. Nếu có kiếp sau, anh nhất định sẽ đi tìm em."
Tất cả vỗ tay, không ít người rơi nước mắt, ngay chính Lâm Lạc cũng nhìn một Lục Cảnh Ngôn ngày thường cứng nhắc hôm nay lại sâu lắng có phần ấp úng. Cô nhìn người đàn ông như đấng của đời mình, khoé mắt cay cay.
"Thật cảm ơn vì đã cho em gặp anh, yêu anh và làm vợ anh."
Dưới những cánh hoa được rải rơi lãng mạn, cả hai hôn nhau say đắm, một giọt nước mắt hạnh phúc lăn dài trên má Lâm Lạc, cuối cùng, cô cũng chính thức thuộc về hắn.
Bầu trời Ireland xanh thăm thẳm, cả toà lâu đài Ashford ngắm nhìn một cặp đôi đẹp cùng nhau hẹn ước. Bài hái Beautiful In White được bật vang khắp lâu đài.
Ngay tại dưới hàng ghế, có hai ánh mắt vẫn luôn dõi theo Lâm Lạc giờ phút này cũng mỉm cười chúc phúc. Nếu em đã chọn, hãy thật hạnh phúc.
Tất cả khách mời đều được ở lại lâu đài này cho đến khi hoàn tất lễ cưới và về nước. Lâm Lạc thay váy cưới bằng một bộ sườn xám đỏ đậm chất phương Đông, cùng Lục Cảnh Ngôn đi mời rượu.
Cô gặp Vương Quân và Vân Diệm, nụ cười trên môi cũng dần trở nên tươi hơn. Cả hai không tính là quá khứ nhưng cũng là một mối bận tâm của Lâm Lạc trước giờ. Cô tiến đến ôm hai người mặc kệ Lục Cảnh Ngôn miệng đang méo xệch kia.
"Cảm ơn đã đến dự đám cưới của em."
"Em không sợ bọn anh sẽ làm loạn sao?"
"Sẽ không, em tin hai anh."
Vân Diệm và Vương Quân nhìn nụ cười hoa lê xinh đẹp trên môi Lâm Lạc, nụ cười khiến họ mất ngủ biết bao lâu. Hôm nay cô đã đặt xuống mọi sự gượng gạo, níu lại tình bạn đơn thuần giữa cô và họ. Cả hai đều không hẹn mà suy nghĩ cùng một dòng suy nghĩ "Hoá ra yêu là đối phương hạnh phúc, chính bản thân mình cũng hạnh phúc."
Mười một giờ tối tại phòng tân hôn, Lục Cảnh Ngôn về phòng, trên người có không ít mùi rượu, Lâm Lạc vì mệt đã về phòng từ sớm, riêng hắn bị bạn bè chuốc say.
"Sao anh uống nhiều rượu vậy?"
Cô mặc một thân váy ngủ, đỡ thân ảnh vao lớn của hắn đặt xuống giường rồi cau mày cởi cà vạt ra cho hắn.
"Vợ à, cuối cùng em cũng là của anh."
Hắn tóm lấy cổ tay cô, kéo cô ngã nằm lên người hắn. Lâm Lạc bật cười nhéo mặt hắn.
"Là của anh từ lâu rồi."
"Cùng anh đi tắm."
"Em tắm rồi."
"Nhưng nãy giờ nằm trên người anh đã bẩn lại mất rồi."
Nói rồi không đợi cô phản kháng trực tiếp bế cô vào phòng tắm. Hôm đó là một đêm mãnh liệt, cả hai quấn lấy nhau từ nhà tắm vào sofa rồi dừng lại ở trẻn giường. Hắn thở dài một hơi thoả mãn nhìn cô gái đã ngủ bên cạnh bỗng có chút khó tin, họ đã là vợ chồng rồi.
\\-CHÍNH HOÀN VĂN\\-
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc