Thư Ký Không Lên Giường - Chương 03

Tác giả: Tống Vũ Đồng

Biệt thự của Tần Hạo Đông nằm ở núi Dương Minh là tòa nhà với kiến trúc bên ngoài rất đẹp, phía trước và sân sau được trồng rất nhiều hoa cỏ, cộng thêm một hồ bơi đủ tiêu chuẩn, ba nhà để xe, ước chừng rộng ba trăm đến bốn trăm bình (đơn vị đo lường của TQ >_
Ngoài ý muốn chính là? Số người ở trong nhà cực ít, trừ một vị quản gia cũng chỉ có một người ✓ú nuôi thường ngày đưa đón đứa bé năm tuổi đi nhà trẻ và kiêm luôn việc trăm sóc đứa trẻ. Quản gia họ Trần là một người đàn ông, phụ trách công việc quét dọn sạch sẽ trong ngoài kiêm luôn việc cắt tỉa hoa và cây cảnh, người ✓ú nuôi duy trì cuộc sống trong nhà, Tần Hạo Đông gọi bà là mẹ Lâu, thường ngày ở nơi này ngoài việc chăm sóc đứa bé ở bên ngoài còn phụ trách ba bữa cơm của bọn họ.
Hạ Mạn Nghê chọn một gian phòng gần tầng hai nhất, gian phòng này có cửa sổ sát đất rất lớn, ngoài cửa là tay vịn ban công điêu khắc đá màu trắng, đứng ở trên ban công có thể nhìn thấy phía trước là hồ bơi màu xanh thẳm cùng phía xa là khu biệt thự trên núi nguy nga tráng lệ, ngoài cửa sổ sát đất, gian phòng còn có hai cửa sổ khác nữa, ngoài cửa sổ là hàng cây dừa thật cao, thời điểm gió núi thổi qua, lá cây dừa lay động theo chiều gió, làm cho người ta có cảm giác vô cùng yên tĩnh thảnh thơi.
Buổi tối, Tần Hạo Đông đích thân mang cô đi tham quan ngôi nhà này thì liếc mắt cô liền thích gian phòng này, thuận tiện yêu cầu được ở đây.
“Cô xem tầng trên đã, nếu như là phòng của tôi, tôi cũng có thể nhường lại cho cô.” Lúc này vẻ mặt Tần Hạo Đông tươi cười với cô.
Nụ cười của hắn thật sự rất khó khiến người khác xem nhẹ. Xem ra có chút không để ý, mang một ít nhàn nhạt cưng chiều cùng với hương vị của giễu cợt, khóe miệng khẽ nhếch vẽ ra sự gợi cảm kéo theo ánh mắt của hắn hơi nheo lại, Hạ Mạn Nghê sợ nhất chính là kiểu cười này, giống như là phóng túng nhưng lại là vô tình.
Cô vẫn là ở lại a!
Cô tự nói với mình dứt khoát không thể phụ tâm ý của người đàn ông này được, lý trí đột nhiên quay trở lại, cô không có cách nào cứ như vậy bỏ mặc một đống công việc của mình ở nơi này phủi ௱ôЛƓ quay về New York. Có lẽ cô sẽ hối hận, hối hận chính mình thế nhưng lại tự phá hủy nguyên tắc giữ vững nhiều năm của mình mà ở lại, nhưng biết làm thế nào đây? Việc đã đến nước này, cô hiện tại quan trọng nhất chính là mau chóng trợ giúp Tần Hạo Đông lấy được dự án đầu tư này, sau đó mau chóng rời khỏi nơi này.
Thình lình, cửa phòng truyền đến hai tiếng động nhẹ, sau đó một cái đầu nhỏ dò xét đi vào!
