Không khí những ngày cận Tết ở thành phố A khá nhộn nhịp nhưng trong Lục thị thì cũng bình thường. Năm nay Lục Cảnh Ngôn cho tập đoàn nghỉ Tết 6 ngày là một điều quá hi hữu. Có nhiều lời đồn cho rằng chủ tịch có bạn gái nên dễ tính bởi vì có một vài trang báo mạng chụp được ảnh Lục Cảnh Ngôn và một cô gái thân mật nhưng không lâu sau thì liền bị xoá.
Ở trong phòng chủ tịch hiện tại thì lại hoàn toàn khác, Lục Cảnh Ngôn đang giận Lâm Lạc. Thật ra cũng không giận gì nhưng vì Tết này cô về quê nên hắn mới giận dỗi để cô đổi ý.
"Thôi nào, bố mẹ bắt em phải về mà, em sẽ lên sớm với anh."
"Không chấp nhận."
"Nhưng em cũng không thể từ chối bố mẹ được, em đã cả năm không gặp họ rồi."
"Nhưng cũng không thể bỏ anh ăn Tết một mình."
"Vậy, anh cùng về quê với em được không? Em biết là hơi khó nhưng chỉ còn cách này, vả lại em cũng muốn anh gặp bố mẹ em. Nếu không được thì em sẽ sắp xếp ở lại..."
"Được."
Hắn ôm lấy cô từ phía sau, cúi đầu hôn lên tóc cô. Lâm Lạc tim hơi đập nhanh nhưng cũng ngập tràn hạnh phúc. Khi cô đưa ra lời đề nghị đó cô cũng đã từng suy nghĩ rất lâu, có thể hắn không thích đổi không khí, cũng chưa từng tính tới chuyện sẽ gặp bố mẹ cô. Đó luôn là sự bất an trong lòng cô.
"Vậy cùng về thăm bố mẹ em."
"Ừm."
Ba mươi Tết, hắn cùng cô về quê. Nếu như bình thường, cô sẽ đi tàu hoả mất 5 tiếng nhưng hắn quyết định lái xe. Lâm Lạc cả buổi ở trên xe hí hửng vì sắp được gặp bố mẹ, cô ngâm nga một giai điệu quen tai nào đó khiến Lục Cảnh Ngôn cũng vui lây.
"Bố, mẹ, A Hạo, con về rồi."
Lâm Lạc tay xách một đống đồ đứng trước nhà gọi vọng vào. Nhà cô là một căn nhà nhỏ sơn trắng có một khoảng sân khá rộng, Lục Cảnh Ngôn phía sau cô cũng xách một đống đồ khác và hai chiếc vali kéo.
Ông Lâm, bà Lâm nghe tiếng gọi từ dưới bếp chạy lên, thấy Lâm Lạc vừa đặt đồ xuống phòng khách thì mừng rỡ chạy đến ôm lấy con gái.
"Con bé này, cả năm không về hại bố mẹ lo ૮ɦếƭ được"
"Tốt lắm, béo lên một ít rồi."
"Cậu đây là...?"
Ông bà Lâm bây giờ mới để ý một người đàn ông khác cũng ở trong căn nhà này.
"Bố, mẹ, con giới thiệu với hai người đây là Lục Cảnh Ngôn, là bạn trai con."
Ông bà Lâm nhìn nhau rồi lại nhìn Lâm Lạc, ông Lâm mở lời vội tìm hộp trà.
"Cậu Lục hoan nghênh hoan nghênh, cậu ngồi xuống uống nước, cũng mệt rồi đúng không? Tiểu Lạc mau vào cất đồ, mẹ nó giúp nó đi."
Bà Lâm cũng vội mang đồ đạc kéo Lâm Lạc xuống bếp.
"Sao con có bạn trai không nói với bố mẹ?"
"Thì con dẫn người ta về đây luôn rồi này."
"Mẹ còn định bàn với bố con đợt này con về sẽ sắp xếp con đi xem mắt con dì Thẩm, cậu ta cũng ở thành phố con, là sếp lớn ở công ty, đã mua chung cư rồi đấy."
