THẦN NỮ CÓ Ý
Ánh mắt của Phàn Như Nguyệt nhìn Tô Trường An đột nhiên trở nên kì quái khiến cả người hắn không được tự nhiên.
Hắn cúi thấp đầu trốn tránh ánh mắt Phàn Như Nguyệt, sau đó dường như hắn lại chợt nhớ ra điều gì nên lần nữa ngẩng đầu nhìn về phía nàng.
"Đúng rồi Như Nguyệt, có một việc ta vẫn muốn hỏi cô mà quên mất."
"Hả?" Phàn Như Nguyệt phục hồi lại tinh thần, có lẽ ý thức được hành động vừa rồi của bản thân hơi lỗ mãng nên gương mặt nàng lại càng đỏ hơn.
"Ta nhớ là đã từng nghe người ta nhắc tới ca ca của sư tỷ, cũng chính là Ngũ hoàng tử hình như rất thích cô." Tô Trường An hỏi rất tùy ý.
Nhưng Phàn Như Nguyệt lại như con thỏ bị dẫm đau chân lập tức đứng lên, có phần bối rối đứng ở một bên, ấp úng cả buổi không nói được câu nào.
"Làm sao vậy?" Tô Trường An không khỏi cảm thấy kỳ quái, trong lòng thầm suy đoán có phải mình lại nói sai cái gì hay không. Hắn đang định xin lỗi lại nghe Phàn Như Nguyệt nhỏ giọng nói.
"Vâng." Nàng nói rất nhỏ, sau khi nói xong còn cẩn thận từng li từng tí liếc nhìn Tô Trường An, thấy sắc mặt hắn không thay đổi mới an tâm nói tiếp: "Ta đã gặp qua Ngũ hoàng tử vài lần."
"Hắn... hắn đã từng tỏ ý yêu mến ta."
"Ồ?" Ánh mắt Tô Trường An ngời sáng tựa như rất hứng thú, hắn tò mò hỏi: "Vậy cô có thích hắn không? Ta nghe người ta nói Ngũ hoàng tử vốn là tài hoa, khuôn mặt lại cực kỳ anh tuấn, trên phố cũng có không ít cô gái thầm thương trộm nhớ hắn. "
Hắn vốn chỉ muốn trêu chọc Phàn Như Nguyệt nhưng nào biết lời vừa nói ra lại khiến Phàn Như Nguyệt như hoảng hốt.
Nàng ngẩng đầu, liên tục xua tay, có phần lo lắng nói: "Không có, không có. Ta chưa từng thích Ngũ hoàng tử, chỉ là khi ta sắp phải xuất các thì Ngũ hoàng tử từng nói sẽ giúp thi*p chuộc thân. Vì vậy thi*p nghĩ nếu có người thật sự có thể cứu thi*p thoát khỏi bể khổ thì theo người đó cũng chưa hẳn là không thể. " Nói đến đây Phàn Như Nguyệt lại nhìn Tô Trường An, thấy vẻ mặt hắn vẫn không đổi thì trong lòng không khỏi có chút tức giận. Nàng khẽ cắn răng ngà, hơi tăng giọng rồi nói: "Nhưng mà người cuối cùng cứu thi*p lại là Tô công tử. "
...
Bầu không khí trong phòng chợt rơi vào trầm mặc.
Phàn Như Nguyệt chờ đợi một lúc lâu cũng không thấy Tô Trường An trả lời, nàng cảm thấy khó hiểu nhìn Tô Trường An lại thấy hắn đang ngơ ngác nhìn nàng, hình như do dự chuyện gì đó.
Trái tim Phàn Như Nguyệt đập phanh phanh khó kiềm chế. Nàng lại cúi đầu vì ngượng ngùng, tay vuốt vuốt góc áo.
Vẻ mặt Tô Trường An trở nên quái dị, hắn cảm thấy dường như Phàn Như Nguyệt đang trách hắn. Ngày ấy nàng vốn nên được Ngũ hoàng tử đứng ra cứu giúp, như vậy bọn họ liền có thể như hình với bóng ở chung một cách danh chính ngôn thuận. Nhưng hắn không biết suy nghĩ của mình có đúng hay không, vì vậy hắn hỏi thử: "Như Nguyệt, cô muốn trở về với Ngũ hoàng tử sao?"
"Hả?" Phàn Như Nguyệt ngẩn người, nàng cảm thấy khó hiểu nhìn Tô Trường An, không biết vì sao Tô Trường An lại nói như vậy.
Tô Trường An cũng hơi căng thẳng, hắn nhìn Phàn Như Nguyệt vẫn đang trầm ngâm thật lâu không nói, thầm đoán chắc là mình đã nói trúng suy nghĩ trong lòng nàng. Hắn nhớ những cô gái trong tiểu thuyết bao giờ cũng sẽ lựa chọn trầm mặc với những câu chuyện có liên quan đến người mình yêu, điều này để hắn càng thêm khẳng định suy đoán của mình. Nhưng chuyện này không làm hắn cảm thấy vui vẻ, hắn đã quen có cô gái xinh đẹp này chăm sóc bản thân trong cuộc sống thường ngày, vừa nghĩ tới việc nàng có thể sẽ phải trở về với người khác làm hắn không khỏi có chút sa sút tinh thần. Nhưng hắn lại không muốn ép buộc Phàn Như Nguyệt làm chuyện nàng không muốn.
Mà lúc này Phàn Như Nguyệt bên cạnh đại khái đoán ra là Tô Trường An hiểu lầm lời mình, cho nên nàng vội vàng mở miệng muốn giải thích lại nghe Tô Trường An giành trước nàng một bước nói ra.
"Thực ra nếu cô thật sự vô cùng nhớ nhung, ta có thể nhờ sư tỷ giúp cô nhắn lời cho Ngũ hoàng tử." Tô Trường An nói như vậy nhưng biểu lộ trên mặt hắn đã bán đứng suy nghĩ sâu trong lòng hắn.
Phàn Như Nguyệt sững sờ, nàng nhìn thiếu niên miệng nói một đường mà trong lòng nghĩ một nẻo trước mắt cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, trong lòng lại càng không hiểu sinh ra một chút cảm động. Cuối cùng nàng dậm chân, vẻ mặt đỏ bừng nhìn Tô Trường An nói: "Tô công tử, ngươi thật sự là đầu gỗ!"
Sau đó dưới cái nhìn kinh ngạc của Tô Trường An, nàng chạy ra khỏi phòng như đang chạy trốn, để lại Tô Trường An kinh ngạc ngẩn người nhìn theo bóng lưng nàng.
Hai ngày sau, trong Thiên Lam Viện có được thanh tịnh hiếm thấy.Thiên Lam Viện không có Cổ Tiễn Quân và Hạ Hầu Túc Ngọc ít đi rất nhiều cãi lộn, cũng thiếu đi rất nhiều niềm vui.
Và Tô Trường An cũng không thể không thừa nhận sau khi đã quen sống chung với Hạ Hầu Túc Ngọc có tính cách nhanh nhẹn và Cổ Tiễn Quân tinh ranh cổ quái, khi các nàng cùng biến mất thì hắn thật sự cảm thấy không thoải mái.
Mà dường như Phàn Như Nguyệt vẫn còn giận hắn, tuy rằng Tô Trường An không biết rốt cuộc mình làm sai chuyện gì nhưng hắn cảm thấy làm cho con gái tức giận cuối cùng vẫn là chuyện không tốt lắm, vì vậy hắn thử tìm cơ hội xin lỗi nàng. Nhưng có một số việc khéo quá hóa vụng, khi hắn tốn cả buổi suy nghĩ ra những lời mà hắn tự cho là có thành ý nhất nói cho Phàn Như Nguyệt nghe thì đã khiến cô gái xưa nay khôn khéo dịu dàng càng tức giận hơn, liên tục hai ngày không nói câu nào với hắn rồi.
Cho đến sáng sớm ngày thứ tư, Tô Trường An bị tiếng đập cửa vội vã bên ngoài đánh thức.
Hắn dụi dụi mắt mình, nhìn ngoài cửa sổ thấy trời vẫn âm u, trong ánh sáng lờ mờ còn có thể nhìn thấy bóng dáng mặt trăng. Lúc này vẫn chưa tới giờ Thìn! Tô Trường An uể oải đứng dậy, trong lòng thầm nhủ rốt cuộc là ai mà sáng sớm như vậy đã tới gõ cửa. (Giờ Thìn: Khoảnh khắc từ 7 giờ đến 9 giờ sáng)
Hắn ủ rũ mở cửa phòng đã thấy Phàn Như Nguyệt đang mang vẻ mặt lo lắng nhìn hắn. Trong lòng hắn cảm thấy khó hiểu, không phải Phàn Như Nguyệt vẫn còn giận hắn sao? Làm sao sáng sớm hôm nay lại tìm tới đây.
Hắn chưa kịp nói gì thì Phàn Như Nguyệt đã mở miệng nói: "Không xong rồi, không xong rồi, Tô công tử! "
Tô Trường An vẫn còn hơi mơ màng, hắn dụi dụi mắt, hỏi: "Cái gì không xong?
"Cổ tiểu thư! Cổ tiểu thư đã xảy ra chuyện!" Dường như bởi vì bộ dạng Tô Trường An nhìn qua quá mức tùy ý khiến Phàn Như Nguyệt càng thêm sốt ruột, một câu nói sau cùng này gần như là nàng gào lên.
Tô Trường An giật mình, hắn đang ngủ gà ngủ gật liền tỉnh hẳn. Hắn nhìn Phàn Như Nguyệt với nét mặt sốt ruột đến mức sắp khóc hiển nhiên biết chuyện này tuyệt đối không phải là trò đùa quái đản của nàng hoặc là Cổ Tiễn Quân. Tâm hắn trầm xuống, hỏi: "Rốt cuộc là thế nào?"
Dường như Phàn Như Nguyệt cũng hoảng hồn, nàng nói năng hơi lộn xộn: "Mấy ngày trước đây Cổ tiểu thư và Tặc Tào(*) Quách Tam Vân đi Lam Linh Trấn, như thường lệ mỗi ba canh giờ cần phải gửi tới phủ Thừa tướng một con quạ báo cáo tình huống. Nhưng từ giờ Mùi hôm qua trong phủ Thừa tướng không đến một con quạ nào, đến bây giờ cũng đã qua tám tiếng không có tin tức. Triều đình đã phái ra Thần Tướng Đỗ Vĩ dẫn theo ba trăm Hổ Bí quân đi vào dò xét tình huống. "
(*)Tặc tào là chức danh của ngành Tào (một cơ quan chuyên ngành thời xưa), là cách gọi tắt của chức vụ Chủ lại Tặc tào duyện. Dưới Duyện là Sử, Sử được chia làm Trung, Tả Hữu Tặc tào sử.
Khi Phàn Như Nguyệt nói những lời này, Tô Trường An đã mặc vào trang phục bản thân thường dùng khi đi ra ngoài - một cái áo vải màu xanh thông thường, một cái quần ngoài màu trắng nhạt, cùng với một đôi giày màu đen.
"Vậy Ngọc Hành sư thúc tổ nói như thế nào?" Tô Trường An sửa sang lại cái góc áo cuối cùng, tay giơ lên nắm về phía khoảng không nào đó trong phòng, một thanh đao ẩn trong vỏ liền bay vào trong tay hắn.
Đây là cách không lấy vật, nho sinh đã có thể làm được chuyện này ở Tụ Linh cảnh, nhưng võ sinh thường phải đến Thái Nhất cảnh mới có thể nắm giữ. Chiêu thức đột ngột này của Tô Trường An khiến Phàn Như Nguyệt hơi sững sờ, nhưng nàng biết bây giờ không phải là lúc cảm thán những điều này.
Nàng tiếp tục nói: "Ngọc Hành đại nhân để Sở tiền bối cùng đi theo, bây giờ đang ở tiền viện chuẩn bị xuất phát. "
"Ừ." Tô Trường An bình tĩnh gật đầu định đi đến tiền viện, nhưng vừa mới bước ra bước chân lại chợt ngừng lại.
Hắn quay đầu nhìn về phía Phàn Như Nguyệt đang đuổi theo nói: "Như Nguyệt, cô ở nhà đi, ta và Sở tiền bối đi được rồi."
Nhưng Phàn Như Nguyệt lại nói: "Công tử, Như Nguyệt đã là Cửu Tinh cảnh, ngươi để cho ta đi theo ta nhất định có thể giúp đỡ được."
"Không được." Tô Trường An lắc đầu, nói: "Quách Tam Vân kia có cảnh giới gì ta không biết, nhưng Tiễn Quân thật sự là Phồn Thần cảnh, hiện tại nàng sinh tử chưa biết, cô đi chỉ tăng thêm biến số. Huống hồ những kẻ xấu kia dám ở cạnh thành Trường An, dưới chân thiên tử tàn sát cả một trấn, có lẽ thật sự có chỗ dựa. "
"Nhưng mà!" Phàn Như Nguyệt còn muốn nói thêm gì đó lại bị một bàn tay mềm mại che miệng lại.
Nàng thấy Tô Trường An bỗng nhiên áp sát mặt, lần đầu tiên nhìn đôi mắt đó với khoảng cách gần như vậy khiến nàng chợt yên tĩnh lại.
"Yên tâm, ta nhất định sẽ cứu Tiễn Quân trở về." Thanh âm kia hơi non nớt nhưng lại mang theo ma lực khiến người ta phải tin tưởng. Phàn Như Nguyệt vốn thấp thỏm trong lòng, vào lúc này bỗng nhiên được thả lỏng.
Nói xong câu đó, Tô Trường An vác đao lên lưng, quay người bước nhanh về phía Thiên Lam Viện được bao phủ trong sương sớm.