ĐAO THỨ HAI CỦA TÔ TRƯỜNG AN
Tô Trường An chợt thấy thân người nhẹ tênh sau đó bị ném bay ra ngoài. Hắn quay cuồng trên mặt đất đen nhánh rồi đập vào một thân cây héo rũ sau lưng mới ngừng lại được.
Hắn cảm thấy đầu choáng mắt hoa, các nơi trên thân thể truyền đến cảm giác đau đớn kích liệt. Hắn có thể cảm giác được đã gãy mấy cái xương sườn, cổ tay trái cũng như vậy, không thể nào vận lực nổi nữa.
Nhưng tay phải của hắn trước sau vẫn cầm đao.
Tô Trường An biết rõ, bản thân là một đao khách. Đã là một gã đao khách, không thể vứt bỏ đao của mình.
Huống chi hắn còn muốn dùng cây đao này lấy xuống đầu của ả kia.
Bọn nó hại Mạc Thính Vũ, lại Gi*t Sở Tích Phong.
Đây là việc không thể nào tha thứ.
Vì thế Tô Trường An cảm thấy mình phải Gi*t ả. Nếu như Gi*t không được thì để ả Gi*t mình.
Cho nên hắn chống đao đứng lên một cách khó khăn.
Nhưng lọt vào tầm mắt lại là cảnh tượng khiến hắn ngây ngẩn cả người.
Đây là một phương trời đất rất kỳ quái. Trên bầu trời âm u không có mặt trời, cũng không có ngôi sao. Chỉ có một vầng trăng tròn màu đỏ tươi như gai ngược sắc bén treo phía chân trời.
Chung quanh hắn là rừng cây rậm rạp chằng chịt, mà mấy cây đó cũng rất kỳ quái, nó lớn lên mọc ra chạc cây rất thưa thớt lại chỉ có một ít lá cây đã héo rũ.
Chỗ của hắn cũng được rừng cây này bao trùm không thấy trống trải bao nhiêu.
Nhưng làm cho hắn thấy sợ hãi chính là ở phía trước mặt có một đám sinh vật mà bản thân chưa từng thấy qua. Bọn nó có tứ chi dài như con người rồi lại cường tráng hơn nhiều. Trên lưng của bọn nó có gai ngược lóe ra ánh sáng lạnh lẽo nhô lên cao cao đâm rách làn da màu xám trong bóng tối. Mà giờ đây bọn quái vật đang ôm đầu thè lưỡi ra liếm ăn một thứ gì đó trên mặt đất. Vật kia đối với chúng nó dường như là món ăn cực kỳ ngon nên chúng ăn rất thành khẩn, trong miệng còn phát ra âm thanh xì xì. Ngay cả Tô Trường An cũng không làm bọn nó chú ý chút nào.
Ánh mắt của Tô Trường An lướt qua những quái vật kia, tiếp tục nhìn lên phía trước thì thấy một dòng suối màu đỏ tươi chậm rãi chảy tới, dường như đây là thứ đồ ăn mà chúng nó tranh giành.
Mà ở phía trước nhất chính là nơi nguyên phát của dòng suối kia có một cô gái mặc áo trắng không rõ sống ૮ɦếƭ đang nằm trên bệ đá. Cô gái kia ngày thường cực kỳ xinh đẹp nhưng giờ đây sắc mặt của nàng tái nhợt, tay phải rũ xuống, nơi cổ tay có một vết đứt và máu tươi chính là từ nơi này không ngừng chảy ra. Dòng suối màu hồng mà những quái vật kia la liếm đúng là máu tươi chảy ra từ cổ tay của cô gái này.
"Tiễn Quân!!" Đến khi Tô Trường An thấy rõ vẻ ngoài của cô gái thì trong lòng giật mình không khỏi hô lên. Nhưng cô gái trên đài cao kia dường như đã ngủ, đối với tiếng la của hắn cũng không có phản ứng gì.
Trong lòng của Tô Trường An căng thẳng. Hắn cầm theo đao muốn tiến lên nhưng động tác như vậy làm thương thế càng thêm nghiêm trọng, các vị trí trên thân truyền đến sự đau đớn như tê tâm liệt phế. Thế mà hắn dường như chẳng nhận ra vẫn cắn răng bước nhanh về phía trước.
