Thư Kiếm Trường An - Chương 67

Tác giả: Hắn Từng Là Thiếu Niên

NÚI CÓ CÂY, CÂY CÓ CÀNH*

Keng!
Một tiếng đao kêu vọt lên trời.
Cảnh tượng chung quanh ở một khắc này giống như lưu ly bị nghiền nát rơi xuống.
Tô Trường An mãnh liệt ngồi dậy từ trên giường, thanh đao kêu một tiếng rồi bay vào trong tay hắn.
Hắn thở hổn hển từng ngụm, mồ hôi trên trán rậm rạp .
Tâm hắn trầm xuống, đẩy ra thần thức trong người. Trong đan điền của hắn có hai viên tinh linh, một viên là do cửu tinh hợp nhất mà thành, viên còn lại là do Sở Tích Phong cho hắn. Ngoài ra còn có rất nhiều chất lỏng màu đỏ như máu tựa như dung nham chảy cuồn cuộn trong đan điền.
Tô Trường An nhíu mày. Hắn biết rõ lúc ở Lam Linh trấn vận dụng lực lượng của Thần huyết đã khiến cho Chân Thần vốn bị áp chế có dấu hiệu sống lại.
Xem ra cảnh tượng hoang đường ở trong giấc mơ kia hẳn là do ảnh hưởng của Chân Thần chi huyết mà sinh ra.
Như vậy đúng là mỗi bước đi đều rất nguy hiểm. Nếu như Tô Trường An thật sự bái thiên địa xong, hắn cũng không rõ rút cục sẽ phát sinh cái gì, có lẽ sẽ mãi mãi đắm chìm ở trong giấc mơ dài đó, hoặc là sẽ khiến Chân Thần trong cơ thể tỉnh lại. Nhưng nói tóm lại, sự tình sẽ phát sinh theo chiều hướng xấu.
Nếu không phải Chân Thần diễn quá hoàn mỹ đến mức không tìm ra một chút sai sót thì có lẽ Tô Trường An sẽ thật sự tin.
Hắn nghĩ đến những thứ này, khoanh chân ngồi xuống rồi vận chuyển linh lực trong cơ thể. Từng luồng linh lực chảy trong đan điền, đè ép xuống Thần Huyết đang cuồn cuộn sôi trào.
Từ sau khi Tô Trường An vào đêm đó hấp thu lực lượng của những ánh sao, linh lực của hắn giống như đã có chút áp chế được Thần Huyết. Nó chảy cuồn cuộn nhưng giờ đã dần ngừng lại dưới linh áp của Tô Trường An, cuối cùng co đầu rụt cổ ở một góc trong đan điền, tựa như ngủ say một lần nữa.
Sau khi làm xong những việc này, Tô Trường An thở phào nhẹ nhõm. Hắn nhìn viên tinh linh màu tím còn lại trong cơ thể, đang suy nghĩ thì khỏa tinh linh trong cơ thể hắn đột nhiên phát ra một luồng ánh sao bao phủ tinh linh màu tím kia.
Ánh sao này chỉ dùng nửa khắc liền thôn phệ viên tinh linh tím. Bên trong tinh linh của hắn giờ có thêm một vài ánh chớp lóe lên, lại có một chút đao ý không giống với đao ý của Mạc Thính Vũ đang chuyển động. Nhưng như vậy cũng chưa hết, “Ý” của Tô Trường An đã thành “Thế”.
Trong lòng hắn khẽ động, “Thế” giấu ở sâu bên trong tinh linh lập tức bốc lên. Tinh linh bị vây kín bởi đao ý, linh viêm và ánh chớp.
Hắn cứ ngồi yên như vậy cho đến một canh giờ sau, miệng bỗng nhiên khẽ cười, cặp mắt lúc này cũng mở ra. Các loại đạo uẩn hỗn tạp và lớn mạnh trong cơ thể hắn rút cục dung hợp làm một thể. Về sau, mỗi đao của hắn đều chứa đao thế kèm thêm lôi hỏa. Mặc dù cảnh giới hắn không hề tăng nhưng thực lực chân chính thực sự đã đột nhiên tăng mạnh.
Lúc này, ở ngoài cửa vang lên một hồi tiếng đập cửa.
“Tô công tử, người đã tỉnh chưa?” Giọng nói ôn nhu của Phàn Như Nguyệt vang lên.