“Dì, ăn cơm thôi.” Con trai năm tuổi của Tần Hạo Đông - Tần Hữu Ân, gương mặt cười ngọt ngào, lông mi thật dài, hai mắt thật to, mặc dù là một tiểu soái ca, bộ dạng không quá giống với Tần Hạo Đông bởi vì Tần Hạo Đông là mắt một mí, mắt không lớn, cho nên nói hẳn là giống mẹ.(tiểu soái ca a, lớn nhanh lên chị chờ. haha)
“Được, Tiểu Ân ngoan, lại đây cho dì ôm nào.” Hạ Mạn Nghê ngồi xổm người xuống, giang hai cánh tay, mỉm cười chờ Tiểu Ân.
Tiểu Ân cười, vẫn nhìn cô cười, tay nhỏ bé cầm ở nắm cửa, hai chân nhỏ đưa qua đưa lại, thân thể cũng xoay qua xoay lại.
“Làm sao vậy? Tiểu Ân đang xem chân nào của mình dài hơn sao?”
“Mới không có!”
“Vậy chân nào dài?”
“Không có á!”
“Vậy tại sao lại xoay qua xoay lại? Dì rất muốn ôm con một cái, cho dì ôm một cái nha, có được hay không à?” Hạ Mạn Nghê đùa với hắn, thật là muốn ôm thân thể mềm mại của hắn nha.
Tần Hữu Ân cười đến híp mắt, lúc này nhìn rất giống Tần Hạo Đông.
Vợ trước Tần Hạo Đông, chắc là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp? Hạ Mạn Nghê không khỏi nghĩ ngợi. Có thể là một người phụ nữ xinh đẹp giống như 乃úp bê, mắt to lông mi dày, da rất trắng, có giọng nói yểu điệu của phụ nữ?
Chậc, Hạ Mạn Nghê lắc đầu cười, suy nghĩ tới những thứ này làm gì? Coi như vợ trước Tần Hạo Đông là một tiên nữ, thế nào lại bỏ lại con của mình, cô tuyệt đối không có cách nào hiểu được và yêu mến. Có lẽ cô là người phụ nữ truyền thống, đã lấy một người đàn ông thì phải cùng nhau từ đầu cho tới cuối, cho nên nhất định phải mở to hai con mắt để chọn đàn ông tốt mới được.
Người đàn ông hoa tâm, bộ dáng đào hoa, có đôi mắt thường hay phóng điện ví dụ như Tần Hạo Đông này, tuyệt đối không được. (ồ!!! ghét của nào trời trao của đấy đó chị).
Tiểu Ân không bước tới, Hạ Mạn Nghê không thể làm gì khác hơn là bước qua, trực tiếp ôm bé trai vào trong lòng.
“A, dì cũng ôm được con rồi, thật là tốt, dì thật hạnh phúc a. Dì ôm con xuống lầu ăn cơm được không?” Tiểu Ân gật đầu một cái, hai tay nhỏ bé ôm lấy cổ của cô. “Hôm nay mẹ Lâu có nấu bát trà chưng cách thủy mà Tiểu Ân thích ăn nhất nha.”
“Vậy sao? Nghe qua thật không tồi, cho dì ăn một miếng được không?” Hạ Mạn Nghê ôm Tiểu Ân có chút khó khăn, nhưng mà cảm giác ôm đứa bé như vậy thật thích.
Hai tay cô cẩn thận ôm nó xuống lầu, hai tay Tiểu Ân nghịch nghịch, đột nhiên nhìn thấy trên đầu cô có một đồ vật, đó là cây trâm dùng để cố định tóc của Hạ Mạn Nghê, nó đưa tay sờ về hướng cây trâm….
“Dì à, đây là cái gì?”
“Là đồ để cố định tóc, Tiểu Ân, không thể chơi đùa nha…..” Đang muốn nhắc nhở thằng bé không nên nghịch cây trâm, nhưng đã không còn kịp rồi.
Trên cây trâm có treo một chuỗi vật phẩm trang sức tinh tế, Tiểu Ân tò mò liền đưa tay chộp lấy một cái gỡ xuống!
“A!” Cô phát ra một tiếng thét kinh hãi, ngay sau đó mái tóc dài được lới lỏng cứ như vậy mà xõa tung trên vai.
