Hạ Mạn Nghê xoay người cầm lên túi xách."Em hôm nay muốn tan ca sớm."
"Đi đâu?"
"Đi đút lót người ta a, nếu như có thể leo lên giường của hắn, vậy thì càng tốt hơn, không phải sao?"
Người phụ nữ này, hắn đã nói như vậy mà cô còn muốn đi? Cố ý tức ૮ɦếƭ hắn sao?
"Tôi nói rồi cuộc hẹn hủy bỏ."
"Em sẽ gọi điện thoại lại cho hắn."
"Hạ Mạn Nghê!" Tần Hạo Đông nổi giận tiến lên một phen níu lấy tay của cô. "Cô thật nhất định đến nơi hẹn sao? Nếu như mà tôi nói là ra lệnh, tôi lệnh cho cô không được phép đi!"
"Vậy em sẽ dùng thân phận cá nhân thấy hắn." Hạ Mạn Nghê chậm rãi giương mắt cười. "Anh cảm thấy dùng cái thân phận gì thì tốt? Người yêu? Hay là vị hôn thê? Hoặc là, bạn gái?"
Tần Hạo Đông nhìn chằm chằm càng, cô là thủy chung giữ vững mỉm cười, cười đến mặt cũng cứng, người đàn ông này cũng không có ý tứ buông cô ra. "Thế nào? Tần đại tổng giám đốc cũng bị em mê hoặc sao? Biết rất rõ ràng em thủ đoạn nắm bắt đàn ông rất cao minh, còn nói thiếu chút nữa bị gạt rồi, hiện tại lại xảy ra chuyện gì? Thà ràng ૮ɦếƭ dưới hoa Mẫu Đơn, thành quỷ cũng phong lưu sao? Không ngờ, em không có bám lấy anh, leo lên giường của anh, anh cảm thấy rất mất mặt? Giống như là kém người ta một bậc?"
Hạ Mạn Nghê thấy mặt hắn xanh mét, mở miệng cười ha ha. "Thật là như vậy em cũng vậy không có cách nào, ai kêu người ta so với anh có tiền đây? Nếu đã bị anh nhìn thấu, vậy em cũng không cần làm vẻ ta đây rồi, mau buông tay, em còn muốn đến thẩm mỹ viện trang điểm tỉ mỉ một phen!"
Hai người giằng co, mắt to trừng mắt nhỏ.
Biết rõ, người phụ nữ này thích mềm không thích cứng a, hắn vừa rồi là quỷ mê hoặc tâm hồn hay sao?
Việc đã đến nước này, Tần Hạo Đông tự biết là thất sách, nhưng cũng vô lực vãn hồi. Mặt mũi giữ không được, lớp ngụy trang còn phải để ý, huống chi bị người phụ nữ này làm tức giận đến không nhẹ, không có khả năng ở lúc này yếu đuối hạ thanh âm giải thích nhận sai, cũng chỉ có thể như vậy để cho cô đi nha.
Tần Hạo Đông cuối cùng buông lỏng tay, Hạ Mạn Nghê rất nhanh xoay người rời đi, cũng không quay đầu lại, giống như ở sau lưng cô chính là ôn dịch, chỉ e sợ tránh không kịp.
Cuộc hẹn đặt ở một gian vô cùng cao quý yên tĩnh của nhà hàng kiểu Trung Quốc.
Hạ Mạn Nghê một thân TAO nhã khêu gợi đến nơi hẹn, Phỉ Siết trong nháy mắt sáng mắt, nghĩ lại tình cảnh lần đầu tiên nhìn thấy người phụ nữ này, trái tim vừa nóng lên.
Hắn đứng dậy nghênh hướng cô, thay cô kéo ra ghế ngồi, Hạ Mạn Nghê ngượng ngùng cười. "Cám ơn."
"Là vinh hạnh của anh, Tiểu Nghê." Phỉ Siết ngồi vào đối diện cô, ánh mắt lấp lánh nhìn cô. "Anh rất ngoài ý muốn em sẽ đến nơi hẹn."
"Tại sao không?" Hạ Mạn Nghê chăm chú nhìn Phỉ Siết, hắn vẫn còn giống bốn năm trước anh tuấn rắn rỏi như vậy, hắn là con lai, làn da ngăm đen không giống phổ biến người Ảrập, ngược lại tương đối giống như người Mỹ, rồi lại không có trắng như vậy, tóm lại một câu, vẫn là đồng dạng anh tuấn mê người, nhưng là có một chút xác định bất đồng, đó chính là, lòng của cô sẽ không vì hắn mà nhảy loạn.
Có lẽ là năm tháng trôi qua sai khiến, có lẽ là đi qua một đoạn ngắn đã tạo thành vết thương vĩnh cửu, bất kể là cái gì, hiện tại cô thật cao hứng, nhiều năm về sau mình có thể tâm bình khí hòa cùng người đàn ông này ngồi chung một chỗ, như phụ nữ thành thục. Không nghĩ tới. . . . . . Mình có thể làm được.
Cô cho là gặp lại Phỉ Siết nhất định là tai họa, không nghĩ tới cô sai lầm rồi, sai vô cùng a.
". . . . . . Dù nói thế nào, tôi và anh cũng đã từng làm bằng hữu một thời gian, từ Ảrập tới đây, nói gì tôi cũng nên tận tình chiêu đãi anh thật tốt mới đúng, chỉ là, điều này cùng buôn bán không có liên quan, hi vọng anh sẽ không hiểu lầm."
Phỉ Siết nhìn cô, cô đối mặt với mình tự nhiên thanh thản làm cho hắn cảm thấy một tia chán nản. Bình thường một người phụ nữ đối mặt người yêu cũ thái độ làm sao có thể phóng như vậy, vậy thì chứng tỏ người phụ nữ này đã không thèm để ý người đàn ông kia, đối với hắn mà nói, tin tức như vậy giống như là sấm sét giữa trời quang.
Đã bao nhiêu năm, trong lòng của hắn vẫn tưởng nhớ người phụ nữ này, cô và tất cả phụ nữ của hắn không giống nhau, sẽ đối với hắn tức giận nổi đóa, rống người thì khí thế như điên, vụng trộm lại khóc đến như khóc sướt mướt, dễ vỡ giống như ngọc lưu ly, nếu không tại sao đàn ông lại có thể muốn thương yêu cô? Hơn nữa cô ngày thường trang nhã cao quý, có phải phụ nữ phương Đông khí chất thần bí cùng ngũ quan tỉ mỉ, rất khó làm cho người ta quên a.
"Em thật không còn yêu anh nữa, đúng không?" Nơi này không phải Ảrập, đến đây hắn không có cách nào dùng hết thủ đoạn để lấy cô làm vợ, coi như có thể, cô cũng sẽ hận ૮ɦếƭ hắn, cho tới bây giờ thứ hắn muốn là tình yêu.
"Phỉ Siết. . . . . ." Hạ Mạn Nghê sâu kín nhìn hắn, trong mắt hắn mất mác làm cho cô cảm thấy nhàn nhạt xin lỗi, nhưng cũng chỉ có mấy giây như vậy mà thôi, chỉ cần nhớ tới hắn đã từng gây thương tổn cho cô, cô lại không cảm thấy có lỗi, ngược lại cảm thấy hắn đáng đời. "Anh thật ra thì không có yêu tôi như vậy, cho nên, không cần khổ sở, bởi vì coi như thời gian quay trở lại, anh vẫn sẽ đối với tôi làm ra chuyện giống vậy, hơn nữa tôi cũng vậy sẽ không tha thứ cho anh, kết cục vẫn là giống nhau."
Hắn nhìn cô hồi lâu, có chút không nói gì.
Bởi vì hắn hiểu biết rõ cô nói không sai, coi như thời gian quay trở lại lần nữa, tim của hắn vẫn như cũ không có cách nào chỉ ở trên người một phụ nữ là cô, bởi vì, hắn là vương tử dầu hỏa Ảrập a, trước mắt hắn vĩnh viễn có mỹ nữ, coi như hắn yêu cô, cũng không có cách nào bảo đảm không đối với mỹ nữ khác động tay động chân lại động lòng.
Chỉ là, lời này từ trong miệng cô nói ra, chính là làm cho hắn không thoải mái.
"Chậc, thật là đầu óc quá lý trí, quả thật đã không có chút xíu ý định đặt ở trên người anh, thật làm cho người khổ sở, buổi tối hôm nay anh có thể sẽ ôm lấy chăn khóc thút thít đến bình mình. " Phỉ Siết buồn bã bắt được tay của CÔ đặt ở trên Ⱡồ₦g иgự¢ của hắn.
"Nghe được nó đang khóc rồi sao? Trái tim của ta."
Hạ Mạn Nghê cười, mặc hắn cầm lấy tay cô, giống như đứa bé cũng thế chơi đùa. "Đó là báo ứng, biết không? Báo ứng vì đem công việc và phụ nữ đặt cùng một chỗ trộn lẫn, nếu như tôi nói như vậy, anh sẽ tức giận chứ?"
Phỉ Siết liếc nhìn cô, ánh mắt thâm trầm khó hiểu, nụ cười thu lại mấy phần. "Em là đang lo lắng chính em? Hay là Tần Đại tổng giám đốc? Sợ anh gây khó khăn cho hắn sao? Em sẽ đau lòng?"
Hạ Mạn Nghê không trả lời vấn đề của hắn, chỉ rất là chăm chú nhìn hắn. "Tôi hi vọng, chúng ta vẫn là bạn bè, đơn thuần chỉ là bạn bè, vĩnh viễn là bạn bè."
"Nếu như mà anh không muốn thế?" Phỉ Siết cũng rất chăm chú nhìn cô.
"Vậy. . . . . . Tôi chỉ có thể nói tôi thật đáng tiếc." Hạ Mạn Nghê cầm túi xách đứng dậy. "Rất xin lỗi, nếu không thể làm bạn bè, vậy tôi cũng không thể cùng anh ăn bữa ăn tối rồi, hẹn gặp lại."