Tô Trường An lên tiếng, sau đó vội vàng xuống giường rồi mở cửa phòng. Hắn lập tức nhìn thấy Phàn Như Nguyệt thanh tú động lòng người mang theo một chút đồ ăn đang đứng ở đó.
Nàng thấy sắc mặt Tô Trường An hồng nhuận phơn phớt, thoạt nhìn không còn đáng ngại thì lo lắng trong lòng lập tức buông xuống, trên mặt cũng lộ ra sự vui vẻ ôn nhu. Nàng đặt đồ ăn vào trong tay Tô Trường An rồi nói: “Tô công tử cả ngày hôm qua không ăn uống gì, Như Nguyệt nghĩ đến lúc người tỉnh lại tất nhiên sẽ đói lắm nên tự mình làm ít đồ ăn cho công tử.”
Lúc nói lời này, giọng của nàng trở nên rất nhỏ, cúi thấp đầu xuống, sắc mặt đỏ bừng vì thẹn thùng.
Cũng không phải đồ ăn này có hàm ý đặc biệt gì, chỉ là Phàn Như Nguyệt trước kia chưa bao giờ tự nấu ăn, thật vất vả mới nổi lên dũng khí làm đồ ăn cho Tô Trường An. Đây cũng là lần đầu tiên nàng làm thức ăn cho một nam tử, trong nội tâm khó tránh khỏi có chút mơ mộng của thiếu nữ, cho nên không khỏi sinh ra một hồi xấu hổ.
Nhưng tâm tình đang tốt đẹp bởi vì tu vi tiến bộ của Tô Trường An ở lúc này chợt biến mất gần như không còn gì. Hắn đã sớm thử qua tài nghệ nấu ăn của ba cô gái do Hạ Túc Túc Ngọc cầm đầu. Lông mày của hắn không khỏi nhảy lên, nhưng nhìn Phàn Như Nguyệt cúi đầu, vẻ mặt ngượng ngùng lại khiến hắn không đành lòng cự tuyệt. Hắn đành phải cứng nhắc nhận đồ ăn mà Phàn Như Nguyệt đưa đến, trong lòng không ngừng nghĩ xem nên làm như thế nào mới tránh được kiếp nạn này.
“Đúng rồi, Tiễn Quân sao rồi?” Tô Trường An chợt hỏi.
“Cổ cô nương đã tỉnh, chỉ là thân thể vẫn hơi yếu, Ngọc Hành đại nhân nói còn cần điều dưỡng mấy ngày.” Phàn Như Nguyệt đáp.
“Vậy à?” Tô Trường An khẽ gật đầu rồi nói thêm: “Chúng ta đi thăm cô ấy đi.” Nói xong hắn lập tức đặt đồ ăn xuống, kéo tay Phàn Như Nguyệt đi về phía gian phòng của Cổ Tiễn Quân.
Thân thể Phàn Như Nguyệt giống như bị điện chạm vào, sắc mặt vốn hồng nhuận phơn phớt trong nháy mắt tựa như quả táo chín. Nhưng nàng dường như vẫn còn chút không cam lòng, khẽ nhắc: “Vậy… đồ ăn này…”
Tô Trường An sững sờ. Hắn nghĩ lại rồi cầm theo đồ ăn, nói: “Để Tiễn Quân ăn đi. Thân thể cô ấy không tốt, nếu như ăn hết thức ăn do Như Nguyệt dốc lòng nấu thì tất nhiên sẽ khá hơn.”
Phàn Như Nguyệt cũng sững sờ. Mặc dù nàng cảm thấy hơi tiếc vì Tô Trường An không thể ăn đồ ăn do chính mình làm nhưng dù sao thân thể của Cổ cô nương mới là quan trọng nhất. Vì vậy nàng thấy Tô Trường An nói rất có lý, lập tức không lên tiếng nữa, tùy ý hắn kéo tay đi về phía gian phòng của Cổ Tiễn Quân.
Chỉ là nhiệt độ trên tay Tô Trường An lại khiến cho tâm Phàn Như Nguyệt không ngừng run rẩy, giống như có một con nai con sắp từ trong Ⱡồ₦g иgự¢ xông ra.