“Sao vậy? Tiểu  lại bướng bỉnh rồi sao?” Nghe được tiếng thét kinh hãi, đang ở dưới lấu Tần Hạo Đông đi tới, vừa vặn nhìn thấy một mái tóc dài xinh đẹp như mây phía dưới bày ra khuôn mặt vô cùng chán nản. Trời ạ, bị nhìn thấy rồi!......
Hạ Mạn Nghê cắn môi, ảo não vô cùng lại không khỏi cảm thấy xấu hổ.
Cô không có thói quen làm cho người ta nhìn thấy bộ dáng tóc dài xõa vai giờ phút này, bởi vì sự chuyên nghiệp, giỏi giang, cách ăn mặc truyền thống vẫn là cách cô bảo vệ mình, tất cả thay đổi nữ tính của cô không dễ dàng biểu hiện ra ngoài khi mới tiếp xúc.
Hắn giật giật khóe môi, đối với một màn này ở cầu thang rất là kinh ngạc, giống như là rình coi được bí mật to lớn của đối phương, cảm thấy vui vẻ cùng thú vị.
Rất đẹp a, gương mặt bởi vì xấu hổ mà ửng đỏ, ánh mắt nhìn chằm chằm Tiểu Ân không biết làm thế nào, trải qua một màn biến đổi này, cô lại há mồm cắn bàn tay nhỏ bé mập mạp của Tiểu Ân một cái!
“Mau đưa cho dì!”
Tiểu Ân bị cắn cũng không kêu đau, ngược lại cười khanh khách. “Vật này rất đẹp a, dì cho con đi.” (siêu cute ^^)
“Không được! Này, con cẩn thận một chút, đừng để bị đâm! Nghe chưa?” Cô dặn dò, vừa ảo não vì bị Tần Hạo Đông nhìn thấy bộ dáng này, lại vừa lo lắng đứa trẻ chơi đồ vật không an toàn. Kết quả là Tiểu Ân ở trong lòng có chui đông trốn tây, làm cho cô toàn thân chật vật, quần áo vải thun không nói, tóc cũng lộn xộn, Tần Hạo Đông thủy chung đứng ngoài giống như là đang xem kịch hay.
Có lầm hay không! Cô đang ôm chính là con trai hắn, cũng không phải là của cô.
Cô nhìn chằm chằm Tần Hạo Đông, Tần Hạo Đông vừa cúi đầu vừa cười, lúc này mới tiến lên một tay ôm lấy con trai xuống!
"Ngoan, Tiểu Ân, đi tìm mẹ Lâu ăn cơm đi, cây trâm trả dì, đó là bảo bối của dì.” Tần Hạo Đông dỗ con trai, mở lòng bàn tay ra chuẩn bị nhận đồ trên tay hắn.
Tiểu Ân ngoan ngoãn đem cây trâm đặt ở trong lòng bàn tay ba. “Là bảo bối sao? Cho nên Ân Ân không thể xin, bởi vì dì sẽ thật thương tâm.”
“Đúng, thật thông minh, Tiểu Ân ngoan.” Tần Hạo Đông sờ đầu con trai, để cho nó đi ăn cơm cùng mẹ Lâu, lúc này mới quay đầu lại nhìn Hạ Mạn Nghê.
“Đưa cho tôi.” Cô duỗi tay về phía hắn.
“Không đưa.” Hạ Mạn Nghê cau mày, không giải thích được nhìn hắn. “Thế này rất đẹp, có hương vị của phụ nữ hơn nhiều, từ nay về sau xõa tóc đi.” Hắn tự mình nói, tự động xem nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận của cô.
“Này, tôi có xinh đẹp hay không điều này cũng không lieenh quan đến anh, đưa cho tôi!”
“Trước tôi sẽ cầm.” Tần Hạo Đông nhanh tay bỏ vào túi áo trước иgự¢. “Cơm nước xong sẽ trả cho cô. Đi thôi, ăn cơm, nếu không ăn món ăn sẽ nguội.”
