“Hay là muốn tôi ở chỗ này quỳ xuống xin lỗi cô?” Cái gì? Hạ Mạn Nghê tâm nhảy dựng, đang suy nghĩ hắn chắc không phải nói đùa đâu chứ, Tần Hạo Đông đã đứng lên, chân dài khẽ cong đã quỳ xuống trước mặt cô! Hạ Mạn Nghê nhảy dựng lên, đánh rớt dao nĩa thìa cái gì cũng không quản được, lấy hai tay đỡ hắn ngăn cản hắn thật sự quỳ xuống trước mặt cô —
“Anh đừng như vậy! Thật sự không cần như vậy! Trời ạ, anh ngàn vạn lần đừng quỳ với tôi, tôi còn muốn sống lâu một chút, còn nữa, như vậy rất mất thể diện…..” Cô nhìn xem bốn phía, quả thật có mấy đôi mắt đang hướng đầu nhìn về phía này, thì thầm to nhỏ.
“Là tôi mất thể diện, cũng không phải cô.”
Đúng vậy a, đúng vậy a. Liên quan gì tới cô đây? Hắn muốn quỳ thì cứ cho hắn quỳ đi, như vậy không phải cũng có thể tiêu mối hận trong lòng cô sao? Cô đang để ý đến thể diện thay hắn sao?
sr mọi ng. sáng này trông đứa cháu nên giờ mí post đc. mình làm xong chương 6 rồi truyện có 9 chương và 1 vĩ thanh.
“Dù sao, không cho phép anh quỳ!” Hạ Mạn Nghê giậm chân, lời nói của cô luôn sắc bén, không biết vì sao lại luôn kém cỏi trước mặt người đàn ông này. “Anh dám quỳ, tôi cả đời cũng sẽ không tha thứ cho anh!”
Ha, nha đầu ngốc, lại một lần nữa bị hắn lừa. Quả thật là miệng dao găm tâm đậu hũ a, (tức là miệng lưỡi sắc bén nhưng tâm lại mềm yếu ý mà), phụ nữ như vậy nhất định sẽ chịu thua thiệt. Tần Hạo Đông thầm cười, mắt dừng ở trên mặt cô hết sức dịu dàng. Cô bị hắn nhìn thế tim đập mạnh và loạn nhịp, bàn tay đỡ hắn buông lỏng ra, giống như là ᴆụng phải cái gì rất nóng, lảo đảo nghiêng ngả ngồi trở lại chỗ cũ.
Trái với phản ứng hoảng hốt của cô, Tần Hạo Đông lúc trở lại chỗ ngồi cử chỉ quả thật chính là thong dong ưu nhã lại tôn quý, giống như hắn căn bản không có làm chuyện mất mặt vừa rồi, hơn nữa, người làm sai không phải hắn mà là cô. (>_
“Gọi bình rượu uống đi, coi như là xin lỗi.” Tần Hạo Đông gọi người bồi bàn. “Mang chai rượu đỏ lâu đời nhất trong nhà hàng tới đây.”
“Vâng, xin chờ một chút.” Người bồi bàn nói xong cung kính lui xuống.
Nghe nói, người phụ nữ này tâm tình không tốt liền thích uống rượu vang, nói là làm đẹp dung nhan, hơn nữa có thể đem phiền não quên hết.
Nếu uống rượu có thể làm cho người phụ nữ này quên mất phiền não, như vậy…. Hắn đành theo tới cùng thôi. So với phụ nữ, tửu lượng của hắn hẳn là có thể ứng phó được mới đúng…..(chẹp. chẹp. anh không biết uống rượu. mất mặt quá)
Hạ Mạn Nghê không nghĩ tới tửu lượng của người đàn ông này lại kém thành ra như vậy.
Mới 3 ly rượu vang vào bụng, người đàn ông này đã bắt đầu say nói lảm nhảm, thường xuyên dùng mắt mình nhìn chằm chằm cô, nói cô xinh đẹp lại tàn bạo vô cùng (nguyên cv đấy ạ), cùng phụ nữ đánh nhau thái độ vô cùng hung hãn, lúc nghe điện thoại mắng chửi người nói mình là phong tình vạn chủng mới có thể leo lên giường hắn, toàn bộ đều đáng yêu cực kỳ…..
