Cả một buổi chiều, tất cả đều là ngoài ý muốn, vài lần rối loạn làm cho Hạ Mạn Nghê cho là trái tim cũng sớm ngừng đập. Đầu tiên là người không nên xuất hiện tại Đài Loan, tổng giám đốc Phỉ siết của công ty dầu hỏa Ảrập bên kia, lại thỉnh cầu tới thăm viếng Tần Hạo Đông; cuối cùng Phỉ Siết sau đó không báo động trước yêu cầu cô cùng nhau cùng đi ăn tối, cũng vui vẻ nói cho Tần Hạo Đông, cô là tình nhân cũ của hắn, mặc dù hắn cầu hôn bị cự tuyệt, nhưng là hắn đối với cô nhớ mãi không quên. (mặt dày kiêm bá đạo ^^)
Người đàn ông này, thậm chí còn vì cô học thật là tiếng Trung nhiều năm.
Hắn nói, hi vọng có thể mượn lần này dừng lại ở Đài Loan có nhiều cơ hội cùng cô bồi dưỡng tình cảm, bởi vì hắn tin tưởng cô còn là thương hắn , vì cô, hắn có thể không cần tam thê tứ thi*p.
Thế này coi như xong, người đàn ông kia còn nói ra lời mà không làm cho người ta kinh ngạc thì ૮ɦếƭ cũng không ngừng nói, trong khoảng thời gian hắn ở Đài Loan này, cô phải là người chủ địa phương vô cùng chu đáo, đây cũng là một trong những điều kiện để tập đoàn Bắc Phong có thể thuận lợi lấy được hiệp ước này, ý tứ chính là, cô phải đi theo hướng dẫn đi theo khắp nơi, bồi đại thiếu gia này đi chơi chung quanh, ca hát ăn cơm tất cả đều không thể đùn đẩy được, bởi vì, liên quan đến chuyện hiệp ước lần này, tập đoàn Bắc Phong không thể nào tiếp đón không được chu đáo, ghê tởm hơn chính là, nghe nói tổng công ty Bắc Phong chính là Thụ Á Phong đã sớm biết trước, một tay đáp ứng thỉnh cầu sang đây truy đuổi.
"Thụ Á Phong, anh tốt nhất nói rõ cho em, đây tột cùng là chuyện gì xảy ra? Tại sao Phỉ Siết sẽ xuất hiện tại Đài Loan? Anh không phải là đã đáp ứng em, em chỉ phải giúp anh làm tót liên lạc khai thông công việc? Anh tại sao tự chủ trương đem em làm thành một trong những điều kiến hiệp ước Phụ Chúc? Anh tốt nhất nói rõ ràng cho em, nếu không em lập tức bay trở về nước Mỹ, vĩnh viễn vĩnh viễn không muốn gặp lại cái người Đại Ma Đầu này!" Hạ Mạn Nghê ở trong điện thoại vượt biển kêu gào, căn bản không để ý bên kia hiện tại đang ngủ hay là đang mở hội nghị quốc tế.
Chuyện cũ nhiều năm trước, cô đã sớm phủ bụi ở trong ký ức, nói cũng không muốn nói.
Không muốn nói, cô đã từng yêu người đàn ông tên là Phỉ Siết, không muốn nhắc tới bất luận chuyện gì giữa Phỉ Siết và cô, ở trước mặt người ngoài, cô đối với Phỉ siết chẳng qua là nghe tên của một người, tựa như tự nhiên nghe được trên thế giới bất kỳ một cái tên nào giống nhau. Lần này đến Đài Loan để giúp một tay, thúc đẩy Bắc Phong cùng Phỉ Siết làm ăn đã là rất không muốn, Thụ Á Phong bảo đảm cô sẽ không gặp Phỉ Siết, hắn rõ ràng đã từng bảo đảm, thì ra là cam đoan của hắn là một cái rắm, cô lại giống như ngu ngốc giúp hắn bán mạng! Cô là điên rồi mới có thể tin tưởng người đàn ông tên Thụ Á Phong như vậy, người đàn ông này căn bản là có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, bề ngoài ngọc thụ lâm phong, tác phong nhanh nhẹn, trong xương cũng là có tâm cơ của đại bại hoại! Hắn tại sao là bạn tốt của cô? Ánh mắt của cô nhất định mù!
"Bình tĩnh lại, Mạn Nghê, tất cả đây anh không hề cảm kích."
"Cái gì?" Hắn không biết chuyện mới có quỷ! Hạ Mạn Nghê hận cắn răng. "Thụ Á Phong, anh xem em là đứa trẻ ba tuổi sao? Coi như em không phải rất thông minh hiểu đời, nhưng anh dùng loại phương thức này gạt em, có phải hay không quá xem thường người?"