Hắn cười một tiếng, dẫn đầu đi về phía trước, Hạ Mạn Nghê đưa tay kéo lấy ống tay áo của hắn.
“Trả tôi!” Cô kiên trì. Thì ra người đàn ông này so với Tiểu Ân còn khó đối phó hơn, sớm biết như vậy thì trực tiếp đối phó với đứa nhỏ.
“Đã nói đợi lát nữa sẽ trả, đừng trẻ con nữa, đi ăn cơm.” Hắn dứt khoát dễ dàng kéo tay của cô, đi hướng tới phòng ăn.
Trẻ con? Hắn nói cô trẻ con? Có lầm hay không a?
Không đúng! Bây giờ không phải thời điểm để ý hắn nói cái gì, mà là hắn sao có thể cứ như vậy mà dắt tay cô?
Hạ Mạn Nghê trừng mắt nhìn vào bàn tay to đang dắt tay mình, hoàn toàn không có biện pháp giải thích hiện tại đến tột cùng là tình huống gì? Tay của cô có thể tùy tiện để cho hắn dắt sao? Còn nữa, hắn luôn tùy tiện dắt tay phụ nữ như vậy? Chắc chắn là thứ hai.
Quá tùy tiện…..
Thực sự rất tùy tiện rồi….
“Chỉ là lễ phép nắm tay dẫn cô đến phòng ăn thôi, không cần ở sau lưng trừng tôi, sẽ thiêu cháy, ân?” Hắn buồn cười nói, tiếp tục lôi kéo cô đi về phía trước.
Thiêu cháy? Cái gì sẽ thiêu cháy?
Còn nữa, hắn cũng biết cô ở sau lưng vẫn trừng hắn à? Chậc, vậy mà hắn vẫn còn như vậy làm theo ý mình đến cùng, hoàn toàn bỏ mặc cô nghĩ như thế nào?
“Tôi nói Tần Hạo Đông!”
“Đến.” Tần Hạo Đông không đợi cô đối với hắn nói lời châm biếm, vào phòng ăn liền buông tay cô ra, xoay người lại nhìn cô một cái, đột nhiên đưa tay tới gần cô!
“Anh làm gì đấy?” Hạ Mạn Nghê cực kỳ hoảng sợ chợt lui về phía sao, giống như là tay của hắn có độc, bị ᴆụng trúng sẽ ngã bệnh. Tần Hạo Đông chau mà, lạnh nhạt nói: “Trên tóc cô có đồ.”
“Vật gì vậy?” Rõ ràng chính là lấy cớ! Trên tóc cô làm sao có thể có đồ?
“Này.” Hắn mở tay ra cho cô nhìn, chứng minh hắn không có nói láo.
Là mấy hình dán Pikachu, toàn bộ dính vào trên tóc cô.(là ai nhể -_-)
Hiển nhiên, là kiệt tác của Tần Hữu Ân, bởi vì ngồi ở bên kia bàn cơm là đứa trẻ đang cười khanh khách.
Hạ Mạn Nghê nhìn Tần Hạo Đông một cái, biết mình hiểu lầm hắn, nhưng là hai chữ xin lỗi này làm thế nào cũng không nói ra được.
“Ăn cơm đi.” Tần Hạo Đông giúp cô kéo ghế dựa.
Hạ Mạn Nghê mấp máy môi, nhưng vẫn không thể nói xin lỗi được, có phần không được tự nhiên nhìn hắn tiêu sái giúp cô kéo ra ghế ngồi rồi mới dùng cơm.
“Sau khi ăn xong, tôi muốn nói chuyện với anh, Tần Hạo Đông.” Tần Hạo Đông khẽ mỉm cười.
“Đã biết, nói tới khuya cũng được.” Sau khi ăn xong mẹ Lâu thay bọn họ chuẩn bị một ấm trà ướp hoa, một ít điểm tâm, nhân tiện bày lên chiếc bàn tròn nhỏ ở ngoài sân lầu một.
Tần Hạo Động hưu nhàn nằm ngửa mặt ở trên ghế, chân dài đan chéo nhau, khẽ híp mắt hưởng thụ cảm giác sảng khoái gió thu thổi qua.
Bầu không khí như thế này căn bản cô không thể nói chuyện, Hạ Mạn Nghê cầm ly trà nóng đã chuyển ấm lên uống, nhìn Tần Hạo Đông đang vô cùng hưởng thụ, trong bụng một đống lời rất khó nói ra.
Trà ướp hoa này vị cũng không quá đắng, sau khi ăn xong bữa tối cô rất thích uống thứ gì đó, là trùng hợp sao? Cô cũng không nhận ra ông chủ mới của cô sẽ hiểu rõ cô như vậy, và hùa theo sở thích của cô.
“Không phải có lời muốn nói sao? Hạ tiểu thư.”
Hắn gọi cô là Hạ tiểu thư, nghe rất kỳ quái, mặc dù là cô muốn hắn gọi thế, nhưng không biết vì cái gì, từ trong miệng người đàn ông này gọi ra lại có gì đó không đúng. Hạ Mạn Nghê bỗng chốc ho nhẹ. “Đúng, tôi nghĩ tôi phải nói với anh ba điều kiện khi chính thức làm việc cùng tôi, để tránh cho hai chúng ta phát sinh không thoải mái cùng với hiểu lầm không đáng có.”
Tần Hạo Đông mở mắt, nhìn chằm chằm vào cô. “Được, cô nói đi.”
“Cái đó… Tôi hi vọng về sau anh cũng gọi tôi là Hạ thư ký, còn nữa, tôi không thích người khác chạm tôi, cho nên hi vọng anh không dùng những cách thức đối với những người phụ nữ khác để đối với tôi, tôi là thư ký của anh không phải là phụ nữ của anh, giống hành động tùy tiện kéo tay tôi như vừa rồi, hi vọng về sau không cần phát sinh nữa. Mặt khác, tuy chúng ta ở cùng một nhà, nhưng tôi hi vọng có không gian của riêng mình, cho nên ở trong căn nhà này, tôi chỉ là một khách trọ, không phải là thư kí của anh nên anh không thể tùy tiện bảo tôi làm thay anh bất cứ chuyện gì, nói cách khác tôi hi vọng anh có thể phân biệt công và tư rõ ràng. Hiện tại mới chỉ như vậy, như vậy có thể chứ?”
Tần Hạo Đông gật đầu một cái. Nghe qua vẫn còn vế sau, nói đi.”
Hạ Mạn Nghê nhìn hắn một cái, hít một hơi thật sâu, trực tiếp mở miệng nói. “Không cần quyến rũ tôi. Chỉ cần anh đối với tôi có một chút hành động quyễn rũ, tôi lập tức đi, còn nữa, đừng vọng tưởng tôi sẽ leo lên giường của anh, đây là chuyện tuyệt đối không có khả năng, tôi lại càng không yêu anh, cho nên, chớ đem thư ký trước kia của anh so sánh với tôi.”
Chậc, Tần Hạo Đông vừa bực mình vừa buồn cười. “Mặc dù cô dáng dấp không tồi, nhưng cũng chưa đẹp đến mức độ để tôi đi quyến rũ cô, điểm này cô yên tâm. Nhưng mà, việc cô có thể hay không leo lên giường của tôi, lại có yêu tôi không, tôi không dám khẳng định trước, cũng không thấy vui lòng, chuyện như vậy không cần thiết lấy ra, một mình cùng cấp trên thảo luận, hiểu không? Hạ thư ký, không đúng, ở nhà công và tư phải rõ ràng, cho nên tôi sẽ không gọi cô là Hạ thư ký, phải gọi là cô là gì đây? Để cho tôi suy nghĩ một chút, gọi là tiểu Hạ? Tiểu Mạn? Còn có tiểu Nghê? Cô thích cái nào?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc