PHƯỢNG CÓ NĂM CON, MỘT LÀ THANH LOAN
Tô Trường An đã không còn giáo tập đao đạo của hắn.
Nhưng từ sau ngày đó, hắn có thêm một giáo tập kiếm đạo. Đó là một cô gái nhìn qua tầm tuổi hắn. Nàng là truyền nhân của Khai Dương sư thúc tổ, cũng là sư thúc của hắn. Nàng tên Thanh Loan.
Thanh Loan là một người rất kỳ quái.
Nàng là giáo tập kiếm đạo của Tô Trường An nhưng trên thực tế, nếu hắn không chủ động hỏi đến thì nàng có thể đứng trên diễn võ trường cả ngày không nhúc nhích, cũng không nói câu nào. Có đôi lúc Tô Trường An cảm thấy Thanh Loan không giống con người mà giống một khôi lỗi hơn.
Nhưng tài nghệ trên kiếm đạo của nàng thực sự rất cao.
Cao đến mức Tô Trường An cũng không biết rút cục là cảnh giới gì.
Cho dù vấn đề mà Tô Trường An cảm thấy cực kỳ khó hiểu thì Thanh Loan cũng chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể cho hắn đáp án rất dễ hiểu. Điều này khiến Tô Trường An không thể không sinh lòng kính trọng đối với cô gái nhìn qua tầm tuổi mình này.
Nhưng sự cổ quái của nàng cũng không chỉ dừng ở mức đó. Nàng còn có một nguyên tắc khiến người khác rất khó lý giải.
Thân thể Cổ Tiễn Quân ở bốn, năm ngày sau rút cục bình phục gần như bình thường.
Nàng là thiên tài kiếm đạo nổi danh ở Đại Ngụy. Lúc trước bởi vì trong lòng Tô Trường An có băn khoăn nên khi luyện kiếm thường xuyên trốn tránh Cổ Tiễn Quân. Nhưng gần đây hai người đã cởi bỏ khúc mắc nên Tô Trường An rất thoải mái luyện kiếm với nàng. Dù trên kiếm đạo hay đao đạo, Tô Trường An cũng cần không ngừng đánh nhau mới tìm ra vấn đề của mình. Nếu để hắn tự tìm tòi thì khả năng làm được là quá nhỏ.
Cổ Tiễn Quân cũng rất hài lòng. Mặc dù Tô Trường An mới đến Tụ Linh cảnh, nhưng thực lực chân chính lại không kém bao nhiêu so với Phồn Thần cảnh là nàng. Vì vậy, trong lúc luyện tập với Tô Trường An, nàng cũng có thể phát hiện vấn đề của mình.
Nhưng khi nàng thỉnh giáo Thanh Loan những vấn đề này, Thanh Loan lại trầm mặc không nói.
Cổ Tiễn Quân vốn tâm cao khí ngạo. Nếu Thanh Loan đã không muốn giải đáp thì nàng tự nhiên cũng không mất mặt mà hỏi lại. Nhưng Tô Trường An lại không muốn thấy hai người có khúc mắc. Sau mấy ngày nay tiếp xúc, hắn cảm thấy Thanh Loan mặc dù ít nói nhưng cũng không hề khó tính.
Cho nên hắn vì chuyện này mà đi tìm Thanh Loan.
“Sư thúc.” Đối với xưng hô như vậy, Tô Trường An còn có chút băn khoăn. Dù sao người trước mắt này cũng chỉ khoảng mười tám, mười chín tuổi, hơn nữa còn là một cô gái cực kỳ xinh đẹp. Gọi nàng là sư thúc khiến trong lòng Tô Trường An luôn có một cảm giác là lạ.
“Vì sao người không muốn dạy Tiễn Quân vậy?” Nói xong hắn lại nghĩ một chút rồi bổ sung thêm: “Nàng là thiên tài kiếm đạo, tư chất cao hơn ta rất nhiều.”