Lúc này một tia sáng lạnh lẽo đột nhiên xuất hiện, một con dao găm cắm vào đất cách người hắn nửa tấc.
"Thế nào? Muốn cứu nàng?" Một giọng nữ đầy tính đùa cợt chợt vang lên.
Tô Trường An nhìn theo hướng âm thanh kia phát ra thì thấy một cô gái đang mặc trang phục màu tím tối. Cặp mắt của hắn tại một giây kia trở nên đỏ tươi nhưng hắn vẫn kìm nén cơn thịnh nộ ở đáy lòng hỏi: "Đây là nơi nào?"
Tô Trường An chỉ nhớ rõ sau khi bị ả này bắt đi thì nhảy vào một cánh cửa lớn đen kịt sau đó thấy hoa mắt thì đã tới nơi này. Đây là một việc rất thật nhưng không thể tin được nên hắn quyết định hỏi lại một câu. Trong lúc đó hắn đưa tay trái đã bị gãy nên có chút không linh hoạt chầm chậm tháo băng vải quấn quanh chuôi đao và tay phải.
Cô gái kia dường như cũng không chú ý động tác như vậy, ngược lại rất có kiên nhẫn bắt đầu giải thích: "Nơi này là Phong Đô."
"Phong Đô?" Tô Trường An gật đầu. Hắn cũng không biết Phong Đô đến tột cùng là nơi nào, cũng chẳng thèm quan tâm nó ra sao. Với tư cách một người sắp ૮ɦếƭ, cái hắn quan tâm nhất chính là làm thế nào chém xuống đầu của ả này trước khi mình ૮ɦếƭ.
Theo lý mà nói, đây là một chuyện không thể nào nhưng Tô Trường An muốn thử một lần.
"Bọn nó là cái gì?" Tô Trường An lại hỏi. Lúc này hắn đã cởi bỏ đoạn vải, hàm răng vì đang cắn nó mà nói năng có chút không rõ.
"Bọn hắn?" Cô gái nhìn những quái vật dường như không để ý tới cuộc đối thoại của hai người nói ra: "Bọn hắn là Thần duệ* bị chút ít Thần huyết cắn nuốt bản tính."
*: con cháu của Thần.
"À..." Tô Trường An tiếp tục gật đầu. Hắn lại quấn vải lên tay cầm đao. Lần này hắn quấn rất chặt, nhưng dường như sợ còn chưa đủ chắc nên thắt thêm một gút. Việc này cần ít thời gian nên hắn hỏi tiếp.
"Vậy tại sao các ngươi phải đồ sát dân chúng trong Lam Linh trấn?"
"Trong Lam Linh trấn có một người tên là Cổ Họa Kích, Gi*t hắn có thể dụ nàng từ trong thành Trường An ra." Cô gái kia nói như vậy, dường như nàng rất tự tin đối với việc lưu lại mạng của Tô Trường An nên hỏi gì đáp nấy.
Mà lúc này Tô Trường An dường như đã thắt xong một cái gút rất chắc. Trên mặt hắn thoáng hiện ra nụ cười hài lòng nhưng rất nhanh biến mất.
Hắn đề đao ngang иgự¢, thân đao trắng như tuyết nhưng vì vầng trăng huyền ảo màu đỏ tươi nên phản chiếu ánh sáng màu hồng quỷ dị. Hắn ngẩng đầu nhìn Huyễn Dạ, giữa hai lông mày hiện lên sát khí nồng đậm.
"Ngươi muốn Gi*t ta?" Huyễn Dạ hỏi.
"Ừ." Tô Trường An gật đầu, sự kiên quyết không phù hợp với độ tuổi hiện trên khuôn mặt non nớt của hắn.
"Nhưng ngươi mới Tụ Linh. Ngươi Gi*t không được ta, chỉ có thể bị ta Gi*t ૮ɦếƭ." Huyễn Dạ nói ra.