Lúc Tô Trường An đẩy ra cửa phòng của Cổ Tiễn Quân thì nàng vẫn nằm trên giường. Mặc dù sắc mặt còn hơi tái nhợt nhưng đã tốt hơn rất nhiều so với lúc ở rừng rậm Phong Đô.
Nàng nhìn thấy Tô Trường An và Phàn Như Nguyệt đi vào thì lập tức ngồi dậy.
“Tô công tử, Như Nguyệt, các ngươi đến à?”
Nhìn Cổ Tiễn Quân giống như muốn xuống giường để đón bọn hắn, Tô Trường An vội vàng đi lên trước ngăn lại nàng rồi ngồi xuống mép giường. Phàn Như Nguyệt cũng nhu thuận đứng thẳng bên cạnh Tô Trường An, cực kỳ giống người vợ nhỏ phối hợp với chồng*. (nguyên văn "phu xướng phụ tùy", các bạn chắc nghe quen rồi)
“Thân thể khá hơn chút nào chưa?” Tô Trường An hỏi.
“Đỡ nhiều rồi.” Cổ Tiễn Quân gật đầu rồi ngẩng lên nhìn Tô Trường An, trong đôi mắt đẹp tựa như có gì đó khác thường hiện lên. Nàng nói tiếp: “Nghe nói là Tô công tử cứu thi*p thân.”
“Ách…” Tô Trường An có chút xấu hổ gãi đầu, nói: “Hẳn là Sở tiền bối cứu cô. Ta mặc dù đi nhưng không giúp được gì, còn gây thêm không ít phiền toái cho người.”
Nhưng Cổ Tiễn Quân tựa như không nghe thấy lời nói của Tô Trường An, trong con ngươi chợt như có làn nước mát chuyển động: “Thân thủ của bọn xấu kia rất cao cường. Thi*p vốn tưởng rằng đã không còn đường sống, lại không nghĩ Tô công tử vì thi*p mà dấn thân vào nguy hiểm. Thi*p thân thật sự không biết nên báo đáp người như thế nào.”
Tô Trường An bị nàng nhìn với ánh mắt quái dị như vậy trở nên không được tự nhiên, trong đầu không khỏi hiện ra cảnh Cổ Tiễn Quân trở thành vợ hắn do Chân Thần tạo ra trong giấc mơ, sắc mặt cũng vì vậy mà đỏ lên. Hắn rất không tự nhiên quay đầu, tránh đi ánh mắt của Cổ Tiễn Quân.
“Tại sao những kẻ xấu kia lại muốn bắt cô? Ta nghe bọn chúng nói cô là…?" Nói đến đây, Tô Trường An chợt dừng lại. Hắn nhận ra được Phàn Như Nguyệt còn đang ở chỗ này. Đương nhiên hắn cũng không phải là đề phòng Phàn Như Nguyệt. Chỉ là những Thần thị (tùy tùng của Thần) kia có tu vi cường đại, xuất quỷ nhập thần, thủ đoạn lại tàn nhẫn, chỉ cần ra tay thì lập tức tàn sát hàng loạt người dân trong thành. Vậy nên Phàn Như Nguyệt biết được quá nhiều cũng không phải là chuyện tốt.
Phàn Như Nguyệt đứng ở một bên cũng nhận ra được chủ đề mà bọn hắn nói đến không tiện để nàng nghe được. Mặc dù đáy lòng có chút hụt hẫng, nhưng nàng vẫn nhu thuận thi lễ với hai người rồi nói: “Như Nguyệt còn bận chút việc nên sẽ không quấy rầy Tô công tử và Cổ cô nương nữa.” Nói xong những lời này, nàng nhẹ nhàng đi ra cửa phòng.
Đợi đến lúc Phàn Như Nguyệt đi khỏi, Cổ Tiễn Quân mới thở dài một hơi rồi nói: “Ta là hậu duệ của Thần. Mẹ của ta là Bán Thần Linh Ngạn Cơ.”
Câu trả lời của Cổ Tiễn Quân khiến cho Tô Trường An sững sờ một chút. Hắn cũng không biết Linh Ngạn Cơ là ai, nhưng đây là lần đầu tiên hắn biết thì ra trên đời này ngoài Thiên Chiếu vẫn còn Bán Thần khác, hơn nữa còn sinh một người con nối dõi cho Cổ Hầu gia của Đại Ngụy.