Nhưng Thanh Loan lại lắc đầu, nói: “Ta không thể dạy cô bé.”
Câu trả lời của nàng đơn giản lại sáng tỏ. Dù không nói nguyên nhân nhưng chẳng hiểu sao lại khiến người khác phải tin tưởng.
Nhưng Tô Trường An lại thấy chưa đủ. Hắn hơi sững sờ, sau đó nói: “Nhưng người có thể dạy ta, vậy tại sao không thể dạy cô ấy?”
“Ngươi không giống cô ta.”
“Không giống chỗ nào? Chúng ta đều là đệ tử Thiên Lam viện, người là giáo tập của viện. Theo đạo lý, người có thể dạy cho bất cứ đệ tử nào.”
Lời nói của Tô Trường An khiến Thanh Loan hơi sững sờ. Nàng hỏi: “Có đạo lý như vậy sao?”
“Đương nhiên là có.” Tô Trường An gật đầu đáp lại.
Thanh Loan nhíu mày. Nàng từ trước đến nay đều là một người giảng đạo lý, nhưng mâu thuẫn chính là thế gian này có rất nhiều đạo lý mà nàng cũng không rõ lắm.
Nhưng nàng không tìm ra chỗ sơ hở nào trong lời nói của Tô Trường An. Cho nên nàng cảm thấy hẳn là có đạo lý như vậy.
Điều đó khiến nàng không khỏi buồn rầu, nhíu mày lại. Nàng là tới báo ân và chấm dứt đoạn nhân quả với Tô Trường An. Cho nên nàng nguyện ý chỉ điểm kiếm đạo cho Tô Trường An vì nàng coi đây là một cách để báo ân.
Nhưng nếu nàng dạy Cổ Tiễn Quân thì cô ta và nàng lại sinh ra một đoạn nhân quả, đó không phải là một chuyện tốt.
Nhưng nàng lại không thể không nói đạo lý. Cho nên sau khi suy nghĩ hồi lâu, nàng rút cục tìm ra một biện pháp.
“Ngươi hỏi.” Thanh Loan nói.
Câu trả lời này khiến Tô Trường An sững sờ một chút. Nhưng hắn rất nhanh hiểu được ý của Thanh Loan, vì vậy mừng rỡ khẽ gật đầu rồi nói tiếng cảm ơn với nàng.
Kể từ đó, Cổ Tiễn Quân trên kiếm đạo gặp phải vấn đề nào đều nhờ Tô Trường An thỉnh giáo Thanh Loan, sau đó hắn thuật lại cho Cổ Tiễn Quân.
Với cách hỏi và thuật lại này, hai cô gái cũng không cần phải gặp mặt nhau, nhưng về sau lại dần biến thành Cổ Tiễn Quân ở trước mặt Thanh Loan nói vấn đề cho Tô Trường An rồi hắn lại ở trước mặt Thanh Loan thuật lại đáp án cho Cổ Tiễn Quân. Đây là một việc rất không tự nhiên. Nhưng Thanh Loan vẫn kiên trì nên Cổ Tiễn Quân và Tô Trường An rút cục cũng phải đồng ý.
Đảo mắt là mười ngày trôi qua.
Tháng mười, thành Trường An đã xuất hiện một chút giá lạnh của mùa đông.
Những cây cối trong Thiên Lam viện cũng rụng xuống chiếc lá cuối cùng.Đến buổi trưa Tô Trường An mới kết thúc bài học về đao đạo. Hắn thở hổn hển thu đao vào trong vỏ, đang nghĩ nên về phòng nghỉ ngơi một chút thì chợt có tiếng đập cửa truyền đến từ phía cửa sân.
Tô Trường An vội vàng đi mở cửa. Thiên Lam viện những ngày này thỉnh thoảng sẽ có một ít khách tới thăm, nhưng phần lớn đều giao cho Sở Tích Phong xử lý. Nhưng bây giờ Sở Tích Phong không ở đây nữa, sư thúc tổ từ trước đến nay cũng không để ý tới những chuyện này, Thanh Loan lại ít nói, cho nên chuyện như vậy cuối cùng rơi trên vai Tô Trường An.