Hắn cảm thấy ả nói rất có lý cho nên sững sờ một chút. Sau đó Tô Trường An gật nhẹ đầu nói: "Ngươi nói đúng." Hắn không khỏi cảm thấy bi thương, bất luận thế nào đi nữa thì ૮ɦếƭ là một việc không thể làm con người ta vui vẻ.
Lông mày của Huyễn Dạ chau lại như phát hiện chuyện gì đó thú vị. Khóe miệng của nàng hiện ra nụ cười mỉm, có chút hứng thú đánh giá toàn thân Tô Trường An một phen lại hỏi: "Đã biết rõ sẽ ૮ɦếƭ, vì cái gì ngươi còn muốn Gi*t ta?"
Tô Trường An lại sững sờ. Hắn cảm thấy câu này nghe rất quen, cố gắng nhớ lại sau đó giật mình. Tại Bắc Địa hai năm trước, hắn từng hỏi qua Mạc Thính Vũ. Thần thái trên mặt của Mạc Thính Vũ khi đó vẫn còn là ký ức rất mới mẻ với hắn.
"Nhưng ta nghĩ thử một lần." Hắn nói như vậy.
Một giây này Tô Trường An thấy bản thân rất giống với Mạc Thính Vũ, cũng y hệt những đao khách được viết trên sách kia.
Dù biết ૮ɦếƭ nhưng vẫn đi đến, tuy tiếc mạng mà lại muốn ૮ɦếƭ.
"Tốt!" Huyễn Dạ đáp lại. Nàng tự dưng thấy yêu thích tiểu tử trước mắt này. Nàng quyết định đùa giỡn với hắn thật tốt trước khi Thần huyết trong người thiếu niên này thức tỉnh.
"Ta đây sẽ để ngươi thử một lần." Nàng thốt lên.
Khí thế trên người Tô Trường An tại một khắc này dâng lên, tinh linh trong cơ thể cấp tốc vận chuyển, dưới sự chỉ huy "Ý" của hắn, Đao Ý cùng Linh Viêm quấn quanh lẫn nhau. Nguyên nhân vì sát ý trong lòng hắn quá mạnh, từ đan điền tuôn ra một luồng lệ khí bao trùm dòng linh lực được hình thành từ Đao Ý cùng Linh Viêm. Khí thế trên người Tô Trường An cũng vì vậy mà ngày càng cao hơn, Ý của hắn giờ đây chợt biến thành nồng đậm, có xu thế mơ hồ hóa thành Thế.
Cảm nhận được luồng lực lượng cường đại không biết tuôn ra từ nơi nào trên cơ thể, trong nội tâm Tô Trường An càng có thêm tin tưởng.
Hắn như mãnh hổ nhảy lên, trường đao trong tay giơ lên cao cao. Ánh trăng màu đỏ tươi chiếu rọi lên gương mặt của hắn có chút non nớt nhưng dữ tợn. Ý của hắn lúc này đã phát sinh biến chất, Đao Ý, Linh Viêm cùng dòng lệ khí hỗn tạp hình thành lực lượng làm cho Thế được phá kén mà sinh, hóa thành giao long quấn quanh trên thân đao của Tô Trường An.
Một đao vừa kiên quyết lại vừa bi tráng chém xuống, ra tay chính là toàn lực sát chiêu, không để cho đối thủ có mảy may cơ hội, cũng không cho mình một con đường lui.
Sắc mặt của Huyễn Dạ biến đổi, rốt cục nàng cũng hiểu tại sao Cốt Đạo Nhân bị lật thuyền trong mương với một tên tiểu tử mới Tụ Linh cảnh rồi. Người nam hài trước mắt này cảnh giới cực kỳ thấp nhưng với việc ngộ đạo lại kinh người. Điều đáng sợ nhất chính là nàng ngửi được chút hương vị của thần lực bên trong một đao kia. Huyễn Dạ không rõ vì cái gì thân là kí chủ của Thần huyết nhưng lại có được năng lực điều động Thần huyết, chẳng lẽ Chân Thần chi huyết trong cơ thể hắn đã bị hàng phục rồi?