"Anh không có, Mạn Nghê, anh cũng vậy, không nghĩ đến Phỉ Siết sẽ đích thân chạy đến Đài Loan đi, nếu như mà anh biết trước, anh nhất định sẽ giúp em tránh ra trận này gặp mặt, tin tưởng anh? Em là phụ nữ của anh, anh làm sao cam lòng đem em đưa đến trong иgự¢ người đàn ông khác –"
"Em không phải phụ nữ của anh!" Hạ Mạn Nghê lớn tiếng bác bỏ, thật là đủ rồi, người đàn ông này mỗi lần đều thích trêu chọc cô như vậy, thật may là cô cho tới bây giờ chưa từng tưởng là thật, nếu không, hắn cũng không dám tùy tiện mở miệng đùa giỡn loại không chịu trách nhiệm này?
Đối mặt người đàn ông Thụ Á Phong nói chuyện dịu dàng như gió này, đáng lẽ có thể làm cho người ta bình tĩnh hòa nhã một chút, hết lần này tới lần khác lại không phải như vậy, đối mặt hắn, cô giống như khắp nơi bị buộc đến cảnh giới phát điên.
"Được được được, em không phải là phụ nữ của anh, đừng tức giận như vậy, Mạn Nghê, em phải biết là anh gần đây mới đón nhận công tác ở tập đoàn, công ty hỗn loạn thành một đoàn, anh hoàn toàn không làm được gì, có thể là một khâu vượt ra ngoài tình trạng làm cho anh không có bận tâm đến, mới có thể diễn biến thành cục diện này, anh thật sự vô cùng xin lỗi. Nhưng là, em ở trong lòng anh vĩnh viễn là quan trọng nhất, nếu như Phỉ Siết xuất hiện thật sự tạo thành quấy rối nghiêm trọng cho em, vậy em trở lại đi, hiệp ước không ký cũng được, cùng lắm anh bị mấy cấp trên mắng không biết làm gì lại thêm bất cần đời, mắng đến thối đầu mà thôi, em biết, anh luôn luôn da dầy, lần lượt mắng cũng không đau không ngữ, cho nên, trở lại thôi." (anh khôn thật)
Thụ Á Phong ở đó đầu dịu dàng gọi cô trở về, Hạ Mạn Nghê tất cả bực tức cũng tiêu mất, cô không nghĩ tới người đàn ông này có thể vì cô nguyện ý buông tha cơ hội hợp tác lớn như vậy, làm cho cô trong khoảng thời gian ngắn cảm động đến nói không ra lời. Phỉ Siết nắm trong tay mạch máu dầu mỏ Ảrập với khối lượng lớn, toàn thế giới đều muốn nhờ vả và đặt quan hệ với người đàn ông này, chút quan hệ với tập đoàn công ty không biết có bao nhiêu, thế nhưng Thụ Á Phong nguyện ý buông tha?
Hạ Mạn Nghê cắn môi, đột nhiên cảm thấy mình thật sự là ngạc nhiên. Vật đổi sao dời bỏ lâu như vậy, cô cùng Phỉ Siết cũng không có thâm thù đại hận gì, chỉ là năm đó người đàn ông này trong miệng nói yêu cô, sau lưng lại cùng mấy người phụ nữ bắt cá hai tay còn để cho cô phát hiện được mà thôi, là cô mắt mù, vừa thấy trai đẹp liền động lòng, bị mấy lần thua thiệt cũng không có thấy cải thiện qua, trách được người nào? Hôm nay đối mặt Phỉ Siết, trừ hù dọa ở bề ngoài, cô đối với hắn đã không còn cảm giác động lòng, trừ đi quan hệ người yêu ở bên ngoài như vậy, đối mặt Phỉ Siết, thật ra thì cũng là có thể làm bằng hữu . . . . . . , cô không cần thiết vì một chút chuyện riêng mà làm hư đại sự của người ta chứ?
Ai, làm người không thể luôn nghĩ đến mình a.
Dù sao, Thụ Á Phong vẫn rất chăm sóc cô, coi như là cô tích tám đời phúc mới có thể gặp dạng học trưởng đối tốt với cô, có thể nào có ơn không lo đáp đây?
"Mạn Nghê? Tại sao không nói chuyện? Vẫn còn ở giận anh?"
"Đúng vậy a, tức giận."
"Thật xin lỗi."
"Thôi, coi như em không có gọi cuộc điện thoại được rồi."