Cô xoay người phải đi, cổ tay mảnh khảnh lại bị một phát bắt được. "Hôn lần cuối cùng. . . . . . Sau này, chúng ta sẽ là bạn bè, vĩnh viễn là bạn bè." Hạ Mạn Nghê không hiểu quay đầu lại, giương con mắt lên nhìn, một bóng đen khổng lồ bỗng dưng che phủ, môi của cô đã bị che lại. . . . . . Cô kinh ngạc lại hốt hoảng, trước khi không còn kịp có bất kỳ phản ứng, nụ hôn kia cũng đã kết thúc, Phỉ Siết hướng về phía cô cười một tiếng –
"Bắt đầu từ bây giờ, chúng ta là bạn bè rồi." Hắn nói. Đắc ý chau chau mày, ánh mắt lơ đãng xẹt qua cổng nhà hàng thấy đôi trai gái xuất sắc.
Trai, một cái chớp mắt cũng không trong nháy mắt nhìn về bên này, sắc mặt tái xanh lại khó coi tới cực điểm, nữ, là không biết gì cả, cả người toàn bộ dựa vào trên người đàn ông, giống như là không có xương.
"Ngồi xuống đi, theo anh bữa ăn tối." Phỉ Siết đem Hạ Mạn Nghê vẫn còn sững sờ trở về chỗ ngồi, gọi người hầu bàn chọn món ăn, vẻ mặt bình tĩnh lại khoái trá vô cùng. (bỉ ổi)
Hạ Mạn Nghê nhìn chằm chằm hắn, nụ hôn ngắn ngủn kia trong nháy mắt không biết nên phản ứng như thế nào đối phương.
Cho hắn một cái tát? Động tác giống như có chút chậm.
Coi như không có việc gì? Vậy không phải tiện nghi người này? Cô cũng không phải là phụ nữ tùy tiện, có thể để người ta muốn hôn liền hôn!
Nhưng mà, đều nói về sau là bạn bè rồi, vậy chứng tỏ Phỉ Siết cũng sẽ không lại tiếp tục lấy dự án hợp tác tới gây khó khăn cho Tần Hạo Đông, cũng chứng tỏ khả năng đồng ý hợp tác dự án có thể lớn hơn, cô hiện tại có cần thiết đã bị ăn đậu hũ, lại tiếp tục truy cứu nụ hôn này, mà bỏ lỡ cơ hội phải nói rất quan trọng đối với tập đoàn Bắc Phong sao?
Đang buồn bực, suy xét, lý trí cùng tình cảm của bản thân đang giằng co thì Phỉ Siết nói một câu dễ dàng dời đi lực chú ý của cô sang hướng khác.
"A, đó không phải là Tần tổng giám đốc sao? Trùng hợp như thế, hắn cũng tới nơi này ăn cơm à? Còn mang theo bạn gái nữa, thoạt nhìn là một phụ nữ dịu dàng, rất thích hợp với Tần tổng giám đốc."
Hạ Mạn Nghê nghe tiếng nhìn lại, quả thật nhìn thấy Tần Hạo Đông, còn có bạn gái bên cạnh hắn . . . . . . Chắc là vợ trước của hắn Uông Hiểu Nhu.
Nhìn hai người này thật thân mật a, Tần Hạo Đông bàn tay còn ôm lên eo nhỏ người ta, Uông Hiểu Nhu như chim nhỏ nép vào người, nửa dựa vào trong иgự¢ của hắn.
Nhìn thế nào cũng thấy hai người kia là một đôi trời sinh a. Xú nam nhân! Đại sắc lang! Nếu hắn còn đối với vợ trước quyến luyến không quên, tại sao lại nói với cô hắn đối với vợ trước đã không có yêu? Nói gì sẽ từ từ đến gần cô, muốn cô chờ, nói gì hắn nghĩ muốn cô, coi như không phải tối nay cũng là tương lai một ngày nào đó. . . . . .
Đáng ૮ɦếƭ! Cô làm sao sẽ luôn tin tưởng loại lời nói ngu xuẩn này? Một lần lại một lần tin tưởng? Ngu hết biết! Hạ Mạn Nghê!
Cô là heo! Tuyệt đối là heo!
"Sao vậy? Tiểu Nghê? Sắc mặt của em khó coi vậy?" Phỉ Siết biết rõ còn hỏi, bàn tay còn cố ý dịu dàng lau gò má của cô. "Nơi nào không thoải mái sao?" (hai từ: ghê tởm)
Cô toàn thân không thoải mái, không thoải mái đến mức hoàn toàn không có ý thức được hành động Phỉ Siết có nhiều thân mật như vậy, cả người căng thẳng cũng nhanh muốn qua đời. Hơn nữa, nhìn thấy Tần Hạo Đông thế nhưng mang theo Uông Hiểu Nhu. . . . . .
Từng bước hướng nơi này đến gần, tựa như thị uy dừng ở trước mặt cô.