Nhưng nàng rất nhanh thu hồi phỏng đoán của mình. Chân Thần là bực nào tồn tại vĩ đại, ngay cả đám Tinh Vẫn được người đời coi như thần thoại cũng không thể nào làm được, huống chi chỉ là một tu sĩ Tụ Linh cảnh như hắn.
Mà trong lúc nàng đang xuất thần thì đao của Tô Trường An đã tới trước người. Nàng rùng mình một cái, không thể không thừa nhận một đao này có khả năng tổn thương mình.
Huyễn Dạ thu hồi một tia khinh thường trong lòng, khu động mấy trăm sợi tơ nối với dao găm như núi thét biển gầm nghênh tiếp một đao của Tô Trường An.
Tô Trường An trong lòng rung động nhưng ánh mắt càng thêm quyết liệt.
Phanh!
Một tiếng nổ tung vang lên.
Thân thể Tô Trường An ngay chớp mắt bay ngược về sau mười trượng mới tiếp đất, sau đó lại là một tiếng vang lớn làm bụi đất bay lên mù trời.
Thân hình Huyễn Dạ lập tức dừng lại, tuy nàng thắng được một kích kia nhưng nội tức cũng vì vậy mà có chút hỗn loạn. Trong nội tâm của nàng âm thầm kinh hãi chiến lực của Tô Trường An không cân xứng với cảnh giới của hắn. Nhưng thần sắc trên mặt Huyễn Dạ lại như mây trôi nước chảy nói: "Một chiêu này của ngươi chỉ thế thôi sao? Ngươi như vậy không thể Gi*t ૮ɦếƭ ta!"
Nói xong một câu này Huyễn Dạ liền mất hứng thú. Nàng có thể cảm nhận mạng của Tô Trường An giờ đây như chỉ mành treo chuông, không có khả năng đứng lên. Cho nên nàng quay người định đi đến bệ đá kia, còn một vài nghi thức đợi nàng hoàn thành, cũng không có quá nhiều thời gian để trì hoãn nữa.
"Một chiêu kia. Là Mạc Thính Vũ dạy ta." Nhưng một âm thanh suy yếu chợt truyền đến, nó khiến nàng đang định bước đi chợt dừng lại. Nàng thật không thể tin được quay đầu nhìn thân hình nhỏ gầy đang từ từ đứng lên trong bụi mù.
"Nhưng người còn chưa kịp nói cho ta biết tên một chiêu kia, nên ta gọi một đao đó là Mạc Thính Vũ."
"Ngay lúc ta mới học xong một chiêu khác, nhưng người dạy ta cũng không kịp nói tên của nó cho ta biết."
"Cho nên một đao này, ta gọi nó là Sở Tích Phong."
Âm thanh trong mụi mù truyền đến cũng không lớn, hơn nữa lại suy yếu vô cùng. Hắn nói rất chậm chạp nhưng Huyễn Dạ không biết vì sao lại ngẩn người. Nàng không thể tin một tiểu tử Tụ Linh cảnh lại có lực lượng lớn như vậy, còn có sức lực để đứng lên.
Nhưng việc khiến nàng càng không thể tin hơn nữa đã phát sinh.
Một thân ảnh từ trong bụi mù đột nhiên lao ra.
Đó là một thiếu niên mới mười sáu, mười bảy tuổi, quần áo của hắn tả tơi, toàn thân thì đẫm máu, chật vật không nói nên lời nhưng trong ánh mắt của hắn có hỏa diễm bốc cháy.
Hắn đem đao trên tay đưa ra trước, giày ủng màu đen không ngừng đạp trên đất, tốc độ của hắn giờ phút này trở nên cực nhanh. Đến cuối cùng gần như hóa thành một cái bóng di chuyển, thế như sấm sét lao về phía Huyễn Dạ.
Hắn kiên quyết như thế, cực kỳ giống một con sư tử cùng đường.
Chân mày của Huyễn Dạ cau lại, nàng chán ghét cảnh tượng trước mặt, ghét người trước mắt cũng cực kỳ không thích hai con ngươi đang bốc lên hỏa diễm kia.