“Tôi thích, cô rất đặc biệt a, Mạn Nghê…. À, không đúng là thư ký Hạ, chỉ có thể họi là thư ký Hạ, đúng? Thâи áι? Tôi không có gọi sai…. Thư…ký…Hạ, đúng không?” Tần Hạo Đông hướng về phía cô cười cười, nửa tỉnh nửa say nổi lên tính trẻ con của hắn, hết lần này tới lần khác cười đến mê người như vậy.
Nhờ quản lý nhà hàng giúp cô một tay đưa hắn lên xe taxi, Hạ Mạn Nghê xin lỗi với quản lý Tiếu Tiếu. “Cảm ơn cậu, phiền toái rồi.”
“Đây là điều tôi phải làm. Xin đi thong thả, hoan nghênh lần sau lại đến.” Quản lý khom người, cung tiễn bọn họ rời đi.
Xe rời đi ước chừng một km, người đàn ông đột nhiên lên tiếng. “Xe của tôi đâu? Tôi muốn lái xe của tôi về nhà.” Tần Hạo Đông day day huyệt thái dương, nửa mở nửa nhắm nghiêng mặt sang bên nhìn Hạ Mạn Nghê.
“Anh không thể lái xe, tôi cũng không thể.” Cô so với hắn uống nhiều hơn mấy chén, cả người choáng váng nhưng thần trí vẫn còn rất thanh tỉnh.
“Tại sao? Cô say sao?” Hắn lần nữa nhắm mắt lại.
“Tôi không có say, là anh say.”
“Ai nói tôi say?”
Nghe giống như thật không có say.
Hạ Mạn Nghê buồn cười nhìn gò má hắn không có phản bác, theo ý của hắn, dù sao tất cả người say cũng sẽ nói mình không có say, hắn cũng không phải là thứ nhất.
Ngồi ở bên cạnh Tần Hạo đông đột nhiên bắt được tay của cô ——
Cô theo bản năng muốn rút về, thế nhưng hắn lại nắm ૮ɦếƭ cũng không thả."Tay của cô thật ấm áp cũng rất xinh đẹp, làm cho người ta không cẩn thận nắm, cũng không muốn buông tay nữa, cô biết không? Cùng hồ ly tinh không có khác biệt." Thời điểm hắn nói câu này mắt vẫn như cũ nhắm lại, giọng nói rất nhạt, lại mang theo nụ cười, nhẹ câu khóe môi mê người hấp dẫn.
Cái gì? Ách. Hạ Mạn Nghê hí mắt liếc nhìn hắn, nhìn thấy hắn khóe môi cười, buồn bực lại một lần nữa nghĩ muốn rút tay về, thế nhưng hắn lại kéo nó đến trên иgự¢, dán sát vào trái tim của hắn.
“Nghe chưa? Nơi này đập loạn là vì cô.” Giọng nói khàn khàn, nghe qua không phải lời nói nghiêm túc, giống như là đang tán tỉnh, lời này không cần chịu trách nhiệm.
Tim của hắn đập rất nhanh.
Tay của cô bị hắn cầm rất nóng.
Luồng nhiệt này, vẫn liên tục từ đầu ngón tay lan truyền đến trước иgự¢ cô, gáy, mặt của cô sớm bị cảm giác say làm cho hồng đến mức không thể hồng hơn nữa.
Chỗ ngồi phía sau xe taxi, ánh sáng duy nhất là từ đèn đường và đèn xe của những người qua lại bên ngoài xe, hơn nữa chỉ là những chấm nhỏ thật dày, rất tối a, ngay cả tài xế ngồi trước cũng không thể nhìn thấy cái gì, nếu như cô không biến sắc trong lời nói, giờ phút này không ai có thể thấy cô đỏ bừng mặt, và đôi mắt động tình của cô đang vụng trộm nhìn về phía Tần Hạo Đông. Cô cho là sẽ không ai thấy. Lại không có ngờ tới Tần Hạo Đông vốn là nhắm hai mắt nhột nhiên mở ra, ở trong bóng tối cùng cô nhìn nhau.
Cô giật mình, lại muốn rút tay về, lúc này hắn vẫn không có buông, ngược lại nhẹ nhàng một cái, kéo cả người cô vào иgự¢ mình ——
“A.” Cô than nhẹ ra tiếng.