Cổ Tiễn Quân dường như nhìn ra Tô Trường An nghi hoặc, nàng nói tiếp: “Từ nhỏ đến lớn, ta chưa từng gặp qua người, chỉ là tình cờ nghe được gia gia nói chuyện với cha nên mới biết được việc này. Hơn nữa, luôn có một số người đuổi Gi*t ta, họ mạnh đến mức với tu vi của gia gia và cha đối phó cũng có chút cố hết sức. Vì vậy, hai người không thể không tìm cách đưa ta đến Trường An thỉnh cầu Ngọc Hành đại nhân và Thánh Hoàng che chở.”
“Vậy vì sao cô còn rời khỏi Trường An? Ta nghe người phụ nữ tên Huyễn Dạ đó nói hình như là vì một người tên Cổ Họa Kích? Y là ai? Vì sao bọn họ nhất định phải bắt cô?”
“Cổ gia ở Bắc địa có một Vương ba Hầu, tay cầm trọng binh, hùng mạnh trấn giữ Bắc địa. Thánh Hoàng sao có thể yên tâm thần tử của mình cường đại như vậy, cho nên Cổ Họa Kích chính là thuốc an thần mà Cổ gia dâng cho Thánh Hoàng. Y là đại ca của cha ta, cũng là con tin mà gia gia đặt bên cạnh Thánh Hoàng. Y đối xử với ta rất tốt. Sau khi nghe nói cả nhà y bị Gi*t hại, ta sao có thể khoanh tay đứng nhìn.”
“Ta cũng không biết những Thần thị kia rút cục vì sao muốn bắt ta.” Lúc nói lời này, sắc mặt Cổ Tiễn Quân trở nên âm lạnh khác thường, cũng không biết hận ý trong lời nói rút cục là nhằm vào bọn Thần thị đã Gi*t hại cả nhà Cổ Họa Kích hay là Thánh Hoàng thấy ૮ɦếƭ mà không cứu, hoặc là nhằm vào cả hai thứ.
Tô Trường An nghe vậy trầm mặc lại. Những Thần thị năm đó ở Bắc địa gieo xuống Thần huyết vào cơ thể Mạc Thính Vũ lại cơ duyên xảo hợp lưu trong cơ thể của Tô Trường An. Lúc ở Lam Linh trấn, bọn chúng còn thiếu chút nữa đã Gi*t ૮ɦếƭ Sở Tích Phong. Vì vậy, hắn rất hiểu cảm thụ của Cổ Tiễn Quân.
Sau một hồi yên tĩnh, Tô Trường An rút cục nhịn không được hỏi ra vấn đề giấu ở đáy lòng đã lâu.
“Tiễn Quân, cô còn nhớ rõ sự tình ở U Vân lĩnh phải không?”
Cổ Tiễn Quân nghe vậy lập tức ngẩng đầu lên, cặp mắt to và đen láy vụt sáng nhìn Tô Trường An, yếu ớt nói: “Mấy tháng nay Tô công tử luôn trốn tránh Tiễn Quân chính là vì việc này?”
Tô Trường An im lặng một lúc, sau đó sờ mũi, nói: “Dù sao thân phận của sư mẫu khá đặc thù, ta cũng là sợ…”
“Sợ ta tố giác người? Dùng cái này kiếm chút lợi ích?” Cổ Tiễn Quân trợn mắt nhìn Tô Trường An một cái rồi nói. “Chẳng lẽ ở trong mắt Tô công tử, Tiễn Quân là người vong ân bội nghĩa vậy sao?”
“Nhưng cô không nói cho ta biết nên ta cũng không biết được cô rút cục nghĩ như thế nào.” Tô Trường An có chút vô tội nói.
Cổ Tiễn Quân lại trợn mắt, tức giận nói: “Ta cũng muốn nói với Tô công tử, nhưng mỗi lần người gặp ta đều như gặp quỷ. Ta tìm đâu ra cơ hội?”
Sắc mặt Tô Trường An càng thêm ngượng ngùng. Hắn nhìn khuôn mặt u oán của Cổ Tiễn Quân, nhất thời cũng không biết nói tiếp như thế nào.