Nhưng Tô Trường An từ trước đến nay cũng không giỏi xã giao, đối với người chưa từng gặp mặt lại muốn giả bộ như là thật tiếc vì gặp quá muộn. Việc này quả thật có chút làm khó thiếu niên chưa đầy mười bảy tuổi này.
Hắn không khỏi nhớ đến Hạ Hầu Túc Ngọc. Với năng lực của nàng thì hẳn là xử lý những chuyện này thuận buồm xuôi gió.
Nhưng hắn nghe sư thúc tổ nói sư tỷ hiện tại đang ở thời khắc mấu chốt để đột phá đến Phồn Thần cảnh, cho nên mới ở lại hoàng cung. Dù sao nơi đó có cao thủ tụ tập, lại có Tinh Vẫn Thánh Hoàng, nghĩ đến sẽ trợ giúp sư tỷ phá cảnh.
Trong lúc nghĩ đến những thứ này, Tô Trường An đã chạy tới trước cửa sân.
Hắn cố gắng làm cho nụ cười gượng trên mặt nhìn qua chân thành hơn một chút, sau đó cực kỳ không nguyện ý mở cửa.
Một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện ở trước mặt hắn.
“Sư tỷ!” Hắn có chút kinh hỉ nói.
Đôi mắt cô gái trước mặt hắn cong thành hình trăng lưỡi liềm. Nàng cười vui vẻ, khuôn mặt thanh tú động lòng người nhìn hắn: “Làm sao vậy? Nhớ ta sao?”
Hạ Hầu Túc Ngọc hôm nay mặc váy dài màu trắng, khoác một cái áo mỏng màu hồng nhạt ở bên ngoài. Khuôn mặt như hoa còn thoa một lớp phấn mỏng lại càng thêm xinh đẹp.
Tô Trường An gần như không cần suy nghĩ gì lập tức nói: “Nhớ!”
Hạ Hầu Túc Ngọc dường như không ngờ rằng Tô Trường An trả lời nhanh gọn như vậy, khiến nàng vốn muốn đùa thêm chút nữa cũng phải nghẹn lời một lúc, trên khuôn mặt còn nổi lên rặng mây đỏ nhàn nhạt.
“Mấy ngày không gặp, miệng lại càng ngày càng ngọt rồi.” Hạ Hầu Túc Ngọc cúi đầu, khẽ nói thầm.
Ngữ khí của nàng giống như có chút oán trách khiến cho Tô Trường An nhất thời cũng không phân rõ là đang khen hay mắng hắn. Vì vậy, hắn chỉ biết xấu hổ gãi đầu, ngây ngốc nhìn Hạ Hầu Túc Ngọc.
“Đừng cứ ôn chuyện với tiểu sư đệ như vậy chứ, tốt xấu cũng giới thiệu ta một chút đi.” Lúc này, một giọng nói mang vẻ trêu tức chợt vang lên từ sau lưng Hạ Hầu Túc Ngọc. Một chàng thanh niên mặc áo trắng từ từ đi ra.
Chàng trai này nhìn qua khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi. Mày kiếm, mắt sáng, môi hồng, răng trắng, cực kỳ giống văn nhân ngâm từ, làm phú ở bờ liễu bên sông trong những ngày xuân. Nhưng khác với những văn nhược thư sinh kia, chàng trai này giơ tay, nhấc chân lại dẫn theo một luồng khí chất phiêu dật, tiêu sái (không bị trói buộc). Hai loại khí chất mâu thuẫn ở trên người chàng trai này lại xảo diệu dung hợp làm một thể, khiến người ta không cảm thấy có chút nào không phù hợp.
“Đây là?” Tô Trường An hỏi.