Thụ Á Phong chau chau mày, ở bên đầu điện thoại kia cười không ra tiếng. Cũng biết này người phụ nữ này luôn không chịu nổi nhìn người khác chịu khổ, anh giả bộ đáng thương, tâm cô sẽ đồng tình và phát huy phải vô cùng sâu sắc! Sớm đoán được, bởi vì anh đã biết cô rất lâu, từ tiểu học muội biến thành thủ trợ đắc lực của hắn, tính ra, cũng 5, 6 năm chứ? "Anh nói rồi không quan trọng, em về nước Mỹ đi, đừng làm cho anh cảm thấy mình lừa em, điều này làm cho anh rất băn khoăn." Thụ Á Phong tiếp tục khoe mẽ, dẫn dắt cô tới cùng.
"Em nói quên, cúp điện thoại, vụ án này sẽ giúp anh giải quyết!" Hạ Mạn Nghê cộp một tiếng cúp điện thoại, ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy chẳng biết lúc nào Tần Hạo Đông vào cửa, bóng dáng hắn cao lớn thon dài đang nghiêng tựa tại cạnh cửa, ôm иgự¢ nhìn cô.
Ánh mắt kia, làm cô hoảng hốt.
"Anh khi nào thì tiến vào? Không phải mở hội nghị quan trọng sao? Hay là hội nghị xảy ra vấn đề gì?" Cô hiếm khi lấy lòng cười hỏi.
Tần Hạo Đông không có trả lời, chỉ là luôn luôn nhìn cô, giống như là muốn nhìn vào đáy lòng cô đi.
"Cái đó. . . Buổi tối em sẽ đến nơi hẹn , nếu như anh lo lắng chuyện này, sẽ không có vấn đề, dự án này tuyệt đối sẽ lấy được, đừng lo lắng." Cô hướng hắn nặn ra một nụ cười giọng nói ngọt ngào, hoàn toàn thay đổi, lúc trước nhìn thấy Phỉ Siết lại nghe đến Phỉ Siết nói ra chuỗi lời nói vừa rồi mặt tái nhợt cùng cực kỳ tức giận. Tiểu tử Thụ Á Phong này, đến tột cùng là làm thế nào để lừa gạt cô gái thuần khiết này? Vậy mà một cuộc điện thoại thì có thể làm cho người phụ nữ này cam tâm tình nguyện uất ức mình thay hắn bán mạng? Hắn có chút tức giận, cũng có chút đố kỵ, bất kể cô với Thụ Á Phong là dạng quan hệ gì, cô ngoan ngoãn nghe lời nói một người đàn ông như vậy, mà người đàn ông kia không phải hắn, vô luận như thế nào cũng làm cho người ta vô cùng không vui. Chứ đừng nói, người đó gọi là cô đi bồi một người đàn ông khác.
Tần Hạo Đông hơi híp mắt, trong lòng nhiều thêm mấy phần tính toán cùng căm tức.
"Buổi tối, không cho phép đi."
"Cái gì?" Lỗ tai của cô không nghe lầm chứ?
"Anh nói, buổi tối không cho phép đến nơi hẹn, anh đã thay em cự tuyệt buổi hẹn với Phỉ Siết"
"Cái gì?" Lúc này cô không chỉ kêu lên, mà cả người từ trên ghế bắn dậy vọt tới trước mặt hắn. "Anh không phải biết làm như vậy hậu quả sẽ thế nào sao? Phỉ Siết kia thoạt nhìn là người ba phải, nhưng mà thực chất bên trong cũng không phải như vậy, theo hắn cũng sẽ không có chuyện, chẳng qua chỉ là bồi hắn đi ăn cơm tâm sự mà thôi, coi như chỉ là bằng hữu, đây cũng là lễ nghi, anh cần gì phải làm như vậy!"
"Anh sẽ không để cho phụ nữ của anh đi bồi người đàn ông khác ăn cơm nói chuyện phiếm uống rượu."
"Em không phải phụ nữ của anh! Em chỉ là thư ký của anh! Thư ký! Cầu xin anh công và tư rõ ràng một chút có được hay không? Nếu muốn nói em là phụ nữ của ai, em còn từng là người phụ nữ của Phỉ Siết đấy, anh đừng có sắp đặt mọi chuyện như vậy chứ! Tại sao tất cả đều hiếu thắng vậy?" Không biết tại sao, cô chính là không hy vọng hai người đàn ông này bởi vì chính mình làm hỏng cuộc trao đổi này!
Đúng vậy a, cô thật sự rất cảm động, cảm động đến tức giận.
Thật ra thì cô rất là vui vẻ, bởi vì người đàn ông này đặt cô ở vị thứ nhất, không có ép cô đi tiếp rượu bán rẻ tiếng cười, nhưng là, nếu như vì chuyện nhỏ này chọc giận Phỉ Siết, cô sẽ cảm thấy thật xin lỗi bọn họ, cho nên tức giận, giận chính mình, vì trách móc vì kêu gào cũng vì ngờ vực.
Tần Hạo Đông thực sự nổi nóng, người phụ nữ này thật là không đáng yêu, đàn ông nói như vậy, có phải phụ nữ nên cảm động đến nhào tới khóc, nói cô rất vui vẻ vì hắn yêu cô nhiều mới phải, bây giờ là tình huống gì? Cô dám nói hắn can thiệp vào?
Đúng vậy a, hắn đần hắn ngây ngô trên đời này hắn là kẻ ngốc nhất, mới có thể vì một phụ nữ không đáng yêu mà can thiệp vào, đáng ૮ɦếƭ, thật muốn tóm cô tới đây đánh vào cái ௱ôЛƓ một trận! Cô rốt cuộc có biết hay không hắn làm như vậy là vì người nào a?
"Em cứ như vậy không muốn làm người phụ nữ của anh sao?"
"Đúng đúng đúng, em không muốn, cho nên, xin anh không nên nhúng tay vào chuyện em theo Phỉ Siết, chuyện này em sẽ tự mình giải quyết!" Giờ phút này Hạ Mạn Nghê tâm vô cùng phiền não, ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn hắn một cái, cho nên, kể cả đáy mắt hắn bị thương cũng đều bỏ quên.
Gạt đi ưu thương, thay vào đó, Tần Hạo Đông theo thói quen đeo lên mặt nạ – mang theo nụ cười bất cần đời .
"– trước kia em làm thư ký của Phỉ Siết, cũng thuận đường làm phụ nữ của hắn chứ?"
Hạ Mạn Nghê cuối cùng ngước mắt nhìn lại hắn, không hiểu hắn đột nhiên nói như vậy là có ý gì.
"Cho nên, căn bản em không sao cả, bởi vì em đã thành thói quen làm thư ký thuận tiện giúp đỡ công việc trên giường, cho nên không sao cả, đúng không?"
"Tần Hạo Đông. . . . . ." Cô ngạc nhiên hai mắt hiện đầy hoang mang cùng bị thương. Hắn đến tột cùng đang nói cái gì? Hắn tại sao có thể nói cô như vậy? Nói cô hình như ai cũng có thể làm chồng! Thật ghê tởm!
"Coi như là anh quá lo lắng, còn suýt nữa cản nhân duyên tốt của em rồi, thật sự là xin lỗi a, Hạ thư ký." Tần Hạo Đông khóe môi nâng lên mạt cười xấu xa. "Anh nghĩ em căn bản là còn yêu Phỉ Siết chứ? Trước ở trong phòng hội nghị biểu hiện ra thất kinh, có phải hay không một tiết mục vờ thả để bắt thật a? Đàn ông thích nhất là bộ dạng này, em thật lợi hại, ngay cả anh thiếu chút nữa cũng bị em lừa. . . . . ."
Ba!
Cô vung tay cho hắn một cái tát.
"Anh thật là quá đáng." Cô mắng hắn, trong hốc mắt lại tích trữ nước mắt. Đầy bụng uất ức cùng bực mình, rất muốn đối với hắn phát tiết ra ngoài, lại nhịn được.
"Có sao?" Tần Hạo Đông lạnh lùng cười một tiếng."Tôi còn tưởng rằng tôi nói còn là khách khí đấy. Hạ thư ký, nếu như cô không phải còn trông mong người ta yêu, lấy tính tình của cô đánh sớm bao đi, còn ở lại chỗ này làm cái gì? Có lẽ tập đoàn Bắc Phong lại bí mật cho cô chỗ tốt gì, để cho cô dù uất ức cũng nguyện ý lưu lại làm người tiếp khách?"
Thật sự là. . . . . . Đủ rồi. Cô tại sao muốn đứng ở chỗ này để cho người đàn ông này sỉ nhục?
Cô trêu ai chọc ai nha? Vì muốn giúp công ty tranh thủ cơ hội hợp tác mà không kể tình cảm riêng tư, kết quả đâu? Người ta không cảm kích coi như xong, còn vu nhân cách cùng tình cảm của cô, thật sự là thật là quá đáng!
Nhưng mà, cô đau lòng cũng không chỉ là như vậy thôi sao? Cô biết, người đàn ông này nhìn cô nói cô như vậy, so bất luận kẻ nào lời nói cùng cảm nhận đối với cô còn có lực sát thương hơn, không, phải nói, quá mức có lực sát thương, cô bị thương đến hơi sức cãi lại cũng bị mất.