"Mẹ, con có bạn trai rồi."
"Cậu đó nghề nghiệp thế nào?"
"Sếp của con." Lâm Lạc uể oải uống một ngụm nước.
"Con nói cái gì?"
"Là sếp của con, chủ tịch tập đoàn Lục thị."
Bà Lâm sững sờ nhìn con gái, một lúc lâu sau bà mới ngộ ra. Lâm Lạc chống cằm nhìn mẹ, thấy biến hoá trên mặt mẹ cô mới buồn cười. Cô tung tăng lên phòng khách xem bố cô làm khó con người ta thế nào.
Khi Lâm Lạc lên phòng khách thì bố cô cũng tương tự mẹ cô, cũng yên lặng quái dị, đoán là bị Lục Cảnh Ngôn doạ sợ rồi, cô bật cười nháy mắt với Lục Cảnh Ngôn rồi lại ôm bố.
"Bố à, bố thấy anh ấy thế nào?"
"Còn hỏi thế nào? Quá xuất sắc."
"Con đưa anh ấy đi nghỉ ngơi nhé, A Hạo đâu?"
"Nó đi đá bóng rồi."
Lâm Lạc dẫn Lục Cảnh Ngôn lên phòng nghỉ cạnh phòng cô. Nhà cô tuy là một nhà ở nông thôn nhưng trong nhà vẫn luôn có một phòng nghỉ cho khách được dọn dẹp mỗi ngày. Bố mẹ cô là cán bộ nhà giáo về hưu nên tính tình có khắt khe cũng có mềm mỏng. Lục Cảnh Ngôn vừa đóng cửa phòng đã ôm lấy Lâm Lạc dồn cô vào cửa mà hôn.
"Anh sao vậy hửm?"
"Từ giờ làm gì cũng phải để ý bố mẹ em, anh tranh thủ bây giờ."
Rồi tay hắn không an phận chui vào trong áo cô, Lâm Lạc giật mình đánh hắn.
"Tối qua vừa..."
"Nhưng nghĩ cảnh nhịn ăn em lại không cam lòng."
"Thôi nào, vài ngày thôi, trước mặt bố mẹ em mà. Anh đi tắm đi rồi xuống ăn cơm, em qua phòng cất đồ."
Lúc Lục Cảnh Ngôn xuống dưới nhà liền thấy một cảnh gia đình ấm cúng, ông bà Lâm đang loay hoay bưng thức ăn, Lâm Lạc đang kẹp cổ cậu em trai Lâm Hạo, hắn bất giác mỉm cười, môi trường sống thế này chả trách sao lại có thể nuôi dạy cô giỏi giang như thế, hắn thật thấy biết ơn.
"Cậu Lục xuống rồi à, lại đây ngồi xuống ăn cơm, chỗ chúng tôi không sơn hào hải vị đâu, mong cậu đừng chê."
"Không chê đâu ạ, thật sự nhìn rất ngon mà."
"Anh ấy không dám chê đâu, bình thường toàn ăn đồ con nấu."
"Con thì hay rồi."
"Chị hai, bạn trai chị đẹp trai thế, chắc có thể mang đi khoe bạn em rồi. Vừa hôm trước chị Lệ Mai hàng xóm cũng mang bạn trai về, nào là xe xịn, nhà giàu, ngứa cả mắt."
Lâm Lạc gõ vào tay Lâm Hạo cảnh cáo.
"Anh ấy không phải đem khoe."
"Thật đấy, chị ra ngoài thế nào cũng gặp chị ta khoe bạn trai."
"Chị không quan tâm, của chị cái gì cũng nhất, không cần so đo."
"Ăn cơm đi, cãi nhau suốt ngày."
Lâm Lạc nhìn Lục Cảnh Ngôn bật cười, cô gắp cho hắn ít thức ăn. Căn nhà nhỏ bỗng chật chội rộn vang tiếng cười.