Môi Tần Hạo Đông bỗng dưng hạ xuống ——
Hắn mang theo cảm giác say nhàn nhạt hôn, môi trơn bóng lưỡi nhẹ nhàng thăm dò vào, nụ hôn mang theo khí phách đàng ông trộn lẫn dịu dàng, giống như loại rượu nguyên chất thơm ngon mê hoặc nhất thế gian, vừa vào miệng, ngay cả tay chân cũng bị làm cho phấn chấn……..
Tâm co rút lại thật nhanh, ngay cả hô hấp cũng không dám.
Hạ Mạn Nghê đưa tay đẩy ra Ⱡồ₦g иgự¢ rộng rãi lại tràn đầy nhiệt lực, thân thể mềm mại lại vì vậy càng thêm hãm sâu trong đó……..
Nụ hôn này, từ môi của cô lan đến tai cô, lại vòng qua bên gáy cô, tinh tế tỉ mỉ mà hôn, nhẹ nhàng chậm chạp liếm, làm cho cả người cô ngay ngón chân cũng muốn co quắp, bất lực túm chặt áo sơ mị trước иgự¢ hắn, sau đó len lén hô hấp, chỉ sợ quấy rầy đến nụ hôn này…… Trời ạ, cô quả thật là đang mong đợi cái gì chứ?
Có lẽ, lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông này thì lại mong đợi được người đàn ông này hôn? Bởi vì lý do này, cho nên hắn mới chạy nạn tựa như muốn rời khỏi nơi này, dù cho biết, không sớm thì muộn…. Không phải hắn dụ dỗ cô lên giường, thì chính cô khát vọng muốn nhảy lên giường của hắn…….
Là như thế nào sao?
Người đàn ông này toàn thân cao thấp đều mang hấp dẫn ૮ɦếƭ người, cô căn bản là tránh né không được……..
Như vậy, cùng nhau đi? Mượn cảm giác say, mượn men say, cứ như vậy một lần thôi, cảm thụ người đàn ông này ôm cô, cảm giác hôn cô, hôm sau tỉnh lại, hắn cái gì rồi cũng sẽ quên, cô cũng sẽ phải giả vờ không biết, không nhớ…..
Tài xế ngồi trước, đối với chỗ ngồi phía sau, thấy đàn ông ôm hôn nhưng không ngạc nhiên, nhìn quá nhiều rồi, xa hoa trụy lạc về ban đêm, nam nữ dây dưa, trời đất kết hợp, chỉ cần không phải vị thành niên, chỉ cần không phải bị ૮ưỡɳɠ éρ, có thể như thế này giống như là vụng trộm yêu đương, thật ra cũng là một chuyện vui.
Xe không ngừng chạy nhanh về phía trước, ban đêm ít xe, trên đường đi đèn đường giống như so sánh với xe nhiều hơn gấp mấy lần, lái lên núi thì đèn đường ít hơn rồi, trong xe lúc sáng lúc tối, thì ở chỗ ngồi phía sau hai người này tâm cũng như thế, lúc sáng lúc tối. Sợ trông thấy ánh sáng, thà bị lờ mờ như vậy.
Người đàn ông hôn cô một lúc, lại gối đầu lên vai cô ngủ.
Nhịp tim chỉ có cô, động lòng chỉ có cô, động tình cũng chỉ có cô.
Cả người bởi vì nụ hôn của hắn, hắn trêu trọc đoạt lấy, tất cả vẫn còn ở trong phấn khích, không thể gặp mặt không thể hiểu không thể quên, vẫn còn đau xót đi, nhạy cảm làm cô quả thật không biết làm thế nào cho phải.
Hắn lại ngủ.
Đã nói đây là một người đàn ông xấu xa, là do cô tham luyến nụ hôn của hắn, mới có thể tự tìm sai lầm, bị hắn làm cho lạc ra xa, dù thế nào cũng không thể quay về bờ.
Như vậy không được, tuyệt đối không được.
Đàn ông không thể yêu lại mê người thì nhất định không được yêu, nếu không muốn động lòng đều phải cách xa…..
“Tiểu thư, đến rồi.” Tài xế xe taxi nhắc nhở.
Hạ Mạn Nghê giương mắt, mới nhìn cửa chính biệt thự đã đứng sững ở trước mắt.
“Chờ tôi một chút, tôi gọi điện thoại.” Nói xong, Hạ Mạn Nghê lấy điện thoại di động ra bấm mấy số.
“Lão Trần, ông chủ uống say…..”