Hạ Hầu Túc Ngọc còn chưa nói gì thì chàng trai kia lại cười nhạt một cái rồi nói: “Tại hạ Hạ Hầu Hiên, là Ngũ ca của Túc Ngọc.”
“Ngũ ca? A, Ngũ ca khỏe.” Tô Trường An cúi đầu, chắp tay về phía chàng trai mà nói.
Nhưng chàng trai nghe vậy lại không nhịn được cười một hồi. Tiếng cười kia không hề chói tai, cũng không có chút ý tứ đùa cợt nào, chỉ đơn thuần là vì buồn cười mà thôi. So với những vị quan lại quyền quý mà Tô Trường An từng tiếp xúc, chàng trai trước mắt này lộ ra sự chân thật, phóng khoáng khiến hắn không khỏi sinh ra vài phần hảo cảm từ đáy lòng đối với y.
Nhưng Tô Trường An vẫn cảm thấy có chút xấu hổ, không rõ lắm vì sao chàng trai bật cười.
Sắc mặt của Hạ Hầu Túc Ngọc đang đứng bên cạnh thì lại trở nên hồng nhuận. Nàng giận dữ đạp khẽ Tô Trường An một cái, nói rõ ràng từng chữ một: “Người là Ngũ ca của ta!”
Tô Trường An lúc này mới chợt bừng tỉnh đại ngộ. Sư tỷ là công chúa Đại Ngụy, Ngũ ca của nàng tự nhiên là Ngũ hoàng tử của Đại Ngụy. Chỉ là lúc hắn ở cùng với Hạ Hầu Túc Ngọc, nàng chưa từng thể hiện ra cái giá của một công chúa, cho nên hắn cũng dần quên mất sư tỷ của mình còn có thân phận cao quý như vậy.
Hắn đã hiểu ra thân phận của chàng trai trước mắt này nên vội vàng lần nữa chắp tay chào, nói: “Gặp qua Ngũ hoàng tử.”
Hạ Hầu Hiên lại lơ đễnh, vừa cười vừa nói: “Đã sớm nghe nói Tô Trường An của Thiên Lam viện là một chàng trai không câu nệ tiểu tiết, hôm này vừa thấy quả thật là như thế. Mặc dù ta chưa từng gặp ngươi, nhưng lại thường nghe Túc Ngọc nhà ta nhắc đến ngươi, cho nên cũng coi như bạn tri kỷ đã lâu, Tô công tử không cần đa lễ.”
Tô Trường An từ trước đến nay cũng ghét nhất những lễ tiết rườm rà này nên hắn rất vui vẻ thu hồi tay mình rồi dẫn hai người đi vào trong Thiên Lam viện.
“Ta nghe nói sư tỷ đang lúc phá cảnh, không biết có thành công không?” Tô Trường An và Hạ Hầu Túc Ngọc rất tự nhiên sánh vai đi với nhau.
“Đương nhiên rồi, cũng không nhìn một chút sư tỷ ngươi là người nào.” Hạ Hầu Túc Ngọc lại không hề khiêm tốn chút nào vươn cổ lên, nhìn qua cực kỳ giống con thiên nga kiêu ngạo.
“Đúng rồi, nghe nói Sở tiền bối phá cảnh, trở thành Tinh Vẫn rồi?”
“Vâng, đáng tiếc người trở về Giang Đông, lại không có người dạy ta luyện đao rồi.”
“Sau đó có một cô gái là truyền nhân của Khai Dương sư thúc tổ đến. Tu vi kiếm đạo của nàng rất mạnh, bây giờ là giáo tập kiếm đạo của ta.”
“Vậy sao? Ở trong hoàng cung, phụ hoàng cũng tìm cho ta một người…”
Hai vị thiếu niên, thiếu nữ cứ như vậy hàn huyên không để ý tới ai, trao đổi lẫn nhau tình hình gần đây.
Ở phía sau bọn họ, chàng trai áo trắng nhìn hai bóng lưng trước mắt này, khóe miệng hiện lên nét cười đắng chát lại vui mừng.