“Ta tiếp cận Tô công tử chỉ vì cảm thấy tình cảnh người giống với ta, tựa như tuyết lang ở Bắc địa không ánh lửa, chỉ có thể tựa nhau để sưởi ấm mà thôi.” Cổ Tiễn Quân cúi thấp đầu xuống. Sắc mặt nàng nổi lên một chút đỏ ửng hiếm thấy, trông rất xinh đẹp.
Tô Trường An không phản bác được. Hắn cũng không hiểu được ý tứ khác trong lời nói của Cổ Tiễn Quân, chỉ là trong lòng cảm thấy áy náy nên nhất thời cũng không nói được gì.
Cổ Tiễn Quân đợi lâu cũng không thấy Tô Trường An đáp lại, ngẩng đầu nhìn thấy bộ dạng này của hắn, trong lòng thầm trách hắn là tên đầu gỗ phiền phức, khó chịu. Nhưng nàng lại cảm thấy hắn như vậy mới là Tô Trường An mà nàng biết nên sự giận dỗi trong lòng lập tức vơi đi vài phần.
Sau đó, nàng chợt nhìn thấy đồ ăn trên tay Tô Trường An, hỏi: “Tô công tử, thức ăn này là chuẩn bị cho Tiễn Quân sao?”
Tô Trường An sững sờ, sau đó vội vàng gật đầu, đưa đồ ăn cho nàng.
Trong lòng Cổ Tiễn Quân lập tức được nhu tình lấp đầy. Nàng ngủ hồi lâu, lại bị trọng thương nên sớm đã đói lả, lập tức lấy đũa gắp chút đồ ăn trên đĩa rồi cho vào miệng.
Sắc mặt của nàng biến đổi vì hương vị thức ăn kém xa không chỉ vạn dặm so với trong tưởng tượng của nàng. Nhưng nàng nhìn thoáng qua ánh mắt tò mò của Tô Trường An, trong lòng thầm nghĩ một đại nam nhân lại nguyện ý đi vào bếp vì nàng đúng là cực kỳ khó tìm. Nàng lập tức cắn răng rồi nuốt xuống thức ăn trong miệng, trên mặt lộ ra nét tươi cười nhẹ nhàng phát ra từ nội tâm.
“Ừ, ăn ngon.”
“Hả?” Tô Trường An sững sờ, trong lòng thầm nghĩ không lẽ tay nghề của Như Nguyệt trong thời gian hắn hôn mê đột nhiên tăng mạnh rồi? Hắn không khỏi có chút tò mò, nhưng thấy Cổ Tiễn Quân ăn vui vẻ như vậy nên nói: “Cô thấy ngon thì ăn nhiều một chút. Cô bị thương chưa lành, nên tẩm bổ thân thể. Nếu không đủ, ta bảo Như Nguyệt làm thêm một chút cho cô.”
Cổ Tiễn Quân nghe vậy, đột nhiên buông xuống đôi đũa đang gắp thức ăn khiến nó rơi trên mặt đất.
Sự ngọt ngào tràn ngập trong lòng ngay lúc này cũng chợt tản đi. Nàng nhìn về phía Tô Trường An, sát khí nồng đậm hiện lên trong con ngươi xinh đẹp.
---o0o---
*: nguyên văn là "sơn hữu mộc hề mộc hữu chi" chữ \'hề\' ở đây là lời trợ chữ trong bài hát.
Xuất từ Hán đại Lưu Hướng thuyết quyển (cuốn mười một - Thiện Thuyết Thiên), sáng tác trong thời Xuân Thu, không rõ tác giả, do Lưu Hướng thu thập, thơ ca ca ngợi về ái tình.
Tạm dịch:
Hôm nay là dạng gì thời gian a! Ta lái thuyền nhỏ tại Trường Giang phiêu thượng.
Hôm nay là dạng gì thời gian a! Ta vậy mà có thể cùng nàng trên một chiếc thuyền.
Nhận được nàng nhìn lên a! Không bởi vì ta là thân phận chèo thuyền du ngoạn đến ghét bỏ ta, thậm chí coi thường ta.
Trong lòng của ta như thế căng thẳng đến ngừng không được, bởi vì ta rõ ràng gặp được nàng!
Trên núi có cây cối, đến trên cây có cành, (người này người cũng biết), nhưng là ta như vậy thích nàng a, nàng lại không biết.
ò e ò í e…
Đình Phong – thấy tên chương lạ, biết ngay có vấn đề mà. TT
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc